Bố Y Quan Đạo

Chương 315: Người phụ nữ lợi hại

Tịch Mịch Độc Nam Hoa

07/04/2013

Nguồn: Sưu Tầm Dưới anh đèn u tối là một chiếc giường lớn, Trương Thanh Vân cùng Nghê Thu Nguyệt ngụp lặn trong ân ái. Lúc này hai người quá hiểu nhau, Nghê Thu Nguyệt lại bốc lửa và đòi hỏi sau một khoảng thời gian dài nhịn thèm, những âm thanh rên rỉ vang lên, hai bàn tay nàng bấu chặt lấy vai Trương Thanh Vân, hai chân quặp chặt. Trương Thanh Vân liên tục hoạt động, dần dần nước sữa giao hòa. Một lúc lâu sau hai người mới từ trong cảm giác tận hứng an tĩnh trở lại.

- Thanh Vân, chị đây không nghiêm khắc lắm, chỉ mong sau này chú em đừng quên là được.

Nghê Thu Nguyệt dùng giọng rù rì nói.

Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn hé mắt nhìn Nghê Thu Nguyệt, cũng không hiểu vì sao nàng lại nói ra những lời như vậy.

Nghê Thu Nguyệt nở nụ cười chết người rồi dùng ngón tay tuyệt đẹp dí lên trán Trương Thanh Vân, nàng cười khanh khách nói:

- Nhìn bộ dạng ngơ ngác của anh kìa, em đang nói đùa đấy.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt buông lỏng, tất nhiên sẽ ôm Nghê Thu Nguyệt vào ngực, nàng cũng quấn lấy hắn như bạch tuộc, trong lòng đủ mọi hương vị. Càng tiếp xúc lâu với Trương Thanh Vân thì nàng càng trầm mê, đôi khi cả ngày đều nghĩ về hắn.

Nhưng người đàn ông này thật sự quá ưu tú, ông trời đã định Trương Thanh Vân sẽ phóng lên chín tầng mây, Nghê Thu Nguyệt nàng cũng vui mừng thay cho Trương Thanh Vân. Nhưng có đôi khi nàng thất lạc, nghĩ đến một ngày vĩnh viễn mất hắn mà nàng cảm thấy sợ hãi. Ý nghĩ này thường vấn vương trong đầu làm nàng đứt từng khúc gan ruột.

- Thu Nguyệt, sau này đừng nói những lời như vậy nữa, em và anh vốn không có quá nhiều ràng buộc, nhưng nếu em lưu luyến thì anh cũng tình nguyện gánh chịu tất cả.

Trương Thanh Vân nói, hắn ôm chặt Nghê Thu Nguyệt vào lòng.

Nghê Thu Nguyệt cảm thấy rất vui, đầu lại cúi sâu vào trong khuỷu tay Trương Thanh Vân, nàng tham lam hưởng thụ mùi hương đàn ông trên thân thể hắn.

Trương Thanh Vân thở dài một hơi mà cảm thấy mình rất khốn nạn, hắn không hài lòng về mình cũng ở điểm này, trong tâm tư hắn chỉ bị ảnh hưởng bởi phụ nữ. Hắn muốn trêu chọc người mới nhưng đối với người của mình lại rất khó vứt bỏ, đời người đúng là quá phiền phức.

Đến Thành Đô thì Trương Thanh Vân vào trường đảng tham gia khóa nghiên cứu sinh kinh tế học tại chức. Những giáo sư bên trường đại học Giang Nam trước đây đều đã qua trường đảng, Trương Thanh Vân chỉ đơn giản kéo lịch học sang bên này, may mà có Hoàng Diêu hỗ trợ, tất cả đều rất thuận lợi.

Trương Thanh Vân lúc này mới cảm nhận được chỗ tốt của con nhà quan, mình và bọn họ gặp nhau chính diện thì biết đâu không sợ nhưng nếu nhảy ra cuộc sống phép tắc bên ngoài, nếu chân chính công tác và đề bạt thì không thể theo kịp. Bọn họ biết được khá nhiều chuyện, từ nhỏ đã tiếp xúc với các loại quan chức, có mối liên hệ rộng đến mức giật mình.

Khi Trương Thanh Vân muốn đi học ở trường đảng thì Hoàng Diêu gọi điện thoại cho chú này một chút, cho anh kia một lúc, cuối cùng đã bật đèn xanh, điều này làm cho đầu óc Trương Thanh Vân rối loạn.

Sau khi lo xong chuyện học ở trường đảng thì Trương Thanh Vân lại đến tỉnh ủy nhận chức. Lúc này lại càng thuận lợi, người được làm đại biểu quốc hội sẽ không đơn giản, mọi người rất khách khí với Trương Thanh Vân, mà lúc này hắn cũng thấy rất đơn giản.

Lúc này hắn cần nạp điện, cần hiểu rõ tất cả các nội dung công tác của đại biểu quốc hội, nói thật dù hắn đã làm quan lâu năm nhưng vẫn có nhiều thứ không biết rõ. Dù sao thì đại biểu quốc hội cũng khác biệt hoàn toàn với đại biểu nhân dân địa phương, tiếp đón Trương Thanh Vân chính là phó chủ nhiệm Vương là thường ủy của đại biểu quốc hội trong tỉnh, ông cụ này trước kia làm trưởng phòng sở văn hóa, có chút phong phạm văn nghệ sĩ.

Lúc này lão làm phó chủ nhiệm thường ủy đại biểu quốc hội của tỉnh Giang Nam, lão bỏ qua rất nhiều lễ nghĩa quan trường, nói chuyện rất nhiệt tình làm Trương Thanh Vân cảm thấy xấu hổ. Khi thấy Trương Thanh Vân còn trẻ thì lão lại càng phấn khởi, một già một trẻ nói chuyện hăng hái một phen mới biểu hiện được sự muôn màu muôn vẻ. Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng làm thỏa mãn yêu cầu của lão.

Lúc gần đi thì vị đại biểu quốc hội này mới tặng Trương Thanh Vân một câu, vì đề cao tố chất của đại biểu quốc hội Giang Nam mà sẽ bắt đầu đưa vị đại biểu quốc hội bổ sung đi thăm quan một vòng, sẽ bắt đầu sau hai ngày nữa. Trương Thanh Vân nghe xong mà thiếu chút nữa không ngất đi.

Từ trong văn phòng đại biểu quốc hội đi ra, Trương Thanh Vân xem giờ, lão đại biểu quốc hội kia rõ ràng căn đúng giờ tan tầm mới bỏ qua cho mình. Khi về đến nhà thì trống trơn, Triệu Giai Ngọc chưa đi làm về, hắn ngồi trên ghế sa lông mà cảm thấy buồn bực, chợt nghe thấy âm thanh tin nhắn.

Trương Thanh Vân cầm lấy điện thoại, "Yêu trong đơn phương": Không phải nói đến Thành Đô sẽ đến thăm em sao? Nói dối!

Trương Thanh Vân thở ra một hơi, hắn bấm số của Lăng Tuyết Phi, điện thoại được đối phương bắt máy rất nhanh, bên trong truyền đến tiếng cười như chuông bạc của nàng:

- Sao vậy? Đến Thành Đô nhanh như vậy à?

- Đúng vậy, anh đã bề bộn một ngày, em đang ở đâu?

Trương Thanh Vân cười nói.



Lăng Tuyết Phi cười, nàng đột nhiên hạ giọng nói:

- Tí nữa em sẽ gọi lại, có khách đến!

Lăng Tuyết Phi nói xong thì cúp điện thoại.

Trương Thanh Vân co quắp miệng, hắn ném điện thoại ra mà cảm thấy nhàm chán, sau đó hắn đi tắm. Mãi đến tám giờ mà Triệu Giai Ngọc còn chưa về, hắn không khỏi có chút lo lắng, vì vậy mới cầm điện thoại gọi cho nàng.

Thì ra Triệu Giai Ngọc đang ăn cơm ở nhà hàng quốc tế, là công tác xã giao. Triệu Giai Ngọc nghe nói Trương Thanh Vân đang ở Thành Đô thì trầm ngâm rồi nói:

- Thế này đi, anh lái xe đến, chúng em đang ở phòng số sáu!

Trương Thanh Vân nhíu mày nói:

- Không thích hợp đâu? Anh không muốn xen vào công việc của em.

- Cái gì mà công việc, Vi Cường bạn anh cũng có mặt ở đây, anh đến đây đi!

Triệu Giai Ngọc khẽ cười nói, giọng cười có chút cổ quái.

Trương Thanh Vân cúp điện thoại mà cảm thấy có chút nghi ngờ, sau hôm nay Triệu Giai Ngọc cười có chút quái dị như vậy, bình thường đâu được tinh khiết như thế? Hắn trầm ngâm một chút rồi xuống lầu chạy đến khách sạn quốc tế.

Khi Trương Thanh Vân dừng xe lại thì nghe thấy có người gọi mình, hắn quay đầu lại, không phải Vi Cường thì là ai?

Trương Thanh Vân chợt ngây người, Vi Cường tiến lên nói:

- Ha ha, tôi tưởng có việc gì vui, thì ra cậu đã trở lại, hèn gì vợ anh gọi mời tôi đến dùng cơm.

- Sao?

Trương Thanh Vân cảm thấy có chút không ổn, Vi Cường tiến lên ôm vai Trương Thanh Vân nói:

- Đi, đi lên, anh em ta hôm nay không say không về!

Trương Thanh Vân thầm kêu khổ, hắn không thể hỏi rõ nguyên nhân, đành phải dùng giọng căm tức nói:

- Buông tay, kề vai sát cánh, cứ như là cục trưởng công an rồi vậy.

Vi Cường cười hì hì, hắn nói:

- Con bà nó, trở thành đại biểu quốc hội thì hình như càng trâu bò hơn thì phải?

Sau đó Vi Cường lại nói thầm điều gì đó, vẻ mặt tràn đầy chua xót.

Trương Thanh Vân cười cười không thèm quan tâm đến Vi Cường, hắn cho rằng tiểu tử này đã trưởng thành khá nhiều nhưng biểu hiện thì vẫn còn rất trẻ nít, không thua kém năm xưa ở trường đảng là bao nhiêu. Trương Thanh Vân nghĩ về độ tuổi của mình mà trong lòng cảm thấy có thêm chút thoải mái, không thể trách thói quen của người ta, chỉ nên trách mình là ông cụ non.

Khi đi vào gian phòng của Triệu Giai Ngọc thì Trương Thanh Vân bấm chuông cửa, một tiếng chuông vang lên, mở cửa là một nhân viên phục vụ xinh đẹp. Không đợi Trương Thanh Vân phải mở miệng, cô gái phục vụ đã đưa tay mời.



Trương Thanh Vân bước vào cửa mà chỉ thấy trước mắt hoa lên, người ngồi đối diện với Triệu Giai Ngọc là Lăng Tuyết Phi. Hắn dụi dụi mắt muốn nhìn cho rõ ràng, Vi Cường cũng chợt ngây người rồi nở nụ cười mập mờ với Trương Thanh Vân, sau đó hắn tiến lên phía trước nói:

- Ôi dào, đã sớm nghe nói chị Triệu tiến quân vào sản nghiệp giải trí, hôm nay xem ra là không uổng phí, tôi đúng là rất thích nghe Lăng Tuyết Phi hát!

Lăng Tuyết Phi cười cười, nàng có chút mất tự nhiên. Trương Thanh Vân vội vàng điều chỉnh tâm tính, trong lòng thầm mắng Triệu Giai Ngọc đùa dai, trên mặt lại nở nụ cười:

- Tốt, ngôi sao Lăng, hai năm không gặp mà phong thái vẫn còn như trước.

Đây là câu nói mà Trương Thanh Vân muốn khai báo vấn đề với Triệu Giai Ngọc.

Triệu Giai Ngọc cũng không có biểu hiện gì khác thường, nàng rất bình thản, vẻ mặt bình tĩnh như nước giếng sâu, nàng nói:

- Ngồi đi, Thanh Vân, anh về nhà lúc nào?

Vi Cường ngồi xuống trước, tất nhiên hắn sẽ chọn ngồi bên cạnh Lăng Tuyết Phi, Trương Thanh Vân thì ngồi bên cạnh Triệu Giai Ngọc. Hắn cau mày, lúc này mình trở thành pháo hôi của vợ, rõ ràng vợ mình đang thám thính thật giả, mà nàng lại biểu hiện đường hoàng và sáng ngời như vậy.

Sau khi mọi người nói vài câu thì Triệu Giai Ngọc nói:

- Các anh đã đến chậm, em và Tuyết Phi đều đã dùng cơm!

Triệu Giai Ngọc nói xong thì gật đầu với bồi bàn, gọi thêm hai phần cơm.

Trương Thanh Vân cảm thấy có chút ngồi không yên, hơn nữa Vi Cường lại đùa dai, hắn liên tục nhăn mặt. Lăng Tuyết Phi rốt cuộc cũng có xuất thân là diễn viên, vẻ mặt không chút biến đổi, khoảnh khắc sau đã trò chuyện vui vẻ.

Một người phụ nữ rất lợi hại, nàng cố ý cùng Trương Thanh Vân nói chuyện, nhưng tất cả đều là những chuyện vụn vặt, điều này dễ dàng làm người khác biết được quan hệ giữ hai người khá chặt.

Hai người phụ nữ đấu tranh với nhau không màu không vị, vì Lăng Tuyết Phi là đối thủ của Triệu Giai Ngọc. Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc lúc nào cũng vậy, không chút biến đổi, rõ ràng tỏ ý gọi Trương Thanh Vân đến để chồng cùng ôn chuyện với bạn cũ là Lăng Tuyết Phi, nhưng cũng không còn ý nghĩ nào khác. Nàng lúc nào cũng như vậy, hào phóng, khéo léo mà đặc biệt là rất tao nhã.

Điều này làm cho Trương Thanh Vân thầm cảm thấy bội phục Triệu Giai Ngọc lợi hại, khí độ và phong cách của nàng làm Lăng Tuyết Phi không thể nào theo kịp.

Trương Thanh Vân nhìn lại Lăng Tuyết Phi, thân thể nàng vẫn lồi lõm làm người ta khó hít thở như trước, có vẻ gầy hơn trước kia nhưng vẫn gợi cảm, thậm chí sức quyến rũ chỉ hơn mà không thua kém. Nàng và Triệu Giai Ngọc ngồi cùng một chỗ với nhau quả thật là Hạc Thiền và Tây Thi, hai người khó phân cao thấp làm người ta cảm thấy hoa mắt.

Cơm được dọn lên rất nhanh, Trương Thanh Vân ăn rất chậm mà Vi Cường lại ăn như voi như hổ, hơn nữa lại liên tục lẩm bẩm mà người ta không nghe thấy rõ ràng. Nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt chu xót của Vi Cường thì Trương Thanh Vân biết tiểu tử đang rất mất tập trung, Trương Thanh Vân biết chắc trong đầu kẻ này đang có hàng loạt ý nghĩ xấu xa.

- Thanh Vân, Tuyết Phi gia nhập liên minh Nghi Đông của chúng ta, gần đây có một buổi biểu diễn ở Thành Đô, lúc đó chúng ta đến xem nhé? Show diễn lần này rất lớn, chúng ta thậm chí còn mời cả ca sĩ khá nổi tiếng ở Anh và Ý.

Triệu Giai Ngọc nói.

Trương Thanh Vân híp mắt, hắn quét qua Lăng Tuyết Phi rồi nói:

- Anh nhất định sẽ đi, đã lâu cũng chưa nghe Tuyết Phi tiểu thư ca hát, nếu không đi thì có người nói anh không biết nghe nhạc.

Lăng Tuyết Phi nở nụ cười, nàng dùng giọng vui vẻ nói:

- Sau này anh muốn đi nghe nhạc cũng không cần gọi điện cho em lấy vé vip, có chị Giai Ngọc là cổ đông lớn, nếu anh muốn bao nhiêu thì chị có bấy nhiêu.

Trương Thanh Vân thầm kêu không ổn, nha đầu Lăng Tuyết Phi nói như vậy chẳng phải trắng trợn nói rằng trước đây mình hay đem xem nàng hát sao?

Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Triệu Giai Ngọc, vẻ mặt nàng vẫn như trước mà không thay đổi. Trương Thanh Vân còn chưa kịp thầm nghĩ may mắn thì dưới chân đã truyền đến cảm giác đau nhức dữ dội, mẹ ơi, vợ con nhịn không được mà hành động rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bố Y Quan Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook