Chương 679: Nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy.
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
09/04/2013
Trương Thanh Vân không ngờ bổ nhiệm lại đến nhanh như vậy, hắn vốn còn đang định ở lại thủ đô thêm vài ngày thì đột nhiên nhận được điện thoại của thư ký Chu của văn phòng tỉnh ủy Hoa Đông. Trương Thanh Vân bắt buộc phải quay về Hoa Đông để tham gia hội nghị khẩn cấp ở Lăng Thủy.
Khi Trương Thanh Vân nhận được tin tức thì vừa cùng Uông Phong và Quách Tuyết Phương hẹn nhau đi uống trà, giữa đường nhận được tin tức, vì vậy hắn lập tức còn chưa nói rõ tình huống với Uông Phong và Quách Tuyết Phương mà đặt vé máy bay. Hắn cũng không có bất kỳ chuẩn bị nào khác, cũng không chào tạm biệt với bất kỳ ai, chỉ về nhà thu thập vài thứ rồi vội vàng lên máy bay đi Lăng Thủy.
Tối đến hắn ngủ lại ở khách sạn, sáng sớm hôm nay Lưu Nham lái xe từ Cảng Thành chạy đến đưa Trương Thanh Vân đến tỉnh ủy.
Đây không phải lần đầu tiên Trương Thanh Vân vào khu nhà thường ủy tỉnh ủy Hoa Đông, nhưng hôm nay hắn đến thì cảnh sát gác cổng đã thay đổi. Hắn vốn là ủy viên tỉnh ủy Hoa Đông, đáng lý ra đến đây phải thông suốt, nhưng hôm nay lại bị người ta chặn ở ngoài và bắt buộc phải thành thật đăng ký.
- Chào anh, chủ tịch Trương!
Mọt giọng nói trong trẻo vang lên, Trương Thanh Vân ngẩng đầu, người đến là thư ký Chu của bí thư Tần.
Cảnh sát bảo vệ thấy Trương Thanh Vân là người quen thì gật đầu tỏ ý có thể đi vào, Trương Thanh Vân mỉm cười tiến lên nắm chặt tay Chu Hướng mà không nói lời nào, nhưng ánh mắt Chu Hướng có chut khuyến khích.
Làm thư ký của bí thư, Chu Hướng bây giờ xuất hiện ở cửa ra vào khu nhà thường ủy tỉnh ủy rõ ràng không phải là ngẫu nhiên. Đối phương gọi Trương Thanh Vân thì chứng tỏ đang đợi, để thư ký đệ nhất tỉnh ủy Hoa Đông phải chờ đợi như vậy, Trương Thanh Vân có chút cảm kích.
- Chúng ta đến phòng họp thường ủy thôi, bí thư Tần, phó bí thư Chu và trưởng phòng tổ chức Mã đang đợi để nói chuyện với anh, ha ha... ....
Chu Hướng cười ha hả nói, nhìn có vẻ cẩn thận nhưng nụ cười và ánh mắt đã có ý chúc mừng, xem như tạo ra một tin tức trực diện.
Hai người cũng không tiếp tục nhiều lời, hơn nữa nơi đây cũng không phải chỗ nói chuyện. Chu Hướng dẫn Trương Thanh Vân đi thang máy lên lầu, sau đó bước ra khỏi thang máy rồi quẹo trái phải qua một hàng lang dài. Lúc này phía bên phải là phòng họp, Trương Thanh Vân được mời vào trong.
Trương Thanh Vân chờ đợi hơn nửa giờ, mãi đến khi thấy tiếng cười của Tần Vệ Quốc ở bên ngoài thì hắn mới đứng dậy giúp lãnh đạo mở cửa.
Các lãnh đạo tỉnh ủy đi cùng nhau, Tần Vệ Quốc đi đầu, Chu Thủ Tuân và Mã Học Vọng đi song song ở phía sau, ba người đi lại rất thong dong, vẻ mặt vui vẻ. Tần Vệ Quốc thấy Trương Thanh Vân thì vươn tay nói:
- Anh ở lại thủ đô vài ngày mà tinh thần và diện mạo đã không giống như trước đó, tôi đặc biệt nghĩ rằng cậu về thủ đô chỉ cùng sum họp với vợ, nếu cứ ở mãi ở Hoa Đông tôi sợ rằng người nhà sẽ tạo phản.
Tần Vệ Quốc nói xong thì cười ha hả, Chu Thủ Tuân và Mã Học Vọng ở phía sau cũng cười lớn, bầu không khí chợt hòa hợp.
Ba người tiến vào phòng họp, nhân viên công tác bận rộn dâng trà cho các vị lãnh đạo. Đến khi làm xong tất cả thì phòng họp đóng cửa, Tần Vệ Quốc dần thu nạp nụ cười, bầu không khí trong phòng chợt yên tĩnh.
Tần Vệ Quốc bĩu môi với Mã Học Vọng, lúc này Mã Học Vọng ho khan nói:
- Bây giờ tôi tuyên bố vài quyết định, trước tiên là quyết nghị của đại hội nhân dân tỉnh, hội nghị trực tiếp bổ nhiệm đồng chí Trương Thanh Vân làm phó chủ tịch tỉnh Hoa Đông.
- Đồng thời, tỉnh ủy cũng báo cục tổ chức trung ương chuẩn bị phê chuẩn, bổ nhiệm đông chí Trương Thanh Vân nhận chức ủy viên thị ủy Hoài Dương, thường ủy, bí thư, bổ nhiệm đồng chí Trương Thanh Vân làm chủ tịch thay mặt khối chính quyền thành phố Hoài Dương.
Trong đầu Trương Thanh Vân chợt nổ ầm một tiếng, hắn lập tức cảm thấy choáng váng, tạm giữ chức phó chủ tịch tỉnh Hoa Đông, đảm nhiệm chức vụ bí thư thị ủy kiêm chủ tịch thành phố Hoài Dương sao? Trương Thanh Vân trước nay chưa từng nghĩ rằng có một sắp xếp nào như vậy, bây giờ Hoài Dương là một trong ba khu kinh tế liên hợp với Hoàng Hải và Cảng Thành, tại sao trước kia hắn chưa từng nghĩ về điều này?
Muốn trách thì cũng chỉ trách Hoài Dương là thành phố cấp tỉnh, Trương Thanh Vân trước kia không ngờ mình sẽ quay về chỗ cũ. Bây giờ đã được bổ nhiệm xuống, hắn xem xét lại thì thấy lãnh đạo tỉnh ủy đưa mình đến Hoài Dương cũng đã bỏ ra nhiều tâm tư. Nhưng lúc này hắn là người đứng đầu một khối đảng ủy, thật sự tín nhiệm mình như vậy sao?
- Thanh Vân, ha ha, anh nói xem, anh thấy bổ nhiệm này là thế nào?
Tần Vệ Quốc cười nói.
- Cảm tạ tổ chức tín nhiệm, tôi nhất định sẽ cố gắng công tác thật tốt ở Hoài Dương, sẽ để đảng ủy và nhân dân thỏa mãn bài toán khó.
Trương Thanh Vân nói.
Tần Vệ Quốc cau mày, lão khoát tay. Chu Thủ Tuân lập tức nháy mắt cho Trương Thanh Vân, tỏ ý nói đối phương không nên dùng lời khách sáo, nói chuyện với lãnh đạo phải thăm dò tâm tính, đâu có thể nói suông như vậy với Tần Vệ Quốc được?
- Được rồi, anh Chu, người khác nói như vậy tôi sẽ mất hứng, nhưng Trương Thanh Vân dù sao cũng không giống, anh ấy muốn làm chúng ta thỏa mãn với bài toán khó, hôm nay ba người chúng ta làm chứng, ngày khác mà không hài lòng, ha ha... ....
Tần Vệ Quốc cười, vẻ mặt nào có gì đó không vui vẻ?
Mã Học Vọng và Chu Thủ Tuân đưa mắt nhìn nhau rồi cùng quay đầu nhìn về một phía. Trương Thanh Vân đúng là không tầm thường, bí thư không thích kẻ khoa trương, nhưng duy chỉ có một mình Trương Thanh Vân là trường hợp ngoại lệ đầu tiên. Hơn nữa còn không lo lắng vì người ta sẽ ngạo mạn, đây cũng coi như là một dị số ở Hoa Đông.
Nụ cười của Tần Vệ Quốc cũng dần được thu nạp, lão híp mắt đánh giá Trương Thanh Vân rồi nói:
- Hoài Dương là địa phương thế nào thì chính anhh phải đi xem xét, những phương diện tốt thì tôi không nói, chỉ nói về những mặt xấu. Trong hai năm qua thì ban ngành Hoài Dương có thể nói là chịu sự ảnh hưởng rất nhiều từ anh, cũng bắt chước làm xây dựng thành phố mới, hừ... ....
Tần Vệ Quốc chợt cất cao giọng, lão vỗ bàn nói:
- Đúng là làm loạn, uổng phí tài chính, để lại một đống lớn vấn đề, vì vậy dùng một chữ loạn vẫn còn chưa đủ. Trước khi bí thư và chủ tịch Hoài Dương đều đã bị miễn chức, đầu năm nay chúng tôi đã bổ nhiệm Nhâm Gia Niên, nhưng được nửa năm mà hiệu quả quá nhỏ, lần này lại đổi tướng.
Giọng điệu của Chiêm Giang Huy đột nhiên tăng thêm, khoảnh khắc chợt bùng lên một luồng khí chất khắc nghiệt, Trương Thanh Vân nghe thấy vậy mà thầm rùng mình, hắn ngồi thẳng người dậy rất mất tự nhiên. Đợi một lúc sau thì giọng điệu của Tần Vệ Quốc mới chậm rãi hạ xuống, lão nói:
- Lần này anh là người đứng đầu khối đảng ủy, tôi cũng không có gì dặn dò nhiều, chỉ một câu: "Không cần phải băn khoăn!" Về phần người hợp tác với anh, trước tiên thì chỉ có mình anh, sang năm đến nhiệm kỳ mới tìh tỉnh ủy sẽ căn cứ mà đưa xuống một người để trợ giúp.
Trương Thanh Vân uống một ngụm trà, nhưng khi nghe thấy câu nói này thì bàn tay cũng hơi run.
Ý đồ của Tần Vệ Quốc chính là cho Trương Thanh Vân thời gian để nắm chặt Hoài Dương vào trong tay, hoàn toàn bắt Hoài Dương phải theo ý mình mà khống chế tất cả cục diện không tốt.
Trương Thanh Vân là người đứng đầu các quyền lực trong thành phố, hơn nữa không cần băn khoăn, ý nghĩa không phải bắt mình chuyên quyền độc đoán sao? Hơn nữa vào nhiệm kỳ mới sang năm thì mình hoàn toàn có thể đề cử một nhân tuyển, vì vậy có thể thấy lời nói của Tần Vệ Quốc quá nặng.
Điều này lập tức làm cho Trương Thanh Vân thấy được Hoài Dương có quá nhiều vấn đề, bí thư thị ủy Hoài Dương là Nhâm Gia Niên vừa mới được đưa lên làm bí thư Cảng Thành kiêm thường ủy tỉnh ủy Hoa Đông, rõ ràng là đề bạt, dưới tình huống như vậy thì Hoài Dương còn vấn đề gì đó rất nghiêm trọng sao?
Bây giờ đáp án xem như khẳng định, Trương Thanh Vân biết rõ bối cảnh của Nhâm Gia Niên. Năm ngoái người này từ tên ghế thư ký trưởng khối chính quyền tỉnh ủy xuống Hoài Dương nhận chức bí thư thị ủy, lúc đó còn có người nói rằng hắn bị xuống chức, nhưng bây giờ xem ra không phải là thế.
Khi đó có thể Nhâm Gia Niên mang theo sứ mạng đặc thù của tỉnh ủy, bây giờ đã qua vài tháng, Nhâm Gia Niên đã đi, đến lượt Trương Thanh Vân đến nhận chức. Hơn nữa trong tỉnh cũng khá hào phóng, Trương Thanh Vân thấy ở Hoa Đông có nhiều thành phố như vậy, nhưng bây giờ chiếc ghế bí thư còn trống chỉ có Hoài Dương mà thôi. Thường thì dưới tình huống này cũng chỉ có một khả năng, đó chính là mình đến nhận chức lúc lâm nguy.
Sau khi rời khỏi phòng hội nghị thường ủy thì Tần Vệ Quốc cáo từ với Trương Thanh Vân, lão nắm chặt tay Trương Thanh Vân rồi nói:
- Tỉnh ủy có hy vọng rất lớn đối với vấn đề cậu đến Hoài Dương nhận chức, thậm chí còn vượt qua cả hy vọng với Cảng Thành. Hạng mục ba khu làm kinh tế là do cậu nói ra đầu tiên, cậu phải là người đi đầu.
- Trong ba thành phố thì lấy Hoàng Hải là trung tâm, khoảng cách từ Hoài Dương đến Hoàng Hải lại chỉ bằng một phần ba so với Cảng Thành, như vậy có lợi thế gì thì cậu là người thông minh, tôi không cần phải nói, cứ buông tay buông chân mà hành động.
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, ý nghĩ xoay chuyển và bắt lấy điểm mấu chốt, trong lòng chợt bùng lên hào khí, hắn nói:
- Hoài Dương được xưng là cánh cửa của Hoa Đông, tôi không chỉ muốn nó biến thành cửa ngõ thật sự, hơn nữa còn là cánh cửa phía bắc của Hoàng Hải... ....
Tần Vệ Quốc gật đầu cười cười, lão vỗ vỗ vai Trương Thanh Vân mà không nói thêm điều gì, sau đó hai người buông tay và bỏ đi. Sau đó Trương Thanh Vân cùng với Mã Học Vọng đi về phía khối chính quyền tỉnh ủy, hắn đảm nhiệm chức phó chủ tịch tỉnh ủy, dù chỉ là một lái xe ở tỉnh ủy cũng phải đưa tiền bảo hộ.
Hoa Đông là một tỉnh phát triển kinh tế, phó chủ tịch thường là người có chức có quyền, không như những phó chủ tịch trong nội địa. Người vừa là phó chủ tịch tỉnh vừa là người đứng đầu một thành phố tuyến dưới giống như Trương Thanh Vân có lẽ cũng chỉ có một mà thôi.
Trương Thanh Vân đã đến Lăng Thủy rất nhiều lần, nhưng gần đây các quan viên trong tỉnh chạy về tỉnh thành tương đối nhiều, mà mọi người chú ý nhất chính là vấn đề thay đổi nhân sự quy mô lớn ở Hoa Đông.
Mấy ngày trước chức vụ bí thư thị ủy Cảng Thành đã được bố trí mà những lời ồn ào còn chưa kịp biến mất, ngay sau đó lại có tin Trương Thanh Vân được giữ chức phó chủ tịch tỉnh kiêm bí thư thị ủy thay mặt chủ tịch thành phố Hoài Dương, điều này làm mọi người bàn luận nhiệt liệt.
Thật ra sau khi Nhâm Gia Niên đến nhận chức bí thư Cảng Thành thì người Hoa Đông bàn luận nhiều nhất chính là hướng đi của Trương Thanh Vân. Trước kia có hai lời nói về hướng đi của Trương Thanh Vân, một phía cho rằng Trương Thanh Vân sẽ về Cảng Thành làm bí thư, một phía cho rằng Trương Thanh Vân sẽ về thủ đô.
Sau khi sự việc ở Cảng Thành đã hoàn toàn kết thúc thì tin tức Trương Thanh Vân sẽ về thủ đô chợt tăng vọt, rất nhiều người đánh giá về sự kiện Trương Thanh Vân trao quyền cho cấp dưới ở Hoa Đông, cho rằng có ưu khuyết điểm và thị phi, nhưng cơ bản đã có định luận.
Nào ngờ chỉ trong một thời gian vài ngày ngắn ngủi thì Trương Thanh Vân đã lập tức nhận được lệnh bổ nhiệm như sấm chớp, chưa nói đến vấn đề nhảy lên làm phó chủ tịch tỉnh, hơn nữa còn là người đứng đầu thành phố Hoài Dương. Hoài Dương là một thành phố có hơn mười quận huyện, tổng cộng có hơn mười hai triệu dân, Trương Thanh Vân sang bên kia làm người đứng đầu khối đảng ủy và thay mặt khối chính quyền, như vậy chẳng khác nào là "vua Hoài Dương".
Cho dù là những người trước đó thấy tương lai của Trương Thanh Vân ở Hoa Đông là không được tốt đẹp gì cho lắm cũng cảm nhận được một luồng khí tức cuồng nhiệt. Trương Thanh Vân không phải là quan viên thuộc phe phái Hoa Đông, nhưng đối phương ở trong địa phương này lại rất đường hoàng, rất quật khởi, tay cầm quyền cao, nắm giữ chức bí thư thị ủy một thành phố hơn chục triệu dân. Sự tôn vinh và vinh quang này cũng đủ để làm cho đám quan viên trong các phe phái ở Hoa Đông phải đỏ mắt và tức tối.
Một khoảng thời gian ngắn sau những tin tức về Trương Thanh Vân đến nhận chức bí thư ở Hoài Dương đã hoàn toàn lấn át tin tức về Nhâm Gia Niên ở Cảng Thành, toàn bộ quan trường Hoa Đông đều nghị luận về tương lai của Hoài Dương, mà những phong cách và biểu hiện của Trương Thanh Vân ở Cảng Thành cũng được người ta nhắc đến. Một vị lãnh đạo cay nghiệt vơi thủ đoạn chua ngoa, ra tay quyết đoán và khí phách dần dần được truyền miệng khắp quan trường Hoa Đông, trong lúc vô tình thì hình tượng của Trương Thanh Vân lập tức được định vị và thành hình.
Trong một tỉnh, khi nhắc đến một cán bộ nào đó thì người ta há miệng sẽ nói ra những đặc điểm và phong cách, đây chính là một sự thể hiện thân phận. Trước kia tuy Trương Thanh Vân có uy vọng cao ở Cảng Thành, nhưng khi đó dù sao hắn cũng chỉ là cấp phó, khó hấp dẫn ánh mắt người khác.
Nhưng tình hình hiện nay thì không giống như trước đó, lần này Trương Thanh Vân được đề bạt đã chính thức đưa hắn lên vị trí của một nhân vật quan trọng có tầm ảnh hưởng lớn ở tỉnh Hoa Đông. Hắn cũng coi như là người của công chúng, là một trong những nhân vật được truyền thông chú ý cao độ, vì vậy tất cả đối với Trương Thanh Vân là một hào sâu cần phải vượt qua.
Hoa Đông ồn ào về tin tức của Trương Thanh Vân, tin tức này truyền về thủ đô cũng làm cho các thế lực phải ồn ào. Trương Thanh Vân về thủ đô đã quyết định tình huống, vì sao kết quả cuối cùng lại như vậy? Trương Thanh Vân về thủ đô đã không còn gì là bí mật giữa các phe phái linh thông tin tức, hơn nữa còn có tin Trương Thanh Vân vào cục tổ chức trung ương tiếp kiến lãnh đạo.
Mọi người đang đợi Trương Thanh Vân về thủ đô thì lợi dụng tin tức này mà xào nấu một phen, nhưng bây giờ lại xuất hiện kết quả khác biệt, điều này làm cho người ta trợn mắt há mồm.
Không ai có thể suy xét vì nguyên nhân gì mà cục tổ chức trung ương lại quyết định sửa đổi đề bạt của một cán bộ nhanh chóng như vậy, hơn nữa trước khi sửa đổi lại quá mịt mờ làm người ta khó thể tin.
Mọi người nhìn về vị trí mới của Trương Thanh Vân, chưa tính chức vụ phó chủ tịch tỉnh, nhưng đối phương lại nắm quyền to mà khống chế đảng ủy một thành phố cấp tỉnh, điều này làm cho mọi người khó thể khinh thường.
Hơn nữa Hoài Dương này lại là một thành phố hạch tâm trong quy hoạch những vùng kinh tế bên ngoài Hoàng Hải, các phe phái ở Hoa Đông tin tưởng Trương Thanh Vân như vậy sao?
Vì vậy mà nghi vấn chợt hình thành trong đầu mọi người, nhưng có một manh mối mà mọi người đều nghĩ ra, quyết định để Trương Thanh Vân đến Hoài Dương cũng không phải là qua loa đại khái. Điều này đã khẳng định trung ương và Hoa Đông có cùng nhận thức, nó không chừng sau lưng còn có bóng dáng của thành phố Hoàng Hải.
Nếu muốn mở rộng khu kinh tế thì địa vị của Hoàng Hải quyết định những ban ngành của các thành phố ở chung quanh, tất nhiên kết quả cuối cùng là thế nào thì phải xem sự thỏa hiệp. Trương Thanh Vân có thể trấn giữ Hoài Dương là cửa ngỏ của Hoa Đông, nếu bỏ qua những nhân tố về phe phái, như vậy nhân tố về sự thỏa hiệp của trung ương và địa phương là rất lớn.
Nếu chỉ xét riêng về bản thân Trương Thanh Vân, nếu không phải mạnh vì gạo bạo vì tiền thì trong vấn đề lần này có quá nhiều quan hệ rườm rà, dù sao hắn cũng không thể ngồi lên vị trí hiện tại.
Xem xét bổ nhiệm của Trương Thanh Vân thì chứng tỏ tín hiệu rõ ràng của tỉnh ủy Hoa Đông, chưa nói đến chức vụ phó chủ tịch tỉnh, còn đặt Trương Thanh Vân làm người đứng đầu một thành phố, điều này làm cho những kẻ nghi ngờ Trương Thanh Vân có chức mà không có quyền chẳng thể mở miệng được.
Những lời bàn tán xuất hiện quá nhiều ở thủ đô, tuy chưa có kết luận chính thức cho tất cả tin tức, nhưng Trương Thanh Vân là điểm sáng mới thì hoàn toàn khẳng định. Trương Thanh Vân bây giờ mới hơn ba mươi mà đã có cấp bậc hiện tại, có thể nói đã sáng tạo ra một danh tiếng khủng bố ở trong nước. Tất nhiên danh tiếng này sẽ tạo thành những ảnh hưởng lâu dài, mà ảnh hưởng này cuối cùng tạo ra kết quả gì thì mọi người đều mỏi mắt chờ mong.
Khi tất cả đều đang xào nấu tin tức thì Trương Thanh Vân ở lại Lăng Thủy một ngày, vì thời gian quá gấp nên hắn muốn nhanh chóng đến trình diện ở Hoài Dương. Dựa theo quy củ thì hắn đến Hoài Dương phải cực kỳ trịnh trọng, như vậy thì trưởng phòng tổ chức Mã Học Vọng phải đi theo.
Từ Lăng Thủy đến Hoài Dương cũng không xa, hơn nữa bây giờ đều là đường lớn chất lượng tốt, vì thế mà chỉ một giờ sau Trương Thanh Vân và Mã Học Vọng đã tiến vào địa giới thành phố Hoài Dương. Đúng lúc này chợt nhìn thấy một hàng xe xếp bên đường, Trương Thanh Vân biết đây là đội hình nghênh đón mình.
Trước nay trung ương cũng đã ban bố ba điều và năm lệnh cấm tình canh này, nhưng hiệu quả của văn kiện là quá nhỏ, Trương Thanh Vân cũng không quá phản cảm với hành vi tiếp đón như vậy. Hắn là người đứng đầu đảng ủy, người phía dưới không nhiệt tình cũng khó, thật ra mọi người cũng không phải là kẻ ngu, đều biết xem xét lợi hại.
Đối với những tình cảnh như thế này, nếu tiếp đón quá long trọng thì sợ lãnh đạo sẽ tức giận, mắng một lượt cũng không quá kỳ quái. Nhưng nếu tiếp đãi không long trọng thì sẽ để lại ấn tượng xấu cho lãnh đạo, tuy bây giờ thì không sao nhưng về lâu về dài thì cực kỳ khốn khổ.
Vì vậy nếu xét một khía cạnh vấn đề thì mọi người bày tư thế tiếp đãi hôm nay để tình nguyện bị mắng mà không muốn bị lãnh đạo ghi nhớ trong lòng. Nếu đã xem xét kết quả như vậy thì Trương Thanh Vân còn phản cảm thế nào được?
- Thanh Vân, cậu xem trận thế trước mặt kìa, điều này đã nói rõ nhân dân Hoài Dương rất chờ mong.
Mã Học Vọng cười nói, hắn nói ra một câu không mặn không nhạt, rõ ràng ra vẻ tất cả không liên quan đến mình.
- Được rồi, trưởng phòng Mã, bọn họ hoan nghênh chúng ta, nếu đã có trận hình như thế thì cứ coi như tôi và anh được hưởng thụ vinh hạnh đặc biệt này. Nếu thật sự phải mắng người, chưa nói đến vấn đề lần đầu gặp mặt mà không nể tình, hơn nữa còn lãng phí những gì đã được bày ra, dù có mắng cũng không cải biến được sự thật, anh thấy có phải không?
Trương Thanh Vân nói.
- Ha ha!
Mã Học Vọng cười ha hả:
- Những gì cậu nói ra đúng là rất mới lạ, trước kia mọi người đều cho rằng cậu là người tính tình cổ quái, bây giờ tôi lại thấy những lời như vậy là không chính xác. Cậu đấy, chỉ nhìn vấn đề ở một khía cạnh mà thôi, nhưng những sự việc thế này mà chỉ nhìn một góc thôi sao?
Một tiếng két vang lên, xe dừng lại, một tiếng loa vang lên giống như nhắc nhở mọi người. Đám người trước mặt bắt đầu hành động, có vài người xung phong lên trước, trong đó có một người đàn ông cực kỳ nhã nhặn chạy lên rất nhanh. Người này chỉ cất hai ba bước chân đã tiến lên mở cửa xe nhanh tay hơn cả nhân viên công tác, Trương Thanh Vân lại cũng vừa vặn ngồi ở phía bên này.
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn người này, trong lòng thầm gật đầu, hắn nghĩ rằng đối phương rất có thể là thư ký trưởng văn phòng thị ủy. Vì Trương Thanh Vân từ tỉnh thành xuống nhận chức, không thể chạy xe Cảng Thành, phòng tổ chức lại muốn phái xe đi xuống, Trương Thanh Vân cũng không xa lạ gì Mã Học Vọng, vì vậy hai người vì giảm phiền hà mà ngồi cùng xe.
Dưới tình huống này mà người đàn ông kia có thể nhìn thấy được chỗ ngồi của Trương Thanh Vân, điều này đã chứng minh đối phương cực kỳ cay nghiệt.
Trương Thanh Vân dùng giọng hăng hái hỏi thân phận của đối phương, người đàn ông nhã nhặn cười nói mình họ Mạc, là Mạc Ngôn Đông, quả nhiên là thư ký trưởng thị ủy.
Lúc đó Mã Học Vọng đã từ bên mặt kia bước xuống xe, hắn xung phong đi đầu với mặt mày hớn hở rồi phất tay chào hỏi mọi người. Lúc này mọi người đều cùng bắt tay với trưởng phòng tổ chức, Trương Thanh Vân hơi khựng lại một chút, đợi đến khi giữ vững khoảng cách với trưởng phòng Mã thì mới tiến lên bắt tay, mỉm cười và gật đầu chào hỏi mọi người... ...
Khi Trương Thanh Vân nhận được tin tức thì vừa cùng Uông Phong và Quách Tuyết Phương hẹn nhau đi uống trà, giữa đường nhận được tin tức, vì vậy hắn lập tức còn chưa nói rõ tình huống với Uông Phong và Quách Tuyết Phương mà đặt vé máy bay. Hắn cũng không có bất kỳ chuẩn bị nào khác, cũng không chào tạm biệt với bất kỳ ai, chỉ về nhà thu thập vài thứ rồi vội vàng lên máy bay đi Lăng Thủy.
Tối đến hắn ngủ lại ở khách sạn, sáng sớm hôm nay Lưu Nham lái xe từ Cảng Thành chạy đến đưa Trương Thanh Vân đến tỉnh ủy.
Đây không phải lần đầu tiên Trương Thanh Vân vào khu nhà thường ủy tỉnh ủy Hoa Đông, nhưng hôm nay hắn đến thì cảnh sát gác cổng đã thay đổi. Hắn vốn là ủy viên tỉnh ủy Hoa Đông, đáng lý ra đến đây phải thông suốt, nhưng hôm nay lại bị người ta chặn ở ngoài và bắt buộc phải thành thật đăng ký.
- Chào anh, chủ tịch Trương!
Mọt giọng nói trong trẻo vang lên, Trương Thanh Vân ngẩng đầu, người đến là thư ký Chu của bí thư Tần.
Cảnh sát bảo vệ thấy Trương Thanh Vân là người quen thì gật đầu tỏ ý có thể đi vào, Trương Thanh Vân mỉm cười tiến lên nắm chặt tay Chu Hướng mà không nói lời nào, nhưng ánh mắt Chu Hướng có chut khuyến khích.
Làm thư ký của bí thư, Chu Hướng bây giờ xuất hiện ở cửa ra vào khu nhà thường ủy tỉnh ủy rõ ràng không phải là ngẫu nhiên. Đối phương gọi Trương Thanh Vân thì chứng tỏ đang đợi, để thư ký đệ nhất tỉnh ủy Hoa Đông phải chờ đợi như vậy, Trương Thanh Vân có chút cảm kích.
- Chúng ta đến phòng họp thường ủy thôi, bí thư Tần, phó bí thư Chu và trưởng phòng tổ chức Mã đang đợi để nói chuyện với anh, ha ha... ....
Chu Hướng cười ha hả nói, nhìn có vẻ cẩn thận nhưng nụ cười và ánh mắt đã có ý chúc mừng, xem như tạo ra một tin tức trực diện.
Hai người cũng không tiếp tục nhiều lời, hơn nữa nơi đây cũng không phải chỗ nói chuyện. Chu Hướng dẫn Trương Thanh Vân đi thang máy lên lầu, sau đó bước ra khỏi thang máy rồi quẹo trái phải qua một hàng lang dài. Lúc này phía bên phải là phòng họp, Trương Thanh Vân được mời vào trong.
Trương Thanh Vân chờ đợi hơn nửa giờ, mãi đến khi thấy tiếng cười của Tần Vệ Quốc ở bên ngoài thì hắn mới đứng dậy giúp lãnh đạo mở cửa.
Các lãnh đạo tỉnh ủy đi cùng nhau, Tần Vệ Quốc đi đầu, Chu Thủ Tuân và Mã Học Vọng đi song song ở phía sau, ba người đi lại rất thong dong, vẻ mặt vui vẻ. Tần Vệ Quốc thấy Trương Thanh Vân thì vươn tay nói:
- Anh ở lại thủ đô vài ngày mà tinh thần và diện mạo đã không giống như trước đó, tôi đặc biệt nghĩ rằng cậu về thủ đô chỉ cùng sum họp với vợ, nếu cứ ở mãi ở Hoa Đông tôi sợ rằng người nhà sẽ tạo phản.
Tần Vệ Quốc nói xong thì cười ha hả, Chu Thủ Tuân và Mã Học Vọng ở phía sau cũng cười lớn, bầu không khí chợt hòa hợp.
Ba người tiến vào phòng họp, nhân viên công tác bận rộn dâng trà cho các vị lãnh đạo. Đến khi làm xong tất cả thì phòng họp đóng cửa, Tần Vệ Quốc dần thu nạp nụ cười, bầu không khí trong phòng chợt yên tĩnh.
Tần Vệ Quốc bĩu môi với Mã Học Vọng, lúc này Mã Học Vọng ho khan nói:
- Bây giờ tôi tuyên bố vài quyết định, trước tiên là quyết nghị của đại hội nhân dân tỉnh, hội nghị trực tiếp bổ nhiệm đồng chí Trương Thanh Vân làm phó chủ tịch tỉnh Hoa Đông.
- Đồng thời, tỉnh ủy cũng báo cục tổ chức trung ương chuẩn bị phê chuẩn, bổ nhiệm đông chí Trương Thanh Vân nhận chức ủy viên thị ủy Hoài Dương, thường ủy, bí thư, bổ nhiệm đồng chí Trương Thanh Vân làm chủ tịch thay mặt khối chính quyền thành phố Hoài Dương.
Trong đầu Trương Thanh Vân chợt nổ ầm một tiếng, hắn lập tức cảm thấy choáng váng, tạm giữ chức phó chủ tịch tỉnh Hoa Đông, đảm nhiệm chức vụ bí thư thị ủy kiêm chủ tịch thành phố Hoài Dương sao? Trương Thanh Vân trước nay chưa từng nghĩ rằng có một sắp xếp nào như vậy, bây giờ Hoài Dương là một trong ba khu kinh tế liên hợp với Hoàng Hải và Cảng Thành, tại sao trước kia hắn chưa từng nghĩ về điều này?
Muốn trách thì cũng chỉ trách Hoài Dương là thành phố cấp tỉnh, Trương Thanh Vân trước kia không ngờ mình sẽ quay về chỗ cũ. Bây giờ đã được bổ nhiệm xuống, hắn xem xét lại thì thấy lãnh đạo tỉnh ủy đưa mình đến Hoài Dương cũng đã bỏ ra nhiều tâm tư. Nhưng lúc này hắn là người đứng đầu một khối đảng ủy, thật sự tín nhiệm mình như vậy sao?
- Thanh Vân, ha ha, anh nói xem, anh thấy bổ nhiệm này là thế nào?
Tần Vệ Quốc cười nói.
- Cảm tạ tổ chức tín nhiệm, tôi nhất định sẽ cố gắng công tác thật tốt ở Hoài Dương, sẽ để đảng ủy và nhân dân thỏa mãn bài toán khó.
Trương Thanh Vân nói.
Tần Vệ Quốc cau mày, lão khoát tay. Chu Thủ Tuân lập tức nháy mắt cho Trương Thanh Vân, tỏ ý nói đối phương không nên dùng lời khách sáo, nói chuyện với lãnh đạo phải thăm dò tâm tính, đâu có thể nói suông như vậy với Tần Vệ Quốc được?
- Được rồi, anh Chu, người khác nói như vậy tôi sẽ mất hứng, nhưng Trương Thanh Vân dù sao cũng không giống, anh ấy muốn làm chúng ta thỏa mãn với bài toán khó, hôm nay ba người chúng ta làm chứng, ngày khác mà không hài lòng, ha ha... ....
Tần Vệ Quốc cười, vẻ mặt nào có gì đó không vui vẻ?
Mã Học Vọng và Chu Thủ Tuân đưa mắt nhìn nhau rồi cùng quay đầu nhìn về một phía. Trương Thanh Vân đúng là không tầm thường, bí thư không thích kẻ khoa trương, nhưng duy chỉ có một mình Trương Thanh Vân là trường hợp ngoại lệ đầu tiên. Hơn nữa còn không lo lắng vì người ta sẽ ngạo mạn, đây cũng coi như là một dị số ở Hoa Đông.
Nụ cười của Tần Vệ Quốc cũng dần được thu nạp, lão híp mắt đánh giá Trương Thanh Vân rồi nói:
- Hoài Dương là địa phương thế nào thì chính anhh phải đi xem xét, những phương diện tốt thì tôi không nói, chỉ nói về những mặt xấu. Trong hai năm qua thì ban ngành Hoài Dương có thể nói là chịu sự ảnh hưởng rất nhiều từ anh, cũng bắt chước làm xây dựng thành phố mới, hừ... ....
Tần Vệ Quốc chợt cất cao giọng, lão vỗ bàn nói:
- Đúng là làm loạn, uổng phí tài chính, để lại một đống lớn vấn đề, vì vậy dùng một chữ loạn vẫn còn chưa đủ. Trước khi bí thư và chủ tịch Hoài Dương đều đã bị miễn chức, đầu năm nay chúng tôi đã bổ nhiệm Nhâm Gia Niên, nhưng được nửa năm mà hiệu quả quá nhỏ, lần này lại đổi tướng.
Giọng điệu của Chiêm Giang Huy đột nhiên tăng thêm, khoảnh khắc chợt bùng lên một luồng khí chất khắc nghiệt, Trương Thanh Vân nghe thấy vậy mà thầm rùng mình, hắn ngồi thẳng người dậy rất mất tự nhiên. Đợi một lúc sau thì giọng điệu của Tần Vệ Quốc mới chậm rãi hạ xuống, lão nói:
- Lần này anh là người đứng đầu khối đảng ủy, tôi cũng không có gì dặn dò nhiều, chỉ một câu: "Không cần phải băn khoăn!" Về phần người hợp tác với anh, trước tiên thì chỉ có mình anh, sang năm đến nhiệm kỳ mới tìh tỉnh ủy sẽ căn cứ mà đưa xuống một người để trợ giúp.
Trương Thanh Vân uống một ngụm trà, nhưng khi nghe thấy câu nói này thì bàn tay cũng hơi run.
Ý đồ của Tần Vệ Quốc chính là cho Trương Thanh Vân thời gian để nắm chặt Hoài Dương vào trong tay, hoàn toàn bắt Hoài Dương phải theo ý mình mà khống chế tất cả cục diện không tốt.
Trương Thanh Vân là người đứng đầu các quyền lực trong thành phố, hơn nữa không cần băn khoăn, ý nghĩa không phải bắt mình chuyên quyền độc đoán sao? Hơn nữa vào nhiệm kỳ mới sang năm thì mình hoàn toàn có thể đề cử một nhân tuyển, vì vậy có thể thấy lời nói của Tần Vệ Quốc quá nặng.
Điều này lập tức làm cho Trương Thanh Vân thấy được Hoài Dương có quá nhiều vấn đề, bí thư thị ủy Hoài Dương là Nhâm Gia Niên vừa mới được đưa lên làm bí thư Cảng Thành kiêm thường ủy tỉnh ủy Hoa Đông, rõ ràng là đề bạt, dưới tình huống như vậy thì Hoài Dương còn vấn đề gì đó rất nghiêm trọng sao?
Bây giờ đáp án xem như khẳng định, Trương Thanh Vân biết rõ bối cảnh của Nhâm Gia Niên. Năm ngoái người này từ tên ghế thư ký trưởng khối chính quyền tỉnh ủy xuống Hoài Dương nhận chức bí thư thị ủy, lúc đó còn có người nói rằng hắn bị xuống chức, nhưng bây giờ xem ra không phải là thế.
Khi đó có thể Nhâm Gia Niên mang theo sứ mạng đặc thù của tỉnh ủy, bây giờ đã qua vài tháng, Nhâm Gia Niên đã đi, đến lượt Trương Thanh Vân đến nhận chức. Hơn nữa trong tỉnh cũng khá hào phóng, Trương Thanh Vân thấy ở Hoa Đông có nhiều thành phố như vậy, nhưng bây giờ chiếc ghế bí thư còn trống chỉ có Hoài Dương mà thôi. Thường thì dưới tình huống này cũng chỉ có một khả năng, đó chính là mình đến nhận chức lúc lâm nguy.
Sau khi rời khỏi phòng hội nghị thường ủy thì Tần Vệ Quốc cáo từ với Trương Thanh Vân, lão nắm chặt tay Trương Thanh Vân rồi nói:
- Tỉnh ủy có hy vọng rất lớn đối với vấn đề cậu đến Hoài Dương nhận chức, thậm chí còn vượt qua cả hy vọng với Cảng Thành. Hạng mục ba khu làm kinh tế là do cậu nói ra đầu tiên, cậu phải là người đi đầu.
- Trong ba thành phố thì lấy Hoàng Hải là trung tâm, khoảng cách từ Hoài Dương đến Hoàng Hải lại chỉ bằng một phần ba so với Cảng Thành, như vậy có lợi thế gì thì cậu là người thông minh, tôi không cần phải nói, cứ buông tay buông chân mà hành động.
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, ý nghĩ xoay chuyển và bắt lấy điểm mấu chốt, trong lòng chợt bùng lên hào khí, hắn nói:
- Hoài Dương được xưng là cánh cửa của Hoa Đông, tôi không chỉ muốn nó biến thành cửa ngõ thật sự, hơn nữa còn là cánh cửa phía bắc của Hoàng Hải... ....
Tần Vệ Quốc gật đầu cười cười, lão vỗ vỗ vai Trương Thanh Vân mà không nói thêm điều gì, sau đó hai người buông tay và bỏ đi. Sau đó Trương Thanh Vân cùng với Mã Học Vọng đi về phía khối chính quyền tỉnh ủy, hắn đảm nhiệm chức phó chủ tịch tỉnh ủy, dù chỉ là một lái xe ở tỉnh ủy cũng phải đưa tiền bảo hộ.
Hoa Đông là một tỉnh phát triển kinh tế, phó chủ tịch thường là người có chức có quyền, không như những phó chủ tịch trong nội địa. Người vừa là phó chủ tịch tỉnh vừa là người đứng đầu một thành phố tuyến dưới giống như Trương Thanh Vân có lẽ cũng chỉ có một mà thôi.
Trương Thanh Vân đã đến Lăng Thủy rất nhiều lần, nhưng gần đây các quan viên trong tỉnh chạy về tỉnh thành tương đối nhiều, mà mọi người chú ý nhất chính là vấn đề thay đổi nhân sự quy mô lớn ở Hoa Đông.
Mấy ngày trước chức vụ bí thư thị ủy Cảng Thành đã được bố trí mà những lời ồn ào còn chưa kịp biến mất, ngay sau đó lại có tin Trương Thanh Vân được giữ chức phó chủ tịch tỉnh kiêm bí thư thị ủy thay mặt chủ tịch thành phố Hoài Dương, điều này làm mọi người bàn luận nhiệt liệt.
Thật ra sau khi Nhâm Gia Niên đến nhận chức bí thư Cảng Thành thì người Hoa Đông bàn luận nhiều nhất chính là hướng đi của Trương Thanh Vân. Trước kia có hai lời nói về hướng đi của Trương Thanh Vân, một phía cho rằng Trương Thanh Vân sẽ về Cảng Thành làm bí thư, một phía cho rằng Trương Thanh Vân sẽ về thủ đô.
Sau khi sự việc ở Cảng Thành đã hoàn toàn kết thúc thì tin tức Trương Thanh Vân sẽ về thủ đô chợt tăng vọt, rất nhiều người đánh giá về sự kiện Trương Thanh Vân trao quyền cho cấp dưới ở Hoa Đông, cho rằng có ưu khuyết điểm và thị phi, nhưng cơ bản đã có định luận.
Nào ngờ chỉ trong một thời gian vài ngày ngắn ngủi thì Trương Thanh Vân đã lập tức nhận được lệnh bổ nhiệm như sấm chớp, chưa nói đến vấn đề nhảy lên làm phó chủ tịch tỉnh, hơn nữa còn là người đứng đầu thành phố Hoài Dương. Hoài Dương là một thành phố có hơn mười quận huyện, tổng cộng có hơn mười hai triệu dân, Trương Thanh Vân sang bên kia làm người đứng đầu khối đảng ủy và thay mặt khối chính quyền, như vậy chẳng khác nào là "vua Hoài Dương".
Cho dù là những người trước đó thấy tương lai của Trương Thanh Vân ở Hoa Đông là không được tốt đẹp gì cho lắm cũng cảm nhận được một luồng khí tức cuồng nhiệt. Trương Thanh Vân không phải là quan viên thuộc phe phái Hoa Đông, nhưng đối phương ở trong địa phương này lại rất đường hoàng, rất quật khởi, tay cầm quyền cao, nắm giữ chức bí thư thị ủy một thành phố hơn chục triệu dân. Sự tôn vinh và vinh quang này cũng đủ để làm cho đám quan viên trong các phe phái ở Hoa Đông phải đỏ mắt và tức tối.
Một khoảng thời gian ngắn sau những tin tức về Trương Thanh Vân đến nhận chức bí thư ở Hoài Dương đã hoàn toàn lấn át tin tức về Nhâm Gia Niên ở Cảng Thành, toàn bộ quan trường Hoa Đông đều nghị luận về tương lai của Hoài Dương, mà những phong cách và biểu hiện của Trương Thanh Vân ở Cảng Thành cũng được người ta nhắc đến. Một vị lãnh đạo cay nghiệt vơi thủ đoạn chua ngoa, ra tay quyết đoán và khí phách dần dần được truyền miệng khắp quan trường Hoa Đông, trong lúc vô tình thì hình tượng của Trương Thanh Vân lập tức được định vị và thành hình.
Trong một tỉnh, khi nhắc đến một cán bộ nào đó thì người ta há miệng sẽ nói ra những đặc điểm và phong cách, đây chính là một sự thể hiện thân phận. Trước kia tuy Trương Thanh Vân có uy vọng cao ở Cảng Thành, nhưng khi đó dù sao hắn cũng chỉ là cấp phó, khó hấp dẫn ánh mắt người khác.
Nhưng tình hình hiện nay thì không giống như trước đó, lần này Trương Thanh Vân được đề bạt đã chính thức đưa hắn lên vị trí của một nhân vật quan trọng có tầm ảnh hưởng lớn ở tỉnh Hoa Đông. Hắn cũng coi như là người của công chúng, là một trong những nhân vật được truyền thông chú ý cao độ, vì vậy tất cả đối với Trương Thanh Vân là một hào sâu cần phải vượt qua.
Hoa Đông ồn ào về tin tức của Trương Thanh Vân, tin tức này truyền về thủ đô cũng làm cho các thế lực phải ồn ào. Trương Thanh Vân về thủ đô đã quyết định tình huống, vì sao kết quả cuối cùng lại như vậy? Trương Thanh Vân về thủ đô đã không còn gì là bí mật giữa các phe phái linh thông tin tức, hơn nữa còn có tin Trương Thanh Vân vào cục tổ chức trung ương tiếp kiến lãnh đạo.
Mọi người đang đợi Trương Thanh Vân về thủ đô thì lợi dụng tin tức này mà xào nấu một phen, nhưng bây giờ lại xuất hiện kết quả khác biệt, điều này làm cho người ta trợn mắt há mồm.
Không ai có thể suy xét vì nguyên nhân gì mà cục tổ chức trung ương lại quyết định sửa đổi đề bạt của một cán bộ nhanh chóng như vậy, hơn nữa trước khi sửa đổi lại quá mịt mờ làm người ta khó thể tin.
Mọi người nhìn về vị trí mới của Trương Thanh Vân, chưa tính chức vụ phó chủ tịch tỉnh, nhưng đối phương lại nắm quyền to mà khống chế đảng ủy một thành phố cấp tỉnh, điều này làm cho mọi người khó thể khinh thường.
Hơn nữa Hoài Dương này lại là một thành phố hạch tâm trong quy hoạch những vùng kinh tế bên ngoài Hoàng Hải, các phe phái ở Hoa Đông tin tưởng Trương Thanh Vân như vậy sao?
Vì vậy mà nghi vấn chợt hình thành trong đầu mọi người, nhưng có một manh mối mà mọi người đều nghĩ ra, quyết định để Trương Thanh Vân đến Hoài Dương cũng không phải là qua loa đại khái. Điều này đã khẳng định trung ương và Hoa Đông có cùng nhận thức, nó không chừng sau lưng còn có bóng dáng của thành phố Hoàng Hải.
Nếu muốn mở rộng khu kinh tế thì địa vị của Hoàng Hải quyết định những ban ngành của các thành phố ở chung quanh, tất nhiên kết quả cuối cùng là thế nào thì phải xem sự thỏa hiệp. Trương Thanh Vân có thể trấn giữ Hoài Dương là cửa ngỏ của Hoa Đông, nếu bỏ qua những nhân tố về phe phái, như vậy nhân tố về sự thỏa hiệp của trung ương và địa phương là rất lớn.
Nếu chỉ xét riêng về bản thân Trương Thanh Vân, nếu không phải mạnh vì gạo bạo vì tiền thì trong vấn đề lần này có quá nhiều quan hệ rườm rà, dù sao hắn cũng không thể ngồi lên vị trí hiện tại.
Xem xét bổ nhiệm của Trương Thanh Vân thì chứng tỏ tín hiệu rõ ràng của tỉnh ủy Hoa Đông, chưa nói đến chức vụ phó chủ tịch tỉnh, còn đặt Trương Thanh Vân làm người đứng đầu một thành phố, điều này làm cho những kẻ nghi ngờ Trương Thanh Vân có chức mà không có quyền chẳng thể mở miệng được.
Những lời bàn tán xuất hiện quá nhiều ở thủ đô, tuy chưa có kết luận chính thức cho tất cả tin tức, nhưng Trương Thanh Vân là điểm sáng mới thì hoàn toàn khẳng định. Trương Thanh Vân bây giờ mới hơn ba mươi mà đã có cấp bậc hiện tại, có thể nói đã sáng tạo ra một danh tiếng khủng bố ở trong nước. Tất nhiên danh tiếng này sẽ tạo thành những ảnh hưởng lâu dài, mà ảnh hưởng này cuối cùng tạo ra kết quả gì thì mọi người đều mỏi mắt chờ mong.
Khi tất cả đều đang xào nấu tin tức thì Trương Thanh Vân ở lại Lăng Thủy một ngày, vì thời gian quá gấp nên hắn muốn nhanh chóng đến trình diện ở Hoài Dương. Dựa theo quy củ thì hắn đến Hoài Dương phải cực kỳ trịnh trọng, như vậy thì trưởng phòng tổ chức Mã Học Vọng phải đi theo.
Từ Lăng Thủy đến Hoài Dương cũng không xa, hơn nữa bây giờ đều là đường lớn chất lượng tốt, vì thế mà chỉ một giờ sau Trương Thanh Vân và Mã Học Vọng đã tiến vào địa giới thành phố Hoài Dương. Đúng lúc này chợt nhìn thấy một hàng xe xếp bên đường, Trương Thanh Vân biết đây là đội hình nghênh đón mình.
Trước nay trung ương cũng đã ban bố ba điều và năm lệnh cấm tình canh này, nhưng hiệu quả của văn kiện là quá nhỏ, Trương Thanh Vân cũng không quá phản cảm với hành vi tiếp đón như vậy. Hắn là người đứng đầu đảng ủy, người phía dưới không nhiệt tình cũng khó, thật ra mọi người cũng không phải là kẻ ngu, đều biết xem xét lợi hại.
Đối với những tình cảnh như thế này, nếu tiếp đón quá long trọng thì sợ lãnh đạo sẽ tức giận, mắng một lượt cũng không quá kỳ quái. Nhưng nếu tiếp đãi không long trọng thì sẽ để lại ấn tượng xấu cho lãnh đạo, tuy bây giờ thì không sao nhưng về lâu về dài thì cực kỳ khốn khổ.
Vì vậy nếu xét một khía cạnh vấn đề thì mọi người bày tư thế tiếp đãi hôm nay để tình nguyện bị mắng mà không muốn bị lãnh đạo ghi nhớ trong lòng. Nếu đã xem xét kết quả như vậy thì Trương Thanh Vân còn phản cảm thế nào được?
- Thanh Vân, cậu xem trận thế trước mặt kìa, điều này đã nói rõ nhân dân Hoài Dương rất chờ mong.
Mã Học Vọng cười nói, hắn nói ra một câu không mặn không nhạt, rõ ràng ra vẻ tất cả không liên quan đến mình.
- Được rồi, trưởng phòng Mã, bọn họ hoan nghênh chúng ta, nếu đã có trận hình như thế thì cứ coi như tôi và anh được hưởng thụ vinh hạnh đặc biệt này. Nếu thật sự phải mắng người, chưa nói đến vấn đề lần đầu gặp mặt mà không nể tình, hơn nữa còn lãng phí những gì đã được bày ra, dù có mắng cũng không cải biến được sự thật, anh thấy có phải không?
Trương Thanh Vân nói.
- Ha ha!
Mã Học Vọng cười ha hả:
- Những gì cậu nói ra đúng là rất mới lạ, trước kia mọi người đều cho rằng cậu là người tính tình cổ quái, bây giờ tôi lại thấy những lời như vậy là không chính xác. Cậu đấy, chỉ nhìn vấn đề ở một khía cạnh mà thôi, nhưng những sự việc thế này mà chỉ nhìn một góc thôi sao?
Một tiếng két vang lên, xe dừng lại, một tiếng loa vang lên giống như nhắc nhở mọi người. Đám người trước mặt bắt đầu hành động, có vài người xung phong lên trước, trong đó có một người đàn ông cực kỳ nhã nhặn chạy lên rất nhanh. Người này chỉ cất hai ba bước chân đã tiến lên mở cửa xe nhanh tay hơn cả nhân viên công tác, Trương Thanh Vân lại cũng vừa vặn ngồi ở phía bên này.
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn người này, trong lòng thầm gật đầu, hắn nghĩ rằng đối phương rất có thể là thư ký trưởng văn phòng thị ủy. Vì Trương Thanh Vân từ tỉnh thành xuống nhận chức, không thể chạy xe Cảng Thành, phòng tổ chức lại muốn phái xe đi xuống, Trương Thanh Vân cũng không xa lạ gì Mã Học Vọng, vì vậy hai người vì giảm phiền hà mà ngồi cùng xe.
Dưới tình huống này mà người đàn ông kia có thể nhìn thấy được chỗ ngồi của Trương Thanh Vân, điều này đã chứng minh đối phương cực kỳ cay nghiệt.
Trương Thanh Vân dùng giọng hăng hái hỏi thân phận của đối phương, người đàn ông nhã nhặn cười nói mình họ Mạc, là Mạc Ngôn Đông, quả nhiên là thư ký trưởng thị ủy.
Lúc đó Mã Học Vọng đã từ bên mặt kia bước xuống xe, hắn xung phong đi đầu với mặt mày hớn hở rồi phất tay chào hỏi mọi người. Lúc này mọi người đều cùng bắt tay với trưởng phòng tổ chức, Trương Thanh Vân hơi khựng lại một chút, đợi đến khi giữ vững khoảng cách với trưởng phòng Mã thì mới tiến lên bắt tay, mỉm cười và gật đầu chào hỏi mọi người... ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.