Chương 36: Những vị khách ngoài ý muốn
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
05/04/2013
Sau khi cúp điện thoại thì Trương Thanh Vân cảm thấy rất buồn bực, hắn ra khỏi phòng, đi qua phòng khách chào cha mẹ một tiếng rồi leo lên tận mái nhà.
Lúc này bầu trời bên ngoài đã tối sụp, thị trấn Ung Bình cũng không lớn nhưng đèn đuốc sáng trưng, hắn đứng trên mái nhà nhìn tình cảnh trước mắt cũng sinh ra được chút cảm giác thoải mái.
Trương Thanh Vân lẳng lặng nhìn cảnh đêm của huyện Ung Bình, dù gió lạnh thổi qua mặt nhưng hắn vẫn không nhúc nhích. Trong lòng Trương Thanh Vân đã sớm mắng Trần Vân Sơn một trăm lần, Trần Vân Sơn đúng là một lão già ngu ngốc.
Trương Thanh Vân cũng thử đặt mình vào tình cảnh Trần Vân Sơn, nếu hắn là Trần Vân Sơn thì sẽ hành động thế nào? Phương pháp thích hợp nhất chính là lấy tĩnh chế động, dù lãnh đạo bên trên có tranh cãi và đấu đá nhau thế nào thì ta vẫn đứng yên bất động, trong tay hắn nắm chặt một ngành quan trọng như cục công an, kẻ nào dám đơn giản đến tìm hắn gây chuyện? Cứ như vậy mà đợi đến khi mọi chuyện dần trở nên sáng tỏ, sau đó mới xem xét tình hình mà hành động.
Nhưng rõ ràng đây cũng không phải là sách lược đúng đắn nhất, thượng sách chính là bước vào trong một hàng ngũ, dù nguy hiểm nhưng lợi ích rất nhiều.
- Lão già Trần Vân Sơn này sao lại ngu ngốc như vậy? Nếu là mình... ....
Trương Thanh Vân khẽ lẩm bẩm, hắn vừa nói được nửa câu thì đột nhiên kinh hoàng. Kẻ nào nói Trần Vân Sơn ngu ngốc? Người ta không phải đã chen chân vào một thế lực rồi sao?
Trên lưng Trương Thanh Vân vã đầy mồ hôi lạnh, mình vừa rồi suy nghĩ quá cảm tính, Trần Vân Sơn không phải đã đứng vào hàng ngũ của Vũ Đức Chi rồi à? Trương Thanh Vân biết Trần Vân Sơn là lão quan trường cực kỳ có kinh nghiệm, nếu hắn có thể nghĩ ra được thì Trần Vân Sơn sao lại không?
Vừa nghĩ đến đây thì Trương Thanh Vân cũng thông suốt trở lại, Lệ Cương chính là gốc cây cứu mạng, hắn phải giúp đỡ Lệ Cương đứng vững trên quan trường, dù là ai thì hắn cũng không được suy nghĩ theo kiểu cảm tính được nữa. Thắng làm vua thua làm giặc, đạo lý này trước nay vẫn không thay đổi, mình hiểu rõ đạo lý này, sao Trần Vân Sơn lại không hiểu? Nếu Lệ Cương thật sự thất thế thì Trần Vân Sơn sẽ giúp Trương Thanh Vân hắn nói chuyện sao? Sau khi nghĩ thông suốt thì trong lòng Trương Thanh Vân cũng thanh thản đi rất nhiều, những ưu phiền cũng vì đó mà tan biến.
- Thanh Vân, Thanh Vân, có khách đến!
Trương Thanh Vân đang ngồi ngây người trên nóc nhà thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của Doãn Tố Nga bên dưới.
- Khách à? Là ai vậy nhỉ?
Trương Thanh Vân thầm nghĩ trong lòng, hắn dùng ánh mắt lưu luyến nhìn bầu trời đêm rồi chậm rãi đi xuống dưới.
Khi tiến vào phòng khách thì Trương Thanh Vân chợt giật mình, người đến không phải là ai khác mà chính là trạm trưởng Mã và phó trạm trưởng Trần Khoa của bến xe huyện Ung Bình. Trương Thanh Vân nhìn lên một bàn quà cáp mà không biết nói sao cho phải.
Vừa nhìn thấy Trương Thanh Vân bước ra phòng khách thì hai người trạm trưởng và trạm phó bến xe lập tức đứng dậy, hai người cười nhiệt tình nói:
- À, chủ nhiệm Trương đã về rồi à! Tôi và lão Trần đã sớm muốn đến thăm hỏi cậu nhưng đáng tiếc là xuân vận quá bận rộn. Hôm trước muốn đến thì nghe nói cậu đã đến Vũ Đức, vì vậy mới kéo dài đến tận hôm nay, thật sự có chút xấu hổ.
Trương Thanh Vân lúc này cũng cảm thấy có chút xấu hổ, được một người hơn bốn mươi tuổi mở lời nịnh nọt làm hắn cảm thấy có chút mất tự nhiên. Trương Thanh Vân lập tức đảo mắt nhìn Trương Đức Giang và Doãn Tố Nga, hắn thấy cha mẹ đã ngây ra như phỗng. Cuối cùng Doãn Tố Nga nhanh trí, bà thấy ánh mắt Trương Thanh Vân thì lập tức nói:
- Thanh Vân, các người cứ ngồi nói chuyện, trà mẹ đã pha sẵn để con đãi khách, mẹ và cha ra ngoài mua chút đồ.
- Trạm trưởng Mã, phó trạm trưởng Trần, hai vị đừng quá khách khí, các anh cũng không cần quá chú ý như vậy, xuân vận bận rộn, cũng không có quá nhiều thời gian rảnh rồi, thăm viếng chi cho thêm phiền phức.
Đợi đến khi cha mẹ đi ra khỏi cửa thì Trương Thanh Vân cười nói.
Hai người này đến thăm làm Trương Thanh Vân cảm thấy khó thể giải thích, mình và bến xe rõ ràng không qua lại, không phải vì chuyện lần trước đấy chứ? Đâu cần phải đến đây thăm hỏi để tranh thủ bịt kín miệng mình làm gì.
Trương Thanh Vân nghĩ như vậy nhưng hai người Mã Trần lại có suy nghĩ khác hẳn, trong mắt họ thì Trương Thanh Vân chính là tâm phúc của Lệ Cương, chuyện lần trước ở bến xe đã lộ ra trước mặt Trương Thanh Vân, nếu chuyện này không làm cho thỏa đáng thì tai họa về sau sẽ rất lớn. Hơn nữa lần trước Trương Thanh Vân bỏ đi thì sắc mặt cũng không được tốt cho lắm, trong lòng Trần Khoa cảm thấy chuyện này rất đáng lo lắng vì vậy mới báo cho Mã Đào, cũng vì vậy mà hai người mới dày mặt đến thăm hỏi.
- Chủ nhiệm Trương, cậu quá khách khí rồi, bến xe của chúng tôi chính là đơn vị quốc doanh nằm dưới sự chỉ đạo của huyện ủy, hơn nữa huyện ủy lại rất coi trọng vấn đề vận chuyển, cậu là một cán bộ đại biểu cho huyện ủy, sau này bến xe chúng tôi muốn phát triển còn cần đến sự quan tâm của cậu, tôi và lão Trần đến thăm hỏi cậu là điều đương nhiên.
Mã Đào nói.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn cũng không nói đến vấn đề này. Người đã đến nhà, lễ vật hắn cũng chuẩn bị nhận, nếu không nhận thì chắc chắn người ta sẽ không thể yên tâm. Lúc này Trương Thanh Vân cũng có cái nhìn với bến xe, tất nhiên trong lời nói của hắn cũng không đả động gì đến vấn đề vé xe trong bến nữa.
Mã Đào và Trần Khoa cũng lập tức cảm thấy hơi yên tâm, đồng thời cũng cảm thấy rất phấn chấn vì Trương Thanh Vân không để bụng chuyện cũ. Nhưng lúc này trong lòng hai người cũng không tránh khỏi sinh ra cảm giác Trương Thanh Vân là thanh niên, mới vào huyện ủy mà phóng khoáng như vậy, sợ rằng nếu bọn họ không đến thì Trương Thanh Vân cũng chưa chắc đem chuyện vé xe nói ra ngoài.
Trương Thanh Vân khẽ đảo mắt nhìn Mã Đào và Trần Khoa, trong lòng hắn thầm cười lạnh. Kiếp trước hắn cũng được coi là kẻ gặp qua vô số loại người, suy nghĩ trong lòng hai người trước mặt sao qua mắt được hắn? Vì vậy hắn mở lời nói:
- Ung Bình là một thị trấn xa xôi, vấn đề vận chuyển hành khách và đặc biệt là trong lúc tết nhất là một khó khăn nan giải. Lúc này xã hội đã tiến bộ, đảng và nhà nước bắt đầu chú ý đến dân sinh. Tôi là người phụ trách tìm hiểu tin tức công tác, trong thời gian vừa qua dân chúng rất nhiều lần khiếu nại vì vấn đề vận chuyển hành khách. Huyện ủy và các ban ngành biết rõ các anh cũng có chỗ khó khăn, cho nên vẫn liên tục bao che mà không nói toạc ra.
Trương Thanh Vân nói đến đây thì khẽ liếc mắt nhìn Mã Đào và Trần Khoa, gương mặt hai người này có chút biến đổi, đầu lông mày khẽ nhíu lại. Lúc này cả hai cũng không biết vì sao Trương Thanh Vân lại mở lời như vậy.
Trương Thanh Vân nâng chén trà lên nhấp một ngụm, hắn tiếp tục nói:
- Nhưng vấn đề này cuối cùng cũng phải giải quyết sao cho ổn thỏa, chẳng qua lúc này huyện ủy và các ban ngành chưa nghĩ ra biện pháp gì cải thiện được. Vấn đề này nếu không động đến thì thôi, nhưng một khi đã động thì sẽ có biến đổi rất lớn. Sợ rằng vấn đề vận chuyển hành khách trong huyện Ung Bình sẽ phải thay đổi.
- Vì vậy bến xe các anh phải chuẩn bị tốt tư tưởng, ít nhất cũng phải vững vàng tâm lý, cũng đừng nên vội vàng xung trận, nếu không mọi chuyện sẽ rất khó giải quyết.
Mã Đào và Trần Khoa đảo mắt nhìn nhau, lời nói của Trương Thanh Vân rất có thâm ý, chẳng lẽ lãnh đạo đã có cái nhìn gì đó với bến xe rồi sao? Lẽ ra khả năng này chắc chắn không bao giờ xuất hiện vì mỗi năm bến xe đều cống hiến cho tài chính huyện một con số rất lớn, hơn nữa trước nay bến xe cũng không đắc tội với bất kỳ vị lãnh đạo nào.
Nhưng Mã Đào và Trần Khoa đều biết rõ đạo lý không có lửa thì chẳng có khói, chính sách của đảng và chính phủ sao có thể xem xét dựa vào lẽ thường? Hơn nữa cái từ "dân sinh" này quả thật được rất nhiều người hô hào, sợ rằng ngành vận chuyển hành khách cũng sẽ có ngày được thay đổi toàn diện.
Mã Đào và Trần Khoa vừa nghĩ đến đây thì sau gáy đổ đầy mồ hôi lạnh, cả hai đều vội vàng hướng về phía Trương Thanh Vân xin được chỉ dạy. Vận chuyển hành khách trong Ung Bình trước nay đều đã bị lũng đoạn, cực kỳ béo bở, nếu thay đổi thì bọn họ sẽ không còn được như lúc này.
Trương Thanh Vân thầm cười, những lời hắn vừa nói ra chẳng qua chỉ là thêm mắm dặm muối mà thôi, nhưng cũng chẳng phải bịa đặt. Dựa vào những tri thức của kiếp trước thì hắn biết chỉ sau vài năm nữa trung ương sẽ cực kỳ coi trọng vấn đề dân sinh, sẽ phá vỡ thế lũng đoạn của chế độ vận chuyển hành khách, vì vậy hắn mới dùng nó để đánh động Mã Đào và Trần Khoa.
Lúc này bầu trời bên ngoài đã tối sụp, thị trấn Ung Bình cũng không lớn nhưng đèn đuốc sáng trưng, hắn đứng trên mái nhà nhìn tình cảnh trước mắt cũng sinh ra được chút cảm giác thoải mái.
Trương Thanh Vân lẳng lặng nhìn cảnh đêm của huyện Ung Bình, dù gió lạnh thổi qua mặt nhưng hắn vẫn không nhúc nhích. Trong lòng Trương Thanh Vân đã sớm mắng Trần Vân Sơn một trăm lần, Trần Vân Sơn đúng là một lão già ngu ngốc.
Trương Thanh Vân cũng thử đặt mình vào tình cảnh Trần Vân Sơn, nếu hắn là Trần Vân Sơn thì sẽ hành động thế nào? Phương pháp thích hợp nhất chính là lấy tĩnh chế động, dù lãnh đạo bên trên có tranh cãi và đấu đá nhau thế nào thì ta vẫn đứng yên bất động, trong tay hắn nắm chặt một ngành quan trọng như cục công an, kẻ nào dám đơn giản đến tìm hắn gây chuyện? Cứ như vậy mà đợi đến khi mọi chuyện dần trở nên sáng tỏ, sau đó mới xem xét tình hình mà hành động.
Nhưng rõ ràng đây cũng không phải là sách lược đúng đắn nhất, thượng sách chính là bước vào trong một hàng ngũ, dù nguy hiểm nhưng lợi ích rất nhiều.
- Lão già Trần Vân Sơn này sao lại ngu ngốc như vậy? Nếu là mình... ....
Trương Thanh Vân khẽ lẩm bẩm, hắn vừa nói được nửa câu thì đột nhiên kinh hoàng. Kẻ nào nói Trần Vân Sơn ngu ngốc? Người ta không phải đã chen chân vào một thế lực rồi sao?
Trên lưng Trương Thanh Vân vã đầy mồ hôi lạnh, mình vừa rồi suy nghĩ quá cảm tính, Trần Vân Sơn không phải đã đứng vào hàng ngũ của Vũ Đức Chi rồi à? Trương Thanh Vân biết Trần Vân Sơn là lão quan trường cực kỳ có kinh nghiệm, nếu hắn có thể nghĩ ra được thì Trần Vân Sơn sao lại không?
Vừa nghĩ đến đây thì Trương Thanh Vân cũng thông suốt trở lại, Lệ Cương chính là gốc cây cứu mạng, hắn phải giúp đỡ Lệ Cương đứng vững trên quan trường, dù là ai thì hắn cũng không được suy nghĩ theo kiểu cảm tính được nữa. Thắng làm vua thua làm giặc, đạo lý này trước nay vẫn không thay đổi, mình hiểu rõ đạo lý này, sao Trần Vân Sơn lại không hiểu? Nếu Lệ Cương thật sự thất thế thì Trần Vân Sơn sẽ giúp Trương Thanh Vân hắn nói chuyện sao? Sau khi nghĩ thông suốt thì trong lòng Trương Thanh Vân cũng thanh thản đi rất nhiều, những ưu phiền cũng vì đó mà tan biến.
- Thanh Vân, Thanh Vân, có khách đến!
Trương Thanh Vân đang ngồi ngây người trên nóc nhà thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của Doãn Tố Nga bên dưới.
- Khách à? Là ai vậy nhỉ?
Trương Thanh Vân thầm nghĩ trong lòng, hắn dùng ánh mắt lưu luyến nhìn bầu trời đêm rồi chậm rãi đi xuống dưới.
Khi tiến vào phòng khách thì Trương Thanh Vân chợt giật mình, người đến không phải là ai khác mà chính là trạm trưởng Mã và phó trạm trưởng Trần Khoa của bến xe huyện Ung Bình. Trương Thanh Vân nhìn lên một bàn quà cáp mà không biết nói sao cho phải.
Vừa nhìn thấy Trương Thanh Vân bước ra phòng khách thì hai người trạm trưởng và trạm phó bến xe lập tức đứng dậy, hai người cười nhiệt tình nói:
- À, chủ nhiệm Trương đã về rồi à! Tôi và lão Trần đã sớm muốn đến thăm hỏi cậu nhưng đáng tiếc là xuân vận quá bận rộn. Hôm trước muốn đến thì nghe nói cậu đã đến Vũ Đức, vì vậy mới kéo dài đến tận hôm nay, thật sự có chút xấu hổ.
Trương Thanh Vân lúc này cũng cảm thấy có chút xấu hổ, được một người hơn bốn mươi tuổi mở lời nịnh nọt làm hắn cảm thấy có chút mất tự nhiên. Trương Thanh Vân lập tức đảo mắt nhìn Trương Đức Giang và Doãn Tố Nga, hắn thấy cha mẹ đã ngây ra như phỗng. Cuối cùng Doãn Tố Nga nhanh trí, bà thấy ánh mắt Trương Thanh Vân thì lập tức nói:
- Thanh Vân, các người cứ ngồi nói chuyện, trà mẹ đã pha sẵn để con đãi khách, mẹ và cha ra ngoài mua chút đồ.
- Trạm trưởng Mã, phó trạm trưởng Trần, hai vị đừng quá khách khí, các anh cũng không cần quá chú ý như vậy, xuân vận bận rộn, cũng không có quá nhiều thời gian rảnh rồi, thăm viếng chi cho thêm phiền phức.
Đợi đến khi cha mẹ đi ra khỏi cửa thì Trương Thanh Vân cười nói.
Hai người này đến thăm làm Trương Thanh Vân cảm thấy khó thể giải thích, mình và bến xe rõ ràng không qua lại, không phải vì chuyện lần trước đấy chứ? Đâu cần phải đến đây thăm hỏi để tranh thủ bịt kín miệng mình làm gì.
Trương Thanh Vân nghĩ như vậy nhưng hai người Mã Trần lại có suy nghĩ khác hẳn, trong mắt họ thì Trương Thanh Vân chính là tâm phúc của Lệ Cương, chuyện lần trước ở bến xe đã lộ ra trước mặt Trương Thanh Vân, nếu chuyện này không làm cho thỏa đáng thì tai họa về sau sẽ rất lớn. Hơn nữa lần trước Trương Thanh Vân bỏ đi thì sắc mặt cũng không được tốt cho lắm, trong lòng Trần Khoa cảm thấy chuyện này rất đáng lo lắng vì vậy mới báo cho Mã Đào, cũng vì vậy mà hai người mới dày mặt đến thăm hỏi.
- Chủ nhiệm Trương, cậu quá khách khí rồi, bến xe của chúng tôi chính là đơn vị quốc doanh nằm dưới sự chỉ đạo của huyện ủy, hơn nữa huyện ủy lại rất coi trọng vấn đề vận chuyển, cậu là một cán bộ đại biểu cho huyện ủy, sau này bến xe chúng tôi muốn phát triển còn cần đến sự quan tâm của cậu, tôi và lão Trần đến thăm hỏi cậu là điều đương nhiên.
Mã Đào nói.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn cũng không nói đến vấn đề này. Người đã đến nhà, lễ vật hắn cũng chuẩn bị nhận, nếu không nhận thì chắc chắn người ta sẽ không thể yên tâm. Lúc này Trương Thanh Vân cũng có cái nhìn với bến xe, tất nhiên trong lời nói của hắn cũng không đả động gì đến vấn đề vé xe trong bến nữa.
Mã Đào và Trần Khoa cũng lập tức cảm thấy hơi yên tâm, đồng thời cũng cảm thấy rất phấn chấn vì Trương Thanh Vân không để bụng chuyện cũ. Nhưng lúc này trong lòng hai người cũng không tránh khỏi sinh ra cảm giác Trương Thanh Vân là thanh niên, mới vào huyện ủy mà phóng khoáng như vậy, sợ rằng nếu bọn họ không đến thì Trương Thanh Vân cũng chưa chắc đem chuyện vé xe nói ra ngoài.
Trương Thanh Vân khẽ đảo mắt nhìn Mã Đào và Trần Khoa, trong lòng hắn thầm cười lạnh. Kiếp trước hắn cũng được coi là kẻ gặp qua vô số loại người, suy nghĩ trong lòng hai người trước mặt sao qua mắt được hắn? Vì vậy hắn mở lời nói:
- Ung Bình là một thị trấn xa xôi, vấn đề vận chuyển hành khách và đặc biệt là trong lúc tết nhất là một khó khăn nan giải. Lúc này xã hội đã tiến bộ, đảng và nhà nước bắt đầu chú ý đến dân sinh. Tôi là người phụ trách tìm hiểu tin tức công tác, trong thời gian vừa qua dân chúng rất nhiều lần khiếu nại vì vấn đề vận chuyển hành khách. Huyện ủy và các ban ngành biết rõ các anh cũng có chỗ khó khăn, cho nên vẫn liên tục bao che mà không nói toạc ra.
Trương Thanh Vân nói đến đây thì khẽ liếc mắt nhìn Mã Đào và Trần Khoa, gương mặt hai người này có chút biến đổi, đầu lông mày khẽ nhíu lại. Lúc này cả hai cũng không biết vì sao Trương Thanh Vân lại mở lời như vậy.
Trương Thanh Vân nâng chén trà lên nhấp một ngụm, hắn tiếp tục nói:
- Nhưng vấn đề này cuối cùng cũng phải giải quyết sao cho ổn thỏa, chẳng qua lúc này huyện ủy và các ban ngành chưa nghĩ ra biện pháp gì cải thiện được. Vấn đề này nếu không động đến thì thôi, nhưng một khi đã động thì sẽ có biến đổi rất lớn. Sợ rằng vấn đề vận chuyển hành khách trong huyện Ung Bình sẽ phải thay đổi.
- Vì vậy bến xe các anh phải chuẩn bị tốt tư tưởng, ít nhất cũng phải vững vàng tâm lý, cũng đừng nên vội vàng xung trận, nếu không mọi chuyện sẽ rất khó giải quyết.
Mã Đào và Trần Khoa đảo mắt nhìn nhau, lời nói của Trương Thanh Vân rất có thâm ý, chẳng lẽ lãnh đạo đã có cái nhìn gì đó với bến xe rồi sao? Lẽ ra khả năng này chắc chắn không bao giờ xuất hiện vì mỗi năm bến xe đều cống hiến cho tài chính huyện một con số rất lớn, hơn nữa trước nay bến xe cũng không đắc tội với bất kỳ vị lãnh đạo nào.
Nhưng Mã Đào và Trần Khoa đều biết rõ đạo lý không có lửa thì chẳng có khói, chính sách của đảng và chính phủ sao có thể xem xét dựa vào lẽ thường? Hơn nữa cái từ "dân sinh" này quả thật được rất nhiều người hô hào, sợ rằng ngành vận chuyển hành khách cũng sẽ có ngày được thay đổi toàn diện.
Mã Đào và Trần Khoa vừa nghĩ đến đây thì sau gáy đổ đầy mồ hôi lạnh, cả hai đều vội vàng hướng về phía Trương Thanh Vân xin được chỉ dạy. Vận chuyển hành khách trong Ung Bình trước nay đều đã bị lũng đoạn, cực kỳ béo bở, nếu thay đổi thì bọn họ sẽ không còn được như lúc này.
Trương Thanh Vân thầm cười, những lời hắn vừa nói ra chẳng qua chỉ là thêm mắm dặm muối mà thôi, nhưng cũng chẳng phải bịa đặt. Dựa vào những tri thức của kiếp trước thì hắn biết chỉ sau vài năm nữa trung ương sẽ cực kỳ coi trọng vấn đề dân sinh, sẽ phá vỡ thế lũng đoạn của chế độ vận chuyển hành khách, vì vậy hắn mới dùng nó để đánh động Mã Đào và Trần Khoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.