Chương 613: Phong ba đầu danh trạng.
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
08/04/2013
- Hì, nghe tôi nói này anh Củng, anh cũng dừng trêu chọc khiêu khích, mọi việc là lửa cháy lên người, anh bây giờ còn có tâm tư nói nhăng nói cuội, chúng ta dù sao cũng phải nghĩ biện pháp mới tốt.
Bí thư quận ủy Ngân Hạnh Hoàng Thiệu nói.
Đầu dây bên kia chính là bạn thân của Hoàng Thiệu, là bí thư quận ủy Phù Hải Củng Hán Sâm. Khi phải đối mặt với đòn phủ đầu của Lý Liên Thành và Vạn Chính Trị thì Hoàng Thiệu nghĩ đến Củng Hán Sâm, sau từng ấy năm Ngân Hạnh và Phù Hải vẫn luôn cùng tiến cùng lùi, hai người đã giao ước không đấu tranh nội bộ với nhau.
Cũng vì hai người đoàn kết mà những năm gần đây không có sơ hở cho các quận khác sử dụng, nếu xét chỉnh thể thành phố Cảng Thành thì Ngân Hạnh và Phù Hải là hai quận đứng đầu, mà địa vị của hai bí thư cũng được giữ vững, điều này làm cho các bí thư quận khác khó thể thấy được bóng lưng.
- Anh Hoàng, anh không nên gấp, dựa theo ý kiến của tôi thì Ngân Hạnh trước tiên phải triển khai hành động tự xem xét lại mình, phải nói rõ ràng những tồn tại trong phương diện xây dựng vài năm qua ra ngoài, phối hợp với các ban ngành tương quan để uốn nắn, anh thấy sao?
Củng Hán Sâm nói.
- Vấn đề tự tra xét anh còn phải dạy tôi sao? Hôm nay tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi, nhưng anh cũng phải hiểu hình thức trước mắt, Ngân Hạnh chúng tôi rơi vào hoàn cảnh hiện nay, những năm qua quận Phù Hải các anh đi đường khác sao? Chúng ta không thể không lo lắng đến những công tác khác, suốt ngày chỉ biết kiểm tra và kiểm tra thôi à?
Hoàng Thiệu nói, trong lòng mơ hồ có chút tức giận. Gần đây tâm tính của Củng Hán Sâm có chút biến đổi, cũng không cùng hành động nhất trí vì mưu cầu danh lợi cho hai quận như trước, ngược lại còn cực kỳ cẩn thận, tình nguyện chịu uất ức mà cúi mình không dám gây chuyện. Đối với Hoàng Thiệu thì dù là như thế mà được đề bạt thì có ý nghĩa gì?
- Anh Hoàng, anh phải vững vàng, những thứ này không cần tôi phải dạy cho anh đấy chứ? Chính anh phải làm tốt tất cả cấp bậc lễ nghĩa, sau đó mới đợi chỉ thị của lãnh đạo, đây chính là ý kiến của tôi.
Củng Hán Sâm nói, khi thấy Hoàng Thiệu tức giận thì hắn cũng trở nên nghiêm túc.
- Anh nói gì, cấp bậc lễ nghĩa sao? Vạn Chính Trị và Lý Liên Thành có nói qua cấp bậc lễ nghĩa sao? Bọn họ nếu còn xem xét đến cấp bậc lễ nghĩa thì còn ra tay như vậy à? Anh có biết bây giờ trước phòng làm việc của tôi có bao người đứng chờ để được nói lời công bằng không?
- Tôi nói này anh Củng, chúng ta quen nhau cũng không phải ngày một ngày hai, anh lần này không phải làm rùa rút cổ đấy chứ?
Hoàng Thiệu lớn tiếng nói.
- Xem anh nói kìa, quận Phù Hải chúng tôi cũng không có sự kiện giống bên anh, tôi rút đầu thì có sao?
Củng Hán Sâm nói.
- Anh Củng...Anh... ....
- Anh Hoàng, nếu anh xem tôi là bạn bè thì nghe tôi nói một câu, không nên hành động thiếu suy nghĩ, như vậy mới có lợi cho anh!
Củng Hán Sâm nói.
- Bốp!
Hoàng Thiệu đột nhiên giật điện thoại, hắn tức giận đến mức thở phì phò. Khi hắn ngẩng đầu thấy thư ký đang dùng ánh mắt lo sợ nhìn mình thì nhịn không được quát lớn:
- Đi ra ngoài, gọi chủ tịch Mạnh đến đây cho tôi, tôi không tin không có Củng đồ tể... ....
Hoàng Thiệu nói được một nửa thì chợt khựng lại, hắn đột nhiên vỗ đầu mà thầm kêu may mắn, vừa rồi tức giận đã thiếu chút nữa làm hắn trở nên rối loạn.
May mà vào đúng khoảnh khắc quan trọng hắn nhớ đến lời cảnh cáo của Củng Hán Sâm, hắn và Củng Hán Sâm hợp tác nhiều năm, hai bên đều hiểu rất rõ đối phương. Củng Hán Sâm cảnh cáo Hoàng Thiệu không nên hành động thiếu suy nghĩ, tất nhiên có hàm nghĩa.
Hoàng Thiệu vừa rồi vì quá tức giận nên không suy nghĩ cho rõ ràng, bây giờ sau khi xem xét lại thì mới thấy bây giờ mình không nên hành động thiếu suy nghĩ. Nếu nói về tình cảnh trước mắt thì Lý Liên Thành và Vạn Chính Trị đã náo loạn khá lớn, nhưng hai người chỉ bày ra vẻ bề ngoài mà thôi, Trương Thanh Vân ở sau lưng bọn họ còn chưa bày tỏ thái độ rõ ràng, sao có thể làm xằng bậy cho được?
Hơn nữa lần này Vạn Chính Trị và Lý Liên Thành liên hợp với nhau rõ ràng chỉ muốn bày ra một tư thế, nếu như chỉ là tư thế bề ngoài mà Ngân Hạnh đã cuống cuồng như vậy, đến lúc Trương Thanh Vân chính thức ra tay thì Ngân Hạnh phải làm sao?
Vạn Chính Trị và Lý Liên Thành liên hợp như vậy tuy làm cho Hoàng Thiệu hắn phải mất hứng nhưng chắc chắn chủ tịch Xa cũng rất khó hiểu, nếu bây giờ Hoàng Thiệu hắn xông lên phía trước thì chẳng phải chắn đường giúp Xa Vĩ sao?
Hoàng Thiệu nghĩ đến đây mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn thầm mắng Củng Hán Sâm nham hiểm, đồng thời cũng thấy trên tay Trương Thanh Vân có bài. Nếu đã như vậy thì hắn cũng không nên bước vào thế cục định sẵn, bây giờ nên mờ mịt, nên ẩn nhẫn, ngồi trên núi xem hổ cắn nhau với là thượng sách.
- Bí thư Hoàng, anh tìm tôi sao?
Chủ tịch quận Ngân Hạnh Mạnh Cường Quế từ bên ngoài vội vàng chạy vào phòng làm việc của Hoàng Thiệu, vẻ mặt hắn rất nghiêm túc.
- Anh Mạnh, lần này phòng quy hoạch và phòng xây dựng liên hợp điều tra đã lấy ra nhiều vấn đề của quận Ngân Hạnh chúng ta, điều này đã chứng tỏ công tác của chúng ta là không tốt, chúng ta cần phải xem xét lại. Lúc này anh cần phải nắm chặt ban ngành tuyến dưới, đừng cho người ta tung tin đồn nhảm, đưa đến những tin tức ban ngành không đoàn kết.
- Mặt khác những ngành tương quan phải chuẩn bị chút tài liệu, anh cần phải tự mình đến nói rõ tình huống với trưởng phòng Vạn và trưởng phòng Lý, tỏ vẻ chúng ta sẽ tuyệt đối phối hợp, sẽ không đứng ra bên ngoài.
Hoàng Thiệu cười nói, vẻ mặt nghiêm túc.
Mạnh Cường Quế há hốc mồm, hắn không tin vào tai mình. Hắn và Hoàng Thiệu đã hợp tác với nhau từ rất lâu, sao có thể không nhìn rõ tính cách của bí thư? Hoàng Thiệu là người nóng tính nổi tiếng Cảng Thành, trước đó Mạnh Cường Quế đã chuẩn bị sẵn các tài liệu đối kháng, chỉ cần Hoàng Thiệu ra lệnh thì hắn sẽ tung ra, sau đó mọi người sẽ cùng kéo nhau lên thị ủy náo loạn. Việc này phòng quy hoạch và xây dựng ở quận Ngân Hạnh cũng nhất định sẽ không để yên.
Nhưng Mạnh Cường Quế lại tuyệt đối không ngờ Hoàng Thiệu lại có thể đưa ra một mệnh lệnh như vậy, khi nào thì bí thư Hoàng trở nên tỉnh táo như thế? Hay là không áp mặt vào mông hai ban ngành trên thị ủy là không được?
Không những chỉ có Mạnh Cường Quế kinh ngạc nói không nên lời, ngay cả thư ký của Hoàng Thiệu cũng cảm thấy rất khó hiểu. Vừa rồi hắn thấy bí thư gọi điện thì rõ ràng cực kỳ tức giận, giọng điệu ra lệnh cho mình đi tìm chủ tịch Mạnh cũng có thể đè chết người, vì sao chỉ vài phút đã chuyển biến như vậy?
- Sao thế? Anh có gì muốn nói à?
Hoàng Thiệu cau mày nói.
- Không, không, chỉ là bí thư...Tôi cảm thấy có vài ban ngành trên thị ủy khinh người quá đáng, Ngân Hạnh chúng ta và Phù Hải trước nay luôn cùng đường, vì sao hôm nay chỉ có Ngân Hạnh chúng ta gặp tai họa mà Phù Hải bên kia lại không sao, điều này...Đây không phải xem chúng ta là loại người mềm như trái hồng sao?
Mạnh Cường Quế nói.
Vẻ mặt Hoàng Thiệu chợt phát lạnh, trong lòng cũng có chút buồn bực. Chỉ cần nghe giọng điệu quái dị của Củng Hán Sâm là biết, chẳng lẽ đối phương có giao ước gì đó với Trương Thanh Vân sao? Phải biết là trên tay Trương Thanh Vân có quyền lợi của bí thư phụ trách công tác đoàn thể.
Hoàng Thiệu nghĩ đến đây mà tâm tình trầm xuống, hắn càng thêm có sự kiên định, hắn khoát tay nói:
- Không nên nói những lời như vậy, người ngay thẳng không sợ bóng ma, tuyến trên tìm đến cửa nhà chúng ta, tất nhiên sẽ có vấn đề cần phải kiểm tra, anh cũng đừng suy nghĩ lung tung. Trước tiên chúng ta phải làm công tác tự kiểm tra, cần phải phối hợp với các ban ngành mới là bổn phận của chúng ta lúc này.
- Tôi sẽ lập tức đi sắp xếp!
Mạnh Cường Quế nói, tuy hắn không cam lòng nhưng ở Ngân Hạnh thì chuyện gì Hoàng Thiệu đã muốn làm, một chủ tịch như hắn không có năng lực thay đổi, chỉ biết làm theo quyết định của đảng ủy mà thôi.
Hoàng Thiệu nhìn bóng lưng Mạnh Cường Quế dần biến mất mà vẻ mặt trầm hẳn xuống, hắn nhịn cơn tức lần này cũng không phải là trong lòng không căm tức, với tính tình của hắn thì chịu đựng áp chế như hôm nay là lần đầu tiên. Đúng là không có biện pháp, tuyến trên đánh nhau, Hoàng Thiệu cũng không muốn nhảy vào rồi trở thành con tốt đen. Nếu là như thế thì sẽ càng bị động, vì trong tranh đấu mà có hai bên đạt thành thỏa hiệp, bên thứ ba sẽ trở thành con dê thế tội. Hoàng Thiệu là người nóng tính nhưng cũng không dám đối mặt với hai vị lãnh đạo Trương Thanh Vân và Xa Vĩ.
Khi Hoàng Thiệu đang cuống cuồng tay chân ở quận Ngân Hạnh thì bên phía khối chính quyền thị ủy lại giống như gặp phải bom tấn, cũng vì những hành động của hai phòng xây dựng và quy hoạch mà lòng người cực kỳ bàng hoàng.
Thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền Lỗ Quyền vội vàng chạy đến gặp mặt trưởng ban tổng hợp số hai Lý Mộng Khê. Lúc này là đầu mùa xuân nhưng trên mặt hắn lại đổ đầy mồ hôi, những giọt mồ hôi rơi xuống tí tách.
- Tiểu Lý, hai ngày qua chủ tịch Trương không có chỉ thị gì cho ban tổng hợp số hai sao?
Lỗ Quyền nói, hắn cố gắng làm cho giọng điệu của mình trở nên ôn hòa.
Lý Mộng Khê đứng dậy lắc đầu nói:
- Không, sáng sớm nay tôi còn chủ động liên lạc nhưng điện thoại lại không thông. Vừa rồi trước khi anh đến tôi đã điện thoại hỏi thăm tình hình, anh ấy nói còn đang tham gia điễn dàn, có lẽ vài ngày sau mới quay về.
- Tôi không hỏi khi nào chủ tịch Trương quay về, tôi chỉ muốn hỏi anh ấy có thông qua ban tổng hợp số hai để đưa ra chỉ thị gì không?
Lỗ Quyền nói, dù hắn tính tình khá tốt nhưng cũng không thể nhịn được nữa mà lên giọng.
- Không, từ sau khi anh ấy đi Hoàng Hải thì chưa từng chủ động liên lạc với ban tổng hợp số hai chúng tôi, mỗi lần đều là tôi gọi điện thoại cho anh ấy.
Lý Mộng Khê nói.
- Có phải như vậy không? Tiểu Lý, cô cũng thấy tình hình trước mắt quá phức tạp, có một vài đơn vị không xem xét đại cục, làm ra những hành động quá khích mà gây ra nhiễu loạn. Vào trong khoảng thời gian này cô cũng đừng nên hồ đồ, nếu như có lãnh đạo tuyến trên tham gia vào thì sẽ trở thành sơ hở trong lúc liên hệ với các lãnh đạo, sợ rằng tình hình sẽ không giống như trước đó, cô có hiểu không?
Lỗ Quyền dùng giọng thấm thía nói.
- Tôi hiểu ý anh, thư ký trưởng, nhưng chủ tịch Trương quả thật không thông qua ban tổng hợp số hai để đưa ra chỉ thị cho bất kỳ phòng ban nào.
- Hơn nữa tôi cũng không tin anh ấy có thể vượt qua ban tổng hợp số hai để trực tiếp ra lệnh cho tuyến dưới làm bất kỳ sự việc gì, điều này tôi rất tin vào sự giác ngộ của lãnh đạo.
Lý Mộng Khê nói, giọng điệu không kiêu ngạo không xu nịnh.
Bí thư quận ủy Ngân Hạnh Hoàng Thiệu nói.
Đầu dây bên kia chính là bạn thân của Hoàng Thiệu, là bí thư quận ủy Phù Hải Củng Hán Sâm. Khi phải đối mặt với đòn phủ đầu của Lý Liên Thành và Vạn Chính Trị thì Hoàng Thiệu nghĩ đến Củng Hán Sâm, sau từng ấy năm Ngân Hạnh và Phù Hải vẫn luôn cùng tiến cùng lùi, hai người đã giao ước không đấu tranh nội bộ với nhau.
Cũng vì hai người đoàn kết mà những năm gần đây không có sơ hở cho các quận khác sử dụng, nếu xét chỉnh thể thành phố Cảng Thành thì Ngân Hạnh và Phù Hải là hai quận đứng đầu, mà địa vị của hai bí thư cũng được giữ vững, điều này làm cho các bí thư quận khác khó thể thấy được bóng lưng.
- Anh Hoàng, anh không nên gấp, dựa theo ý kiến của tôi thì Ngân Hạnh trước tiên phải triển khai hành động tự xem xét lại mình, phải nói rõ ràng những tồn tại trong phương diện xây dựng vài năm qua ra ngoài, phối hợp với các ban ngành tương quan để uốn nắn, anh thấy sao?
Củng Hán Sâm nói.
- Vấn đề tự tra xét anh còn phải dạy tôi sao? Hôm nay tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi, nhưng anh cũng phải hiểu hình thức trước mắt, Ngân Hạnh chúng tôi rơi vào hoàn cảnh hiện nay, những năm qua quận Phù Hải các anh đi đường khác sao? Chúng ta không thể không lo lắng đến những công tác khác, suốt ngày chỉ biết kiểm tra và kiểm tra thôi à?
Hoàng Thiệu nói, trong lòng mơ hồ có chút tức giận. Gần đây tâm tính của Củng Hán Sâm có chút biến đổi, cũng không cùng hành động nhất trí vì mưu cầu danh lợi cho hai quận như trước, ngược lại còn cực kỳ cẩn thận, tình nguyện chịu uất ức mà cúi mình không dám gây chuyện. Đối với Hoàng Thiệu thì dù là như thế mà được đề bạt thì có ý nghĩa gì?
- Anh Hoàng, anh phải vững vàng, những thứ này không cần tôi phải dạy cho anh đấy chứ? Chính anh phải làm tốt tất cả cấp bậc lễ nghĩa, sau đó mới đợi chỉ thị của lãnh đạo, đây chính là ý kiến của tôi.
Củng Hán Sâm nói, khi thấy Hoàng Thiệu tức giận thì hắn cũng trở nên nghiêm túc.
- Anh nói gì, cấp bậc lễ nghĩa sao? Vạn Chính Trị và Lý Liên Thành có nói qua cấp bậc lễ nghĩa sao? Bọn họ nếu còn xem xét đến cấp bậc lễ nghĩa thì còn ra tay như vậy à? Anh có biết bây giờ trước phòng làm việc của tôi có bao người đứng chờ để được nói lời công bằng không?
- Tôi nói này anh Củng, chúng ta quen nhau cũng không phải ngày một ngày hai, anh lần này không phải làm rùa rút cổ đấy chứ?
Hoàng Thiệu lớn tiếng nói.
- Xem anh nói kìa, quận Phù Hải chúng tôi cũng không có sự kiện giống bên anh, tôi rút đầu thì có sao?
Củng Hán Sâm nói.
- Anh Củng...Anh... ....
- Anh Hoàng, nếu anh xem tôi là bạn bè thì nghe tôi nói một câu, không nên hành động thiếu suy nghĩ, như vậy mới có lợi cho anh!
Củng Hán Sâm nói.
- Bốp!
Hoàng Thiệu đột nhiên giật điện thoại, hắn tức giận đến mức thở phì phò. Khi hắn ngẩng đầu thấy thư ký đang dùng ánh mắt lo sợ nhìn mình thì nhịn không được quát lớn:
- Đi ra ngoài, gọi chủ tịch Mạnh đến đây cho tôi, tôi không tin không có Củng đồ tể... ....
Hoàng Thiệu nói được một nửa thì chợt khựng lại, hắn đột nhiên vỗ đầu mà thầm kêu may mắn, vừa rồi tức giận đã thiếu chút nữa làm hắn trở nên rối loạn.
May mà vào đúng khoảnh khắc quan trọng hắn nhớ đến lời cảnh cáo của Củng Hán Sâm, hắn và Củng Hán Sâm hợp tác nhiều năm, hai bên đều hiểu rất rõ đối phương. Củng Hán Sâm cảnh cáo Hoàng Thiệu không nên hành động thiếu suy nghĩ, tất nhiên có hàm nghĩa.
Hoàng Thiệu vừa rồi vì quá tức giận nên không suy nghĩ cho rõ ràng, bây giờ sau khi xem xét lại thì mới thấy bây giờ mình không nên hành động thiếu suy nghĩ. Nếu nói về tình cảnh trước mắt thì Lý Liên Thành và Vạn Chính Trị đã náo loạn khá lớn, nhưng hai người chỉ bày ra vẻ bề ngoài mà thôi, Trương Thanh Vân ở sau lưng bọn họ còn chưa bày tỏ thái độ rõ ràng, sao có thể làm xằng bậy cho được?
Hơn nữa lần này Vạn Chính Trị và Lý Liên Thành liên hợp với nhau rõ ràng chỉ muốn bày ra một tư thế, nếu như chỉ là tư thế bề ngoài mà Ngân Hạnh đã cuống cuồng như vậy, đến lúc Trương Thanh Vân chính thức ra tay thì Ngân Hạnh phải làm sao?
Vạn Chính Trị và Lý Liên Thành liên hợp như vậy tuy làm cho Hoàng Thiệu hắn phải mất hứng nhưng chắc chắn chủ tịch Xa cũng rất khó hiểu, nếu bây giờ Hoàng Thiệu hắn xông lên phía trước thì chẳng phải chắn đường giúp Xa Vĩ sao?
Hoàng Thiệu nghĩ đến đây mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn thầm mắng Củng Hán Sâm nham hiểm, đồng thời cũng thấy trên tay Trương Thanh Vân có bài. Nếu đã như vậy thì hắn cũng không nên bước vào thế cục định sẵn, bây giờ nên mờ mịt, nên ẩn nhẫn, ngồi trên núi xem hổ cắn nhau với là thượng sách.
- Bí thư Hoàng, anh tìm tôi sao?
Chủ tịch quận Ngân Hạnh Mạnh Cường Quế từ bên ngoài vội vàng chạy vào phòng làm việc của Hoàng Thiệu, vẻ mặt hắn rất nghiêm túc.
- Anh Mạnh, lần này phòng quy hoạch và phòng xây dựng liên hợp điều tra đã lấy ra nhiều vấn đề của quận Ngân Hạnh chúng ta, điều này đã chứng tỏ công tác của chúng ta là không tốt, chúng ta cần phải xem xét lại. Lúc này anh cần phải nắm chặt ban ngành tuyến dưới, đừng cho người ta tung tin đồn nhảm, đưa đến những tin tức ban ngành không đoàn kết.
- Mặt khác những ngành tương quan phải chuẩn bị chút tài liệu, anh cần phải tự mình đến nói rõ tình huống với trưởng phòng Vạn và trưởng phòng Lý, tỏ vẻ chúng ta sẽ tuyệt đối phối hợp, sẽ không đứng ra bên ngoài.
Hoàng Thiệu cười nói, vẻ mặt nghiêm túc.
Mạnh Cường Quế há hốc mồm, hắn không tin vào tai mình. Hắn và Hoàng Thiệu đã hợp tác với nhau từ rất lâu, sao có thể không nhìn rõ tính cách của bí thư? Hoàng Thiệu là người nóng tính nổi tiếng Cảng Thành, trước đó Mạnh Cường Quế đã chuẩn bị sẵn các tài liệu đối kháng, chỉ cần Hoàng Thiệu ra lệnh thì hắn sẽ tung ra, sau đó mọi người sẽ cùng kéo nhau lên thị ủy náo loạn. Việc này phòng quy hoạch và xây dựng ở quận Ngân Hạnh cũng nhất định sẽ không để yên.
Nhưng Mạnh Cường Quế lại tuyệt đối không ngờ Hoàng Thiệu lại có thể đưa ra một mệnh lệnh như vậy, khi nào thì bí thư Hoàng trở nên tỉnh táo như thế? Hay là không áp mặt vào mông hai ban ngành trên thị ủy là không được?
Không những chỉ có Mạnh Cường Quế kinh ngạc nói không nên lời, ngay cả thư ký của Hoàng Thiệu cũng cảm thấy rất khó hiểu. Vừa rồi hắn thấy bí thư gọi điện thì rõ ràng cực kỳ tức giận, giọng điệu ra lệnh cho mình đi tìm chủ tịch Mạnh cũng có thể đè chết người, vì sao chỉ vài phút đã chuyển biến như vậy?
- Sao thế? Anh có gì muốn nói à?
Hoàng Thiệu cau mày nói.
- Không, không, chỉ là bí thư...Tôi cảm thấy có vài ban ngành trên thị ủy khinh người quá đáng, Ngân Hạnh chúng ta và Phù Hải trước nay luôn cùng đường, vì sao hôm nay chỉ có Ngân Hạnh chúng ta gặp tai họa mà Phù Hải bên kia lại không sao, điều này...Đây không phải xem chúng ta là loại người mềm như trái hồng sao?
Mạnh Cường Quế nói.
Vẻ mặt Hoàng Thiệu chợt phát lạnh, trong lòng cũng có chút buồn bực. Chỉ cần nghe giọng điệu quái dị của Củng Hán Sâm là biết, chẳng lẽ đối phương có giao ước gì đó với Trương Thanh Vân sao? Phải biết là trên tay Trương Thanh Vân có quyền lợi của bí thư phụ trách công tác đoàn thể.
Hoàng Thiệu nghĩ đến đây mà tâm tình trầm xuống, hắn càng thêm có sự kiên định, hắn khoát tay nói:
- Không nên nói những lời như vậy, người ngay thẳng không sợ bóng ma, tuyến trên tìm đến cửa nhà chúng ta, tất nhiên sẽ có vấn đề cần phải kiểm tra, anh cũng đừng suy nghĩ lung tung. Trước tiên chúng ta phải làm công tác tự kiểm tra, cần phải phối hợp với các ban ngành mới là bổn phận của chúng ta lúc này.
- Tôi sẽ lập tức đi sắp xếp!
Mạnh Cường Quế nói, tuy hắn không cam lòng nhưng ở Ngân Hạnh thì chuyện gì Hoàng Thiệu đã muốn làm, một chủ tịch như hắn không có năng lực thay đổi, chỉ biết làm theo quyết định của đảng ủy mà thôi.
Hoàng Thiệu nhìn bóng lưng Mạnh Cường Quế dần biến mất mà vẻ mặt trầm hẳn xuống, hắn nhịn cơn tức lần này cũng không phải là trong lòng không căm tức, với tính tình của hắn thì chịu đựng áp chế như hôm nay là lần đầu tiên. Đúng là không có biện pháp, tuyến trên đánh nhau, Hoàng Thiệu cũng không muốn nhảy vào rồi trở thành con tốt đen. Nếu là như thế thì sẽ càng bị động, vì trong tranh đấu mà có hai bên đạt thành thỏa hiệp, bên thứ ba sẽ trở thành con dê thế tội. Hoàng Thiệu là người nóng tính nhưng cũng không dám đối mặt với hai vị lãnh đạo Trương Thanh Vân và Xa Vĩ.
Khi Hoàng Thiệu đang cuống cuồng tay chân ở quận Ngân Hạnh thì bên phía khối chính quyền thị ủy lại giống như gặp phải bom tấn, cũng vì những hành động của hai phòng xây dựng và quy hoạch mà lòng người cực kỳ bàng hoàng.
Thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền Lỗ Quyền vội vàng chạy đến gặp mặt trưởng ban tổng hợp số hai Lý Mộng Khê. Lúc này là đầu mùa xuân nhưng trên mặt hắn lại đổ đầy mồ hôi, những giọt mồ hôi rơi xuống tí tách.
- Tiểu Lý, hai ngày qua chủ tịch Trương không có chỉ thị gì cho ban tổng hợp số hai sao?
Lỗ Quyền nói, hắn cố gắng làm cho giọng điệu của mình trở nên ôn hòa.
Lý Mộng Khê đứng dậy lắc đầu nói:
- Không, sáng sớm nay tôi còn chủ động liên lạc nhưng điện thoại lại không thông. Vừa rồi trước khi anh đến tôi đã điện thoại hỏi thăm tình hình, anh ấy nói còn đang tham gia điễn dàn, có lẽ vài ngày sau mới quay về.
- Tôi không hỏi khi nào chủ tịch Trương quay về, tôi chỉ muốn hỏi anh ấy có thông qua ban tổng hợp số hai để đưa ra chỉ thị gì không?
Lỗ Quyền nói, dù hắn tính tình khá tốt nhưng cũng không thể nhịn được nữa mà lên giọng.
- Không, từ sau khi anh ấy đi Hoàng Hải thì chưa từng chủ động liên lạc với ban tổng hợp số hai chúng tôi, mỗi lần đều là tôi gọi điện thoại cho anh ấy.
Lý Mộng Khê nói.
- Có phải như vậy không? Tiểu Lý, cô cũng thấy tình hình trước mắt quá phức tạp, có một vài đơn vị không xem xét đại cục, làm ra những hành động quá khích mà gây ra nhiễu loạn. Vào trong khoảng thời gian này cô cũng đừng nên hồ đồ, nếu như có lãnh đạo tuyến trên tham gia vào thì sẽ trở thành sơ hở trong lúc liên hệ với các lãnh đạo, sợ rằng tình hình sẽ không giống như trước đó, cô có hiểu không?
Lỗ Quyền dùng giọng thấm thía nói.
- Tôi hiểu ý anh, thư ký trưởng, nhưng chủ tịch Trương quả thật không thông qua ban tổng hợp số hai để đưa ra chỉ thị cho bất kỳ phòng ban nào.
- Hơn nữa tôi cũng không tin anh ấy có thể vượt qua ban tổng hợp số hai để trực tiếp ra lệnh cho tuyến dưới làm bất kỳ sự việc gì, điều này tôi rất tin vào sự giác ngộ của lãnh đạo.
Lý Mộng Khê nói, giọng điệu không kiêu ngạo không xu nịnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.