Chương 130: Phong ba khi nhận chức.
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
06/04/2013
Vũ Đức Chi, Trương Thanh Vân và Vũ Chí Cường ngồi ở thư phòng, ba người thảo luận với nhau như vậy nên sau đó cũng mất đi chủ đề. Vũ Đức Chi cố gắng cổ vũ sự tự tin của Trương Thanh Vân mà bắt đầu dùng ngôn ngữ khó chịu với Vũ Chí Cường. Lão muốn Vũ Chí Cường phải học tập Trương Thanh Vân, ít ra cũng phải có chút trao đổi với Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân nghe thấy như vậy thì vẻ mặt hơi đỏ, mà Vũ Chí Cường thì đơn giản chỉ biết chịu trận, cũng không dám tức giận, lại càng không dám chạy trốn. Cũng vì cố gắng ẩn nhẫn mà vẻ mặt đỏ đến mức chuyển thành màu tím.
May mà tình cảnh xấu hổ thế này cũng không duy trì được trong bao lâu, một lúc sau thì Vương Thải Vân lên thư phòng gọi ba người Vũ Đức Chi xuống nhà dùng cơm. Trên bàn cơm Vũ Đức Chi và Trương Thanh Vân cũng không tránh khỏi uống với nhau vài ly, Trương Thanh Vân cố ý tỏ ra thận trọng, vì vậy bữa cơm cũng không có hương vị gì.
Sau buổi thăm viếng Vũ Đức Chi thì ngày hôm sau Trương Thanh Vân lại đến nhà Hoàng Tung Sơn, Lưu Vạn Hà, Vương Bình. Lúc này hắn là cán bộ được đưa xuống cơ sở, rõ ràng cũng phải kết thúc những phần lễ nghĩa với các lãnh đạo trong huyện. Tất cả các lãnh đạo cơ sở đều phải làm như vậy, tất nhiên Trương Thanh Vân cũng chỉ biết thuận theo.
Đến ngày mùng sáu thì Trương Thanh Vân mới đi Vũ Đức, vì trước đó không liên lạc trước nên khi Trương Thanh Vân đến nhà Lệ Cương thì cũng là ba giờ chiều. Lúc này Lệ Cương cũng đã sớm trở về Ung Bình, Trương Thanh Vân cũng chỉ đành để lại lễ vật rồi quay về. Sau khi về đến Ung Bình thì Lệ Cương cũng chỉ cùng Trương Thanh Vân gặp mặt nhau được một lúc, sau đó Lệ Cương phải lập tức đi xuống xã Lật Tử Bình đốc thúc Hào Liệt quy hoạch vùng trà.
Đến ngày mùng tám Trương Thanh Vân cũng phải đến thị trấn Nguyệt Toàn nhận chức, vì vậy hắn cũng không thể đi xuống xã Lật Tử Bình cùng Lệ Cương. Cứ như vậy mà những ngày nghỉ trong tết âm lịch đã kết thúc.
... ....
Sáng ngày mùng tám tháng giêng âm lịch Trương Thanh Vân mang theo hành lý đơn giản rồi bắt xe chạy về phía thị trấn Nguyệt Toàn. Cảnh Sương muốn lái xe đưa Trương Thanh Vân đi nhưng bị hắn từ chối, Trương Thanh Vân hắn đến nhận chức, dù sao cũng phải đàng hoàng.
Khi Trương Thanh Vân vừa tiến vào trong đảng ủy thị trấn Nguyệt Toàn thì bị một cô gái chặn lại. Cô gái này không cao nhưng rất có sinh lực, buộc tóc đuôi gà sau đầu, trên tay còn có một va li hành lý, cặp mắt sáng, răng trắng tinh, rõ ràng thuộc tiêu chuẩn một cô gái thanh xuân.
- Anh hai, anh cũng đến trình diện sao?
Cô gái khẽ nói.
Trương Thanh Vân gật đầu, cô gái nhoẻn miệng cười nói:
- Ha ha, em cũng vậy, em là Chu Uyển Dung, được phân phó đến văn phòng thị trấn Nguyệt Toàn làm thư ký, còn anh thì sao?
Trương Thanh Vân cười hì hì nói:
- Sao em còn chưa vào báo danh? Vào sớm để còn được nhận phòng trong khu tập thể.
Chu Uyển Dung nhếch miệng rồi trầm giọng nói:
- Bên trong có hai người phụ nữ rất hung dữ, em đã hỏi bọn họ, họ nói không có mặt chủ nhiệm, sau đó...Sau đó không để ý đến em nữa.
Trương Thanh Vân nhướng mày, hắn thầm nghĩ hôm nay không phải là ngày đi làm à? Sao người còn chưa đến? Lúc này ánh mắt cô gái chợt xoay chuyển, nàng nói:
- Nếu không có gì thì em với anh cùng vào, đàn ông các anh giỏi giao tiếp, có lẽ sẽ nhận được một tin tức nào đó từ hai người bên trong.
Trương Thanh Vân đưa tay nhìn đồng hồ, lúc này là mười một giờ, hắn gật đầu đẩy cửa kéo cô gái theo sát phía sau. Sau khi vào cửa thì Trương Thanh Vân quét mắt nhìn khắp văn phòng, quả nhiên đúng như lời cô gái nói, văn phòng trống rỗng, có hai người phụ nữ trên ba mươi lăm đang ngồi sưởi ấm bên lò sưởi, một người còn đang đan áo len.
Trương Thanh Vân không thèm để ý đến bọn họ mà tìm cho mình một vị trí đặt hành lý, sau đó hắn quay đầu nói với cô gái:
- Em đặt hành lý vào đây, khi chủ nhiệm Chu đến thì hãy làm thủ tục.
- Này, này, hai anh chị kia, vào mà không biết gỏ cửa sao? Còn nữa, ai cho các anh chị tự tiện đi vào văn phòng, mỗi chỗ đều có người ngồi, các anh chị... ....
Một người phụ nữ mặc áo đỏ trong văn phòng hét toáng lên, nàng vừa nói vừa đứng dậy đi về phía Trương Thanh Vân.
Chu Uyển Dung lè lưỡi, nàng làm mặt quỷ với Trương Thanh Vân rồi nói:
- Tình hình có vẻ xấu rồi, để em xem anh xử lý thế nào.
- Chị gái, bây giờ cũng là mười một giờ, chủ nhiệm Chu còn chưa tới thì chúng tôi gửi hành lý ở đây không được sao?
Trương Thanh Vân nói.
- Không được là không được, thanh niên bây giờ sao không hiểu quy củ, văn phòng đảng ủy là nơi chứa đồ cho các người sao?
Vẻ mặt người phụ nữ lộ rõ sự chán ghét, nàng vung tay nói.
Trương Thanh Vân chợt nhăn mày, hắn trầm giọng nói:
- Bây giờ cũng đã mười một giờ, mọi người còn chưa tới văn phòng, bọn họ đi làm gì rồi?
Người phụ nữ lập tức sững sờ, vẻ mặt nàng trở nên lạnh lẽo:
- Ôi chà, nghe tôi nói này anh bạn trẻ, anh đã nói gì nhỉ? Công việc của chủ nhiệm bận rộn, anh ấy ra ngoài làm việc thì cần phải báo cáo với cậu sao? Cậu từ đâu tới? Sao không biết chút quy củ?
Chu Uyển Dung khẽ kéo áo Trương Thanh Vân, nàng liên tục lắc đầu tỏ ý bảo Trương Thanh Vân không cần làm bậy.
Trương Thanh Vân thản nhiên cười nói:
- Nếu vậy thì được, tôi cũng không quan tâm đến chuyện của chủ nhiệm Chu, nhưng hành lý vẫn phải để ở đây. Nếu văn phòng đảng không được đặt hành lý thì hình như cũng không phải nơi đan len, có phải không? Chị gái.
- Cậu... ....
Người phụ nữ mặc áo đỏ chợt ngẩn người, vẻ mặt nàng chợt đỏ bừng.
Trương Thanh Vân kéo áo Chu Uyển Dung rồi nói:
- Chúng ta đi ăn cơm, đi thôi.
Sau khi thấy Chu Uyển Dung có chút do dự thì Trương Thanh Vân cười nói:
- Không sao đâu, tôi đi đây, nếu cô ở lại sẽ bị mắng đấy.
Trương Thanh Vân nói xong thì khẽ cười một tiếng rồi xoay người đi ngay. Chu Uyển Dung chợt ngẩn người, nàng cắn răng rồi chạy theo sau, hai người cùng nhau xuống lầu. Lúc này trên lầu mới truyền đến tiếng hét giận dữ của người phụ nữ áo đỏ.
- Phản ứng quá chậm!
Trương Thanh Vân khẽ nói.
- Anh...Anh... ....
Vẻ mặt Chu Uyển Dung trở nên kinh hoàng:
- Anh cũng quá lớn gan, lần đầu đến báo danh mà trêu chọc bọn họ, ôi chao, nếu sớm biết như thế thì sẽ không cùng đi vào với anh nữa, sau này anh và em chắc chắn sẽ khổ sở với bọn họ.
- Xem ra em không muốn đi ăn cơm với anh sao?
Trương Thanh Vân nói, Chu Uyển Dung rõ ràng rất dễ thương, vì vậy Trương Thanh Vân cũng không tiếc nói một câu trêu chọc.
- Ăn cơm là chuyện bắt buộc, dù sao em cũng mặc kệ, anh có bản lĩnh gây chuyện thì phải có nhiệm vụ gánh chịu, cũng đừng hại em sa lầy là được.
Chu Uyển Dung trợn trừng mắt rồi nói.
Trương Thanh Vân cảm thấy buồn cười, ngày đầu tiên đi làm cũng có chút ý nghĩa, rõ ràng thoải mái hơn văn phòng huyện ủy.
Trương Thanh Vân dắt theo Chu Uyển Dung tùy tiện tìm một quán cơm bên ngoài trụ sở thị trấn. Hai người gọi vài món nhưng Chu Uyển Dung căn bản không có tâm tư ăn cơm, nàng liên tục phàn nàn Trương Thanh Vân gây chuyện, rõ ràng là bộ dạng chị gái đang dạy bảo em trai.
Trương Thanh Vân không nói lời nào nhưng trong lòng thầm nghĩ đám bí thư và chủ tịch của thị trấn Nguyệt Toàn chạy đi đâu hết rồi? Thế nào mà cả trụ sở ủy ban thị trấn không có lấy một bóng người? Đây không phải bắt Trương Thanh Vân hắn xuống nước đấy chứ?
Sau khi ăn xong bữa cơm thì Trương Thanh Vân châm một điếu thuốc hít vào một hơi. Chu Uyển Dung nhướng mày trong lòng lại càng cảm thấy bất mãn đối với Trương Thanh Vân, rõ ràng người này là kẻ không có đầu óc lại chuyên gây họa. Tiền lương mỗi tháng chỉ có vài đồng mà dám hút Phù Dung Vương ba mươi đồng một gói, Chu Uyển Dung cảm thấy chính mình thật bất lợi, vừa mới lên thị trấn báo danh thì gặp phải một tên chuyên gây họa, như vậy sao có thể xong việc?
- Đi thôi, chúng ta đi xem đã có người tới chưa? Sao đến trưa trật mà ủy ban thị trấn vẫn chưa có người nào?
Trương Thanh Vân cau mày nói.
Chu Uyển Dung chợt khựng người lại, thiếu chút nữa là phun nước trong miệng ra ngoài. Nàng thầm nghĩ không phải anh chàng này chưa tốt nghiệp đại học đấy chứ? Sao nói chuyện mà không chút che đậy? Nếu để lãnh đạo nghe được thì sao có thể làm việc? Trước tiên Chu Uyển Dung coi Trương Thanh Vân là nhân vật nguy hiểm, sau này phải tránh ra thật xa mới tốt.
- Muốn đi thì anh tự mà đi, vừa rồi náo loạn còn chưa đủ sao? Em còn muốn báo danh để làm việc.
Chu Uyển Dung hừ một tiếng rồi nói.
- Vậy thì được, em cứ đi dạo, sau khi trở lại anh sẽ nói lãnh đạo bố trí cho em một nơi ở phù hợp.
Trương Thanh Vân bóp đầu thuốc rồi đi về phía trụ sở thị trấn, Chu Uyển Dung nghẹn lời thiếu chút nữa đã ngất xỉu.
Trương Thanh Vân đi lên lầu thì chợt nghe thấy có tiếng người ồn ào, hình như có rất nhiều người. Trương Thanh Vân nhìn qua khe cửa, hắn thấy bên trong có mười mấy người, có mấy người liên tục đi tới đi lui trong phòng, bộ dạng rất nôn nóng.
- Két!
Trương Thanh Vân đang muốn xem xét thật cẩn thận thì cửa đột nhiên mở ra, Trương Thanh Vân vội vàng lui về phía sau. Khi hắn ngẩng đầu thì nhìn thấy người phụ nữ áo đỏ, trong tay trái của nàng là một bình thủy, trên tay phải là một chồng ly.
Người phụ nữ vừa nhìn thấy Trương Thanh Vân thì vẻ mặt chợt biến đổi, nàng quát lớn:
- Tiểu tử cậu còn dám quay về sao? Hành lý của cậu đã sớm bị tôi ném xuống sông rồi. Chị đây làm việc năm sáu năm trong văn phòng nhưng chưa từng thấy qua vị cán bộ nào không biết quy củ như cậu bao giờ.
- Chủ nhiệm Chu, chủ nhiệm Chu, anh đến đây mà xem, vừa rồi chính là cậu này không biết lớn nhỏ, tùy ý chửi bới người trong văn phòng, cậu ta nói văn phòng đảng ủy đã trở thành nhà máy sản xuất áo len.
Người phụ nữ mở cửa rồi hét lên với đám người bên trong.
Trong phòng lập tức có vài người đi ra, Trương Thanh Vân ngước mắt nhìn lên, trong bảy tám người thì có khoảng hai ba người hắn có quen biết. Hắn chưa từng gặp mặt Chu Truyền Phương nhưng lại biết phó bí thư Lý Tiếu Ca phụ trách tư pháp, cũng quen biết phó bí thư Trần Đông phụ trách công tác phân công quản lý. Trong đám người không có mặt Đàm Vân Quốc.
- Cậu từ đơn vị nào tới? Vừa rồi Tiểu Ngô phản ánh... ....
Chu Truyền Phương là một người đàn ông đầu hói hơn năm mươi tuổi, hắn trừng mắt với Trương Thanh Vân rồi chuẩn bị mở miệng nói. Nhưng lúc này vẻ mặt Lý Tiếu Ca bên cạnh đã biến đổi, hắn kéo mạnh Chu Truyền Phương rồi mỉm cười tiến lên nói:
- Bí thư Trương, đây là...Sáng sớm nay chúng tôi ra đường đón anh, vì vậy trong đây không có người nào, điều này... ....
Vẻ mặt Lý Tiếu Ca trở nên ngượng ngùng, hắn tiến lên cười nói.
Trương Thanh Vân khẽ cười, hắn bắt tay với Lý Tiếu Ca rồi cười:
- Tôi chỉ có một chút hành lý, đâu cần các anh bận rộn làm gì?
Sau đó Trương Thanh Vân nhìn về phía Trần Đông:
- Chào bí thư Trần!
Sau đó Trương Thanh Vân lập tức nhìn về phía mọi người nói:
- Các vị này tôi cũng chưa biết, nhưng đầu tiên tôi xin giới thiệu, tôi là Trương Thanh Vân, sau này chúng ta sẽ là bạn đồng nghiệp của nhau.
Bầu không khí chợt trở nên tĩnh lặng, khoảnh khắc sau mọi người lập tức tiến lên bắt tay thăm hỏi Trương Thanh Vân. Trong đám người có phó bí thư kiêm phó chủ tịch thị trấn Lưu Quốc Đống, phó bí thư quản lý văn hóa tuyên truyền Uông Văn, chủ tịch hội đồng nhân dân Liêu Băng.
- Bí thư Trương..Bí thư Trương, đây...Điều này...Đây chỉ là hiểu lầm, kỷ luật trong văn phòng không được tốt, đã để anh phải chê cười.
Chủ nhiệm văn phòng Chu Truyền Phương đỏ bừng mặt, hắn tiến lên dùng giọng lắp bắp nói.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn nói:
- Vấn đề công tác văn phòng không thể xem nhẹ, cần phải làm cho tốt, đây là bộ mặt của chính quyền.
May mà tình cảnh xấu hổ thế này cũng không duy trì được trong bao lâu, một lúc sau thì Vương Thải Vân lên thư phòng gọi ba người Vũ Đức Chi xuống nhà dùng cơm. Trên bàn cơm Vũ Đức Chi và Trương Thanh Vân cũng không tránh khỏi uống với nhau vài ly, Trương Thanh Vân cố ý tỏ ra thận trọng, vì vậy bữa cơm cũng không có hương vị gì.
Sau buổi thăm viếng Vũ Đức Chi thì ngày hôm sau Trương Thanh Vân lại đến nhà Hoàng Tung Sơn, Lưu Vạn Hà, Vương Bình. Lúc này hắn là cán bộ được đưa xuống cơ sở, rõ ràng cũng phải kết thúc những phần lễ nghĩa với các lãnh đạo trong huyện. Tất cả các lãnh đạo cơ sở đều phải làm như vậy, tất nhiên Trương Thanh Vân cũng chỉ biết thuận theo.
Đến ngày mùng sáu thì Trương Thanh Vân mới đi Vũ Đức, vì trước đó không liên lạc trước nên khi Trương Thanh Vân đến nhà Lệ Cương thì cũng là ba giờ chiều. Lúc này Lệ Cương cũng đã sớm trở về Ung Bình, Trương Thanh Vân cũng chỉ đành để lại lễ vật rồi quay về. Sau khi về đến Ung Bình thì Lệ Cương cũng chỉ cùng Trương Thanh Vân gặp mặt nhau được một lúc, sau đó Lệ Cương phải lập tức đi xuống xã Lật Tử Bình đốc thúc Hào Liệt quy hoạch vùng trà.
Đến ngày mùng tám Trương Thanh Vân cũng phải đến thị trấn Nguyệt Toàn nhận chức, vì vậy hắn cũng không thể đi xuống xã Lật Tử Bình cùng Lệ Cương. Cứ như vậy mà những ngày nghỉ trong tết âm lịch đã kết thúc.
... ....
Sáng ngày mùng tám tháng giêng âm lịch Trương Thanh Vân mang theo hành lý đơn giản rồi bắt xe chạy về phía thị trấn Nguyệt Toàn. Cảnh Sương muốn lái xe đưa Trương Thanh Vân đi nhưng bị hắn từ chối, Trương Thanh Vân hắn đến nhận chức, dù sao cũng phải đàng hoàng.
Khi Trương Thanh Vân vừa tiến vào trong đảng ủy thị trấn Nguyệt Toàn thì bị một cô gái chặn lại. Cô gái này không cao nhưng rất có sinh lực, buộc tóc đuôi gà sau đầu, trên tay còn có một va li hành lý, cặp mắt sáng, răng trắng tinh, rõ ràng thuộc tiêu chuẩn một cô gái thanh xuân.
- Anh hai, anh cũng đến trình diện sao?
Cô gái khẽ nói.
Trương Thanh Vân gật đầu, cô gái nhoẻn miệng cười nói:
- Ha ha, em cũng vậy, em là Chu Uyển Dung, được phân phó đến văn phòng thị trấn Nguyệt Toàn làm thư ký, còn anh thì sao?
Trương Thanh Vân cười hì hì nói:
- Sao em còn chưa vào báo danh? Vào sớm để còn được nhận phòng trong khu tập thể.
Chu Uyển Dung nhếch miệng rồi trầm giọng nói:
- Bên trong có hai người phụ nữ rất hung dữ, em đã hỏi bọn họ, họ nói không có mặt chủ nhiệm, sau đó...Sau đó không để ý đến em nữa.
Trương Thanh Vân nhướng mày, hắn thầm nghĩ hôm nay không phải là ngày đi làm à? Sao người còn chưa đến? Lúc này ánh mắt cô gái chợt xoay chuyển, nàng nói:
- Nếu không có gì thì em với anh cùng vào, đàn ông các anh giỏi giao tiếp, có lẽ sẽ nhận được một tin tức nào đó từ hai người bên trong.
Trương Thanh Vân đưa tay nhìn đồng hồ, lúc này là mười một giờ, hắn gật đầu đẩy cửa kéo cô gái theo sát phía sau. Sau khi vào cửa thì Trương Thanh Vân quét mắt nhìn khắp văn phòng, quả nhiên đúng như lời cô gái nói, văn phòng trống rỗng, có hai người phụ nữ trên ba mươi lăm đang ngồi sưởi ấm bên lò sưởi, một người còn đang đan áo len.
Trương Thanh Vân không thèm để ý đến bọn họ mà tìm cho mình một vị trí đặt hành lý, sau đó hắn quay đầu nói với cô gái:
- Em đặt hành lý vào đây, khi chủ nhiệm Chu đến thì hãy làm thủ tục.
- Này, này, hai anh chị kia, vào mà không biết gỏ cửa sao? Còn nữa, ai cho các anh chị tự tiện đi vào văn phòng, mỗi chỗ đều có người ngồi, các anh chị... ....
Một người phụ nữ mặc áo đỏ trong văn phòng hét toáng lên, nàng vừa nói vừa đứng dậy đi về phía Trương Thanh Vân.
Chu Uyển Dung lè lưỡi, nàng làm mặt quỷ với Trương Thanh Vân rồi nói:
- Tình hình có vẻ xấu rồi, để em xem anh xử lý thế nào.
- Chị gái, bây giờ cũng là mười một giờ, chủ nhiệm Chu còn chưa tới thì chúng tôi gửi hành lý ở đây không được sao?
Trương Thanh Vân nói.
- Không được là không được, thanh niên bây giờ sao không hiểu quy củ, văn phòng đảng ủy là nơi chứa đồ cho các người sao?
Vẻ mặt người phụ nữ lộ rõ sự chán ghét, nàng vung tay nói.
Trương Thanh Vân chợt nhăn mày, hắn trầm giọng nói:
- Bây giờ cũng đã mười một giờ, mọi người còn chưa tới văn phòng, bọn họ đi làm gì rồi?
Người phụ nữ lập tức sững sờ, vẻ mặt nàng trở nên lạnh lẽo:
- Ôi chà, nghe tôi nói này anh bạn trẻ, anh đã nói gì nhỉ? Công việc của chủ nhiệm bận rộn, anh ấy ra ngoài làm việc thì cần phải báo cáo với cậu sao? Cậu từ đâu tới? Sao không biết chút quy củ?
Chu Uyển Dung khẽ kéo áo Trương Thanh Vân, nàng liên tục lắc đầu tỏ ý bảo Trương Thanh Vân không cần làm bậy.
Trương Thanh Vân thản nhiên cười nói:
- Nếu vậy thì được, tôi cũng không quan tâm đến chuyện của chủ nhiệm Chu, nhưng hành lý vẫn phải để ở đây. Nếu văn phòng đảng không được đặt hành lý thì hình như cũng không phải nơi đan len, có phải không? Chị gái.
- Cậu... ....
Người phụ nữ mặc áo đỏ chợt ngẩn người, vẻ mặt nàng chợt đỏ bừng.
Trương Thanh Vân kéo áo Chu Uyển Dung rồi nói:
- Chúng ta đi ăn cơm, đi thôi.
Sau khi thấy Chu Uyển Dung có chút do dự thì Trương Thanh Vân cười nói:
- Không sao đâu, tôi đi đây, nếu cô ở lại sẽ bị mắng đấy.
Trương Thanh Vân nói xong thì khẽ cười một tiếng rồi xoay người đi ngay. Chu Uyển Dung chợt ngẩn người, nàng cắn răng rồi chạy theo sau, hai người cùng nhau xuống lầu. Lúc này trên lầu mới truyền đến tiếng hét giận dữ của người phụ nữ áo đỏ.
- Phản ứng quá chậm!
Trương Thanh Vân khẽ nói.
- Anh...Anh... ....
Vẻ mặt Chu Uyển Dung trở nên kinh hoàng:
- Anh cũng quá lớn gan, lần đầu đến báo danh mà trêu chọc bọn họ, ôi chao, nếu sớm biết như thế thì sẽ không cùng đi vào với anh nữa, sau này anh và em chắc chắn sẽ khổ sở với bọn họ.
- Xem ra em không muốn đi ăn cơm với anh sao?
Trương Thanh Vân nói, Chu Uyển Dung rõ ràng rất dễ thương, vì vậy Trương Thanh Vân cũng không tiếc nói một câu trêu chọc.
- Ăn cơm là chuyện bắt buộc, dù sao em cũng mặc kệ, anh có bản lĩnh gây chuyện thì phải có nhiệm vụ gánh chịu, cũng đừng hại em sa lầy là được.
Chu Uyển Dung trợn trừng mắt rồi nói.
Trương Thanh Vân cảm thấy buồn cười, ngày đầu tiên đi làm cũng có chút ý nghĩa, rõ ràng thoải mái hơn văn phòng huyện ủy.
Trương Thanh Vân dắt theo Chu Uyển Dung tùy tiện tìm một quán cơm bên ngoài trụ sở thị trấn. Hai người gọi vài món nhưng Chu Uyển Dung căn bản không có tâm tư ăn cơm, nàng liên tục phàn nàn Trương Thanh Vân gây chuyện, rõ ràng là bộ dạng chị gái đang dạy bảo em trai.
Trương Thanh Vân không nói lời nào nhưng trong lòng thầm nghĩ đám bí thư và chủ tịch của thị trấn Nguyệt Toàn chạy đi đâu hết rồi? Thế nào mà cả trụ sở ủy ban thị trấn không có lấy một bóng người? Đây không phải bắt Trương Thanh Vân hắn xuống nước đấy chứ?
Sau khi ăn xong bữa cơm thì Trương Thanh Vân châm một điếu thuốc hít vào một hơi. Chu Uyển Dung nhướng mày trong lòng lại càng cảm thấy bất mãn đối với Trương Thanh Vân, rõ ràng người này là kẻ không có đầu óc lại chuyên gây họa. Tiền lương mỗi tháng chỉ có vài đồng mà dám hút Phù Dung Vương ba mươi đồng một gói, Chu Uyển Dung cảm thấy chính mình thật bất lợi, vừa mới lên thị trấn báo danh thì gặp phải một tên chuyên gây họa, như vậy sao có thể xong việc?
- Đi thôi, chúng ta đi xem đã có người tới chưa? Sao đến trưa trật mà ủy ban thị trấn vẫn chưa có người nào?
Trương Thanh Vân cau mày nói.
Chu Uyển Dung chợt khựng người lại, thiếu chút nữa là phun nước trong miệng ra ngoài. Nàng thầm nghĩ không phải anh chàng này chưa tốt nghiệp đại học đấy chứ? Sao nói chuyện mà không chút che đậy? Nếu để lãnh đạo nghe được thì sao có thể làm việc? Trước tiên Chu Uyển Dung coi Trương Thanh Vân là nhân vật nguy hiểm, sau này phải tránh ra thật xa mới tốt.
- Muốn đi thì anh tự mà đi, vừa rồi náo loạn còn chưa đủ sao? Em còn muốn báo danh để làm việc.
Chu Uyển Dung hừ một tiếng rồi nói.
- Vậy thì được, em cứ đi dạo, sau khi trở lại anh sẽ nói lãnh đạo bố trí cho em một nơi ở phù hợp.
Trương Thanh Vân bóp đầu thuốc rồi đi về phía trụ sở thị trấn, Chu Uyển Dung nghẹn lời thiếu chút nữa đã ngất xỉu.
Trương Thanh Vân đi lên lầu thì chợt nghe thấy có tiếng người ồn ào, hình như có rất nhiều người. Trương Thanh Vân nhìn qua khe cửa, hắn thấy bên trong có mười mấy người, có mấy người liên tục đi tới đi lui trong phòng, bộ dạng rất nôn nóng.
- Két!
Trương Thanh Vân đang muốn xem xét thật cẩn thận thì cửa đột nhiên mở ra, Trương Thanh Vân vội vàng lui về phía sau. Khi hắn ngẩng đầu thì nhìn thấy người phụ nữ áo đỏ, trong tay trái của nàng là một bình thủy, trên tay phải là một chồng ly.
Người phụ nữ vừa nhìn thấy Trương Thanh Vân thì vẻ mặt chợt biến đổi, nàng quát lớn:
- Tiểu tử cậu còn dám quay về sao? Hành lý của cậu đã sớm bị tôi ném xuống sông rồi. Chị đây làm việc năm sáu năm trong văn phòng nhưng chưa từng thấy qua vị cán bộ nào không biết quy củ như cậu bao giờ.
- Chủ nhiệm Chu, chủ nhiệm Chu, anh đến đây mà xem, vừa rồi chính là cậu này không biết lớn nhỏ, tùy ý chửi bới người trong văn phòng, cậu ta nói văn phòng đảng ủy đã trở thành nhà máy sản xuất áo len.
Người phụ nữ mở cửa rồi hét lên với đám người bên trong.
Trong phòng lập tức có vài người đi ra, Trương Thanh Vân ngước mắt nhìn lên, trong bảy tám người thì có khoảng hai ba người hắn có quen biết. Hắn chưa từng gặp mặt Chu Truyền Phương nhưng lại biết phó bí thư Lý Tiếu Ca phụ trách tư pháp, cũng quen biết phó bí thư Trần Đông phụ trách công tác phân công quản lý. Trong đám người không có mặt Đàm Vân Quốc.
- Cậu từ đơn vị nào tới? Vừa rồi Tiểu Ngô phản ánh... ....
Chu Truyền Phương là một người đàn ông đầu hói hơn năm mươi tuổi, hắn trừng mắt với Trương Thanh Vân rồi chuẩn bị mở miệng nói. Nhưng lúc này vẻ mặt Lý Tiếu Ca bên cạnh đã biến đổi, hắn kéo mạnh Chu Truyền Phương rồi mỉm cười tiến lên nói:
- Bí thư Trương, đây là...Sáng sớm nay chúng tôi ra đường đón anh, vì vậy trong đây không có người nào, điều này... ....
Vẻ mặt Lý Tiếu Ca trở nên ngượng ngùng, hắn tiến lên cười nói.
Trương Thanh Vân khẽ cười, hắn bắt tay với Lý Tiếu Ca rồi cười:
- Tôi chỉ có một chút hành lý, đâu cần các anh bận rộn làm gì?
Sau đó Trương Thanh Vân nhìn về phía Trần Đông:
- Chào bí thư Trần!
Sau đó Trương Thanh Vân lập tức nhìn về phía mọi người nói:
- Các vị này tôi cũng chưa biết, nhưng đầu tiên tôi xin giới thiệu, tôi là Trương Thanh Vân, sau này chúng ta sẽ là bạn đồng nghiệp của nhau.
Bầu không khí chợt trở nên tĩnh lặng, khoảnh khắc sau mọi người lập tức tiến lên bắt tay thăm hỏi Trương Thanh Vân. Trong đám người có phó bí thư kiêm phó chủ tịch thị trấn Lưu Quốc Đống, phó bí thư quản lý văn hóa tuyên truyền Uông Văn, chủ tịch hội đồng nhân dân Liêu Băng.
- Bí thư Trương..Bí thư Trương, đây...Điều này...Đây chỉ là hiểu lầm, kỷ luật trong văn phòng không được tốt, đã để anh phải chê cười.
Chủ nhiệm văn phòng Chu Truyền Phương đỏ bừng mặt, hắn tiến lên dùng giọng lắp bắp nói.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn nói:
- Vấn đề công tác văn phòng không thể xem nhẹ, cần phải làm cho tốt, đây là bộ mặt của chính quyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.