Chương 309: Phong vân lại đến.
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
07/04/2013
Về Tang Chương thì Trương Thanh Vân lập tức mở hội nghị thường ủy, vượt qua dự đoán của hắn, ngân sách thị ủy rót xuống khá nhiều. Số tài chính này được phân phố cho vấn đề giáo dục như xây mới và sửa chữa trường học, xây dựng các trạm y tế ở nông thôn, làm cầu đường, công trình thủy lợi, giúp đỡ người nghèo, có hơn mười danh mục.
Trương Thanh Vân nghĩ rằng số tài chính này trước kia bị bàn tay nào đó kéo lại phía sau, lúc này tour du lịch Hoàng Lĩnh bị hoãn lại vô thời hạn nên Tạ Minh Quân lập tức có chuyển biến. Tài chính không thể cứ ém mãi trên thị ủy, như vậy chẳng phải sẽ làm cho Tang Chương khốn đốn và tố cáo sao?
Về vấn đề sử dụng tài chính thì Trương Thanh Vân hoàn toàn phân phối dựa vào các danh mục của thị ủy. Tài chính dùng cho giáo dục thì bắt buộc phải chuyển xuống cho phòng giáo dục, tiền nào làm việc đó, không để sinh ra bất kỳ vụ việc nào để kẻ khác tìm được cơ hội chụp mũ.
Đồng thời dùng tài chính phải nhanh, mau chóng chứng thực với tuyến dưới, nhanh phóng phê duyệt. Chính phủ phải lập tức đấu thầu các công trình trọng điểm, phải quản lý tốt vấn đề tài chính.
Quan trọng nhất trong tất cả các vấn đề chính là hạng mục công trình thủy lợi đang được toàn huyện Tang Chương dốc hết nhân lực vật lực để xây dựng. Vấn đề nước sạch nông thôn thì hoàn toàn có thể xem xét biện pháp của Hoàng Liên Kiều và các xã chung quanh, còn cầu đường thì phải là dự án lớn, cần công ty xây dựng chuyên nghiệp đến Tang Chương đảm nhiệm.
Lúc này lộ ra một vấn đề rất lớn, nếu dựa theo chỉ tiêu thì Tang Chương chỉ có ba trăm kilomet nhưng nếu tính theo thực tế thì phải là bốn trăm, rõ ràng có lỗ hổng về tài chính khá lớn.
Trương Thanh Vân tự hỏi rất lâu mới quyết định cho chính quyền toàn quyền phụ trách đấu thầu, nếu Lưu Thần đã muốn mưu cầu danh lợi thì cứ để hắn phụ trách. Đây là tư chức công tác của Lưu Thần, lúc này trong huyện Tang Chương thì Trương Thanh Vân không mặc cả với ai, cần phải ném ra chút quyền, điều này cũng che bớt miệng đám người bên ngoài.
Sau khi hội nghị thường ủy đưa ra quyết định thì toàn bộ huyện Tang Chương lập tức tiến vào con đường cao tốc, tất cả công trình nước sạch nông thôn đều được khởi động trong huyện, khí thế to lớn. Tất cả các trường học từ tiểu học đến trung học đều được sửa chữa và xây dựng, tất cả các công trình vệ sinh và trạm y tế thôn xã đã được khởi công, trong đó có rất nhiều vấn đề mà Trương Thanh Vân cố gắng lảng tránh.
Trương Thanh Vân biết rõ chính mình phấn đấu vì Tang Chương lâu như vậy nhưng cuối cùng cũng có thu hoạch. Tang Chương cuối cùng cũng tăng tốc trên đường lớn, tuy lúc này tình hình vẫn còn khá mỏng nhưng chỉ cần phương hướng chính xác thì vài năm sau sẽ có diện mạo hoàn toàn mới.
Cuối tháng thì đoàn xe của tập đoàn Vân Sơn chậm rãi chạy vào huyện Tang Chương, Trương Thanh Vân chỉ thị toàn bộ phòng tuyên truyền tổ chức một đợt nghênh đón quy mô lớn, chiêng trống vang trời, pháo nổ đì đùng, như vậy cũng coi là nể mặt người khác.
Đến tối Trương Thanh Vân mở tiệc chiêu đãi khách quý ở Vọng Sơn Tân Quán. Quách Tuyết Phương lần này vung tay quá trán, tổ chức đi khảo sát với khá nhiều cán bộ. Vì đây là hạng mục mà thị ủy chủ đạo nên phó cục trưởng thường vụ Chu Tử Hằng cũng xuống Tang Chương. Cùng đi theo đám người còn có một kẻ Trương Thanh Vân không muốn gặp, đó chính là Phương Tiểu Nam.
Trương Thanh Vân, Lưu Thần và Trần Cảnh Vân, ba vị thường ủy huyện Tang Chương dẫn theo tất cả các lãnh đạo ban ngành liên quan đứng nghênh đón ở trước cửa, mọi người bắt tay với nhau. Quách Tuyết Phương hôm nay mặc một bộ đồng phục công sở, nhìn cực kỳ khí khái và xinh đẹp, nàng dẫn đầu phái đoàn tập đoàn Vân Sơn tiến lên bắt tay Trương Thanh Vân rồi nói:
- Xem ra anh xuống cơ sở khá tốt, chỉ vài tháng không gặp mà toàn thân đầy mùi bùn đất.
Trương Thanh Vân cười ha hả, tất cả mọi người đều cười, đám người tập đoàn Vân Sơn đi theo sau lưng Quách Tuyết Phương rất khách khí với Trương Thanh Vân. Quách Tuyết Phương mở lời vui đùa với Trương Thanh Vân như vậy đã làm bọn họ biết được thân phận của đối phương.
Chu Tử Hằng đi theo sau lưng Quách Tuyết Phương, hắn bắt tay Trương Thanh Vân rồi nói:
- Tang Chương là quê hương của tôi, hôm nay Tang Chương phát triển chói lọi trong tay anh, tôi rất vui.
Trương Thanh Vân nói vài lời khách khí, hắn thấy trạng thái tinh thần của Chu Tử Hằng không phải rất tốt. Khi Trương Thanh Vân còn đang định hỏi rõ nguyên nhân thì Chu Tử Hằng đã vỗ vỗ vai hắn, Phương Tiểu Nam đứng phía sau tiến lên.
Phương Tiểu Nam là đại biểu cho công ty du lịch thành phố đến khảo sát, Trương Thanh Vân khẽ gật đầu với nàng xem như chào hỏi. Phương Tiểu Nam lại vươn tay ra nói:
- Bí thư Trương, chúng ta lại gặp nhau!
Trương Thanh Vân đành phải bắt tay với Phương Tiểu Nam rồi nói:
- Khách khí rồi, vấn đề tiếp đã tập đoàn Vân Sơn đã có tôi thì cô cứ yên tâm!
Phương Tiểu Nam chợt ngẩn ngơ, rõ ràng không hiểu ý nghĩ của Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cũng không giải thích thêm mà mời mọi người tiến vào đại sảnh. Bữa tiệc này căn bản không phải dùng cơm, Trương Thanh Vân phát biểu hoan nghênh, mọi người vỗ tay rồi đi qua đi lại. Sau đó mọi người mời rượu lẫn nhau, trên cơ bản chẳng ăn gì.
Quách Tuyết Phương hôm nay cũng rất quy củ, rất biết cách giữ khoảng cách với Trương Thanh Vân. Một nữ giám đốc mà như vậy làm Trương Thanh Vân cảm thấy rất buồn cười, hình tượng của Quách Tuyết Phương trước đây khi mình mới gặp rõ ràng khác xa lúc này, xem ra trong vài năm vừa qua cũng rất biết cách học hỏi.
Tối đến, khi đám khách khứa ra về thì đám người tiễn nhau xuống lầu, Chu Tử Hằng nán lại rồi nói một câu:
- Bí thư bảo trọng!
Trương Thanh Vân nhíu mày, Chu Tử Hằng lập tức cáo từ.
Vài tuần sau, tập đoàn Vân Sơn xâm nhập vào tất cả các thôn xóm Tang Chương và khảo sát cực kỳ cẩn thận. Tất cả các phương diện ở huyện Tang Chương do phó chủ tịch Trần Cảnh Vân đảm nhiệm phối hợp, Trương Thanh Vân không tham gia, hắn đặt tất cả tinh lực vào vấn đề hoàn thành công trình thủy lợi và khu dược liệu của huyện.
Năm nay mùa mưa quá ngắn, nếu không hoàn thành công trình thủy lợi thì toàn huyện sẽ gặp mùa khô hạn khủng khiếp, Trương Thanh Vân không thể không chuẩn bị ngân sách để đối phó với nguy cơ. Hắn đã sớm thành lập tổ chỉ huy, Khương Vĩ là tổng chỉ huy, có nhiệm vụ bỏ ra vài triệu mua máy bơm nước và các thiết bị liên quan. Lúc này Trương Thanh Vân không làm gì nên cũng đến đích thân chỉ đạo.
Hôm nay Trương Thanh Vân đến thăm công trình thủy lợi thì thấy một chiếc xe dừng ngay bên đường, Quách Tuyết Phương đang chụp ảnh, hắn tiến lên chào đón.
Ánh đèn lóe lên, ánh mắt Trương Thanh Vân chợt hoa lên, Quách Tuyết Phương cười hì hì thu camera rồi nói:
- Đồng chí bí thư, anh khỏe chứ, không ngờ dám sử dụng cả lao động trẻ em, tôi sẽ đưa vấn đề này ra ngoài ánh sáng.
Trương Thanh Vân nhíu mày, quả nhiên hắn thấy có nhiều em nhỏ đang làm việc tay chân trên công trường, vì vậy lập tức tiến lên hỏi cho rõ.
- Bí thư, mọi người quá nóng lòng, tất cả đều đầu tư tiền vào trồng dược liệu, nếu để chết khô thì chẳng phải toi công sao? Trẻ nhỏ bây giờ cũng vào ngày nghỉ, cũng có thể lên công trường giúp việc.
Một ông cụ râu tóc bạc phơ tiến lên phía trước nói.
- Đúng vậy, đúng vậy, dược liệu đang ở vào giai đoạn phát triển mạnh, nếu chúng ta không đẩy nhanh tốc độ thì mùa khô đến, lúc đó coi như xong.
Đám người lại bắt đầu phụ họa.
Trương Thanh Vân há hốc mồm, trong lòng có chút khó chịu. Một lúc lâu sau hắn mới nói với Vương Chiêm Dân:
- Thông báo chủ tịch Khương, tối nay họp mặt tổ chỉ huy ở Hoàng Liên Kiều, tôi chủ trì!
- Được rồi, được rồi, mọi người cứ tiếp tục làm việc!
Trương Thanh Vân dùng giọng khách khí nói, hắn nói vài câu cổ vũ mà trong lòng rất trầm trọng.
- Thật đáng thương, sao các anh không thuê nhân công và công ty xây dựng?
Quách Tuyết Phương tiến lên phía trước nói, Trương Thanh Vân không trả lời nàng mà nói:
- Sao em lại có thời gian đi dạo ở đây?
- Chúng em có sẵn chuyên gia, em cũng không giúp gì được nên muốn làm một tùy tùng của anh, anh thấy sao?
Quách Tuyết Phương nói.
Trương Thanh Vân đang định mở miệng mắng Quách Tuyết Phương hồ đồ thì nghĩ lại rồi gật đầu. Quách Tuyết Phương là khách đến từ phương xa, hơn nữa người ta lại đến đây đầu tư cho mình, để nàng biết rõ tình huống Tang Chương cũng tốt.
Trương Thanh Vân lên xe rồi dạo quanh một vòng khu dược liệu, càng nhìn thì trong lòng càng lạnh. Quách Tuyết Phương vốn rất hào hứng nhưng nhìn thấy những nhiều nơi cây dược liệu đã ố vàng thì cũng rơi vào trạng thái ủ ê, liên tục suy tư.
- Đúng rồi, Thanh Vân, em có thể quyên ít tiền, các anh có thể khoan giếng, mua thêm nhiều máy bơm!
Khi thấy Trương Thanh Vân dừng xe thì Quách Tuyết Phương cũng lái xe vượt qua rồi nói.
Trương Thanh Vân lắc đầu nói:
- Sức người không đủ, những nơi có thể lấy được nước cũng không thông cầu đường, cần nhân công. Nơi này là vài chục ngàn mẫu dược liệu, phải mất bao nhiêu nhân công mới đủ?
Vẻ mặt Trương Thanh Vân không được tốt cho lắm, đúng lúc này thì Vương Chiêm Dân ở bên cạnh lại tiếp điện thoại.
- Chuyện gì?
Trương Thanh Vân cau mày nói.
- Bí thư Hào của ủy ban kỷ luật nói ngày mai sẽ có tổ điều tra xuống huyện.
Vương Chiêm Dân nói.
- Sao? Ủy ban kỷ luật à? Có chuyện gì?
Trương Thanh Vân cau mày nói. Vương Chiêm Dân liếc nhìn Quách Tuyết Phương, lúc này Quách Tuyết Phương vội vàng xuống xe đi tản bộ, tất nhiên là đi về phía trước.
- Có liên quan đến chủ tịch Chu!
Vương Chiêm Dân nói:
- Kinh tế có vấn đề, hình như còn có vụ việc gì khác.
Trái tim Trương Thanh Vân chợt nhảy dựng lên, mấy ngày trước thấy vẻ mặt Chu Tử Hằng không được tốt, thì ra là thế. Vương Chiêm Dân há mồm, Trương Thanh Vân khoát tay cản lời.
Trương Thanh Vân nghĩ rằng số tài chính này trước kia bị bàn tay nào đó kéo lại phía sau, lúc này tour du lịch Hoàng Lĩnh bị hoãn lại vô thời hạn nên Tạ Minh Quân lập tức có chuyển biến. Tài chính không thể cứ ém mãi trên thị ủy, như vậy chẳng phải sẽ làm cho Tang Chương khốn đốn và tố cáo sao?
Về vấn đề sử dụng tài chính thì Trương Thanh Vân hoàn toàn phân phối dựa vào các danh mục của thị ủy. Tài chính dùng cho giáo dục thì bắt buộc phải chuyển xuống cho phòng giáo dục, tiền nào làm việc đó, không để sinh ra bất kỳ vụ việc nào để kẻ khác tìm được cơ hội chụp mũ.
Đồng thời dùng tài chính phải nhanh, mau chóng chứng thực với tuyến dưới, nhanh phóng phê duyệt. Chính phủ phải lập tức đấu thầu các công trình trọng điểm, phải quản lý tốt vấn đề tài chính.
Quan trọng nhất trong tất cả các vấn đề chính là hạng mục công trình thủy lợi đang được toàn huyện Tang Chương dốc hết nhân lực vật lực để xây dựng. Vấn đề nước sạch nông thôn thì hoàn toàn có thể xem xét biện pháp của Hoàng Liên Kiều và các xã chung quanh, còn cầu đường thì phải là dự án lớn, cần công ty xây dựng chuyên nghiệp đến Tang Chương đảm nhiệm.
Lúc này lộ ra một vấn đề rất lớn, nếu dựa theo chỉ tiêu thì Tang Chương chỉ có ba trăm kilomet nhưng nếu tính theo thực tế thì phải là bốn trăm, rõ ràng có lỗ hổng về tài chính khá lớn.
Trương Thanh Vân tự hỏi rất lâu mới quyết định cho chính quyền toàn quyền phụ trách đấu thầu, nếu Lưu Thần đã muốn mưu cầu danh lợi thì cứ để hắn phụ trách. Đây là tư chức công tác của Lưu Thần, lúc này trong huyện Tang Chương thì Trương Thanh Vân không mặc cả với ai, cần phải ném ra chút quyền, điều này cũng che bớt miệng đám người bên ngoài.
Sau khi hội nghị thường ủy đưa ra quyết định thì toàn bộ huyện Tang Chương lập tức tiến vào con đường cao tốc, tất cả công trình nước sạch nông thôn đều được khởi động trong huyện, khí thế to lớn. Tất cả các trường học từ tiểu học đến trung học đều được sửa chữa và xây dựng, tất cả các công trình vệ sinh và trạm y tế thôn xã đã được khởi công, trong đó có rất nhiều vấn đề mà Trương Thanh Vân cố gắng lảng tránh.
Trương Thanh Vân biết rõ chính mình phấn đấu vì Tang Chương lâu như vậy nhưng cuối cùng cũng có thu hoạch. Tang Chương cuối cùng cũng tăng tốc trên đường lớn, tuy lúc này tình hình vẫn còn khá mỏng nhưng chỉ cần phương hướng chính xác thì vài năm sau sẽ có diện mạo hoàn toàn mới.
Cuối tháng thì đoàn xe của tập đoàn Vân Sơn chậm rãi chạy vào huyện Tang Chương, Trương Thanh Vân chỉ thị toàn bộ phòng tuyên truyền tổ chức một đợt nghênh đón quy mô lớn, chiêng trống vang trời, pháo nổ đì đùng, như vậy cũng coi là nể mặt người khác.
Đến tối Trương Thanh Vân mở tiệc chiêu đãi khách quý ở Vọng Sơn Tân Quán. Quách Tuyết Phương lần này vung tay quá trán, tổ chức đi khảo sát với khá nhiều cán bộ. Vì đây là hạng mục mà thị ủy chủ đạo nên phó cục trưởng thường vụ Chu Tử Hằng cũng xuống Tang Chương. Cùng đi theo đám người còn có một kẻ Trương Thanh Vân không muốn gặp, đó chính là Phương Tiểu Nam.
Trương Thanh Vân, Lưu Thần và Trần Cảnh Vân, ba vị thường ủy huyện Tang Chương dẫn theo tất cả các lãnh đạo ban ngành liên quan đứng nghênh đón ở trước cửa, mọi người bắt tay với nhau. Quách Tuyết Phương hôm nay mặc một bộ đồng phục công sở, nhìn cực kỳ khí khái và xinh đẹp, nàng dẫn đầu phái đoàn tập đoàn Vân Sơn tiến lên bắt tay Trương Thanh Vân rồi nói:
- Xem ra anh xuống cơ sở khá tốt, chỉ vài tháng không gặp mà toàn thân đầy mùi bùn đất.
Trương Thanh Vân cười ha hả, tất cả mọi người đều cười, đám người tập đoàn Vân Sơn đi theo sau lưng Quách Tuyết Phương rất khách khí với Trương Thanh Vân. Quách Tuyết Phương mở lời vui đùa với Trương Thanh Vân như vậy đã làm bọn họ biết được thân phận của đối phương.
Chu Tử Hằng đi theo sau lưng Quách Tuyết Phương, hắn bắt tay Trương Thanh Vân rồi nói:
- Tang Chương là quê hương của tôi, hôm nay Tang Chương phát triển chói lọi trong tay anh, tôi rất vui.
Trương Thanh Vân nói vài lời khách khí, hắn thấy trạng thái tinh thần của Chu Tử Hằng không phải rất tốt. Khi Trương Thanh Vân còn đang định hỏi rõ nguyên nhân thì Chu Tử Hằng đã vỗ vỗ vai hắn, Phương Tiểu Nam đứng phía sau tiến lên.
Phương Tiểu Nam là đại biểu cho công ty du lịch thành phố đến khảo sát, Trương Thanh Vân khẽ gật đầu với nàng xem như chào hỏi. Phương Tiểu Nam lại vươn tay ra nói:
- Bí thư Trương, chúng ta lại gặp nhau!
Trương Thanh Vân đành phải bắt tay với Phương Tiểu Nam rồi nói:
- Khách khí rồi, vấn đề tiếp đã tập đoàn Vân Sơn đã có tôi thì cô cứ yên tâm!
Phương Tiểu Nam chợt ngẩn ngơ, rõ ràng không hiểu ý nghĩ của Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cũng không giải thích thêm mà mời mọi người tiến vào đại sảnh. Bữa tiệc này căn bản không phải dùng cơm, Trương Thanh Vân phát biểu hoan nghênh, mọi người vỗ tay rồi đi qua đi lại. Sau đó mọi người mời rượu lẫn nhau, trên cơ bản chẳng ăn gì.
Quách Tuyết Phương hôm nay cũng rất quy củ, rất biết cách giữ khoảng cách với Trương Thanh Vân. Một nữ giám đốc mà như vậy làm Trương Thanh Vân cảm thấy rất buồn cười, hình tượng của Quách Tuyết Phương trước đây khi mình mới gặp rõ ràng khác xa lúc này, xem ra trong vài năm vừa qua cũng rất biết cách học hỏi.
Tối đến, khi đám khách khứa ra về thì đám người tiễn nhau xuống lầu, Chu Tử Hằng nán lại rồi nói một câu:
- Bí thư bảo trọng!
Trương Thanh Vân nhíu mày, Chu Tử Hằng lập tức cáo từ.
Vài tuần sau, tập đoàn Vân Sơn xâm nhập vào tất cả các thôn xóm Tang Chương và khảo sát cực kỳ cẩn thận. Tất cả các phương diện ở huyện Tang Chương do phó chủ tịch Trần Cảnh Vân đảm nhiệm phối hợp, Trương Thanh Vân không tham gia, hắn đặt tất cả tinh lực vào vấn đề hoàn thành công trình thủy lợi và khu dược liệu của huyện.
Năm nay mùa mưa quá ngắn, nếu không hoàn thành công trình thủy lợi thì toàn huyện sẽ gặp mùa khô hạn khủng khiếp, Trương Thanh Vân không thể không chuẩn bị ngân sách để đối phó với nguy cơ. Hắn đã sớm thành lập tổ chỉ huy, Khương Vĩ là tổng chỉ huy, có nhiệm vụ bỏ ra vài triệu mua máy bơm nước và các thiết bị liên quan. Lúc này Trương Thanh Vân không làm gì nên cũng đến đích thân chỉ đạo.
Hôm nay Trương Thanh Vân đến thăm công trình thủy lợi thì thấy một chiếc xe dừng ngay bên đường, Quách Tuyết Phương đang chụp ảnh, hắn tiến lên chào đón.
Ánh đèn lóe lên, ánh mắt Trương Thanh Vân chợt hoa lên, Quách Tuyết Phương cười hì hì thu camera rồi nói:
- Đồng chí bí thư, anh khỏe chứ, không ngờ dám sử dụng cả lao động trẻ em, tôi sẽ đưa vấn đề này ra ngoài ánh sáng.
Trương Thanh Vân nhíu mày, quả nhiên hắn thấy có nhiều em nhỏ đang làm việc tay chân trên công trường, vì vậy lập tức tiến lên hỏi cho rõ.
- Bí thư, mọi người quá nóng lòng, tất cả đều đầu tư tiền vào trồng dược liệu, nếu để chết khô thì chẳng phải toi công sao? Trẻ nhỏ bây giờ cũng vào ngày nghỉ, cũng có thể lên công trường giúp việc.
Một ông cụ râu tóc bạc phơ tiến lên phía trước nói.
- Đúng vậy, đúng vậy, dược liệu đang ở vào giai đoạn phát triển mạnh, nếu chúng ta không đẩy nhanh tốc độ thì mùa khô đến, lúc đó coi như xong.
Đám người lại bắt đầu phụ họa.
Trương Thanh Vân há hốc mồm, trong lòng có chút khó chịu. Một lúc lâu sau hắn mới nói với Vương Chiêm Dân:
- Thông báo chủ tịch Khương, tối nay họp mặt tổ chỉ huy ở Hoàng Liên Kiều, tôi chủ trì!
- Được rồi, được rồi, mọi người cứ tiếp tục làm việc!
Trương Thanh Vân dùng giọng khách khí nói, hắn nói vài câu cổ vũ mà trong lòng rất trầm trọng.
- Thật đáng thương, sao các anh không thuê nhân công và công ty xây dựng?
Quách Tuyết Phương tiến lên phía trước nói, Trương Thanh Vân không trả lời nàng mà nói:
- Sao em lại có thời gian đi dạo ở đây?
- Chúng em có sẵn chuyên gia, em cũng không giúp gì được nên muốn làm một tùy tùng của anh, anh thấy sao?
Quách Tuyết Phương nói.
Trương Thanh Vân đang định mở miệng mắng Quách Tuyết Phương hồ đồ thì nghĩ lại rồi gật đầu. Quách Tuyết Phương là khách đến từ phương xa, hơn nữa người ta lại đến đây đầu tư cho mình, để nàng biết rõ tình huống Tang Chương cũng tốt.
Trương Thanh Vân lên xe rồi dạo quanh một vòng khu dược liệu, càng nhìn thì trong lòng càng lạnh. Quách Tuyết Phương vốn rất hào hứng nhưng nhìn thấy những nhiều nơi cây dược liệu đã ố vàng thì cũng rơi vào trạng thái ủ ê, liên tục suy tư.
- Đúng rồi, Thanh Vân, em có thể quyên ít tiền, các anh có thể khoan giếng, mua thêm nhiều máy bơm!
Khi thấy Trương Thanh Vân dừng xe thì Quách Tuyết Phương cũng lái xe vượt qua rồi nói.
Trương Thanh Vân lắc đầu nói:
- Sức người không đủ, những nơi có thể lấy được nước cũng không thông cầu đường, cần nhân công. Nơi này là vài chục ngàn mẫu dược liệu, phải mất bao nhiêu nhân công mới đủ?
Vẻ mặt Trương Thanh Vân không được tốt cho lắm, đúng lúc này thì Vương Chiêm Dân ở bên cạnh lại tiếp điện thoại.
- Chuyện gì?
Trương Thanh Vân cau mày nói.
- Bí thư Hào của ủy ban kỷ luật nói ngày mai sẽ có tổ điều tra xuống huyện.
Vương Chiêm Dân nói.
- Sao? Ủy ban kỷ luật à? Có chuyện gì?
Trương Thanh Vân cau mày nói. Vương Chiêm Dân liếc nhìn Quách Tuyết Phương, lúc này Quách Tuyết Phương vội vàng xuống xe đi tản bộ, tất nhiên là đi về phía trước.
- Có liên quan đến chủ tịch Chu!
Vương Chiêm Dân nói:
- Kinh tế có vấn đề, hình như còn có vụ việc gì khác.
Trái tim Trương Thanh Vân chợt nhảy dựng lên, mấy ngày trước thấy vẻ mặt Chu Tử Hằng không được tốt, thì ra là thế. Vương Chiêm Dân há mồm, Trương Thanh Vân khoát tay cản lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.