Chương 1067: Sự kiện tố cáo
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
09/04/2013
Tâm tình của Liêu Khải Hoa rất không xong, hắn thật sự không ngờ vào đúng lúc xác định chức vụ cục trưởng cục công an thì đột nhiên có những tờ đơn tố cáo Chu Quốc Lập.
Điều làm cho Liêu Khải Hoa căm tức chính là đơn tố cáo đưa về cho phòng tổ chức, nhưng trưởng phòng tổ chức Ngô Cương lại đơn giản ném sang cho hắn, rõ ràng muốn tránh trách nhiệm.
Để cho phó chủ tịch Chu Quốc Lập kiêm nhiệm cục trưởng cục công an chính là nhận thức chung của bí thư và chủ tịch tỉnh, bây giờ tình hình phức tạp, tất nhiên sẽ làm khó hai bên. Hơn nữa nhìn vào nội dung đơn tố cáo lại có vẻ rất xác thực, thực tế là quan hệ nam nữ của Chu Quốc Lập có vấn đề.
Vào niên đại bây giờ, Chu Quốc Lập là người có vị trí cao, sao có thể vì một người phụ nữ mà rơi đài? Như vậy rõ ràng tờ đơn tố cáo chỉ có tác dụng giội nước bẩn lên người Chu Quốc Lập, căn bản không thể cải biến kết quả hắn sẽ làm cục trưởng cục công an.
Nếu là như vậy, kẻ muốn giội nước bẩn muốn làm hạ thấp hình tượng của Chu Quốc Lập, hay muốn giội nước bẩn lên người Trương Thanh Vân hoặc Thang Vận Quốc?
Khi Liêu Khải Hoa báo cáo công tác cuối cùng của sự kiện Vũ Lăng cho Trương Thanh Vân, hắn thấy trên mặt Trương Thanh Vân là một nụ cười cực kỳ hàm súc. Điều này làm hắn cảm thấy không ổn, hắn luôn cảm thấy phía sau nụ cười của Trương Thanh Vân có cái gì đó.
Điều này càng làm cho Liêu Khải Hoa thêm hận kẻ đưa đơn tố cáo, hơn nữa càng tức tối với một Ngô Cương xảo trá. Liêu Khải Hoa là quan viên Quách gia, thân phận này rất rõ ràng. Lần này sự kiện Vũ Lăng được xử lý êm đẹp cũng vì Trương Thanh Vân và Thang Vận Quốc thỏa hiệp thuận lợi, Giang Nam có cục diện tốt, tất nhiên lo lắng và không yên nhất chính là vài thế lực con nhà quan.
Vì vậy nếu xét từ góc độ này, Liêu Khải Hoa không muốn sinh ra sóng gió, nếu xét từ phương diện khác, hắn khống chế rất chặt, bản thân lại từng là đối thủ của Chu Quốc Lập.
Bây giờ Chu Quốc Lập kiêm nhiệm chức cục trưởng cục công an, như vậy thời đại khống chế chặt chẽ khối tư pháp của Liêu Khải Hoa đã đi xa, điều này cũng chính thức làm hắn trở thành kẻ hiềm nghi lớn nhất. Dù sao Liêu Khải Hoa không giở trò quỷ nhưn rất có thể người bên dưới lại giở trò.
Liêu Khải Hoa rơi vào tình cảnh như vậy thì khóc không ra nước mắt, Thang Vận Quốc bên kia thì không cần nói, những năm qua Liêu Khải Hoa dựa vào Trần Hiểu, những chuyện gió thổi bên tai Trần Hiểu, thường thì hai người sẽ có chung nhận thức.
Điều làm cho Liêu Khải Hoa lo lắng nhất chính là Trương Thanh Vân, sau khi trải qua sự kiện Vũ Lăng, hắn đã thay đổi hoàn toàn cách nhìn với Trương Thanh Vân.
Liêu Khải Hoa cũng là người trải qua sự kiện vây ráp khối chính quyền ở Vũ Lăng, bây giờ quay đầu nhìn lại, hắn có thể đưa ra một kết luận, sự kiện Vũ Lăng chính là một chiêu thức hung hiểm tuyệt diệu của Trương Thanh Vân. Sau khi Trương Thanh Vân đến Giang Nam thì công tác gặp phải quá nhiều lực cản, trong ban ngành tạo ra áp lực cho Trương Thanh Vân, hơn nữa các phe phái con nhà quan cũng liên tục tạo ra áp lực.
Giang Nam rối loạn, Trương Thanh Vân muốn bắt tay vào làm từ khối chính quyền Giang Nam, muốn chậm rãi thay đổi thế cục, dễ dàng vậy sao? Ít nhất Liêu Khải Hoa cũng thấy Trương Thanh Vân còn gặp phải rất nhiều nguy hiểm.
Nhưng Trương Thanh Vân đã dùng hành động thực tế để chứng minh mình có thể chậm rãi khống chế cục diện, mà sự kiện Vũ Lăng thì người thắng chính là Trương Thanh Vân. Hắn không những hóa giải thành công phương án ra tay trước khống chế kẻ địch của Trần Hiểu và Liêu Khải Hoa, hơn nữa còn mượn nhờ sư kiện Vũ Lăng để thảm thấu lực ảnh hưởng vào khối đảng ủy, trên tay nắm quyền nhân sự, để cho ba người Trần Hiểu, Miêu Cường và Liêu Khải Hoa nhận bài học lớn.
Nếu nói trước kia Liêu Khải Hoa có chút khinh thường Trương Thanh Vân, cũng có lời nói bi quan về tương lai của chủ tịch tỉnh. Nhưng bây giờ cái nhìn của hắn về Trương Thanh Vân đã biến đổi quá lớn, Trương Thanh Vân dùng hành động thực tế để chứng minh hắn có lòng tin, có năng lực và có gan thay đổi cục diện Giang Nam.
Niềm tin và dũng khí của Trương Thanh Vân cũng chậm rãi ảnh hưởng đến các lãnh đạo khác trong khối đảng ủy, lần này Thang Vận Quốc củ động tim hắn thỏa hiệp, thực tế cũng vì biểu hiện của Trương Thanh Vân tạo ra điểm sáng trong lòng Thang Vận Quốc.
Nếu nói theo thực tế thì Thang Vận Quốc và Trương Thanh Vân cùng nhất trí vì mộ mục tiêu, nhưng tính cách và phong cách của hai người có chút khác biệt mà thôi. Nếu Trương Thanh Vân dần khống chế cục diện, nói không chừng cuối cùng hai người có thể ma xát liên hợp, lúc đó cục diện Giang Nam thật sự sẽ đổi.
Liêu Khải Hoa có thể nghĩ đến tình cảnh như vậy, tuy đây là một quá trình không đơn giản nhưng Liêu Khải Hoa vẫn luôn cho rằng nó có thể xảy ra.
Trong hoàn cảnh lớn như vậy, điều này cũng chứng tỏ chính đàn Giang Nam sẽ chậm rãi lật bài tẩy khi Trương Thanh Vân đến nhận chức, sau đó quyền lực sẽ được xây dựng lại. Liêu Khải Hoa vốn có khúc mắc với Trương Thanh Vân, nếu bây giờ hắn là chim đầu đàn, hắn có thể tưởng tượng cuộc sống của mỉnh sẽ khốn khổ dường nào. Hắn đã bị thương nghiêm trọng, bây giờ còn chọc lên người Trương Thanh Vân, vì vậy hắn cảm thấy rất căng thẳng.
Liêu Khải Hoa đã nghĩ đến vấn đề đi bắt tên tố cáo nhưng lại sợ chụp vào người Quách gia, như vậy rõ ràng là vừa tô vừa đen. Hắn còn muốn đến nói rõ sự việc với Trương Thanh Vân nhưng lại sợ bị xem nhẹ, sẽ cho rằng hắn thiếu kiên nhẫn, như vậy độ nặng trong lòng Trương Thanh Vân lại giảm.
Cứ như vậy mà Liêu Khải Hoa cảm thấy rất khó xử, hắn đứng ngồi không yên, liên tiếp nhiều ngày hắn công tác ngủ nghỉ đều cân nhắc sự kiện này. Đặc biệt là thái độ của Trương Thanh Vân làm hắn không thoải mái chút nào, cảm thấy không biết phải làm sao đẻ thay đổi hình tượng của Trương Thanh Vân về mình.
... ....
Ngoại thành Thành Đô, vì nguyên nhân nơi đây có đủ điều kiện cho một quán cơm dân dã nên ngoại thành mọc lên nhiều quán, món ăn cấp bậc cao thấp không đều nhưng có một đặc điểm là khung cảnh rất đẹp.
Chu Quốc Lập mời Trương Thanh Vân dùng cơm ở đây, hắn chọn địa phương cũng không quá bất ngờ, là một trang viên đặc sắc dân tộc. Khi đi vào trang viên thì giống như từ địa ngục lên thiên đường, vị trí và cảnh tượng tao nhã đến cực điểm.
Điều làm cho người ta cảm thấy thoải mãi chính là trong đây có dòng suối uốn cong rất tự nhiên, nước từ trên núi chảy xuống, người ta dùng thùng gỗ chứa nước, có hương vị truyền thống Giang Nam.
Trương Thanh Vân đến đây nhìn thấy cảnh trí thì sinh ra cảm xúc, hoàn cảnh như vậy hắn đã từng nhìn thấy ở xã Lật Tử Bình huyện Ung Bình. Xã Lật Tử Bình nhiều núi non, cuộc sống của dân chúng vẫn còn rất truyền thống.
Dân chúng Lật Tử Bình thường có thói quen dùng trúc đưa nước xuống nhà, sau đó dùng thùng gỗ chứa nước, nhìn qua rất có hương vị cổ, bây giờ nơi đây rõ ràng đang bắt chước những ý cảnh thôn dã như vậy.
Chu Quốc Lập hôm nay đến không phải chỉ có một người, còn có một cô gái khí chất trang nhã, hai người cùng đứng ngoài cửa chào đón Trương Thanh Vân.
- Chủ tịch, anh xem chỗ này không tệ phải không? Đơn giản, không đường hoàng, ăn cơm trong này có thể làm người ta tĩnh tâm. Ha ha.
Chu Quốc Lập nhiệt tình nói, sau đó hắn nói với người phụ nữ ở bên cạnh:
- Đây là chủ tịch Trương, là lãnh đạo của Giang Nam chúng ta... ....
- Chào chủ tịch Trương.
Người phụ nữ khẽ cúi người nói, giọng điệu rất khách khí. Trương Thanh Vân nhìn gần thì thấy khá quen mắt, nhưng hắn lại không biết gặp mặt đối phương ở nơi nào.
- Chủ tịch, cô ấy là Hoàng Mẫn Hà, bây giờ là người dẫn chương trình đài truyền hình tỉnh Giang Nam.
Chu Quốc Lập nói.
Trương Thanh Vân giật mình, thì ra khá quen thuộc, hắn đã từng nhìn thấy người phụ nữ này trên ti vi, hình như là người dẫn chương trình một tiết mục văn nghệ, tỉ lệ xem đài khá cao.
Trương Thanh Vân cũng biết không nhiều, chẳng qua chỉ vài lần xem lướt qua chương trình của Hoàng Mẫn Hà, mặt khác cũng vì người phụ nữ này biến đổi quá lớn. Trên tivi nàng rất tự tin, hào phóng, giọng điệu rất nhanh, cực kỳ sinh động, mà bây giờ, nàng giống như rất thận trọng, khi bắt tay Trương Thanh Vân thì bàn tay lạnh buốt, điều này rõ ràng vì nguyên nhân quá căng thẳng.
Chu Quốc Lập nhiệt tình mời Trương Thanh Vân vào phòng, từ đầu đến cuối hắn đều rất tự nhiên. Lúc này có người tố cáo hắn, nói hắn có vấn đề ở quan hệ nam nữ, hôm nay hắn mời cơm Trương Thanh Vân, hắn thật sự mang đến người phụ nữ có phát sinh vấn đề.
Đây cũng là Chu Quốc Lập muốn tỏ vẻ với Trương Thanh Vân, chính hắn sẽ có biện pháp giải quyết, không cần Trương Thanh Vân lo lắng. Những năm qua Chu Quốc Lập không phát triển quá tốt nhưng khi có cơ hội thì chẳng giống người thường.
Thật ra lãnh đạo nên như vậy, lá gan, sự tự tin và dũng khí của Chu Quốc Lập là rất tốt, hắn không che giấu, khí độ rất lớn, đồng thời tốc độ dựa vào Trương Thanh Vân cũng rất nhanh. Hôm nay hắn đưa Hoàng Mẫn Hà đến, tất nhiên cũng bày tỏ chính thức dựa vào Trương Thanh Vân.
Nếu so với một Chu Quốc Lập rất tự tin thì Hoàng Mẫn Hà lại cực kỳ thận trọng, trước đó nàng không ngờ khách mời của Chu Quốc Lập chính là chủ tịch Trương.
Hoàng Mẫn Hà vừa thấy mặt chủ tịch Trương thì thiếu chút nữa đã thất thố, trái tim đập loạn, thậm chí còn căng thẳng hơn lần đầu tiên hôn môi bạn trai. Dù nàng đã gặp nhiều hiểu rộng nhưng cũng chỉ là một dân đen bình thường, tuy nàng đã cùng Chu Quốc Lập trải qua khá nhiều tình cảnh lớn, nhưng phần lớn khi đó ai cũng coi Chu Quốc Lập là trung tâm.
Bây giờ Chu Quốc Lập mở tiệc chiêu đãi Trương Thanh Vân, hắn biến thành cấp dưới, vì vậy mà lòng người cũng biến đổi. Hơn nữa Trương Thanh Vân trẻ đến mức làm Hoàng Mẫn Hà bất ngờ, trước kia nàng đã gặp qua nhiều quan lớn, nhưng quan lãnh đạo cấp tỉnh chẳng phải đều là ông lão sao? Bây giờ gặp chủ tịch Trương, một cán bộ chỉ vừa bốn mươi, chỉ lớn tuổi hơn nàng một chút mà thôi.
Hôm nay Trương Thanh Vân mặc trang phục thường ngày, nhìn qua lại trẻ hơn, giống như anh hàng xóm nhà bên, điều này làm cho Hoàng Mẫn Hà rất khó liên hệ Trương Thanh Vân với một vị chủ tịch tỉnh.
Thật ra trước kia nàng đã nhiều lần nhìn thấy Trương Thanh Vân trên ti vi, nhưng khi đó Trương Thanh Vân mặc trang phục chính thức, hơn nữa hình tượng cũng không giống như bây giờ, nhìn qua rất trưởng thành, khác biệt quá lớn với lúc này.
Chu Quốc Lập quả nhiên đã chuẩn bị tỉ mỉ cho bữa tiệc hôm nay, thật sự có món ăn dân dã Vũ Đức. Trương Thanh Vân thấy gà rừng Vũ Đức, hương thơm bừng bừng, đây đều là món ngon mà tuổi trẻ hắn thường được ăn, cực kỳ khó thể nín nhịn
Điều làm cho Liêu Khải Hoa căm tức chính là đơn tố cáo đưa về cho phòng tổ chức, nhưng trưởng phòng tổ chức Ngô Cương lại đơn giản ném sang cho hắn, rõ ràng muốn tránh trách nhiệm.
Để cho phó chủ tịch Chu Quốc Lập kiêm nhiệm cục trưởng cục công an chính là nhận thức chung của bí thư và chủ tịch tỉnh, bây giờ tình hình phức tạp, tất nhiên sẽ làm khó hai bên. Hơn nữa nhìn vào nội dung đơn tố cáo lại có vẻ rất xác thực, thực tế là quan hệ nam nữ của Chu Quốc Lập có vấn đề.
Vào niên đại bây giờ, Chu Quốc Lập là người có vị trí cao, sao có thể vì một người phụ nữ mà rơi đài? Như vậy rõ ràng tờ đơn tố cáo chỉ có tác dụng giội nước bẩn lên người Chu Quốc Lập, căn bản không thể cải biến kết quả hắn sẽ làm cục trưởng cục công an.
Nếu là như vậy, kẻ muốn giội nước bẩn muốn làm hạ thấp hình tượng của Chu Quốc Lập, hay muốn giội nước bẩn lên người Trương Thanh Vân hoặc Thang Vận Quốc?
Khi Liêu Khải Hoa báo cáo công tác cuối cùng của sự kiện Vũ Lăng cho Trương Thanh Vân, hắn thấy trên mặt Trương Thanh Vân là một nụ cười cực kỳ hàm súc. Điều này làm hắn cảm thấy không ổn, hắn luôn cảm thấy phía sau nụ cười của Trương Thanh Vân có cái gì đó.
Điều này càng làm cho Liêu Khải Hoa thêm hận kẻ đưa đơn tố cáo, hơn nữa càng tức tối với một Ngô Cương xảo trá. Liêu Khải Hoa là quan viên Quách gia, thân phận này rất rõ ràng. Lần này sự kiện Vũ Lăng được xử lý êm đẹp cũng vì Trương Thanh Vân và Thang Vận Quốc thỏa hiệp thuận lợi, Giang Nam có cục diện tốt, tất nhiên lo lắng và không yên nhất chính là vài thế lực con nhà quan.
Vì vậy nếu xét từ góc độ này, Liêu Khải Hoa không muốn sinh ra sóng gió, nếu xét từ phương diện khác, hắn khống chế rất chặt, bản thân lại từng là đối thủ của Chu Quốc Lập.
Bây giờ Chu Quốc Lập kiêm nhiệm chức cục trưởng cục công an, như vậy thời đại khống chế chặt chẽ khối tư pháp của Liêu Khải Hoa đã đi xa, điều này cũng chính thức làm hắn trở thành kẻ hiềm nghi lớn nhất. Dù sao Liêu Khải Hoa không giở trò quỷ nhưn rất có thể người bên dưới lại giở trò.
Liêu Khải Hoa rơi vào tình cảnh như vậy thì khóc không ra nước mắt, Thang Vận Quốc bên kia thì không cần nói, những năm qua Liêu Khải Hoa dựa vào Trần Hiểu, những chuyện gió thổi bên tai Trần Hiểu, thường thì hai người sẽ có chung nhận thức.
Điều làm cho Liêu Khải Hoa lo lắng nhất chính là Trương Thanh Vân, sau khi trải qua sự kiện Vũ Lăng, hắn đã thay đổi hoàn toàn cách nhìn với Trương Thanh Vân.
Liêu Khải Hoa cũng là người trải qua sự kiện vây ráp khối chính quyền ở Vũ Lăng, bây giờ quay đầu nhìn lại, hắn có thể đưa ra một kết luận, sự kiện Vũ Lăng chính là một chiêu thức hung hiểm tuyệt diệu của Trương Thanh Vân. Sau khi Trương Thanh Vân đến Giang Nam thì công tác gặp phải quá nhiều lực cản, trong ban ngành tạo ra áp lực cho Trương Thanh Vân, hơn nữa các phe phái con nhà quan cũng liên tục tạo ra áp lực.
Giang Nam rối loạn, Trương Thanh Vân muốn bắt tay vào làm từ khối chính quyền Giang Nam, muốn chậm rãi thay đổi thế cục, dễ dàng vậy sao? Ít nhất Liêu Khải Hoa cũng thấy Trương Thanh Vân còn gặp phải rất nhiều nguy hiểm.
Nhưng Trương Thanh Vân đã dùng hành động thực tế để chứng minh mình có thể chậm rãi khống chế cục diện, mà sự kiện Vũ Lăng thì người thắng chính là Trương Thanh Vân. Hắn không những hóa giải thành công phương án ra tay trước khống chế kẻ địch của Trần Hiểu và Liêu Khải Hoa, hơn nữa còn mượn nhờ sư kiện Vũ Lăng để thảm thấu lực ảnh hưởng vào khối đảng ủy, trên tay nắm quyền nhân sự, để cho ba người Trần Hiểu, Miêu Cường và Liêu Khải Hoa nhận bài học lớn.
Nếu nói trước kia Liêu Khải Hoa có chút khinh thường Trương Thanh Vân, cũng có lời nói bi quan về tương lai của chủ tịch tỉnh. Nhưng bây giờ cái nhìn của hắn về Trương Thanh Vân đã biến đổi quá lớn, Trương Thanh Vân dùng hành động thực tế để chứng minh hắn có lòng tin, có năng lực và có gan thay đổi cục diện Giang Nam.
Niềm tin và dũng khí của Trương Thanh Vân cũng chậm rãi ảnh hưởng đến các lãnh đạo khác trong khối đảng ủy, lần này Thang Vận Quốc củ động tim hắn thỏa hiệp, thực tế cũng vì biểu hiện của Trương Thanh Vân tạo ra điểm sáng trong lòng Thang Vận Quốc.
Nếu nói theo thực tế thì Thang Vận Quốc và Trương Thanh Vân cùng nhất trí vì mộ mục tiêu, nhưng tính cách và phong cách của hai người có chút khác biệt mà thôi. Nếu Trương Thanh Vân dần khống chế cục diện, nói không chừng cuối cùng hai người có thể ma xát liên hợp, lúc đó cục diện Giang Nam thật sự sẽ đổi.
Liêu Khải Hoa có thể nghĩ đến tình cảnh như vậy, tuy đây là một quá trình không đơn giản nhưng Liêu Khải Hoa vẫn luôn cho rằng nó có thể xảy ra.
Trong hoàn cảnh lớn như vậy, điều này cũng chứng tỏ chính đàn Giang Nam sẽ chậm rãi lật bài tẩy khi Trương Thanh Vân đến nhận chức, sau đó quyền lực sẽ được xây dựng lại. Liêu Khải Hoa vốn có khúc mắc với Trương Thanh Vân, nếu bây giờ hắn là chim đầu đàn, hắn có thể tưởng tượng cuộc sống của mỉnh sẽ khốn khổ dường nào. Hắn đã bị thương nghiêm trọng, bây giờ còn chọc lên người Trương Thanh Vân, vì vậy hắn cảm thấy rất căng thẳng.
Liêu Khải Hoa đã nghĩ đến vấn đề đi bắt tên tố cáo nhưng lại sợ chụp vào người Quách gia, như vậy rõ ràng là vừa tô vừa đen. Hắn còn muốn đến nói rõ sự việc với Trương Thanh Vân nhưng lại sợ bị xem nhẹ, sẽ cho rằng hắn thiếu kiên nhẫn, như vậy độ nặng trong lòng Trương Thanh Vân lại giảm.
Cứ như vậy mà Liêu Khải Hoa cảm thấy rất khó xử, hắn đứng ngồi không yên, liên tiếp nhiều ngày hắn công tác ngủ nghỉ đều cân nhắc sự kiện này. Đặc biệt là thái độ của Trương Thanh Vân làm hắn không thoải mái chút nào, cảm thấy không biết phải làm sao đẻ thay đổi hình tượng của Trương Thanh Vân về mình.
... ....
Ngoại thành Thành Đô, vì nguyên nhân nơi đây có đủ điều kiện cho một quán cơm dân dã nên ngoại thành mọc lên nhiều quán, món ăn cấp bậc cao thấp không đều nhưng có một đặc điểm là khung cảnh rất đẹp.
Chu Quốc Lập mời Trương Thanh Vân dùng cơm ở đây, hắn chọn địa phương cũng không quá bất ngờ, là một trang viên đặc sắc dân tộc. Khi đi vào trang viên thì giống như từ địa ngục lên thiên đường, vị trí và cảnh tượng tao nhã đến cực điểm.
Điều làm cho người ta cảm thấy thoải mãi chính là trong đây có dòng suối uốn cong rất tự nhiên, nước từ trên núi chảy xuống, người ta dùng thùng gỗ chứa nước, có hương vị truyền thống Giang Nam.
Trương Thanh Vân đến đây nhìn thấy cảnh trí thì sinh ra cảm xúc, hoàn cảnh như vậy hắn đã từng nhìn thấy ở xã Lật Tử Bình huyện Ung Bình. Xã Lật Tử Bình nhiều núi non, cuộc sống của dân chúng vẫn còn rất truyền thống.
Dân chúng Lật Tử Bình thường có thói quen dùng trúc đưa nước xuống nhà, sau đó dùng thùng gỗ chứa nước, nhìn qua rất có hương vị cổ, bây giờ nơi đây rõ ràng đang bắt chước những ý cảnh thôn dã như vậy.
Chu Quốc Lập hôm nay đến không phải chỉ có một người, còn có một cô gái khí chất trang nhã, hai người cùng đứng ngoài cửa chào đón Trương Thanh Vân.
- Chủ tịch, anh xem chỗ này không tệ phải không? Đơn giản, không đường hoàng, ăn cơm trong này có thể làm người ta tĩnh tâm. Ha ha.
Chu Quốc Lập nhiệt tình nói, sau đó hắn nói với người phụ nữ ở bên cạnh:
- Đây là chủ tịch Trương, là lãnh đạo của Giang Nam chúng ta... ....
- Chào chủ tịch Trương.
Người phụ nữ khẽ cúi người nói, giọng điệu rất khách khí. Trương Thanh Vân nhìn gần thì thấy khá quen mắt, nhưng hắn lại không biết gặp mặt đối phương ở nơi nào.
- Chủ tịch, cô ấy là Hoàng Mẫn Hà, bây giờ là người dẫn chương trình đài truyền hình tỉnh Giang Nam.
Chu Quốc Lập nói.
Trương Thanh Vân giật mình, thì ra khá quen thuộc, hắn đã từng nhìn thấy người phụ nữ này trên ti vi, hình như là người dẫn chương trình một tiết mục văn nghệ, tỉ lệ xem đài khá cao.
Trương Thanh Vân cũng biết không nhiều, chẳng qua chỉ vài lần xem lướt qua chương trình của Hoàng Mẫn Hà, mặt khác cũng vì người phụ nữ này biến đổi quá lớn. Trên tivi nàng rất tự tin, hào phóng, giọng điệu rất nhanh, cực kỳ sinh động, mà bây giờ, nàng giống như rất thận trọng, khi bắt tay Trương Thanh Vân thì bàn tay lạnh buốt, điều này rõ ràng vì nguyên nhân quá căng thẳng.
Chu Quốc Lập nhiệt tình mời Trương Thanh Vân vào phòng, từ đầu đến cuối hắn đều rất tự nhiên. Lúc này có người tố cáo hắn, nói hắn có vấn đề ở quan hệ nam nữ, hôm nay hắn mời cơm Trương Thanh Vân, hắn thật sự mang đến người phụ nữ có phát sinh vấn đề.
Đây cũng là Chu Quốc Lập muốn tỏ vẻ với Trương Thanh Vân, chính hắn sẽ có biện pháp giải quyết, không cần Trương Thanh Vân lo lắng. Những năm qua Chu Quốc Lập không phát triển quá tốt nhưng khi có cơ hội thì chẳng giống người thường.
Thật ra lãnh đạo nên như vậy, lá gan, sự tự tin và dũng khí của Chu Quốc Lập là rất tốt, hắn không che giấu, khí độ rất lớn, đồng thời tốc độ dựa vào Trương Thanh Vân cũng rất nhanh. Hôm nay hắn đưa Hoàng Mẫn Hà đến, tất nhiên cũng bày tỏ chính thức dựa vào Trương Thanh Vân.
Nếu so với một Chu Quốc Lập rất tự tin thì Hoàng Mẫn Hà lại cực kỳ thận trọng, trước đó nàng không ngờ khách mời của Chu Quốc Lập chính là chủ tịch Trương.
Hoàng Mẫn Hà vừa thấy mặt chủ tịch Trương thì thiếu chút nữa đã thất thố, trái tim đập loạn, thậm chí còn căng thẳng hơn lần đầu tiên hôn môi bạn trai. Dù nàng đã gặp nhiều hiểu rộng nhưng cũng chỉ là một dân đen bình thường, tuy nàng đã cùng Chu Quốc Lập trải qua khá nhiều tình cảnh lớn, nhưng phần lớn khi đó ai cũng coi Chu Quốc Lập là trung tâm.
Bây giờ Chu Quốc Lập mở tiệc chiêu đãi Trương Thanh Vân, hắn biến thành cấp dưới, vì vậy mà lòng người cũng biến đổi. Hơn nữa Trương Thanh Vân trẻ đến mức làm Hoàng Mẫn Hà bất ngờ, trước kia nàng đã gặp qua nhiều quan lớn, nhưng quan lãnh đạo cấp tỉnh chẳng phải đều là ông lão sao? Bây giờ gặp chủ tịch Trương, một cán bộ chỉ vừa bốn mươi, chỉ lớn tuổi hơn nàng một chút mà thôi.
Hôm nay Trương Thanh Vân mặc trang phục thường ngày, nhìn qua lại trẻ hơn, giống như anh hàng xóm nhà bên, điều này làm cho Hoàng Mẫn Hà rất khó liên hệ Trương Thanh Vân với một vị chủ tịch tỉnh.
Thật ra trước kia nàng đã nhiều lần nhìn thấy Trương Thanh Vân trên ti vi, nhưng khi đó Trương Thanh Vân mặc trang phục chính thức, hơn nữa hình tượng cũng không giống như bây giờ, nhìn qua rất trưởng thành, khác biệt quá lớn với lúc này.
Chu Quốc Lập quả nhiên đã chuẩn bị tỉ mỉ cho bữa tiệc hôm nay, thật sự có món ăn dân dã Vũ Đức. Trương Thanh Vân thấy gà rừng Vũ Đức, hương thơm bừng bừng, đây đều là món ngon mà tuổi trẻ hắn thường được ăn, cực kỳ khó thể nín nhịn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.