Bố Y Quan Đạo

Chương 461: Thần bí trong một phút.

Tịch Mịch Độc Nam Hoa

08/04/2013

Phòng họp trở nên cực kỳ yên tĩnh, đồng tử trong mắt Hà Mậu Sâm chợt thu lại, cặp mắt nhìn về phía Trương Thanh Vân, cơ thịt trên mặt có hơi chấn động. Hôm nay vốn hắn rất không hài lòng với biểu hiện của Trương Thanh Vân, trong lòng thậm chí trong đầu cũng sinh ra ý nghĩ khác biệt, nhưng đến khoảnh khắc cuối cùng mới thấy rõ ý đồ của đối phương.

Ý đồ của Trương Thanh Vân đã rất rõ ràng, hắn không dám chống đối với bí thư, đồng thời cũng giữ gìn sự đoàn kết của ban ngành, cũng không dám cùng bí thư tấn công chủ tịch Đỗ Thận Khoa. Dưới tình huống này thì Trương Thanh Vân còn có thể nghĩ ra tuyệt chiêu gì đây?

Phiền Giang Nam là người của Hà Mậu Sâm, thậm chí Phiền Giang Nam còn đáng tin hơn Thạch Dũng gấp nhiều lần, nhưng chiến đấu giữa Hà Mậu Sâm và Đỗ Thận Khoa phần lớn đều trong bóng tối, không ngờ Trương Thanh Vân cũng nhìn ra nhược điểm này. Khi hai bên đang giằng co nhau ở hội nghị thường ủy thì hắn đứng lên chối bỏ tất cả, đồng thời đưa Phiền Giang Nam lên mặt bàn.

Đầu tiên là Hà Mậu Sâm khó thể phản đối, trong đám người thì hắn là kẻ mong muốn Phiền Giang Nam được phục chức nhất, nhưng thời cơ không phù hợp, cũng không tiện nói ra mà thôi. Lúc này Trương Thanh Vân đã giúp Hà Mậu Sâm làm việc, hắn sao có thể phản đối?

Đỗ Thận Khoa lại càng khó thể phản đối, Trương Thanh Vân đi đường vòng quá nhiều, nói toạc ra thì mục đích chính là không hy vọng bí thư và chủ tịch có quan hệ quá cứng nhắc, không còn đường sống quay về. Hắn cố gắng tìm ra lối thoát cho Đỗ Thận Khoa, bây giờ đã có tình cảnh mới, Đỗ Thận Khoa sao lại không nhìn rõ vấn đề bên trong?

Đỗ Thận Khoa chắc chắn cũng phải thỏa mãn, ít nhất thì cuộc chiến lần này giữa bí thư và chủ tịch cũng không ai bại. Nếu đã có được kết quả này thì chiến lược xếp cờ cũng có ý nghĩa.

- Anh đỗ, anh có ý kiến gì với lời đề nghị của bí thư Thanh Vân?

Hà Mậu Sâm dùng giọng bay bổng hỏi Đỗ Thận Khoa.

Đỗ Thận Khoa rướn cổ lên nói:

- Nếu đã như vậy thì tôi đề nghị giơ tay biểu quyết lần thứ nhất, bí thư, anh xem... ....

Vẻ mặt Hà Mậu Sâm chợt trở nên âm trầm, rõ ràng chó đã chết mà răng vẫn cứng, hắn mở miệng chỉ hy vọng Đỗ Thận Khoa chịu thua, không ngờ đối phương lại cố gắng đá quả bóng quay về. Hắn làm bí thư thì tất nhiên phải có uy nghiêm của bí thư, không thể là người thứ nhất giơ tay giúp Trương Thanh Vân. Dù sao trước đó mình đã giúp Thạch Dũng, bây giờ lại trở mặt quá nhanh, đâu còn chút tính chất nghiêm túc?

- Bí thư, thế này đi, tôi đề nghị phương pháp thận trọng, tạm thời chúng ta chưa đưa ra quyết định phục chức, trước hết cứ giao cho đồng chí Phiền Giang Nam và phó chủ tịch Nghê tạm thời cùng quản lý khối công tác tư pháp, như vậy là ổn nhất.

Trương Thanh Vân khéo léo nói.

Bàn tay Hà Mậu Sâm chợt chấn động, trong lòng rất cảm thán. Hắn lãnh đạo Trương Thanh Vân lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên được thấy rõ con đường của phó bí thư. Tâm tư của tất cả thường ủy đều bị hắn nhìn rõ, đồng thời đối phương còn suy xét tất cả các khả năng và tình huống có thể xảy ra trong hội nghị thường ủy.

Nếu không suy xét cẩn thận thì sao có thể để mọi người tiếp nhận? Hơn nữa những câu nói chừa ra bậc thang cho hai bên cũng rất rõ ràng. Vốn dĩ hội nghị thường ủy là nơi Hà Mậu Sâm và Đỗ Thận Khoa giương cung bạt kiếm, nhưng lúc này lại trở thành sân khấu của Trương Thanh Vân.

Dù có hiềm nghi đầu cơ trục lợi, nhưng Trương Thanh Vân làm phó bí thư quả thật đã tỏa sáng trong hội nghị thường ủy lần này. Không những phó bí thư chối bỏ ý kiến của chiếc ghế thứ nhất và thứ hai ở thường ủy, hơn nữa còn bắt tất cả phải thông qua ý kiến của mình.

Điều này cực kỳ có lợi cho vấn đề củng cố địa vị của Trương Thanh Vân, lần này Trương Thanh Vân không những phô bày thực lực của mình ở hội nghị thường ủy, đồng thời cũng phô bày lực ảnh hưởng và khí độ của mình. Người trong quan trường đều biết rõ người tuyến dưới làm ra chuyện gì cũng phải nhấn mạnh ý nghĩ của lãnh đạo, vì vậy mới nói đến vấn đề tiếp thu ý đồ của lãnh đạo. Trương Thanh Vân nắm quyền trong tay, hơn nữa còn biểu hiện chói sáng ở hội nghị thường ủy, sau nà tuyến dưới suy xét vấn đề có thể phải đưa qua tay cho thêm một người.

Cuối cùng hội nghị thường ủy cũng thông qua đề nghị của Trương Thanh Vân, quyết định cho Phiền Giang Nam quay về chiến tuyến tư pháp. Dù Phiền Giang Nam không được tuyên bố phục chức, nhưng sau khi hội nghị thường ủy lần này kết thúc thì quyền lợi sẽ kéo đến như mức độ trước khi bị miễn chức. Tất cả đều biết rõ chỉ cần Phiền Giang Nam có biểu hiện tốt thì chức vụ bí thư tư pháp kiêm nhiệm cục trưởng công an sẽ quay về trong tay.

Phiền Giang Nam năm nay đã hơn năm mươi, dù hắn có xuất thân là bộ đội, thể chất tốt nhưng cuối cùng cũng không thể gắng gượng dưới sự ăn mòn của thời gian. Đặc biệt là những năm gần đây hắn cảm thấy thân thể của mình không được như năm xưa, tóc cũng dần trắng, lưng không thẳng mà lặng lẽ gù xuống, có lẽ đang vào giai đoạn lão hóa.

Mười tám tuổi Phiền Giang Nam đã gia nhập quân ngũ, lúc này đã công tác cho đảng và cho nhân dân bốn mươi năm, chính hắn là người nhiều kinh nghiệm sóng gió. Hắn vốn là người quả quyết, quả cảm, phong cách nói phải làm đi phải thẳng của quân ngũ rất rõ ràng trên người hắn, nhưng gần đây có một việc luôn quấn trong lòng, cũng không biết nên xử lý thế nào.

Trong khung xương của Phiền Giang Nam cũng là một người khí thế và kiêu ngạo, khi Trương Thanh Vân đến Thanh Giang nhận chức phó bí thư thì hắn căn bản xem thường, một tiểu tử chưa mọc đủ lông cánh mà có tư cách đảm nhiệm chức vụ quan trọng như phó bí thư chuyên trách sao? Hơn nữa lúc này cơ cấu chính trị cũng không giống như thời đại mà phó bí thư có rất nhiều, bây giờ chỉ có một phó bí thư chuyên trách. Đây là cấp bậc có thực quyền, có thể nói là một vị trí rất quan trọng, để cho một tiểu tử đến nắm chức vị này không phải lãnh đạo tỉnh ủy đang đùa giỡn sao?

Tất nhiên trong lòng Phiền Giang Nam cũng mơ hồ bị tâm tình quấy phá, hắn là lão quan trường ở Thanh Giang, căn cơ rất sâu. Khi chức phó bí thư không vẫn còn đang được bỏ trống thì hắn nghĩ rằng mình là một lựa chọn thích hợp nhất, nhưng tỉnh ủy lại đưa xuống một "lính hàng không" là Trương Thanh Vân, vì vậy mà trong lòng hắn mắc nghẹn.

Đúng là vì nguyên nhân rắc rối phức tạp này mà trong lòng Phiền Giang Nam không khỏi sinh ra cảm giác căm thù rất tự nhiên với Trương Thanh Vân, vì vậy hắn mới không tiếc lời vạch mặt đối phương ở hội nghị thường ủy, với ý đồ cho Trương Thanh Vân mất hết mặt mũi, sau đó đánh cho đối phương răng rơi đầy đất.

Nhưng cũng rất nhanh Phiền Giang Nam đã biết mình sai, Trương Thanh Vân đến Thanh Giang vẫn luôn bất động, nào ngờ ra ta thì ngàn quân vạn mã, Phiền Giang Nam là lãnh đạo chiến tuyến tư pháp còn chưa kịp trở tay đã bị đánh cho không thể hoàn thủ, chiến tuyến tư pháp bị đánh chia năm xẻ bảy. Nhưng Phiền Giang Nam cũng bị miễn chức, nếu không phải Hà Mậu Sâm liều chết bảo vệ thì sợ rằng sẽ bị tạm thời xuống chức, đây đúng là tai bay vạ gió.

Phiền Giang Nam bị gõ lên đầu thật đau mới biết mình quá ngây thơ, lãnh đạo tỉnh ủy không phải kẻ ngu, Trương Thanh Vân không có bất cứ năng lực gì thì sao lãnh đạo tỉnh ủy lại kéo hắn đến một thành phố công nghiệp như Thanh Giang? Nhưng khi Phiền Giang Nam hiểu rõ điều này thì đã quá muộn, hơn nữa bị loại khỏi ban ngành thường ủy là một đả kích quá lớn đối với hắn.

Dù bất kỳ cấp bậc hành chính gì, chỉ khi tiến nhập vào thường ủy đảng ủy mới được xưng tụng là tiến vào trung tâm quyền lợi. Phiền Giang Nam nhẫn nhịn nhiều năm, không biết đã trải qua bao nhiêu mưa gió mới tiến lên bước này, bây giờ lại đi thụt lùi trở lại, kẻ nào cảm thấy trong lòng dễ chịu?

Quan trọng là Phiền Giang Nam cảm thấy mình quá oan ức, rõ ràng chính là Trương Thanh Vân muốn lập uy nhưng lại cứa đao qua cổ chính mình, sau đó người tay áp tay xuống, mình lập tức rớt đài, sự việc trở nên bình hòa. Hành vi của mình đã chú định là sự giễu cợt trong mắt người khác, làm quan cả đời mà phạm phải sai lầm cấp thấp, Phiền Giang Nam cảm thấy mình đúng là mất hết mặt mũi trên quan trường Thanh Giang.

Nhưng mọi chuyện đến đây vẫn còn chưa chấm dứt, vì thành cũng tiêu điều, bại cũng tiêu điều. Khi tâm tình Phiền Giang Nam đang rơi vào trạng thái cực kỳ uể oải, tư tưởng thất lạc và cực kỳ hối hận thì hội nghị thường ủy lại truyền xuống tin đức với độ nặng tuyệt đối, thời gian hắn ngóc đầu dậy đã không còn xa.

Khi Phiền Giang Nam nghe thấy tin tức này thì căn bản là không tin, bởi vì hắn vì chuyện của mình mà không ít lần hướng về phía Hà Mậu Sâm đi lại. Nếu xem xét từ thái độ của Hà Mậu Sâm thì rõ ràng mình sẽ vĩnh viễn thối lui, sao còn có ngày đông sơn tái khởi?

Nhưng sự thật vẫn là sự thật, dù Phiền Giang Nam có tin hay không thì vận rủi của hắn đã chấm dứt, mà lần này người kéo hắn lên lại là Trương Thanh Vân. Người như Trương Thanh Vân kéo Phiền Giang Nam từ thiên đường xuống địa ngục, lúc này lại đưa hắn từ địa ngục quay về thiên đường, Phiền Giang Nam đã hoàn toàng mê mẩn.

Lúc này Phiền Giang Nam gặp phải một thế cục khó khăn, sau này rốt cuộc phải sống chung với Trương Thanh Vân như thế nào? Trương Thanh Vân là một người vừa ác nhân vừa từ bi, tất cả đều là một tay người này tạo ra, kịch bản này làm cho Phiền Giang Nam là lão quan trường cũng cảm thấy mơ hồ.

Sau khi Phiền Giang Nam biết được mình lại tiếp tục được chủ quản tư pháp thì người đầu tiên hắn đến thăm hỏi chính là Hà Mậu Sâm, bí thư Hà cũng không dặn dò nhiều, chỉ mong sao hắn có thể xử lý tốt mối quan hệ với bí thư Thanh Vân. Bí thư Thanh Vân có kinh nghiệm với tư pháp, sau này gặp chuyện cần phải tìm hắn.

Phiền Giang Nam quá sợ hãi, vì vậy khoảnh khắc này không đoán ra được ý đồ của Hà Mậu Sâm, hắn đang thử mình sao? Nghi ngờ mình hướng về phía Trương Thanh Vân à? Hay là ý nghĩ của hắn là như thế? Phiền Giang Nam không thể phán đoán ra nên đành phải xưng vâng, từ trong nhà bí thư đi ra mà quần áo ướt sũng mồ hôi.

- Tút, tút!



Chuông điện thoại vang lên.

Phiền Giang Nam nghiêm mặt, hắn cầm lấy điện thoại, thì ra là thư ký trưởng Tân Tuấn của văn phòng thị ủy gọi điện đến, người này mở miệng nói:

- Bí thư Phiền phải không? Tôi là Tân Tuấn văn phòng thị ủy, công tác của anh bây giờ đã được điều chỉnh rất tốt, thị ủy muốn bày tỏ sự giúp đỡ đối với công tác của anh. Ngày mai phó bí thư Trương sẽ xuống thị sát chiến tuyến tư pháp, hy vọng anh chuẩn bị tâm lý, tiếp đãi không thể qua loa.

Trái tim Phiền Giang Nam thiếu chút nữa đã phóng lên cổ, hắn vội hỏi:

- Anh Tân, anh có biết bí thư Trương xuống chiến tuyến tư pháp thì trọng điểm chú ý là gì không?

Tân Tuấn có chút sững sốt, nhưng hắn lại lập tức cười nói:

- Tôi cũng không biết, anh cũng biết bí thư Trương rồi đấy, trước nay làm việc thiên mã hành không, ngay cả bí thư cũng không thể nhìn chính xác, chúng ta lại càng không thể.

- Được, cám ơn anh!

Phiền Giang Nam nói, đợi đến khi đối phương cúp điện thoại thì hắn cũng lập tức cắt ngang. Hắn thầm mắng đám tạp chủng ở văn phòng thị ủy một câu, sau đó lập tức kêu thư ký tiến vào. Hôm nay hắn phải mở hội nghị triệu tập chiến tuyến tư pháp, thăm dò động tĩnh, ngày mai Trương Thanh Vân đến phải hết sức cẩn thận.

Thật ra trong lòng Trương Thanh Vân cũng cực kỳ không muốn xuống thị sát chiến tuyến tư pháp, nhưng Hà Mậu Sâm nói rất hay, nói rằng bây giờ tư pháp đang rơi vào thời điểm khó khăn và khiêu chiến, Phiền Giang Nam trải qua vụ việc lần này thì có chút bất định. Hà Mậu Sâm sợ rằng lực ảnh hưởng của Phiền Giang Nam sẽ giảm xuống, vì vậy lúc này lãnh đạo thị ủy nên xuống dưới để hòa hoãn không khí.

Trong những lãnh đạo thị ủy thì Trương Thanh Vân rõ ràng là người thích hợp nhất, bên trong hệ thống tư pháp có quá nhiều vấn đề phức tạp, sau khi trải qua quá trình phá rồi xây, mà Trương Thanh Vân lại là người hoàn thành hai hạng mục trên, vì vậy trách nhiêm đẩy sang hắn rõ ràng khá khó khăn.

Trụ sở cục công an Thanh Giang cũng không gần bên thị ủy, trạm thị sát đầu tiên của Trương Thanh Vân chính là nơi này. Khi xe của hắn xuất phát ở thị ủy thì mười lăm phút sau mới đến cổng cục công an, lúc này Phiền Giang Nam đã dẫn đầu đám người cục công an, viện kiểm sát và các lãnh đạo tòa án đứng trước cổng chờ đợi.

Trước kia Trương Thanh Vân vẫn có suy nghĩ hai chiều với vấn đề tư pháp, hôm nay xem như lần thứ hai tiếp kiến ban ngành này, vì vậy không thể tránh khỏi quá trình chào hỏi. Những cán bộ tư pháp thường có tuổi tác khá cao, thực tế thì những cán bộ tiến vào làm thành viên ban ngành này thì bốn mươi tuổi vẫn còn được coi là trẻ.

Trương Thanh Vân là một bí thư trẻ tuổi, hắn đi lại trong đám cán bộ bằng tuổi cha mình mà vẻ mặt không biến đổi, ăn nói tự nhiên, không ra vẻ, không giả vờ, không nghĩ đến vấn đề mượn thân phận để đè ép người khác.

- Bí thư Phiền, hôm nay thành viên ban ngành không đến đủ sao?

Trương Thanh Vân mỉm cười nói với Phiền Giang Nam.

- Đúng vậy, gần đây trật tự trị an xã hội đang có vấn đề, công tác cơ sở trong hệ thống có chút hỗn loạn, phát sinh quá nhiều công tác, vì vậy các đồng chí đang bận rộn khó thể trở về.

Phiền Giang Nam nói.

Trương Thanh Vân gật đầu mà không nói thêm điều gì, trong đám người này hắn không thấy mặt Thạch Dũng. Xem ra Phiền Giang Nam đã có động tác, cảnh sát điển hình tiên tiến sẽ vĩnh viễn là điển hình tiên tiến, muốn làm lãnh đạo mà còn muốn làm tấm gương gương mẫu, nơi nào có chuyện được lợi như vậy?

Thạch Dũng không tìm được niềm vui của Phiền Giang Nam là chuyện đương nhiên, tên kia tâm địa quá xảo quyệt, hắn đóng gói chính mình, những chuyện không tốt thì ném đi. Sau khi trải qua phong ba lần này thì Phiền Giang Nam còn dám dùng Thạch Dũng sao?

Trương Thanh Vân lắc đầu, chính trị luôn là một hệ thống pháp tắc, loại người như Thạch Dũng thích hợp với đầu cơ, nếu ném lên quan trường anh lừa tôi gạt thì sẽ là một người phát triển mạnh, nhưng trong quan trường mà như vậy thì khó thể được.

Cũng là anh lừa tôi gạt nhưng quan trường và thương trường đâu chỉ cách xa nhau một vạn tám ngàn dặm? Anh làm quan thì phải biết quý trọng từng sợi lông của mình, nếu để người ta biết anh là người tâm địa gian xảo, cảm thấy anh là cỏ đầu tường thì con đường quan trường rất khó làm, Thạch Dũng ít nhất cũng bị Phiền Giang Nam đè ép vài năm mới buông thanh vân

Hội nghị hôm nay do Phiền Giang Nam chủ trì, Trương Thanh Vân là lãnh đạo tham gia hội nghị.

Ngay từ đầu thì bầu không khí hội nghị đã cực kỳ dữ dội, chủ yếu là xoay quanh vấn đề trật tự trị an xã hội ở Thanh Giang, mọi người đều trốn tránh trách nhiệm, đúng là không ra thể thống gì.

Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Phiền Giang Nam, khi thấy vẻ mặt đối phương có chút xấu hổ mà rõ ràng không biết nói sao để dẫn lối mọi người, trong lòng Trương Thanh Vân cảm thấy có chút buồn cười. Quân cờ ở Thanh Giang quả nhiên đều tuyệt diệu, không tốt mở lời nói thì lập tức để mình thấy rõ sự thật, để mình được tận mắt chứng kiến chiến tuyến tư pháp rối loạn đến mức thế nào.

- Được rồi, mọi người yên tĩnh một chút, hôm nay bí thư Trương đến giải quyết vấn đề, mọi người không cần rối loạn. Tất cả đều như vậy thì còn ra thể thống gì nữa?

Phiền Giang Nam lớn tiếng nói.

Không đợi cho bầu không khí toàn hội trường trở nên yên tĩnh, Trương Thanh Vân đã vung tay cản lời của Phiền Giang Nam rồi nói:

- Mọi người cứ tùy tiện, hôm nay không phải tôi đến để phát biểu, chẳng qua chỉ dùng mắt và tai, các anh bình thường họp thế nào thì cứ phát triển theo chiều hướng như vậy, không cần phải quan tâm đến sự có mặt của tôi.

Sau khi Phiền Giang Nam và Trương Thanh Vân trao đổi nhỏ với nhau thì phòng họp chợt yên tĩnh trở lại, mọi người đều có thể nhìn thấy ý kiến của hai người Phiền Giang Nam và Trương Thanh Vân là khá bất đồng. Phiền Giang Nam nói bí thư Trương đến để giải quyết vấn đề, nhưng Trương Thanh Vân lại nói chỉ dùng mắt và tai, đây không phải đang cố gắng tát vào mặt Phiền Giang Nam sao?

Vẻ mặt Phiền Giang Nam chợt đỏ ửng, hắn không ngờ Trương Thanh Vân ại chẳng nể tình như thế, những cảm giác phản cảm về Trương Thanh Vân lại bùng lên trong lòng. Phó bí thư thì thế nào? Dù có thể nắm chắc vận mệnh của những người khác thì cũng đừng nên không chừa ra nhân tình cho cấp dưới như vậy chứ?

Huống hồ Phiền Giang Nam hắn cũng là cán bộ cấp cao, tổ chức có ý nghĩ như vậy với cán bộ sao? Phiền Giang Nam mím chặt môi, vẻ mặt dần biến hóa trở nên khá lạnh.

Trương Thanh Vân không nhìn Phiền Giang Nam, cũng không muốn xem xét cảm nhận của người này, khi thấy tất cả mọi người đều hào hứng thì hắn đảo mắt qua toàn bộ gương mặt rồi nói:

- Tất cả mọi người ngồi đây đều là tinh anh của tư pháp, đều là những thành viên nòng cốt của chính pháp ở Thanh Giang chúng ta. Tôi có vài lời khó nói khỏi miệng, vì tôi nói ra sẽ ảnh hưởng đến hòa khí, nếu mọi người đều giận thì rõ ràng sau này sẽ không tốt khi gặp mặt.



- Tôi chỉ nói một điểm, lần này thị ủy quyết định cho bí thư Phiền quay về chủ trì công tác ở chiến tuyến tư pháp đã hạ quyết tâm rất lớn, đại khái quyết tâm này có thể vượt xa sự tưởng tượng của mọi người. Nói như vậy vì lúc này trong toàn tỉnh Giang Nam thì hệ thống tư pháp của chúng ta đang xếp hạng từ dưới lên.

- Lúc này lãnh đạo thị ủy không có bất kỳ một cán bộ, không có bất kỳ một đồng chí nào có thể mở hội nghị liên quan đến tư pháp, hơn nữa lúc này toàn tỉnh Giang Nam đều biết tư pháp ở Thanh Giang đang rối loạn. Thậm chí người bên ngoài sẽ nhằm vào những vấn đề này mà tấn công, có thể nói tình hình Thanh Giang bây giờ là như vậy, đã có những ảnh hưởng nghiêm trọng.

- Cho nên tình hình tư pháp Thanh Giang lúc này đã trở thành một khối u ác tính, trở thành vật cản lớn nhất cho sự phát triển của cả Thanh Giang.

Trương Thanh Vân nói đến đây thì đột nhiên vỗ bàn rất mất tự nhiên, tuy âm thanh không lớn nhưng kết hợp với lời nói và mặt mũi tràn đầy sát khí cũng làm người ta cảm thấy kinh sợ và lạnh lẽo. Trong hệ thống tư pháp có rất nhiều lão quan trường, nhưng lúc này không ai dám nhảy ra nói chuyện. Trên quan trường có ai không hiểu câu nói "Súng bắn chim đầu đàn"? Vì vậy phòng họp chợt trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Phiền Giang Nam cũng cảm thấy nhức đầu, đây là lần đầu tiên hắn ở khoảng cách gần và chứng kiến sự nổi giận của Trương Thanh Vân. Người này vốn còn trẻ, vóc cũng không quá cao lớn nhưng khí thế thì cực kỳ kinh người, cặp mắt lại giống như chim ưng mơ hồ còn có chút tơ máu, điều này làm người ta liên tưởng đến một mãnh hổ đang chuẩn bị tiến lên xé xác kẻ nào đó.

Phiền Giang Nam không kìm lòng được phải đưa tay sờ trán, vẻ xấu hổ trên mặt đã phai nhạt rất nhiều, phản cảm trong lòng cũng vơi đi vài phần. Trương Thanh Vân đã nói rất rõ ràng, công tác tư pháp đã loạn, thậm chí còn trở thành khối u ác tính, như vậy cán bộ lãnh đạo làm sao phải dùng ánh mắt hòa nhã nhìn chiến tuyến tư pháp? Mọi thứ cần phải đối xử như nhau, xem ra bí thư Trương không phải có thành kiến với mình, chẳng qua tính cách là như vậy mà thôi.

Sau khi tan họp thì Trương Thanh Vân giữ Phiền Giang Nam ở lại phòng họp, vẻ mặt hắn cũng không có biểu cảm gì, trong phòng chỉ còn lại hai người nên không cần phải nghiêm túc. Vì vậy hắn rút thuốc ra châm cho mình một điếu, sau đó lại ném sang cho Phiền Giang Nam một điếu, Phiền Giang Nam lại không giám châm lửa.

Phòng họp chợt lặng yên trong giây phút ngắn ngủi, Trương Thanh Vân hít vào một hơi thuốc thật sâu, ánh mắt hắn nhìn về phía Phiền Giang Nam, hắn nói:

- Bí thư Phiền, khi tôi đến thì bí thư Hà đã nói, anh ấy nói anh là người có năng lực, đáng để yên tâm.

- Cảm ơn bí thư Hà đã tín nhiệm!

Phiền Giang Nam vội nói, vẻ mặt hòa hoãn đi rất nhiều. Trương Thanh Vân vung tay ngừng lời của Phiền Giang Nam rồi di chuyển chủ đề:

- Như vậy thì ba tuyến công-kiểm-pháp anh cần phải làm sao cho tốt, cần tài nguyên có tài nguyên, cần nhân sự thì anh có thể tự làm chủ, tôi sẽ dốc sức giúp đỡ. Tôi chỉ có một yêu cầu, lần sau tôi không muốn được tham gia một hội nghị trốn tránh trách nhiệm, tất cả hệ thống tư pháp Thanh Giang phải được đổi mới, thế nào? Anh có lòng tin không?

Phiền Giang Nam chợt ngẩn ngơ, trong đầu là hàng ngàn ý nghĩ, nếu như vừa rồi Trương Thanh Vân vỗ bàn mắng làm người ta cảm thấy bất ngờ thì bây giờ biểu hiện lại không chỉ là ngoài ý muốn mà có thể biểu đạt những cảm nhận của Phiền Giang Nam.

Nhân sự ba tuyến công-kiểm-pháp, ai dám nói sẽ ném cho ai? Trương Thanh Vân phải không có kiêng kỵ mới nói ra điều này, nếu không thì phải cực kỳ cân nhắc, những biểu hiện quyết đoán như vậy không giống như một cán bộ trẻ tuổi, giống như một tướng quân trải qua trăm trận chiến, dám nói dám làm, nói ra thì uy lực khủng bố.

- Được, tôi sẽ đảm bảo không làm cho lãnh đạo thất vọng!

Phiền Giang Nam nói, vẻ mặt vẫn đỏ hồng không tiêu tán, nhưng tất cả những phản cảm trong lòng đều đã tiêu tán. Hắn là người có xuất thân từ bộ đội, là người thích sảng khoái, mà hiểu hiện sát phạt và quyết đoán của Trương Thanh Vân lại phù hợp với tính khí của hắn, vì vậy vẻ mặt đỏ lên đa phần là kích động.

Sau đó Trương Thanh Vân bắt đầu hỏi Phiền Giang Nam về kế hoạch cụ thể, Phiền Giang Nam không hổ danh là lão quan trường trong chiến tuyến tư pháp, lúc này vừa biểu hiện ra một mặt cay nghiệt, vừa không mất nhiều công sức mà đã tạo ra một phương án hành động có thể cơ bản thực hiện công tác điều chỉnh tư pháp. Trương Thanh Vân nghe vậy mà thầm gật đầu, hắn cũng phải nhìn chằm chằm vào Phiền Giang Nam.

Hôm nay đã nói đủ lời, Trương Thanh Vân cũng không muốn tiếp tục những câu nói khuyến khichs, vì vậy mà rời khỏi cục công an thị ủy rồi kết thúc khảo sát.

Không ai biết ngày đó Trương Thanh Vân và Phiền Giang Nam trao đổi với nhau những ý kiến gì, dù sao ngay sau đó thì chiến tuyến tư pháp bắt đầu nổi lên cao trào chỉnh đốn tác phong. Cục công an thị ủy, tất cả công an quận huyện, viện kiểm sát thị ủy, tất cả các tòa án quận huyện đề biến đổi lớn. Nhân sự ba mặt công-kiểm-pháp đều thay đổi đến mức cực độ, có vài cán bộ bị kiểm tra, có vài cán bộ bị miễn chức. Rất nhiều người hình dung ra ba mặt chiến tuyến công-kiểm-pháp đang trải qua một lần ngữa bài lớn nhất chưa từng có từ trước đến nay, tuy nó như vậy có chút khoa trương, nhưng điều này cũng chứng tỏ những ảnh hưởng to lớn của Trương Thanh Vân lên chiến tuyến tư pháp, đủ lớn, đủ sâu để cho toàn bộ xã hội Thanh Giang phải chấn động.

Trong phòng họp thị ủy, hôm nay thường ủy đến tương đối đông đủ, quý hai trong năm đã qua, có thể nói một năm đã trôi qua hơn phân nửa, lúc này tất cả tình huống trên các chiến tuyến trong Thanh Giang phải được báo cáo, có công thì ban thưởng, có khuyết điểm thì sửa chữa, để xác lập phương hướng đúng đắn nhất cho sáu tháng cuối năm.

Đầu tiên là Trương Thanh Vân làm một báo cáo triệt để về những công tác của khu công nghệ trong sáu tháng đầu năm cho hội nghị thường ủy. Trải qua hơn nửa năm thì khu công nghệ đã hoàn thành quá trình kêu gọi đầu tư, số tài chính là vài trăm tỷ, tổng cộng có hơn một trăm năm mươi xí nghiệp công nghệ cao vào thường trú trong khu công nghệ.

Tất cả số tài chính dành cho vấn đề xây dựng cơ bản trong toàn khu công nghệ đã vượt qua con số vài trăm tỷ, nội dung liên quan đến những khu nhà mới, phương tiện điện đường nước.v.v.Hơn nữa đây chỉ là mới bắt đầu, nếu dựa theo những quy hoạch vào sáu tháng cuối năm của ủy ban cải cách quốc gia và ủy ban cải cách tỉnh ủy thì số tài chính rót vào khu công nghệ cũng phải hơn vài trăm tỷ. Dựa theo quy hoạch thì vào đúng thời đểm này vào năm sau thì khu công nghệ sẽ chính thức thay đổi diện mạo và trở nên hoàn toàn mới, cơ bản đạt đến trình độ đệ nhất Trung Nguyên.

Báo cáo của Trương Thanh Vân chủ yếu là những số liệu cực kỳ tỉ mỉ và xác thực, tất cả các quy hoạch mới ở địa phương, mọi người nghe qua báo cáo này cũng cơ bản tỏ ra rất thỏa mãn với vấn đề tiến triển các hạng mục trong khu công nghệ. Khi địa vị của Trương Thanh Vân trong hội nghị thường ủy ngày càng được cũng cố thì hắn dứt lời và đón lấy những tràng pháo tay ầm ĩ. Tuy chỉ có vài người vỗ tay, nhưng âm thanh vang lên mạnh mẽ cũng đã nói rõ vấn đề.

Trương Thanh Vân vẫn nhớ rõ vào đêm trước khi hắn đến Thanh Giang nhận chức đã đến thăm hỏi Chiêm Giang Huy, lúc đó Chiêm Giang Huy yêu cầu nhiệm vụ quan trọng chính là làm tốt công tác đoàn kết ban ngành. Căn cứ vào tình hình trước mắt thì Trương Thanh Vân tự coi như đã cơ bản hoàn thành trọng trách của bí thư.

Trong khoảng thời gian này Trương Thanh Vân học hỏi được rất nhiều điều, cảm nhận được công dụng vượt hẳn tính chất trong đấu tranh. Ít nhất thì ở Thanh Giang thì Trương Thanh Vân đã đánh cờ với tất cả các thế lực mà không sinh ra tổn hại, tuy cũng phải kể đến những tích lũy của công tác ở tỉnh ủy nhưng điều này phần lớn đều vì hắn đã trưởng thành hơn, hiểu được hành vi đúng mực, hiểu được hành vi tiến thối thỏa đáng, thu phóng tự nhiên.

Hội nghị thường ủy lại được tiếp tục, rất nhanh đã đến phương diện công tác tư pháp. Gần đây công tác tư pháp ở Thanh Giang thu hút rất nhiều ánh mắt, Phiền Giang Nam cũng lợi dụng cơ hội này mà tiến vào trong ban ngành thường ủy, tất cả lãnh đạo tư pháp tỉnh cũng đánh giá hắn rất cao, vì vậy trong hội nghị thường ủy hôm nay thì hắn mơ hồ là nhân vật chính.

Phiền Giang Nam hôm nay thu thập cực kỳ sạch sẽ, mái tóc hoa râm đã được nhuộm đen, râu cạo sạch, cơ thể và tinh thần mười phần khí chất, nhưng khi hắn mở miệng lại cực kỳ khiêm tốn.

Lần này những chiến tích mà Phiền Giang Nam giành được trong tư pháp đều được đẩy lên lãnh đạo thị ủy, trong đó trọng điểm nhấn mạnh sự cổ vũ của bí thư Thanh Vân, cũng vì vậy mà hắn được buông tay làm việc.v.v.Vấn đề chấn động ở chiến tuyến tư pháp vốn được mọi người quy kết cho lần gặp mặt một phút đồng hồ giữa Trương Thanh Vân và Phiền Giang Nam trong phòng họp cục công an. Lúc này mọi người nói chuyện rất kỳ diệu, nói rằng tất cả kế hoạch đều đã được Trương Thanh Vân và bí thư bàn bạc ổn thỏa, lúc này tư pháp rung chuyển cũng chỉ vì Phiền Giang Nam dựa theo những gì Bí thư Thanh Vân nói mà thôi.

Hơn nữa những người cầm chắc quan điểm này lại có lý do chính đáng, bọn họ công bố vấn đề Phiền Giang Nam bị miễn chức, vốn là lãnh đạo tư pháp nhưng bây giờ là chim sợ cành cong, đâu còn khả năng đưa ra những quyết đoán đáng sợ như vậy?

Hơn nữa dù Phiền Giang Nam có quyết đoán thì cũng sẽ không làm được nhiều chuyện nếu sau lưng không có lãnh đạo giúp đỡ, với năng lực cá nhân của hắn thì rất khó hoàn thành. Tất cả mọi lời đồn đều đã tạo thành một bức khăn che mặt cực kỳ huyền bí cho một phút gặp mặt giữa Trương Thanh Vân và Phiền Giang Nam.

Nhưng những tin tức này cũng chỉ được lưu hành trong tuyến dưới, mà hôm nay Phiền Giang Nam ở trong hội nghị thường ủy lại chính thức nhắc đến vấn đề này, vì vậy mà trong lòng đám người thường ủy cũng thầm cân nhắc và nâng Trương Thanh Vân lên.

Vì có rất nhiều người cho rằng Phiền Giang Nam làm việc vung tay vung chân vì có sự ủng hộ của bí thư Hà Mậu Sâm, nhưng bây giờ xem ra mọi chuyện rất phức tạp, có chút tình tiết không phải như người ta suy nghĩ.

Trương Thanh Vân cũng cảm thấy có chút xấu hổ vì vấn đề này, Phiền Giang Nam cũng đúng là, lúc này ở trong hội nghị thường ủy nói ra những lời như vậy, chẳng phải đang khích bác mối quan hệ giữa Trương Thanh Vân hắn và Hà Mậu Sâm sao? Thật ra vấn đề lần này chính là Hà Mậu Sâm giúp đỡ sau lưng, Trương Thanh Vân chẳng qua cũng chỉ đến thị sát cục công an và giảng giải với Phiền Giang Nam mà thôi.

Nhưng hiện nay tất cả mọi người đều nghe theo tin đồn nhảm, hơn nữa Phiền Giang Nam lại ra mặt chứng thực người đứng phía sau ủng hộ chính là bí thư Trương Thanh Vân, sai lầm này là quá lớn, rõ ràng chẳng khác nào đoạt công của bí thư. Trương Thanh Vân lén liếc sang Hà Mậu Sâm, vẻ mặt bí thư vẫn rất bình thường, vẫn tươi cười, nhưng Trương Thanh Vân dùng dư quanh khóe mắt cũng thấy đối phương có chút mất tự nhiên. Phiền Giang Nam nói lời đúng là những gì đang suy nghĩ trong lòng, nhưng tình cảnh này rất mẫn cảm vì vậy mà Trương Thanh Vân cũng không nói gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bố Y Quan Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook