Chương 1086: Trần Hiểu phải đi?
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
09/04/2013
Sinh nhật của Thang Vận Quốc được tổ chức rất ẩn nhẫn, thường chỉ có tâm phúc và bà con thân thích mới biết được ngày này.
Vào ngày sinh nhật thì Thang Vận Quốc sẽ nghỉ làm, nguyên nhân căn bản chính là ngày đó con cháu tập trung một chỗ, tất cả đều đến chúc thọ, người một nhà sẽ cùng nhau hưởng cảm giác vui vẻ thoải mái. Sinh nhật của bí thư thì rõ ràng là chuyện lớn trong chính đàn Giang Nam, nhưng trước nay Thang Vận Quốc rất phản cảm với chuyện quan viên đến chúc thọ, vì vậy căn bản không ai dám đến. Đến ngày sinh nhật Thang Vận Quốc thì trong toàn chính giới Giang Nam chỉ có năm người không bị mời ra ngoài.
Trương Thanh Vân biết tin tức sinh nhật của Thang Vận Quốc, hắn nghĩ đến những chuyện xưa của bí thư, vì vậy không đích thân đi đến mà chỉ gửi đến một phần lễ vật, xem như có chút tâm tư.
Những người khác ở tỉnh ủy và khối chính quyền, cũng có vài người muốn đến đưa quà nhưng không dám, bọn họ sợ làm hay thành dở. Mà những người đưa quà đến mà không đến như Trương Thanh Vân căn bản đều có thân phận.
Đồng thời người tuyến dưới căn bản không biết chuyên này, thậm chí ngay cả những cán bộ trưởng phòng có thực quyền cũng không biết.
Dù là sinh nhật an phận nhưng hội trường cũng rất náo nhiệt, "giàu ở trong núi còn có họ hàng xa, nghèo ở thành phố không người nào thèm hỏi", đây cũng là tình huống của Thang Vận Quốc. Không biết có bao nhiêu người muốn dựa vào lão, tuy không biết có bao nhiêu người bị chặn ngoài cửa nhưng số người ở bên trong cũng khó đếm đủ.
Những bữa tiệc sinh nhật thế này thì Thang Vận Quốc thường ít xuất hiện, chỉ khi dùng cơm thì lão mới đi ra chào hỏi vài ba câu, phần lớn thời gian đều do con cháu sắp xếp và chào hỏi.
Thật ra nếu nói về một phương diên nào đó thì tình cảnh hôm nay đã vượt qua ý nghĩa chúc thọ với Thang Vận Quốc, người đến đây hôm nay đều căn bản đại biểu cho năng lượng vốn có của mình.
Vật họp theo loài, mọi người ở vào tình huống này có thể kết giao được nhiều hơn, vì vậy ai cũng coi trọng.
Thực tế sinh nhật của Thang Vận Quốc lại được sắp xếp theo kiểu cách phương tây, một đại sảnh lớn với rượu đỏ, bàn tiệc, thức ăn, những thân sĩ mặc tây trang và nữ sĩ mặc đồ dạ hội diễm lệ. Những người này liên tục đi qua lại, khắp nơi ăn uống linh đình, cười cười nói nói, bầu không khí cục kỳ nhiệt liệt.
Sinh nhật của Thang Vận Quốc được tổ chức ở biệt thự tư gia, đây là sản nghiệp của con lão. Biệt thự có ba lầu, trên lầu cao nhất có một phòng làm việc cực kỳ rộng rãi và xa hoa, từ cửa sổ phòng làm việc nhìn qua sẽ thấy một ban công nhỏ.
Trên ban công có đủ loại hoa cỏ, bắt mắt nhất chính là những cây cúc vàng, khi ngồi trên ban công thì hoàn toàn có thể thu toàn bộ cảnh trí trước mặt vào mắt. Ngôi biệt thự này có một hoa viên lớn và đặc sắc, bên cạnh hoa viên còn có một khu cỏ xanh, mùa này cỏ đã mất dần màu xanh đậm nhưng nhìn qua vẫn rất đẹp, rât thoải mái.
Lúc này trên bãi cỏ có một lều bạt lộ thiên, đèn đuốc bật sáng trưng, ngôi biệt thự khổng lồ trở nên tươi sáng. Lúc này thời điểm mở tiệc tối cũng đang đến, mọi người dần tụ tập, chỉ cần nhìn qua cũng thấy quy mô không nhỏ.
- Bí thư, mỗi năm cứ vào ngày hôm nay là anh sẽ buông lỏng nhất, người một nhà hòa thuận vui vẻ, vô cùng náo nhiệt, đúng là làm cho người ta phải hâm mộ phúc khí của anh.
Trên ban công có một chiếc bàn tròn, phía trên là một chiếc ô che nắng, trên bàn có hai người ngồi đối diện với nhau, bên phải là Thang Vận Quốc, bên trái là Trần Hiểu. Thang Vận Quốc còn ôm trong lòng một cô bé bốn năm tuổi, cô bé như phấn như ngọc làm người ta cảm thấy thương yêu.
Người nói chuyện chính là Trần Hiểu, trên gương mặt là nụ cười rạng rỡ, ánh mắt nhìn xuống bên dưới. Những người đến nơi đây đều không phải kẻ bình thường, nhưng trước mắt hai vị lãnh đạo tỉnh ủy, bọn họ từ trên cao nhìn xuống quan sát tất cả, đám người dưới chân bọn họ đều nhỏ bé.
Thang Vận Quốc không nói lời nào, bàn tay lão nắm lấy tay cháu gái, hơn nữa còn ghé sát vào bên tai cháu gái nói vài lời. Phía dưới là khung cảnh phồn hoa, bên cạnh là Trần Hiểu nhưng trong mắt Thang Vận Quốc giống như trong thiên hạ chỉ có cháu gái, lão căn bản không quan tâm đến đám người chúc thọ ở bên dưới.
Không biết trải qua bao lâu hắn mới ngẩng đầu lên nói:
- Mỗi năm đều có sinh nhật, nhưng mỗi năm không bằng mỗi năm, tôi thích yên tĩnh, nhưng bây giờ anh xem, có yên tĩnh được không?
- Sang năm tôi đã quyết tâm sẽ không còn là như vậy, cùng lắm sẽ đến thủ đô ở vài ngày, không làm phiền đến con cháu và bạn bè, tất cả đều như thường là được.
- Như vậy cũng không nên, anh đã rất ẩn nhẫn rồi. Anh xem hôm nay đến chỉ là bạn bè và người thân, anh cũng đã có tuổi rồi, người già thường sợ cô độc, mỗi năm một lần, đơn giản chỉ cần không quá lố là được.
Trần Hiểu nói.
Thang Vận Quốc lắc đầu cười cười không nói gì, lão nâng ly trà lên nhấp một ngụm. Đúng lúc này cháu gái của lão chợt vung tay cướp lấy cái ly, nước trà tung tóe lên người, nhưng lão cũng không tức giận mà còn dùng tay cưng chiều xoa lên mặt cô bé:
- Tiểu Ny Nhi, tiểu bướng bỉnh, cháu làm ướt quần áo ông nội, nếu ông nội sinh bệnh thì sau này ai kể chuyện cổ tích cho cháu nghe?
- Ông nội không được sinh bệnh, mỗi ngày ông đều phải kể chuyện cho cháu nghe.
Giọng điệu của cô bé rất trong trẻo, có chút ngang ngược.
Thang Vận Quốc cười lớn, Trần Hiểu cũng cười rộ lên nói:
- Ny Nhi, ông nội không kể chuyện cổ tích cho cháu, ông Trần có thể kể được không? Ông biết chuyện Bạch Tuyết và bảy chú lùn!
Tiểu nha đầu nhăn mũi nói:
- Bạch Tuyết và bảy chú lùn là chuyện cũ rồi, cháu không nghe.
Trần Hiểu và Thang Vận Quốc lại cười lớn, Trần Hiểu cảm thán trẻ nhỏ bây giờ quá khó lường, những đứa cháu của hắn cũng không thích thú gì, nói rằng hắn chỉ biết truyện Tôn Ngộ Không, chẳng biết gì khác, sao có thể đảm nhiệm vai trò là người kể truyện?
Hai người cười cười nói nói, đột nhiên trong phòng làm việc có một người đàn ông hơn ba mươi đi ra, người này có hơi giống như Thang Vận Quốc, hắn vừa đến đã chào hỏi:
- Ba ba, chú Trần.
Sau đó người đàn ông nhìn về phía tiểu nha đầu:
- Tiểu quỷ này làm mọi người tìm khắp nơi, thì ra con trốn ở đây, con không thấy ông nội và ông Trần đang bàn việc sao?
Người đàn ông vừa vào tên là Thang Triêu, là con trai của Thang Vận Quốc, hắn vừa tiến vào thì cô bé đã núp sau lưng Thang Vận Quốc mà không dám ra.
Thang Vận Quốc khoát tay rồi trầm giọng nói:
- Không xem tốt con của mình, sao có thể trách ai được? Ny Nhi đến chỗ của bố, dù sao cũng hoan nghênh hơn các con.
Thang Vận Quốc ôm lấy cháu gái, lão nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng rồi dùng giọng cưng chiều nói:
- Trong nhà này thích nhất chỉ có Ny Nhi, con bé không có nhiều tâm tư quỷ quái như các người.
Thang Triêu đỏ mặt, hắn xấu hổ không dám lên tiếng. Thang Vận Quốc nhìn hắn vài giây thì vẻ mặt mới dần hòa hoãn, lão nói với cháu gái trong lòng:
- Ny Nhi ngoan, trước tiên đi ra với ba ba, ngày khác ông lại kể chuyện cổ tích cho cháu.
Tiểu nha đầu có thể cảm nhận được sự uy nghiêm khó che giấu trong lời nói của Thang Vận Quốc, có lẽ cũng vì ông nội mắng làm ba ba đỏ mặt tía tai làm nàng phải sợ hãi. Vì vậy Thang Vận Quốc nói xong thì cô bé cũng trợt xuống đi đến bên cạnh Thang Triêu.
- Chào ông nội, chào ông Trần.
Tiểu nha đầu rất khôn khóe vung tay, Thang Vận Quốc và Trần Hiểu cũng vung vẫy tay chào tạm biệt với nàng. Bộ dạng hai người đều rất hiền lành, bộ dạng Thang Vận Quốc lại càng hòa ái, cười rất vui.
Thang Triêu lúc này cũng cung kính nói:
- Ba ba, chú Trần, hai người cứ trò chuyện, con sẽ không quấy rầy.
Thang Triêu dừng lại một chút rồi lắp bắp:
- Bố, chỉ còn bốn mươi phút nữa... ....
Thang Vận Quốc khoát tay, Thang Triêu không dám nói thêm, hắn ôm con đi ra cửa. Trần Hiểu nói:
- Chưa nói đến những thứ khác, Tiểu Ny Nhi thật sự quá khôn khéo, lúc này con bé mới được vài tuổi mà rất hiểu chuyện, đám nhóc cháu nhà tôi căn bản không thể so sánh với cô bé.
Thang Vận Quốc không tiếp lời Trần Hiểu, ánh mắt lão nhìn về phía đứa cháu đi khuất, nụ cười trên mặt dần phai nhạt, vẻ mặt hòa ái dần tan biến, thay vào đó là sự nghiêm túc.
Trần Hiểu vốn muốn nói vài lời để làm sinh động bầu không khí, nhưng khi thấy vẻ mặt Thang Vận Quốc biến đổi thì hắn lập tức câm miệng. Lúc này bầu không khí ở ngoài ban công đã biến đổi lớn, vừa rồi mới còn vui vẻ hòa thuận nhưng lúc này đã là mây đen bao phủ, bầu không khí giống như muốn đông cứng trở lại.
- Anh Trần, tôi nhớ không lầm thì chúng ta đã quen biết nhau được mười tám năm, tôi nhớ hai người chúng ta cùng tiến vào trường đảng tỉnh học tập, khi tôi là bí thư huyện Mịch Giang thành phố Ba Lăng thì anh là phó bí thư huyện lân cận. Khi đó hai huyện chúng ta liên hợp khai phá thủy sản, bí thư Chu của các anh sinh bệnh, anh là người chủ trì công tác huyện ủy, đó là lần hợp tác đầu tiên giữa chúng ta... ....
Thang Vận Quốc chậm rãi nói.
Vẻ mặt Trần Hiểu chợt biến đổi lớn:
- Đúng vậy, bí thư, không ngờ anh còn nhớ rõ ràng như vậy, có rất nhiều chuyện mà ngay cả tôi cũng quên... ....
Thang Vận Quốc hừ một tiếng, lão thở dài một hơi rồi nói:
- Có một số việc có thể quên, nhưng cũng có một số việc khó thể quên.
Thang Vận Quốc dừng lại một chút rồi nhìn chằm chằm vào Trần Hiểu:
- Thiên hạ không có bữa tiệc không tàn, anh theo tôi nhiều năm, chúng ta hợp tác nhiều năm cũng là duyên phận. Nhưng duyên phận dù sao cũng có ngày tận cùng, vì vậy, anh Trần, có một số việc là bất đắc dĩ.
Trần Hiểu "ớ" một tiếng, môi liên tục mấp máy, người hầu như đã đứng lên khỏi ghế. Thang Vận Quốc nói ra những lời vừa rồi làm hắn quá khiếp sợ, không có chút điềm báo, thiên hạ không có bữa tiệc không tan, như vậy có ý gì?
Vào ngày sinh nhật thì Thang Vận Quốc sẽ nghỉ làm, nguyên nhân căn bản chính là ngày đó con cháu tập trung một chỗ, tất cả đều đến chúc thọ, người một nhà sẽ cùng nhau hưởng cảm giác vui vẻ thoải mái. Sinh nhật của bí thư thì rõ ràng là chuyện lớn trong chính đàn Giang Nam, nhưng trước nay Thang Vận Quốc rất phản cảm với chuyện quan viên đến chúc thọ, vì vậy căn bản không ai dám đến. Đến ngày sinh nhật Thang Vận Quốc thì trong toàn chính giới Giang Nam chỉ có năm người không bị mời ra ngoài.
Trương Thanh Vân biết tin tức sinh nhật của Thang Vận Quốc, hắn nghĩ đến những chuyện xưa của bí thư, vì vậy không đích thân đi đến mà chỉ gửi đến một phần lễ vật, xem như có chút tâm tư.
Những người khác ở tỉnh ủy và khối chính quyền, cũng có vài người muốn đến đưa quà nhưng không dám, bọn họ sợ làm hay thành dở. Mà những người đưa quà đến mà không đến như Trương Thanh Vân căn bản đều có thân phận.
Đồng thời người tuyến dưới căn bản không biết chuyên này, thậm chí ngay cả những cán bộ trưởng phòng có thực quyền cũng không biết.
Dù là sinh nhật an phận nhưng hội trường cũng rất náo nhiệt, "giàu ở trong núi còn có họ hàng xa, nghèo ở thành phố không người nào thèm hỏi", đây cũng là tình huống của Thang Vận Quốc. Không biết có bao nhiêu người muốn dựa vào lão, tuy không biết có bao nhiêu người bị chặn ngoài cửa nhưng số người ở bên trong cũng khó đếm đủ.
Những bữa tiệc sinh nhật thế này thì Thang Vận Quốc thường ít xuất hiện, chỉ khi dùng cơm thì lão mới đi ra chào hỏi vài ba câu, phần lớn thời gian đều do con cháu sắp xếp và chào hỏi.
Thật ra nếu nói về một phương diên nào đó thì tình cảnh hôm nay đã vượt qua ý nghĩa chúc thọ với Thang Vận Quốc, người đến đây hôm nay đều căn bản đại biểu cho năng lượng vốn có của mình.
Vật họp theo loài, mọi người ở vào tình huống này có thể kết giao được nhiều hơn, vì vậy ai cũng coi trọng.
Thực tế sinh nhật của Thang Vận Quốc lại được sắp xếp theo kiểu cách phương tây, một đại sảnh lớn với rượu đỏ, bàn tiệc, thức ăn, những thân sĩ mặc tây trang và nữ sĩ mặc đồ dạ hội diễm lệ. Những người này liên tục đi qua lại, khắp nơi ăn uống linh đình, cười cười nói nói, bầu không khí cục kỳ nhiệt liệt.
Sinh nhật của Thang Vận Quốc được tổ chức ở biệt thự tư gia, đây là sản nghiệp của con lão. Biệt thự có ba lầu, trên lầu cao nhất có một phòng làm việc cực kỳ rộng rãi và xa hoa, từ cửa sổ phòng làm việc nhìn qua sẽ thấy một ban công nhỏ.
Trên ban công có đủ loại hoa cỏ, bắt mắt nhất chính là những cây cúc vàng, khi ngồi trên ban công thì hoàn toàn có thể thu toàn bộ cảnh trí trước mặt vào mắt. Ngôi biệt thự này có một hoa viên lớn và đặc sắc, bên cạnh hoa viên còn có một khu cỏ xanh, mùa này cỏ đã mất dần màu xanh đậm nhưng nhìn qua vẫn rất đẹp, rât thoải mái.
Lúc này trên bãi cỏ có một lều bạt lộ thiên, đèn đuốc bật sáng trưng, ngôi biệt thự khổng lồ trở nên tươi sáng. Lúc này thời điểm mở tiệc tối cũng đang đến, mọi người dần tụ tập, chỉ cần nhìn qua cũng thấy quy mô không nhỏ.
- Bí thư, mỗi năm cứ vào ngày hôm nay là anh sẽ buông lỏng nhất, người một nhà hòa thuận vui vẻ, vô cùng náo nhiệt, đúng là làm cho người ta phải hâm mộ phúc khí của anh.
Trên ban công có một chiếc bàn tròn, phía trên là một chiếc ô che nắng, trên bàn có hai người ngồi đối diện với nhau, bên phải là Thang Vận Quốc, bên trái là Trần Hiểu. Thang Vận Quốc còn ôm trong lòng một cô bé bốn năm tuổi, cô bé như phấn như ngọc làm người ta cảm thấy thương yêu.
Người nói chuyện chính là Trần Hiểu, trên gương mặt là nụ cười rạng rỡ, ánh mắt nhìn xuống bên dưới. Những người đến nơi đây đều không phải kẻ bình thường, nhưng trước mắt hai vị lãnh đạo tỉnh ủy, bọn họ từ trên cao nhìn xuống quan sát tất cả, đám người dưới chân bọn họ đều nhỏ bé.
Thang Vận Quốc không nói lời nào, bàn tay lão nắm lấy tay cháu gái, hơn nữa còn ghé sát vào bên tai cháu gái nói vài lời. Phía dưới là khung cảnh phồn hoa, bên cạnh là Trần Hiểu nhưng trong mắt Thang Vận Quốc giống như trong thiên hạ chỉ có cháu gái, lão căn bản không quan tâm đến đám người chúc thọ ở bên dưới.
Không biết trải qua bao lâu hắn mới ngẩng đầu lên nói:
- Mỗi năm đều có sinh nhật, nhưng mỗi năm không bằng mỗi năm, tôi thích yên tĩnh, nhưng bây giờ anh xem, có yên tĩnh được không?
- Sang năm tôi đã quyết tâm sẽ không còn là như vậy, cùng lắm sẽ đến thủ đô ở vài ngày, không làm phiền đến con cháu và bạn bè, tất cả đều như thường là được.
- Như vậy cũng không nên, anh đã rất ẩn nhẫn rồi. Anh xem hôm nay đến chỉ là bạn bè và người thân, anh cũng đã có tuổi rồi, người già thường sợ cô độc, mỗi năm một lần, đơn giản chỉ cần không quá lố là được.
Trần Hiểu nói.
Thang Vận Quốc lắc đầu cười cười không nói gì, lão nâng ly trà lên nhấp một ngụm. Đúng lúc này cháu gái của lão chợt vung tay cướp lấy cái ly, nước trà tung tóe lên người, nhưng lão cũng không tức giận mà còn dùng tay cưng chiều xoa lên mặt cô bé:
- Tiểu Ny Nhi, tiểu bướng bỉnh, cháu làm ướt quần áo ông nội, nếu ông nội sinh bệnh thì sau này ai kể chuyện cổ tích cho cháu nghe?
- Ông nội không được sinh bệnh, mỗi ngày ông đều phải kể chuyện cho cháu nghe.
Giọng điệu của cô bé rất trong trẻo, có chút ngang ngược.
Thang Vận Quốc cười lớn, Trần Hiểu cũng cười rộ lên nói:
- Ny Nhi, ông nội không kể chuyện cổ tích cho cháu, ông Trần có thể kể được không? Ông biết chuyện Bạch Tuyết và bảy chú lùn!
Tiểu nha đầu nhăn mũi nói:
- Bạch Tuyết và bảy chú lùn là chuyện cũ rồi, cháu không nghe.
Trần Hiểu và Thang Vận Quốc lại cười lớn, Trần Hiểu cảm thán trẻ nhỏ bây giờ quá khó lường, những đứa cháu của hắn cũng không thích thú gì, nói rằng hắn chỉ biết truyện Tôn Ngộ Không, chẳng biết gì khác, sao có thể đảm nhiệm vai trò là người kể truyện?
Hai người cười cười nói nói, đột nhiên trong phòng làm việc có một người đàn ông hơn ba mươi đi ra, người này có hơi giống như Thang Vận Quốc, hắn vừa đến đã chào hỏi:
- Ba ba, chú Trần.
Sau đó người đàn ông nhìn về phía tiểu nha đầu:
- Tiểu quỷ này làm mọi người tìm khắp nơi, thì ra con trốn ở đây, con không thấy ông nội và ông Trần đang bàn việc sao?
Người đàn ông vừa vào tên là Thang Triêu, là con trai của Thang Vận Quốc, hắn vừa tiến vào thì cô bé đã núp sau lưng Thang Vận Quốc mà không dám ra.
Thang Vận Quốc khoát tay rồi trầm giọng nói:
- Không xem tốt con của mình, sao có thể trách ai được? Ny Nhi đến chỗ của bố, dù sao cũng hoan nghênh hơn các con.
Thang Vận Quốc ôm lấy cháu gái, lão nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng rồi dùng giọng cưng chiều nói:
- Trong nhà này thích nhất chỉ có Ny Nhi, con bé không có nhiều tâm tư quỷ quái như các người.
Thang Triêu đỏ mặt, hắn xấu hổ không dám lên tiếng. Thang Vận Quốc nhìn hắn vài giây thì vẻ mặt mới dần hòa hoãn, lão nói với cháu gái trong lòng:
- Ny Nhi ngoan, trước tiên đi ra với ba ba, ngày khác ông lại kể chuyện cổ tích cho cháu.
Tiểu nha đầu có thể cảm nhận được sự uy nghiêm khó che giấu trong lời nói của Thang Vận Quốc, có lẽ cũng vì ông nội mắng làm ba ba đỏ mặt tía tai làm nàng phải sợ hãi. Vì vậy Thang Vận Quốc nói xong thì cô bé cũng trợt xuống đi đến bên cạnh Thang Triêu.
- Chào ông nội, chào ông Trần.
Tiểu nha đầu rất khôn khóe vung tay, Thang Vận Quốc và Trần Hiểu cũng vung vẫy tay chào tạm biệt với nàng. Bộ dạng hai người đều rất hiền lành, bộ dạng Thang Vận Quốc lại càng hòa ái, cười rất vui.
Thang Triêu lúc này cũng cung kính nói:
- Ba ba, chú Trần, hai người cứ trò chuyện, con sẽ không quấy rầy.
Thang Triêu dừng lại một chút rồi lắp bắp:
- Bố, chỉ còn bốn mươi phút nữa... ....
Thang Vận Quốc khoát tay, Thang Triêu không dám nói thêm, hắn ôm con đi ra cửa. Trần Hiểu nói:
- Chưa nói đến những thứ khác, Tiểu Ny Nhi thật sự quá khôn khéo, lúc này con bé mới được vài tuổi mà rất hiểu chuyện, đám nhóc cháu nhà tôi căn bản không thể so sánh với cô bé.
Thang Vận Quốc không tiếp lời Trần Hiểu, ánh mắt lão nhìn về phía đứa cháu đi khuất, nụ cười trên mặt dần phai nhạt, vẻ mặt hòa ái dần tan biến, thay vào đó là sự nghiêm túc.
Trần Hiểu vốn muốn nói vài lời để làm sinh động bầu không khí, nhưng khi thấy vẻ mặt Thang Vận Quốc biến đổi thì hắn lập tức câm miệng. Lúc này bầu không khí ở ngoài ban công đã biến đổi lớn, vừa rồi mới còn vui vẻ hòa thuận nhưng lúc này đã là mây đen bao phủ, bầu không khí giống như muốn đông cứng trở lại.
- Anh Trần, tôi nhớ không lầm thì chúng ta đã quen biết nhau được mười tám năm, tôi nhớ hai người chúng ta cùng tiến vào trường đảng tỉnh học tập, khi tôi là bí thư huyện Mịch Giang thành phố Ba Lăng thì anh là phó bí thư huyện lân cận. Khi đó hai huyện chúng ta liên hợp khai phá thủy sản, bí thư Chu của các anh sinh bệnh, anh là người chủ trì công tác huyện ủy, đó là lần hợp tác đầu tiên giữa chúng ta... ....
Thang Vận Quốc chậm rãi nói.
Vẻ mặt Trần Hiểu chợt biến đổi lớn:
- Đúng vậy, bí thư, không ngờ anh còn nhớ rõ ràng như vậy, có rất nhiều chuyện mà ngay cả tôi cũng quên... ....
Thang Vận Quốc hừ một tiếng, lão thở dài một hơi rồi nói:
- Có một số việc có thể quên, nhưng cũng có một số việc khó thể quên.
Thang Vận Quốc dừng lại một chút rồi nhìn chằm chằm vào Trần Hiểu:
- Thiên hạ không có bữa tiệc không tàn, anh theo tôi nhiều năm, chúng ta hợp tác nhiều năm cũng là duyên phận. Nhưng duyên phận dù sao cũng có ngày tận cùng, vì vậy, anh Trần, có một số việc là bất đắc dĩ.
Trần Hiểu "ớ" một tiếng, môi liên tục mấp máy, người hầu như đã đứng lên khỏi ghế. Thang Vận Quốc nói ra những lời vừa rồi làm hắn quá khiếp sợ, không có chút điềm báo, thiên hạ không có bữa tiệc không tan, như vậy có ý gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.