Chương 336: Triệu Truyền muốn gặp
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
07/04/2013
Lần này Trương Thanh Vân được đề bạt, tuy chỉ là phó phòng tổ chức nhưng lại là lãnh đạo trên danh nghĩa của Vương Đỉnh, vì vậy khi Vương Đỉnh nói chuyện với hắn cũng có chút cổ quái.
Lúc gần đi thì Vương Đỉnh rất mất tự nhiên đưa Trương Thanh Vân đến tận cửa, đợi đến khi đối phương đi khuất thì trong lòng hắn mới thật sự coi Trương Thanh Vân là lãnh đạo. Thân phận chuyển biến đột ngột như vậy làm người ta cảm thấy xấu hổ.
Trương Thanh Vân có rất nhiều chuyện cũ ở Vũ Lăng, hắn ở lại khách sạn Vũ Lăng, khi dùng cơm lại nghe những vị khách bên cạnh nói chuyện tán dóc, nói rằng tất cả nhân dân huyện Tang Chương vì Trương Thanh Vân được đề bạt mà được nhờ.
Trương Thanh Vân cũng không có cảm giác gì với điều này, hắn chỉ coi đó là những câu nói lúc trà nước mà thôi. Nhưng hai vị khách đến vào buổi chiều lại làm hắn cảm thấy bi ai.
Khâu Hâm và Phương Tiểu Nam tiến vào trong khách sạn Vũ Lăng thì lập tức đến thăm hỏi Trương Thanh Vân, chỉ cần nhìn vẻ mặt hồng hào của hai người là Trương Thanh Vân không khỏi thở dài một hơi. Mình rời khỏi Tang Chương làm hai người thấy rất vui sướng.
Phương Tiểu Nam đưa đến một bức tượng đá rất tinh xảo, Trương Thanh Vân cùng hai người nói chuyện phiếm, tất nhiên quà cáp sẽ không nhận. Khâu Hâm nói:
- Thanh Vân, chúng tôi đều hy vọng anh được đề bạt, anh đi lần này, ha ha, làm tôi cảm thấy có chút cảm khái.
Trương Thanh Vân híp mắt nói:
- Xin chỉ giáo?
Khâu Hâm thở dài một hơi nói:
- Anh đấy, đừng tưởng rằng tôi đến đây giả mù sa mưa để tiễn chân anh, tôi thật sự có cảm xúc. Nói thật với anh, tôi cũng sắp rời khỏi Vũ Lăng, lúc này mưa gió sắp đến rồi.
Trương Thanh Vân không lên tiếng, hắn dùng ánh mắt sững sờ nhìn Khâu Hâm, cũng không biết vì sao đối phương lại nói ra những lời như vậy. Khâu Hâm cười nói:
- Được rồi, được rồi, không nói những lời như vậy nữa. Tiểu Nam mang thứ này đi thôi, Thanh Vân chắc sẽ không thu quà cáp.
Khâu Hâm đứng dậy nhìn về phía Trương Thanh Vân rồi nói:
- Tôi và anh cùng tuổi, thậm chí còn lớn hơn anh nửa tháng nhưng nếu so sánh về khí độ và bản lĩnh thì tôi chẳng đáng là gì. Đời có khi bại khi thắng, những tiểu bối chúng ta cũng không làm mất mặt các vị tiền bối.
Trương Thanh Vân nhìn Khâu Hâm và Phương Tiểu Nam bỏ đi mà trong đầu sinh ra nghi hoặc. Hắn tưởng rằng hai người này giả mù sa mưa đến tiễn chân, thậm chí còn nghĩ rằng Phương Tiểu Nam sẽ nói vài câu mỉa mai, không ngờ kết quả nằm ngoài dự đoán.
Lời nói của Khâu Hâm quá sức khó tưởng, Trương Thanh Vân không hiểu rõ ý đồ của đối phương, nhưng khẳng định một điều là Khâu Hâm đã thoái chí, nhưng hắn có cần phải như vậy không?
- Khi bại khi thắng!
Khóe miệng Trương Thanh Vân xuất hiện một đường cong, ý nghĩa của bốn chữ này quả nhiên không tầm thường. Xét theo điển cổ thì trong tấu chương dâng lên cho Từ Hi Thái Hậu, Tằng Quốc Phiên từng sửa câu nhiều lần thắng bại thành khi bại khi thắng, chỉ là một sửa đổi đơn giản nhưng có tâm tính khác biệt.
Liên tiếp thắng bại thì rất uể oải, mà khi bại khi thắng lại có tính tích cực về tinh thần.
Tằng Quốc Phiên trước nay thường lạnh nhạt với bại trận nhưng Khâu Hâm dùng bốn chữ này, xem ra hắn chuẩn bị vứt con giữa chợ.
Ai bỏ con? Ai muốn vứt bỏ ai? Khâu Hâm sao lại nói một câu thẳng thắn như vậy trước mặt Phương Tiểu Nam? Trương Thanh Vân cảm thấy đầu mình phình to ra, có rất nhiều chuyện rất khó phân biệt. Chính mình đã coi thường một anh hùng trong thiên hạ như Khâu Hâm, rõ ràng kẻ này lợi hại hơn mình tưởng, tất nhiên cũng không loại trừ khả năng có cao nhân chỉ điểm sau lưng. Nhưng chỉ từ bốn chữ trong lời nói của Khâu Hâm thì có thể thấy được kẻ này không phải loại ma ám quỷ hờn.
Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới lắc đầu, hắn đã nên đến Thành Đô, phải tạm biệt Vũ Lăng, tranh chấp nơi này làm quan chức xa rời quần chúng.
Trong sân bay thủ đô, Trương Thanh Vân mặc một bộ trang phục bình thường, đeo kính râm, một va li hành lý, nhìn qua giống như một du khách độc hành.
Sau khi đi ra cửa số một, Trương Thanh Vân móc điện thoại ra thì đã nhìn thấy Triệu Giai Ngọc đang đứng ở xa.
- Thanh Vân!
Triệu Giai Ngọc thấy Trương Thanh Vân thì tiến lên, bên cạnh nàng còn có một cô gái, hai người cao không kém nhau giống như hai chị em.
Trương Thanh Vân tiến lên phía trước nói:
- Không phải đã nói không cần phải đến đón anh sao?
Triệu Giai Ngọc không trực tiếp trả lời, nàng chỉ sang cô gái bên cạnh nói:
- Đây là Hồng Yến, là du học sinh nước Anh!
- Chào em, cô luôn nhắc đến em đấy!
Trương Thanh Vân cười nói, Triệu Hồng Yến dùng ánh mắt có hơi cổ quái nhìn Trương Thanh Vân rồi gật gật đầu mà há miệng không lên tiếng. Chỉ cần nhìn cũng biết con gái của Triệu Truyền không cứng rắn như bố, có vẽ khá điềm tĩnh, đối mặt với người thân cũng khá rụt rè. Khi lên xe thì Trương Thanh Vân có nhiệm vụ cầm lái, hai cô cháu Triệu Giai Ngọc ngồi ở phía sau, hai người nói chuyện rất nhỏ nhưng Trương Thanh Vân lắng tai nghe thấy rất rõ ràng.
Trương Thanh Vân thấy Triệu Hồng yến đánh giá nhãn hiệu quần áo của mình quá kém, lại nói mình không giống lãnh đạo, trái ngược hẳn với "đại ca". Trương Thanh Vân thầm buồn cười, hắn không nhịn được phải quay đầu nói:
- Hồng Yến à, có ý kiến thì cứ nói với anh, đừng quấn lấy cô chứ?
Hai người ở phía sau chợt "ơ" lên một tiếng, đều không ngờ tai Trương Thanh Vân lại thính như vậy, bầu không khí trong xe cũng trở nên có chút xấu hổ. Triệu Hồng yến thì đỏ mặt, ấn tượng về dượng Thanh Vân lại tốt hơn một phần.
Trong Triệu gia thì nàng là tiểu bối, cha có rất nhiều anh chị em, anh em rễ cũng có rất nhiều. Phần lớn anh em rể của Triệu gia đều là quan viên, cả đám đều mặc tây phục và rất âm trầm, không chút thú vị.
Mà Triệu Giai Ngọc là một cô duy nhất chưa kết hôn, Triệu Hồng yến cũng vì vậy mà rất hâm mộ Trương Thanh Vân, cũng muốn được sớm gặp mặt xem dượng mình là nhân vật lợi hại thế nào mà dám bắt cóc cô cô. Hôm nay cuối cùng Hồng Yến cũng được thỏa ước nguyện.
Nhưng ấn tượng đầu tiên về Trương Thanh Vân cũng không tốt, nhìn trang phục của đối phương thì thấy giống những tiểu tử mới lớn, đâu có thể phối hợp với cô cô được? Nhưng lúc này thấy Trương Thanh Vân nói chuyện sảng khoái, không che giấu, không ra vẻ, Hồng Yến thầm nghĩ dượng mình cũng tốt đấy chứ?
Trương Thanh Vân cũng không quan tâm cô gái đang nghĩ gì, hắn quay đầu lại hỏi về bệnh tình của Hoàng Tân Quyền. Triệu Giai Ngọc thở dài một hơi, nàng nói ra chút tình huống.
Thì ra trái tim của Hoàng Tân Quyền cũng có vấn đề, gần đây đã có dấu hiệu suy kiệt, bất đắc dĩ lắm mới phải lên thủ đô để phẫu thuật.
- Sao lại phải phẫu thuật ở thủ đô? Trời lạnh thế này sao không xuống phương nam?
Trương Thanh Vân cau mày nói, Triệu Giai Ngọc trầm ngâm không mở lời, có lẽ nàng cũng không hiểu rõ nguyên nhân.
Triệu Giai Ngọc đã sắp xếp phòng khách sạn ở thủ đô rất tốt, ba gian hai phòng, có phòng làm việc riêng. Khi ba người về phòng thì Trương Thanh Vân tắm rửa rồi thay đồ đi vào phòng khách, hai cô cháu Triệu Giai Ngọc vẫn còn ngồi ở đây. Trương Thanh Vân nói:
- Các em cứ đi dạo chơi, không cần quan tâm đến anh, hơn nữa một lúc sau anh cũng phải đến bệnh viện thăm hỏi bí thư Hoàng.
Triệu Giai Ngọc và Hồng Yến đưa mắt nhìn nhau giống như có lời muốn nói, cuối cùng Triệu Hồng yến cũng mở lời trước:
- Điều này...Chú...Trương... ....
Triệu Hồng yến mở miệng, giọng điệu ấp úng, không biết nên gọi Trương Thanh Vân thế nào cho phải.
Trương Thanh Vân nhịn không được phải cười một tiếng, hắn nói:
- Đơn giản không biết nên kêu thế nào thì cứ gọi anh là Trương đại ca, chúng ta mỗi người đã giao một vật, không cần phải quan tâm đến vai vế.
- Á...Anh... ....
Triệu Giai Ngọc trừng mắt nhìn Trương Thanh Vân, trong lòng có chút oán giận và thầm mắng hắn hoang đường. Triệu Hồng yến thì thở phào nhẹ nhõm, ngược lại cảm thấy dượng không khác gì ước vọng của mình, nàng nhân tiện nói:
- À...Chú Hoàng bên kia vừa giải phẫu nên không nên đến thăm hỏi vào lúc này, em...Ba của em muốn gặp anh... ....
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt trì trệ, hắn nhìn sang Triệu Giai Ngọc. Khi hắn còn ở Thành Đô thì nàng liên tục gọi điện, mình cũng tưởng rằng nàng muốn nói về tin tức của bí thư Hoàng, nào ngờ không phải là như vậy. Triệu Truyền muốn gặp mặt mình sao?
Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân cảm thấy tâm tình rất phức tạp, vẻ mặt cũng không ngừng biến đổi. Hắn nghĩ đến tình cảnh cuối cùng khi gặp mặt Triệu Truyền, lúc đó đối phương cao cao tại thượng giống như kẻ phán quyết vận mệnh của chính mình. Triệu Truyền là dao thớt, Trương Thanh Vân là cá, chính mình trong mắt hắn như là nô tài, đó là sự sỉ nhục tuyệt đối, cảm giác này đủ để ghi khắc cả đời. Lúc này sao Triệu Truyền lại muốn gặp mình rồi?
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt xuất hiện một loại cảm giác phản cảm khó hiểu, Triệu Truyền nghĩ mình là ai? Hắn dựa vào điều gì để bắt buộc mình phải nghe theo? Đúng là đáng chê cười.
Triệu Giai Ngọc thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân không đúng thì vội vàng nháy mắt với Hồng Yến, chính nàng thì đi đến bên cạnh Trương Thanh Vân với vẻ mặt ảm đạm, nàng nói:
- Thanh Vân, anh nghỉ ngơi trước đi, em cũng không đến nhà Hồng Yến.
Trương Thanh Vân khẽ giật mình, hắn quay đầu nhìn Triệu Giai Ngọc, trong lòng chợt mềm nhũn. Triệu Giai Ngọc đúng là khéo hiểu lòng người, thì ra mỗi ngày gọi điện cho mình đều vì trong lòng không có ý kiến về vấn đề này, nàng có thể giống như mình sao? Nàng và Triệu Truyền là anh em ruột, mình dù sao cũng là người ngoài, ân oán giữa mình và Triệu Truyền hoàn toàn không cần phải làm khổ nàng. Vì vậy Trương Thanh Vân nắm lấy tay Triệu Giai Ngọc rồi cười cười nói:
- Đi thôi, em đi dạo với Hồng Yến đi. Hai ngày sau chúng ta đến thăm ông, hôm nay anh thật sự có hơi mệt.
Trương Thanh Vân nói xong thì khoát tay tiến vào phòng, vẻ mặt rất khó coi. Hắn nằm trên giương mà cảm thấy rất khó ngủ, đến kinh thành vốn là hòa hoãn với Triệu gia, tất cả đều phải suy nghĩ về Triệu Giai Ngọc.
Nhưng vào lúc cuối cùng thì Trương Thanh Vân vẫn cảm thấy có chút khó khăn, có một chuyện rất khó buông bỏ. Khi nghĩ đến Triệu Truyền thì Trương Thanh Vân lại nhớ đến tình cảnh từ biệt trong ngôi biệt thự mù mờ, những câu nói của Triệu Truyền vẫn còn rõ mồn một, nói tóm lại thì trong lòng rất khó chịu.
Triệu gia là một gia tộc nổi danh trong nước nhưng Trương Thanh Vân không sinh ra chút hảo cảm nào, dù sao hắn cũng cảm thấy khoảng cách giữa mình và bọn họ là quá xa vời.
Nếu đi cùng với Triệu gia thì Trương Thanh Vân đến Tang Chương sẽ không được như lúc này, vì lúc đó hắn là một phần tử thuộc Triệu gia, sẽ phải có tiếng nói chung với bọn họ.
Mà Triệu gia ở quá xa, hơn nữa còn cao cao tại thượng, Trương Thanh Vân hắn có muốn cũng rất khó bày tỏ lòng ngưỡng mộ, thầm nghĩ chính mình đi từng bước phải là con đường của mình.
Trương Thanh Vân chỉ là một cây cỏ, trước kia là như vậy, vĩnh viễn là như vậy. Triệu gia cao cao tại thượng, mình không hâm mộ, không trèo cao, cũng không e ngại bọn họ.
Trương Thanh Vân nghĩ thông những điều này mà những buồn phiền cũng tan biến sạch, trong lòng có sự bình thản và tự tin chưa từng có. Hắn cần phải xây dựng tương lai từ chính mình, Triệu gia cũng không quan hệ gì...
Lúc gần đi thì Vương Đỉnh rất mất tự nhiên đưa Trương Thanh Vân đến tận cửa, đợi đến khi đối phương đi khuất thì trong lòng hắn mới thật sự coi Trương Thanh Vân là lãnh đạo. Thân phận chuyển biến đột ngột như vậy làm người ta cảm thấy xấu hổ.
Trương Thanh Vân có rất nhiều chuyện cũ ở Vũ Lăng, hắn ở lại khách sạn Vũ Lăng, khi dùng cơm lại nghe những vị khách bên cạnh nói chuyện tán dóc, nói rằng tất cả nhân dân huyện Tang Chương vì Trương Thanh Vân được đề bạt mà được nhờ.
Trương Thanh Vân cũng không có cảm giác gì với điều này, hắn chỉ coi đó là những câu nói lúc trà nước mà thôi. Nhưng hai vị khách đến vào buổi chiều lại làm hắn cảm thấy bi ai.
Khâu Hâm và Phương Tiểu Nam tiến vào trong khách sạn Vũ Lăng thì lập tức đến thăm hỏi Trương Thanh Vân, chỉ cần nhìn vẻ mặt hồng hào của hai người là Trương Thanh Vân không khỏi thở dài một hơi. Mình rời khỏi Tang Chương làm hai người thấy rất vui sướng.
Phương Tiểu Nam đưa đến một bức tượng đá rất tinh xảo, Trương Thanh Vân cùng hai người nói chuyện phiếm, tất nhiên quà cáp sẽ không nhận. Khâu Hâm nói:
- Thanh Vân, chúng tôi đều hy vọng anh được đề bạt, anh đi lần này, ha ha, làm tôi cảm thấy có chút cảm khái.
Trương Thanh Vân híp mắt nói:
- Xin chỉ giáo?
Khâu Hâm thở dài một hơi nói:
- Anh đấy, đừng tưởng rằng tôi đến đây giả mù sa mưa để tiễn chân anh, tôi thật sự có cảm xúc. Nói thật với anh, tôi cũng sắp rời khỏi Vũ Lăng, lúc này mưa gió sắp đến rồi.
Trương Thanh Vân không lên tiếng, hắn dùng ánh mắt sững sờ nhìn Khâu Hâm, cũng không biết vì sao đối phương lại nói ra những lời như vậy. Khâu Hâm cười nói:
- Được rồi, được rồi, không nói những lời như vậy nữa. Tiểu Nam mang thứ này đi thôi, Thanh Vân chắc sẽ không thu quà cáp.
Khâu Hâm đứng dậy nhìn về phía Trương Thanh Vân rồi nói:
- Tôi và anh cùng tuổi, thậm chí còn lớn hơn anh nửa tháng nhưng nếu so sánh về khí độ và bản lĩnh thì tôi chẳng đáng là gì. Đời có khi bại khi thắng, những tiểu bối chúng ta cũng không làm mất mặt các vị tiền bối.
Trương Thanh Vân nhìn Khâu Hâm và Phương Tiểu Nam bỏ đi mà trong đầu sinh ra nghi hoặc. Hắn tưởng rằng hai người này giả mù sa mưa đến tiễn chân, thậm chí còn nghĩ rằng Phương Tiểu Nam sẽ nói vài câu mỉa mai, không ngờ kết quả nằm ngoài dự đoán.
Lời nói của Khâu Hâm quá sức khó tưởng, Trương Thanh Vân không hiểu rõ ý đồ của đối phương, nhưng khẳng định một điều là Khâu Hâm đã thoái chí, nhưng hắn có cần phải như vậy không?
- Khi bại khi thắng!
Khóe miệng Trương Thanh Vân xuất hiện một đường cong, ý nghĩa của bốn chữ này quả nhiên không tầm thường. Xét theo điển cổ thì trong tấu chương dâng lên cho Từ Hi Thái Hậu, Tằng Quốc Phiên từng sửa câu nhiều lần thắng bại thành khi bại khi thắng, chỉ là một sửa đổi đơn giản nhưng có tâm tính khác biệt.
Liên tiếp thắng bại thì rất uể oải, mà khi bại khi thắng lại có tính tích cực về tinh thần.
Tằng Quốc Phiên trước nay thường lạnh nhạt với bại trận nhưng Khâu Hâm dùng bốn chữ này, xem ra hắn chuẩn bị vứt con giữa chợ.
Ai bỏ con? Ai muốn vứt bỏ ai? Khâu Hâm sao lại nói một câu thẳng thắn như vậy trước mặt Phương Tiểu Nam? Trương Thanh Vân cảm thấy đầu mình phình to ra, có rất nhiều chuyện rất khó phân biệt. Chính mình đã coi thường một anh hùng trong thiên hạ như Khâu Hâm, rõ ràng kẻ này lợi hại hơn mình tưởng, tất nhiên cũng không loại trừ khả năng có cao nhân chỉ điểm sau lưng. Nhưng chỉ từ bốn chữ trong lời nói của Khâu Hâm thì có thể thấy được kẻ này không phải loại ma ám quỷ hờn.
Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới lắc đầu, hắn đã nên đến Thành Đô, phải tạm biệt Vũ Lăng, tranh chấp nơi này làm quan chức xa rời quần chúng.
Trong sân bay thủ đô, Trương Thanh Vân mặc một bộ trang phục bình thường, đeo kính râm, một va li hành lý, nhìn qua giống như một du khách độc hành.
Sau khi đi ra cửa số một, Trương Thanh Vân móc điện thoại ra thì đã nhìn thấy Triệu Giai Ngọc đang đứng ở xa.
- Thanh Vân!
Triệu Giai Ngọc thấy Trương Thanh Vân thì tiến lên, bên cạnh nàng còn có một cô gái, hai người cao không kém nhau giống như hai chị em.
Trương Thanh Vân tiến lên phía trước nói:
- Không phải đã nói không cần phải đến đón anh sao?
Triệu Giai Ngọc không trực tiếp trả lời, nàng chỉ sang cô gái bên cạnh nói:
- Đây là Hồng Yến, là du học sinh nước Anh!
- Chào em, cô luôn nhắc đến em đấy!
Trương Thanh Vân cười nói, Triệu Hồng Yến dùng ánh mắt có hơi cổ quái nhìn Trương Thanh Vân rồi gật gật đầu mà há miệng không lên tiếng. Chỉ cần nhìn cũng biết con gái của Triệu Truyền không cứng rắn như bố, có vẽ khá điềm tĩnh, đối mặt với người thân cũng khá rụt rè. Khi lên xe thì Trương Thanh Vân có nhiệm vụ cầm lái, hai cô cháu Triệu Giai Ngọc ngồi ở phía sau, hai người nói chuyện rất nhỏ nhưng Trương Thanh Vân lắng tai nghe thấy rất rõ ràng.
Trương Thanh Vân thấy Triệu Hồng yến đánh giá nhãn hiệu quần áo của mình quá kém, lại nói mình không giống lãnh đạo, trái ngược hẳn với "đại ca". Trương Thanh Vân thầm buồn cười, hắn không nhịn được phải quay đầu nói:
- Hồng Yến à, có ý kiến thì cứ nói với anh, đừng quấn lấy cô chứ?
Hai người ở phía sau chợt "ơ" lên một tiếng, đều không ngờ tai Trương Thanh Vân lại thính như vậy, bầu không khí trong xe cũng trở nên có chút xấu hổ. Triệu Hồng yến thì đỏ mặt, ấn tượng về dượng Thanh Vân lại tốt hơn một phần.
Trong Triệu gia thì nàng là tiểu bối, cha có rất nhiều anh chị em, anh em rễ cũng có rất nhiều. Phần lớn anh em rể của Triệu gia đều là quan viên, cả đám đều mặc tây phục và rất âm trầm, không chút thú vị.
Mà Triệu Giai Ngọc là một cô duy nhất chưa kết hôn, Triệu Hồng yến cũng vì vậy mà rất hâm mộ Trương Thanh Vân, cũng muốn được sớm gặp mặt xem dượng mình là nhân vật lợi hại thế nào mà dám bắt cóc cô cô. Hôm nay cuối cùng Hồng Yến cũng được thỏa ước nguyện.
Nhưng ấn tượng đầu tiên về Trương Thanh Vân cũng không tốt, nhìn trang phục của đối phương thì thấy giống những tiểu tử mới lớn, đâu có thể phối hợp với cô cô được? Nhưng lúc này thấy Trương Thanh Vân nói chuyện sảng khoái, không che giấu, không ra vẻ, Hồng Yến thầm nghĩ dượng mình cũng tốt đấy chứ?
Trương Thanh Vân cũng không quan tâm cô gái đang nghĩ gì, hắn quay đầu lại hỏi về bệnh tình của Hoàng Tân Quyền. Triệu Giai Ngọc thở dài một hơi, nàng nói ra chút tình huống.
Thì ra trái tim của Hoàng Tân Quyền cũng có vấn đề, gần đây đã có dấu hiệu suy kiệt, bất đắc dĩ lắm mới phải lên thủ đô để phẫu thuật.
- Sao lại phải phẫu thuật ở thủ đô? Trời lạnh thế này sao không xuống phương nam?
Trương Thanh Vân cau mày nói, Triệu Giai Ngọc trầm ngâm không mở lời, có lẽ nàng cũng không hiểu rõ nguyên nhân.
Triệu Giai Ngọc đã sắp xếp phòng khách sạn ở thủ đô rất tốt, ba gian hai phòng, có phòng làm việc riêng. Khi ba người về phòng thì Trương Thanh Vân tắm rửa rồi thay đồ đi vào phòng khách, hai cô cháu Triệu Giai Ngọc vẫn còn ngồi ở đây. Trương Thanh Vân nói:
- Các em cứ đi dạo chơi, không cần quan tâm đến anh, hơn nữa một lúc sau anh cũng phải đến bệnh viện thăm hỏi bí thư Hoàng.
Triệu Giai Ngọc và Hồng Yến đưa mắt nhìn nhau giống như có lời muốn nói, cuối cùng Triệu Hồng yến cũng mở lời trước:
- Điều này...Chú...Trương... ....
Triệu Hồng yến mở miệng, giọng điệu ấp úng, không biết nên gọi Trương Thanh Vân thế nào cho phải.
Trương Thanh Vân nhịn không được phải cười một tiếng, hắn nói:
- Đơn giản không biết nên kêu thế nào thì cứ gọi anh là Trương đại ca, chúng ta mỗi người đã giao một vật, không cần phải quan tâm đến vai vế.
- Á...Anh... ....
Triệu Giai Ngọc trừng mắt nhìn Trương Thanh Vân, trong lòng có chút oán giận và thầm mắng hắn hoang đường. Triệu Hồng yến thì thở phào nhẹ nhõm, ngược lại cảm thấy dượng không khác gì ước vọng của mình, nàng nhân tiện nói:
- À...Chú Hoàng bên kia vừa giải phẫu nên không nên đến thăm hỏi vào lúc này, em...Ba của em muốn gặp anh... ....
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt trì trệ, hắn nhìn sang Triệu Giai Ngọc. Khi hắn còn ở Thành Đô thì nàng liên tục gọi điện, mình cũng tưởng rằng nàng muốn nói về tin tức của bí thư Hoàng, nào ngờ không phải là như vậy. Triệu Truyền muốn gặp mặt mình sao?
Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân cảm thấy tâm tình rất phức tạp, vẻ mặt cũng không ngừng biến đổi. Hắn nghĩ đến tình cảnh cuối cùng khi gặp mặt Triệu Truyền, lúc đó đối phương cao cao tại thượng giống như kẻ phán quyết vận mệnh của chính mình. Triệu Truyền là dao thớt, Trương Thanh Vân là cá, chính mình trong mắt hắn như là nô tài, đó là sự sỉ nhục tuyệt đối, cảm giác này đủ để ghi khắc cả đời. Lúc này sao Triệu Truyền lại muốn gặp mình rồi?
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt xuất hiện một loại cảm giác phản cảm khó hiểu, Triệu Truyền nghĩ mình là ai? Hắn dựa vào điều gì để bắt buộc mình phải nghe theo? Đúng là đáng chê cười.
Triệu Giai Ngọc thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân không đúng thì vội vàng nháy mắt với Hồng Yến, chính nàng thì đi đến bên cạnh Trương Thanh Vân với vẻ mặt ảm đạm, nàng nói:
- Thanh Vân, anh nghỉ ngơi trước đi, em cũng không đến nhà Hồng Yến.
Trương Thanh Vân khẽ giật mình, hắn quay đầu nhìn Triệu Giai Ngọc, trong lòng chợt mềm nhũn. Triệu Giai Ngọc đúng là khéo hiểu lòng người, thì ra mỗi ngày gọi điện cho mình đều vì trong lòng không có ý kiến về vấn đề này, nàng có thể giống như mình sao? Nàng và Triệu Truyền là anh em ruột, mình dù sao cũng là người ngoài, ân oán giữa mình và Triệu Truyền hoàn toàn không cần phải làm khổ nàng. Vì vậy Trương Thanh Vân nắm lấy tay Triệu Giai Ngọc rồi cười cười nói:
- Đi thôi, em đi dạo với Hồng Yến đi. Hai ngày sau chúng ta đến thăm ông, hôm nay anh thật sự có hơi mệt.
Trương Thanh Vân nói xong thì khoát tay tiến vào phòng, vẻ mặt rất khó coi. Hắn nằm trên giương mà cảm thấy rất khó ngủ, đến kinh thành vốn là hòa hoãn với Triệu gia, tất cả đều phải suy nghĩ về Triệu Giai Ngọc.
Nhưng vào lúc cuối cùng thì Trương Thanh Vân vẫn cảm thấy có chút khó khăn, có một chuyện rất khó buông bỏ. Khi nghĩ đến Triệu Truyền thì Trương Thanh Vân lại nhớ đến tình cảnh từ biệt trong ngôi biệt thự mù mờ, những câu nói của Triệu Truyền vẫn còn rõ mồn một, nói tóm lại thì trong lòng rất khó chịu.
Triệu gia là một gia tộc nổi danh trong nước nhưng Trương Thanh Vân không sinh ra chút hảo cảm nào, dù sao hắn cũng cảm thấy khoảng cách giữa mình và bọn họ là quá xa vời.
Nếu đi cùng với Triệu gia thì Trương Thanh Vân đến Tang Chương sẽ không được như lúc này, vì lúc đó hắn là một phần tử thuộc Triệu gia, sẽ phải có tiếng nói chung với bọn họ.
Mà Triệu gia ở quá xa, hơn nữa còn cao cao tại thượng, Trương Thanh Vân hắn có muốn cũng rất khó bày tỏ lòng ngưỡng mộ, thầm nghĩ chính mình đi từng bước phải là con đường của mình.
Trương Thanh Vân chỉ là một cây cỏ, trước kia là như vậy, vĩnh viễn là như vậy. Triệu gia cao cao tại thượng, mình không hâm mộ, không trèo cao, cũng không e ngại bọn họ.
Trương Thanh Vân nghĩ thông những điều này mà những buồn phiền cũng tan biến sạch, trong lòng có sự bình thản và tự tin chưa từng có. Hắn cần phải xây dựng tương lai từ chính mình, Triệu gia cũng không quan hệ gì...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.