Chương 329: Tứ ca Triệu gia.
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
07/04/2013
Tứ ca của Triệu Giai Ngọc là Triệu Cương Kiện, là con trai của Tam thúc, lớn hơn Triệu Giai Ngọc tám tuổi, năm nay đã hơn ba mươi.
Cuộc hẹn với Triệu Cương Kiện làm Trương Thanh Vân cảm thấy bất ngờ, hắn trầm ngâm một chút rồi gật đầu với Triệu Giai Ngọc.
Trương Thanh Vân thầm nghĩ đây có lẽ là ám hiệu hòa hoãn quan hệ giữa Triệu gia và mình hoặc là Triệu Giai Ngọc, vì nghe giọng điệu của Triệu Giai Ngọc thì Triệu Cương Kiện chẳng qua chỉ là một tiểu bối trong gia tộc, hắn chỉ lớn hơn Triệu Giai Ngọc một chút, vì vậy còn lâu mới được đưa vào hạch tâm của Triệu gia.
Vì vậy Triệu Cương Kiện đến Thành Đô cũng có rất nhiều ý nghĩa, nhưng Trương Thanh Vân cũng không quan tâm nhiều chuyện như vậy. Người ta là khách, dù sao thì cũng ở cách xa vài nghìn kilomet.
Ngày hôm sau Trương Thanh Vân đến phòng tổ chức tỉnh ủy, phó phòng Vương có hơi bận rộn nhưng vẫn rất khách khí, hắn nói lãnh đạo hiện nay không có mặt, vì vậy hẹn Trương Thanh Vân lần sau đến.
Trương Thanh Vân quay về, đến chiều hắn cùng Triệu Giai Ngọc mời Triệu Cương Kiện đến biệt thự Thanh Giang làm khách.
Biệt Thự Thanh Giang nằm trong Mục Huyện, Trương Thanh Vân rất ít khi đến đây mà ngay cả Triệu Giai Ngọc cũng chỉ lâu lâu đến một lần. Lúc này nàng hình như rất thích khu Ung Cảnh, vì vậy biệt thự này căn bản thường để không.
Nhưng trong biệt thự không có chủ nhân thì vẫn còn người giúp việc, khi hai người Trương Thanh Vân đến đây thì bên trong rất gọn gàng và sạch sẽ.
Tổng cộng Triệu Giai Ngọc có bốn người giúp việc, đều là nữ. Người trước kia lo lắng cho cuộc sống của nàng được gọi là dì Ngũ, đã có tuổi, trước đó Trương Thanh Vân cũng đã gặp mặt. Dì Ngũ tiến lên đón ngoài cửa, khi nhìn thấy Trương Thanh Vân thì rất nhiệt tình, không còn có vẻ căm thù như lần đầu tiên, có lẽ nàng cũng biết quan hệ giữa Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc.
Trên đường đi vào phòng khách thì Triệu Giai Ngọc và dì Ngũ trò truyện rất khá, có thể nhìn thấy tình cảm giữa hai người khá sâu. Dì Ngũ khuyên Triệu Giai Ngọc nên thường xuyên trở về, lúc nói chuyện còn thường liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, thật ra đang nói cho Trương Thanh Vân nghe.
Trong mắt dì Ngũ thì điều kiện của Trương Thanh Vân chắc chắn sẽ rất kém, có lẽ tám phần là tiểu thư muốn nể mặt hắn, cố ý cùng hắn ở trong khu dân cư, tránh cho hắn sinh ra cảm giác tự ti khi ở trong biệt thự xa hoa thế này.
Trương Thanh Vân nhìn thấy bộ mặt cổ quái của dì Ngũ thì trong lòng thầm buồn cười, Triệu Giai Ngọc không muốn trở về sao lại muốn trách tôi?
Triệu Giai Ngọc hình như cũng nhìn ra chút manh mối, nàng khoát tay nói:
- Dì Ngũ, cháu biết rồi, nhưng Trương Thanh Vân nói ở đây có chút âm trầm, vì vậy sau này con cũng ít đến. Con đang chuẩn bị mua nhà, không lâu sau sẽ chuyển qua, mọi người có thể ở cùng chỗ.
Trương Thanh Vân và dì Ngũ đều ngẩn ngơ, trước đó hắn chỉ nói vài lời tùy tiện mà thôi, không ngờ Triệu Giai Ngọc lại cho là thật. Mà dì Ngũ cũng kinh ngạc vì sự thay đổi của tiểu thư, cặp mắt nàng không ngừng đảo lên người Trương Thanh Vân, nàng muốn nhìn rõ tiểu tử này.
Dì Ngũ thầm nghĩ tiểu tử này cũng chỉ bình thường, sao Ngọc Ngọc lại nghe lời hắn như vậy? Vì vậy mà cũng cảm thấy có chút quái dị, phải biết rằng nàng rất quen thuộc Triệu Giai Ngọc, biết rõ tiểu thư là người cao ngạo, tính tình lạnh như băng, sao hôm nay có bạn trai lại biến đổi lớn như vậy? Tuy dì Ngũ cảm thấy kỳ quái nhưng lại càng nhiệt tình với Trương Thanh Vân, Triệu Giai Ngọc đã thay đổi thì rõ ràng là chuyện tốt.
Hai giờ chiều, một chiếc xe màu đen chậm rãi tiến vào trong sân, Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc xuống lầu nghênh đón. Khi xe chậm rãi dừng lại thì lái xe nhanh chóng đi xuống mở cửa sau.
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Triệu Cương Kiện, người này cũng không quá trưởng thành, có lẽ cũng ra ngoài kinh doanh chưa được bao lâu. Nhưng người này cao to mà cũng hơi mập cộng thêm một bộ tây phục màu đen, trên mặt là một cặp kính, nếu nói bốn mươi tuổi cũng không phải vấn đề.
Triệu Cương Kiện rõ ràng được kế thừa huyết thống quân nhân của Triệu tướng quân, nhìn qua thì rõ ràng là một người gọn gàng, thân thể thẳng tắp, cặp mắt có thần, có một luồng khí thế uy võ.
- Ngọc Ngọc!
Triệu Cương Kiện vừa xuống xe thì đã gọi Triệu Giai Ngọc, vẻ mặt tràn đầy nụ cười, khóe mắt nhăn lại, có vẻ rất vui:
- Chỗ này thật tốt, không biết khi nào Tứ ca mới có được một căn biệt thự thế này.
Triệu Giai Ngọc không tiến lên, hình như nàng đã có thói quen của lãnh đạo, khi Triệu Cương Kiện đi đến trước mặt thì nàng mới tiến lên nửa bước nghiêng đầu nói với Trương Thanh Vân:
- Thanh Vân, đây là Tứ ca của em!
Triệu Cương Kiện chợt kinh ngạc, hắn không ngờ em gái của mình lại bảo vệ bạn trai như vậy, vừa rồi mình xuống xe chỉ chào hỏi mỗi một mình Triệu Giai Ngọc, cũng vì vậy mà làm cho nàng cảm thấy bất mãn.
Khi Triệu Cương Kiện nhìn kỹ lại thì thấy Trương Thanh Vân rất trẻ đến mức giật mình, khóe miệng Trương Thanh Vân là một nụ cười thản nhiên làm Triệu Cương Kiện cảm thấy có một luồng hương vị làm người ta khó thể cân nhắc. Cơ thể và khí chất của Trương Thanh Vân hoàn toàn không rơi vào thế hạ phong khi đối mặt với mình, đôi mắt rất nhu hòa, nhưng nếu bị cặp mắt này nhìn vào thì động tác của chính mình cũng có chút mất tự nhiên, trong lòng hắn không khỏi có chút rùng mình.
Người này quả nhiên là bất phàm, đại ca nói không sai, nghĩ lại cũng đúng, kẻ dám bắt cóc em gái mình đi nào phải bọn hèn nhát?
- Chào Tứ ca, tôi sẽ gọi anh như Giai Ngọc! Tôi là Trương Thanh Vân, anh cứ gọi tôi là Thanh Vân là được!
Trương Thanh Vân cười, hắn vươn tay ra nói:
- Mời vào nhà ngồi, nói thật bình thường chúng tôi cũng rất ít khi đến đây, hôm nay cũng vì chào đón anh mới đến, như thế này cũng có hơi khó coi, cũng không phải đạo đãi khách.
Triệu Cương Kiện cũng vươn tay ra, hai người nắm chặt tay nhau, hắn khẽ dùng chút lực mà cảm thấy tay đối phương hơi nhũn, rõ ràng không quá nhiệt tình, vì vậy hắn cũng buông tay.
Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Xem ra Tứ ca cũng không phải chỉ du học ở Châu Âu!
Vẻ mặt Triệu Cương Kiện chợt biến đổi, hắn cười khan một tiếng coi như chấp nhận. Hắn chỉ cần bắt tay đã cảm giác được em rể mình chẳng phải là một tên mặt trắng, nhìn người cũng rất có bộ dáng, mơ hồ có phong thái của lãnh đạo. Ngoài miệng thì người này gọi là Tứ ca nhưng trong lòng nghĩ mình còn non, được người khác nâng đỡ, vì vậy cũng có chút mất tự nhiên.
Khi đi vào phòng khách thì dì Ngũ tự mình dâng trà, hơn nữa cũng có chút tâm tình, rất chu đáo với Trương Thanh Vân, nàng nói:
- Trương tiên sinh, dưới bếp đang chuẩn bị cơm tối.
- Vâng!
Trương Thanh Vân gật đầu, hắn biết dì Ngũ đang hỏi xem tối nay có ở lại dùng cơm hay không, hắn nhân tiện nói:
- Chúng tôi sẽ ở lại dùng cơm!
Dì Ngũ lên tiếng rồi lui xuống, Trương Thanh Vân liếc qua Triệu Giai Ngọc rồi co quắp miệng. Nàng cũng rất biết giả vờ, mình và dì Ngũ không quen không biết nhưng hết lần này đến lần khác Triệu Giai Ngọc lại bắt dì Ngũ hỏi ý kiến mình, như vậy không phải đang chừa mặt mũi cho mình trước mặt Triệu Cương Kiện sao? Cũng rất có ý đồ.
Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc chợt ửng hồng, nàng ho khan rồi đứng lên nói:
- Tứ ca, anh và Thanh Vân cứ trò chuyện, em tự mình vào phòng bếp, như vậy thì món ăn mới phù hợp khẩu vị của hai người.
Triệu Giai Ngọc nói xong cũng không chờ Triệu Cương Kiện đáp lời mà rời khỏi phòng khách. Trương Thanh Vân cười, Triệu Giai Ngọc đúng là, về nhà phải cho biết tay, không ngờ cũng có lắm trò như vậy.
Triệu Cương Kiện thì trợn mắt há mồm, hôm nay Triệu Giai Ngọc làm cho hắn ngạc nhiên quá lớn. Hắn rất biết rõ em họ của mình, đây là người lạnh lùng từ trong xương tủy, nói chuyện cũng không nể mặt ai.
Triệu Giai Ngọc ỷ có sự yêu thương của Triệu tướng quân, trước kia đối mặt với các chú trong nhà cũng không quá nể tình. Có một lần cả nhà ăn một bữa cơm đoàn viên, Tứ thúc yêu cầu tất cả mọi người đợi dùng cơm xong mới được rời khỏi bàn tiệc, những người khác không dám nói lời nào nhưng Triệu Giai Ngọc chỉ ăn qua loa rồi buông đũa về phòng. Tứ thúc cũng lập tức gọi lại.
Triệu Giai Ngọc nói mình đau đầu, sau đó trừng mắt nhìn tất cả mọi người rồi về phòng, điều này làm cho Tứ thúc rất mất mặt.
Lúc này thì tốt rồi, tìm được một bạn trai mà tính tình biến đổi trầm trọng, bạn trai nói gì nghe nấy, cũng nói nhiều hơn trước. Trước kia dùng cơm thì Triệu Giai Ngọc làm gì quan tâm đến khẩu vị của Triệu Cương Kiện hắn? Triệu Giai Ngọc nói ra những lời như vậy cũng đủ làm cho người khác phải kinh sợ.
Triệu Cương Kiện nghĩ đến những điều này mà không khỏi nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, là một người đàn ông, hắn không thể không bội phục sự lợi hại của Trương Thanh Vân. Hắn thầm nghĩ nếu mình có được khả năng như vậy thì ngày xưa sẽ rất thoải mái rồi. Nhưng bây giờ hắn đã đâm đầu vào một cuộc hôn nhân hại người, ngay cả lúc này còn chưa kịp thích ứng, cứ vài ngày là cãi nhau một lần.
Thân phận của Triệu Cương Kiện hắn rất hiển hách, mà vợ thì cũng không phải tầm thường. Vợ của hắn chính là chị của Quách Tuyết Phương, là Quách Ái Bình. Tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ không biết rõ những điều này, hắn chỉ cảm thấy vẻ mặt Tứ ca có chút biến đổi, khí thế đã thu lại khá nhiều, không còn có vẻ gây hấn như vừa rồi.
- Tứ ca, ngọn gió nào thổi anh đến Thành Đô thế này!
Trương Thanh Vân mở miệng phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
Thủy Càn Khôn chợt giật mình thanh tỉnh, hắn ngượng ngùng cười nói:
- Là thế này, trong nhà cho tôi thường trú ở Thành Đô, sau này cơ hội chúng ta gặp mặt nhau sẽ là rất nhiều. Cậu có bết tập đoàn xây dựng Giang Nam không? Bây giờ tôi ở bên đó.
- À!
Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, tất nhiên hắn biết rõ tập đoàn xây dựng Giang Nam, là sản nghiệp của Triệu gia, trước kia Triệu Giai Ngọc cũng làm việc ở bên đó. Lúc này Triệu Cương Kiện đến đây cũng xem như tiếp nhận vị trí của Triệu Giai Ngọc, xem ra vị Tứ ca này đến đây cũng không phải cố ý, Trương Thanh Vân cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì trong lòng chợt giãn ra, cũng thẳng thắn và thành thật hơn rất nhiều. Giọng điệu của Triệu Cương Kiện là khẩu âm thủ đô, cũng kế thừa truyền thống đàm đạo của gia tộc lớn trong thủ đô, hai người nói chuyện rất vui vẻ.
- Đúng rồi, Thanh Vân, công ty cầu đường Thiên Hà của chúng tôi có đấu thầu ở Tang Chương, tôi đã thông báo với bọn họ. Xây dựng khu căn cứ cách mạng thì chúng tôi cũng không muốn kiếm được nhiều tiền, công ty Thiên Hà cũng thỏa mãn điều kiện của cậu chứ?
Triệu Cương Kiện thừa dịp hai người đang rất hứng thú nói chuyện mà đột nhiên nói ra một câu.
Trương Thanh Vân chợt kinh ngạc, trong lòng mới giật mình thì ra Triệu Cương Kiện đến cũng có mục đích. Triệu Cương Kiện có khí thế khủng bố, cái gì mà không kiếm tiền, còn hỏi Trương Thanh Vân hắn có hài lòng hay không, đây không phải đang bắt mình phải hài lòng à?
- Vấn đề có hài lòng hay không phải đến khi xong công trình mới biết được. Hơn nữa lần này tất cả các công ty cạnh tranh hạng mục đều có thực lực rất mạnh, cho nên dù các anh có tốt thì tôi cũng không thể hứa hẹn công ty Thiên Hà sẽ trúng thầu với tỷ lệ một trăm phần trăm. Điều này anh cũng cần phải xem xét, vì trên thị ủy cũng có sự chuẩn bị.
Trương Thanh Vân nói.
Triệu Cương Kiện chợt sững sờ, không ngờ Trương Thanh Vân lại thoái thác với lý do như vậy, tuyệt đối không phối hợp, vì vậy mà vẻ mặt có chút không nhịn được.
- Tứ ca, nếu nói vài lời khó nghe thì anh hôm nay làm khách, chúng ta là người thân tụ tập với nhau, nếu có ý gì khác thì cũng không nên. Chính anh cũng đã nói rõ rồi đấy, vùng căn cứ cách mạng năm xưa không thể xây dựng qua loa được, đảng ủy Tang Chương chúng tôi cũng có khó khăn, ai làm tốt sẽ thuộc về người đó.
- Nói tóm lại chỉ có một chữ, tất cả đều phải xem xét trên lợi ích của Tang Chương. Đây là lập trường của tôi, hôm nay tôi nói ra vì chúng ta có quan hệ đặc biệt, nếu không sau này các anh có biểu hiện tốt thì cũng có kẻ chọc ngoáy sau lưng!
Vẻ mặt Triệu Cương Kiện chợt phát lạnh, trong lòng hắn đã sinh ra dự cảm em rể của mình lợi hại, nhưng hắn cũng không ngờ Trương Thanh Vân lại lợi hại như vậy.
Triệu Cương Kiện nghĩ rằng Trương Thanh Vân dù sao cũng có chỗ khó, cũng phải đánh Thái Cực Quyền, nói năng cũng phải uyển chuyển. Không ngờ Trương Thanh Vân chẳng thèm đi đường vòng, hắn trực tiếp lôi tất cả những thứ nằm trong xó xỉnh ra đặt trên bàn, khoảnh khắc này Triệu Cương Kiện cũng không biết phải nói lại như thế nào.
- Ha ha!
Triệu Cương Kiện trầm mặc nửa ngày rồi cuối cùng cũng cười thành tiếng, trong lòng cũng không biết có tư vị gì. Con gái và con rể của Triệu gia lúc này lại xem người Triệu gia như người ngoài, nếu đã phân chia rõ ràng như vậy thì làm hắn cảm thấy có chút châm chọc.
- Thanh Vân, cậu phải nhớ kỹ có một sự thật không bao giờ thay đổi, Giai Ngọc là người Triệu gia, cậu cũng là con rể Triệu gia. Nói trắng ra thì chúng ta là người một nhà, cậu cũng đừng nói giọng quan với tôi.
Triệu Cương Kiện nói, vẻ mặt có hơi âm trầm, hắn nói tiếp:
- Tứ thúc và cha tôi vẫn hy vọng Giai Ngọc có thể quay về, dù thế nào thì cũng có chung một gốc, cậu thấy thế có phải đạo không?
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Triệu Cương Kiện, khóe miệng hắn là một nụ cười lạnh, hắn nói:
- Tứ ca, lạc đề rồi, chuyện chúng ta vừa nói chẳng liên quan gì đến vấn đề Giai Ngọc có nhận Triệu gia hay không, thật ra cô ấy đều biết rõ mình là ai.
Triệu Cương Kiện chợt ngẩn ngơ, hắn há hốc miệng nhưng không nói được câu nào. Trương Thanh Vân tiếp tục khoát tay nói:
- Tứ ca, con đường kinh doanh phải đường đường chính chính, công ty muốn kinh doanh được phải đẩy mạnh sức cạnh tranh trong hạch tâm, nếu tìm quan hệ và đầu cơ trục lợi thì không phải con đường đúng đắn.
- Tứ ca gia cảnh tốt, chắc chắn cũng thường nghe các trưởng bối dạy bảo, đạo lý này anh phải hiểu hơn tôi mới đúng, có phải không?
- Cậu!
Triệu Cương Kiện đứng dậy, hắn đang định nói điều gì đó thì lại chẳng biết cách dùng từ. Khi nghênh đón ánh mắt của Trương Thanh Vân thì Triệu Cương Kiện lại thấy mình chịu áp lực rất lớn, khí thế đường đường chính chính của đối phương làm hắn không dám đơn giản đụng độ. Khoảnh khắc này hắn cảm thấy đứng không được mà ngồi chẳng xong, không biết làm sao cho phải.
- Được rồi, Tứ ca, anh em chúng ta cũng không cần phải tranh luận vấn đề này để rồi sứt mẻ tình cảm. Chúng ta trò truyện về vấn đề khác, vừa rồi nghe nói anh rất biết cách phẩm trà, chỗ này có nhiều loại trà hay của Giang Nam, tôi và anh thưởng thức xem thế nào.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, những luồng khí thế vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, chuyển thành thuận buồm xuôi gió, giống như hai anh em vừa tranh luận không ảnh hưởng đến toàn cục.
Triệu Cương Kiện cũng cảm thấy trong lòng có chút khổ sở, hắn cũng định vung tay áo bỏ đi nhưng nếu Trương Thanh Vân đã nói như vậy mà mình còn tức giận thì quá hẹp hòi. Hắn suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng đành phải ngồi xuống.
Triệu Cương Kiện nhìn Trương Thanh Vân đang loay hoay pha trà, bộ dạng không màng danh lợi mà giống như quên lãng những lời vừa rồi. Điều này làm Triệu Cương Kiện thầm lắc đầu, hôm nay đến đây rõ ràng là uổng công, hơn nữa Giai Ngọc cũng không xem mình là hạch tâm của Triệu gia. Khó trách Ngọc Ngọc có vài chục tỷ mà Trương Thanh Vân ở trên quan trường cũng bùng sóng thần, nếu cứ đợi một thời gian nữa thì kim đồng ngọc nữ này còn cần Triệu gia giúp đỡ nữa sao?
Triệu Cương Kiện thở phào một hơi mà trong lòng lại có chút hâm mộ cuộc sống của Triệu Giai Ngọc. Tất cả những gì em gái mình có được là tự tay làm ra, hoàn toàn có thể thoải mái và tùy ý, cuộc sống đơn giản, không cần suy xét các loại quan hệ, tôi đi theo đường tôi.
Không thiếu tiền, không thiếu địa vị xã hội, hơn nữa chỉ cần nhìn khí độ của Trương Thanh Vân là khẳng định người này sẽ là đại nhân vật quyền to chức trọng, Triệu Giai Ngọc có một cuộc sống như vậy, có một người chồng như vậy thì còn đòi hỏi gì nữa?
- Tứ ca, mời dùng trà!
Trương Thanh Vân pha trà ngon rồi rót cho Triệu Cương Kiện một ly, cũng rót cho mình một ly. Triệu Cương Kiện nhấp một ngụm, cảm thấy dư vị ngọt dịu thấm đẫm tim gan.
Trước kia Triệu Cương Kiện cũng đã từng được uống qua, không ngờ hôm nay lại chẳng có hương vị, lúc này chuyện thế tục quấn lấy người, trong đầu đang suy nghĩ về những điều được mất, sao còn tư tưởng để thưởng thức trà?
Đến tối Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc giữ Triệu Cương Kiện lại dùng cơm, bữa tối rất nhiều món ăn, lúc này Triệu Cương Kiện cũng không nhắc đến vấn đề cầu đường ở Tang Chương. Hắn biết rõ mình còn chưa đủ lực để uy hiếp em rể bất kỳ điều gì, mình và hắn là một người mới lên đường và một người đã đi xa, hơn nữa đây là Giang Nam, mình có gì để ngữa bài với bọn họ.
- Tứ ca, anh nói thích biệt thự này, thế này đi, dù sao sau này anh cũng thường xuyên ở Thành Đô, em không có lễ vật gì tặng anh, vì để tỏ lòng hoan nghênh, em tặng anh ngôi biệt thự này.
Triệu Giai Ngọc đột nhiên nói.
Triệu Cương Kiện chợt sững sờ, cảm giác có chút hoa mắt, tuy hắn có xuất thân thế gia, cũng không có vấn đề gì về tiền bạc nhưng căn biệt thự của Triệu Giai Ngọc có diện tích quá lớn, phương tiện xa hoa, bên trong có cả phòng tập thể hình, bể bơi, sân tennis, đầy đủ mọi thứ. Hơn nữa căn biệt thự này cũng được Triệu gia giữ lại cho nàng, nếu khong phải thân phận đặc biệt của nàng ở Triệu gia thì căn bản chẳng thể được sở hữu.
Dù Thành Đô là thành phố cấp hai nhưng muốn có được một căn biệt thự thế này cũng phải bỏ ra hơn chục triệu, Triệu Giai Ngọc chỉ nói một câu mà tặng cho Triệu Cương Kiện hắn sao? Hơn nữa giọng điệu lại rất hời hợt, thậm chí vào ngày sinh nhật của mình nàng cũng không tặng quà tùy ý như vậy.
Khi thấy Triệu Cương Kiện không nói lời nào thì Triệu Giai Ngọc lại nói:
- Tứ ca, không cần phải xấu hổ, cũng không cần nghĩ sang những mặt khác. Căn nhà này chúng em rất ít khi đến ở, căn bản đều để không, nếu đã như vậy thì không bằng tặng cho anh.
- Hơn nữa năm anh cưới vợ thì em cũng không đến trình diện, cũng không chuẩn bị lễ vật. Như lời anh đã nói, dù thế nào thì chuyện chúng ta là anh em cũng không thay đổi được.
- Hơn nữa vợ anh lại là người Quách gia, trước nay Quách gia thích bắt bẻ, Tam thúc có lẽ cũng không cho anh quá nhiều, mà anh từ nước ngoài quay về cũng không được vài năm, sự nghiệp cũng chưa khởi sắc, vì vậy anh cũng không nên khách khí.
Cuộc hẹn với Triệu Cương Kiện làm Trương Thanh Vân cảm thấy bất ngờ, hắn trầm ngâm một chút rồi gật đầu với Triệu Giai Ngọc.
Trương Thanh Vân thầm nghĩ đây có lẽ là ám hiệu hòa hoãn quan hệ giữa Triệu gia và mình hoặc là Triệu Giai Ngọc, vì nghe giọng điệu của Triệu Giai Ngọc thì Triệu Cương Kiện chẳng qua chỉ là một tiểu bối trong gia tộc, hắn chỉ lớn hơn Triệu Giai Ngọc một chút, vì vậy còn lâu mới được đưa vào hạch tâm của Triệu gia.
Vì vậy Triệu Cương Kiện đến Thành Đô cũng có rất nhiều ý nghĩa, nhưng Trương Thanh Vân cũng không quan tâm nhiều chuyện như vậy. Người ta là khách, dù sao thì cũng ở cách xa vài nghìn kilomet.
Ngày hôm sau Trương Thanh Vân đến phòng tổ chức tỉnh ủy, phó phòng Vương có hơi bận rộn nhưng vẫn rất khách khí, hắn nói lãnh đạo hiện nay không có mặt, vì vậy hẹn Trương Thanh Vân lần sau đến.
Trương Thanh Vân quay về, đến chiều hắn cùng Triệu Giai Ngọc mời Triệu Cương Kiện đến biệt thự Thanh Giang làm khách.
Biệt Thự Thanh Giang nằm trong Mục Huyện, Trương Thanh Vân rất ít khi đến đây mà ngay cả Triệu Giai Ngọc cũng chỉ lâu lâu đến một lần. Lúc này nàng hình như rất thích khu Ung Cảnh, vì vậy biệt thự này căn bản thường để không.
Nhưng trong biệt thự không có chủ nhân thì vẫn còn người giúp việc, khi hai người Trương Thanh Vân đến đây thì bên trong rất gọn gàng và sạch sẽ.
Tổng cộng Triệu Giai Ngọc có bốn người giúp việc, đều là nữ. Người trước kia lo lắng cho cuộc sống của nàng được gọi là dì Ngũ, đã có tuổi, trước đó Trương Thanh Vân cũng đã gặp mặt. Dì Ngũ tiến lên đón ngoài cửa, khi nhìn thấy Trương Thanh Vân thì rất nhiệt tình, không còn có vẻ căm thù như lần đầu tiên, có lẽ nàng cũng biết quan hệ giữa Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc.
Trên đường đi vào phòng khách thì Triệu Giai Ngọc và dì Ngũ trò truyện rất khá, có thể nhìn thấy tình cảm giữa hai người khá sâu. Dì Ngũ khuyên Triệu Giai Ngọc nên thường xuyên trở về, lúc nói chuyện còn thường liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, thật ra đang nói cho Trương Thanh Vân nghe.
Trong mắt dì Ngũ thì điều kiện của Trương Thanh Vân chắc chắn sẽ rất kém, có lẽ tám phần là tiểu thư muốn nể mặt hắn, cố ý cùng hắn ở trong khu dân cư, tránh cho hắn sinh ra cảm giác tự ti khi ở trong biệt thự xa hoa thế này.
Trương Thanh Vân nhìn thấy bộ mặt cổ quái của dì Ngũ thì trong lòng thầm buồn cười, Triệu Giai Ngọc không muốn trở về sao lại muốn trách tôi?
Triệu Giai Ngọc hình như cũng nhìn ra chút manh mối, nàng khoát tay nói:
- Dì Ngũ, cháu biết rồi, nhưng Trương Thanh Vân nói ở đây có chút âm trầm, vì vậy sau này con cũng ít đến. Con đang chuẩn bị mua nhà, không lâu sau sẽ chuyển qua, mọi người có thể ở cùng chỗ.
Trương Thanh Vân và dì Ngũ đều ngẩn ngơ, trước đó hắn chỉ nói vài lời tùy tiện mà thôi, không ngờ Triệu Giai Ngọc lại cho là thật. Mà dì Ngũ cũng kinh ngạc vì sự thay đổi của tiểu thư, cặp mắt nàng không ngừng đảo lên người Trương Thanh Vân, nàng muốn nhìn rõ tiểu tử này.
Dì Ngũ thầm nghĩ tiểu tử này cũng chỉ bình thường, sao Ngọc Ngọc lại nghe lời hắn như vậy? Vì vậy mà cũng cảm thấy có chút quái dị, phải biết rằng nàng rất quen thuộc Triệu Giai Ngọc, biết rõ tiểu thư là người cao ngạo, tính tình lạnh như băng, sao hôm nay có bạn trai lại biến đổi lớn như vậy? Tuy dì Ngũ cảm thấy kỳ quái nhưng lại càng nhiệt tình với Trương Thanh Vân, Triệu Giai Ngọc đã thay đổi thì rõ ràng là chuyện tốt.
Hai giờ chiều, một chiếc xe màu đen chậm rãi tiến vào trong sân, Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc xuống lầu nghênh đón. Khi xe chậm rãi dừng lại thì lái xe nhanh chóng đi xuống mở cửa sau.
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Triệu Cương Kiện, người này cũng không quá trưởng thành, có lẽ cũng ra ngoài kinh doanh chưa được bao lâu. Nhưng người này cao to mà cũng hơi mập cộng thêm một bộ tây phục màu đen, trên mặt là một cặp kính, nếu nói bốn mươi tuổi cũng không phải vấn đề.
Triệu Cương Kiện rõ ràng được kế thừa huyết thống quân nhân của Triệu tướng quân, nhìn qua thì rõ ràng là một người gọn gàng, thân thể thẳng tắp, cặp mắt có thần, có một luồng khí thế uy võ.
- Ngọc Ngọc!
Triệu Cương Kiện vừa xuống xe thì đã gọi Triệu Giai Ngọc, vẻ mặt tràn đầy nụ cười, khóe mắt nhăn lại, có vẻ rất vui:
- Chỗ này thật tốt, không biết khi nào Tứ ca mới có được một căn biệt thự thế này.
Triệu Giai Ngọc không tiến lên, hình như nàng đã có thói quen của lãnh đạo, khi Triệu Cương Kiện đi đến trước mặt thì nàng mới tiến lên nửa bước nghiêng đầu nói với Trương Thanh Vân:
- Thanh Vân, đây là Tứ ca của em!
Triệu Cương Kiện chợt kinh ngạc, hắn không ngờ em gái của mình lại bảo vệ bạn trai như vậy, vừa rồi mình xuống xe chỉ chào hỏi mỗi một mình Triệu Giai Ngọc, cũng vì vậy mà làm cho nàng cảm thấy bất mãn.
Khi Triệu Cương Kiện nhìn kỹ lại thì thấy Trương Thanh Vân rất trẻ đến mức giật mình, khóe miệng Trương Thanh Vân là một nụ cười thản nhiên làm Triệu Cương Kiện cảm thấy có một luồng hương vị làm người ta khó thể cân nhắc. Cơ thể và khí chất của Trương Thanh Vân hoàn toàn không rơi vào thế hạ phong khi đối mặt với mình, đôi mắt rất nhu hòa, nhưng nếu bị cặp mắt này nhìn vào thì động tác của chính mình cũng có chút mất tự nhiên, trong lòng hắn không khỏi có chút rùng mình.
Người này quả nhiên là bất phàm, đại ca nói không sai, nghĩ lại cũng đúng, kẻ dám bắt cóc em gái mình đi nào phải bọn hèn nhát?
- Chào Tứ ca, tôi sẽ gọi anh như Giai Ngọc! Tôi là Trương Thanh Vân, anh cứ gọi tôi là Thanh Vân là được!
Trương Thanh Vân cười, hắn vươn tay ra nói:
- Mời vào nhà ngồi, nói thật bình thường chúng tôi cũng rất ít khi đến đây, hôm nay cũng vì chào đón anh mới đến, như thế này cũng có hơi khó coi, cũng không phải đạo đãi khách.
Triệu Cương Kiện cũng vươn tay ra, hai người nắm chặt tay nhau, hắn khẽ dùng chút lực mà cảm thấy tay đối phương hơi nhũn, rõ ràng không quá nhiệt tình, vì vậy hắn cũng buông tay.
Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Xem ra Tứ ca cũng không phải chỉ du học ở Châu Âu!
Vẻ mặt Triệu Cương Kiện chợt biến đổi, hắn cười khan một tiếng coi như chấp nhận. Hắn chỉ cần bắt tay đã cảm giác được em rể mình chẳng phải là một tên mặt trắng, nhìn người cũng rất có bộ dáng, mơ hồ có phong thái của lãnh đạo. Ngoài miệng thì người này gọi là Tứ ca nhưng trong lòng nghĩ mình còn non, được người khác nâng đỡ, vì vậy cũng có chút mất tự nhiên.
Khi đi vào phòng khách thì dì Ngũ tự mình dâng trà, hơn nữa cũng có chút tâm tình, rất chu đáo với Trương Thanh Vân, nàng nói:
- Trương tiên sinh, dưới bếp đang chuẩn bị cơm tối.
- Vâng!
Trương Thanh Vân gật đầu, hắn biết dì Ngũ đang hỏi xem tối nay có ở lại dùng cơm hay không, hắn nhân tiện nói:
- Chúng tôi sẽ ở lại dùng cơm!
Dì Ngũ lên tiếng rồi lui xuống, Trương Thanh Vân liếc qua Triệu Giai Ngọc rồi co quắp miệng. Nàng cũng rất biết giả vờ, mình và dì Ngũ không quen không biết nhưng hết lần này đến lần khác Triệu Giai Ngọc lại bắt dì Ngũ hỏi ý kiến mình, như vậy không phải đang chừa mặt mũi cho mình trước mặt Triệu Cương Kiện sao? Cũng rất có ý đồ.
Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc chợt ửng hồng, nàng ho khan rồi đứng lên nói:
- Tứ ca, anh và Thanh Vân cứ trò chuyện, em tự mình vào phòng bếp, như vậy thì món ăn mới phù hợp khẩu vị của hai người.
Triệu Giai Ngọc nói xong cũng không chờ Triệu Cương Kiện đáp lời mà rời khỏi phòng khách. Trương Thanh Vân cười, Triệu Giai Ngọc đúng là, về nhà phải cho biết tay, không ngờ cũng có lắm trò như vậy.
Triệu Cương Kiện thì trợn mắt há mồm, hôm nay Triệu Giai Ngọc làm cho hắn ngạc nhiên quá lớn. Hắn rất biết rõ em họ của mình, đây là người lạnh lùng từ trong xương tủy, nói chuyện cũng không nể mặt ai.
Triệu Giai Ngọc ỷ có sự yêu thương của Triệu tướng quân, trước kia đối mặt với các chú trong nhà cũng không quá nể tình. Có một lần cả nhà ăn một bữa cơm đoàn viên, Tứ thúc yêu cầu tất cả mọi người đợi dùng cơm xong mới được rời khỏi bàn tiệc, những người khác không dám nói lời nào nhưng Triệu Giai Ngọc chỉ ăn qua loa rồi buông đũa về phòng. Tứ thúc cũng lập tức gọi lại.
Triệu Giai Ngọc nói mình đau đầu, sau đó trừng mắt nhìn tất cả mọi người rồi về phòng, điều này làm cho Tứ thúc rất mất mặt.
Lúc này thì tốt rồi, tìm được một bạn trai mà tính tình biến đổi trầm trọng, bạn trai nói gì nghe nấy, cũng nói nhiều hơn trước. Trước kia dùng cơm thì Triệu Giai Ngọc làm gì quan tâm đến khẩu vị của Triệu Cương Kiện hắn? Triệu Giai Ngọc nói ra những lời như vậy cũng đủ làm cho người khác phải kinh sợ.
Triệu Cương Kiện nghĩ đến những điều này mà không khỏi nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, là một người đàn ông, hắn không thể không bội phục sự lợi hại của Trương Thanh Vân. Hắn thầm nghĩ nếu mình có được khả năng như vậy thì ngày xưa sẽ rất thoải mái rồi. Nhưng bây giờ hắn đã đâm đầu vào một cuộc hôn nhân hại người, ngay cả lúc này còn chưa kịp thích ứng, cứ vài ngày là cãi nhau một lần.
Thân phận của Triệu Cương Kiện hắn rất hiển hách, mà vợ thì cũng không phải tầm thường. Vợ của hắn chính là chị của Quách Tuyết Phương, là Quách Ái Bình. Tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ không biết rõ những điều này, hắn chỉ cảm thấy vẻ mặt Tứ ca có chút biến đổi, khí thế đã thu lại khá nhiều, không còn có vẻ gây hấn như vừa rồi.
- Tứ ca, ngọn gió nào thổi anh đến Thành Đô thế này!
Trương Thanh Vân mở miệng phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
Thủy Càn Khôn chợt giật mình thanh tỉnh, hắn ngượng ngùng cười nói:
- Là thế này, trong nhà cho tôi thường trú ở Thành Đô, sau này cơ hội chúng ta gặp mặt nhau sẽ là rất nhiều. Cậu có bết tập đoàn xây dựng Giang Nam không? Bây giờ tôi ở bên đó.
- À!
Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, tất nhiên hắn biết rõ tập đoàn xây dựng Giang Nam, là sản nghiệp của Triệu gia, trước kia Triệu Giai Ngọc cũng làm việc ở bên đó. Lúc này Triệu Cương Kiện đến đây cũng xem như tiếp nhận vị trí của Triệu Giai Ngọc, xem ra vị Tứ ca này đến đây cũng không phải cố ý, Trương Thanh Vân cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì trong lòng chợt giãn ra, cũng thẳng thắn và thành thật hơn rất nhiều. Giọng điệu của Triệu Cương Kiện là khẩu âm thủ đô, cũng kế thừa truyền thống đàm đạo của gia tộc lớn trong thủ đô, hai người nói chuyện rất vui vẻ.
- Đúng rồi, Thanh Vân, công ty cầu đường Thiên Hà của chúng tôi có đấu thầu ở Tang Chương, tôi đã thông báo với bọn họ. Xây dựng khu căn cứ cách mạng thì chúng tôi cũng không muốn kiếm được nhiều tiền, công ty Thiên Hà cũng thỏa mãn điều kiện của cậu chứ?
Triệu Cương Kiện thừa dịp hai người đang rất hứng thú nói chuyện mà đột nhiên nói ra một câu.
Trương Thanh Vân chợt kinh ngạc, trong lòng mới giật mình thì ra Triệu Cương Kiện đến cũng có mục đích. Triệu Cương Kiện có khí thế khủng bố, cái gì mà không kiếm tiền, còn hỏi Trương Thanh Vân hắn có hài lòng hay không, đây không phải đang bắt mình phải hài lòng à?
- Vấn đề có hài lòng hay không phải đến khi xong công trình mới biết được. Hơn nữa lần này tất cả các công ty cạnh tranh hạng mục đều có thực lực rất mạnh, cho nên dù các anh có tốt thì tôi cũng không thể hứa hẹn công ty Thiên Hà sẽ trúng thầu với tỷ lệ một trăm phần trăm. Điều này anh cũng cần phải xem xét, vì trên thị ủy cũng có sự chuẩn bị.
Trương Thanh Vân nói.
Triệu Cương Kiện chợt sững sờ, không ngờ Trương Thanh Vân lại thoái thác với lý do như vậy, tuyệt đối không phối hợp, vì vậy mà vẻ mặt có chút không nhịn được.
- Tứ ca, nếu nói vài lời khó nghe thì anh hôm nay làm khách, chúng ta là người thân tụ tập với nhau, nếu có ý gì khác thì cũng không nên. Chính anh cũng đã nói rõ rồi đấy, vùng căn cứ cách mạng năm xưa không thể xây dựng qua loa được, đảng ủy Tang Chương chúng tôi cũng có khó khăn, ai làm tốt sẽ thuộc về người đó.
- Nói tóm lại chỉ có một chữ, tất cả đều phải xem xét trên lợi ích của Tang Chương. Đây là lập trường của tôi, hôm nay tôi nói ra vì chúng ta có quan hệ đặc biệt, nếu không sau này các anh có biểu hiện tốt thì cũng có kẻ chọc ngoáy sau lưng!
Vẻ mặt Triệu Cương Kiện chợt phát lạnh, trong lòng hắn đã sinh ra dự cảm em rể của mình lợi hại, nhưng hắn cũng không ngờ Trương Thanh Vân lại lợi hại như vậy.
Triệu Cương Kiện nghĩ rằng Trương Thanh Vân dù sao cũng có chỗ khó, cũng phải đánh Thái Cực Quyền, nói năng cũng phải uyển chuyển. Không ngờ Trương Thanh Vân chẳng thèm đi đường vòng, hắn trực tiếp lôi tất cả những thứ nằm trong xó xỉnh ra đặt trên bàn, khoảnh khắc này Triệu Cương Kiện cũng không biết phải nói lại như thế nào.
- Ha ha!
Triệu Cương Kiện trầm mặc nửa ngày rồi cuối cùng cũng cười thành tiếng, trong lòng cũng không biết có tư vị gì. Con gái và con rể của Triệu gia lúc này lại xem người Triệu gia như người ngoài, nếu đã phân chia rõ ràng như vậy thì làm hắn cảm thấy có chút châm chọc.
- Thanh Vân, cậu phải nhớ kỹ có một sự thật không bao giờ thay đổi, Giai Ngọc là người Triệu gia, cậu cũng là con rể Triệu gia. Nói trắng ra thì chúng ta là người một nhà, cậu cũng đừng nói giọng quan với tôi.
Triệu Cương Kiện nói, vẻ mặt có hơi âm trầm, hắn nói tiếp:
- Tứ thúc và cha tôi vẫn hy vọng Giai Ngọc có thể quay về, dù thế nào thì cũng có chung một gốc, cậu thấy thế có phải đạo không?
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Triệu Cương Kiện, khóe miệng hắn là một nụ cười lạnh, hắn nói:
- Tứ ca, lạc đề rồi, chuyện chúng ta vừa nói chẳng liên quan gì đến vấn đề Giai Ngọc có nhận Triệu gia hay không, thật ra cô ấy đều biết rõ mình là ai.
Triệu Cương Kiện chợt ngẩn ngơ, hắn há hốc miệng nhưng không nói được câu nào. Trương Thanh Vân tiếp tục khoát tay nói:
- Tứ ca, con đường kinh doanh phải đường đường chính chính, công ty muốn kinh doanh được phải đẩy mạnh sức cạnh tranh trong hạch tâm, nếu tìm quan hệ và đầu cơ trục lợi thì không phải con đường đúng đắn.
- Tứ ca gia cảnh tốt, chắc chắn cũng thường nghe các trưởng bối dạy bảo, đạo lý này anh phải hiểu hơn tôi mới đúng, có phải không?
- Cậu!
Triệu Cương Kiện đứng dậy, hắn đang định nói điều gì đó thì lại chẳng biết cách dùng từ. Khi nghênh đón ánh mắt của Trương Thanh Vân thì Triệu Cương Kiện lại thấy mình chịu áp lực rất lớn, khí thế đường đường chính chính của đối phương làm hắn không dám đơn giản đụng độ. Khoảnh khắc này hắn cảm thấy đứng không được mà ngồi chẳng xong, không biết làm sao cho phải.
- Được rồi, Tứ ca, anh em chúng ta cũng không cần phải tranh luận vấn đề này để rồi sứt mẻ tình cảm. Chúng ta trò truyện về vấn đề khác, vừa rồi nghe nói anh rất biết cách phẩm trà, chỗ này có nhiều loại trà hay của Giang Nam, tôi và anh thưởng thức xem thế nào.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, những luồng khí thế vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, chuyển thành thuận buồm xuôi gió, giống như hai anh em vừa tranh luận không ảnh hưởng đến toàn cục.
Triệu Cương Kiện cũng cảm thấy trong lòng có chút khổ sở, hắn cũng định vung tay áo bỏ đi nhưng nếu Trương Thanh Vân đã nói như vậy mà mình còn tức giận thì quá hẹp hòi. Hắn suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng đành phải ngồi xuống.
Triệu Cương Kiện nhìn Trương Thanh Vân đang loay hoay pha trà, bộ dạng không màng danh lợi mà giống như quên lãng những lời vừa rồi. Điều này làm Triệu Cương Kiện thầm lắc đầu, hôm nay đến đây rõ ràng là uổng công, hơn nữa Giai Ngọc cũng không xem mình là hạch tâm của Triệu gia. Khó trách Ngọc Ngọc có vài chục tỷ mà Trương Thanh Vân ở trên quan trường cũng bùng sóng thần, nếu cứ đợi một thời gian nữa thì kim đồng ngọc nữ này còn cần Triệu gia giúp đỡ nữa sao?
Triệu Cương Kiện thở phào một hơi mà trong lòng lại có chút hâm mộ cuộc sống của Triệu Giai Ngọc. Tất cả những gì em gái mình có được là tự tay làm ra, hoàn toàn có thể thoải mái và tùy ý, cuộc sống đơn giản, không cần suy xét các loại quan hệ, tôi đi theo đường tôi.
Không thiếu tiền, không thiếu địa vị xã hội, hơn nữa chỉ cần nhìn khí độ của Trương Thanh Vân là khẳng định người này sẽ là đại nhân vật quyền to chức trọng, Triệu Giai Ngọc có một cuộc sống như vậy, có một người chồng như vậy thì còn đòi hỏi gì nữa?
- Tứ ca, mời dùng trà!
Trương Thanh Vân pha trà ngon rồi rót cho Triệu Cương Kiện một ly, cũng rót cho mình một ly. Triệu Cương Kiện nhấp một ngụm, cảm thấy dư vị ngọt dịu thấm đẫm tim gan.
Trước kia Triệu Cương Kiện cũng đã từng được uống qua, không ngờ hôm nay lại chẳng có hương vị, lúc này chuyện thế tục quấn lấy người, trong đầu đang suy nghĩ về những điều được mất, sao còn tư tưởng để thưởng thức trà?
Đến tối Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc giữ Triệu Cương Kiện lại dùng cơm, bữa tối rất nhiều món ăn, lúc này Triệu Cương Kiện cũng không nhắc đến vấn đề cầu đường ở Tang Chương. Hắn biết rõ mình còn chưa đủ lực để uy hiếp em rể bất kỳ điều gì, mình và hắn là một người mới lên đường và một người đã đi xa, hơn nữa đây là Giang Nam, mình có gì để ngữa bài với bọn họ.
- Tứ ca, anh nói thích biệt thự này, thế này đi, dù sao sau này anh cũng thường xuyên ở Thành Đô, em không có lễ vật gì tặng anh, vì để tỏ lòng hoan nghênh, em tặng anh ngôi biệt thự này.
Triệu Giai Ngọc đột nhiên nói.
Triệu Cương Kiện chợt sững sờ, cảm giác có chút hoa mắt, tuy hắn có xuất thân thế gia, cũng không có vấn đề gì về tiền bạc nhưng căn biệt thự của Triệu Giai Ngọc có diện tích quá lớn, phương tiện xa hoa, bên trong có cả phòng tập thể hình, bể bơi, sân tennis, đầy đủ mọi thứ. Hơn nữa căn biệt thự này cũng được Triệu gia giữ lại cho nàng, nếu khong phải thân phận đặc biệt của nàng ở Triệu gia thì căn bản chẳng thể được sở hữu.
Dù Thành Đô là thành phố cấp hai nhưng muốn có được một căn biệt thự thế này cũng phải bỏ ra hơn chục triệu, Triệu Giai Ngọc chỉ nói một câu mà tặng cho Triệu Cương Kiện hắn sao? Hơn nữa giọng điệu lại rất hời hợt, thậm chí vào ngày sinh nhật của mình nàng cũng không tặng quà tùy ý như vậy.
Khi thấy Triệu Cương Kiện không nói lời nào thì Triệu Giai Ngọc lại nói:
- Tứ ca, không cần phải xấu hổ, cũng không cần nghĩ sang những mặt khác. Căn nhà này chúng em rất ít khi đến ở, căn bản đều để không, nếu đã như vậy thì không bằng tặng cho anh.
- Hơn nữa năm anh cưới vợ thì em cũng không đến trình diện, cũng không chuẩn bị lễ vật. Như lời anh đã nói, dù thế nào thì chuyện chúng ta là anh em cũng không thay đổi được.
- Hơn nữa vợ anh lại là người Quách gia, trước nay Quách gia thích bắt bẻ, Tam thúc có lẽ cũng không cho anh quá nhiều, mà anh từ nước ngoài quay về cũng không được vài năm, sự nghiệp cũng chưa khởi sắc, vì vậy anh cũng không nên khách khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.