Chương 55: Tử cục
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
05/04/2013
Trong văn phòng huyện ủy Ung Bình, ngoài Vũ Đức Chi vì sinh bệnh mà không thể đến thì tất cả những người khác đều có mặt đông đủ. Trương Thanh Vân lần này tiếp tục làm thư ký hội nghị, nhưng lần này hắn ngồi ngay phía sau Hoàng Tung Sơn.
Lúc này vẻ mặt Hoàng Tung Sơn đã tái nhợt, mái tóc trắng giống như muốn dựng ngược lên, khí nóng bùng lên khắp toàn thân làm người khác cảm thấy khó thể hít thở, quả thật lão đã rất tức giận.
- Văn phòng huyện làm ăn kiểu gì đây? Tất cả đều là loại người vô tích sự sao? Chuyện lớn xảy ra mà không nhanh chóng báo lên trên, anh...Anh...Lãnh...Cổ Trân Giáo anh đã không làm tròn trách nhiệm.
Hoàng Tung Sơn dùng giọng nghiêm nghị quát lớn, lão vốn định nói đến vị phó chủ tịch huyện Lãnh Học Nho kiêm nhiệm chức trưởng phòng văn phòng huyện. Nhưng tình huống của Lãnh Học Nho kẻ nào cũng biết, vì vậy Hoàng Tung Sơn mới tạm thời chỉa sang Cổ Trân Giáo.
- Còn nữa, cơ quan huyện đâu hết sao không biết nắm bắt tình huống? Bây giờ đã tạo thành một lỗ hổng lớn, các anh nói xem phải làm gì bây giờ?
Vẻ mặt Lệ Cương lập tức biến đổi, Hoàng Tung Sơn nói những lời này rõ ràng chỉa về phía hắn. Trong lòng hắn tuy rất tức giận nhưng cũng chỉ biết đặt nặng đại cuộc, hắn vội vàng nói:
- Bí thư Hoàng, anh bớt giận, dù sao chuyện cũng đã xảy ra, lúc này chuyện chúng ta cần phải làm chính là tìm biện pháp để bù đắp, tôi sẽ nhanh chóng triệu tập công đoàn để phái người đi xử lý chuyện này.
- Bù đắp? Phải làm sao để bù đắp? Mùa lũ đã sắp đến, sao có thể tiếp tục thi công được nữa?
Hoàng Tung Sơn nói, lão rống lên làm cho Lệ Cương rất xấu hổ. Nhưng cũng may, sau đó đầu óc của Hoàng Tung Sơn cũng trở nên thanh tỉnh trở lại, chỉ một lúc sau đã khống chế được tâm tình.
Hoàng Tung Sơn nhìn về phía Lệ Cương, tâm tình lão rất phức tạp, lúc này lão cảm thấy có chút hối hận vì trước đó chính mình đã nối liền quan hệ với Lệ Cương. Vũ Đức Chi là người dễ đắc tội sao? Lão đã ở Ung Bình nhiều năm, dù đã hoàn toàn phát triển thế lực nhưng vẫn e sợ Vũ Đức Chi ba phần, huống hồ chỉ là một Lệ Cương không tấc sắt trong tay?
Nhưng nếu xét về phương diện khác thì Hoàng Tung Sơn có chút căm tức Vũ Đức Chi, lão biết rõ chuyện đình công trong lúc xây dựng cầu Cao Kiến Dụ có liên quan đến Vũ Đức Chi, vấn đề này chắc chắn đã được Vũ Đức Chi tính trước, mục đích của hắn chính là mượn lực hành động. Trước tiên cùng cười ha hả với phòng giao thông vận tải, sau đó lợi dụng việc sinh bệnh mà vào nằm viện, làm cho mọi chuyện trở nên rối tung rối mù, tất cả mọi thứ đều đổ dồn lên đầu Lệ Cương. Nếu chuyện này có thể giải quyết tốt đẹp thì sau đó Vũ Đức Chi lão sẽ có được rất nhiều lợi ích, nhưng nếu không làm tốt thì sẽ tạo thành một tử cục cho Hoàng Tung Sơn và Lệ Cương.
Tất nhiên chuyện xây dựng cầu Cao Kiến Dụ này có ảnh hưởng rất lớn đến Lệ Cương, thứ nhất là chuyện tham ô tiền dùng để xây cầu, đây là một đao đầu tiên. Đao thứ hai nằm trên văn phòng huyện và huyện ủy, Lệ Cương là người đứng đầu khó tránh khỏi điều bất hạnh giáng lên đầu. Đao thứ ba chính là cá nhân Lệ Cương lại không có mặt trên cương vị, mà vấn đề này lại nghiêm trọng nhất. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì Lệ Cương sẽ bị chụp mũ tội không làm tròn trách nhiệm gây hiệu quả nghiêm trọng.
- Tốt, chuyện này cứ dựa theo ý của chủ tịch Lệ, các ban ngành huyện nhanh chóng xử lý, huyện ủy cùng nhau góp sức phối hợp. Chủ nhiệm Liễu, anh sắp xếp cho tôi, sáng mai tôi và chủ tịch Lệ sẽ đi gặp giám đốc công ty cầu đường Thiên Hà.
Hoàng Tung Sơn trầm ngâm một lúc lâu, khi lão ổn định lại tâm tình mới mở miệng nói.
Sau khi cuộc họp thường ủy kết thúc thì Trương Thanh Vân đã nhanh chóng triệu tập một cuộc họp khẩn cấp trong văn phòng chủ tịch huyện, trưởng phòng tài chính Ngô Tuyết Thư, trưởng phòng giao thông vận tải Âu Tiểu Hoa, trưởng phòng xây dựng Ngụy Cường và tất cả phó chủ tịch huyện đều được mời. Ngay cả những chủ nhiệm và phó chủ nhiệm các văn phòng chính phủ cũng đều bị triệu tập.
- Chủ tịch Lệ, tất cả đều đã đến đông đủ!
Sau khi mọi người tập trung đông đủ thì Trương Thanh Vân mới cung kính đến văn phòng mời Lệ Cương.
Lệ Cương khẽ nói một tiếng tỏ ý đã biết. Lúc này hắn đang đứng bên cạnh cửa sổ và đưa lưng về phía Trương Thanh Vân, tay phải hắn đang kẹp một điếu thuốc, những luồng khói nồng đậm liên tục bùng lên.
- Tiểu Trương, lần này cậu cũng không cần phải tham gia, cậu về nhà nghỉ ngơi trước. Sáng mai cậu phải đến Cao Kiến Dụ, đi điều tra xem hiện trường thế nào.
Một lúc lâu sau Lệ Cương mới xoay người lại nói, vẻ mặt hắn tuy không tốt nhưng cũng cực kỳ trấn tĩnh, ít nhất cũng không nhìn thấy vẻ bối rối.
Trương Thanh Vân trở nên sững sờ, hắn lập tức hiểu rõ ý tứ của Lệ Cương. Rõ ràng Lệ Cương không có bất kỳ hy vọng gì đối với hội nghị khẩn cấp lần này, đồng thời mấu chốt của vấn đề này đều nằm trên công ty xây dựng cầu và công trình kỹ thuật, Lệ Cương muốn Trương Thanh Vân hắn đến thăm dò thật hư thế nào.
- Chủ tịch Lệ, vấn đề tài chính lần này có giải quyết ổn thỏa hay không? Trưởng phòng Ngô vừa rồi có nói công ty xây dựng muốn ứng trước vài chục triệu, nhưng tài chính hiện tại còn không đủ.
Lệ Cương gật đầu nói:
- Việc này cậu cũng không cần phải lo lắng, chúng ta có thể vay của chi nhánh ngân hàng công thương, hơn nữa vẫn còn lại số tiền đầu tư lâm nghiệp của xã Vô Cái Sơn và tiền ứng trước làm đường trong năm nay, đồng thời thị ủy cũng đã hứa hẹn về vấn đề tài chính, chỉ cần một hai ngày nữa là có thể đến tay.
Trương Thanh Vân gật đầu tỏ ý đã hiểu, hắn thầm nghĩ lần này Lệ Cương đi Vũ Đức cũng không về tay không, ít nhất cũng có tài chính rót xuống. Lúc này vấn đề quan trọng nhất chính là xem công ty Thiên Hà bên kia muốn thế nào. Trương Thanh Vân cũng không lạc quan lắm về công ty này, cầu Cao Kiến Dụ chính là công trình cấp tỉnh nhưng công ty Thiên Hà nói đình công thì đình công ngay lập tức, nếu không có bối cảnh thì bọn họ dám làm càn như vậy sao? Điệu bộ này có lẽ muốn ăn thịt cả ủy ban huyện.
Khi Trương Thanh Vân rời khỏi trụ sở huyện thì đã đúng tám giờ tối. Hắn móc điện thoại ra thấy bảy tám cuộc gọi nhỡ, khi mở ra xem thì đều là Cảnh Sương và mẹ gọi tới. Khi vừa nghĩ đến Cảnh Sương thì tâm tình Trương Thanh Vân mới thoải mái lên được một chút, hắn vẫy lại một chiếc taxi và phóng thẳng về nhà.
Hôm nay nhà Trương Thanh Vân rất náo nhiệt, cả nhà Ngải Gia đều đã đến đông đủ, Cảnh Sương cũng có mặt. Trương Thanh Vân vừa vào cửa thì Doãn Tố Nga đã lên tiếng:
- Có chuyện gì vậy? Hôm nay sao không nghe điện thoại?
Trương Thanh Vân dạ một tiếng, hắn lên tiếng chào dì dượng rồi không nói thêm lời nào. Lúc này tâm tình của hắn rất rối loạn, cũng không muốn mở miệng.
- Thanh Vân đã về thì tốt, mọi người đang chờ cháu đấy! Tiểu Ngải của chúng ta nói có một bạn trai, thứ bảy muốn đi xem nhà, cháu là anh thì cũng nên đi theo xem thế nào.
Doãn Tố Nga dùng giọng vui sướng nói.
(Chú thích: Xem nhà là một phong tục vùng này, trước khi hai bên xác định quan hệ tình yêu thì họ hàng nhà gái muốn đến nhà trai khảo sát để xác định hoàn cảnh nhà đối phương có xứng đôi hay không.)
Trương Thanh Vân gật đầu cười khổ, đúng là nhà dột gặp mưa đêm, việc công việc tư đều đến cùng lúc với nhau, thật sự làm con người bận rộn bù đầu.
- Sao vậy anh? Nhìn bộ dạng của anh hình như không tình nguyện, anh chỉ có một người em họ thôi đấy nhé.
Ngải Gia tức giận nói, Trương Thanh Vân lập tức cảm thấy nhức đầu, hắn vội vàng khoát tay nói:
- Anh sẽ đi mà, nhưng hôm nay anh thấy có chút chóng mặt, anh về phòng nghỉ ngơi một chút đây. Mọi người cứ ngồi chơi.
- Anh... ....
Ngải Gia còn muốn nói gì đó thì Doãn Tố Mai đã nháy mắt, mọi người đều thấy Trương Thanh Vân có chuyện gì đó, nếu không sẽ chẳng về nhà muộn như vậy.
Ngải Gia cũng không phải người ngu ngốc, nàng cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Trong lòng nàng cũng cảm thấy có chút áy náy vì lúc nãy nổi giận, nàng vội vàng ôm lấy Cảnh Sương rồi nói:
- Chị dâu, anh làm sao rồi? Nếu không chị vào xem thế nào?
Trong lòng Cảnh Sương cũng đang lo lắng, lúc này thấy cả nhà đều không yên thì lập tức nở nụ cười trấn tĩnh:
- Không có gì, chị vừa gọi điện thoại hỏi, hôm nay công việc của anh ấy quá nhiều nên cơ thể mệt mỏi, chỉ cần nghỉ ngơi là xong.
Lời nói của Cảnh Sương quả nhiên hiệu quả, tâm tình mọi người đều được thả lỏng. Đặc biệt là Trương Đức Giang và Doãn Tố Nga, cả hai đều là người đã có tuổi, tưởng rằng gần vua như gần cọp, tưởng rằng Trương Thanh Vân là thư ký ở gần vị vua chủ tịch huyện vì vậy mà tâm tình cũng không được tốt, rõ ràng không phải chuyện nhỏ.
Lúc này vẻ mặt Hoàng Tung Sơn đã tái nhợt, mái tóc trắng giống như muốn dựng ngược lên, khí nóng bùng lên khắp toàn thân làm người khác cảm thấy khó thể hít thở, quả thật lão đã rất tức giận.
- Văn phòng huyện làm ăn kiểu gì đây? Tất cả đều là loại người vô tích sự sao? Chuyện lớn xảy ra mà không nhanh chóng báo lên trên, anh...Anh...Lãnh...Cổ Trân Giáo anh đã không làm tròn trách nhiệm.
Hoàng Tung Sơn dùng giọng nghiêm nghị quát lớn, lão vốn định nói đến vị phó chủ tịch huyện Lãnh Học Nho kiêm nhiệm chức trưởng phòng văn phòng huyện. Nhưng tình huống của Lãnh Học Nho kẻ nào cũng biết, vì vậy Hoàng Tung Sơn mới tạm thời chỉa sang Cổ Trân Giáo.
- Còn nữa, cơ quan huyện đâu hết sao không biết nắm bắt tình huống? Bây giờ đã tạo thành một lỗ hổng lớn, các anh nói xem phải làm gì bây giờ?
Vẻ mặt Lệ Cương lập tức biến đổi, Hoàng Tung Sơn nói những lời này rõ ràng chỉa về phía hắn. Trong lòng hắn tuy rất tức giận nhưng cũng chỉ biết đặt nặng đại cuộc, hắn vội vàng nói:
- Bí thư Hoàng, anh bớt giận, dù sao chuyện cũng đã xảy ra, lúc này chuyện chúng ta cần phải làm chính là tìm biện pháp để bù đắp, tôi sẽ nhanh chóng triệu tập công đoàn để phái người đi xử lý chuyện này.
- Bù đắp? Phải làm sao để bù đắp? Mùa lũ đã sắp đến, sao có thể tiếp tục thi công được nữa?
Hoàng Tung Sơn nói, lão rống lên làm cho Lệ Cương rất xấu hổ. Nhưng cũng may, sau đó đầu óc của Hoàng Tung Sơn cũng trở nên thanh tỉnh trở lại, chỉ một lúc sau đã khống chế được tâm tình.
Hoàng Tung Sơn nhìn về phía Lệ Cương, tâm tình lão rất phức tạp, lúc này lão cảm thấy có chút hối hận vì trước đó chính mình đã nối liền quan hệ với Lệ Cương. Vũ Đức Chi là người dễ đắc tội sao? Lão đã ở Ung Bình nhiều năm, dù đã hoàn toàn phát triển thế lực nhưng vẫn e sợ Vũ Đức Chi ba phần, huống hồ chỉ là một Lệ Cương không tấc sắt trong tay?
Nhưng nếu xét về phương diện khác thì Hoàng Tung Sơn có chút căm tức Vũ Đức Chi, lão biết rõ chuyện đình công trong lúc xây dựng cầu Cao Kiến Dụ có liên quan đến Vũ Đức Chi, vấn đề này chắc chắn đã được Vũ Đức Chi tính trước, mục đích của hắn chính là mượn lực hành động. Trước tiên cùng cười ha hả với phòng giao thông vận tải, sau đó lợi dụng việc sinh bệnh mà vào nằm viện, làm cho mọi chuyện trở nên rối tung rối mù, tất cả mọi thứ đều đổ dồn lên đầu Lệ Cương. Nếu chuyện này có thể giải quyết tốt đẹp thì sau đó Vũ Đức Chi lão sẽ có được rất nhiều lợi ích, nhưng nếu không làm tốt thì sẽ tạo thành một tử cục cho Hoàng Tung Sơn và Lệ Cương.
Tất nhiên chuyện xây dựng cầu Cao Kiến Dụ này có ảnh hưởng rất lớn đến Lệ Cương, thứ nhất là chuyện tham ô tiền dùng để xây cầu, đây là một đao đầu tiên. Đao thứ hai nằm trên văn phòng huyện và huyện ủy, Lệ Cương là người đứng đầu khó tránh khỏi điều bất hạnh giáng lên đầu. Đao thứ ba chính là cá nhân Lệ Cương lại không có mặt trên cương vị, mà vấn đề này lại nghiêm trọng nhất. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì Lệ Cương sẽ bị chụp mũ tội không làm tròn trách nhiệm gây hiệu quả nghiêm trọng.
- Tốt, chuyện này cứ dựa theo ý của chủ tịch Lệ, các ban ngành huyện nhanh chóng xử lý, huyện ủy cùng nhau góp sức phối hợp. Chủ nhiệm Liễu, anh sắp xếp cho tôi, sáng mai tôi và chủ tịch Lệ sẽ đi gặp giám đốc công ty cầu đường Thiên Hà.
Hoàng Tung Sơn trầm ngâm một lúc lâu, khi lão ổn định lại tâm tình mới mở miệng nói.
Sau khi cuộc họp thường ủy kết thúc thì Trương Thanh Vân đã nhanh chóng triệu tập một cuộc họp khẩn cấp trong văn phòng chủ tịch huyện, trưởng phòng tài chính Ngô Tuyết Thư, trưởng phòng giao thông vận tải Âu Tiểu Hoa, trưởng phòng xây dựng Ngụy Cường và tất cả phó chủ tịch huyện đều được mời. Ngay cả những chủ nhiệm và phó chủ nhiệm các văn phòng chính phủ cũng đều bị triệu tập.
- Chủ tịch Lệ, tất cả đều đã đến đông đủ!
Sau khi mọi người tập trung đông đủ thì Trương Thanh Vân mới cung kính đến văn phòng mời Lệ Cương.
Lệ Cương khẽ nói một tiếng tỏ ý đã biết. Lúc này hắn đang đứng bên cạnh cửa sổ và đưa lưng về phía Trương Thanh Vân, tay phải hắn đang kẹp một điếu thuốc, những luồng khói nồng đậm liên tục bùng lên.
- Tiểu Trương, lần này cậu cũng không cần phải tham gia, cậu về nhà nghỉ ngơi trước. Sáng mai cậu phải đến Cao Kiến Dụ, đi điều tra xem hiện trường thế nào.
Một lúc lâu sau Lệ Cương mới xoay người lại nói, vẻ mặt hắn tuy không tốt nhưng cũng cực kỳ trấn tĩnh, ít nhất cũng không nhìn thấy vẻ bối rối.
Trương Thanh Vân trở nên sững sờ, hắn lập tức hiểu rõ ý tứ của Lệ Cương. Rõ ràng Lệ Cương không có bất kỳ hy vọng gì đối với hội nghị khẩn cấp lần này, đồng thời mấu chốt của vấn đề này đều nằm trên công ty xây dựng cầu và công trình kỹ thuật, Lệ Cương muốn Trương Thanh Vân hắn đến thăm dò thật hư thế nào.
- Chủ tịch Lệ, vấn đề tài chính lần này có giải quyết ổn thỏa hay không? Trưởng phòng Ngô vừa rồi có nói công ty xây dựng muốn ứng trước vài chục triệu, nhưng tài chính hiện tại còn không đủ.
Lệ Cương gật đầu nói:
- Việc này cậu cũng không cần phải lo lắng, chúng ta có thể vay của chi nhánh ngân hàng công thương, hơn nữa vẫn còn lại số tiền đầu tư lâm nghiệp của xã Vô Cái Sơn và tiền ứng trước làm đường trong năm nay, đồng thời thị ủy cũng đã hứa hẹn về vấn đề tài chính, chỉ cần một hai ngày nữa là có thể đến tay.
Trương Thanh Vân gật đầu tỏ ý đã hiểu, hắn thầm nghĩ lần này Lệ Cương đi Vũ Đức cũng không về tay không, ít nhất cũng có tài chính rót xuống. Lúc này vấn đề quan trọng nhất chính là xem công ty Thiên Hà bên kia muốn thế nào. Trương Thanh Vân cũng không lạc quan lắm về công ty này, cầu Cao Kiến Dụ chính là công trình cấp tỉnh nhưng công ty Thiên Hà nói đình công thì đình công ngay lập tức, nếu không có bối cảnh thì bọn họ dám làm càn như vậy sao? Điệu bộ này có lẽ muốn ăn thịt cả ủy ban huyện.
Khi Trương Thanh Vân rời khỏi trụ sở huyện thì đã đúng tám giờ tối. Hắn móc điện thoại ra thấy bảy tám cuộc gọi nhỡ, khi mở ra xem thì đều là Cảnh Sương và mẹ gọi tới. Khi vừa nghĩ đến Cảnh Sương thì tâm tình Trương Thanh Vân mới thoải mái lên được một chút, hắn vẫy lại một chiếc taxi và phóng thẳng về nhà.
Hôm nay nhà Trương Thanh Vân rất náo nhiệt, cả nhà Ngải Gia đều đã đến đông đủ, Cảnh Sương cũng có mặt. Trương Thanh Vân vừa vào cửa thì Doãn Tố Nga đã lên tiếng:
- Có chuyện gì vậy? Hôm nay sao không nghe điện thoại?
Trương Thanh Vân dạ một tiếng, hắn lên tiếng chào dì dượng rồi không nói thêm lời nào. Lúc này tâm tình của hắn rất rối loạn, cũng không muốn mở miệng.
- Thanh Vân đã về thì tốt, mọi người đang chờ cháu đấy! Tiểu Ngải của chúng ta nói có một bạn trai, thứ bảy muốn đi xem nhà, cháu là anh thì cũng nên đi theo xem thế nào.
Doãn Tố Nga dùng giọng vui sướng nói.
(Chú thích: Xem nhà là một phong tục vùng này, trước khi hai bên xác định quan hệ tình yêu thì họ hàng nhà gái muốn đến nhà trai khảo sát để xác định hoàn cảnh nhà đối phương có xứng đôi hay không.)
Trương Thanh Vân gật đầu cười khổ, đúng là nhà dột gặp mưa đêm, việc công việc tư đều đến cùng lúc với nhau, thật sự làm con người bận rộn bù đầu.
- Sao vậy anh? Nhìn bộ dạng của anh hình như không tình nguyện, anh chỉ có một người em họ thôi đấy nhé.
Ngải Gia tức giận nói, Trương Thanh Vân lập tức cảm thấy nhức đầu, hắn vội vàng khoát tay nói:
- Anh sẽ đi mà, nhưng hôm nay anh thấy có chút chóng mặt, anh về phòng nghỉ ngơi một chút đây. Mọi người cứ ngồi chơi.
- Anh... ....
Ngải Gia còn muốn nói gì đó thì Doãn Tố Mai đã nháy mắt, mọi người đều thấy Trương Thanh Vân có chuyện gì đó, nếu không sẽ chẳng về nhà muộn như vậy.
Ngải Gia cũng không phải người ngu ngốc, nàng cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Trong lòng nàng cũng cảm thấy có chút áy náy vì lúc nãy nổi giận, nàng vội vàng ôm lấy Cảnh Sương rồi nói:
- Chị dâu, anh làm sao rồi? Nếu không chị vào xem thế nào?
Trong lòng Cảnh Sương cũng đang lo lắng, lúc này thấy cả nhà đều không yên thì lập tức nở nụ cười trấn tĩnh:
- Không có gì, chị vừa gọi điện thoại hỏi, hôm nay công việc của anh ấy quá nhiều nên cơ thể mệt mỏi, chỉ cần nghỉ ngơi là xong.
Lời nói của Cảnh Sương quả nhiên hiệu quả, tâm tình mọi người đều được thả lỏng. Đặc biệt là Trương Đức Giang và Doãn Tố Nga, cả hai đều là người đã có tuổi, tưởng rằng gần vua như gần cọp, tưởng rằng Trương Thanh Vân là thư ký ở gần vị vua chủ tịch huyện vì vậy mà tâm tình cũng không được tốt, rõ ràng không phải chuyện nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.