Chương 302: Uyên ương ao ước.
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
07/04/2013
Trương Thanh Vân tiễn Cảnh Sương ra sân bay về Hoàng Hải, hắn đã có kế hoạch rõ ràng, sẽ ở Thành Đô ba ngày, cuối cùng cũng phải suy xét vài vấn đề.
Trương Thanh Vân hắn còn rất nhiều chuyện cần phải làm ở Thành Đô, cần phải gặp nhiều người, trong đó người quan trọng nhất chính là Triệu Giai Ngọc.
Triệu Giai Ngọc đã đổi xe, là một chiếc xe chính thống, màu trắng bạc trông có vẻ rất mạnh mẽ. Trương Thanh Vân đến đưới lầu tòa nhà Hải Thiên thì gọi điện cho nàng, Triệu Giai Ngọc xuống dưới rất nhanh, áo sơ mi trắng nõn, áo vét xám, váy xám, tất chân, khí chất biến hóa và quyến rũ cuồn cuộn. Hình như vị tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian đã bỏ đi rất xa, lúc này chỉ còn lại một người đẹp tri thức và tuyệt đối bốc lửa.
Cặp mắt Trương Thanh Vân trở nên sáng ngời, hắn nói:
- Khi nào thì học được cách mặc trang phục thế này rồi?
Trương Thanh Vân thấy Triệu Giai Ngọc nhíu mày mới ý thức được tâm tính trong người nàng vẫn không thay đổi, vẫn cao ngạo và lạnh lùng như băng. Vừa rồi nàng cười có lẽ cũng vì nguyên nhân là chính hắn.
- Anh không thích sao?
Triệu Giai Ngọc nói.
Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Thích, nếu em có thể cười mãi thì anh càng thích.
Triệu Giai Ngọc trở nên ngây ngốc nhưng miệng lại không cười nổi, vẻ mặt trở nên đỏ ửng:
- Anh...Anh cứ chọc em!
Trương Thanh Vân trợn mắt, hắn khẽ cười một tiếng. Nhưng lúc này hắn cũng nhìn thấy sau lưng Triệu Giai Ngọc không xa có hai cô gái đang lén lút nhìn mình, vẻ mặt rất cổ quái.
Trương Thanh Vân vội vàng sửa lời:
- Lúc này có rãnh không? Chúng ta đi dùng cơm tối nhé?
Triệu Giai Ngọc gật đầu rồi lại đột nhiên lắc đầu nói:
- Anh...Anh chờ chút, anh lên xe chờ năm phút, anh giữ chìa khóa!
Trương Thanh Vân vươn tay nhận lấy chìa khóa, Triệu Giai Ngọc nhanh chóng đi ra ngoài, khi nàng nhìn thấy hai cô gái thì chợt ngẩn ngơ. Hai cô gái tiến lên phía trước, một người trong số đó nói:
- Giám đốc Triệu!
- Giờ làm việc mà xuống bãi đậu xe làm gì?
Triệu Giai Ngọc nói, giọng điệu trở nên lạnh lẽo.
- Em...Chúng em vừa đi gặp khách hàng!
Triệu Giai Ngọc cau mày, vẻ mặt có hơi ửng hồng nhưng không nói thêm điều gì mà trực tiếp bước đi.
Trương Thanh Vân lúc này mới chợt hiểu ra, khó trách vẻ mặt hai cô gái kỳ quái và Triệu Giai Ngọc lại cằn nhằn, thì ra bọn họ đang lén lút xem giám đốc hẹn hò. Trương Thanh Vân ho khan rồi chưa vội đến lấy xe, hắn đi qua quán McDonald đối diện với tòa nhà Hải Thiên gọi hai chai cola.
- Này, người đàn ông vừa rồi là ai thế? Nhìn vẻ mặt giám đốc Triệu thì hình như hoàn toàn "đổ" rồi thì phải!
Trong tai Trương Thanh Vân chợt vang lên một âm thanh nhẹ nhàng.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân trở nên lúng túng, hắn quay đầu mới phát hiện ra bàn bên cạnh là hai nữ một nam, ba người đang xì xào bàn tán, rõ ràng chính là hai cô gái vừa rồi trong bãi đậu xe.
- Không thấy rõ, cũng vì Tiểu Diệp gọi, thiếu chút nữa đã lộ tẩy, cô ấy ép anh phải trốn, nếu không sẽ ở lại xem người đó là ai!
Người đàn ông dùng giọng hối tiếc nói:
- Đúng là hâm mộ, người ta có thể "cưa đổ" giám đốc Triệu của chúng ta sao? Có xứng đôi với giám đốc Triệu không?
- Hừ!
Một cô gái trừng mắt nhìn gã đàn ông rồi nói:
- Tôi thấy anh chàng kia rất hào hoa phong nhã, giám đốc Triệu là người mắt cao hơn đầu, tuyển bạn trai có thấp kém được sao?
- Thật sự đáng buồn, nếu có thể được nhìn thấy thì tốt, đúng là kim đồng ngọc nữ!
Một cô gái chợt thở dài, nàng mở lời xoay chuyển chủ đề:
- Trước nay tôi chưa từng thấy giám đốc Triệu cười, không ngờ giám đốc cười lại đẹp như vậy, lúc ấy tôi còn cảm thấy rung động.
- Ha ha!
Ba người đều cười, người đàn ông lộ ra vẻ say mê lại bị hai cô gái chế nhạo.
Trương Thanh Vân cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, đúng lúc này điện thoại lại vang lên.
- Anh đang ở đâu?
Giọng nói của Triệu Giai Ngọc.
- Em chờ chút, anh ra ngoài mua cola, anh sẽ đến ngay!
Trương Thanh Vân vội nói, hắn đứng dậy cầm theo hai ly cola rồi ra khỏi cửa.
- Ủa, người này!
Một cô gái xoay người nhìn bóng lưng của Trương Thanh Vân rồi nói.
- Anh ấy, là anh ấy!
Một cô gái khác dùng giọng ngạc nhiên nói, vừa nói vừa đứng lên.
Trương Thanh Vân đi ra ngoài cửa mà luôn cảm thấy có chút mất tự nhiên. Hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn, đằng sau chợt náo loạn, quả nhiên đều do ba người kia lén lút tạo ra.
Trương Thanh Vân cười cười rồi chợt trở nên thản nhiên, hắn không quay đầu mà đi thẳng. Triệu Giai Ngọc đang đảo mắt nhìn khắp chung quanh bãi đậu xe, nhìn thấy Trương Thanh Vân cầm đến hai ly cola thì tranh thủ tiến lên chào đón, túi xách đặt ở đầu xe.
Trương Thanh Vân đưa cho nàng một ly rồi nói:
- Em có thích uống thứ này không?
Triệu Giai Ngọc không nói, nàng há miệng hút vào một hơi rồi lộ ra nụ cười thản nhiên coi như trả lời.
- Lúc này công ty của các em có rất nhiều nhân viên, đi đến chỗ nào cũng gặp.
Trương Thanh Vân cười nói.
Thân thể Triệu Giai Ngọc chợt khựng lại, nàng nghĩ đến tình cảnh vừa rồi mà vẻ mặt hơi đỏ, nàng thản nhiên nói:
- Tòa nhà Hải Thiên lúc này đều là công ty Khánh Kỵ thuê!
- Sao?
Trương Thanh Vân chợt kinh ngạc, mới vài năm mà thực lực của Khánh Kỵ đã mạnh như vậy rồi sao?
- Còn phải cảm ơn anh, em cùng A Sương liên thủ, chúng em thường xuyên đầu tư, tất cả đều căn cứ vào những dự đoán của anh trước đó!
Triệu Giai Ngọc nói, sau đó cũng vội di chuyển chủ đề:
- Tòa nhà Khánh Kỵ đang được xây dựng, sang năm sẽ khánh thành, còn cao hơn Hải Thiên nhiều!
Triệu Giai Ngọc chỉ về phía trước nói:
- Anh thấy không, tòa nhà cao nhất đấy!
Trương Thanh Vân thầm cười, hắn nghĩ nếu mình không phải làm quan thì chỉ cần dựa vào bản lĩnh kinh doanh kiếp trước có lẽ đã giàu to, như vậy cũng chẳng phải rơi vào tình cảnh tính toán từng đồng như ở Tang Chương.
Nhưng lúc này Trương Thanh Vân nghĩ lại cũng thấy khác, nếu thông qua một phương thức phấn đấu khác, đi trên một con đường khác, như vậy không phải thích thú hơn sao? Hắn lựa chọn quan trường cũng không hối hận, hắn sa chân vào trong đây sẽ học được những gì kiếp trước không có.
Đời như giấc mộng, nếu đã như vậy sao không làm cho giấc mộng đặc sắc thêm một chút? Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân nhận ra khao khát cầu tiến của chính mình.
Dù là Triệu Giai Ngọc hay Cảnh Sương thì cũng đều là hai người phụ nữ quan trọng của đời mình, lúc này cả hai đều thành công còn mình thì rơi lại phía sau, đúng là cần phải cố gắng nhiều hơn.
Trương Thanh Vân suy nghĩ miên man, lúc này đã thấy Triệu Giai Ngọc đang cầm túi xách đứng sững sờ trước mặt mình.
- Cho anh!
Gương mặt Triệu Giai Ngọc chợt đỏ hồng như một quả táo.
Trương Thanh Vân nhận lấy mở ra xem, là một bộ tây phục, nhãn hiệu Armani, là loại đặt hàng.
- Sao em biết size của anh?
Trương Thanh Vân nói, khi thấy Triệu Giai Ngọc chuẩn bị mở lời thì hắn đột nhiên cảm thấy mình nói lời thừa.
Hai người dù sao cũng đã "ở chung" vài ngày, muốn biết size quần áo thì rất dễ dàng, nhưng Trương Thanh Vân cũng không ngờ Triệu Giai Ngọc lại để ý như vậy.
Hai người lên xe, Trương Thanh Vân chạy xe, Triệu Giai Ngọc ngồi ghế lái phụ, nàng liên tục nở nụ cười làm Trương Thanh Vân cảm thấy say mê cuồn cuộn.
- Đi đâu đây em?
Trương Thanh Vân giương mắt nói.
- Trở về thay quần áo đã anh!
Triệu Giai Ngọc nói, nàng đến chữ đi về thì có chút trì trệ, như thể là đương nhiên.
Trương Thanh Vân cười ha hả, trong lòng chợt thoải mái khó hiểu nguyên nhân, hắn lái xe phóng về khu Ung Cảnh.
Sau khi về nhà thì hai người đều mặc vào những một bộ quần áo bình thường, đeo kính râm rồi bắt đầu rời khỏi nhà đi dạo. Trương Thanh Vân ngạc nhiên phát hiện ra Triệu Giai Ngọc không quen thuộc Thành Đô bằng mình, hẳn hỏi thì nàng trả lời là chưa từng đi qua, lời nói rất nghiêm trang.
Trương Thanh Vân lại hỏi vì sao hôm nay là ngoại lệ, Triệu Giai Ngọc không trả lời mà chỉ cười tươi như hoa. Trương Thanh Vân không hỏi nửa, hai người nắm tay nhau đi dạo trên đường mà không có mục đích.
Đi dạo trong chốc lát thì Trương Thanh Vân mới phát hiện ra Triệu Giai Ngọc không có tâm tình thích dạo phố, vì mỗi lần nàng nhìn thấy các shop thời trang nữ thì thân thể có hơi khựng lại một chút. Đối với điều này thì tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ cố gắng đưa nàng vào xem, khi nhìn thấy quần áo đẹp thì khuyến khích nàng mặc thử, sau đó mua ngay.
Tính tình của Triệu Giai Ngọc càng lúc càng tốt đẹp, lúc này chầm chậm thay đổi, Trương Thanh Vân thì tình nguyện giúp sức. Bởi vì nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì người phụ nữ này sẽ trở thành bạn đời của mình, chính mình nên giúp nàng có thêm chút nữ tính.
Kế hoạch của Trương Thanh Vân rất thuận lợi, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được những khúc mắc trong lòng Triệu Giai Ngọc đang dần biến đổi. Lúc đầu Trương Thanh Vân dắt nàng vào các shop thời trang thì có chút nhăn nhó, sau đó dần trở nên chủ động.
Lúc đầu Triệu Giai Ngọc thử trang phục thường không được tự nhiên, sau khi trải qua vài lần thì dần trở nên tự nhiên hơn. Trương Thanh Vân thậm chí cảm giác được mình bồi dưỡng rất sai lầm, chắc chắn một ngày nào đó điều này sẽ làm hại chính mình. Nhưng dù là như vậy thì lúc này hắn cũng không hối hận.
Đến tối hai người vào dùng cơm trong một nhà hàng ở bên con đường dành cho người đi bộ, sau đó đóng gói những gì thu hoạch được trong hôm nay mang về nhà. Trên đường đi Trương Thanh Vân nhận được điện thoại của Vi Cường hỏi đến Thành Đô chưa, Trương Thanh Vân lúc này mới từ trong cảm giác vui sướng quên đất trời mà trở về hiện thực.
Vi Cường rõ ràng xưa không bằng nay, quá trình đề bạt không chậm hơn Trương Thanh Vân, lúc này đã leo lên chức phó cục trưởng công an Thành Đô, cũng coi như là cấp sở. Vi Cường còn nhỏ hơn Trương Thanh Vân một tuổi, rõ ràng những gì được đề bạt cũng khó quy kết công lao cho cha, vì năng lực của chính Vi Cường mới là yếu tốt then chốt.
Trương Thanh Vân tùy tiện nói chuyện phiếm trong điện thoại với Vi Cường, hắn cũng giao ước thời gian gặp mặt nhưng hôm nay là không được, vì lần này công tác quay về Thành Đô thì công tác xã giao đều đặt vào buổi tối.
- Vi Cường đã kết hôn rồi, đám cưới được tổ chức vào tháng trước!
Khi Trương Thanh Vân cúp điện thoại thì Triệu Giai Ngọc nói.
- Sao?
Trương Thanh Vân đột nhiên giẫm phanh dừng xe lại, hắn dùng giọng ngạc nhiên nói:
- Sao tiểu tử kia không nói câu nào?
Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc hơi tái, vừa rồi rõ ràng đã bị Trương Thanh Vân dọa cho hoảng sợ, nàng liếc xéo Trương Thanh Vân rồi nói:
- Em đi dự lễ, hôn lễ rất long trọng nhưng hình như anh ấy cũng không quá vui mừng, ngày mai không phải anh sẽ gặp anh ấy sao? Lúc đó tự mình hỏi đi.
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, tuy giọng nói của Triệu Giai Ngọc bình thản nhưng hắn nghe ra hương vị bên trong, rõ ràng Vi Cường không hài lòng với hôn nhân của mình.
Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân chợt nghĩ đến hôn nhân chính trị, rõ ràng rất dễ hiểu với gia đình Vi Cường, nếu đã là như vậy thì khó thể tránh khỏi. Nhưng tiểu tử kia rốt cuộc lấy con gái nhà ai làm vợ, nhưng sao hắn lại bất mãn như vậy?
- Tiểu tử này đã trưởng thành!
Trương Thanh Vân thầm nghĩ trong lòng, hắn hiểu rõ tiểu tử Vi Cường trời không sợ đất không sợ những năm về trước đã đi xa.
Trương Thanh Vân hắn còn rất nhiều chuyện cần phải làm ở Thành Đô, cần phải gặp nhiều người, trong đó người quan trọng nhất chính là Triệu Giai Ngọc.
Triệu Giai Ngọc đã đổi xe, là một chiếc xe chính thống, màu trắng bạc trông có vẻ rất mạnh mẽ. Trương Thanh Vân đến đưới lầu tòa nhà Hải Thiên thì gọi điện cho nàng, Triệu Giai Ngọc xuống dưới rất nhanh, áo sơ mi trắng nõn, áo vét xám, váy xám, tất chân, khí chất biến hóa và quyến rũ cuồn cuộn. Hình như vị tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian đã bỏ đi rất xa, lúc này chỉ còn lại một người đẹp tri thức và tuyệt đối bốc lửa.
Cặp mắt Trương Thanh Vân trở nên sáng ngời, hắn nói:
- Khi nào thì học được cách mặc trang phục thế này rồi?
Trương Thanh Vân thấy Triệu Giai Ngọc nhíu mày mới ý thức được tâm tính trong người nàng vẫn không thay đổi, vẫn cao ngạo và lạnh lùng như băng. Vừa rồi nàng cười có lẽ cũng vì nguyên nhân là chính hắn.
- Anh không thích sao?
Triệu Giai Ngọc nói.
Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Thích, nếu em có thể cười mãi thì anh càng thích.
Triệu Giai Ngọc trở nên ngây ngốc nhưng miệng lại không cười nổi, vẻ mặt trở nên đỏ ửng:
- Anh...Anh cứ chọc em!
Trương Thanh Vân trợn mắt, hắn khẽ cười một tiếng. Nhưng lúc này hắn cũng nhìn thấy sau lưng Triệu Giai Ngọc không xa có hai cô gái đang lén lút nhìn mình, vẻ mặt rất cổ quái.
Trương Thanh Vân vội vàng sửa lời:
- Lúc này có rãnh không? Chúng ta đi dùng cơm tối nhé?
Triệu Giai Ngọc gật đầu rồi lại đột nhiên lắc đầu nói:
- Anh...Anh chờ chút, anh lên xe chờ năm phút, anh giữ chìa khóa!
Trương Thanh Vân vươn tay nhận lấy chìa khóa, Triệu Giai Ngọc nhanh chóng đi ra ngoài, khi nàng nhìn thấy hai cô gái thì chợt ngẩn ngơ. Hai cô gái tiến lên phía trước, một người trong số đó nói:
- Giám đốc Triệu!
- Giờ làm việc mà xuống bãi đậu xe làm gì?
Triệu Giai Ngọc nói, giọng điệu trở nên lạnh lẽo.
- Em...Chúng em vừa đi gặp khách hàng!
Triệu Giai Ngọc cau mày, vẻ mặt có hơi ửng hồng nhưng không nói thêm điều gì mà trực tiếp bước đi.
Trương Thanh Vân lúc này mới chợt hiểu ra, khó trách vẻ mặt hai cô gái kỳ quái và Triệu Giai Ngọc lại cằn nhằn, thì ra bọn họ đang lén lút xem giám đốc hẹn hò. Trương Thanh Vân ho khan rồi chưa vội đến lấy xe, hắn đi qua quán McDonald đối diện với tòa nhà Hải Thiên gọi hai chai cola.
- Này, người đàn ông vừa rồi là ai thế? Nhìn vẻ mặt giám đốc Triệu thì hình như hoàn toàn "đổ" rồi thì phải!
Trong tai Trương Thanh Vân chợt vang lên một âm thanh nhẹ nhàng.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân trở nên lúng túng, hắn quay đầu mới phát hiện ra bàn bên cạnh là hai nữ một nam, ba người đang xì xào bàn tán, rõ ràng chính là hai cô gái vừa rồi trong bãi đậu xe.
- Không thấy rõ, cũng vì Tiểu Diệp gọi, thiếu chút nữa đã lộ tẩy, cô ấy ép anh phải trốn, nếu không sẽ ở lại xem người đó là ai!
Người đàn ông dùng giọng hối tiếc nói:
- Đúng là hâm mộ, người ta có thể "cưa đổ" giám đốc Triệu của chúng ta sao? Có xứng đôi với giám đốc Triệu không?
- Hừ!
Một cô gái trừng mắt nhìn gã đàn ông rồi nói:
- Tôi thấy anh chàng kia rất hào hoa phong nhã, giám đốc Triệu là người mắt cao hơn đầu, tuyển bạn trai có thấp kém được sao?
- Thật sự đáng buồn, nếu có thể được nhìn thấy thì tốt, đúng là kim đồng ngọc nữ!
Một cô gái chợt thở dài, nàng mở lời xoay chuyển chủ đề:
- Trước nay tôi chưa từng thấy giám đốc Triệu cười, không ngờ giám đốc cười lại đẹp như vậy, lúc ấy tôi còn cảm thấy rung động.
- Ha ha!
Ba người đều cười, người đàn ông lộ ra vẻ say mê lại bị hai cô gái chế nhạo.
Trương Thanh Vân cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, đúng lúc này điện thoại lại vang lên.
- Anh đang ở đâu?
Giọng nói của Triệu Giai Ngọc.
- Em chờ chút, anh ra ngoài mua cola, anh sẽ đến ngay!
Trương Thanh Vân vội nói, hắn đứng dậy cầm theo hai ly cola rồi ra khỏi cửa.
- Ủa, người này!
Một cô gái xoay người nhìn bóng lưng của Trương Thanh Vân rồi nói.
- Anh ấy, là anh ấy!
Một cô gái khác dùng giọng ngạc nhiên nói, vừa nói vừa đứng lên.
Trương Thanh Vân đi ra ngoài cửa mà luôn cảm thấy có chút mất tự nhiên. Hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn, đằng sau chợt náo loạn, quả nhiên đều do ba người kia lén lút tạo ra.
Trương Thanh Vân cười cười rồi chợt trở nên thản nhiên, hắn không quay đầu mà đi thẳng. Triệu Giai Ngọc đang đảo mắt nhìn khắp chung quanh bãi đậu xe, nhìn thấy Trương Thanh Vân cầm đến hai ly cola thì tranh thủ tiến lên chào đón, túi xách đặt ở đầu xe.
Trương Thanh Vân đưa cho nàng một ly rồi nói:
- Em có thích uống thứ này không?
Triệu Giai Ngọc không nói, nàng há miệng hút vào một hơi rồi lộ ra nụ cười thản nhiên coi như trả lời.
- Lúc này công ty của các em có rất nhiều nhân viên, đi đến chỗ nào cũng gặp.
Trương Thanh Vân cười nói.
Thân thể Triệu Giai Ngọc chợt khựng lại, nàng nghĩ đến tình cảnh vừa rồi mà vẻ mặt hơi đỏ, nàng thản nhiên nói:
- Tòa nhà Hải Thiên lúc này đều là công ty Khánh Kỵ thuê!
- Sao?
Trương Thanh Vân chợt kinh ngạc, mới vài năm mà thực lực của Khánh Kỵ đã mạnh như vậy rồi sao?
- Còn phải cảm ơn anh, em cùng A Sương liên thủ, chúng em thường xuyên đầu tư, tất cả đều căn cứ vào những dự đoán của anh trước đó!
Triệu Giai Ngọc nói, sau đó cũng vội di chuyển chủ đề:
- Tòa nhà Khánh Kỵ đang được xây dựng, sang năm sẽ khánh thành, còn cao hơn Hải Thiên nhiều!
Triệu Giai Ngọc chỉ về phía trước nói:
- Anh thấy không, tòa nhà cao nhất đấy!
Trương Thanh Vân thầm cười, hắn nghĩ nếu mình không phải làm quan thì chỉ cần dựa vào bản lĩnh kinh doanh kiếp trước có lẽ đã giàu to, như vậy cũng chẳng phải rơi vào tình cảnh tính toán từng đồng như ở Tang Chương.
Nhưng lúc này Trương Thanh Vân nghĩ lại cũng thấy khác, nếu thông qua một phương thức phấn đấu khác, đi trên một con đường khác, như vậy không phải thích thú hơn sao? Hắn lựa chọn quan trường cũng không hối hận, hắn sa chân vào trong đây sẽ học được những gì kiếp trước không có.
Đời như giấc mộng, nếu đã như vậy sao không làm cho giấc mộng đặc sắc thêm một chút? Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân nhận ra khao khát cầu tiến của chính mình.
Dù là Triệu Giai Ngọc hay Cảnh Sương thì cũng đều là hai người phụ nữ quan trọng của đời mình, lúc này cả hai đều thành công còn mình thì rơi lại phía sau, đúng là cần phải cố gắng nhiều hơn.
Trương Thanh Vân suy nghĩ miên man, lúc này đã thấy Triệu Giai Ngọc đang cầm túi xách đứng sững sờ trước mặt mình.
- Cho anh!
Gương mặt Triệu Giai Ngọc chợt đỏ hồng như một quả táo.
Trương Thanh Vân nhận lấy mở ra xem, là một bộ tây phục, nhãn hiệu Armani, là loại đặt hàng.
- Sao em biết size của anh?
Trương Thanh Vân nói, khi thấy Triệu Giai Ngọc chuẩn bị mở lời thì hắn đột nhiên cảm thấy mình nói lời thừa.
Hai người dù sao cũng đã "ở chung" vài ngày, muốn biết size quần áo thì rất dễ dàng, nhưng Trương Thanh Vân cũng không ngờ Triệu Giai Ngọc lại để ý như vậy.
Hai người lên xe, Trương Thanh Vân chạy xe, Triệu Giai Ngọc ngồi ghế lái phụ, nàng liên tục nở nụ cười làm Trương Thanh Vân cảm thấy say mê cuồn cuộn.
- Đi đâu đây em?
Trương Thanh Vân giương mắt nói.
- Trở về thay quần áo đã anh!
Triệu Giai Ngọc nói, nàng đến chữ đi về thì có chút trì trệ, như thể là đương nhiên.
Trương Thanh Vân cười ha hả, trong lòng chợt thoải mái khó hiểu nguyên nhân, hắn lái xe phóng về khu Ung Cảnh.
Sau khi về nhà thì hai người đều mặc vào những một bộ quần áo bình thường, đeo kính râm rồi bắt đầu rời khỏi nhà đi dạo. Trương Thanh Vân ngạc nhiên phát hiện ra Triệu Giai Ngọc không quen thuộc Thành Đô bằng mình, hẳn hỏi thì nàng trả lời là chưa từng đi qua, lời nói rất nghiêm trang.
Trương Thanh Vân lại hỏi vì sao hôm nay là ngoại lệ, Triệu Giai Ngọc không trả lời mà chỉ cười tươi như hoa. Trương Thanh Vân không hỏi nửa, hai người nắm tay nhau đi dạo trên đường mà không có mục đích.
Đi dạo trong chốc lát thì Trương Thanh Vân mới phát hiện ra Triệu Giai Ngọc không có tâm tình thích dạo phố, vì mỗi lần nàng nhìn thấy các shop thời trang nữ thì thân thể có hơi khựng lại một chút. Đối với điều này thì tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ cố gắng đưa nàng vào xem, khi nhìn thấy quần áo đẹp thì khuyến khích nàng mặc thử, sau đó mua ngay.
Tính tình của Triệu Giai Ngọc càng lúc càng tốt đẹp, lúc này chầm chậm thay đổi, Trương Thanh Vân thì tình nguyện giúp sức. Bởi vì nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì người phụ nữ này sẽ trở thành bạn đời của mình, chính mình nên giúp nàng có thêm chút nữ tính.
Kế hoạch của Trương Thanh Vân rất thuận lợi, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được những khúc mắc trong lòng Triệu Giai Ngọc đang dần biến đổi. Lúc đầu Trương Thanh Vân dắt nàng vào các shop thời trang thì có chút nhăn nhó, sau đó dần trở nên chủ động.
Lúc đầu Triệu Giai Ngọc thử trang phục thường không được tự nhiên, sau khi trải qua vài lần thì dần trở nên tự nhiên hơn. Trương Thanh Vân thậm chí cảm giác được mình bồi dưỡng rất sai lầm, chắc chắn một ngày nào đó điều này sẽ làm hại chính mình. Nhưng dù là như vậy thì lúc này hắn cũng không hối hận.
Đến tối hai người vào dùng cơm trong một nhà hàng ở bên con đường dành cho người đi bộ, sau đó đóng gói những gì thu hoạch được trong hôm nay mang về nhà. Trên đường đi Trương Thanh Vân nhận được điện thoại của Vi Cường hỏi đến Thành Đô chưa, Trương Thanh Vân lúc này mới từ trong cảm giác vui sướng quên đất trời mà trở về hiện thực.
Vi Cường rõ ràng xưa không bằng nay, quá trình đề bạt không chậm hơn Trương Thanh Vân, lúc này đã leo lên chức phó cục trưởng công an Thành Đô, cũng coi như là cấp sở. Vi Cường còn nhỏ hơn Trương Thanh Vân một tuổi, rõ ràng những gì được đề bạt cũng khó quy kết công lao cho cha, vì năng lực của chính Vi Cường mới là yếu tốt then chốt.
Trương Thanh Vân tùy tiện nói chuyện phiếm trong điện thoại với Vi Cường, hắn cũng giao ước thời gian gặp mặt nhưng hôm nay là không được, vì lần này công tác quay về Thành Đô thì công tác xã giao đều đặt vào buổi tối.
- Vi Cường đã kết hôn rồi, đám cưới được tổ chức vào tháng trước!
Khi Trương Thanh Vân cúp điện thoại thì Triệu Giai Ngọc nói.
- Sao?
Trương Thanh Vân đột nhiên giẫm phanh dừng xe lại, hắn dùng giọng ngạc nhiên nói:
- Sao tiểu tử kia không nói câu nào?
Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc hơi tái, vừa rồi rõ ràng đã bị Trương Thanh Vân dọa cho hoảng sợ, nàng liếc xéo Trương Thanh Vân rồi nói:
- Em đi dự lễ, hôn lễ rất long trọng nhưng hình như anh ấy cũng không quá vui mừng, ngày mai không phải anh sẽ gặp anh ấy sao? Lúc đó tự mình hỏi đi.
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, tuy giọng nói của Triệu Giai Ngọc bình thản nhưng hắn nghe ra hương vị bên trong, rõ ràng Vi Cường không hài lòng với hôn nhân của mình.
Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân chợt nghĩ đến hôn nhân chính trị, rõ ràng rất dễ hiểu với gia đình Vi Cường, nếu đã là như vậy thì khó thể tránh khỏi. Nhưng tiểu tử kia rốt cuộc lấy con gái nhà ai làm vợ, nhưng sao hắn lại bất mãn như vậy?
- Tiểu tử này đã trưởng thành!
Trương Thanh Vân thầm nghĩ trong lòng, hắn hiểu rõ tiểu tử Vi Cường trời không sợ đất không sợ những năm về trước đã đi xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.