Bố Y Quan Đạo

Chương 681: Vung tay lên.

Tịch Mịch Độc Nam Hoa

09/04/2013

Sau cơn mưa thu nhiệt độ Cảng Thành giảm xuống, mọi người bắt đầu ra đường đi làm. Thu đến là một mùa hoàng kim, nhiệt độ không lạnh không nóng, đúng là thời điểm tốt để công tác.

Cả năm đi làm dãi nắng dầm mưa, vì cuộc sống mà buôn ba mệt mỏi, suốt ngày ngoài chờ đợi khi tan tầm thì cũng lợi dung lúc nghĩ trưa để tụm năm tụm ba nói chuyện, những câu chuyện như vào những lúc như vậy chính là nguồn vui.

Mà gần đây những tin tức lưu truyền trong dân chúng thường có liên quan đến chính trị. Cảng Thành là thành phố phát triển kinh tế thuộc nhóm dẫn đầu, dù là công nhân viên bình thường cũng rất quan tâm đến chính trị, những cuộc thảo luận về chính trị có thể nói là rôm rả hơn trong nội địa rất nhiều, mà gần đây nhân sự Cảng Thành thay đổi cũng là tiêu điểm chú ý.

Nhuận Uyên rớt đài, nguyên nhân cực kỳ mờ ám, bây giờ bí thư mới đã đến nhận chức, Xa Vĩ làm chủ tịch tạm thời còn chưa động, những thứ này đều được bàn luận xôn xao. Nhưng những ngày gần đây được bàn luận nhiều nhất chính là chuyện về phó chủ tịch Trương.

Trương Thanh Vân tuy không phải người đứng đầu ở Cảng Thành nhưng lại trông nom xây dựng, bình thường có rất nhiều cơ hội tiếp xúc nhân dân, phương diện xây dựng lại gắn liền với cuộc sống quần chúng, vì thế mà danh tiếng của hắn là cực cao.

Hơn nữa sau khi Cảng Thành đẩy mạnh xây dựng thì tính hợp lý trong quy hoạch là rất cao, sản nghiệp bất động sản tương đối ổn định, hoàn cảnh thành phố tăng lên rõ rệt. Những thứ này đều có một phần công lao của Trương Thanh Vân, hơn nữa hắn lại còn trẻ, phương diện làm người rất hài hòa, mà quan trọng là hệ thống xây dựng được hắn nắm chặt, cho nên danh tiếng là tương đối tốt.

Dân chúng nào quan tâm ai là quan tốt quan xấu? Nhân dân chỉ biết xem xét thời gian, sau đó nghe qua những tin tức vỉa hè, hơn nữa rất chú trọng vào ấn tượng đầu tiên, sau đó một truyền mười, mười truyền trăm, hình tượng một quan viên như vậy mà hình thành.

Hình tượng làm quan của Trương Thanh Vân ở Cảng Thành có thể nói là tương đối chính diện, cho nên nhiều người cảm thấy tiếc nuối khi Trương Thanh Vân phải rời đi. Thậm chí có người đổ trách nhiệm cho Nhâm Gia Niên, cho rằng hắn đến Cảng Thành đoạt lấy chức vụ của Trương Thanh Vân.

Lại liên hệ với lý lịch của Nhâm Gia Niên, trước kia làm bí thư thị ủy Hoài Dương, nghe nói thành phố này lại học tập Cảng Thành xây dựng thành phố mới, vì vậy mà mọi người dễ dàng liên tưởng Trương Thanh Vân đến Hoài Dương để chùi đít cho Nhâm Gia Niên. Lại phân tích Trương Thanh Vân không phải là người của phe phái Hoa Đông, vì thế mà bị xa lánh.v.v.

Những lời này được truyền ra ngoài, nhân dân biết được bao nhiêu chuyện bên trong? Chỉ cần bọn họ có một cái nhìn là giải thích mọi nẻo, mọi người cứ nghị luận với nhau theo đề tài này, sau đó liên tục truyền ra.

Phòng làm việc của Trương Thanh Vân ở khối chính quyền đã được thu dọn rất tốt, sau khi thị ủy quyết định điều chỉnh công tác của Trương Thanh Vân thì rõ ràng đã không còn liên quan gì đến ban ngành Cảng Thành, chỉ còn lại vài người nữa được điều động thì quá trình điều chỉnh nhân sự sẽ kết thúc.

Xa Vĩ vẫn đảm nhiệm chức chủ tịch thành phố như trước, mà phó chủ tịch thường vụ chính là Hàn Khắc Cùng được nâng lên, còn một phó bí thư chuyên trách thì trước mắt còn đang xem xét phối hợp. Người có tiếng hô lớn nhất chính là Trần Thành, nhưng bây giờ nắp bình vẫn còn chưa được mở ra, việc này vẫn còn chưa được xác định, nhưng có lẽ cũng không còn bao lâu nữa.

Yêu cầu của tỉnh ủy và trung ương đối với Cảng Thành chính là nhanh chóng thu xếp gọn gàng, nhanh chóng đi lên quỹ đạo. Có thể cũng vì tư tưởng này mà ban ngành Cảng Thành không xuất hiện cục diện thay máu, nhưng không thay máu mà điều động một Trương Thanh Vân có thể phỏng tay, điều này làm cho mọi người rất khó hiểu.

- Nhanh, nhanh lên, hạ cái bàn này xuống, chuyển sang bên kia, dọn khu vực này nhanh lên.

Thư ký trưởng văn phòng chính quyền Lỗ Quyền tự mình chỉ huy nhân lực điều chỉnh phòng làm việc của Trương Thanh Vân.

Chủ nhân của văn phòng này đã đi và chủ nhân mới sẽ đến, mỗi người có một yêu cầu khác nhau, bố cục khác biệt, tất nhiên không để y nguyên như bố cục trước đó.

Thời tiết tuy không nóng như Lỗ Quyền vã đầy mồ hôi, hắn thét to nói nhỏ có vẻ cực kỳ hào hừng.

- Này, này, có chuyện gì xảy ra, sao lại ngừng? Các anh... ....

Lỗ Quyền chỉ tay vào hai người nhân công rồi hét lên, nhưng lần này lời nói của hắn không có tác dụng, hai người kia dứt khoát vỗ tay ngừng công việc, ánh mắt thận trọng nhìn về phía sau lưng Lỗ Quyền.

Lỗ Quyền chợt sững sờ, hắn quay đầu lại nhìn, Xa Vĩ chợt xuất hiện sau lưng, vì vậy mà vẻ mặt hắn biến đổi, hắn nói ngay:

- Các anh đi ra ngoài trước.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người, Xa Vĩ cau mày, hắn chậm rãi bước đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Hắn duỗi ngón tay chấm lên cửa sổ, sau đó lại thổi một hơi, những bụi bẩn bám trên ngón tay bay đi.

Chủ nhân của phòng làm việc này đi làm Xa Vĩ đột nhiên cảm thấy có chút vắng vẻ, dù sao cũng có tư vị khác biệt. Trương Thanh Vân còn chưa rời khỏi Cảng Thành thì phòng làm việc đã bị sắp xếp lại, xem ra trong quan trường dù sao cũng có người quá nóng lòng.

- Anh đang vội vàng dọn phòng cho ai? Những vật phẩm riêng tư của chủ tịch Trương đã mang đi hết rồi sao?

Xa Vĩ khẽ nói.

- Chủ tịch Trương đã hoàn thành công tác giao tiếp, chủ tịch Trương rời khỏi Cảng Thành thì phòng làm việc cũng phải thu dọn lại chứ?

Lỗ Quyền dùng giọng cẩn thận nói, sau đó hắn khựng lại rồi tiếp tục:

- Chủ tịch, anh chỉ thị mở bữa tiệc tiễn chân, nhưng tối nay chủ tịch Trương đã có hẹn, anh xem... ....



Ánh mắt Xa Vĩ như điện, hắn đảo mắt qua mặt Lỗ Quyền. Lỗ Quyền cảm thấy không đúng, hắn vội vàng cúi đầu.

Xa Vĩ hừ một tiếng nói:

- Tiệc tiễn chân cũng không dứt khoát là dùng cơm, tiệc trà cũng được. Chủ tịch Trương công tác ở Cảng Thành cũng khá lâu, trước khi đi tất nhiên phải có người cũ đến tiễn, anh làm thư ký trưởng, chẳng lẽ phương diện này cũng không rõ ràng sao?

- Mặt khác công tác giao tiếp đã được chủ tịch Trương hoàn thành, nhưng người còn chưa đi, anh vội vàng làm gì? Chẳng lẽ kẻ nào có tâm tư không thể chờ đợi thêm được nữa sao?

Hai chân Lỗ Quyền chợt mềm nhũn, trong đầu là những ý nghĩ hỗn độn, trong lòng cảm thấy không xong.

Lỗ Quyền tưởng rằng Trương Thanh Vân đi thì sau này Xa Vĩ sẽ khôi phục lại quyền uy ở khối chính quyền, chủ tịch đáng lý ra phải rất vui sướng. Hơn nữa Trương Thanh Vân và Xa Vĩ trước nay luôn bất hòa, Lỗ Quyền muốn mượn cơ hội lần này để làm tiểu nhân nịnh hót.

Không ngờ vỗ mông ngựa lại chuyển xuống đùi ngựa, Lỗ Quyền sao không sợ hãi cho được?

- Tiệc tiễn chân ngày mai anh tự mình bố trí, nhưng càng long trọng càng tốt, không nên tạo ra bất kỳ sai sót nào cho thiên hạ bàn tán. Chủ tịch Trương là người có thành tích lớn lao ở Cảng Thành, tất cả rõ như ban ngày, là tiêu điểm chú ý của mọi người, người đã sắp phải đi, chúng ta mở một bữa tiệc long trọng để chiêu đãi có gì là không đúng?

- Hơn nữa lần này chủ tịch Trương lại sang đảm nhiệm chức vụ bí thư thành phố Hoài Dương, thuộc về phạm trù tăng chức, sau này Cảng Thành chúng ta có cơ hội hợp tác cực kỳ thuận lợi với Hoài Dương. Lúc này chúng ta tổ chức tiệc tiễn chân long trọng thì sau này các đồng chí gặp mặt nhau cũng tốt hơn.

Xa Vĩ nói một tràng, nói đến mức mặt đỏ tía tai, vẻ mặt cực kỳ kích động.

Lỗ Quyền càng nghe càng sợ, hắn biết mình đã hoàn toàn tiếp thu sai ý đồ của lãnh đạo. Nhưng hắn không rõ một người luôn chú ý đến thể diện và mặt mũi như Xa Vĩ sao lại đưa ra đánh giá cao đối với Trương Thanh Vân như vậy? Xa Vĩ nói ra những lời kia giống như những thành tích mà Trương Thanh Vân tạo ra đã vượt qua tất cả mọi người, nâng người cao như vậy có mục đích gì?

Xa Vĩ nói xong những lời này thì trong lòng khá nôn nóng và khó chịu, cảm thấy khá thất vọng với Lỗ Quyền. Người này làm thư ký trưởng khối chính quyền nhưng nịnh hót và quản gia thì rất tốt mà không có quá nhiều kinh nghiệm chính trị.

Lần này Trương Thanh Vân được điều động, nếu nói thật lòng thì Xa Vĩ cảm thấy không có hương vị gì tốt. Nhưng Trương Thanh Vân được thăng chức, hắn nhảy lên làm phó chủ tịch tỉnh, hơn nữa còn kiêm nhiệm bí thư thị ủy thay mặt chủ tịch ở thành phố Hoài Dương, coi như nắm quyền tuyệt đối. Một người có danh tiếng và quyền lực như vậy thì Xa Vĩ nào có so sánh được.

Đối với một người như vậy, dù trong lòng Xa Vĩ cảm thấy không có hương vị thì cấp bậc lễ nghĩa cũng không thể ném đi. Hai người trước nay đã cùng cộng tác, cũng có chút cảm tình, sau này không thể nói trước hai bên có giúp đỡ qua lại hay không, nếu lúc này không tạo dựng quan hệ, như vậy đợi nước đến chân mới nhảy thì còn tác dụng gì không?

Đây chẳng qua chỉ là một phương diện, xét phương diện khác thì lần này Xa Vĩ dậm chân tại chỗ, tự dưng trở thành một vị hắc thần. Nhâm Gia Niên là một bí thư có xuất thân thư ký trưởng khối chính quyền tỉnh ủy, là cán bộ địa phương ở Hoa Đông, quan hệ trải rộng ở Cảng Thành, mà quan trọng là thường ủy tỉnh ủy, Xa Vĩ khó thể so sánh được.

Nhâm Gia Niên đến Cảng Thành đảm nhiệm chức bí thư, Xa Vĩ dựa vào cái gì để tranh giành quyền lực? Bây giờ hắn phải cố gắng thổi phồng Trương Thanh Vân, để cho lực ảnh hưởng của Trương Thanh Vân phải tiếp tục được giữ lại trong một khoảng thời gian ngắn, đây mới chính là thủ đoạn đoàn kết tốt nhất, đồng thời cũng hóa giải lực tiến công của Nhâm Gia Niên.

Cuối cùng chính là một điểm quan trọng nhất, lần này quốc hội đã chính thức quy hoạch khu kinh tế quanh Hoàng Hải, mà Hoàng Hải, Hoài Dương và Cảng Thành đều nằm ở bên trong. Bây giờ Trương Thanh Vân đi đến Hoài Dương, sau này làm liên kết kinh tế ba thành phố, Xa Vĩ có thể lợi dụng quan hệ gần với đối phương, nhất định sẽ có rất nhiều lợi ích. Ít nhất trong công tác này của chính quyền thì Nhâm Gia Niên không thể khống chế được Xa Vĩ.

Căn cứ vào những nhân tố này thì Xa Vĩ tất nhiên phải tổ chức một bữa tiệc long trọng để tiễn chân Trương Thanh Vân. Tất nhiên nếu nói từ tận đáy lòng thì Xa Vĩ cũng rất phục đối phương, người này đến Cảng Thành thì lập tức thể hiện được tài hoa và thủ đoạn, có rất nhiều tình cảnh mà Xa Vĩ có thể nhìn thấu, nhưng nhìn lên người Trương Thanh Vân thì Xa Vĩ thấy được lợi ích không nhỏ.

Khách sạn Tân Hải, hôm nay tất cả các lãnh đạo khối xây dựng, vài lãnh đạo ban tổng hợp số hai của văn phòng chính quyền, cộng thêm bí thư Tả Nam Sơn quận Hoàng Lăng và Chu Hà Dương đến tham gia tiệc tiễn chân Trương Thanh Vân. Đây đều là những người thuộc dòng chính của Trương Thanh Vân ở Cảng Thành, tiệc tiễn chân này không có người tổ chức, cơ bản chỉ là tự phát.

Mọi người nâng ly cạn chén trên bàn tiệc, bầu không khí chợt tăng vọt. Đám người Vạn Chính Trị uống khá nhiều, ăn nói cũng lộ ra sự chân tình. Lúc này hắn nâng ly rượu lên, người lắc lư, nước mắt đều chảy ra, hắn nói:

- Chủ tịch Trương, không muốn nói nhiều, tôi và các lãnh đạo khối xây dựng đều không muốn anh đi, những lời nói mang ơn khác tôi không muốn kể ra, quá tục khí.

- Cũng chỉ có thể nói quy hoạch xây dựng ở Cảng Thành hôm nay là rất lớn, hơn nữa lại là tiên phong, nếu có thể thành công thì tôi và mọi người sẽ thăng quan phát tài, cũng sẽ để lại danh tiếng tốt. Đi theo anh thì chúng tôi đều có lòng tin.

Vạn Chính Trị nói đến đây thì uống một hơi cạn ly rượu, sau đó lại hì một tiếng rồi nói:

- Nhưng bây giờ anh đi... ....

Câu nói kế tiếp không được nói ra, trong giọng nói của Vạn Chính Trị có chút thổn thức, nghẹn ngào mà khó thể tiếp tục.

Lời này Vạn Chính Trị nói ra rất thật lòng, người làm quan đều muốn thăng quan phát tài, Trương Thanh Vân đưa đến cho mọi người hy vọng, vì vậy mọi người đoàn kết một lòng. Bây giờ Trương Thanh Vân đi, đám người như rắn mất đầu, trong lòng trở nên vắng vẻ, sao có thể không khó chịu?

Vạn Chính Trị nói ra câu mở đầu thì tâm tình những người khác cũng trầm xuống, đặc biệt là Chu Hà Dương, tâm tình rất chán nản. Hắn và Trương Thanh Vân công tác khoảng thời gian dài, cảm tình đã sớm vượt qua quan hệ cấp trên cấp dưới, bây giờ Trương Thanh Vân đột nhiên phải đi, hắn còn có hương vị gì khi công tác ở khối chính quyền?



- Chủ tịch Trương, quận Hoàng Lăng chúng tôi nằm sát bên quận Ngũ Sơn của Hoài Dương, tôi là phó phòng mà chức vụ bí thư quận Ngũ Sơn cũng tương đồng, tôi tình nguyện sang quận Ngũ Sơn công tác. Tôi đã quá chán ngán Cảng Thành, muốn thay đổi hoàn cảnh.

Tả Nam Sơn đột nhiên mở miệng nói, giọng nói rất lớn, vẻ mặt nghiêm túc và chuyên chú.

Trương Thanh Vân cau mày, hắn nói:

- Được rồi, được rồi, các vị, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, tan hợp cũng là chuyện bình thường, cần gì phải quá mức coi trọng?

- Tôi rời khỏi Cảng Thành cũng rất tốt, nhưng tôi vẫn ở Hoa Đông, mọi người cũng vẫn ở chung với nhau. Nói tóm lại thì sau này chúng ta vẫn có cơ hội làm đồng sự, như vậy thì còn mong muốn thế nào nữa? Hơn nữa tôi đi thì chủ tịch Xa và chủ tịch Hàn cũng là những lãnh đạo tốt, chẳng lẽ bọn họ còn cải biến chính sách của hạng mục xây dựng thành phố mới sao?

Trương Thanh Vân nói đến đây thì nâng chén cao giọng nói:

- Chúng ta cùng cạn ly, tất cả lấy lại tinh thần cho tôi, tiệc tiễn chân phải vui vẻ, phải vui sướng, bây giờ mọi người đều ủ rũ, không phải làm náo loạn tâm tư của tôi sao?

Trương Thanh Vân nói như vậy thì cũng không còn ai muốn ủ rũ, cả đám đều đứng lên cạn ly. Mọi người xem xét cẩn thận lời nói của chủ tịch Trương, lúc này mới giật mình phát hiện ra Trương Thanh Vân đã là phó chủ tịch tỉnh, tuy chỉ là tạm giữ chức nhưng cũng xem như là lãnh đạo tỉnh.

Sau này những người đã từng đi theo Trương Thanh Vân chỉ cần cùng liên lạc, lúc đó chủ tịch Trương có lẽ sẽ giúp đỡ. Hơn nữa với cục diện bây giờ thì hạng mục xây dựng thành phố mới của Cảng Thành đã có ảnh hưởng rất lớn, những lãnh đạo trong khối xây dựng đều đã sớm bị dán mác họ Trương, vì vậy xét từ góc độ này mà nói thì Trương Thanh Vân thăng chức cũng là chuyện có lợi cho mọi người.

Khi có những suy nghĩ như vậy thì mọi người bắt đầu bình thường trở lại, bầu không khí bắt đầu sinh động, mọi người cùng nhau uống đến khuya mới quay về. Ngày hôm sau khối chính quyền Cảng Thành tổ chức tiệc tiễn chân Trương Thanh Vân cực kỳ long trọng, quy mô kinh người, trong vòng một đêm mà toàn bộ khối chính quyền đã được trang hoàng rất mới mẻ, những biểu ngữ viết lời tiễn chân rủ xuống từ trên tầng cao. Xa Vĩ dẫn đầu đoàn người, tất cả lãnh đạo từ phó phòng trở lên ở khối chính quyền cùng đến dự họp tiễn chân, khí thế kinh người.

Vì khu nhà khối chính quyền và thị ủy nằm gần nhau, bên khối chính quyền làm ra động tĩnh quá lớn, tất nhiên đám người bên thị ủy cũng bị hấp dẫn, tất cả đều lên hành lang nhìn sang. Trương Thanh Vân thấy tình cảnh này cũng chấn động, có chút trở tay không kịp.

Nhưng lúc này người ta có ý tốt, Trương Thanh Vân cũng không có gì để nói. Vất vả lắm thì hội nghị tiễn đưa cũng kết thúc nhưng người vẫn chưa tản đi. Xa Vĩ nắm tay Trương Thanh Vân thật chặt mà không buông, hắn dùng giọng thâm tình nói:

- Thanh Vân, anh đã tạo nên chiến tích lớn lao ở Cảng Thành, trước khi đi thì chúng tôi ngoài việc tổ chức một lễ tiễn đưa thật vui vẻ mà không còn gì khác. Nói thật, anh cũng biết tình huống Cảng Thành rồi đấy, gánh nặng đường xa, lần này anh đi thì trong lòng tôi cũng cảm thấy vắng vẻ.

Trương Thanh Vân cau mày, ngoài miệng nói lời khách khí nhưng trong lòng thầm mắng Xa Vĩ dối trá. Hôm nay người khối chính quyền làm ra những động tĩnh quá lớn, chính quyền lại gần bên thị ủy, Nhâm Gia Niên thấy như vậy thì sẽ nghĩ thế nào? Hơn nữa Trương Thanh Vân còn là phó bí thư thị ủy.

Lại xem xét lời nói của Xa Vĩ, Trương Thanh Vân đi làm trong lòng hắn vắng vẻ, lời này rơi vào trong tai Nhâm Gia Niên thì đối phương sẽ nghĩ thế nào đây?

Nhưng trước khi Trương Thanh Vân đi mà Xa Vĩ có ngộ tính như vậy cũng không phải chuyện xấu, dù sao sau này Trương Thanh Vân cũng còn có vài chuyện phải nhờ đối phương. Trương Thanh Vân đang nuôi dưỡng một nhóm quan viên dòng chính ở Cảng Thành, Xa Vĩ có thái độ như vậy thì sự việc cũng dễ dàng hơn, nếu không thì sẽ có khá nhiều phiền phức.

Đám người đơn giản tiễn chân Trương Thanh Vân đến cổng lớn, ngoài cổng lại có rất nhiều quần chúng cầm biểu ngữ tiễn chân, khí thế còn mạnh hơn gấp mười lần so với tình cảnh vừa rồi. Trương Thanh Vân đảo mắt nhìn, hắn thấy đội hình có ít nhất cả ngàn người.

- Thanh Vân, đây đều là tình cảm từ trong lòng quần chúng đối với anh, anh xem, nếu có một ngày tôi rời khỏi Cảng Thành mà có trận thế như bây giờ, tôi còn gì phải hối tiếc nữa?

Xa Vĩ trầm lặng nói.

Trương Thanh Vân không lên tiếng, trong lòng chợt chấn động, hắn nhịn không được phải vẫy tay thăm hỏi mọi người. Dù hắn biết những người này có thể đã được tổ chức đến đưa tiễn, nhưng vào lúc này hắn cũng cảm thấy có chút cảm động.

Ly biệt.

Tình cảnh ở Cảng Thành sao lại giống Thanh Giang như vậy? Đều chưa hoàn thành mà phải ra đi, tiếc nuối như vậy xâm lấn vào trong xương tủy, dù biểu hiện bề ngoài có kiên cường thế nào thì trong lòng vẫn tiếc nuối vô hạn.

Chỉ có tình cảnh này mới làm người ta chính thức xúc động, Trương Thanh Vân cảm thấy mắt có hơi ướt, tầm mắt mơ hồ. Lúc này thành tích công tác của hắn ở Cảng Thành cuối cùng cũng được vạch nắp cho người người nghị luận.

Chính Trương Thanh Vân cho rằng mình có chút thành tích nhưng không quá lớn, đáng lý ra cũng có nhiều phần làm tốt, có nhiều chuyện đáng lý sẽ không quá nhỏ hẹp, nhưng tất cả cũng không phải dễ dàng như những gì người ta toan tính. Trương Thanh Vân cứ như vậy mà ra đi, hắn vốn nghĩ rằng mình sẽ rất ung dung tiêu sái, nhưng khi lên xe thì trong lòng lại bùng lên những tiếc nuối vô hạn.

Dân chúng sắp xếp đội ngũ, người người giơ biểu ngữ tiễn chân, dù trong sự việc lần này có chút mưu toan, nhưng trương thanh vân cảm thấy mình không thể nào đảm nhận lễ lớn như vậy. Bên ngoài Hoa Đông có rất nhiều nghi vấn, mà Hoa Đông cũng có cảm tình khá kém đối với những phe pháp chủ lưu trong nước, nhưng có một điều khó thay đổi đó chính là quần chúng nơi nào cũng chất phác và lương thiện như nhau.

Quần chúng không khao khát nhiều lắm, chỉ là cuộc sống mà thôi. Đáng tiếc dù chỉ là như vậy nhưng có rất nhiều quan viên không hiểu, Trương Thanh Vân cho rằng mình có sự khác biệt với người khác, nhưng bây giờ xem xét lại thì hắn cũng cảm thấy thẹn với lương tâm.

Xe của Trương Thanh Vân biến mất trong tầm mắt mọi người, nhưng một lúc lâu sau đám người vẫn chưa tản đi. Xa Vĩ nhìn về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc, một lúc lâu không nói lời nào. Hắn đã thấy Trương Thanh Vân thật sự có uy tín ở Cảng Thành, thật sự có cơ sở là quần chúng.

Ngày hôm qua hắn đã tạm thời cho Lỗ Quyền là người xử lý các vấn đề trong lễ tiễn chân, hôm nay có quy mô như vậy, nếu hắn không nắm chắc thì sợ rằng khí thế cũng không lớn.....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bố Y Quan Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook