Chương 704: Xâm nhập cơ sở
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
09/04/2013
Mạnh Hiểu còn không biết vì sao Triệu Hải Dân lại nổi nóng, vì vậy mà trong lòng chợt co thắt. Hắn biết rõ tính cách của đối phương, nếu như tức giận vì Trương Thanh Vân, mà lúc này Trương Thanh Vân không có mặt ở đây, có cần phải biểu hiện như vậy sao?
Nếu Triệu Hải Dân không nổi giận vì Trương Thanh Vân chẳng lẽ nổi giận vì Mạnh Hiểu hắn? Mạnh Hiểu nghĩ đến đây thì vô thức cảm thấy tình hình không ổn, hắn biết hôm nay mình có thể đã đến nhầm, có lẽ đã xúc phạm đến điều kiêng kỵ nào đó của Triệu Hải Dân.
Triệu Hải Dân không phải thường ủy tỉnh ủy nhưng quan hệ với Ngô Hiểu Minh lại rất tốt, trước khi Mạnh Hiểu đến thì hắn đã liên lạc điện thoại với Ngô Hiểu Minh. Hôm nay Ngô Hiểu Minh gặp phải tình cảnh rất xấu hổ trong hội nghị thường ủy, tâm tình rất kém, khi điện thoại với Triệu Hải Dân thì liên tục kêu khổ, cũng coi như nói tất cả tình hình hội nghị thường ủy hôm nay cho Triệu Hải Dân.
Vừa rồi Triệu Hải Dân còn đang cân nhắc về Trương Thanh Vân, đối phương cũng là phó chủ tịch tỉnh như hắn nhưng chẳng qua không được phân công quản lý. Hai người đã từng gặp nhau vài lần, Triệu Hải Dân cũng không quá chú ý đến Trương Thanh Vân.
Triệu Hải Dân không giống như những người khác, bây giờ đã có tuổi, không nghĩ nhiều, cũng chỉ biết làm tốt công tác của một phó chủ tịch tỉnh, sau đó về hưu. Vì vậy Triệu Hải Dân chỉ đạo tư tưởng rất vững vàng, yêu cầu tuyến dưới không được tạo ra nhiễu loạn.
Không ngờ hôm nay Mạnh Hiểu mang đến một tin tức rối loạn, trước đó bí thư Tần đã vỗ bàn mắng người trong hội nghị thường ủy để đảm bảo cho Trương Thanh Vân, điều này chứng minh quan hệ giữa bí thư và Trương Thanh Vân là rất khăng khít. Dưới tình huống như vậy thì Mạnh Hiểu sao có thể chọc vào người này?
Mặc khác khi chọc vào Trương Thanh Vân thì chính Triệu Hải Dân phải chường mặt ra, khi bắt đầu thì đã đưa mình lên họng súng, đúng là có thể bị người ta dìm chết. Vì vậy mà Triệu Hải Dân cầm văn kiện này trên tay mà sinh ra cảm giác chán ghét như nuốt phải ruồi.
- Chủ tịch Triệu, anh xem cái này...Chúng tôi có chương trình, làm việc đều theo quy củ, anh nói có đúng không?
Mạnh Hiểu nói, hắn giả vờ ra vẻ rất khó khăn.
Triệu Hải Dân cười lạnh một tiếng nói:
- Vậy thì anh cứ xử lý theo chương trình, đây đều thuộc phạm vi chức trách của anh, cần đến đây xin chỉ thị của tôi sao?
Triệu Hải Dân vừa nói vừa ném văn kiện lên mặt bàn, ánh mắt nhìn về phía bên cạnh. Tâm tình Mạnh Hiểu chợt trầm xuống, hắn nói:
- Chủ tịch Triệu, phần văn kiên này có vấn đề sao? Hay là...Anh biết đấy, tôi là người suy nghĩ cơ bắp, làm việc thường thiếu suy xét, nếu có chỗ nào đó chưa thỏa đáng thì anh cần phải nhắc nhở mới được.
Triệu Hải Dân chợt sững sờ, hắn ngẩn người nhìn Mạnh Hiểu, ánh mắt tràn đầy hương vị xem xét. Lúc này Mạnh Hiểu đã rất mất tự nhiên, vẻ mặt cực kỳ cẩn thận, bộ dạng tức tối khi vào cửa đã được thay thế bằng sự cẩn thận.
Một lúc lâu sau Triệu Hải Dân mới thở dài một hơi nói:
- Sau này anh phải vứt bỏ tất cả thành kiến với những việc ở Hoài Dương, tôi nhấn mạnh công tác cần phải công bằng, những năm gần đây chúng ta có cái nhìn về Hoài Dương, bây giờ nên xem xét lại. Hai bàn tay đều là da thịt, nếu nặng bên này nhẹ bên kia rõ ràng là không được.
Đồng tử trong mắt Mạnh Hiểu chợt thu lại, vẻ mặt có chút tái nhợt. Triệu Hải Dân nói lời rất uyển chuyển nhưng đã rất rõ ràng, Mạnh Hiểu muốn đến tìm chỗ dựa bây giờ rõ ràng là biến hay thành dở, lãnh đạo còn nói giúp cho Trương Thanh Vân sao?
Mạnh Hiểu ý thức được trong sự việc lần này có gì đó mà mình không biết, nhưng dưới tình huống này hắn cũng không muốn hỏi nhiều, sau khi trầm ngâm trong chốc lát rồi nói:
- Cảm ơn lãnh đạo chỉ điểm, tôi biết rồi, việc này dù sao cũng là tôi thiếu trách nhiệm, khi phó chủ tịch Trương đến sở giao thông thì tôi không có mặt, anh ấy để lại văn kiện này và về ngay, đây chẳng phải làm khó nhau sao?
Triệu Hải Dân nhíu mày, rốt cuộc đã hiểu ra giữa Mạnh Hiểu và Trương Thanh Vân đã sinh chuyện. Mạnh Hiểu là thủ hạ dưới tay hắn, như vậy hắn không hiểu bản tính của người này sao? Một người trước nay có thành kiến với Hoài Dương, bây giờ gặp phải một bí thư "không may", như vậy có thể làm việc theo đúng yêu cầu và quy củ được à? Chắc chắn là bịp người, kênh kiệu làm cho Trương Thanh Vân nổi giận.
Triệu Hải Dân nghĩ đến đây thì dùng giọng nghiêm túc nói:
- Anh làm thế nào? Tôi cũng không tin phó chủ tịch Trương đến sở giao thông mà chẳng thông báo trước. Anh đấy, tôi đã cảnh báo anh rồi, sở giao thông rất đặc thù, cần phải cẩn thận. Bây giờ thì tốt rồi, lãnh đạo chính quyền xuống thị sát cũng chỉ tùy tiện phái vài người ra tiếp đón, anh cho rằng thái độ của mình là gì?
- Việc này cần phải xử lý nghiêm túc, chính anh cần phải chuẩn bị tâm lý, ý kiến của tôi là anh phải hướng về phía phó chủ tịch Trương để nói rõ tình huống, hơn nữa còn phải nhanh chóng, nếu không để sinh ra hiểu lầm thì không tốt. Điều này không những liên quan đến vấn đề của anh, thậm chí còn liên quan đến vấn đề đoàn kết ban ngành, anh có thể hiểu không?
Vẻ mặt Mạnh Hiểu chợt đỏ bừng, Triệu Hải Dân nói như thế thì hắn cảm thấy quái lạ, trong lòng có đủ hương vị, cảm thấy khó thể nuốt nước miếng xuống họng, tâm tình rơi xuống vị trí rất thấp. Triệu Hải Dân đứng lên nói:
- Anh quay về chậm rãi châm chước, đã đến giờ tan tầm, công tác hôm nay chỉ có thể dừng lại ở đây.
... ....
Mấy ngày nay hai quận Ngũ Sơn và Bạch Mã rất náo nhiệt, Trương Thanh Vân suy nghĩ rất lâu mà không thể tìm ra biện pháp thích hợp, cuối cùng đành phải ra tay hung ác, phải đưa ra một hành động thông thường.
Có rất nhiều phương pháp xử lý quan hệ giữa chính quyền và nhân dân, trước kia Trương Thanh Vân làm bí thư thị trấn Nguyệt Toàn đã từng có kinh nghiệm này. Trước đó tư duy của khu Liên Hợp được chuyển biến cũng vì Trương Thanh Vân xuống tận cơ sở, chia nhau làm công tác, liên tục động viên và giúp đỡ.
Lần này sau khi quay về Hoài Dương thì Tiền Vũ Diệp đã lập tức làm công tác thống kê những thôn xóm xã thị trấn có liên quan đến hạng mục xây dựng ở hai quận Ngũ Sơn và Bạch Mã, tổng cộng có mười hai xã liên quan. Sau khi biết được tình huống này thì Trương Thanh Vân tự mình dẫn theo các lãnh đạo khối chính quyền xuống xã, trực tiếp dựng phòng làm việc ở hiện trường, xâm nhập vào giữa quần chúng để tìm hiểu tình huống, cùng dân chúng bàn về phương hướng giải quyết vấn đề.
Ngoài Chung Gia Hoa được Trương Thanh Vân giữ lại làm công tác chủ trì khối chính quyền ở thị ủy, sáu phó chủ tịch còn lại được Trương Thanh Vân chia làm sáu tổ, tất cả đều chia nhau thành lập văn phòng ở các xã thị trấn kia. Chính quyền thành lập tổ công tác, Trương Thanh Vân làm tổ trưởng, hắn yêu cầu tất cả những thành viên phụ trách phân tổ phải đến từng hộ gia đình, từng thôn xóm như mình. Trương Thanh Vân là người phụ trách thị trấn Thành Quan của quận Ngũ Sơn, những thành viên phục trách các phân tổ khác phải chia nhau ra hành động.
Trước khi hành động Trương Thanh Vân đã đặc biệt tổ chức đại hội động viên, hắn yêu cầu tất cả mọi người phải ý thức được tầm quan trọng của công tác lần này. Hắn hy vọng tất cả mọi người phải chính thức cố gắng hiểu rõ tình huống thực tế, phải khiêm tốn hỏi han dân chúng, phải chăm chỉ tổng hợp tất cả ý kiến.
Trương Thanh Vân yêu cầu phải thừa nhận những sai lầm trong công tác xây dựng thành phố mới, ai cũng phải có lòng cam đảm nhận sai với dân, khi thấy quần chúng quá khích thì phải kiên nhẫn nhẫn nại, phải dùng tình cảm chân thành để cảm động quần chúng. Tất cả mọi người phải có tinh thần và thái độ mới tìm được con đường chính xác trong vấn đề giải quyết khó khăn lần này.
Mặt khác mỗi ngày đều phải tổng kết công tác, hội nghị tổng kết cuối cùng sẽ do chính Trương Thanh Vân chủ trì, tất cả thành viên của các phân tổ đều cùng ăn cùng ở, nếu chưa giải quyết được vấn đề thì không được khải hoàn quay về.
Bí thư thị ủy trực tiếp xuống thị trấn mở phòng làm việc, tình huống này lập tức làm bùng nổ tin tức trong dân chúng. Ngày đầu tiên thì trước cửa trụ sở chính quyền quận Ngũ Sơn đã có vài trăm nhân dân tập trung, điều này làm cho cục công an thị ủy phải đặc biệt phái người đến phụ trách vấn đề an toàn cho Trương Thanh Vân.
Mặt khác bí thư thị ủy đến thị trấn Thành Quan thì tất cả lãnh đạo đảng chính quyền quận Ngũ Sơn cũng không dám ở nhà, cũng vì thế mà tình thế ở thị trấn Thành Quan chợt ầm ĩ. Vào đúng thời điểm mấu chốt, bỏ ngoài tai những lời phản đối, Trương Thanh Vân quyết định đứng lên lầu khu nhà khối chính quyền cầm loa diễn thuyết.
Câu nói đầu tiên của Trương Thanh Vân là:
- Thưa các đồng chí, thưa các đồng bào, lần này tôi đến quận Ngũ Sơn cũng vì muốn giải quyết vấn đề, không những chỉ mình tôi đến mà tất cả lãnh đạo chính quyền tỉnh đều được điều động, tổng cộng có sáu phân tổ, tất cả đều đã lên đường xuống thôn xóm.
- Lần này chúng tôi hạ quyết tâm, nếu không tìm ra phương án giải quyết vấn đề thì nhất quyết không khải hoàn quay về. Từ hôm nay trở đi, tôi không phải là bí thư thị ủy mà chính là bí thư đảng ủy thị trấn Thành Quan, mọi người có vấn đề gì đều có thể nói ra... ....
Trương Thanh Vân nói xong nhữn lời này thì đám người lập tức ầm ĩ, tất cả đều chen chúc nhau đi lên, có rất nhiều người la hét, tình cảnh có vẻ khó khống chế.
Trương Thanh Vân đã có kinh nghiệm ứng phó với tình cảnh như vậy, hắn không hoảng hốt mà dùng phương pháp giống như trước kia đã áp dụng ở hội nghị liên hiệp cam, vì thế mà tình cảnh được khống chế rất nhanh. Sau đó hắn nhân cơ hội nói ra những ý nghĩ trong công tác, cuối cùng dưới sự túm tụm của vài trăm người, hắn bắt đầu đến từng nhà dân để hiểu rõ tình huống. Lưu Bằng là người đặc biệt phải ghi chép, tất cả khó khăn của nhân dân đều được ghi vào trong hồ sơ.
Trương Thanh Vân đã nhiều năm không dùng phương pháp này, lần này hắn hạ quyết tâm nên hạ vị trí của mình xuống rất thấp, hắn coi mình là bí thư thị trấn, coi thị trấn này như thị trấn Nguyệt Toàn năm xưa.
Trương Thanh Vân muốn lợi dụng cơ hội giải quyết vấn đề lần này để xếp cờ, hắn kéo sáu vị phó chủ tịch chính quyền xuống tuyến dưới để tranh đấu, để khảo sát đặc điểm công tác. Mặc khác có thể thông qua những công tác thực tế này để kiểm nghiệm tố chất, sự tồn tại, những chỗ thiếu hụt trong đội ngũ cán bộ các xã thị trấn của quận nội thành.
Vấn đề ở Hoài Dương không phải quá phức tạp sao? Không phải rất khó giải quyết sao? Trương Thanh Vân đã quyết định, dù là tường đồng vách sắt cũng phải tạo ra một khe hở.
Công tác ngày đầu tiên làm Trương Thanh Vân rất hài lòng, dân chúng bày tỏ thái độ thừa nhận, dù mọi người có tâm tình rất kích động vì những vấn đề của xây dựng thành phố mới, nhưng Trương Thanh Vân có thể nhìn thấy sự hy vọng trong mắt họ. Bí thư thị ủy buông chức xuống tuyến dưới làm bí thư thị trấn, có thể xâm nhập vào từng nhà dân khảo sát, nếu như thế này mà không có hy vọng thì vĩnh viễn sẽ không có hy vọng.
Vì có cơ sở này mà thái độ của mọi người đã biến đổi khá nhiều, Trương Thanh Vân đến nơi nào cũng có cả trăm người theo sau, hơn nữa bầu không khí càng lúc càng nóng. Khi thấy mọi người có tâm tính cao như vậy thì Trương Thanh Vân thậm chí còn không dùng cơm trưa, hắn cố gắng chống đỡ một ngày, tối quay về địa điểm tập kết và vài chén cơm, sau đó bắt đầu hội nghị tổng kết.
Nhân viên tham gia hội nghị tổng kết là khá đông, ngoài những tổ trưởng phân tổ được phân công còn có lãnh đạo đảng ủy mười hai xã thị trấn, lãnh đạo khối chính quyền, đội hình không nhỏ. Những phản hồi về hội nghị tổng kết là khá tốt, tuy những tổ khác không được bí thư dẫn dắt nhưng người đứng đầu đều có cấp bậc phó chủ tịch thành phố, dân chúng rất thỏa mãn với hành động lần này của thị ủy.
Trương Thanh Vân đứng trên hội nghị nói:
- Thưa các đồng chí, mọi người đã thấy rất rõ ràng, quần chúng nhân dân của chúng ta không có yêu cầu cao, tất cả mọi người đều phản ánh một vấn đề, đó chính là vấn đề công tác tống trị ở hai quận Ngũ Sơn và Bạch Mã.
- Hôm nay mọi người đều đã tập hợp ở đây, tôi hỏi thật sự có vấn đề về công tác tống trị sao? Có vấn đề gì mà tôi không biết?
- Điều này nói rõ điều gì? Rõ ràng là dân chúng không nói ngoa, bọn họ không phải là điêu dân không hiểu lễ, người xưa cũng hiểu rõ câu nói nước dâng có thể làm lật thuyền, hôm nay cán bộ chúng ta không hiểu được điều này sao?
- Nếu còn chưa rõ thì hôm nay chính là ví dụ sống sờ sờ, chúng ta lần này đến đây, tôi cho rằng có điềm thắng lợi, vấn đề bây giờ phải giải quyết, chúng ta phải cùng nhau cân não, phải nghĩ đủ biện pháp, phải cùng nhân dân nghĩ ra biện pháp.
- Nếu ai có những ý kiến và đề nghị có tính chất xây dựng thì sẽ có trợ giúp rất lớn cho quá trình giải quyết vấn đề sau này, hơn nữa thị ủy và chính quyền sẽ có phần thưởng xứng đáng. Chúng ta phải chú ý đến những người tích cực tìm lối thoát trong lúc khó khăn, bọn họ có thể tìm được đường ra, rất có thể biện pháp giải quyết sẽ xuất hiện trong nhóm người này.
Trương Thanh Vân nói ra những lời này thì tâm tình mọi người chợt sống động hẳn lên, tất nhiên nguyên nhân hưng phấn cũng chính là những công tác làm được trong ngày hôm nay. Người trong hội trường phát biểu rất mạnh, nhưng đám bí thư và chủ tịch xã thị trấn cũng chỉ chậm rãi mở lời, tuy động cơ của bọn họ không đơn thuần là như vậy, nhưng đạt đến hiệu quả thế này cũng làm Trương Thanh Vân tương đối thỏa mãn.
Đến tối Trương Thanh Vân ở lại trong một phòng xép bên cạnh phòng truyền thống, bên trong ngoài một chiếc bàn công tác thì chỉ là một chiếc giường lớn mà thôi. Người trong thị trấn rất thông minh, biết rõ bí thư thị ủy bỏ nhiều công sức xuống làm việc thì tất nhiên phải đặc biệt hóa, mà có được sự khôn khéo như vậy cũng miễn đi rất nhiều phiền toái.
Nhưng điều kiện như vậy lại ảnh hưởng trực tiếp đến những nhân viên làm công tác bảo vệ, rất khó khăn cho quá trình triển khai và mở rộng hoạt động. Cuối cùng cục trưởng Chương của cục công an thường ủy quyết định tự mình bố trí, thiết lập quản chế chặt chẽ từ ngay bên ngoài khu nhà chính quyền, như vậy mới đảm bảo công tác bảo vệ được cẩn thận.
Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng không biết những điều này, công tác một ngày mệt mỏi, bây giờ hắn ngồi xuống bàn làm việc mà đứng lên cảm thấy rất khó khăn. Hắn nhìn sự bố trí đơn sơ trong phòng, bàn làm việc bằng loại gỗ thông thường, thậm chí còn sinh ra cảm giác thân thiết nói không nên lời.
Trương Thanh Vân nhớ đến khoảng thời gian ở Nguyệt Toàn, tuy khoảng thời gian đó là không lâu nhưng kinh nghiệm lại có lợi cho cả đời. Tuy hôm nay là một ngày công tác mệt mỏi nhưng vẫn sinh ra một cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ.
Những năm gần đây địa vị của Trương Thanh Vân dần lên cao thì hắn đã vô tình rời xa cơ sở, giống như đã có thói quen chuyên bà mưu nghĩ kế. Lúc này nếu không phải tình huống khẩn cấp thì hắn sẽ tuyệt đối không có hành động thế này, bây giờ xem ra hành động khá thành công.
Tuy hôm nay chỉ công tác một ngày nhưng Trương Thanh Vân phát hiện mình đã không còn lo đầu tính đuôi như trước kia, toàn thân tràn đầy tự tin. Hoài Dương khó khăn, nhưng bây giờ chỉ là hổ giấy, Trương Thanh Vân thầm may mắn vì mình biết được những manh mối bên trong, nếu không phải mình có kinh nghiệm công tác cơ sở phong phú thì sợ rằng sẽ tốn công tốn sức mà chẳng làm được gì, thậm chí có thể bị vây hãm chết trong Hoài Dương.
Điện thoại trong túi áo chợt rung lên, Trương Thanh Vân nở nụ cười hiểu ý, hắn thầm nghĩ nhất định là nha đầu Mạn Mạn. Nha đầu kia dần lớn lên, khi nghĩ đến cha thì lập tức gọi điện thoại, mà mỗi lần Trương Thanh Vân nhận được điện thoại của con gái thì rất vui vẻ.
Trương Thanh Vân lấy điện thoại ra và trực tiếp nhấn nút nghe, đầu dây bên kia vang lên một giọng phụ nữ:
- Chào đại bí thư Trương, có thể biết em là ai không?
Trương Thanh Vân chợt nhảy dựng khỏi ghế, hắn nói:
- Chào cô, giám đốc Quách gọi điện thoại tất nhiên tôi phải nhận biết được, mà sao hôm nay tại sao lại gọi điện thoại cho tôi?
Người gọi đến chính là Quách Tuyết Phương, điều này làm trương thanh vân cảm thấy bất ngờ.
- Nếu nói em nhớ anh, anh có tin không?
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn không có chuẩn bị đối với trò lật bài không theo quy tắc của Quách Tuyết Phương, vì vậy mà cố gắng tìm từ. Đúng lúc này Quách Tuyết Phương lại cười khanh khách nói:
- Được rồi, được rồi, chỉ đùa một chút mà thôi, em tìm anh có chuyện.
- Thế nào? Cô muốn tiến quân vào Hoa Đông sao?
Trương Thanh Vân trầm giọng nói, Quách Tuyết Phương rõ ràng là xưa không bằng nay, bây giờ nàng là trụ cột của Quách gia, có độ nặng tuyệt đối ở Quách gia, thuộc về tầng lớp quyền quý đỉnh cấp ở thủ đô.
Tuổi còn trẻ mà đi đến mức độ vào lúc này, rõ ràng đã chứng minh Quách Tuyết Phương có thiên phú rất cao, điều này Quách Vũ thua kém quá xa. Quách Vũ có quá ít kinh nghiệm, người có tương lai phải là kẻ có kinh nghiệm thật sự, Quách Tuyết Phương cũng là một ví dụ điển hình.
- Là thế này, tôi hỏi anh một người, bên phía khối chính quyền tỉnh Hoa Đông có một người là Triệu Hải Dân, các anh có quen thuộc không?
Quách Tuyết Phương nói.
- Tôi biết nhưng không quá quen thuộc, thế nào? Có chuyện gì sao?
Trương Thanh Vân dùng giọng có chút nghi ngờ nói.
Quách Tuyết Phương khẽ cười một tiếng, nàng nói:
- Thế nào? Không phải anh có sự mẫn cảm trời sinh với người họ Triệu à? Sao lại không quen biết phó chủ tịch Triệu?
Quách Tuyết Phương nói một câu trêu chọc, nàng không đợi Trương Thanh Vân cãi lại mà nói ngay:
- Là thế này, tôi có một đứa cháu gái là người yêu của Triệu công tử con trai của phó chủ tịch Triệu, sau khi từ nước Mỹ quay về thì hò hét muốn kết hôn, bây giờ cô ấy đang ở Hoa Đông. Tôi muốn hỏi xem liệu phó chủ tịch Triệu này có quan hệ gì với Triệu gia hay không, sao trước nay chúng tôi không biết người này?
Trương Thanh Vân thở dài một hơi, hắn có chút dở khóc dở cười, mình đường đường là bí thư thị ủy mà phải giúp Quách Tuyết Phương điều tra những thứ này sao? Nếu tình cảnh này mà để người ngoài thấy được thì rõ ràng là mở rộng tầm mắt, người phụ nữ nổi danh mặt lạnh như tiền ở thủ đô lại gọi điện thoại nói về một vấn đề vụn vặt như vậy với một người đàn ông, hơn nữa còn dùng thái độ này sao?
- Tôi không có ý gì khác, Triệu Hải Dân này chính là phó chủ tịch lâu năm ở Hoa Đông, anh thân cận thì có lợi hơn. Em trai của em ở Hoa Đông mà không nói đến tìm hiểu, cho anh đi là quan tâm lớn mà anh nghĩ rằng lòng lang dạ thú sao?
- Đi...Đi làm gì?
Trương Thanh Vân vô thức nói.
- Anh...Nói nói đi làm gì? Tôi nó anh này, anh đúng là đáng xấu hổ, chúng ta cùng người Hoa Đông kết thông gia, tất nhiên phải có chút suy tính. Nói thẳng ra thì người Hoa Đông cũng không có gì quá to tát để ra tay, vì vậy mới nghĩ đến anh, anh cũng không phải để cho chúng em chạy từ thủ đô đến tiếp xúc đấy chứ?
Quách Tuyết Phương nói như vậy cũng làm Trương Thanh Vân hiểu rõ, thì ra nói nửa ngày thì Quách Tuyết Phương muốn để hắn làm ông mai bà mối. Quách gia là đại gia tộc ở thủ đô, gả con tất nhiên sẽ không thể qua loa, nhưng bọn họ không có thế lực ở Hoa Đông, đồng thời cũng nhất định không muốn thua kém về khoản mặt mũi, vì thế mới nhờ Trương Thanh Vân làm trung gian. Lại nói tiếp, chuyện này đối với Trương Thanh Vân thì rõ ràng không phải là xấu.
Nếu Triệu Hải Dân không nổi giận vì Trương Thanh Vân chẳng lẽ nổi giận vì Mạnh Hiểu hắn? Mạnh Hiểu nghĩ đến đây thì vô thức cảm thấy tình hình không ổn, hắn biết hôm nay mình có thể đã đến nhầm, có lẽ đã xúc phạm đến điều kiêng kỵ nào đó của Triệu Hải Dân.
Triệu Hải Dân không phải thường ủy tỉnh ủy nhưng quan hệ với Ngô Hiểu Minh lại rất tốt, trước khi Mạnh Hiểu đến thì hắn đã liên lạc điện thoại với Ngô Hiểu Minh. Hôm nay Ngô Hiểu Minh gặp phải tình cảnh rất xấu hổ trong hội nghị thường ủy, tâm tình rất kém, khi điện thoại với Triệu Hải Dân thì liên tục kêu khổ, cũng coi như nói tất cả tình hình hội nghị thường ủy hôm nay cho Triệu Hải Dân.
Vừa rồi Triệu Hải Dân còn đang cân nhắc về Trương Thanh Vân, đối phương cũng là phó chủ tịch tỉnh như hắn nhưng chẳng qua không được phân công quản lý. Hai người đã từng gặp nhau vài lần, Triệu Hải Dân cũng không quá chú ý đến Trương Thanh Vân.
Triệu Hải Dân không giống như những người khác, bây giờ đã có tuổi, không nghĩ nhiều, cũng chỉ biết làm tốt công tác của một phó chủ tịch tỉnh, sau đó về hưu. Vì vậy Triệu Hải Dân chỉ đạo tư tưởng rất vững vàng, yêu cầu tuyến dưới không được tạo ra nhiễu loạn.
Không ngờ hôm nay Mạnh Hiểu mang đến một tin tức rối loạn, trước đó bí thư Tần đã vỗ bàn mắng người trong hội nghị thường ủy để đảm bảo cho Trương Thanh Vân, điều này chứng minh quan hệ giữa bí thư và Trương Thanh Vân là rất khăng khít. Dưới tình huống như vậy thì Mạnh Hiểu sao có thể chọc vào người này?
Mặc khác khi chọc vào Trương Thanh Vân thì chính Triệu Hải Dân phải chường mặt ra, khi bắt đầu thì đã đưa mình lên họng súng, đúng là có thể bị người ta dìm chết. Vì vậy mà Triệu Hải Dân cầm văn kiện này trên tay mà sinh ra cảm giác chán ghét như nuốt phải ruồi.
- Chủ tịch Triệu, anh xem cái này...Chúng tôi có chương trình, làm việc đều theo quy củ, anh nói có đúng không?
Mạnh Hiểu nói, hắn giả vờ ra vẻ rất khó khăn.
Triệu Hải Dân cười lạnh một tiếng nói:
- Vậy thì anh cứ xử lý theo chương trình, đây đều thuộc phạm vi chức trách của anh, cần đến đây xin chỉ thị của tôi sao?
Triệu Hải Dân vừa nói vừa ném văn kiện lên mặt bàn, ánh mắt nhìn về phía bên cạnh. Tâm tình Mạnh Hiểu chợt trầm xuống, hắn nói:
- Chủ tịch Triệu, phần văn kiên này có vấn đề sao? Hay là...Anh biết đấy, tôi là người suy nghĩ cơ bắp, làm việc thường thiếu suy xét, nếu có chỗ nào đó chưa thỏa đáng thì anh cần phải nhắc nhở mới được.
Triệu Hải Dân chợt sững sờ, hắn ngẩn người nhìn Mạnh Hiểu, ánh mắt tràn đầy hương vị xem xét. Lúc này Mạnh Hiểu đã rất mất tự nhiên, vẻ mặt cực kỳ cẩn thận, bộ dạng tức tối khi vào cửa đã được thay thế bằng sự cẩn thận.
Một lúc lâu sau Triệu Hải Dân mới thở dài một hơi nói:
- Sau này anh phải vứt bỏ tất cả thành kiến với những việc ở Hoài Dương, tôi nhấn mạnh công tác cần phải công bằng, những năm gần đây chúng ta có cái nhìn về Hoài Dương, bây giờ nên xem xét lại. Hai bàn tay đều là da thịt, nếu nặng bên này nhẹ bên kia rõ ràng là không được.
Đồng tử trong mắt Mạnh Hiểu chợt thu lại, vẻ mặt có chút tái nhợt. Triệu Hải Dân nói lời rất uyển chuyển nhưng đã rất rõ ràng, Mạnh Hiểu muốn đến tìm chỗ dựa bây giờ rõ ràng là biến hay thành dở, lãnh đạo còn nói giúp cho Trương Thanh Vân sao?
Mạnh Hiểu ý thức được trong sự việc lần này có gì đó mà mình không biết, nhưng dưới tình huống này hắn cũng không muốn hỏi nhiều, sau khi trầm ngâm trong chốc lát rồi nói:
- Cảm ơn lãnh đạo chỉ điểm, tôi biết rồi, việc này dù sao cũng là tôi thiếu trách nhiệm, khi phó chủ tịch Trương đến sở giao thông thì tôi không có mặt, anh ấy để lại văn kiện này và về ngay, đây chẳng phải làm khó nhau sao?
Triệu Hải Dân nhíu mày, rốt cuộc đã hiểu ra giữa Mạnh Hiểu và Trương Thanh Vân đã sinh chuyện. Mạnh Hiểu là thủ hạ dưới tay hắn, như vậy hắn không hiểu bản tính của người này sao? Một người trước nay có thành kiến với Hoài Dương, bây giờ gặp phải một bí thư "không may", như vậy có thể làm việc theo đúng yêu cầu và quy củ được à? Chắc chắn là bịp người, kênh kiệu làm cho Trương Thanh Vân nổi giận.
Triệu Hải Dân nghĩ đến đây thì dùng giọng nghiêm túc nói:
- Anh làm thế nào? Tôi cũng không tin phó chủ tịch Trương đến sở giao thông mà chẳng thông báo trước. Anh đấy, tôi đã cảnh báo anh rồi, sở giao thông rất đặc thù, cần phải cẩn thận. Bây giờ thì tốt rồi, lãnh đạo chính quyền xuống thị sát cũng chỉ tùy tiện phái vài người ra tiếp đón, anh cho rằng thái độ của mình là gì?
- Việc này cần phải xử lý nghiêm túc, chính anh cần phải chuẩn bị tâm lý, ý kiến của tôi là anh phải hướng về phía phó chủ tịch Trương để nói rõ tình huống, hơn nữa còn phải nhanh chóng, nếu không để sinh ra hiểu lầm thì không tốt. Điều này không những liên quan đến vấn đề của anh, thậm chí còn liên quan đến vấn đề đoàn kết ban ngành, anh có thể hiểu không?
Vẻ mặt Mạnh Hiểu chợt đỏ bừng, Triệu Hải Dân nói như thế thì hắn cảm thấy quái lạ, trong lòng có đủ hương vị, cảm thấy khó thể nuốt nước miếng xuống họng, tâm tình rơi xuống vị trí rất thấp. Triệu Hải Dân đứng lên nói:
- Anh quay về chậm rãi châm chước, đã đến giờ tan tầm, công tác hôm nay chỉ có thể dừng lại ở đây.
... ....
Mấy ngày nay hai quận Ngũ Sơn và Bạch Mã rất náo nhiệt, Trương Thanh Vân suy nghĩ rất lâu mà không thể tìm ra biện pháp thích hợp, cuối cùng đành phải ra tay hung ác, phải đưa ra một hành động thông thường.
Có rất nhiều phương pháp xử lý quan hệ giữa chính quyền và nhân dân, trước kia Trương Thanh Vân làm bí thư thị trấn Nguyệt Toàn đã từng có kinh nghiệm này. Trước đó tư duy của khu Liên Hợp được chuyển biến cũng vì Trương Thanh Vân xuống tận cơ sở, chia nhau làm công tác, liên tục động viên và giúp đỡ.
Lần này sau khi quay về Hoài Dương thì Tiền Vũ Diệp đã lập tức làm công tác thống kê những thôn xóm xã thị trấn có liên quan đến hạng mục xây dựng ở hai quận Ngũ Sơn và Bạch Mã, tổng cộng có mười hai xã liên quan. Sau khi biết được tình huống này thì Trương Thanh Vân tự mình dẫn theo các lãnh đạo khối chính quyền xuống xã, trực tiếp dựng phòng làm việc ở hiện trường, xâm nhập vào giữa quần chúng để tìm hiểu tình huống, cùng dân chúng bàn về phương hướng giải quyết vấn đề.
Ngoài Chung Gia Hoa được Trương Thanh Vân giữ lại làm công tác chủ trì khối chính quyền ở thị ủy, sáu phó chủ tịch còn lại được Trương Thanh Vân chia làm sáu tổ, tất cả đều chia nhau thành lập văn phòng ở các xã thị trấn kia. Chính quyền thành lập tổ công tác, Trương Thanh Vân làm tổ trưởng, hắn yêu cầu tất cả những thành viên phụ trách phân tổ phải đến từng hộ gia đình, từng thôn xóm như mình. Trương Thanh Vân là người phụ trách thị trấn Thành Quan của quận Ngũ Sơn, những thành viên phục trách các phân tổ khác phải chia nhau ra hành động.
Trước khi hành động Trương Thanh Vân đã đặc biệt tổ chức đại hội động viên, hắn yêu cầu tất cả mọi người phải ý thức được tầm quan trọng của công tác lần này. Hắn hy vọng tất cả mọi người phải chính thức cố gắng hiểu rõ tình huống thực tế, phải khiêm tốn hỏi han dân chúng, phải chăm chỉ tổng hợp tất cả ý kiến.
Trương Thanh Vân yêu cầu phải thừa nhận những sai lầm trong công tác xây dựng thành phố mới, ai cũng phải có lòng cam đảm nhận sai với dân, khi thấy quần chúng quá khích thì phải kiên nhẫn nhẫn nại, phải dùng tình cảm chân thành để cảm động quần chúng. Tất cả mọi người phải có tinh thần và thái độ mới tìm được con đường chính xác trong vấn đề giải quyết khó khăn lần này.
Mặt khác mỗi ngày đều phải tổng kết công tác, hội nghị tổng kết cuối cùng sẽ do chính Trương Thanh Vân chủ trì, tất cả thành viên của các phân tổ đều cùng ăn cùng ở, nếu chưa giải quyết được vấn đề thì không được khải hoàn quay về.
Bí thư thị ủy trực tiếp xuống thị trấn mở phòng làm việc, tình huống này lập tức làm bùng nổ tin tức trong dân chúng. Ngày đầu tiên thì trước cửa trụ sở chính quyền quận Ngũ Sơn đã có vài trăm nhân dân tập trung, điều này làm cho cục công an thị ủy phải đặc biệt phái người đến phụ trách vấn đề an toàn cho Trương Thanh Vân.
Mặt khác bí thư thị ủy đến thị trấn Thành Quan thì tất cả lãnh đạo đảng chính quyền quận Ngũ Sơn cũng không dám ở nhà, cũng vì thế mà tình thế ở thị trấn Thành Quan chợt ầm ĩ. Vào đúng thời điểm mấu chốt, bỏ ngoài tai những lời phản đối, Trương Thanh Vân quyết định đứng lên lầu khu nhà khối chính quyền cầm loa diễn thuyết.
Câu nói đầu tiên của Trương Thanh Vân là:
- Thưa các đồng chí, thưa các đồng bào, lần này tôi đến quận Ngũ Sơn cũng vì muốn giải quyết vấn đề, không những chỉ mình tôi đến mà tất cả lãnh đạo chính quyền tỉnh đều được điều động, tổng cộng có sáu phân tổ, tất cả đều đã lên đường xuống thôn xóm.
- Lần này chúng tôi hạ quyết tâm, nếu không tìm ra phương án giải quyết vấn đề thì nhất quyết không khải hoàn quay về. Từ hôm nay trở đi, tôi không phải là bí thư thị ủy mà chính là bí thư đảng ủy thị trấn Thành Quan, mọi người có vấn đề gì đều có thể nói ra... ....
Trương Thanh Vân nói xong nhữn lời này thì đám người lập tức ầm ĩ, tất cả đều chen chúc nhau đi lên, có rất nhiều người la hét, tình cảnh có vẻ khó khống chế.
Trương Thanh Vân đã có kinh nghiệm ứng phó với tình cảnh như vậy, hắn không hoảng hốt mà dùng phương pháp giống như trước kia đã áp dụng ở hội nghị liên hiệp cam, vì thế mà tình cảnh được khống chế rất nhanh. Sau đó hắn nhân cơ hội nói ra những ý nghĩ trong công tác, cuối cùng dưới sự túm tụm của vài trăm người, hắn bắt đầu đến từng nhà dân để hiểu rõ tình huống. Lưu Bằng là người đặc biệt phải ghi chép, tất cả khó khăn của nhân dân đều được ghi vào trong hồ sơ.
Trương Thanh Vân đã nhiều năm không dùng phương pháp này, lần này hắn hạ quyết tâm nên hạ vị trí của mình xuống rất thấp, hắn coi mình là bí thư thị trấn, coi thị trấn này như thị trấn Nguyệt Toàn năm xưa.
Trương Thanh Vân muốn lợi dụng cơ hội giải quyết vấn đề lần này để xếp cờ, hắn kéo sáu vị phó chủ tịch chính quyền xuống tuyến dưới để tranh đấu, để khảo sát đặc điểm công tác. Mặc khác có thể thông qua những công tác thực tế này để kiểm nghiệm tố chất, sự tồn tại, những chỗ thiếu hụt trong đội ngũ cán bộ các xã thị trấn của quận nội thành.
Vấn đề ở Hoài Dương không phải quá phức tạp sao? Không phải rất khó giải quyết sao? Trương Thanh Vân đã quyết định, dù là tường đồng vách sắt cũng phải tạo ra một khe hở.
Công tác ngày đầu tiên làm Trương Thanh Vân rất hài lòng, dân chúng bày tỏ thái độ thừa nhận, dù mọi người có tâm tình rất kích động vì những vấn đề của xây dựng thành phố mới, nhưng Trương Thanh Vân có thể nhìn thấy sự hy vọng trong mắt họ. Bí thư thị ủy buông chức xuống tuyến dưới làm bí thư thị trấn, có thể xâm nhập vào từng nhà dân khảo sát, nếu như thế này mà không có hy vọng thì vĩnh viễn sẽ không có hy vọng.
Vì có cơ sở này mà thái độ của mọi người đã biến đổi khá nhiều, Trương Thanh Vân đến nơi nào cũng có cả trăm người theo sau, hơn nữa bầu không khí càng lúc càng nóng. Khi thấy mọi người có tâm tính cao như vậy thì Trương Thanh Vân thậm chí còn không dùng cơm trưa, hắn cố gắng chống đỡ một ngày, tối quay về địa điểm tập kết và vài chén cơm, sau đó bắt đầu hội nghị tổng kết.
Nhân viên tham gia hội nghị tổng kết là khá đông, ngoài những tổ trưởng phân tổ được phân công còn có lãnh đạo đảng ủy mười hai xã thị trấn, lãnh đạo khối chính quyền, đội hình không nhỏ. Những phản hồi về hội nghị tổng kết là khá tốt, tuy những tổ khác không được bí thư dẫn dắt nhưng người đứng đầu đều có cấp bậc phó chủ tịch thành phố, dân chúng rất thỏa mãn với hành động lần này của thị ủy.
Trương Thanh Vân đứng trên hội nghị nói:
- Thưa các đồng chí, mọi người đã thấy rất rõ ràng, quần chúng nhân dân của chúng ta không có yêu cầu cao, tất cả mọi người đều phản ánh một vấn đề, đó chính là vấn đề công tác tống trị ở hai quận Ngũ Sơn và Bạch Mã.
- Hôm nay mọi người đều đã tập hợp ở đây, tôi hỏi thật sự có vấn đề về công tác tống trị sao? Có vấn đề gì mà tôi không biết?
- Điều này nói rõ điều gì? Rõ ràng là dân chúng không nói ngoa, bọn họ không phải là điêu dân không hiểu lễ, người xưa cũng hiểu rõ câu nói nước dâng có thể làm lật thuyền, hôm nay cán bộ chúng ta không hiểu được điều này sao?
- Nếu còn chưa rõ thì hôm nay chính là ví dụ sống sờ sờ, chúng ta lần này đến đây, tôi cho rằng có điềm thắng lợi, vấn đề bây giờ phải giải quyết, chúng ta phải cùng nhau cân não, phải nghĩ đủ biện pháp, phải cùng nhân dân nghĩ ra biện pháp.
- Nếu ai có những ý kiến và đề nghị có tính chất xây dựng thì sẽ có trợ giúp rất lớn cho quá trình giải quyết vấn đề sau này, hơn nữa thị ủy và chính quyền sẽ có phần thưởng xứng đáng. Chúng ta phải chú ý đến những người tích cực tìm lối thoát trong lúc khó khăn, bọn họ có thể tìm được đường ra, rất có thể biện pháp giải quyết sẽ xuất hiện trong nhóm người này.
Trương Thanh Vân nói ra những lời này thì tâm tình mọi người chợt sống động hẳn lên, tất nhiên nguyên nhân hưng phấn cũng chính là những công tác làm được trong ngày hôm nay. Người trong hội trường phát biểu rất mạnh, nhưng đám bí thư và chủ tịch xã thị trấn cũng chỉ chậm rãi mở lời, tuy động cơ của bọn họ không đơn thuần là như vậy, nhưng đạt đến hiệu quả thế này cũng làm Trương Thanh Vân tương đối thỏa mãn.
Đến tối Trương Thanh Vân ở lại trong một phòng xép bên cạnh phòng truyền thống, bên trong ngoài một chiếc bàn công tác thì chỉ là một chiếc giường lớn mà thôi. Người trong thị trấn rất thông minh, biết rõ bí thư thị ủy bỏ nhiều công sức xuống làm việc thì tất nhiên phải đặc biệt hóa, mà có được sự khôn khéo như vậy cũng miễn đi rất nhiều phiền toái.
Nhưng điều kiện như vậy lại ảnh hưởng trực tiếp đến những nhân viên làm công tác bảo vệ, rất khó khăn cho quá trình triển khai và mở rộng hoạt động. Cuối cùng cục trưởng Chương của cục công an thường ủy quyết định tự mình bố trí, thiết lập quản chế chặt chẽ từ ngay bên ngoài khu nhà chính quyền, như vậy mới đảm bảo công tác bảo vệ được cẩn thận.
Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng không biết những điều này, công tác một ngày mệt mỏi, bây giờ hắn ngồi xuống bàn làm việc mà đứng lên cảm thấy rất khó khăn. Hắn nhìn sự bố trí đơn sơ trong phòng, bàn làm việc bằng loại gỗ thông thường, thậm chí còn sinh ra cảm giác thân thiết nói không nên lời.
Trương Thanh Vân nhớ đến khoảng thời gian ở Nguyệt Toàn, tuy khoảng thời gian đó là không lâu nhưng kinh nghiệm lại có lợi cho cả đời. Tuy hôm nay là một ngày công tác mệt mỏi nhưng vẫn sinh ra một cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ.
Những năm gần đây địa vị của Trương Thanh Vân dần lên cao thì hắn đã vô tình rời xa cơ sở, giống như đã có thói quen chuyên bà mưu nghĩ kế. Lúc này nếu không phải tình huống khẩn cấp thì hắn sẽ tuyệt đối không có hành động thế này, bây giờ xem ra hành động khá thành công.
Tuy hôm nay chỉ công tác một ngày nhưng Trương Thanh Vân phát hiện mình đã không còn lo đầu tính đuôi như trước kia, toàn thân tràn đầy tự tin. Hoài Dương khó khăn, nhưng bây giờ chỉ là hổ giấy, Trương Thanh Vân thầm may mắn vì mình biết được những manh mối bên trong, nếu không phải mình có kinh nghiệm công tác cơ sở phong phú thì sợ rằng sẽ tốn công tốn sức mà chẳng làm được gì, thậm chí có thể bị vây hãm chết trong Hoài Dương.
Điện thoại trong túi áo chợt rung lên, Trương Thanh Vân nở nụ cười hiểu ý, hắn thầm nghĩ nhất định là nha đầu Mạn Mạn. Nha đầu kia dần lớn lên, khi nghĩ đến cha thì lập tức gọi điện thoại, mà mỗi lần Trương Thanh Vân nhận được điện thoại của con gái thì rất vui vẻ.
Trương Thanh Vân lấy điện thoại ra và trực tiếp nhấn nút nghe, đầu dây bên kia vang lên một giọng phụ nữ:
- Chào đại bí thư Trương, có thể biết em là ai không?
Trương Thanh Vân chợt nhảy dựng khỏi ghế, hắn nói:
- Chào cô, giám đốc Quách gọi điện thoại tất nhiên tôi phải nhận biết được, mà sao hôm nay tại sao lại gọi điện thoại cho tôi?
Người gọi đến chính là Quách Tuyết Phương, điều này làm trương thanh vân cảm thấy bất ngờ.
- Nếu nói em nhớ anh, anh có tin không?
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn không có chuẩn bị đối với trò lật bài không theo quy tắc của Quách Tuyết Phương, vì vậy mà cố gắng tìm từ. Đúng lúc này Quách Tuyết Phương lại cười khanh khách nói:
- Được rồi, được rồi, chỉ đùa một chút mà thôi, em tìm anh có chuyện.
- Thế nào? Cô muốn tiến quân vào Hoa Đông sao?
Trương Thanh Vân trầm giọng nói, Quách Tuyết Phương rõ ràng là xưa không bằng nay, bây giờ nàng là trụ cột của Quách gia, có độ nặng tuyệt đối ở Quách gia, thuộc về tầng lớp quyền quý đỉnh cấp ở thủ đô.
Tuổi còn trẻ mà đi đến mức độ vào lúc này, rõ ràng đã chứng minh Quách Tuyết Phương có thiên phú rất cao, điều này Quách Vũ thua kém quá xa. Quách Vũ có quá ít kinh nghiệm, người có tương lai phải là kẻ có kinh nghiệm thật sự, Quách Tuyết Phương cũng là một ví dụ điển hình.
- Là thế này, tôi hỏi anh một người, bên phía khối chính quyền tỉnh Hoa Đông có một người là Triệu Hải Dân, các anh có quen thuộc không?
Quách Tuyết Phương nói.
- Tôi biết nhưng không quá quen thuộc, thế nào? Có chuyện gì sao?
Trương Thanh Vân dùng giọng có chút nghi ngờ nói.
Quách Tuyết Phương khẽ cười một tiếng, nàng nói:
- Thế nào? Không phải anh có sự mẫn cảm trời sinh với người họ Triệu à? Sao lại không quen biết phó chủ tịch Triệu?
Quách Tuyết Phương nói một câu trêu chọc, nàng không đợi Trương Thanh Vân cãi lại mà nói ngay:
- Là thế này, tôi có một đứa cháu gái là người yêu của Triệu công tử con trai của phó chủ tịch Triệu, sau khi từ nước Mỹ quay về thì hò hét muốn kết hôn, bây giờ cô ấy đang ở Hoa Đông. Tôi muốn hỏi xem liệu phó chủ tịch Triệu này có quan hệ gì với Triệu gia hay không, sao trước nay chúng tôi không biết người này?
Trương Thanh Vân thở dài một hơi, hắn có chút dở khóc dở cười, mình đường đường là bí thư thị ủy mà phải giúp Quách Tuyết Phương điều tra những thứ này sao? Nếu tình cảnh này mà để người ngoài thấy được thì rõ ràng là mở rộng tầm mắt, người phụ nữ nổi danh mặt lạnh như tiền ở thủ đô lại gọi điện thoại nói về một vấn đề vụn vặt như vậy với một người đàn ông, hơn nữa còn dùng thái độ này sao?
- Tôi không có ý gì khác, Triệu Hải Dân này chính là phó chủ tịch lâu năm ở Hoa Đông, anh thân cận thì có lợi hơn. Em trai của em ở Hoa Đông mà không nói đến tìm hiểu, cho anh đi là quan tâm lớn mà anh nghĩ rằng lòng lang dạ thú sao?
- Đi...Đi làm gì?
Trương Thanh Vân vô thức nói.
- Anh...Nói nói đi làm gì? Tôi nó anh này, anh đúng là đáng xấu hổ, chúng ta cùng người Hoa Đông kết thông gia, tất nhiên phải có chút suy tính. Nói thẳng ra thì người Hoa Đông cũng không có gì quá to tát để ra tay, vì vậy mới nghĩ đến anh, anh cũng không phải để cho chúng em chạy từ thủ đô đến tiếp xúc đấy chứ?
Quách Tuyết Phương nói như vậy cũng làm Trương Thanh Vân hiểu rõ, thì ra nói nửa ngày thì Quách Tuyết Phương muốn để hắn làm ông mai bà mối. Quách gia là đại gia tộc ở thủ đô, gả con tất nhiên sẽ không thể qua loa, nhưng bọn họ không có thế lực ở Hoa Đông, đồng thời cũng nhất định không muốn thua kém về khoản mặt mũi, vì thế mới nhờ Trương Thanh Vân làm trung gian. Lại nói tiếp, chuyện này đối với Trương Thanh Vân thì rõ ràng không phải là xấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.