Chương 30: BẦU TRỜI KỀ BÊN THÔI
Úy Không
23/04/2017
Ngày này vừa hay cũng là ngày Cố Khinh Chu khải hoàn ( thắng trận trở
về), khâm sai tuyển tú nghĩ gặp gỡ nịnh bợ Cố tướng quân một chút, về
sau ở kinh thành có thể chiếu cố tới hắn, liền hạ lệnh cho xe ngựa đi
thật chậm lại.
Tần Châu Ngọc cảm thấy ngồi xe ngựa đi quá nhanh, thỉnh thoảng lắc lắc xốc mành xe lên nhìn đường phía sau.
Khâm sai đại nhân cưỡi ngựa tới gần xe, vô tình thấy nàng vén rèm mấy lượt, không khỏi nghi hoặc hỏi: "Tiểu Ngọc cô nương, đây là có chuyện gì vậy?"
Tần Châu Ngọc liếc mắt, tức giận đáp: "Xe đi quá nhanh, đầu ta choáng váng."
Khâm sai nhìn xe ngựa phía trước rảnh rỗi vẫy tai, lại dùng ánh mắt không tin nổi nhìn nàng..
Tần Châu Ngọc nộ khí trong lòng không chỗ phát, liền trừng mắt nhìn người bên ngoài.
Hai người nhìn nhau một lát, khâm sai đại nhân bỗng nhiên chớp mắt, như là hao phí muốn hỏi điều gì đó, thật lâu sau nghẹn ra một câu: "Tiểu Ngọc cô nương, hình như ta đã gặp qua ngươi ở nơi nào rồi đúng không?"
Tần Châu Ngọc nghe xong, mắt trợn trắng: "Mấy ngày hôm trước ta tham gia tuyển tú ngài đã gặp qua ta."
Nói xong, đóng sầm mành lại.
Khâm sai tự thấy mất mặt sờ sờ cái mũi, ý định hồi tưởng lại cũng từ bỏ. Hắn không biết rằng, một viên quan ngũ phẩm như hắn đúng là đã nhìn thấy thiên kim Hầu phủ Tần Châu Ngọc, chẳng qua khoảng cách quá xa, hắn không thấy rõ lắm, mà đối với thiên kim Hầu phủ là nàng cũng thực là một người trong truyền thuyết, đương nhiên hắn sẽ không liên hệ một cô nương quê mùa với Tần Châu Ngọc tiểu thư.
Xa mã đi tới trưa thi phía sau vang lên từng hồi vó ngựa.
Tần Châu Ngọc tò mò lại vén rèm, xa xa liền thấy được một đoàn kỵ binh đang tới, đi đầu là một vị thiếu niên tướng quân một thân ngân giáp, bộ dáng anh tuấn. Nếu bình thường, người như vậy tất nhiên sẽ hấp dẫn nàng, nhưng nàng lại nhận ra người phía trước chính là kẻ hỗn đản mượn rượu đánh Đông Sinh, thấy người càng lúc càng tới gần, Tần Châu Ngọc lại lỗ mãng đóng mành lại.
Phía trước một trận ồn ào, kỵ binh của Cố Khinh Chu chậm rãi dừng lại. Khâm sai dẫn người xuống ngựa, cung kính nói: "Hạ quan bái kiến Cố tướng quân."
Cố Khinh Chu đáp một tiếng, hỏi: "Bên trong là nữ tử tuyển tú?"
Khâm sai vâng vâng dạ dạ đáp lời.
Cố Khinh Chu tựa hồ là tự hỏi một lát: "Nơi này cách kinh thành khá xa, đường đi không ít giặc cỏ thổ phỉ, ngươi đi theo đội ngũ của ta. Dù sao cũng nữ tử tiến cung, đừng để xảy ra sơ xuất."
Khâm sai mừng rỡ, vội vàng thở ra nói lời cảm tạ.
Bên trong xe ngựa trừ bỏ Tần Châu Ngọc còn hai cô nương khác, đại khái là nghe ba chữ "Cố tướng quân" thì có chút tò mò, lặng lẽ vén rèm lên một góc, nhìn theo khe hở ra bên ngoài.
Vừa nhìn ra, liền thấy người thiếu niên tướng quân anh khí bức người, hai cô nương liền thấy đỏ mặt. Tần Châu Ngọc khinh thường hừ một tiếng, nhanh nhẹn đem mành kéo xuống, kỳ quái nói: "Không phải chỉ là một cái mũi hai con mắt, có cái gì đẹp? Đừng quên các ngươi muốn tiến cung ."
Biểu tình của hai cô nương càng thêm ngượng ngùng, bất mãn trừng mắt nhìn vẻ mặt khinh thường của Tần Châu Ngọc.
Mà Cố Khinh Chu ở bên ngoài chỉ kịp nhìn thấy mặt hai cô nương bên trong xe, cùng với một đôi tay bạch ngọc hạ rèm xuống.
Nhưng chính thanh âm kia làm cho hắn giật mình.
Tần Châu Ngọc khi nói thanh âm không lớn, hắn nghe được cũng không rõ ràng, ngẫm lại chắc cũng chỉ là một cô nương bên cạnh, liền bỏ đi ý niệm tìm kiếm trong đầu, thúc ngựa tiếp tục đi trước .
Rốt cục cũng tới trạm dịch đầu tiên, lúc này hoàng hôn đã buông xuống.
Xe ngựa vừa mới dừng lại, Tần Châu Ngọc thừa dịp không ai chú ý, bỗng nhiên ngón tay cấu cấu yết hầu, oa một tiếng phun ra trong xe ngựa. Hai cô nương còn lại thấy thế, sợ hãi kêu lên rồi nhảy xuống xe.
Khâm sai vội xuống ngựa, tới bên ngoài xe: "Tiểu Ngọc cô nương, người làm sao vậy?"
Tần Châu Ngọc thanh âm suy yếu đáp: "Ta vô cùng choáng váng, thật sự có chút chịu không nổi ."
Nàng nói như vậy, khâm sai không nóng vội, gõ gõ vào xe ngựa nói: "Vậy người nhanh xuống dưới hít thở không khí, nghỉ ngơi một chút chắc sẽ đỡ thôi."
Đúng lúc này, Cố Khinh Chu phóng ngựa chạy tới đi tới: "Sao lại thế này?"
Khâm sai nhíu mày lắc đầu: "Cô nương bên trong đang vô cùng choáng váng."
Cố Khinh Chu nghe xong, theo bản năng đi tới kéo rèm lên, nhưng hắn vừa mới đụng tới,: "Cố tướng quân, cô nương đó vừa mới nôn ra, sợ là có rất nhiều uế vật, sợ là làm bẩn quần áo của ngài. Không bằng ngài tới trạm dịch nghỉ ngơi trước, nơi này giao ta xử lý là được."
Cố Khinh Chu vốn không phải người thích xen vào chuyện của người khác, nghe khâm sai nói vậy thì nhíu mày đáp ứng, buông tay xoay người rời đi.
Trong xe ngựa Tần Châu Ngọc tất nhiên là đã nghe được thanh âm của Cố Khinh Chu, nghĩ tới người này từng đánh Đông Sinh một quyền, vẫn canh cánh trong lòng từ lâu, nay có cơ hội ngay trước mắt, nàng vốn đã thủ thế cấu yết hầu, chờ Cố Khinh Chu vén rèm, nàng sẽ xông lên phun vào mặt hắn.
Bất đắc dĩ, Cố Khinh Chu lại cứ thế mà bỏ đi, nàng phẫn nộ buông tay, vén rèm lên nhảy xuống.
Khâm sai thấy nàng thân thủ nhanh nhẹn, thở phào nhẹ nhõm: "Xem ra tiểu Ngọc cô nương không có gì trở ngại!"
Tần Châu Ngọc vừa nghe, lập tức đỡ cái trán, yếu ớt dựa vào xe ngựa kêu: "Ai nói ta không sao? Ta choáng váng đầu cả một chặng đường, thật vất vả nhẫn nhịn tới bây giờ mới nôn ra được."
Xong lại than thở nói, "Mới một ngày đường ta đã chịu không nổi, tới kinh thành phải gần một tháng nữa, ta sợ ta sẽ chết trên đường đi xa mất."
Khâm sai không có nghi ngờ gì, chỉ nghĩ là nàng thật sự không ngồi được xe ngựa, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, theo bản năng oán giận nói: "Người ngồi không được xe ngựa sao không nói sớm?"
"Ta chưa từng ngồi qua xe ngựa, làm sao biết mình không ngồi được." Tần Châu Ngọc trả lời thoải mái.
Khâm sai đại nhân không hề hoài nghi một cô nương xuất thân từ nơi thâm sơn cùng cốc. Nghĩ một chút mới hỏi: "Tiểu Ngọc cô nương có tính toán gì không?
Tần Châu Ngọc thở dài thật mạnh, cúi đầu che giấu ánh mắt giảo hoạt, lã chã chực khóc mở miệng: "Đại nhân, Tiểu Ngọc e là bản thân không có phúc tiến cung rồi."
Khâm sai cả kinh: "Ý tứ của Tiểu Ngọc cô nương là không vào kinh ?"
Tần Châu Ngọc gật đầu: "Đại nhân xem xem thể chất ta như vậy, cho dù miễn cưỡng đến kinh, chỉ sợ cũng là một đường nôn ra như vậy, đến lúc mama trong cung khảo nghiệm chắc chắn cũng không qua nổi, kết quả vẫn phải trở về. Nếu đã như thế thì bây giờ cần gì phải ép buộc ta!"
Vị khâm sai này cũng chỉ là một viên quan nhỏ, với hắn mà nói, cô nương này trúng tuyển thì thêm một phần công lao, nhưng hắn không phải là người không biết lý lẽ, thấy bộ dáng Tần Châu Ngọc thật sự khó có thể miễn cưỡng. Huống chi bản thân cũng là người thiếu may mắn, mà cô nương người ta cũng bị chặt đứt đường vinh hoa phú quý, không còn cơ hội trở thành phượng hoàng.
Hắn thở dài có chút đáng tiếc: "Nếu đã như vậy, đêm nay Ngọc cô nương hãy nghỉ tại trạm dịch này, sáng mai người trở về đi."
Tần Châu Ngọc trong lòng mừng rỡ, nhưng trên mặt vẫn là bất động thanh sắc, ngẩng đầu nhìn khâm sai nói: "Không cần không cần, sắc trời còn chưa tối muộn, phiền đại nhân an bài cho ta một con ngựa, hôm nay ta trở về ."
Không thể không nói rằng khâm sai đại nhân thực là viên quan hồ đồ, Tần Châu Ngọc có trăm ngàn sơ hở, hắn không nghĩ tới tại sao một người choáng váng như thế có thể cưỡi ngựa, cứ thế mà đáp ứng Tần Châu Ngọc, cho nàng một con ngựa.
Tần Châu Ngọc vui rạo rực nhận lấy ngựa, thoăn thoắt leo lên lưng ngựa, nắm dây cương xoay người, lớn tiếng nói với khấm sai đại nhân cách đó không xa: "Cám ơn ngài, đại nhân!"
Nói xong, khóe miệng cong lên, roi ngựa đập vào mông ngựa, một tiếng trong trẻo "Giá" vang lên, một người một ngựa cứ thế rời đi.
Vốn đang ở trạm dịch nghỉ ngơi, Cố Khinh Chu bị một tiếng trong trẻo kia làm bừng tỉnh, hắn hoang mang rối loạn chạy ra ngoài, kéo vị khâm sai còn đứng bên ngoài hỏi: "Vừa rồi là thanh âm của ai?"
Khâm sai thấy Cố tướng quân thất thố có chút thắc mắc, nhưng vẫn trả lời: "Là cô nương vừa rồi ói ra trên xe ngựa, lúc trước mới biết được nàng không ngồi được xe ngựa, mà quãng đường tới kinh thành ít nhất cũng phải nửa tháng nữa, chỉ sợ là không chịu nổi. Cho nên ta để nàng trở về rồi."
Cố Khinh Chu gật đầu, thầm nghĩ chắc là chính mình nghĩ nhiều, ngẩng đầu nhìn vào thân ảnh phía xa kia, tịch dương buông xuống, chỉ là còn một hình bóng mơ hồ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cựu nam chủ Cố tướng quân, thậm chí còn cùng nữ chủ có hôn ước, có cảm tình, lại như vậy bị tác giả vô lương cho làm vật hi sinh.
Quan trọng nhất là, có tiết mục hắn hối hận về sau. Tác giả thật sự là quá xấu xa rồi ~~
Lúc này, tác giả chân thành xin lỗi hắn.
Tần Châu Ngọc cảm thấy ngồi xe ngựa đi quá nhanh, thỉnh thoảng lắc lắc xốc mành xe lên nhìn đường phía sau.
Khâm sai đại nhân cưỡi ngựa tới gần xe, vô tình thấy nàng vén rèm mấy lượt, không khỏi nghi hoặc hỏi: "Tiểu Ngọc cô nương, đây là có chuyện gì vậy?"
Tần Châu Ngọc liếc mắt, tức giận đáp: "Xe đi quá nhanh, đầu ta choáng váng."
Khâm sai nhìn xe ngựa phía trước rảnh rỗi vẫy tai, lại dùng ánh mắt không tin nổi nhìn nàng..
Tần Châu Ngọc nộ khí trong lòng không chỗ phát, liền trừng mắt nhìn người bên ngoài.
Hai người nhìn nhau một lát, khâm sai đại nhân bỗng nhiên chớp mắt, như là hao phí muốn hỏi điều gì đó, thật lâu sau nghẹn ra một câu: "Tiểu Ngọc cô nương, hình như ta đã gặp qua ngươi ở nơi nào rồi đúng không?"
Tần Châu Ngọc nghe xong, mắt trợn trắng: "Mấy ngày hôm trước ta tham gia tuyển tú ngài đã gặp qua ta."
Nói xong, đóng sầm mành lại.
Khâm sai tự thấy mất mặt sờ sờ cái mũi, ý định hồi tưởng lại cũng từ bỏ. Hắn không biết rằng, một viên quan ngũ phẩm như hắn đúng là đã nhìn thấy thiên kim Hầu phủ Tần Châu Ngọc, chẳng qua khoảng cách quá xa, hắn không thấy rõ lắm, mà đối với thiên kim Hầu phủ là nàng cũng thực là một người trong truyền thuyết, đương nhiên hắn sẽ không liên hệ một cô nương quê mùa với Tần Châu Ngọc tiểu thư.
Xa mã đi tới trưa thi phía sau vang lên từng hồi vó ngựa.
Tần Châu Ngọc tò mò lại vén rèm, xa xa liền thấy được một đoàn kỵ binh đang tới, đi đầu là một vị thiếu niên tướng quân một thân ngân giáp, bộ dáng anh tuấn. Nếu bình thường, người như vậy tất nhiên sẽ hấp dẫn nàng, nhưng nàng lại nhận ra người phía trước chính là kẻ hỗn đản mượn rượu đánh Đông Sinh, thấy người càng lúc càng tới gần, Tần Châu Ngọc lại lỗ mãng đóng mành lại.
Phía trước một trận ồn ào, kỵ binh của Cố Khinh Chu chậm rãi dừng lại. Khâm sai dẫn người xuống ngựa, cung kính nói: "Hạ quan bái kiến Cố tướng quân."
Cố Khinh Chu đáp một tiếng, hỏi: "Bên trong là nữ tử tuyển tú?"
Khâm sai vâng vâng dạ dạ đáp lời.
Cố Khinh Chu tựa hồ là tự hỏi một lát: "Nơi này cách kinh thành khá xa, đường đi không ít giặc cỏ thổ phỉ, ngươi đi theo đội ngũ của ta. Dù sao cũng nữ tử tiến cung, đừng để xảy ra sơ xuất."
Khâm sai mừng rỡ, vội vàng thở ra nói lời cảm tạ.
Bên trong xe ngựa trừ bỏ Tần Châu Ngọc còn hai cô nương khác, đại khái là nghe ba chữ "Cố tướng quân" thì có chút tò mò, lặng lẽ vén rèm lên một góc, nhìn theo khe hở ra bên ngoài.
Vừa nhìn ra, liền thấy người thiếu niên tướng quân anh khí bức người, hai cô nương liền thấy đỏ mặt. Tần Châu Ngọc khinh thường hừ một tiếng, nhanh nhẹn đem mành kéo xuống, kỳ quái nói: "Không phải chỉ là một cái mũi hai con mắt, có cái gì đẹp? Đừng quên các ngươi muốn tiến cung ."
Biểu tình của hai cô nương càng thêm ngượng ngùng, bất mãn trừng mắt nhìn vẻ mặt khinh thường của Tần Châu Ngọc.
Mà Cố Khinh Chu ở bên ngoài chỉ kịp nhìn thấy mặt hai cô nương bên trong xe, cùng với một đôi tay bạch ngọc hạ rèm xuống.
Nhưng chính thanh âm kia làm cho hắn giật mình.
Tần Châu Ngọc khi nói thanh âm không lớn, hắn nghe được cũng không rõ ràng, ngẫm lại chắc cũng chỉ là một cô nương bên cạnh, liền bỏ đi ý niệm tìm kiếm trong đầu, thúc ngựa tiếp tục đi trước .
Rốt cục cũng tới trạm dịch đầu tiên, lúc này hoàng hôn đã buông xuống.
Xe ngựa vừa mới dừng lại, Tần Châu Ngọc thừa dịp không ai chú ý, bỗng nhiên ngón tay cấu cấu yết hầu, oa một tiếng phun ra trong xe ngựa. Hai cô nương còn lại thấy thế, sợ hãi kêu lên rồi nhảy xuống xe.
Khâm sai vội xuống ngựa, tới bên ngoài xe: "Tiểu Ngọc cô nương, người làm sao vậy?"
Tần Châu Ngọc thanh âm suy yếu đáp: "Ta vô cùng choáng váng, thật sự có chút chịu không nổi ."
Nàng nói như vậy, khâm sai không nóng vội, gõ gõ vào xe ngựa nói: "Vậy người nhanh xuống dưới hít thở không khí, nghỉ ngơi một chút chắc sẽ đỡ thôi."
Đúng lúc này, Cố Khinh Chu phóng ngựa chạy tới đi tới: "Sao lại thế này?"
Khâm sai nhíu mày lắc đầu: "Cô nương bên trong đang vô cùng choáng váng."
Cố Khinh Chu nghe xong, theo bản năng đi tới kéo rèm lên, nhưng hắn vừa mới đụng tới,: "Cố tướng quân, cô nương đó vừa mới nôn ra, sợ là có rất nhiều uế vật, sợ là làm bẩn quần áo của ngài. Không bằng ngài tới trạm dịch nghỉ ngơi trước, nơi này giao ta xử lý là được."
Cố Khinh Chu vốn không phải người thích xen vào chuyện của người khác, nghe khâm sai nói vậy thì nhíu mày đáp ứng, buông tay xoay người rời đi.
Trong xe ngựa Tần Châu Ngọc tất nhiên là đã nghe được thanh âm của Cố Khinh Chu, nghĩ tới người này từng đánh Đông Sinh một quyền, vẫn canh cánh trong lòng từ lâu, nay có cơ hội ngay trước mắt, nàng vốn đã thủ thế cấu yết hầu, chờ Cố Khinh Chu vén rèm, nàng sẽ xông lên phun vào mặt hắn.
Bất đắc dĩ, Cố Khinh Chu lại cứ thế mà bỏ đi, nàng phẫn nộ buông tay, vén rèm lên nhảy xuống.
Khâm sai thấy nàng thân thủ nhanh nhẹn, thở phào nhẹ nhõm: "Xem ra tiểu Ngọc cô nương không có gì trở ngại!"
Tần Châu Ngọc vừa nghe, lập tức đỡ cái trán, yếu ớt dựa vào xe ngựa kêu: "Ai nói ta không sao? Ta choáng váng đầu cả một chặng đường, thật vất vả nhẫn nhịn tới bây giờ mới nôn ra được."
Xong lại than thở nói, "Mới một ngày đường ta đã chịu không nổi, tới kinh thành phải gần một tháng nữa, ta sợ ta sẽ chết trên đường đi xa mất."
Khâm sai không có nghi ngờ gì, chỉ nghĩ là nàng thật sự không ngồi được xe ngựa, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, theo bản năng oán giận nói: "Người ngồi không được xe ngựa sao không nói sớm?"
"Ta chưa từng ngồi qua xe ngựa, làm sao biết mình không ngồi được." Tần Châu Ngọc trả lời thoải mái.
Khâm sai đại nhân không hề hoài nghi một cô nương xuất thân từ nơi thâm sơn cùng cốc. Nghĩ một chút mới hỏi: "Tiểu Ngọc cô nương có tính toán gì không?
Tần Châu Ngọc thở dài thật mạnh, cúi đầu che giấu ánh mắt giảo hoạt, lã chã chực khóc mở miệng: "Đại nhân, Tiểu Ngọc e là bản thân không có phúc tiến cung rồi."
Khâm sai cả kinh: "Ý tứ của Tiểu Ngọc cô nương là không vào kinh ?"
Tần Châu Ngọc gật đầu: "Đại nhân xem xem thể chất ta như vậy, cho dù miễn cưỡng đến kinh, chỉ sợ cũng là một đường nôn ra như vậy, đến lúc mama trong cung khảo nghiệm chắc chắn cũng không qua nổi, kết quả vẫn phải trở về. Nếu đã như thế thì bây giờ cần gì phải ép buộc ta!"
Vị khâm sai này cũng chỉ là một viên quan nhỏ, với hắn mà nói, cô nương này trúng tuyển thì thêm một phần công lao, nhưng hắn không phải là người không biết lý lẽ, thấy bộ dáng Tần Châu Ngọc thật sự khó có thể miễn cưỡng. Huống chi bản thân cũng là người thiếu may mắn, mà cô nương người ta cũng bị chặt đứt đường vinh hoa phú quý, không còn cơ hội trở thành phượng hoàng.
Hắn thở dài có chút đáng tiếc: "Nếu đã như vậy, đêm nay Ngọc cô nương hãy nghỉ tại trạm dịch này, sáng mai người trở về đi."
Tần Châu Ngọc trong lòng mừng rỡ, nhưng trên mặt vẫn là bất động thanh sắc, ngẩng đầu nhìn khâm sai nói: "Không cần không cần, sắc trời còn chưa tối muộn, phiền đại nhân an bài cho ta một con ngựa, hôm nay ta trở về ."
Không thể không nói rằng khâm sai đại nhân thực là viên quan hồ đồ, Tần Châu Ngọc có trăm ngàn sơ hở, hắn không nghĩ tới tại sao một người choáng váng như thế có thể cưỡi ngựa, cứ thế mà đáp ứng Tần Châu Ngọc, cho nàng một con ngựa.
Tần Châu Ngọc vui rạo rực nhận lấy ngựa, thoăn thoắt leo lên lưng ngựa, nắm dây cương xoay người, lớn tiếng nói với khấm sai đại nhân cách đó không xa: "Cám ơn ngài, đại nhân!"
Nói xong, khóe miệng cong lên, roi ngựa đập vào mông ngựa, một tiếng trong trẻo "Giá" vang lên, một người một ngựa cứ thế rời đi.
Vốn đang ở trạm dịch nghỉ ngơi, Cố Khinh Chu bị một tiếng trong trẻo kia làm bừng tỉnh, hắn hoang mang rối loạn chạy ra ngoài, kéo vị khâm sai còn đứng bên ngoài hỏi: "Vừa rồi là thanh âm của ai?"
Khâm sai thấy Cố tướng quân thất thố có chút thắc mắc, nhưng vẫn trả lời: "Là cô nương vừa rồi ói ra trên xe ngựa, lúc trước mới biết được nàng không ngồi được xe ngựa, mà quãng đường tới kinh thành ít nhất cũng phải nửa tháng nữa, chỉ sợ là không chịu nổi. Cho nên ta để nàng trở về rồi."
Cố Khinh Chu gật đầu, thầm nghĩ chắc là chính mình nghĩ nhiều, ngẩng đầu nhìn vào thân ảnh phía xa kia, tịch dương buông xuống, chỉ là còn một hình bóng mơ hồ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cựu nam chủ Cố tướng quân, thậm chí còn cùng nữ chủ có hôn ước, có cảm tình, lại như vậy bị tác giả vô lương cho làm vật hi sinh.
Quan trọng nhất là, có tiết mục hắn hối hận về sau. Tác giả thật sự là quá xấu xa rồi ~~
Lúc này, tác giả chân thành xin lỗi hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.