Bố Y Thiên Kim

Chương 32: ĐI ĐƯỜNG ĐÊM

Úy Không

09/10/2017

Dưới ánh trăng trên đường nhỏ, chỉ thấy một nam một nữ cưỡi trên cùng một con ngựa. Nam thì nắm dây cương, thân mình rất thẳng tắp, nữ tử thì ngồi phía sau hắn, ôm sát vào người hắn, đầu tựa vào vai hắn, hai tay ôm chặt eo hắn.

Nếu nhìn kỹ, sẽ phát giác nam tử ngồi phía trước có vẻ mặt hơi đỏ và trên trán đã đổ không ít mồ hôi.

Đông Sinh cúi đầu nhìn hai tay đang vòng qua ôm eo mình, rốt cục bất đắc dĩ mở miệng: " "Cái kia... Tiểu Ngọc, ngươi có thể hay không đừng ôm ta chặt như vậy được không? Ta có hơi không thở được."

Hắn có chút không hiểu, rõ ràng là đôi tay trắng nõn mềm mại của con nhà gia giáo, nha đầu này tại sao lớn lên tính khí lại bạo dạn như vậy? Mà hắn cũng đã quên, Tần Châu Ngọc chính là người không giống tên, càng không muốn nàng làm như vậy nàng càng cố tình chống đối lại.

Vì thế, Đông Sinh nghe được Tần Châu Ngọc mở miệng: "Không được, ngựa này chạy quá nhanh, ta sợ ngã xuống."

Nói xong, nàng thậm chí còn cố ý ôm càng chặt hơn.Đông Sinh bị nàng ôm chặt thiếu chút nữa không thở được mà ngồi không vững, điều chỉnh lại nhịp thở của mình, yên lặng nhìn xuống phía dưới thân con ngựa đang chở hai người mà cảm thấy tội nghiệp thay cho nó.

Đối với hành động của nàng không thể nói được, nghĩ dù sao cũng sẽ không bị nàng ôm đến nghẹt thở, Đông Sinh cuối cùng cũng mặc kệ hành động càn quấy của nàng.

Tần Châu Ngọc vui rạo rực ôm Đông Sinh, thật lâu sau, mang theo ý cười hỏi: "Thư ngốc, chúng ta trở về quê liền thành thân đi!”

Cũng không phải là hỏi, mà là báo trước cho hắn biết thôi.

Là người đọc sách thánh hiền như Đông sinh, không thể không nghi ngờ, trên đời này chỉ sợ rốt cuộc không thể tìm ra được người con gái không biết xấu hổ như nàng.

Nhưng mà nghĩ cũng cảm thấy vui vẻ. Vì thế, có tâm trạng đùa giỡn với nàng: "Ta cũng không đáp ứng cưới nàng về nhà?"

"Cái gì?" Tần Châu Ngọc một tiếng quát nhẹ, lông mi đã muốn dựng thẳng lên, buông ĐÔNG SINH ra tay bắt đầu động thủ, nhéo lỗ tai của hắn, "Tống thư sinh, ta vì ngươi ngay cả làm phi tử của vua cũng không cần , ngươi dám không cưới ta?”

Nàng xuống tay không chút lưu tình, Đông Sinh bị nàng nhéo đau, lấy một tay vất vả lắm mới gỡ được tay của nàng ra, xoa cái lỗ tai đáng thương của mình, đáp lại lời của nàng: "Được rồi, vậy ta hỏi nàng vì sao lại muốn gã cho ta?"

Tần Châu Ngọc hừ một tiếng, lại dùng hai tay từ trên cổ cổ hắn buông xuống, đổi thành vị trí ôm ngang hông, sau đó mặt dựa vào trên lưng hắn liền nói: "Muốn gả thì gả, nào có cái gì vì sao?"

Đông Sinh biết cô nương này hay thích nói thẳng , cũng không vòng vo nữa trực tiếp hỏi: "Vậy nàng thích ta sao "

Đông Sinh dù sao cũng là một thư sinh, lời này hỏi ra, chính mình cũng thấy có chút ngượng ngùng.



Bất quá, Tần Châu Ngọc cũng là không thấy gì là mắc cỡ, vẻ mặt thản nhiên, trả lời cũng rất là hợp tình hợp lý: "Ta đương nhiên thích ngươi. Tuy rằng ngươi rất keo kiệt , lại thường xuyên tức giận với ta, còn luôn cho ta ăn bánh bao không nhân. Nhưng ta vẫn thích ngươi."

Đông Sinh nghe được trong lòng vui sướng, đang muốn mở miệng, không ngờ Tần Châu Ngọc lại nói tiếp: "Thư ngốc, ta thật sự thích ngươi , thích như bánh bao nhân thịt của cửa hàng ông chủ Trương.

Vốn muốn mở miệng trả lời nàng, nhưng nghe nàng nói thích hắn như thích bánh bao nhân thịt , nên cổ họng bị nghẹ lại, yên lặng ở trong bóng đêm thầm tức giận, liền nói: "Ta đã biết."

Sự thật Tần Châu Ngọc chỉ là vì cực lực chứng minh chính mình thích Đông Sinh, nhưng là lại không biết như thế nào chứng minh. Ngẫm lại Đông Sinh biết nàng thích nhất ăn bánh bao thịt của ông chủ Trương, liền nói như vậy , nói xong còn đắc chí, trong lòng nói: tử thư sinh, ta thật sự rất thích ngươi đó.

Nàng không biết khi bị nàng nói thích hắn và bánh bao nhân thịt cùng giống nhau, sắc mặt đã muốn đen như bóng đêm trên đường.

Đi ra khỏi đường lớn khá xa , hiện đang đi vào con đường nhỏ có rất nhiều thôn xóm, hai người từ từ chậm rãi cưỡi ngựa đi tới nửa đêm. Tần Châu Ngọc sự hưng phấn đã giảm đi một nữa, đầu ghé dựa vào trên vai Đông sinh, thỉnh thoảng còn ngủ gục một chút. Đông Sinh lo lắng nàng không cẩn thận ngã xuống, liền vỗ vỗ mặt nàng nói: "Tiểu Ngọc, chúng ta dừng lại đây nghỉ ngơi một chút đi."

Tần Châu Ngọc mơ mơ màng màng đồng ý, mặc cho Đông Sinh ôm nàng từ trên ngựa xuống.

Đông Sinh đem ngựa cột lại chắc chắn, tìm một chỗ trên đất có ít cỏ, lấy ra từ trong hành lý một đóng quần áo thật dày để nàng nằm xuống.

Lúc này Tần Châu Ngọc đã thật buồn ngủ, vừa mới nằm xuống đống quần áo, liền lặp tức phát ra tiếng thở đều đều.

Tuy rằng đã là cuối mùa hạ, nhưng đêm tối ngoài trời, cũng còn một chút lạnh. Đông Sinh thấy Tần Châu Ngọc co rút tay chân lại nên nghĩ nàng bị lạnh.

Nghĩ nghĩ, vốn chuẩn bị ở một bên nằm xuống hắn, rốt cục vẫn là nằm sát vào người nàng, đem nàng ôm vào trong lòng mình. Tần Châu Ngọc nhất cảm nhận được ấm áp, tự giác liền nằm sát vào người hắn, hai tay hai chân đều cuốn lấy hắn.

Đông Sinh bất đắc dĩ, nương theo ánh trăng nhìn mặt của nàng, hai má trắng nõn, cánh mũi hơi cao,nhìn người trong lòng hắn cảm thấy giật mình . Cô gái này từ đâu mà đến , thật sự muốn trở thành thê tử của hắn.

Hắn không biết nàng là ai, không biết nàng đến từ nơi nào, còn cha mẹ hay người thân , đã có phu quân, hoặc là cũng từng có người trong lòng. Nhưng hiện tại người nằm trong lòng hắn, cũng chỉ là tiểu Ngọc của hắn mà thôi. Nếu không thể được biết, hắn coi như là lên trời phái cho hắn một tiên nữ tuy rằng tiên nữ này tính nết thật sự là có chút xấu xa.

Lần đầu tiên trong đầu Đông sinh có suy nghĩ rằng, cho dù là vì nàng hay không, cũng phải cố gắng đi bằng được công danh. Nếu có một ngày nàng có lại trí nhớ của mình, hoặc là người nhà của nàng tìm thấy. Ít nhất, hắn cũng có thể không cần chia ly với nàng.

Nghĩ đến lý do này hắn cảm thấy vui sướng, Đông Sinh nhẹ nhàng hôn lên trán Tần Châu Ngọc, cảm thấy không đủ, lại hướng xuống dưới môi nàng hôn nhẹ mấy cái.Hắn còn nhớ rõ ngày ấy vì uống rượu hoa đào mà được cảm nhận thân thể nàng . Chính là lúc này , người đột nhiên tỉnh táo lại , không dám thêm một lần lỗ mãng. Chỉ vẫn là không dời ánh mắt nhìn chằm chằm nàng.

Vốn nàng đang ngủ, lúc này lại bỗng nhiên mở to mắt, mi tâm hơi hơi mở ra,mở miệng giọng ồm ồm hỏi: "Như thế nào không hôn?"

Bị phát hiện, Đông Sinh có chút xấu hổ, nghẹn ở cổ họng liền hỏi: "Ngươi tỉnh "



Tần Châu Ngọc tức giận vỗ hắn một cái lời nói lộ vẻ bất mãn cùng vô lại: "Ta hỏi ngươi như thế nào không hôn, ta nhớ rõ lần đó ngươi uống rượu hoa đào không phải như thế. Ta muốn ngươi giống lần đó như vậy hôn ta."

Đông Sinh rốt cục cảm thấy chính mình bị người trong lòng mình đánh bại, không khỏi lại nghen ở cổ họng, ấp úng nói: "Cái kia... Tiểu Ngọc, ngươi là cô nương gia, vẫn là phải tỏ ra hơi chút rụt rè một chút ."

Tần Châu Ngọc không cho là đúng liền liếc hắn , một tay lặp tức ôm đầu hắn, cùng Đông Sinh mặt đối mặt, bĩu môi nói: "Ngươi là tướng công của ta, ta làm sao đối với ngươi rụt rè."

Ách! Đông Sinh cảm thấy tức giận, tiếp tục giáo dục nàng: "Chúng ta còn chưa có thành thân, bây giờ ta vẫn chưa phải là tướng công của ngươi.”

"Ta mặc kệ, dù sao ngươi lập tức chính là tướng công của ta." Tần Châu Ngọc lập tức ôm lấy cổ Đông Sinh , đem mặt tiến lại gần, nhắm mắt lại, "Ta sẽ cho ngươi hôn ta, ta biết ngươi cũng là muốn hôn môi của ta."

Mặt của nàng ở trước mặt hắn gần trong gang tất, môi anh đào hồng nhuận no đủ, chỉ cách mặt hắn một tý. Đông Sinh cảm thấy không lay chuyển được ý định của nàng, thở dài, run rẩy hôn lên môi của nàng.

Thực sự hai người đều là người mới biết hôn, Tần Châu Ngọc cùng chỉ là cái miệng giỏi nói, làm Đông Sinh thật sự hôn lên môi nàng, đầu óc lập tức trống rỗng, trên mặt nóng đỏ lợi hại, còn ngậm chặt môi không biết làm gì.

Đông Sinh chạm môi của nàng đến nửa ngày, thử vươn đầu lưỡi đi vào bên trong, đụng phải hai cánh môi của nàng. Ngậm hồi lâu, cũng không thấy nàng có chút hé môi. Hắn chỉ phải thoáng thối lui một chút, cười nói: "Nàng ngậm môi mình chặt như vậy, làm cho ta không thể nào giống như lần trước hôn nàng."

Tần Châu Ngọc ánh mắt đột nhiên mở lớn, trên mặt nhanh chóng đỏ càng thêm lợi hại, lại muốn che giấu, liền ác thanh ác khí nói: "Nếu ta không mất trí nhớ, phương diện này khẳng định so với thư sinh ngốc như chàng biết còn nhiều hơn."

Nói xong, há mồm cắn loạn trên môi của Đông sinh.Đông Sinh bị nàng nói thành như vậy, rốt cục biến thành bạo dạng. Xoay người đem nàng đang dưới thân , cắn răng mở miệng nói: "Nhìn xem là người nào biết nhiều, vẫn là ta biết nhiều hơn?"

Ách thực ra cả hai người không ai biết nhiều hơn ai. Đông Sinh khó khi gan dạ, huống hồ lúc còn trẻ cũng đọc quá một ít dâm văn diễm từ, lại có nam tính trời sinh bản năng cùng thiên phú. Hắn đem đầu lưỡi tham tiến vào miệng Tần Châu Ngọc , ôm lấy nàng ấm áp cái lưỡi, hút , nút , rượt đuổi , đảo loạn , lập tức biến thân thể Tần Châu Ngọc toàn thân mềm nhũn, thở hồng hộc.

Mà đến cuối cùng, Đông Sinh chính mình cũng phát giác không ổn, từ trên xuống dưới thật nóng, đã chạy xuống bộ phận phía dưới ,làm cho nơi đó cảm thấy căng cứng, làm cho hắn lập tức thở hổn hển rời khỏi môi Tần Châu Ngọc, đem chính mình cùng nàng cách xa một đoạn, trên người lúc này cũng đã nổi lên một tầng ham muốn.

Tần Châu Ngọc sương mù mở to mắt, cảm giác được Đông Sinh mồ hôi dừng ở chính mình trên mặt một giọt, thanh âm mềm mở miệng: "Ngươi làm sao vậy?"

Đông Sinh dùng sức nói ra mấy hơi thở, lắc đầu: "Hai chúng ta đừng náo loạn nữa , mau nghỉ ngơi một lát, trời cũng đã gần sáng rồi.”

Nói xong, hắn nằm xuống cạnh người nàng, nhìn thấy mặt của Tần Châu Ngọc dưới ánh trăng thật là đỏ, hắn cả người vẫn còn rất là khó chịu, chỉ đành kéo nàng sát vào thân mình, đưa lưng về phía chính mình, nhẹ nhàng từ phía sau ôm nàng.

Đại khái là thật sự mệt nhọc, Tần Châu Ngọc bất mãn lẩm bẩm hai ba tiếng, liền nặng nề ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bố Y Thiên Kim

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook