Chương 51: Khốn đốn
Úy Không
28/08/2020
Bởi vì chưa quen cuộc sống nơi đây, ngân lượng trong tay lại có hạn,
đến trời tối, Đông Sinh cùng Tần Châu Ngọc vẫn chưa tìm được chỗ ở phù
hợp. Hai người mỗi người đều chật vật xách theo hành lý, chăn màn, bởi
quá mệt mỏi, nên hai người tìm một ngôi miếu hoang ngoại thành tạm nghỉ
qua đêm.
Ngôi miếu hoang này thật sự tồi tàn, một bức tượng Phật nhiều năm không được tu sửa, xà nhà cũ đã không thể chịu đựng nổi, vách tường thủng lỗ chỗ, nóc nhà dột mưa, được rồi, tuy tình hình có vẻ không thể chống đỡ được trận mưa tiếp theo, nhưng đối với kẻ gặp xui thì vẫn là đầy lòng thương xót.
Sau khi hai người tùy tiện trải chăn màn ra sau bức tượng Phật, sắc trời đã tối đen. Tần Châu Ngọc thấy trên bàn thờ Phật còn có ngọn nến chưa đốt hết, liền lấy dùng tạm.
Lúc này nàng mới phát hiện ra Đông Sinh hồi lâu không có nói chuyện sắc mặt đã tái nhợt, bị dọa không nhẹ, vội vàng đến trước mặt chàng, hỏi: “Thư Ngốc, chàng sao vậy?”
Đông Sinh lắc đầu, khép hờ con mắt, thấp giọng mở miệng: “Ta không sao, chỉ thấy hơi mệt một chút, ngủ một giấc sẽ tốt lên thôi.”
Tần Châu Ngọc nửa tin nửa ngờ nhìn chàng, cẩn thận cầm lấy bàn tay bị thương của chàng, tỉ mỉ kiểm tra, xác định không có máu chảy ra, mới thoáng yên tâm, chỉ là trong lòng khổ sở không thôi.
Nàng nhìn quanh ngôi miếu thờ đã bị tàn phá, không khỏi cảm thấy có chút thê lương. Nhíu mày không vui bĩu môi, nằm xuống bên cạnh Đông Sinh, ghé đầu vào bên cạnh chàng, cọ cọ, rầu rĩ mở miệng: “Thư Ngốc, đều tại thiếp không tốt.”
Nếu như không phải nàng bất cẩn đánh mất túi tiền, nếu như không phải nàng quá xúc động mà đánh tên Lý Nguyên kia, thì làm sao Đông Sinh lại phải chịu đau, làm sao bọn họ phải lưu lạc qua đêm tại ngôi miếu hoang này. Đến thời điểm này, cho dù loại người tùy hứng làm bậy như Tần Châu Ngọc cũng biết mình gây ra họa gì.
Đông Sinh miễn cưỡng mở mắt ra, gian nan cười cười, chống đỡ lấy trán mình, nói: “Không có chuyện gì nữa đâu, mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi. Không phải là lỗi của nàng.”
“Là lỗi của thiếp mà!” Tần Châu Ngọc phồng miệng, lên giọng: “Là thiếp làm mất túi tiền, đánh Lý Nguyên, là thiếp hại chàng bị thương, còn hại chúng ta không có chỗ ở.”
Dứt lời, giọng nàng lại hạ thấp, giống như nói thầm, “Sớm biết vậy, thiếp nên nghe lời chàng với nương, không đến kinh thành, ở lại thôn Kim Viên cùng nương đợi chàng trở về thì tốt rồi.”
Đông Sinh trầm mặc một lát, nhẹ giọng hỏi: “Nàng muốn quay về thôn Kim Viên sao?”
Tần Châu Ngọc gật đầu: “Muốn. Mặc dù kinh thành có nhiều đồ ăn ngon đẹp mắt đấy, nhưng nghĩ lại thì người dân thôn quê lại đều rất tốt. Đại Tráng Nhị Cường bị thiếp đánh cũng không bao giờ đánh lại. Sao lại có kẻ hư hỏng bại hoại như Lý Nguyên chứ.” Nghĩ nghĩ, nàng lại nói, “Thư Ngốc, chúng ta quay về được không?”
“Được.”
Đông Sinh đáp xong, Tần Châu Ngọc lại lắc lắc đầu: “Được rồi được rồi, thật vất vả mới đi được một chuyến, chàng vẫn cứ nên tham gia khoa khảo thật tốt đi, đợi đến lúc được đề tên bảng vàng làm quan, rồi tống tên Lý Nguyên kia vào đại lao.”
“Được.”
“Lại nói, may mà chàng thuận tay trái, nếu không tất cả đều toi công rồi. Nhát dao kia đâm xuống sâu như vậy, nhất định rất đau đấy. Thiếp hiện giờ hận không thể giết chết tên bại hoại kia.”
Không thấy Đông Sinh trả lời, nàng lại nói tiếp, “Học vấn của chàng tốt như vậy, nhất định sẽ thi đậu đấy. Chờ chàng làm quan thì không có ai dám khi dễ chúng ta rồi, còn có thể ở một căn phòng lớn, muốn ăn gì có đó. Cơ mà nếu không thi đậu cũng chẳng sao cả, đồ ăn nương làm cũng rất ngon đó.”
Tần Châu Ngọc tự mình nói xong, lại nghe được một hồi tiếng vang ọt ọt mãnh liệt, mới phản ứng kịp thời, hóa ra là tiếng bụng của mình, mới nhớ tới hai người một mực hối hả ngược xuôi, từ chiều đến giờ cũng chưa ăn gì.
Nàng nghĩ sắc mặt tái nhợt của Đông Sinh, chắc hẳn cũng là do bị đói mà thành. Thế nhưng hiện tại bọn họ đến ngay cả chút xíu lương khô cũng không có, bóng đêm ngày càng đậm, nàng lại không thể ra ngoài tìm đồ ăn.
Cau mày sầu khổ một lát, mắt Tần Châu Ngọc bỗng nhiên sáng ngời, nhớ tới lúc vừa mới tiến vào, hình như trước tượng Phật còn có chút đồ cúng mới.
Vì vậy vội vàng đứng dậy, chạy lên đằng trước.
Quả nhiên, ngôi miếu thờ tan hoang này thế mà lại cũng có hương khói. Trên khay cúng là một bàn hoa quả, tuy không tính là mới, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể lấy được hai quả lê hoàn hảo.
Việc này khiến cõi lòng Tần Châu Ngọc đầy mừng rỡ.
Nàng cầm hai quả lê quay trở về, ngồi xuống bên cạnh Đông Sinh, lấy quần áo lau lau quả lê, rồi đưa tới bên miệng Đông Sinh: “Thư Ngốc, thiếp tìm được một chút đồ ăn này.”
Đông Sinh miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn nhìn, lắc đầu: “Ta không đói bụng, nàng ăn đi.”
Tần Châu Ngọc nghe xong, có chút nóng nảy: “Sao chàng lại không đói bụng cho được? Chàng cả ngày nay có ăn được gì đâu? Buổi trưa ăn được hai cái bánh bao thì chàng lại còn chia cho thiếp một nửa đấy.”
Đông Sinh giọng đầy mệt mỏi đáp lại nàng: “Ta thật sự không đói bụng đâu, chỉ thấy có chút mệt thôi, ta muốn ngủ, nàng cứ ăn đi.”
Tần Châu Ngọc thấy chàng xác thực không có ý định há miệng, đành hậm hực thu tay lại. Mà thấy mặt chàng tái nhợt, trong lòng không khỏi hoảng sợ.
Vì thế, cắn một miếng lê trong tay, liếc mắt nhìn chàng, cắn miếng nữa, lại liếc mắt nhìn.
Ăn xong một quả lê, Tần Châu Ngọc lúc này lại không thấy buồn ngủ chút nào, nhưng thực sự không có chuyện gì để làm, liền chống đầu nằm nghiêng, nhìn ngắm người bên cạnh.
Có lẽ là do mệt mỏi quá độ, hô hấp của Đông Sinh có chút nặng nề, không chỉ có sắc mặt, mà ngay cả môi chàng cũng tái nhợt, hốc mắt cũng thâm, hiển nhiên là những ngày gần đây đã gầy đi không ít.
Tần Châu Ngọc càng nhìn càng thấy chua xót, mới ngắn ngủi vài ngày, Thư Ngốc của nàng sao lại biến thành cái dạng này.
Nàng không tự giác mà thò tay sờ lên mặt mày chàng, một lúc lâu sau, lại xát lại gần, hôn chàng một chút, đụng phải đôi môi có chút lạnh buốt kia, trong lòng vướng mắc, rầu rĩ không chỗ phát tiết.
Nghĩ nghĩ, nàng nhẹ chân nhẹ tay đứng lên, đi đến trước bức tượng Phật, chắp tay trước ngực quỳ xuống.
“Bồ Tát, ngài nhất định phải phù hộ cho Thư Ngốc mau chóng quay lại dáng vẻ Thư Ngốc khỏe mạnh cường tráng trước kia, phù hộ cho chàng được đề tên bảng vàng. Nếu như ngài có thể phù hộ cho chúng ta, đợi sau này khi chúng ta có tiền, nhất định sẽ sửa chữa lại ngôi miếu hoang này thật đẹp, còn đem ngài dát kim quang lấp lánh, mỗi năm hương khói không ngừng.”
Nói xong, nàng còn thành kính mà cẩn trọng dập đầu mấy cái.
Cầu nguyện xong, đại khái cảm thấy có chút có thể dựa vào tin tưởng, Tần Châu Ngọc trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Lúc trở lại nằm xuống đằng sau, dường như là Đông Sinh không có cảm giác.
Tần Châu Ngọc ôm eo Đông Sinh, cũng mặc kệ chàng có nghe được hay không, tự mình nhỏ giọng nói: “Không có việc gì rồi, thiếp vừa mới cầu nguyện cùng Bồ Tát. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp lên thôi.”
Đông Sinh dường như có cảm ứng, thoáng nghiêng người, dùng tay trái không bị thương kia, ôm nàng vào trong ngực.
Đêm tháng Hai thật lạnh, gió ngoài kia, từng cơn từng cơn lùa vào căn phòng nhỏ trong này.
Vì vậy, dưới ngọn nến sắp tàn đêm khuya, hai người tựa như dây leo, dường phương thức như vậy, tại ngôi miếu hoang đổ nát này, cùng trao và nhận hơi ấm trân quý lẫn nhau.
Ngôi miếu hoang này thật sự tồi tàn, một bức tượng Phật nhiều năm không được tu sửa, xà nhà cũ đã không thể chịu đựng nổi, vách tường thủng lỗ chỗ, nóc nhà dột mưa, được rồi, tuy tình hình có vẻ không thể chống đỡ được trận mưa tiếp theo, nhưng đối với kẻ gặp xui thì vẫn là đầy lòng thương xót.
Sau khi hai người tùy tiện trải chăn màn ra sau bức tượng Phật, sắc trời đã tối đen. Tần Châu Ngọc thấy trên bàn thờ Phật còn có ngọn nến chưa đốt hết, liền lấy dùng tạm.
Lúc này nàng mới phát hiện ra Đông Sinh hồi lâu không có nói chuyện sắc mặt đã tái nhợt, bị dọa không nhẹ, vội vàng đến trước mặt chàng, hỏi: “Thư Ngốc, chàng sao vậy?”
Đông Sinh lắc đầu, khép hờ con mắt, thấp giọng mở miệng: “Ta không sao, chỉ thấy hơi mệt một chút, ngủ một giấc sẽ tốt lên thôi.”
Tần Châu Ngọc nửa tin nửa ngờ nhìn chàng, cẩn thận cầm lấy bàn tay bị thương của chàng, tỉ mỉ kiểm tra, xác định không có máu chảy ra, mới thoáng yên tâm, chỉ là trong lòng khổ sở không thôi.
Nàng nhìn quanh ngôi miếu thờ đã bị tàn phá, không khỏi cảm thấy có chút thê lương. Nhíu mày không vui bĩu môi, nằm xuống bên cạnh Đông Sinh, ghé đầu vào bên cạnh chàng, cọ cọ, rầu rĩ mở miệng: “Thư Ngốc, đều tại thiếp không tốt.”
Nếu như không phải nàng bất cẩn đánh mất túi tiền, nếu như không phải nàng quá xúc động mà đánh tên Lý Nguyên kia, thì làm sao Đông Sinh lại phải chịu đau, làm sao bọn họ phải lưu lạc qua đêm tại ngôi miếu hoang này. Đến thời điểm này, cho dù loại người tùy hứng làm bậy như Tần Châu Ngọc cũng biết mình gây ra họa gì.
Đông Sinh miễn cưỡng mở mắt ra, gian nan cười cười, chống đỡ lấy trán mình, nói: “Không có chuyện gì nữa đâu, mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi. Không phải là lỗi của nàng.”
“Là lỗi của thiếp mà!” Tần Châu Ngọc phồng miệng, lên giọng: “Là thiếp làm mất túi tiền, đánh Lý Nguyên, là thiếp hại chàng bị thương, còn hại chúng ta không có chỗ ở.”
Dứt lời, giọng nàng lại hạ thấp, giống như nói thầm, “Sớm biết vậy, thiếp nên nghe lời chàng với nương, không đến kinh thành, ở lại thôn Kim Viên cùng nương đợi chàng trở về thì tốt rồi.”
Đông Sinh trầm mặc một lát, nhẹ giọng hỏi: “Nàng muốn quay về thôn Kim Viên sao?”
Tần Châu Ngọc gật đầu: “Muốn. Mặc dù kinh thành có nhiều đồ ăn ngon đẹp mắt đấy, nhưng nghĩ lại thì người dân thôn quê lại đều rất tốt. Đại Tráng Nhị Cường bị thiếp đánh cũng không bao giờ đánh lại. Sao lại có kẻ hư hỏng bại hoại như Lý Nguyên chứ.” Nghĩ nghĩ, nàng lại nói, “Thư Ngốc, chúng ta quay về được không?”
“Được.”
Đông Sinh đáp xong, Tần Châu Ngọc lại lắc lắc đầu: “Được rồi được rồi, thật vất vả mới đi được một chuyến, chàng vẫn cứ nên tham gia khoa khảo thật tốt đi, đợi đến lúc được đề tên bảng vàng làm quan, rồi tống tên Lý Nguyên kia vào đại lao.”
“Được.”
“Lại nói, may mà chàng thuận tay trái, nếu không tất cả đều toi công rồi. Nhát dao kia đâm xuống sâu như vậy, nhất định rất đau đấy. Thiếp hiện giờ hận không thể giết chết tên bại hoại kia.”
Không thấy Đông Sinh trả lời, nàng lại nói tiếp, “Học vấn của chàng tốt như vậy, nhất định sẽ thi đậu đấy. Chờ chàng làm quan thì không có ai dám khi dễ chúng ta rồi, còn có thể ở một căn phòng lớn, muốn ăn gì có đó. Cơ mà nếu không thi đậu cũng chẳng sao cả, đồ ăn nương làm cũng rất ngon đó.”
Tần Châu Ngọc tự mình nói xong, lại nghe được một hồi tiếng vang ọt ọt mãnh liệt, mới phản ứng kịp thời, hóa ra là tiếng bụng của mình, mới nhớ tới hai người một mực hối hả ngược xuôi, từ chiều đến giờ cũng chưa ăn gì.
Nàng nghĩ sắc mặt tái nhợt của Đông Sinh, chắc hẳn cũng là do bị đói mà thành. Thế nhưng hiện tại bọn họ đến ngay cả chút xíu lương khô cũng không có, bóng đêm ngày càng đậm, nàng lại không thể ra ngoài tìm đồ ăn.
Cau mày sầu khổ một lát, mắt Tần Châu Ngọc bỗng nhiên sáng ngời, nhớ tới lúc vừa mới tiến vào, hình như trước tượng Phật còn có chút đồ cúng mới.
Vì vậy vội vàng đứng dậy, chạy lên đằng trước.
Quả nhiên, ngôi miếu thờ tan hoang này thế mà lại cũng có hương khói. Trên khay cúng là một bàn hoa quả, tuy không tính là mới, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể lấy được hai quả lê hoàn hảo.
Việc này khiến cõi lòng Tần Châu Ngọc đầy mừng rỡ.
Nàng cầm hai quả lê quay trở về, ngồi xuống bên cạnh Đông Sinh, lấy quần áo lau lau quả lê, rồi đưa tới bên miệng Đông Sinh: “Thư Ngốc, thiếp tìm được một chút đồ ăn này.”
Đông Sinh miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn nhìn, lắc đầu: “Ta không đói bụng, nàng ăn đi.”
Tần Châu Ngọc nghe xong, có chút nóng nảy: “Sao chàng lại không đói bụng cho được? Chàng cả ngày nay có ăn được gì đâu? Buổi trưa ăn được hai cái bánh bao thì chàng lại còn chia cho thiếp một nửa đấy.”
Đông Sinh giọng đầy mệt mỏi đáp lại nàng: “Ta thật sự không đói bụng đâu, chỉ thấy có chút mệt thôi, ta muốn ngủ, nàng cứ ăn đi.”
Tần Châu Ngọc thấy chàng xác thực không có ý định há miệng, đành hậm hực thu tay lại. Mà thấy mặt chàng tái nhợt, trong lòng không khỏi hoảng sợ.
Vì thế, cắn một miếng lê trong tay, liếc mắt nhìn chàng, cắn miếng nữa, lại liếc mắt nhìn.
Ăn xong một quả lê, Tần Châu Ngọc lúc này lại không thấy buồn ngủ chút nào, nhưng thực sự không có chuyện gì để làm, liền chống đầu nằm nghiêng, nhìn ngắm người bên cạnh.
Có lẽ là do mệt mỏi quá độ, hô hấp của Đông Sinh có chút nặng nề, không chỉ có sắc mặt, mà ngay cả môi chàng cũng tái nhợt, hốc mắt cũng thâm, hiển nhiên là những ngày gần đây đã gầy đi không ít.
Tần Châu Ngọc càng nhìn càng thấy chua xót, mới ngắn ngủi vài ngày, Thư Ngốc của nàng sao lại biến thành cái dạng này.
Nàng không tự giác mà thò tay sờ lên mặt mày chàng, một lúc lâu sau, lại xát lại gần, hôn chàng một chút, đụng phải đôi môi có chút lạnh buốt kia, trong lòng vướng mắc, rầu rĩ không chỗ phát tiết.
Nghĩ nghĩ, nàng nhẹ chân nhẹ tay đứng lên, đi đến trước bức tượng Phật, chắp tay trước ngực quỳ xuống.
“Bồ Tát, ngài nhất định phải phù hộ cho Thư Ngốc mau chóng quay lại dáng vẻ Thư Ngốc khỏe mạnh cường tráng trước kia, phù hộ cho chàng được đề tên bảng vàng. Nếu như ngài có thể phù hộ cho chúng ta, đợi sau này khi chúng ta có tiền, nhất định sẽ sửa chữa lại ngôi miếu hoang này thật đẹp, còn đem ngài dát kim quang lấp lánh, mỗi năm hương khói không ngừng.”
Nói xong, nàng còn thành kính mà cẩn trọng dập đầu mấy cái.
Cầu nguyện xong, đại khái cảm thấy có chút có thể dựa vào tin tưởng, Tần Châu Ngọc trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Lúc trở lại nằm xuống đằng sau, dường như là Đông Sinh không có cảm giác.
Tần Châu Ngọc ôm eo Đông Sinh, cũng mặc kệ chàng có nghe được hay không, tự mình nhỏ giọng nói: “Không có việc gì rồi, thiếp vừa mới cầu nguyện cùng Bồ Tát. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp lên thôi.”
Đông Sinh dường như có cảm ứng, thoáng nghiêng người, dùng tay trái không bị thương kia, ôm nàng vào trong ngực.
Đêm tháng Hai thật lạnh, gió ngoài kia, từng cơn từng cơn lùa vào căn phòng nhỏ trong này.
Vì vậy, dưới ngọn nến sắp tàn đêm khuya, hai người tựa như dây leo, dường phương thức như vậy, tại ngôi miếu hoang đổ nát này, cùng trao và nhận hơi ấm trân quý lẫn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.