Chương 68: Không quen biết
Úy Không
28/08/2020
Bởi vì gặp được Đông Sinh, lúc Tần Châu Ngọc quay lại nhà thủy tạ xem kịch bộ dạng tung tăng chạy tới như con chim sẻ. Đại ca Tần Bá Tùng cả
buổi không thấy nàng xuất hiện, vừa nhìn thấy liền bất mãn trừng mắt
liếc.
Tần Châu Ngọc trong lòng chột dạ, miệng lẩm bẩm oán trách vài câu, lại sợ sệt rụt rè đứng cách xa Tần Bá Tùng, ngồi xuống cạnh Tứ ca của nàng.
Tần Quý Hoàn liếc qua nàng, thuận miệng hỏi: “Đi đâu thế? Sao giờ mới quay lại?”
“Đi đoán đố đèn ạ.” Tần Châu Ngọc bịa chuyện.
Tần Quý Hoàn thấy nàng vui vẻ hớn hở không giống với lúc trước, cảm thấy kỳ quái, ghé sát nhìn, lại phát hiện hốc mắt nàng hồng hồng, rõ ràng là đã khóc, lông mày hắn không khỏi có chút nhướng lên, hỏi: “Tiểu Ngọc, muội sao thế?”
Tần Châu Ngọc không hiểu lắm, hỏi lại: “Làm sao cơ?” Nhìn lại ánh mắt hắn, mới ý thức được là mắt mình gây họa rồi, thầm nghĩ Tứ ca khẳng định sẽ không tin nàng vô duyên vô cớ khóc, liền nhớ đến Triệu Tuyết đáng ghét ban nãy, cố ý giá họa, “Còn không phải cái vị tiểu công chúa hoàng cung kia sao, cô ta đem hết đèn lồng xuống độc chiếm một mình, hại muội không được chơi đố đèn, tức phát khóc đấy.”
Tần Quý Hoàn tin nàng, cười cười: “Sao vẫn còn trẻ con thế hả.”
Cố Khinh Châu ngồi gần đấy nghe được cuộc nói chuyện của hai người, cười xen vào một câu: “Đúng thế, Ngọc Nhi sắp lập gia đình rồi, sao vẫn còn trẻ con vậy.”
Tần Châu Ngọc vốn đang cười, giờ khắc này lại có chút cứng ngắc ngượng ngùng cười cười đáp hắn, rồi lại u oán nhìn Tứ ca, hai người đều bất đắc dĩ yên lặng nhìn nhau.
Lúc này trên sân khấu hí kịch đã hết, lão Hầu gia say mê xem cũng thoáng hoàn hồn lại, nghe được lời nói của Cố Khinh Châu, gật đầu nói với Tần Châu Ngọc: “Tiểu Ngọc này, vừa nãy phụ thân cùng Khinh Châu đã bàn về ngày thành thân của hai đứa đấy, là ngày đầu tháng sau, con thấy sao?”
“Ah! Nhanh vậy sao ạ?” Tần Châu Ngọc kêu lên.
“Nhanh cái gì mà nhanh? Nếu không phải năm trước muội trốn đi, muội cũng đã sớm kết hôn với Khinh Châu rồi đấy.” Tần Bá Tùng tức giận mà mắng nàng.
“Tứ ca?” Tần Châu Ngọc ủy khuất hướng Tần Quý Hoàn cầu cứu.
Trong lòng Tần Quý Hoàn cũng gấp gáp, theo như tính tình của Tần Châu Ngọc thì khẳng định sẽ lại gây chuyện lớn, vội vàng nói với mấy người kia: “Tiểu Ngọc xảy ra chuyện lớn như vậy, mới vừa trở về nhà, hôn sự cũng không nên gấp vậy đâu.” Dừng một chút lại nói với Hầu gia, “Cha, chẳng lẽ cha không muốn Tiểu Ngọc ở trong phủ cùng cha một thời gian sao?”
Hầu gia nhìn Tần Châu Ngọc đang dẩu môi, thầm nghĩ cũng đúng, con gái khởi tử hồi sinh, vừa mới trở về, nếu gả ra ngoài sớm vậy, thật đúng là không nỡ, liền nói với Cố Khinh Châu: “Quý Hoàn nói cũng đúng, hôn kỳ của cháu với Tiểu Ngọc cứ chậm lại đã, dù sao chậm mấy ngày cũng không tính là gì.”
Cố Khinh Châu có chút thất vọng, những vẫn cười đồng ý.
Vì vậy ý định thông báo hôn sự hai nhà Tần – Cố đêm nay lại không thành.
Ra khỏi hoàng cung, quy củ liền không còn phiền phức. Đối với hành động của Triệu Tuyết Nhi, người Hầu phủ cũng đã nhìn quen. Duy chỉ có Tần Châu Ngọc vẫn còn canh cánh trong lòng việc nàng ta lôi kéo Đông Sinh lúc trước, thấy nàng ta tới, hừ một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác.
Mục tiêu của Triệu Tuyết Nhi vốn là nàng, thấy bộ dạng của nàng, liền nói với Cố Khinh Châu: “Cố Tướng quân, ta nhìn thấy Tần Tiểu Ngọc cho huynh đội nón xanh đấy, không biết vừa nãy cô ta lôi kéo một người nam nhân chạy đi đâu tình chàng ý thiếp đấy.”
Tần Châu Ngọc không nghĩ Triệu Tuyết Nhi lại đáng ghét thế này, cáo trạng thì thôi, lại còn ngậm máu phun người, – được rồi, cũng không tính là ngậm máu phun người. Nhưng mà đương nhiên nàng sẽ không thừa nhận, nhảy dựng lên chỉ vào Triệu Tuyết Nhi nói: “Cô nói hươu nói vượn, ta thấy khách nhân nhà ta bị công chúa nhà cô da mặt dày quấn lấy, ta chỉ giúp hắn thoát khỏi ma trảo của cô mà thôi!”
Hai người này vốn bất hòa, gặp mặt mà không cãi nhau mới là chuyện lạ đấy. Người Hầu phủ vốn đối với cáo trạng của Triệu Tuyết Nhi có chút giật mình, nay thấy Tần Châu Ngọc phản bác lại, lại nhớ đến hành vi của công chúa từ trước đến nay, hiển nhiên là tin tưởng lời nói của Tần Châu Ngọc.
Triệu Tuyết Nhi thấy mọi người đều không phản ứng, lôi kéo Cố Khinh Châu nói: “Ta không lừa huynh đâu, Tần Tiểu Ngọc vừa nãy thực sự ở cùng với một người nam nhân không tầm thường đâu, là thám hoa lang của năm nay đấy.”
Tần Châu Ngọc nghe thấy thân phận của Đông Sinh bị bại lộ, tức giận đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, muốn liều mạng với Triệu Tuyết Nhi, may mà Tần Quý Hoàn ngăn nàng lại, sau đó cười cười nhìn vẻ mặt buồn bực của lão Hầu gia nói: “Nhắc đến thám hoa lang, chính là do con mời đến đấy ạ. Là một người trẻ tuổi không tệ, con cũng đang định dẫn đến gặp phụ thân đây. Theo con thấy, có lẽ đúng là Tiểu Ngọc có tâm muốn giúp người ta đấy.”
“Đúng vậy ạ.” Tần Châu Ngọc gật đầu liên tục, “Con cũng không thể để cho khách nhân ở Tần phủ của chúng ta bị người khác chiếm tiện nghi.”
Triệu Tuyết Nhi thấy không có ai tin nàng, chỉ biết hầm hừ phất phất ống tay áo, dẫn thị vệ bỏ đi.
Tần Châu Ngọc còn chưa kịp thở lấy một ngụm, đã thấy Tứ ca đứng dậy đi về hướng này.
Nàng vô thức quay đầu lại nhìn, thiếu chút nữa bị dọa sợ té từ trên ghế xuống.
Hóa ra là lúc Tần Quý Hoàn quay đầu lại thì thấy Đông Sinh đang đứng trong đám người đằng kia nói chuyện, liền nghĩ không bằng dẫn người này đến gặp phụ thân luôn.
Đông Sinh vừa nói chuyện cùng Trương Cẩn, lúc đang nói hơi ngẩng đầu lên liền thấy Tần Quý Hoàn đi tới bên này. Liền chỉnh lại bộ dạng ngay ngắn nghiêm chỉnh, lướt qua sau lưng Tần Quý Hoàn thấy Tần Châu Ngọc đang ngồi bên cạnh Hầu gia nháy mắt ra hiệu với chàng.
Chàng giật giật áo Trương Cẩn, thấp giọng nói: “Đợi tí nữa ngươi nhìn thấy Tiểu Ngọc, nhất định phải giả bộ như không biết đấy.”
“Hả?” Trương Cẩn rõ ràng không phản ứng kịp.
“Ngươi bây giờ đừng hỏi gì cả, dù sao nhìn thấy Tiểu Ngọc nhất định phải giả bộ như không biết.” Nói xong liền tươi cười nhìn Tần Quý Hoàn đang đi tới.
Tần Quý Hoàn đi đến trước mặt chàng rồi dừng lại, cũng nhìn thấy Trương Cẩn, cười nói: “Hóa ra Trương Lão bản cũng đến ạ.”
Trương Cẩn thấy đại nhân vật điểm danh mình, cười hắc hắc đáp: “Ta ở cùng một chỗ với Thư Sinh đấy.”
Tần Quý Hoàn cười: “Người đến đều là khách cả.” Nói xong, lại xoay chuyển, “Vừa vặn trên đài cũng không còn gì đáng xem rồi, không bằng Tống huynh cùng Trương lão bản theo ta đến gặp phụ thân ta nhé.”
Kỳ thật lúc trước Đông Sinh muốn gặp Hầu gia cũng chỉ vì muốn xác định thân phận của Tần Châu Ngọc, nay đã biết rõ rồi, ngược lại lại không muốn đi gặp, chàng không muốn kết thân như vậy. Nhưng nghĩ dù sao đó cũng là nhạc phụ của mình, tuy thân phận có chút không xứng, nhưng cũng sẽ sớm phải làm quen, liền đi theo Tần Quý Hoàn.
Tần Châu Ngọc thấy Tứ ca dẫn theo hai người Đông Sinh tới, khẩn trương luống cuống tay chân, vội vàng cầm lấy một chén nước để bình tĩnh lại, ai ngờ lại làm đổ chén nước, khiến Đại ca nàng bất mãn.
Tần Quý Hoàn dẫn người đến trước mặt Hầu gia, nhẹ giọng mở miệng: “Cha, đây chính là thám hoa lang mà con nói với cha.”
Đông Sinh khom người, cung kính nói: “Tại hạ Tống Đông Sinh, bái kiến Hầu gia.”
Lão Hầu gia xác thực là người thích nhân tài, quay đầu nhìn Đông Sinh, vui vẻ đánh giá chàng một phen: “Quả thực rất tuấn tú lịch sự. Nghe nói là từ nơi xa đến đây dự thi, không dễ dàng không dễ dàng nhỉ!”
Chỉ là ông nói xong lời này, bỗng nhiên lại chú ý đến Trương Cẩn đứng bên cạnh Đông Sinh, vốn cười lại biến thành khó hiểu.
Hóa ra Trương Cẩn thấy Tần Châu Ngọc cúi đầu ngồi bên cạnh Hầu Lão gia, nhất thời kinh ngạc đến ngây người, miệng há to, bộ dạng như gặp quỷ.
Tần Quý Hoàn hiển nhiên cũng phát hiện ra Trương Cẩn khác thường, nhẹ giọng gọi hắn một tiếng: “Trương lão bản?”
“Hả?” Trương Cẩn phản ứng lại, vô thức liếc qua Đông Sinh, thấy bộ dạng chàng bình tĩnh như mây trôi nước chảy, nghĩ đến lời chàng vừa nãy nói với mình, cố gắng đè nén kinh ngạc xuống, ngượng ngùng cười cười, “Ta thấy vị tiểu thư này có chút quen mắt, nhìn kỹ lại thì hóa ra là nhìn lầm rồi.”
Tần Quý Hoàn ah một tiếng, tuy đối với sự đột nhiên trầm mặc yên tĩnh của Tần Châu Ngọc có chút khó hiểu, nhưng cũng mở miệng giới thiệu: “Đó là gia muội, Tần Châu Ngọc.”
Hầu gia nghe xong, cũng ha ha cười cười, kéo tay Tần Châu Ngọc, hướng hai người Đông Sinh, Trương Cẩn nói: “Đúng vậy, đây là tiểu nữ nhà ta. Các ngươi xem, đã bị người làm cha ta đây chiều hư rồi, thấy khách đến cũng không chào hỏi.”
Tần Châu Ngọc uốn éo ngẩng đầu, ấp úng mở miệng: “Tống Công tử, Trương Công tử…”
Đông Sinh thấy nàng khẩn trương, nhịn cười, chắp tay nói: “Tiểu sinh bái kiến Tần Tiểu thư.”
Trương Cẩn lúng ta lúng ta phản ứng kịp, cũng vội vàng theo Đông Sinh: “Bái kiến Tần Tiểu thư.”
Tần Châu Ngọc chống lại ánh mắt mỉm cười của Đông Sinh, nghĩ trong lòng chàng chắc hẳn đang thong dong bình thản, mà nàng thì lại khẩn trương không thôi, bỗng nhiên thấy tức giận.
Tần Châu Ngọc trong lòng chột dạ, miệng lẩm bẩm oán trách vài câu, lại sợ sệt rụt rè đứng cách xa Tần Bá Tùng, ngồi xuống cạnh Tứ ca của nàng.
Tần Quý Hoàn liếc qua nàng, thuận miệng hỏi: “Đi đâu thế? Sao giờ mới quay lại?”
“Đi đoán đố đèn ạ.” Tần Châu Ngọc bịa chuyện.
Tần Quý Hoàn thấy nàng vui vẻ hớn hở không giống với lúc trước, cảm thấy kỳ quái, ghé sát nhìn, lại phát hiện hốc mắt nàng hồng hồng, rõ ràng là đã khóc, lông mày hắn không khỏi có chút nhướng lên, hỏi: “Tiểu Ngọc, muội sao thế?”
Tần Châu Ngọc không hiểu lắm, hỏi lại: “Làm sao cơ?” Nhìn lại ánh mắt hắn, mới ý thức được là mắt mình gây họa rồi, thầm nghĩ Tứ ca khẳng định sẽ không tin nàng vô duyên vô cớ khóc, liền nhớ đến Triệu Tuyết đáng ghét ban nãy, cố ý giá họa, “Còn không phải cái vị tiểu công chúa hoàng cung kia sao, cô ta đem hết đèn lồng xuống độc chiếm một mình, hại muội không được chơi đố đèn, tức phát khóc đấy.”
Tần Quý Hoàn tin nàng, cười cười: “Sao vẫn còn trẻ con thế hả.”
Cố Khinh Châu ngồi gần đấy nghe được cuộc nói chuyện của hai người, cười xen vào một câu: “Đúng thế, Ngọc Nhi sắp lập gia đình rồi, sao vẫn còn trẻ con vậy.”
Tần Châu Ngọc vốn đang cười, giờ khắc này lại có chút cứng ngắc ngượng ngùng cười cười đáp hắn, rồi lại u oán nhìn Tứ ca, hai người đều bất đắc dĩ yên lặng nhìn nhau.
Lúc này trên sân khấu hí kịch đã hết, lão Hầu gia say mê xem cũng thoáng hoàn hồn lại, nghe được lời nói của Cố Khinh Châu, gật đầu nói với Tần Châu Ngọc: “Tiểu Ngọc này, vừa nãy phụ thân cùng Khinh Châu đã bàn về ngày thành thân của hai đứa đấy, là ngày đầu tháng sau, con thấy sao?”
“Ah! Nhanh vậy sao ạ?” Tần Châu Ngọc kêu lên.
“Nhanh cái gì mà nhanh? Nếu không phải năm trước muội trốn đi, muội cũng đã sớm kết hôn với Khinh Châu rồi đấy.” Tần Bá Tùng tức giận mà mắng nàng.
“Tứ ca?” Tần Châu Ngọc ủy khuất hướng Tần Quý Hoàn cầu cứu.
Trong lòng Tần Quý Hoàn cũng gấp gáp, theo như tính tình của Tần Châu Ngọc thì khẳng định sẽ lại gây chuyện lớn, vội vàng nói với mấy người kia: “Tiểu Ngọc xảy ra chuyện lớn như vậy, mới vừa trở về nhà, hôn sự cũng không nên gấp vậy đâu.” Dừng một chút lại nói với Hầu gia, “Cha, chẳng lẽ cha không muốn Tiểu Ngọc ở trong phủ cùng cha một thời gian sao?”
Hầu gia nhìn Tần Châu Ngọc đang dẩu môi, thầm nghĩ cũng đúng, con gái khởi tử hồi sinh, vừa mới trở về, nếu gả ra ngoài sớm vậy, thật đúng là không nỡ, liền nói với Cố Khinh Châu: “Quý Hoàn nói cũng đúng, hôn kỳ của cháu với Tiểu Ngọc cứ chậm lại đã, dù sao chậm mấy ngày cũng không tính là gì.”
Cố Khinh Châu có chút thất vọng, những vẫn cười đồng ý.
Vì vậy ý định thông báo hôn sự hai nhà Tần – Cố đêm nay lại không thành.
Ra khỏi hoàng cung, quy củ liền không còn phiền phức. Đối với hành động của Triệu Tuyết Nhi, người Hầu phủ cũng đã nhìn quen. Duy chỉ có Tần Châu Ngọc vẫn còn canh cánh trong lòng việc nàng ta lôi kéo Đông Sinh lúc trước, thấy nàng ta tới, hừ một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác.
Mục tiêu của Triệu Tuyết Nhi vốn là nàng, thấy bộ dạng của nàng, liền nói với Cố Khinh Châu: “Cố Tướng quân, ta nhìn thấy Tần Tiểu Ngọc cho huynh đội nón xanh đấy, không biết vừa nãy cô ta lôi kéo một người nam nhân chạy đi đâu tình chàng ý thiếp đấy.”
Tần Châu Ngọc không nghĩ Triệu Tuyết Nhi lại đáng ghét thế này, cáo trạng thì thôi, lại còn ngậm máu phun người, – được rồi, cũng không tính là ngậm máu phun người. Nhưng mà đương nhiên nàng sẽ không thừa nhận, nhảy dựng lên chỉ vào Triệu Tuyết Nhi nói: “Cô nói hươu nói vượn, ta thấy khách nhân nhà ta bị công chúa nhà cô da mặt dày quấn lấy, ta chỉ giúp hắn thoát khỏi ma trảo của cô mà thôi!”
Hai người này vốn bất hòa, gặp mặt mà không cãi nhau mới là chuyện lạ đấy. Người Hầu phủ vốn đối với cáo trạng của Triệu Tuyết Nhi có chút giật mình, nay thấy Tần Châu Ngọc phản bác lại, lại nhớ đến hành vi của công chúa từ trước đến nay, hiển nhiên là tin tưởng lời nói của Tần Châu Ngọc.
Triệu Tuyết Nhi thấy mọi người đều không phản ứng, lôi kéo Cố Khinh Châu nói: “Ta không lừa huynh đâu, Tần Tiểu Ngọc vừa nãy thực sự ở cùng với một người nam nhân không tầm thường đâu, là thám hoa lang của năm nay đấy.”
Tần Châu Ngọc nghe thấy thân phận của Đông Sinh bị bại lộ, tức giận đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, muốn liều mạng với Triệu Tuyết Nhi, may mà Tần Quý Hoàn ngăn nàng lại, sau đó cười cười nhìn vẻ mặt buồn bực của lão Hầu gia nói: “Nhắc đến thám hoa lang, chính là do con mời đến đấy ạ. Là một người trẻ tuổi không tệ, con cũng đang định dẫn đến gặp phụ thân đây. Theo con thấy, có lẽ đúng là Tiểu Ngọc có tâm muốn giúp người ta đấy.”
“Đúng vậy ạ.” Tần Châu Ngọc gật đầu liên tục, “Con cũng không thể để cho khách nhân ở Tần phủ của chúng ta bị người khác chiếm tiện nghi.”
Triệu Tuyết Nhi thấy không có ai tin nàng, chỉ biết hầm hừ phất phất ống tay áo, dẫn thị vệ bỏ đi.
Tần Châu Ngọc còn chưa kịp thở lấy một ngụm, đã thấy Tứ ca đứng dậy đi về hướng này.
Nàng vô thức quay đầu lại nhìn, thiếu chút nữa bị dọa sợ té từ trên ghế xuống.
Hóa ra là lúc Tần Quý Hoàn quay đầu lại thì thấy Đông Sinh đang đứng trong đám người đằng kia nói chuyện, liền nghĩ không bằng dẫn người này đến gặp phụ thân luôn.
Đông Sinh vừa nói chuyện cùng Trương Cẩn, lúc đang nói hơi ngẩng đầu lên liền thấy Tần Quý Hoàn đi tới bên này. Liền chỉnh lại bộ dạng ngay ngắn nghiêm chỉnh, lướt qua sau lưng Tần Quý Hoàn thấy Tần Châu Ngọc đang ngồi bên cạnh Hầu gia nháy mắt ra hiệu với chàng.
Chàng giật giật áo Trương Cẩn, thấp giọng nói: “Đợi tí nữa ngươi nhìn thấy Tiểu Ngọc, nhất định phải giả bộ như không biết đấy.”
“Hả?” Trương Cẩn rõ ràng không phản ứng kịp.
“Ngươi bây giờ đừng hỏi gì cả, dù sao nhìn thấy Tiểu Ngọc nhất định phải giả bộ như không biết.” Nói xong liền tươi cười nhìn Tần Quý Hoàn đang đi tới.
Tần Quý Hoàn đi đến trước mặt chàng rồi dừng lại, cũng nhìn thấy Trương Cẩn, cười nói: “Hóa ra Trương Lão bản cũng đến ạ.”
Trương Cẩn thấy đại nhân vật điểm danh mình, cười hắc hắc đáp: “Ta ở cùng một chỗ với Thư Sinh đấy.”
Tần Quý Hoàn cười: “Người đến đều là khách cả.” Nói xong, lại xoay chuyển, “Vừa vặn trên đài cũng không còn gì đáng xem rồi, không bằng Tống huynh cùng Trương lão bản theo ta đến gặp phụ thân ta nhé.”
Kỳ thật lúc trước Đông Sinh muốn gặp Hầu gia cũng chỉ vì muốn xác định thân phận của Tần Châu Ngọc, nay đã biết rõ rồi, ngược lại lại không muốn đi gặp, chàng không muốn kết thân như vậy. Nhưng nghĩ dù sao đó cũng là nhạc phụ của mình, tuy thân phận có chút không xứng, nhưng cũng sẽ sớm phải làm quen, liền đi theo Tần Quý Hoàn.
Tần Châu Ngọc thấy Tứ ca dẫn theo hai người Đông Sinh tới, khẩn trương luống cuống tay chân, vội vàng cầm lấy một chén nước để bình tĩnh lại, ai ngờ lại làm đổ chén nước, khiến Đại ca nàng bất mãn.
Tần Quý Hoàn dẫn người đến trước mặt Hầu gia, nhẹ giọng mở miệng: “Cha, đây chính là thám hoa lang mà con nói với cha.”
Đông Sinh khom người, cung kính nói: “Tại hạ Tống Đông Sinh, bái kiến Hầu gia.”
Lão Hầu gia xác thực là người thích nhân tài, quay đầu nhìn Đông Sinh, vui vẻ đánh giá chàng một phen: “Quả thực rất tuấn tú lịch sự. Nghe nói là từ nơi xa đến đây dự thi, không dễ dàng không dễ dàng nhỉ!”
Chỉ là ông nói xong lời này, bỗng nhiên lại chú ý đến Trương Cẩn đứng bên cạnh Đông Sinh, vốn cười lại biến thành khó hiểu.
Hóa ra Trương Cẩn thấy Tần Châu Ngọc cúi đầu ngồi bên cạnh Hầu Lão gia, nhất thời kinh ngạc đến ngây người, miệng há to, bộ dạng như gặp quỷ.
Tần Quý Hoàn hiển nhiên cũng phát hiện ra Trương Cẩn khác thường, nhẹ giọng gọi hắn một tiếng: “Trương lão bản?”
“Hả?” Trương Cẩn phản ứng lại, vô thức liếc qua Đông Sinh, thấy bộ dạng chàng bình tĩnh như mây trôi nước chảy, nghĩ đến lời chàng vừa nãy nói với mình, cố gắng đè nén kinh ngạc xuống, ngượng ngùng cười cười, “Ta thấy vị tiểu thư này có chút quen mắt, nhìn kỹ lại thì hóa ra là nhìn lầm rồi.”
Tần Quý Hoàn ah một tiếng, tuy đối với sự đột nhiên trầm mặc yên tĩnh của Tần Châu Ngọc có chút khó hiểu, nhưng cũng mở miệng giới thiệu: “Đó là gia muội, Tần Châu Ngọc.”
Hầu gia nghe xong, cũng ha ha cười cười, kéo tay Tần Châu Ngọc, hướng hai người Đông Sinh, Trương Cẩn nói: “Đúng vậy, đây là tiểu nữ nhà ta. Các ngươi xem, đã bị người làm cha ta đây chiều hư rồi, thấy khách đến cũng không chào hỏi.”
Tần Châu Ngọc uốn éo ngẩng đầu, ấp úng mở miệng: “Tống Công tử, Trương Công tử…”
Đông Sinh thấy nàng khẩn trương, nhịn cười, chắp tay nói: “Tiểu sinh bái kiến Tần Tiểu thư.”
Trương Cẩn lúng ta lúng ta phản ứng kịp, cũng vội vàng theo Đông Sinh: “Bái kiến Tần Tiểu thư.”
Tần Châu Ngọc chống lại ánh mắt mỉm cười của Đông Sinh, nghĩ trong lòng chàng chắc hẳn đang thong dong bình thản, mà nàng thì lại khẩn trương không thôi, bỗng nhiên thấy tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.