Chương 60: Không thấy tăm hơi
Úy Không
28/08/2020
Tần Châu Ngọc dùng sức giãy dụa, hổn hển gào lên với Tần Quý Hoàn: “Ngươi thả ta ra, ta không biết ngươi!”
Tần Quý Hoàn không thể tin nổi nhìn người trước mắt, rõ ràng là muội muội của hắn, thế nào mà lại không nhận ra hắn chứ, hắn không nghĩ nhiều, chỉ ôm nàng càng chặt hơn: “Tiểu Ngọc, muội làm sao vậy? Ta là Tứ ca đây mà!”
“Ngươi buông ra! Ngươi buông ra! Ta không biết ngươi.” Tần Châu Ngọc càng gào to, đầu nàng đều ong ong đau nhức, tựa như có gì đó đang muốn bùng nổ ra, nàng lại sợ hãi muốn áp chế nó. Giãy dụa khiến mặt nàng đều bỏ bừng lên. Nàng quay đầu nhìn lại phía kia, ngựa Đông Sinh đã đi thật xa rồi, vì vậy nàng lại càng sợ hãi, chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là lập tức rời khỏi cái người này, chạy đến bên Đông Sinh.
Thấy giãy dụa mãi không hiệu quả, Tần Châu Ngọc quýnh lên, dứt khoát cúi đầu, hung hăng cắn lên khuỷu tay Tần Quý Hoàn. Miệng nàng không hề lưu tình chút nào. Tần Quý Hoàn bị đau, tự nhiên thả lỏng lực.
Thừa lúc này, Tần Châu Ngọc dùng sức đẩy hắn ra: “Ngươi biến đi! Ta muốn đi tìm tướng công của ta.”
Nói xong, nàng liền xoay người, tiến vào đám đông kia, len theo hướng Đông Sinh đi. Vừa chen vừa kêu to: “Thư Ngốc…Thư Ngốc…”
Tướng công? Tần Quý Hoàn khiếp sợ, tim đập mạnh, lát sau mới phản ứng kịp, thấy nàng chạy đi, bất chấp tay bị đau. vội vàng đuổi theo nàng.
“Tiểu Ngọc, muội đứng lại mau!” Tần Quý Hoàn lách vào trong đám người, lòng như lửa đốt, không còn bộ dạng của một quý công tử.
Tần Châu Ngọc thấy người phía sau vẫn đuổi theo, trống đập trong lòng càng mạnh hơn. Chỉ có thể to giọng lo lắng mà gọi: “Thư Ngốc”.
Đám người di chuyển lại quá lợi hợi, nàng hết đẩy lại gạt, không biết bị ai đẩy lại một phát, lảo đảo liền ngã quỵ trong đám người.
Trong miệng nàng vẫn còn lẩm bẩm hai chữ “Thư Ngốc”, cố sức muốn đứng lên, lại chỉ thấy đầu choáng váng kinh khủng, thấy đám đông người lờ mờ, sau đó là khuôn mặt vô cùng lo lắng của Tần Quý Hoàn, đầu đau đến lợi hại, cuối cùng mềm nhũn ngã xuống đất.
Tần Quý Hoàn vội vàng ôm nàng từ trên đất lên, cấp thiết kêu to: “Tiểu Ngọc, muội sao thế?”
Tần Châu Ngọc thống khổ chớp chớp hai mắt, trong miệng thì thào một câu: “Thư Ngốc, đau…”
“Không sao không sao, Tứ Ca lập tức mang muội về nhà.” Tần Quý Hoàn mặc kệ Thư Ngốc trong miệng nàng là ai, chỉ muốn mau chóng đem nàng về nhà, mang kinh hỉ cho mọi người trong nhà.
Đông Sinh cưỡi trên ngựa, loáng thoáng nghe thấy tiếng Tần Châu Ngọc gọi chàng ở phía sau, nhưng khi chàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đám người đông nghịt, không thấy được bóng dáng của nàng.
Không nhìn thấy Tần Châu Ngọc, trong lòng Đông Sinh không hiểu sao lại dâng lên một hồi bất an.
Nếu như chàng không nghe nhầm, tiếng Tần Châu Ngọc vừa gọi chàng kia, rõ ràng mang theo chút hoảng hốt.
Có ý nghĩ này, rốt cuộc Đông Sinh cũng không cách nào hưởng thụ vinh quang cưỡi ngựa diễu phố được nữa. Vừa mới kết thúc, liền tạm biệt những người khác, lòng như lửa đốt mà vội trở về.
Trở lại quán rượu, Trương Cẩn đang gõ bàn tính tính toán sổ sách, nhìn thấy chàng, lập tức cười: “Thư Sinh, ngươi vừa nãy khí phái quá đi mất! Ta nghe thấy rất nhiều cô nương khen ngươi đấy! Hâm mộ chết huynh đệ ta rồi.”
Đông Sinh không có tâm tư gì cho việc lấy lòng này, nhìn loanh quanh, không thấy bóng dáng Tần Châu Ngọc, vội vàng hỏi: “Tiểu Ngọc đâu rồi?”
“Đi xem ngươi rồi! Còn chưa thấy về đây.”
“Hết rồi còn gì, trên đường mọi người cũng về hết rồi, thế nào mà nàng còn chưa quay lại vậy?”
“Có lẽ lại đi chơi đâu rồi!” Trương Cẩn không để ý sắc mặt của Đông Sinh, thuận miệng nói.
Đông Sinh nghĩ nghĩ: “Các ngươi vừa nãy không đi cùng nhau à?”
Trương Cẩn lắc đầu, giờ mới phát hiện bộ dạng sốt ruột của Đông Sinh: “Lúc đầu là đi cùng, nhưng cô ấy lại lách được vào trong nhanh quá, vứt bỏ luôn ta đấy.” Nói xong, lại phất phất tay với Đông Sinh, “Ngươi yên tâm, chắc chắn là cô ấy sắp về rồi. Ngươi cũng không biết là mấy ngày nay cô ấy đã quá quen với kinh thành rồi, không bị lạc đâu.”
Đông Sinh trầm mặc một lát, thở dài nói: “Ta vẫn nên đi tìm xem sao.”
Vốn Đông Sinh cũng chỉ có chút bất an thôi, nhưng đi tìm hai vòng, cũng không thấy bóng dáng Tần Châu Ngọc đâu, bất an liền tăng lên.
Đến lúc mặt trời lặn chạng vạng tối, Đông Sinh quay về lần nữa, thấy Trương Cẩn lắc lắc đầu ra hiệu Tần Châu Ngọc vẫn chưa trở về, lòng chàng bắt đầu hoảng loạn.
Đến lúc này, Trương Cẩn cũng ý thức được có chút không ổn rồi, muốn mở miệng trấn an chàng, lại cảm thấy nếu như Tần Châu Ngọc thực sự đã xảy ra chuyện gì, thì trấn an cũng vô ích. Vì vậy vội vàng gọi sư phụ, tiểu nhị của quán rượu đến, an bài họ chia nhau đi tìm.
Sau khi an bài xong, Trương Cẩn mới vỗ vai chàng nói: “Nếu đến tối mà Tiểu Ngọc vẫn chưa về, ngày mai chúng ta đi báo quan. Người lớn như vậy, ta cũng không tin có thể biến mất được đâu.”
Đông Sinh lau trán, thở dài: “Lúc trước ta rõ ràng nghe thấy nàng gọi ta, giọng điệu gấp gáp. Ta sợ nàng khi đó đã xảy ra chuyện gì. Thế mà ta lúc ấy lại không xuống ngựa đi tìm nàng.”
“Ở nơi này, nhiều người như vậy, có thể xảy ra chuyện gì kia chứ, tính tình nàng, đoán chừng là lộn xộn với ai đó.”
“Đúng vậy, tính tình của nàng, sao lại gọi gấp gáp như vậy, thậm chí còn có chút sợ hãi.” Đông Sinh gần như là tự nhủ. Tính tình của Tần Châu Ngọc vốn kiêu ngạo, từ trước đến nay đều là vịt chết mạnh miệng, tuyệt không yếu thế, lúc trước gặp chuyện gì, dù là sợ hãi thật, nhưng bề ngoài vẫn sẽ giả bộ không quan tâm. Thế nhưng hôm nay, sao nàng lại kêu lớn tiếng, giọng điệu lại hoảng loạn vậy.
Suy nghĩ này khiến bất an trong lòng chàng càng ngày càng lớn.
Buổi tối, một đám người của quán rượu ra ngoài tìm, tay không trở về, Tần Châu Ngọc cũng không tự mình trở về. Đông Sinh không cam lòng, cầm đèn lồng một mình đi tìm tiếp.
Trương Cẩn thấy bộ dạng sắp hồn bay phách lạc của chàng, đành phải đuổi theo sát chàng.
Đường phố kinh thành chìm trong bóng đêm, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng chó sủa, nửa bóng dáng Tần Châu Ngọc cũng không thấy đâu. Sau, Trương Cẩn thấy Đông Sinh cứ đi tới đi lui, một chỗ cũng không bỏ sót tìm kiếm, thật sự nhịn không được, liền kéo chàng lại, thức tỉnh chàng: “Nếu Tiểu Ngọc có thể tìm thấy trên đường, thì sao nàng lại không tự về được?”
Đông Sinh ngẩn người, lúng túng đáp: “Có lẽ là lạc đường đấy!”
Trương Cẩn nhịn xuống xúc động muốn gào thét: “Ngươi ngốc sao? Nàng vốn quen thuộc với kinh thành, chẳng lễ ngươi không biết? Ta đi thanh lâu uống rượu, nàng còn chỉ cho ta biết chỗ tốt đấy.”
Đông Sinh nghe hắn nói vậy, khó giữ được bình thản thường ngày, bực bội gãi đầu: “Nàng đến cùng là đi nơi nào hả? Vì sao lại không trở về hả?”
Trương Cẩn giật mình, rốt cuộc dè dặt nói: “Có lẽ…Có lẽ là gặp phải người xấu rồi.” Thấy Đông Sinh ngẩng đầu nhìn, ánh mắt đã đỏ lên, hắn vội nói tiếp,” Ngươi đừng cuống, kinh thành ngư long hỗn tạp, nhưng Tiểu Ngọc không phải là cô nương yếu ớt chói gà không chặt, chắc là không có chuyện gì đâu. Sáng mai chúng ta đi báo quan.”
Làm sao có thể không gấp chứ. Suy đoán này của Trương Cẩn, chàng đã sớm nghĩ đến rồi, chỉ là chàng không dám nghĩ tiếp thôi. Chàng ngược lại tình nguyện Tiểu Ngọc là cô nương yếu ớt chói gà không chặt, như vậy có lẽ sẽ chịu ít thiệt thòi hơn.
Nghĩ như vậy, trong lòng chàng lại càng thêm sợ hãi.
Tần Quý Hoàn không thể tin nổi nhìn người trước mắt, rõ ràng là muội muội của hắn, thế nào mà lại không nhận ra hắn chứ, hắn không nghĩ nhiều, chỉ ôm nàng càng chặt hơn: “Tiểu Ngọc, muội làm sao vậy? Ta là Tứ ca đây mà!”
“Ngươi buông ra! Ngươi buông ra! Ta không biết ngươi.” Tần Châu Ngọc càng gào to, đầu nàng đều ong ong đau nhức, tựa như có gì đó đang muốn bùng nổ ra, nàng lại sợ hãi muốn áp chế nó. Giãy dụa khiến mặt nàng đều bỏ bừng lên. Nàng quay đầu nhìn lại phía kia, ngựa Đông Sinh đã đi thật xa rồi, vì vậy nàng lại càng sợ hãi, chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là lập tức rời khỏi cái người này, chạy đến bên Đông Sinh.
Thấy giãy dụa mãi không hiệu quả, Tần Châu Ngọc quýnh lên, dứt khoát cúi đầu, hung hăng cắn lên khuỷu tay Tần Quý Hoàn. Miệng nàng không hề lưu tình chút nào. Tần Quý Hoàn bị đau, tự nhiên thả lỏng lực.
Thừa lúc này, Tần Châu Ngọc dùng sức đẩy hắn ra: “Ngươi biến đi! Ta muốn đi tìm tướng công của ta.”
Nói xong, nàng liền xoay người, tiến vào đám đông kia, len theo hướng Đông Sinh đi. Vừa chen vừa kêu to: “Thư Ngốc…Thư Ngốc…”
Tướng công? Tần Quý Hoàn khiếp sợ, tim đập mạnh, lát sau mới phản ứng kịp, thấy nàng chạy đi, bất chấp tay bị đau. vội vàng đuổi theo nàng.
“Tiểu Ngọc, muội đứng lại mau!” Tần Quý Hoàn lách vào trong đám người, lòng như lửa đốt, không còn bộ dạng của một quý công tử.
Tần Châu Ngọc thấy người phía sau vẫn đuổi theo, trống đập trong lòng càng mạnh hơn. Chỉ có thể to giọng lo lắng mà gọi: “Thư Ngốc”.
Đám người di chuyển lại quá lợi hợi, nàng hết đẩy lại gạt, không biết bị ai đẩy lại một phát, lảo đảo liền ngã quỵ trong đám người.
Trong miệng nàng vẫn còn lẩm bẩm hai chữ “Thư Ngốc”, cố sức muốn đứng lên, lại chỉ thấy đầu choáng váng kinh khủng, thấy đám đông người lờ mờ, sau đó là khuôn mặt vô cùng lo lắng của Tần Quý Hoàn, đầu đau đến lợi hại, cuối cùng mềm nhũn ngã xuống đất.
Tần Quý Hoàn vội vàng ôm nàng từ trên đất lên, cấp thiết kêu to: “Tiểu Ngọc, muội sao thế?”
Tần Châu Ngọc thống khổ chớp chớp hai mắt, trong miệng thì thào một câu: “Thư Ngốc, đau…”
“Không sao không sao, Tứ Ca lập tức mang muội về nhà.” Tần Quý Hoàn mặc kệ Thư Ngốc trong miệng nàng là ai, chỉ muốn mau chóng đem nàng về nhà, mang kinh hỉ cho mọi người trong nhà.
Đông Sinh cưỡi trên ngựa, loáng thoáng nghe thấy tiếng Tần Châu Ngọc gọi chàng ở phía sau, nhưng khi chàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đám người đông nghịt, không thấy được bóng dáng của nàng.
Không nhìn thấy Tần Châu Ngọc, trong lòng Đông Sinh không hiểu sao lại dâng lên một hồi bất an.
Nếu như chàng không nghe nhầm, tiếng Tần Châu Ngọc vừa gọi chàng kia, rõ ràng mang theo chút hoảng hốt.
Có ý nghĩ này, rốt cuộc Đông Sinh cũng không cách nào hưởng thụ vinh quang cưỡi ngựa diễu phố được nữa. Vừa mới kết thúc, liền tạm biệt những người khác, lòng như lửa đốt mà vội trở về.
Trở lại quán rượu, Trương Cẩn đang gõ bàn tính tính toán sổ sách, nhìn thấy chàng, lập tức cười: “Thư Sinh, ngươi vừa nãy khí phái quá đi mất! Ta nghe thấy rất nhiều cô nương khen ngươi đấy! Hâm mộ chết huynh đệ ta rồi.”
Đông Sinh không có tâm tư gì cho việc lấy lòng này, nhìn loanh quanh, không thấy bóng dáng Tần Châu Ngọc, vội vàng hỏi: “Tiểu Ngọc đâu rồi?”
“Đi xem ngươi rồi! Còn chưa thấy về đây.”
“Hết rồi còn gì, trên đường mọi người cũng về hết rồi, thế nào mà nàng còn chưa quay lại vậy?”
“Có lẽ lại đi chơi đâu rồi!” Trương Cẩn không để ý sắc mặt của Đông Sinh, thuận miệng nói.
Đông Sinh nghĩ nghĩ: “Các ngươi vừa nãy không đi cùng nhau à?”
Trương Cẩn lắc đầu, giờ mới phát hiện bộ dạng sốt ruột của Đông Sinh: “Lúc đầu là đi cùng, nhưng cô ấy lại lách được vào trong nhanh quá, vứt bỏ luôn ta đấy.” Nói xong, lại phất phất tay với Đông Sinh, “Ngươi yên tâm, chắc chắn là cô ấy sắp về rồi. Ngươi cũng không biết là mấy ngày nay cô ấy đã quá quen với kinh thành rồi, không bị lạc đâu.”
Đông Sinh trầm mặc một lát, thở dài nói: “Ta vẫn nên đi tìm xem sao.”
Vốn Đông Sinh cũng chỉ có chút bất an thôi, nhưng đi tìm hai vòng, cũng không thấy bóng dáng Tần Châu Ngọc đâu, bất an liền tăng lên.
Đến lúc mặt trời lặn chạng vạng tối, Đông Sinh quay về lần nữa, thấy Trương Cẩn lắc lắc đầu ra hiệu Tần Châu Ngọc vẫn chưa trở về, lòng chàng bắt đầu hoảng loạn.
Đến lúc này, Trương Cẩn cũng ý thức được có chút không ổn rồi, muốn mở miệng trấn an chàng, lại cảm thấy nếu như Tần Châu Ngọc thực sự đã xảy ra chuyện gì, thì trấn an cũng vô ích. Vì vậy vội vàng gọi sư phụ, tiểu nhị của quán rượu đến, an bài họ chia nhau đi tìm.
Sau khi an bài xong, Trương Cẩn mới vỗ vai chàng nói: “Nếu đến tối mà Tiểu Ngọc vẫn chưa về, ngày mai chúng ta đi báo quan. Người lớn như vậy, ta cũng không tin có thể biến mất được đâu.”
Đông Sinh lau trán, thở dài: “Lúc trước ta rõ ràng nghe thấy nàng gọi ta, giọng điệu gấp gáp. Ta sợ nàng khi đó đã xảy ra chuyện gì. Thế mà ta lúc ấy lại không xuống ngựa đi tìm nàng.”
“Ở nơi này, nhiều người như vậy, có thể xảy ra chuyện gì kia chứ, tính tình nàng, đoán chừng là lộn xộn với ai đó.”
“Đúng vậy, tính tình của nàng, sao lại gọi gấp gáp như vậy, thậm chí còn có chút sợ hãi.” Đông Sinh gần như là tự nhủ. Tính tình của Tần Châu Ngọc vốn kiêu ngạo, từ trước đến nay đều là vịt chết mạnh miệng, tuyệt không yếu thế, lúc trước gặp chuyện gì, dù là sợ hãi thật, nhưng bề ngoài vẫn sẽ giả bộ không quan tâm. Thế nhưng hôm nay, sao nàng lại kêu lớn tiếng, giọng điệu lại hoảng loạn vậy.
Suy nghĩ này khiến bất an trong lòng chàng càng ngày càng lớn.
Buổi tối, một đám người của quán rượu ra ngoài tìm, tay không trở về, Tần Châu Ngọc cũng không tự mình trở về. Đông Sinh không cam lòng, cầm đèn lồng một mình đi tìm tiếp.
Trương Cẩn thấy bộ dạng sắp hồn bay phách lạc của chàng, đành phải đuổi theo sát chàng.
Đường phố kinh thành chìm trong bóng đêm, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng chó sủa, nửa bóng dáng Tần Châu Ngọc cũng không thấy đâu. Sau, Trương Cẩn thấy Đông Sinh cứ đi tới đi lui, một chỗ cũng không bỏ sót tìm kiếm, thật sự nhịn không được, liền kéo chàng lại, thức tỉnh chàng: “Nếu Tiểu Ngọc có thể tìm thấy trên đường, thì sao nàng lại không tự về được?”
Đông Sinh ngẩn người, lúng túng đáp: “Có lẽ là lạc đường đấy!”
Trương Cẩn nhịn xuống xúc động muốn gào thét: “Ngươi ngốc sao? Nàng vốn quen thuộc với kinh thành, chẳng lễ ngươi không biết? Ta đi thanh lâu uống rượu, nàng còn chỉ cho ta biết chỗ tốt đấy.”
Đông Sinh nghe hắn nói vậy, khó giữ được bình thản thường ngày, bực bội gãi đầu: “Nàng đến cùng là đi nơi nào hả? Vì sao lại không trở về hả?”
Trương Cẩn giật mình, rốt cuộc dè dặt nói: “Có lẽ…Có lẽ là gặp phải người xấu rồi.” Thấy Đông Sinh ngẩng đầu nhìn, ánh mắt đã đỏ lên, hắn vội nói tiếp,” Ngươi đừng cuống, kinh thành ngư long hỗn tạp, nhưng Tiểu Ngọc không phải là cô nương yếu ớt chói gà không chặt, chắc là không có chuyện gì đâu. Sáng mai chúng ta đi báo quan.”
Làm sao có thể không gấp chứ. Suy đoán này của Trương Cẩn, chàng đã sớm nghĩ đến rồi, chỉ là chàng không dám nghĩ tiếp thôi. Chàng ngược lại tình nguyện Tiểu Ngọc là cô nương yếu ớt chói gà không chặt, như vậy có lẽ sẽ chịu ít thiệt thòi hơn.
Nghĩ như vậy, trong lòng chàng lại càng thêm sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.