Bố Y Thiên Kim

Chương 37: lau súng cướp cò

Úy Không

09/10/2017

Đi Sài Sơn xa đến mấy chặn đường , cho nên Đông Sinh không muốn Tần Châu Ngọc đi theo mẹ hắn là vì lý do đó. Trước đây Đông Sinh giúp mẹ hắn đốn gỗ về dùng, sau khi trở về đều là mệt đến không còn thở nổi. Cho nên Tần Châu Ngọc da dẻ trắng trẻo yếu đuối , cũng không biết có thể đi được đến nơi không.

Tần Châu Ngọc đương nhiên là không biết nơi đó, khi đi bởi vì có Đông sinh đi cùng nhau, không cần cùng với mẹ hắn đi chung , cả người đều vui vẻ hớn hở.

Nhưng khi đi được vài dặm đường, còn chưa tới nơi , trong lòng nàng cảm thấy sốt ruột, lôi kéo Đông Sinh nhỏ giọng hỏi: "Còn xa lắm không a?"

Đông Sinh còn chưa trả lời, mẹ Đông sinh đi phía trước đã quay đầu lại liếc nàng nói: "Chưa đi được một nữa chặn đường , như thế nào? Mới đi như vậy mà đã chịu không nổi ? Đức tính không kiên nhẫn của ngươi mà đòi làm con dâu của thông Kim mã sao ?"

Tần Châu Ngọc bất mãn bĩu môi, muốn phản bác, bị Đông Sinh ngầm kéo tay của nàng, không cam lòng mà nuốt cơn tức vào lòng, tiếp tục đi về phía trước.

Thật vất vả mới đến được nơi đốn củi, sự thống khổ mới bắt dầu. Bởi vì ghét bỏ Tần Châu Ngọc tay chân quá chậm, mẹ Đông Sinh cũng không cho nàng đốn củi, chỉ huy Đông Sinh, mẹ hắn thuần thục bó thành ba bó củi rất gọn gàng.

Không ai ngờ rằng, mẹ Đông Sinh thế nhưng em bó củi to nhất nặng nhấtt bắt Tần Châu Ngọc vác. Tần Châu Ngọc lấy sức, vác bó củi lên lưng nhưng vừa vác lên , dưới chân lập tức liền một cái lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, bất lực buông xuống, oán giận nói: "rất nặng."

Đông Sinh cũng cảm thấy mẹ hắn thật quá đáng, chạy nhanh đến phía trước, đem kia bó củi đó vác lên lưng của mình, thay đổi bó nhẹ nhất cho nàng. Mẹ Đông Sinh bộ dáng không có tiền đồ như vậy, ức giận đi lên phía trước , chính mình khiêng lên một bó , nhẹ nhàng bước đi lên phía trước .

Tần Châu Ngọc dù sao cũng là một đại tiểu thư, cố gắng lắm mới đi được vài bước, liền rầm rì kêu mệt. Đông Sinh thấy mặt nàng đỏ bừng đều là mồ hôi, biết nàng thật sự không quen làm việc nặng, đành phải chạy lại chỗ nàng, rút ra mấy cây củi hơi to, giúp nàng giảm bớt sức nặng.

Cho dù như vậy, Tần Châu Ngọc càng ngày đi càng chậm. Vì thế đi chưa được một nữa đoạn đường, bó củi đang khênh trên người Tần Châu Ngọc, liền toàn bộ chuyển dời lên trên người Đông Sinh.

Đằng trước là mẹ Đông Sinh, gặp hai người cọ xát qua lại, nhìn thấy, thiếu chút nữa tức giận mà phun ra ngụm mau. Con của mình thì đang cõng bó củi lớn thở hòng học, đi bên cạnh nha đầu kia trên người không biết khi nào đã không còn cầm cái gì nữa.

"Xem ra con ta còn rất có lực ." Bà khiêng cũi chạy tới hung tợn trừng mắt hai người, "Nếu như vậy, lưng của lão nương ta cũng rất đau , không bằng ngươi đều cõng."

Dứt lời, thật sự đem bó củi trên lưng của mình, hướng trên người Đông Sinh đặt lên, sau đó trừng mắt nhì Tần Châu Ngọc, nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Đông Sinh tuy rằng không giống như thư sinh chân yếu tay mềm, nhưng màcũi của ba người đều để trên lưng hắn, cũng thật sự là ăn không tiêu, lại không dám gọi nương hắn giúp, mà nhìn người bên này, có thể chính mình đi trở về nhà đã là tốt lắm rồi, làm sao trông cậy vào giúp đỡ. Hắn đành phải cắn chặt môi, khiêng ba bó củi, từng bước một khiêng trở về nhà.



Đông Sinh mười mấy năm không làm nhiều như vậy, về nhà, hai chân run rẩy không bước nổi nữa, càng không có sức lực để ăn cơm, tùy tiện ăn mấy miếng, vội vàng tắm sạch sẽ, liền lên giường ngủ đi.

Vừa mới thiu thiu ngủ, Đông Sinh mơ mơ màng màng mở mắt ra, lại nhìn thấy trong bóng đêm, Tần Châu Ngọc đang ngồi ở bên giường của chính mình, nhìn mình. Hắn còn có chút ngây thơ, hàm mơ hồ hỗn hỏi: "Tiểu Ngọc, ngươi như thế nào ở trong này? Mẹ mà thấy được sẽ không tốt ."

Tần Châu Ngọc bĩu môi nhỏ giọng nói: "Ta lặng lẽ chui vào, không để cho đại nương nhìn thấy." Dừng một chút, lại nói, "Ngươi có phải rất mệt không?"

Đông Sinh gật đầu: "Thì hơi mệt chút, bởi vì đã lâu không làm việc nặng như vậy."

Tần Châu Ngọc dạ, im lặng thật lâu, mới ấp úng tiếp tục mở miệng: "Thư ngốc, ta có phải vô dụng lắm phải không, cái gì đều làm không được, mẹ chàng có thể đồng ý cho chàng cưới ta vào cửa không?"

Đông Sinh nhìn thấy dáng vẻ sầu não của nàng, làm cho hắn cram thấy buồn cười, hắn cũng quả thật bật cười: "Mẹ ta đối với nàng to tiếng hung dữ vậy thôi, hơn nữa, ta cũng không tính cho ngươi phải làm việc cực khổ." Nói xong, nắm một bàn tay của nàng, "Nàng nhìn thử tay mình xem, làm sao có thể làm việc nặng được . Đừng có lo lắng, chờ ta thi đậu công danh, chúng ta quay lại vào thành, nếu có thi qua vòng sơ tuyển, chúng ta phải đi kinh thành, ta sẽ không cho nàng ở đây chịu khổ lâu đâu ."

Tần Châu Ngọc vốn người ruột dạ ngây thẳng, nào biết nói cái gì là cảm động, chẳng qua Đông Sinh này lời nói, cũng thực sự làm cho nàng vui vẻ cảm động, nàng cười khanh khách dựa vào ngực Đông Sinh: "Thư ngốc, ngươi thật tốt."

Đông Sinh chịu không nổi sự ái muội này, đem nàng đỡ dậy: "Nàng nhanh quay về phòng của mình đi, lỡ bị mẹ ta phát hiện , đối với sự kiểm tra của mẹ ta nàng càng không qua được."

Không nghĩ này nói dứt câu, chợt nghe tiếng mẹ của Đông Sinh ở ngoài cửa: "Đông Sinh, con đang ngủ không? Mẹ thấy bữa tối con ăn không có no, mẹ mang cho ngươi thêm hai cái bánh, đừng để bị đói ."

Tần Châu Ngọc cùng Đông Sinh đều là cả kinh, rốt cuộc vẫn là Đông Sinh phản ứng nhanh, một phen lôi kéo Tần Châu Ngọc, nhét vào trốn vào trong mền của mình.

Động tác nhanh nhẹn lưu loát, mẹ Đông Sinh đã mag đẩy cửa đi vào: "Đông Sinh, hôm nay mệt lắm đúng không? Nhanh, mẹ có đem hai cái bánh đến cho con ăn ."

"Dạ, mẹ, người đặt lên bàn là được, khi nào con đói bụng con sẽ ăn."

Đông Sinh lúc này chỉ hy vọng mẹ hắn lập tức rời đi, bởi vì Tần Châu Ngọc vừa vặn bị hắn kẹp ở hai hai chính giữa hai chân của hắn, bởi vì do lúc nãy hắn dùng lực quá mạnh, dựa vào người hắn rất gần, mặt của nàng thế nhưng lại để chính xác, dựa ngay bụng dưới của hắn,vị trí mẫn cảm của hắn. Đều có thể cảm giác được hô hấp nóng hổi của nàng, cách tiết khố mỏng manh, phun vào vị trí mẫn cảm của hắn.

Không ngờ, mẹ Đông Sinh thắp sáng ngọn đèn, để bánh ở trên bàn, lại kéo ghế dựa qua, nhẹ nahfg ngồi xuống, rất có có bộ dáng ngồi tâm sự suốt đêm với con mình.



Cứu mạng! Đông Sinh đáng thương cảm thấy mình chỉ muốn khóc.

"Đông Sinh, mẹ hôm nay không phải cố ý làm khó dễ con . Mẹ nhìn thấy con thật lòng yêu thương nha đầu kia, mẹ sợ a, ngươi dùng ngón chân suy nghĩ cũng nhìn ra, nha đầu đó da dả thịt non mềm cái gì cũng không làm được, khẳng định ở nhà được nuông chiều, vạn nhất ngày nào đó nàng ta nhớ lại mọi chuyện, ghét bỏ chúng ta , ngươi tính làm sao bây giờ? Cho dù là nàng không suy nghĩ, nhưng nhà nàng thì sao?"

Đông Sinh hiện nay đâu còn tâm tư suy nghĩ đến chuyện đó, đầu óc đều chú ý đến địa phương nóng bức khó chịu ở dưới, bở vì nằm trong chăn rất nóng, hô hấp Tần Châu Ngọc ngày càng nhanh, nhiệt độ hơi thơ cũng ngày càng nhanh hơn. Đông Sinh cố gắng cùng dưới thân đấu tranh tư tưởng, nhưng thực không may, dưới thân Tiểu Tống thực sự không chịu thua chủ nhân của mình, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đứng lên. Còn chưa nói đến, rất nhanh, người nằm ở dưới chăn đưa tay ra nắm tiểu Tống mọt chút, hành động này của nàng làm cho hắn nhịn không được khẽ rùn mình.

Tại sao lại có tình huống như vậy, nguyên do là Tần Châu Ngọc nằm trong mền buồn chán, dần dần có chút không kiên nhẫn, bỗng nhiên lại cảm giác trên mặt bị cái gì cứng rắn chọc vào mặt , nhìn không biết cái gì nên cũng không suy nghĩ nhiều, cảm thấy không thoải mái, liền ở trong mềnđưa tay muốn búng cái vật đang khó chịu trước mặt mình. Vừa đề nằm xuống, vật đó lại dựng đứng lên. Lại đè, lại thẳng lên, cuối cùng hoàn toàn đã chọc giận ý chí chiến đấu của Tần Châu Ngọc, nàng lấy tay dùng sức đè thật mạnh xuống. Mà một cái nhấn này, lại là người ngu dốt, dùng tay làm nhanh và nhanh hơn, cũng không biết mình đang làm gì. Giấu ở trong chăn Tần Châu Ngọc, rốt cục thì mặt ửng hồng lên, mà thời điểm nàng buông tay ra, bỗng nhiên một cỗ ẩm ướt nóng hổi liền như vậy truyền tới trong lòng bàn tay, Đông Sinh thân thể cũng mạnh mẽ rung rung một chút.

Tiểu Tống thành thật , người làm chuyện xấu Tần Châu Ngọc, rốt cục đã ở trong chăn biết được việc gì xảy ra .

Mẹ Đông Sinh nói liên miên cằn nhằn nói rất nhiều, cũng không thấy Đông Sinh đáp lại câu nào, mẹ hắn nhìn qua ánh đèn nhìn, chỉ thấy con của mình vẻ mặt đỏ bừng, trên mặt còn có sự nhẫn nhịn khó chịu không khỏi lo lắng: "Đông Sinh, con làm sao vậy?"

Đông Sinh cố gắng thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt đau khổ nói: "Mẹ, con chính là mệt mỏi, có cái gì ngày mai rồi nói. Mắt của con không mở lên nỗi nữa. Bánh này một lát ngủ dậy con ăn."

Mẹ Đông Sinh nghi ngờ nhìn nhìn con, nghĩ hắn khả năng thật sự là mệt mỏi, liền đem chuyện còn chưa nói xong nuốt xuống, thổi đèn, xoay người ra cửa.

Đợi cho người đi xa, Đông Sinh thật nhanh đem Tần Châu Ngọc lôi ra ngoài. Tần Châu Ngọc được hít thở không khí, mở to miệng hô hấp vài cái, ấp úng mở miệng: "Ta vừa rồi không phải cố ý , ta không biết đó là của ngươi..."

Dù là da mặt thật dày, Tần Châu Ngọc cũng nói không được câu kế tiếp.

Đông Sinh nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói: "Thiếu chút nữa bị nàng phế đi."

Hai người đều mặt đỏ lợi hại, cũng may cảnh tối lửa tắt đèn, đều nhìn không rõ bộ dáng của đối phương. Thật lâu sau, Đông Sinh lại nói ra một câu: "Xem ra, phải thật nhanh thành thân ."

"Hả?" Tần Châu Ngọc phản ứng không kịp. Đầu vừa trong bóng tối đi ra ngoài, Đông Sinh liền rướn người lên, chuẩn xác hôn lên môi của nàng, nhỏ giọng nỉ non: "Ta nói, chúng ta phải nhanh thành thân thôi ."

Sự thân mật như vậy , vừa mới xấu hổ liền dần dần nhạt đi, chỉ còn hai người gắn bó ôm nhau cảm thấy ngọt ngào

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bố Y Thiên Kim

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook