Chương 89: Ngoại truyện tình yêu của nàng công chúa ngốc nghếch
Úy Không
28/08/2020
Xuân đi thu đến, lại một năm nữa trôi qua.
Triệu Tuyết một năm này, học thức như cũ không có tăng, thỉnh thoảng vẫn bị hoàng huynh hoàng tỷ châm chọc khiêu khích. Một ngày nọ, bởi vì ầm ĩ một trận với hai tỷ tỷ, nàng liền giận cá chém thớt lên vị đầu bếp làm điểm tâm, chê người ta làm điểm tâm không thể ăn nổi. Thế nên nàng liền vén tay áo chạy tới ngự thiện phòng, nhìn bầu vẽ gáo, cộng thêm tưởng tượng của bản thân mình mà làm ra một bàn điểm tâm nhỏ. Ấy vậy mà lại ngon miệng, ngay cả đầu bếp ngự trù phòng cũng thật lòng khen không dứt.
Cho nên mới nói, mỗi nghề đều có kỹ thuật riêng, và ai cũng đều có sở trường của riêng mình. Triệu Tuyết về phương diện đọc sách viết chữ chính là vô dụng, nhưng thế mà lại có thiên phú làm điểm tâm.
Từ đó Triệu Tuyết liền tìm được hứng thú của bản thân mình. Không đến nửa năm. điểm tâm trong cung về hương vị, màu sắc, tạo hình đều nâng đến mấy bậc thang, đây đều là công của tiểu công chúa.
Những món điểm tâm này, không lâu sau liền truyền ra ngoài, bách tính không ai là không tán thưởng.
Triệu Tuyết không còn bị gọi là “Công chúa hoang dâm” nữa, mà đã có xưng hô danh giá mới “Diệu thủ tiểu công chúa” (*)
(*): diệu thủ: khéo tay, có tài nghệ cao
Huynh tỷ vẫn như cũ chèn ép nàng, nhưng Triệu Tuyết đã hoàn toàn không thèm quan tâm. Dần dà, quan hệ huynh đệ tỷ muội ngược lại ngày càng hòa hoãn.
Tần Quý Hoàn đi tây chinh, một đường giành thắng lợi. Nhưng không ngờ một năm sau, toàn bộ quân doanh bị người Hồ mai phục đánh lén dưới chân núi Côn Luân. Tần Quý Hoàn dẫn đầu thuộc hạ, hăng hái ứng chiến, người Hồ bị đánh tới thối lui về hướng Tây, Nhưng dù thắng cũng chịu thiệt hại nặng nề.Thương tích của Tứ công tử Tần gia gặp phải thì nghiêm trọng nhất từ trước đến nay. Gãy mất ba xương sườn, người trúng ba mũi tên, trong đó có một mũi trúng sát tim, hôn mê ròng rã đến ba ngày mới tỉnh lại.
Kinh thành nhận được tin báo đã là một tháng sau đó.
Hoàng Thượng nghe được tin thắng trận, hiển nhiên là vui vẻ, khen ngợi Tần gia không ngớt. Mà Triệu Tuyết lại chỉ chú ý tới việc Tần Quý Hoàn thân chịu trọng thương.
Màn đêm buông xuống, Triệu Tuyết lặng lẽ dắt theo con ngựa quý của mình, trốn khỏi hoàng cung, chạy thẳng về hướng Tây.
Vận khí của Triệu Tuyết coi như không tệ, trên đường đi không gặp phải cướp bóc gì, đi cả ngày lẫn đêm, một tháng hành trình bị nàng rút ngắn còn một nửa. Nửa tháng đã đến được quân doanh của Tần Quý Hoàn.
Chỉ có điều, cả người và ngựa đều gầy đi trông thấy, thiếu chút nữa bị thủ vệ quân doanh xem như tiểu tặc mà xử lý. Mà hiển nhiên, cho dù nàng có mặc áo gấm, những tên lính quèn này cũng không thể nào biết được vị lá ngọc cành vàng này.
Cãi nhau ồn ào, cuối cùng vẫn nháo đến chủ tướng trong lều trướng.
Lúc này Tần Quý Hoàn vẫn còn đang nằm trên giường dưỡng thương, thấy thủ hạ dẫn người vào, cũng không để ý. Nhưng khi nghe đến giọng nói có chút quen thuộc kia, liền giương mắt xem xét. Tần Chủ tướng từ trước đến nay đều cẩn trọng, thong dong, gặp nguy không loạn, ấy thế mà lại ực một tiếng, lăn từ trên giường xuống đất.
Cái chuyện kinh hoàng này, so với chuyện quân doanh bị đánh lén còn lợi hại hơn nhiều.
Hắn che vết thương ở ngực, ngồi lên, rồi vội vàng phất tay ra hiệu cho người thả Triệu Tuyết ra, lắp bắp hỏi: “Công chúa, sao người lại ở chỗ này?”
Mấy người lính kia, nghe xong hai chữ công chúa, lập tức thất kinh, khúm núm bồi tội. Sau khi nghe Triệu Tuyết hiên ngang lẫm liệt nói” Không so đo với các ngươi”, liền xám xịt thối lui ra khỏi trướng.
Triệu Tuyết từ trên xuống dưới đánh giá Tần Quý Hoàn, sau khi xác định hắn không có nguy ngại, mới thở phào một tiếng, nói: “Ta nghe nói huynh bị thương, nên tới thăm huynh một chút.”
Giọng điệu của nàng bình thường cứ như nói hôm nay khẩu vị không tốt, cho nên không muốn ăn cơm vậy. Nhưng đường xa mấy ngàn dặm, có chỗ nào bình thường chứ.
Tần Quý Hoàn chăm chú nhìn nàng, đen đúa gầy đò, còn đâu là vị cành vàng lá ngọc xinh đẹp yêu kiều trước kia chứ. Chỉ có đôi mắt to là còn như cũ.
Tần Quý Hoàn cảm thấy Triệu Tuyết có gì đó đã thay đổi, mà thay đổi thế nào, hắn lại không nói rõ được. Tựa như sức sống bừng bừng hơn trước, cả người tản ra ánh sáng dạt dào, không còn giống với trước kia mờ mờ ảo ảo không vui vẻ.
Đối với việc Triệu Tuyết đến, nếu nói Tần Quý Hoàn không vui mừng chút nào thì khẳng định là lời giả dối. Một năm trôi qua, rời nhà một mình bên ngoài, tâm tình khó tránh khỏi có chút khác biệt, nhớ nhung người ở nhà. Thỉnh thoảng trong đầu hiện lên, lại là những ngày trước khi đi, bộ dạng của Triệu Tuyết, mê man, cao hứng, khổ sở…
Lúc này nàng bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình, mới có chút bừng tỉnh đại ngộ, cảm giác trước đó, gọi là nhớ nhung.
Bất quá, mừng thầm thì mừng thầm, vẫn cần đối mặt với vấn đề thực tại. Tỉ như làm sao để sắp xếp thỏa đáng cho vị đại thần không mời mà đến này đây.
Quân doanh viễn chinh, thuần một sắc nam tính. Dù cho thân phận của Triệu Tuyết sớm muộn gì cùng truyền đi khắp. Nhưng huyết tính nam nhi, khó giữ lòng khỏi những tạp niệm. Để nàng đơn độc trong lều trướng, Tần Quý Hoàn không yên lòng nổi, đành phải cắn môi, để nàng ở lại lều trướng của mình.
Cô nam quả nữ, cô nam quả nữ, nếu như không cọ sát ra lửa, làm sao xứng bốn chữ này.
Thế là đêm nào đó, gió Tây rít gào khiến Triệu Tuyết run rẩy, vội đánh thức người giường đối diện: “Quý Hoàn ca ca, âm thanh bên ngoài là gì vậy?”
Tần Quý Hoàn trở mình trả lời, nửa tỉnh nửa không: “Gió đấy, thời tiết này, bão cát lớn lắm.”
“Thế nhưng mà, ta lại nghe thấy không chỉ có tiếng gió thôi đâu.”
Tần Quý Hoàn nghe thấy giọng nàng run run, liền tỉnh lại, nghiêng tai nghe một lúc, ồ một tiếng: “Hẳn là đàn sói đấy.”
“Sói?” Triệu Tuyết bị dọa đến nhảy vội xuống giường, chạy đến bên cạnh Tần Quý Hoàn, “Nơi này có nhiều sói ư, bọn chúng có chạy tới chỗ này không?”
Tần Quý Hoàn gật gật đầu: “Đôi khi sẽ có đàn sói tấn công quân doanh.” Hắn chỉ chỉ phía trên, “Trước đó có con sói, từ không trung nhảy tới, suýt chút nữa cắn bị thương người.”
Triệu Tuyết thuận theo hướng tay hắn chỉ, nhìn lên trên, tức thời cảm thấy đỉnh lều trống không kia, tựa như đang có bóng sói rít gào. Nàng hét lớn một tiếng, vùi đầu vào bên cạnh người Tần Quý Hoàn, cầm tay hắn lẩm bẩm: “Quý Hoàn ca ca, ta sợ.”
Tần Quý Hoàn bật cười, thân người mềm mại ấm áp dựa vào bên người hắn, liền khiến người ta tâm ý viên mãn, tâm niệm vừa động, liền đưa tay ôm Triệu Tuyết lên giường, áp sát vào tai nàng, ôn ngôn nhuyễn ngữ nói: “Thế này còn sợ hay không?”
Triệu Tuyết vô thức lắc đầu, chợt phản ứng kịp thời nhận ra tư thế của hai người, hai khuôn mặt tựa hồ như dính sát vào sau. Mặt nàng liền chợt đỏ bừng lên, bắt đầu ấp úng: “Không…Không…Không sợ…”
Dưới ánh trăng mờ, Tần Quý Hoàn nhìn đến kiền nhan thẹn thùng của nàng, trong lòng mềm mại, khóe miệng cong lên, cười nhẹ một tiếng, tiến lên một chút, đặt nhẹ môi lên trán nàng: “Vậy…Bây giờ thì sao?”
Ầm ầm! Triệu Tuyết cảm thấy tim mình muốn nổ tung, tựa như muốn nhảy ra khỏi ngực rồi, lắp bắp nói: “Quý…Quý Hoàn ca ca…Huynh…Huynh…Ta…Ta…”
Đầu óc của nàng hình như càng choáng váng hơn.
Tần Quý Hoàn liền hôn nàng một cái, chỉ là lần này, nàng có chút hé môi, tuy chỉ là tựa như chuồn chuồn lướt qua, nhưng đụng chạm mềm mại kia, vẫn thật là chân thật.
“Nha đầu ngốc, ta thích ngươi.” Giọng nói của Tần Quý Hoàn nhẹ nhàng vang lên trong lều trướng.
Tim Triệu Tuyết, giờ phút này tựa như pháo hoa sáng chói.
Cái gì mà “Ngũ nguyệt Thiên Sơn tuyết, vô hoa chích hữu hàn” (**) chứ. Mùa xuân của nàng rõ ràng đang tràn ngập nơi đây này.
(**): Trích từ bài thơ “Tái dạ khúc kỳ 1” của nhà thơ Lý Bạch
Tháng năm núi Thiên Sơn vẫn còn tuyết phủ
Chẳng thấy hoa chỉ giá rét lạnh lùng.
Triệu Tuyết một năm này, học thức như cũ không có tăng, thỉnh thoảng vẫn bị hoàng huynh hoàng tỷ châm chọc khiêu khích. Một ngày nọ, bởi vì ầm ĩ một trận với hai tỷ tỷ, nàng liền giận cá chém thớt lên vị đầu bếp làm điểm tâm, chê người ta làm điểm tâm không thể ăn nổi. Thế nên nàng liền vén tay áo chạy tới ngự thiện phòng, nhìn bầu vẽ gáo, cộng thêm tưởng tượng của bản thân mình mà làm ra một bàn điểm tâm nhỏ. Ấy vậy mà lại ngon miệng, ngay cả đầu bếp ngự trù phòng cũng thật lòng khen không dứt.
Cho nên mới nói, mỗi nghề đều có kỹ thuật riêng, và ai cũng đều có sở trường của riêng mình. Triệu Tuyết về phương diện đọc sách viết chữ chính là vô dụng, nhưng thế mà lại có thiên phú làm điểm tâm.
Từ đó Triệu Tuyết liền tìm được hứng thú của bản thân mình. Không đến nửa năm. điểm tâm trong cung về hương vị, màu sắc, tạo hình đều nâng đến mấy bậc thang, đây đều là công của tiểu công chúa.
Những món điểm tâm này, không lâu sau liền truyền ra ngoài, bách tính không ai là không tán thưởng.
Triệu Tuyết không còn bị gọi là “Công chúa hoang dâm” nữa, mà đã có xưng hô danh giá mới “Diệu thủ tiểu công chúa” (*)
(*): diệu thủ: khéo tay, có tài nghệ cao
Huynh tỷ vẫn như cũ chèn ép nàng, nhưng Triệu Tuyết đã hoàn toàn không thèm quan tâm. Dần dà, quan hệ huynh đệ tỷ muội ngược lại ngày càng hòa hoãn.
Tần Quý Hoàn đi tây chinh, một đường giành thắng lợi. Nhưng không ngờ một năm sau, toàn bộ quân doanh bị người Hồ mai phục đánh lén dưới chân núi Côn Luân. Tần Quý Hoàn dẫn đầu thuộc hạ, hăng hái ứng chiến, người Hồ bị đánh tới thối lui về hướng Tây, Nhưng dù thắng cũng chịu thiệt hại nặng nề.Thương tích của Tứ công tử Tần gia gặp phải thì nghiêm trọng nhất từ trước đến nay. Gãy mất ba xương sườn, người trúng ba mũi tên, trong đó có một mũi trúng sát tim, hôn mê ròng rã đến ba ngày mới tỉnh lại.
Kinh thành nhận được tin báo đã là một tháng sau đó.
Hoàng Thượng nghe được tin thắng trận, hiển nhiên là vui vẻ, khen ngợi Tần gia không ngớt. Mà Triệu Tuyết lại chỉ chú ý tới việc Tần Quý Hoàn thân chịu trọng thương.
Màn đêm buông xuống, Triệu Tuyết lặng lẽ dắt theo con ngựa quý của mình, trốn khỏi hoàng cung, chạy thẳng về hướng Tây.
Vận khí của Triệu Tuyết coi như không tệ, trên đường đi không gặp phải cướp bóc gì, đi cả ngày lẫn đêm, một tháng hành trình bị nàng rút ngắn còn một nửa. Nửa tháng đã đến được quân doanh của Tần Quý Hoàn.
Chỉ có điều, cả người và ngựa đều gầy đi trông thấy, thiếu chút nữa bị thủ vệ quân doanh xem như tiểu tặc mà xử lý. Mà hiển nhiên, cho dù nàng có mặc áo gấm, những tên lính quèn này cũng không thể nào biết được vị lá ngọc cành vàng này.
Cãi nhau ồn ào, cuối cùng vẫn nháo đến chủ tướng trong lều trướng.
Lúc này Tần Quý Hoàn vẫn còn đang nằm trên giường dưỡng thương, thấy thủ hạ dẫn người vào, cũng không để ý. Nhưng khi nghe đến giọng nói có chút quen thuộc kia, liền giương mắt xem xét. Tần Chủ tướng từ trước đến nay đều cẩn trọng, thong dong, gặp nguy không loạn, ấy thế mà lại ực một tiếng, lăn từ trên giường xuống đất.
Cái chuyện kinh hoàng này, so với chuyện quân doanh bị đánh lén còn lợi hại hơn nhiều.
Hắn che vết thương ở ngực, ngồi lên, rồi vội vàng phất tay ra hiệu cho người thả Triệu Tuyết ra, lắp bắp hỏi: “Công chúa, sao người lại ở chỗ này?”
Mấy người lính kia, nghe xong hai chữ công chúa, lập tức thất kinh, khúm núm bồi tội. Sau khi nghe Triệu Tuyết hiên ngang lẫm liệt nói” Không so đo với các ngươi”, liền xám xịt thối lui ra khỏi trướng.
Triệu Tuyết từ trên xuống dưới đánh giá Tần Quý Hoàn, sau khi xác định hắn không có nguy ngại, mới thở phào một tiếng, nói: “Ta nghe nói huynh bị thương, nên tới thăm huynh một chút.”
Giọng điệu của nàng bình thường cứ như nói hôm nay khẩu vị không tốt, cho nên không muốn ăn cơm vậy. Nhưng đường xa mấy ngàn dặm, có chỗ nào bình thường chứ.
Tần Quý Hoàn chăm chú nhìn nàng, đen đúa gầy đò, còn đâu là vị cành vàng lá ngọc xinh đẹp yêu kiều trước kia chứ. Chỉ có đôi mắt to là còn như cũ.
Tần Quý Hoàn cảm thấy Triệu Tuyết có gì đó đã thay đổi, mà thay đổi thế nào, hắn lại không nói rõ được. Tựa như sức sống bừng bừng hơn trước, cả người tản ra ánh sáng dạt dào, không còn giống với trước kia mờ mờ ảo ảo không vui vẻ.
Đối với việc Triệu Tuyết đến, nếu nói Tần Quý Hoàn không vui mừng chút nào thì khẳng định là lời giả dối. Một năm trôi qua, rời nhà một mình bên ngoài, tâm tình khó tránh khỏi có chút khác biệt, nhớ nhung người ở nhà. Thỉnh thoảng trong đầu hiện lên, lại là những ngày trước khi đi, bộ dạng của Triệu Tuyết, mê man, cao hứng, khổ sở…
Lúc này nàng bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình, mới có chút bừng tỉnh đại ngộ, cảm giác trước đó, gọi là nhớ nhung.
Bất quá, mừng thầm thì mừng thầm, vẫn cần đối mặt với vấn đề thực tại. Tỉ như làm sao để sắp xếp thỏa đáng cho vị đại thần không mời mà đến này đây.
Quân doanh viễn chinh, thuần một sắc nam tính. Dù cho thân phận của Triệu Tuyết sớm muộn gì cùng truyền đi khắp. Nhưng huyết tính nam nhi, khó giữ lòng khỏi những tạp niệm. Để nàng đơn độc trong lều trướng, Tần Quý Hoàn không yên lòng nổi, đành phải cắn môi, để nàng ở lại lều trướng của mình.
Cô nam quả nữ, cô nam quả nữ, nếu như không cọ sát ra lửa, làm sao xứng bốn chữ này.
Thế là đêm nào đó, gió Tây rít gào khiến Triệu Tuyết run rẩy, vội đánh thức người giường đối diện: “Quý Hoàn ca ca, âm thanh bên ngoài là gì vậy?”
Tần Quý Hoàn trở mình trả lời, nửa tỉnh nửa không: “Gió đấy, thời tiết này, bão cát lớn lắm.”
“Thế nhưng mà, ta lại nghe thấy không chỉ có tiếng gió thôi đâu.”
Tần Quý Hoàn nghe thấy giọng nàng run run, liền tỉnh lại, nghiêng tai nghe một lúc, ồ một tiếng: “Hẳn là đàn sói đấy.”
“Sói?” Triệu Tuyết bị dọa đến nhảy vội xuống giường, chạy đến bên cạnh Tần Quý Hoàn, “Nơi này có nhiều sói ư, bọn chúng có chạy tới chỗ này không?”
Tần Quý Hoàn gật gật đầu: “Đôi khi sẽ có đàn sói tấn công quân doanh.” Hắn chỉ chỉ phía trên, “Trước đó có con sói, từ không trung nhảy tới, suýt chút nữa cắn bị thương người.”
Triệu Tuyết thuận theo hướng tay hắn chỉ, nhìn lên trên, tức thời cảm thấy đỉnh lều trống không kia, tựa như đang có bóng sói rít gào. Nàng hét lớn một tiếng, vùi đầu vào bên cạnh người Tần Quý Hoàn, cầm tay hắn lẩm bẩm: “Quý Hoàn ca ca, ta sợ.”
Tần Quý Hoàn bật cười, thân người mềm mại ấm áp dựa vào bên người hắn, liền khiến người ta tâm ý viên mãn, tâm niệm vừa động, liền đưa tay ôm Triệu Tuyết lên giường, áp sát vào tai nàng, ôn ngôn nhuyễn ngữ nói: “Thế này còn sợ hay không?”
Triệu Tuyết vô thức lắc đầu, chợt phản ứng kịp thời nhận ra tư thế của hai người, hai khuôn mặt tựa hồ như dính sát vào sau. Mặt nàng liền chợt đỏ bừng lên, bắt đầu ấp úng: “Không…Không…Không sợ…”
Dưới ánh trăng mờ, Tần Quý Hoàn nhìn đến kiền nhan thẹn thùng của nàng, trong lòng mềm mại, khóe miệng cong lên, cười nhẹ một tiếng, tiến lên một chút, đặt nhẹ môi lên trán nàng: “Vậy…Bây giờ thì sao?”
Ầm ầm! Triệu Tuyết cảm thấy tim mình muốn nổ tung, tựa như muốn nhảy ra khỏi ngực rồi, lắp bắp nói: “Quý…Quý Hoàn ca ca…Huynh…Huynh…Ta…Ta…”
Đầu óc của nàng hình như càng choáng váng hơn.
Tần Quý Hoàn liền hôn nàng một cái, chỉ là lần này, nàng có chút hé môi, tuy chỉ là tựa như chuồn chuồn lướt qua, nhưng đụng chạm mềm mại kia, vẫn thật là chân thật.
“Nha đầu ngốc, ta thích ngươi.” Giọng nói của Tần Quý Hoàn nhẹ nhàng vang lên trong lều trướng.
Tim Triệu Tuyết, giờ phút này tựa như pháo hoa sáng chói.
Cái gì mà “Ngũ nguyệt Thiên Sơn tuyết, vô hoa chích hữu hàn” (**) chứ. Mùa xuân của nàng rõ ràng đang tràn ngập nơi đây này.
(**): Trích từ bài thơ “Tái dạ khúc kỳ 1” của nhà thơ Lý Bạch
Tháng năm núi Thiên Sơn vẫn còn tuyết phủ
Chẳng thấy hoa chỉ giá rét lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.