Chương 40: Vọng quân về
Úy Không
09/10/2017
Vừa mới tỉnh lại, đã thấy mặt trời đã lên cao.
Tần Châu Ngọc mơ mơ màng màng chỉ thấy còn có một mình trên giường, liền lập tức ngồi dậy, hoảng hốt giật mình, nhảy xuống giường, nghiêng ngã lảo đảo chạy ra ngoài.
Vừa chạy đến sân, thấy mẹ Đông Sinh đi từ ngoài vào nhà. Mẹ Đông Sinh thấy nàng bôi dáng quần áo không chỉnh tề, tức giận gõ đầu nàng một cái: "Nha đầu chết tiệt kia, quần áo như vậy gấp gáp chạy đi đâu vậy hả?"
"Đại nương, thư ngốc đâu, thư ngốc đâu?" Tần Châu Ngọc luống cuống tay chân sửa sang lại quần áo, trong giọng nói gấp gáp như muốn khóc.
"Ngươi nói Đông Sinh a..." mẹ Đông Sinh nói, "Hắn vừa mới đi rồi a. Nói là ngươi ngủ nướng, không đánh thức ngươi."
"Huynh ấy như thế nào có thể không đánh thức con chứ!" Tần Châu Ngọc thiếu chút nữa dặm chân khóc tại chỗ, "Con muốn tiễn huynh ấy đi mà."
"Ai... Ta nói ngươi này nha đầu, không đưa thì không đưa, Đông Sinh cũng không phải không trở lại. Ngươi bị làm sao vậy?" mẹ Đông Sinh thấy nàng có bộ dáng lã chã chực khóc, cũng là có chút nóng nảy, con trai ngốc của bà trước khi đi, còn cố ý năn nỉ bà hãy đối xử tốt với nha đầu này, nhưng hắn vừa mới rời đi, nha đầu này liền giở thói tiểu thư với bà.
Tần Châu Ngọc cũng không mặc kệ mẹ Đông Sinh nói như thế nào, chính là giống như bộ dáng ăn vạ của tiểu hài tử vừa dặm chân vừa lau nước mắt, vừa vội vừa giận nói: "Con muốn đi đưa huynh ấy! Con muốn đi đưa huynh ấy! Huynh ấy làm sao không gọi con dậy? Tống thư sinh! Tống thư sinh!"
Một bên khóc một bên mắng, người đã chạy nhanh ra khỏi nhà rượt theo.
Mẹ Đông Sinh ở sau lưng nàng gọi to theo, cũng không làm cho nàng dừng lại.
Tần Châu Ngọc khóc sướt mướt chạy đến cửa thôn, đương nhiên đã không còn thấy bóng dáng của Đông Sinh nữa.
Nàng rốt chán nản ngồi xổm xuống đất.
Không biết qua bao lâu, một giọng nói vang lên bên cạnh nàng: "Biểu... Tẩu..."
Tần Châu Ngọc còn đắm chìm cảm giác đau lòng mất mác không được đưa tiễn Đông Sinh , không để ý đến. Sau một lúc lâu, giọng nói kia vẫn bên cạnh nàng kêu tiếp: "Biểu... Tẩu..."
Tần Châu Ngọc lắc mắt ngẩng đầu, hai mắt đỏ âu, lộ ra ánh mắt hung tợn: "Kêu la cái gì?"
Nhị cường gãi gãi đầu, hắc hắc cười ngây ngô: "Tẩu tới đưa biểu ca a? Nhưng là huynh ấy đã đi rất lâu rồi."
Lời nói này đụng chạm đến nỗi đau của Tần Châu Ngọc, cô chỉ hừ một tiếng, hất đầu qua bên, không hề để ý đến hắn.
Nhị cường ngượng ngùng cười cười, do dự một lát, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Tần Châu Ngọc, cùng nàng song song ngồi xổm xuống, thật cẩn thận mở miệng: "Biểu tẩu, nghe nói nếu thi đậu được cử nhân, ta nghe nói trong thành thi đậu đều được ban thưởng hai ba nàng thiếp, nếu biểu ca hắn..."
Lời còn chưa dứt, Tần Châu Ngọc đã muốn nổi điên, một cái tát giáng xuống sau ó nhị cường: "Ngươi nói bậy!"
Đau! Nhị cường ôm cái ót bị đánh đau, trong ánh mắt hàm chứa tầng nước mắt ủy khuất, hắn thực sự chỉ muốn nói, nếu biểu ca học người ta muốn cưới thêm thê thiếp, hắn nhất định đứng về phía nàng để ngăn cản huynh ấy. Hắn chính là muốn nói, lúc trước nghĩ cô là nhân tình của biểu ca lại còn hung dữ với hắn, ở trước mặt biểu di nói những lời không hay về cô nên cảm thấy rất ấy náy, hiện tại biết cô là biểu tẩu cho nên muốn cùng cô thân cận thêm thôi. Ô ô ô!
Thấy hắn đáng thương khóc lóc đáng thương, Tần Châu Ngọc ngẩng đầu, không để ý tới. Nhưng mà, sau một lát, nàng lại khẽ cắn môi, quay đầu hỏi: "Ngươi nói đều là sự thật?"
"UHM?" Nhị cường xoa ót gật gật đầu .
"Ta muốn hỏi, ngươi nói chứ vị cử nhân đều cưới ba bốn thiếp sao?" Tần Châu Ngọc không kiên nhẫn đề cao giọng nói.
"Ta cũng không biết, chính là nghe người trong nhà ta nói như vậy ." Nói xong, chạy nhanh đến trước ngồi trước mặt nàng nói, "Biểu tẩu, ngươi đừng lo lắng, nếu biểu ca muốn lấy ba bốn thị thiếp , ta là người đầu tiên đánh bọn hồ ly tinh đó cho tẩu."
Tần Châu Ngọc liếc trắng mắt: "Lúc trước ngươi cũng nói ta là hồ ly tinh ta còn chưa quên đâu!"
Nhưng mà, giọng nói đã nhẹ nhàng đi nhiều.
Nhị cường ngốc ngốc sờ sờ đầu: "Lúc trước không phải không biết ngươi là biểu tẩu của ta sao!"
"Được rồi." Tần Châu Ngọc kiêu căng ngẩng cao mặt, "Nếu là ngươi đứng về phía ta , ta liền đại nhân trách kẻ tiểu nhân, cho dù trước đó ngươi ở trước mặt đại nương nói ta bậy bạ,ta cũng sẽ không coi người là dân bạo hoại nữa ."
Nhị cường cười gượng hai tiếng, hắn sống mười lăm năm nay, đi thanh lâu khai trai là đạo lý bình thường ở đời, hắn cũng không phải như biểu ca cổ hủ của hắn. Đương nhiên, lời này cũng chỉ là lời nói ở trong lòng của hắn, nếu nói ra, sợ biểu tỷ sẽ không nhỏ nhẹ với hắn như vậy mà sẽ ra tay hạ độc thủ hắn.
Suy nghĩ xong, nhị cường bỗng nhiên còn nói thêm: "Đúng rồi, sáng nay lúc đưa tiễn biểu ca, thấy hắn mặc bộ quần áo màu trắng kỳ quái, tay áo một cái dài cả khúc, vạt áo cũng là xiêu xiêu vẹo vẹo, hắn như vậy mà muốn đi lên kinh ứng thí, cũng không sợ người ta chê cười. Cũng không biết ai may cho hắn bộ quần áo đó, tay nghề cũng thực sự dọa người. Ta dám khẳng định không phải biểu di..."
Nói xong câu này, vốn đang chê bai hăng say, nhìn thấy Tần Châu Ngọc lông mi dần dần dựng thẳng lên, tay chậm rãi nắm thành quyền giơ lên cao, nói càng ngày càng nhỏ. Đến cuối cùng, hắn quát to một tiếng, ôm đầu théo hướng trong thôn chạy thật nhanh,vừa chạy vừa la lớn: "Ta sai lầm rồi, ta sai lầm rồi, ta không biết kia bộ quần áo đó là do tỉ may. Bộ quần áo đó không hề kỳ quái, thật sự rất đẹp mặt, thật sự..."
Tần Châu Ngọc thở hồng hộc đuổi theo, trong lòng cũng là một trận vui sướng, bởi vì Đông Sinh mặc bộ quần áo mà nàng may. Lúc nãy vì không tiễn có chút mất mát, lúc này cũng bởi vì điều này cũng cảm thấy bớt đi nhiều.
Nghĩ Tần Châu Ngọc trở thành con dâu của mìnhsự thật không thể thay đổi, hơn nữa trước khi Đông Sinh đi đã nhắc đi nhắc lại, sợ bà trở thành bà mẹ chồng đối xử tệ với con dâu, mẹ Đông Sinh liền lời làm khó dễ nàng nữa. Mỗi ngày làm việc cũng không tạo áp lực cho nàng.
Mà Tần Châu Ngọc rãnh rỗi, rất nhanh cảm nhận được cảnh sống một ngày dài như một năm. Đông Sinh rời đi chỉ mới ba ngày, nàng lại cảm thấy đã rất lâu rồi.
Vì thế, mấy ngày nay, người dân trong thôn Kim Viện đi vào cửa thôn, sẽ gặp cảnh nương tử của Đông Sinh từ kinh về đứng ở cửa thôn, gắp ai đi vào thôn cũng cúi chào hỏi.
Mẹ Đông Sinh căn bản không biết việc này, vẫn là Đại Tráng nhị cường thật sự nhịn không được, chạy tới nói cho bà biết. Mẹ Đông Sinh vừa nghe, chưa nghe nói hết câu, ném cái cuốc, bỏ chạy đến cửa thôn.
Quả nhiên, nhìn thấy bóng dáng Tần Châu Ngọc đứng ở cửa thôn, một bộ dáng hòn vọng phu đứng đợi chồng, mặt trời chói chan rọi xuống người nàng cũng không biết nắng nóng.
Mẹ Đông Sinh dở khóc dở cười, chạy tiến lên, nhéo hai má của nàng: "Đông Sinh mới đi bốn ngày, ngay cả tỉnh thành cũng chưa đến, ngươi tại đây đứng ngóng chờ cái gì, không sợ dọa mọi người sợ sao?"
Tần Châu Ngọc bị bà nói như vậy, cũng cảm thấy có chút dọa người, quyệt miệng than thở nói: "Mới bốn ngày a..."
Mẹ Đông Sinh liếc trừng lớn mắt nhìn nàng: "Ta cảm thấy ngươi rất rãnh rỗi , theo ta đi làm ruộng đi."
Nói xong, lôi kéo cổ tay Tần Châu Ngọc, kéo nàng rời đi.
Tần Châu Ngọc cũng là không giãy dụa, chỉ vừa đi vừa quay đầu lại nhìn , ánh mắt đều nhìn vế hướng con đường nhỏ đi vào cửa thôn.
Đến nhà mình, mẹ Đông Sinh mệnh lệnh Tần Châu Ngọc ngồi ở một bên, chính mình tiếp tục làm việc.
"Cái kia... Đại nương..." Qua hồi lâu, bộ dáng chán nản chống đầu của Tần Châu Ngọc, rốt cục thì ấp úng mở miệng, "Đông Sinh nếu thi đậu sẽ được làm quan trên kinh thành đúng không?"
"Đúng." Mẹ Đông Sinh cũng không ngẩng đầu lên trả lời nàng, "Bất quá Đông Sinh nói hắn tạm thời sẽ không làm quan, chờ sau khi tham gia cuộc thi mùa xuân năm sau mới tính tiếp."
"Vậy àh." Tần Châu Ngọc hiểu rõ gật gật đầu, một lát, lại hỏi, "Nghe nói làm quan đều có tam thê tứ thiếp, thật không?"
Mẹ Đông Sinh mới dừng tay lại, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn con dâu của mình: "Ngươi là đang lo lắng Đông Sinh làm quan, sẽ cưới tam thê tứ thiếp sao?"
Tần Châu Ngọc mím môi không lên tiếng, nhưng biểu tình đã muốn là cam chịu.
Mẹ Đông Sinh nghĩ nghĩ, hỏi: "Nếu thật sự Đông Sinh muốn cưới tam thê tứ thiếp, ngươi sẽ tính như thế nào?"
Tần Châu Ngọc cắn môi, tựa hồ là nghẹn hồi lâu, thẳng đến mặt dần dần nhiễm hồng, rốt cục thì lớn tiếng nói: "Ta sẽ thiến hắn!"
Nói xong, mới nhớ lúc này trước mặt nàng là mẹ chồng mình, khí thế một chút liền tụt đi xuống, ấp úng nửa ngày không nói được câu nào.
Mẹ Đông Sinh cũng là cười vang đứng lên: "Theo như những lời ngươi nói, Đông Sinh cũng không dám có gan cưới tam thê tứ thiếp đâu . Yên tâm, ta chỉ thừa nhận ngươi là con dâu của ta, Đông Sinh nếu dám có tâm tư bất chính, xem ta có đánh gãy chân hắn không."
Tần Châu Ngọc nghe xong lời này, vui vẻ ha ha nở nụ cười, chạy đến đứng bên cạnhmẹ Đông Sinh, đứng ở đó, lại giống như tiêu thư đang e lẹ mắc cỡ, nhỏ giọng: "Đại nương, ngươi thật tốt."
Mẹ Đông Sinh cười lắc đầu, nhìn nàng bộ dáng xinh đẹp, lại không tự chủ cảm thấy lo lắng, nhẹ giọng nói: "Nha đầu, đại nương có một việc muốn cùng ngươi thương lượng một chút."
Chẳng lẽ là chuyện thành thân ? Tần Châu Ngọc cười ngẩng đầu, đã thấy mẹ Đông Sinh mày nhíu lại, sắc mặt không tốt mở miệng: "Nếu... Nếu có một ngày, ngươi nhớ ra ngươi là thiên kim đại tiểu thư con nhà quyền quý, đến lúc đó, cũng nhất định không được vứt bỏ Đông Sinh. Ta là nói bất kể dù có gặp tình huống khó khăn gì, đều không cần vứt bỏ hắn, được không?"
Tần Châu Ngọc đương nhiên gật gật đầu: "Mới sẽ không đâu!"
Tần Châu Ngọc mơ mơ màng màng chỉ thấy còn có một mình trên giường, liền lập tức ngồi dậy, hoảng hốt giật mình, nhảy xuống giường, nghiêng ngã lảo đảo chạy ra ngoài.
Vừa chạy đến sân, thấy mẹ Đông Sinh đi từ ngoài vào nhà. Mẹ Đông Sinh thấy nàng bôi dáng quần áo không chỉnh tề, tức giận gõ đầu nàng một cái: "Nha đầu chết tiệt kia, quần áo như vậy gấp gáp chạy đi đâu vậy hả?"
"Đại nương, thư ngốc đâu, thư ngốc đâu?" Tần Châu Ngọc luống cuống tay chân sửa sang lại quần áo, trong giọng nói gấp gáp như muốn khóc.
"Ngươi nói Đông Sinh a..." mẹ Đông Sinh nói, "Hắn vừa mới đi rồi a. Nói là ngươi ngủ nướng, không đánh thức ngươi."
"Huynh ấy như thế nào có thể không đánh thức con chứ!" Tần Châu Ngọc thiếu chút nữa dặm chân khóc tại chỗ, "Con muốn tiễn huynh ấy đi mà."
"Ai... Ta nói ngươi này nha đầu, không đưa thì không đưa, Đông Sinh cũng không phải không trở lại. Ngươi bị làm sao vậy?" mẹ Đông Sinh thấy nàng có bộ dáng lã chã chực khóc, cũng là có chút nóng nảy, con trai ngốc của bà trước khi đi, còn cố ý năn nỉ bà hãy đối xử tốt với nha đầu này, nhưng hắn vừa mới rời đi, nha đầu này liền giở thói tiểu thư với bà.
Tần Châu Ngọc cũng không mặc kệ mẹ Đông Sinh nói như thế nào, chính là giống như bộ dáng ăn vạ của tiểu hài tử vừa dặm chân vừa lau nước mắt, vừa vội vừa giận nói: "Con muốn đi đưa huynh ấy! Con muốn đi đưa huynh ấy! Huynh ấy làm sao không gọi con dậy? Tống thư sinh! Tống thư sinh!"
Một bên khóc một bên mắng, người đã chạy nhanh ra khỏi nhà rượt theo.
Mẹ Đông Sinh ở sau lưng nàng gọi to theo, cũng không làm cho nàng dừng lại.
Tần Châu Ngọc khóc sướt mướt chạy đến cửa thôn, đương nhiên đã không còn thấy bóng dáng của Đông Sinh nữa.
Nàng rốt chán nản ngồi xổm xuống đất.
Không biết qua bao lâu, một giọng nói vang lên bên cạnh nàng: "Biểu... Tẩu..."
Tần Châu Ngọc còn đắm chìm cảm giác đau lòng mất mác không được đưa tiễn Đông Sinh , không để ý đến. Sau một lúc lâu, giọng nói kia vẫn bên cạnh nàng kêu tiếp: "Biểu... Tẩu..."
Tần Châu Ngọc lắc mắt ngẩng đầu, hai mắt đỏ âu, lộ ra ánh mắt hung tợn: "Kêu la cái gì?"
Nhị cường gãi gãi đầu, hắc hắc cười ngây ngô: "Tẩu tới đưa biểu ca a? Nhưng là huynh ấy đã đi rất lâu rồi."
Lời nói này đụng chạm đến nỗi đau của Tần Châu Ngọc, cô chỉ hừ một tiếng, hất đầu qua bên, không hề để ý đến hắn.
Nhị cường ngượng ngùng cười cười, do dự một lát, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Tần Châu Ngọc, cùng nàng song song ngồi xổm xuống, thật cẩn thận mở miệng: "Biểu tẩu, nghe nói nếu thi đậu được cử nhân, ta nghe nói trong thành thi đậu đều được ban thưởng hai ba nàng thiếp, nếu biểu ca hắn..."
Lời còn chưa dứt, Tần Châu Ngọc đã muốn nổi điên, một cái tát giáng xuống sau ó nhị cường: "Ngươi nói bậy!"
Đau! Nhị cường ôm cái ót bị đánh đau, trong ánh mắt hàm chứa tầng nước mắt ủy khuất, hắn thực sự chỉ muốn nói, nếu biểu ca học người ta muốn cưới thêm thê thiếp, hắn nhất định đứng về phía nàng để ngăn cản huynh ấy. Hắn chính là muốn nói, lúc trước nghĩ cô là nhân tình của biểu ca lại còn hung dữ với hắn, ở trước mặt biểu di nói những lời không hay về cô nên cảm thấy rất ấy náy, hiện tại biết cô là biểu tẩu cho nên muốn cùng cô thân cận thêm thôi. Ô ô ô!
Thấy hắn đáng thương khóc lóc đáng thương, Tần Châu Ngọc ngẩng đầu, không để ý tới. Nhưng mà, sau một lát, nàng lại khẽ cắn môi, quay đầu hỏi: "Ngươi nói đều là sự thật?"
"UHM?" Nhị cường xoa ót gật gật đầu .
"Ta muốn hỏi, ngươi nói chứ vị cử nhân đều cưới ba bốn thiếp sao?" Tần Châu Ngọc không kiên nhẫn đề cao giọng nói.
"Ta cũng không biết, chính là nghe người trong nhà ta nói như vậy ." Nói xong, chạy nhanh đến trước ngồi trước mặt nàng nói, "Biểu tẩu, ngươi đừng lo lắng, nếu biểu ca muốn lấy ba bốn thị thiếp , ta là người đầu tiên đánh bọn hồ ly tinh đó cho tẩu."
Tần Châu Ngọc liếc trắng mắt: "Lúc trước ngươi cũng nói ta là hồ ly tinh ta còn chưa quên đâu!"
Nhưng mà, giọng nói đã nhẹ nhàng đi nhiều.
Nhị cường ngốc ngốc sờ sờ đầu: "Lúc trước không phải không biết ngươi là biểu tẩu của ta sao!"
"Được rồi." Tần Châu Ngọc kiêu căng ngẩng cao mặt, "Nếu là ngươi đứng về phía ta , ta liền đại nhân trách kẻ tiểu nhân, cho dù trước đó ngươi ở trước mặt đại nương nói ta bậy bạ,ta cũng sẽ không coi người là dân bạo hoại nữa ."
Nhị cường cười gượng hai tiếng, hắn sống mười lăm năm nay, đi thanh lâu khai trai là đạo lý bình thường ở đời, hắn cũng không phải như biểu ca cổ hủ của hắn. Đương nhiên, lời này cũng chỉ là lời nói ở trong lòng của hắn, nếu nói ra, sợ biểu tỷ sẽ không nhỏ nhẹ với hắn như vậy mà sẽ ra tay hạ độc thủ hắn.
Suy nghĩ xong, nhị cường bỗng nhiên còn nói thêm: "Đúng rồi, sáng nay lúc đưa tiễn biểu ca, thấy hắn mặc bộ quần áo màu trắng kỳ quái, tay áo một cái dài cả khúc, vạt áo cũng là xiêu xiêu vẹo vẹo, hắn như vậy mà muốn đi lên kinh ứng thí, cũng không sợ người ta chê cười. Cũng không biết ai may cho hắn bộ quần áo đó, tay nghề cũng thực sự dọa người. Ta dám khẳng định không phải biểu di..."
Nói xong câu này, vốn đang chê bai hăng say, nhìn thấy Tần Châu Ngọc lông mi dần dần dựng thẳng lên, tay chậm rãi nắm thành quyền giơ lên cao, nói càng ngày càng nhỏ. Đến cuối cùng, hắn quát to một tiếng, ôm đầu théo hướng trong thôn chạy thật nhanh,vừa chạy vừa la lớn: "Ta sai lầm rồi, ta sai lầm rồi, ta không biết kia bộ quần áo đó là do tỉ may. Bộ quần áo đó không hề kỳ quái, thật sự rất đẹp mặt, thật sự..."
Tần Châu Ngọc thở hồng hộc đuổi theo, trong lòng cũng là một trận vui sướng, bởi vì Đông Sinh mặc bộ quần áo mà nàng may. Lúc nãy vì không tiễn có chút mất mát, lúc này cũng bởi vì điều này cũng cảm thấy bớt đi nhiều.
Nghĩ Tần Châu Ngọc trở thành con dâu của mìnhsự thật không thể thay đổi, hơn nữa trước khi Đông Sinh đi đã nhắc đi nhắc lại, sợ bà trở thành bà mẹ chồng đối xử tệ với con dâu, mẹ Đông Sinh liền lời làm khó dễ nàng nữa. Mỗi ngày làm việc cũng không tạo áp lực cho nàng.
Mà Tần Châu Ngọc rãnh rỗi, rất nhanh cảm nhận được cảnh sống một ngày dài như một năm. Đông Sinh rời đi chỉ mới ba ngày, nàng lại cảm thấy đã rất lâu rồi.
Vì thế, mấy ngày nay, người dân trong thôn Kim Viện đi vào cửa thôn, sẽ gặp cảnh nương tử của Đông Sinh từ kinh về đứng ở cửa thôn, gắp ai đi vào thôn cũng cúi chào hỏi.
Mẹ Đông Sinh căn bản không biết việc này, vẫn là Đại Tráng nhị cường thật sự nhịn không được, chạy tới nói cho bà biết. Mẹ Đông Sinh vừa nghe, chưa nghe nói hết câu, ném cái cuốc, bỏ chạy đến cửa thôn.
Quả nhiên, nhìn thấy bóng dáng Tần Châu Ngọc đứng ở cửa thôn, một bộ dáng hòn vọng phu đứng đợi chồng, mặt trời chói chan rọi xuống người nàng cũng không biết nắng nóng.
Mẹ Đông Sinh dở khóc dở cười, chạy tiến lên, nhéo hai má của nàng: "Đông Sinh mới đi bốn ngày, ngay cả tỉnh thành cũng chưa đến, ngươi tại đây đứng ngóng chờ cái gì, không sợ dọa mọi người sợ sao?"
Tần Châu Ngọc bị bà nói như vậy, cũng cảm thấy có chút dọa người, quyệt miệng than thở nói: "Mới bốn ngày a..."
Mẹ Đông Sinh liếc trừng lớn mắt nhìn nàng: "Ta cảm thấy ngươi rất rãnh rỗi , theo ta đi làm ruộng đi."
Nói xong, lôi kéo cổ tay Tần Châu Ngọc, kéo nàng rời đi.
Tần Châu Ngọc cũng là không giãy dụa, chỉ vừa đi vừa quay đầu lại nhìn , ánh mắt đều nhìn vế hướng con đường nhỏ đi vào cửa thôn.
Đến nhà mình, mẹ Đông Sinh mệnh lệnh Tần Châu Ngọc ngồi ở một bên, chính mình tiếp tục làm việc.
"Cái kia... Đại nương..." Qua hồi lâu, bộ dáng chán nản chống đầu của Tần Châu Ngọc, rốt cục thì ấp úng mở miệng, "Đông Sinh nếu thi đậu sẽ được làm quan trên kinh thành đúng không?"
"Đúng." Mẹ Đông Sinh cũng không ngẩng đầu lên trả lời nàng, "Bất quá Đông Sinh nói hắn tạm thời sẽ không làm quan, chờ sau khi tham gia cuộc thi mùa xuân năm sau mới tính tiếp."
"Vậy àh." Tần Châu Ngọc hiểu rõ gật gật đầu, một lát, lại hỏi, "Nghe nói làm quan đều có tam thê tứ thiếp, thật không?"
Mẹ Đông Sinh mới dừng tay lại, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn con dâu của mình: "Ngươi là đang lo lắng Đông Sinh làm quan, sẽ cưới tam thê tứ thiếp sao?"
Tần Châu Ngọc mím môi không lên tiếng, nhưng biểu tình đã muốn là cam chịu.
Mẹ Đông Sinh nghĩ nghĩ, hỏi: "Nếu thật sự Đông Sinh muốn cưới tam thê tứ thiếp, ngươi sẽ tính như thế nào?"
Tần Châu Ngọc cắn môi, tựa hồ là nghẹn hồi lâu, thẳng đến mặt dần dần nhiễm hồng, rốt cục thì lớn tiếng nói: "Ta sẽ thiến hắn!"
Nói xong, mới nhớ lúc này trước mặt nàng là mẹ chồng mình, khí thế một chút liền tụt đi xuống, ấp úng nửa ngày không nói được câu nào.
Mẹ Đông Sinh cũng là cười vang đứng lên: "Theo như những lời ngươi nói, Đông Sinh cũng không dám có gan cưới tam thê tứ thiếp đâu . Yên tâm, ta chỉ thừa nhận ngươi là con dâu của ta, Đông Sinh nếu dám có tâm tư bất chính, xem ta có đánh gãy chân hắn không."
Tần Châu Ngọc nghe xong lời này, vui vẻ ha ha nở nụ cười, chạy đến đứng bên cạnhmẹ Đông Sinh, đứng ở đó, lại giống như tiêu thư đang e lẹ mắc cỡ, nhỏ giọng: "Đại nương, ngươi thật tốt."
Mẹ Đông Sinh cười lắc đầu, nhìn nàng bộ dáng xinh đẹp, lại không tự chủ cảm thấy lo lắng, nhẹ giọng nói: "Nha đầu, đại nương có một việc muốn cùng ngươi thương lượng một chút."
Chẳng lẽ là chuyện thành thân ? Tần Châu Ngọc cười ngẩng đầu, đã thấy mẹ Đông Sinh mày nhíu lại, sắc mặt không tốt mở miệng: "Nếu... Nếu có một ngày, ngươi nhớ ra ngươi là thiên kim đại tiểu thư con nhà quyền quý, đến lúc đó, cũng nhất định không được vứt bỏ Đông Sinh. Ta là nói bất kể dù có gặp tình huống khó khăn gì, đều không cần vứt bỏ hắn, được không?"
Tần Châu Ngọc đương nhiên gật gật đầu: "Mới sẽ không đâu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.