Chương 49:
Đa Nhục Bồ Đào Hảo Hảo Hát
08/05/2021
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Một tuần lễ sau.
Khương Đường đeo khẩu trang, mặc một chiếc áo khoác làm từ lông tơ đi ra khỏi cửa lớn tiểu khu, sau khi tiện đường đi ném rác, cô trầm mặc đi tới phía đối diện con đường, kéo cửa xe bảo mẫu ra, ngồi lên.
Khương Mộng Hi đang nhắm mắt dưỡng thần, năm ngón tay tách ra, trợ lý đang sơn lên đó một lớp sơn móng tay màu đỏ, hôm nay bà ta mặc một chiếc váy màu xanh đậm, toát ra một loại khí thế như những nương nương sống trong hậu cung.
Khương Đường: "...Mẹ gọi con xuống chỉ để nhìn mẹ sơn móng tay thôi ạ?”
Tay trợ lý ngừng một lát.
Khương Mộng Hi mở mắt ra, đại khái là bởi vì doanh thu phòng bán vé cũng không tệ lắm nên thoạt nhìn tâm tình của bà ta không hề tệ chút nào: “Con đã thi xong hết chưa?”
“Đã thi xong từ hai tuần trước rồi ạ.” Cô lạnh nhạt nói.
"Ừm, làm bài cũng khá chứ nhỉ.” Khương Mộng Hi cầm lon nước ngọt lên uống một hớp: "Sắp lên lớp 11 rồi, mẹ nghe nói sau khi lên lớp 11 phải chia lớp, con muốn như thế nào?”
Khương Đường nhíu mày, không nghĩ tới mẹ lại quan tâm tới chuyện học tập của mình.
Cô suy nghĩ một chút, nói: "Mẹ muốn con chọn ban nào?”
Khương Mộng Hi nói: “Không phải con gái luôn chọn ban khoa học xã hội sao?"
Khương Đường: “Nhưng mà con học các môn khoa học tự nhiên cũng không kém."
Khương Mộng Hi: "Vậy con chọn khoa học tự nhiên đi."
Khương Đường: "..."
Quả nhiên, vẫn là thái độ trước sau như một không có gì đáng kể.
“Mẹ không được đọc sách nhiều, không hiểu mấy cái này.” Bà ta thản nhiên nói: “Con chọn ban nào cứ nói với mẹ một tiếng là được, kể cả con muốn học nghệ thuật cũng được, con tự xem rồi làm đi.”
Khương Đường lẳng lặng nhìn vào móng tay đỏ của mẹ, tới giờ phút này cuộc nói chuyện của bọn họ vẫn tính là bình tĩnh hài hòa.
Cô chớp chớp mắt, bỗng nhiên nghĩ đến câu hỏi Lâm Uyên đã từng hỏi mình, Khương Đường nắm chặt ống tay áo, đánh bạo mở miệng hỏi: “Nếu con muốn đi du học thì sao?”
"Đi đâu?"
"Nước Mỹ."
Khương Mộng Hi thả lon nước ngọt xuống, đôi mắt đẹp rùng mình không chớp lấy một cái đánh giá cô gái trước mặt.
Trái tim của Khương Đường như bị người nắm chặt.
Đến nửa ngày sau mới nhíu mày nói: “Hẳn là thủ tục… Sẽ rất phiền toái."
"Được rồi.” Khương Mộng Hi lại nói: “Để bao giờ rảnh mẹ đi tra chút tư liệu, hình như còn phải kiểm tra IELTS gì đó nữa.”
“Là thi Toeic.” Cô gái nhỏ lên tiếng sửa lại.
“Gì cũng được, dù sao thì cũng là con đi thi.” Khương Mộng Hi khoát khoát tay: “Con tự tìm hiểu rồi gửi cho mẹ tài liệu đi, nhưng mà, nếu con đã chọn thì nhất định phải thi được, đừng có đến lúc đó lại hối hận muốn lưu ban học lại, sau khi con lên đại học mẹ sẽ mặc kệ con.”
… Như thể con làm gì cũng được, mẹ không quản ấy nhỉ.
Khương Đường len lén nói ở trong lòng, nhưng thấy thái độ của mẹ thoải mái, cô cũng hiếm khi không phản bác.
"Được rồi.” Mục đích cuộc nói chuyện hôm nay đã hoàn thành, Khương Mộng Hi lấy ra một tấm thẻ từ trong túi xách: "Nghỉ rồi gọi cái gì Trần Thu, hay là Trần Đông gì ấy nhỉ, hai đứa cầm tiền đi mua thứ mình thích đi, ăn tết năm nay mẹ không về, tiền mừng tuổi cũng ở trong này luôn, đừng tìm mẹ đòi.”
“Bạn ấy tên là Trần Duẫn."
Khương Đường đã quen với việc này, chẳng trách mẹ mình nói một lời rồi nhét tấm thẻ kia vào trong túi áo, túi áo lông hơi nông, sau khi cô nhét tấm thẻ kia vào thì lại có một thứ khác rơi ra.
Là cuống vé lần trước đi xem phim cô còn giữ.
Khương Mộng Hi ngước mắt: “Xem cũng được, nhưng đừng học theo.”
Khương Đường: "..."
Trong phút chốc, cô giống như như trở về khoảnh khắc ngồi trong rạp chiếu phim, Lâm Uyên thấp giọng nói thầm bên tai cô.
Tai cô gái nhỏ
đỏ rực, vội vã chạy xuống xe.
Trong nháy mắt cửa xe đóng mạnh lại, Khương Mộng Hi thu lại biểu tình trên mặt: “Tới bệnh viện đi."
Trợ lý ở bên nói: “Sao chị không để Đường Đường đi cùng thế?”
“Đi tái khám thôi mà.” Khương Mộng Hi xoa huyệt thái dương, nói: "Nhiều người phức tạp, để con bé ở nhà đi.”
*
Lúc Khương Đường đi tới trung tâm mua sắm đã thấy Lâm Uyên đang quay lưng về phía mình hút thuốc, cô gái nhỏ chạy chậm tới gần, vui vẻ ôm lấy eo của anh từ phía sau, hạ giọng nói: “Đoán xem là ai nào?”
Lâm Uyên dập tắt tàn thuốc: “…Đằng trước có cửa thuỷ tinh, anh nhìn thấy em chạy tới đấy.”
Khương Đường từ bỏ, rút tay lại, tay nhỏ nắm lấy tay anh, theo tầm mắt của anh nhìn về phía quầy hàng bên trong lớp kính thủy tinh, ở bên trong là một cửa hàng bán đồng hồ, cô kéo kéo góc áo của anh, hai mắt lóe sáng long lanh: “Anh có thích không, em mua cho anh nhé?”
Lâm Uyên nắm lấy tay để cô dừng lại: “…Anh đang quen một quý bà giàu có sao?"
Khương Đường: “Anh đứng đây ngắm nãy giờ mà, anh không thích cái nào à?”
Lâm Uyên im lặng.
Vốn anh nào có đặt sự chú ý của mình vào mấy chiếc đồng hồ kia, chẳng qua anh nhìn thấy ở cửa hàng bán nội thất bên cạnh đang trưng bày một chiếc giường lớn hình tròn nên mới nhìn thôi, chiếc giường đó khiến anh nảy lên một suy nghĩ ác liệt, không biết nếu anh đè cô ở trên chiếc giường đó sẽ có cảm giác gì nhỉ.
Lâm Uyên: “Sao, em còn muốn bao nuôi anh à?”
Khương Đường sợ anh không tin mình mua được, nhanh chóng lấy ra tấm thẻ còn nóng hổi trong túi áo ra: “Em mua được mà, em có tiền.”
Đương nhiên Lâm Uyên sẽ không để cô phải chi tiền cho mình rồi, chẳng qua, nhìn thấy dáng vẻ hứng thú của cô thì cũng không đành lòng trực tiếp từ chối, anh xoa xoa đầu cô, nói: “Ừm, em cứ cố gắng tích góp vào đi, chờ sau này anh không có tiền sẽ tới đòi em, có được không?”
Khương Đường gật đầu: "Vậy cũng được.”
Lâm Uyên nắm tay cô đi vào thang máy, bên trong trung tâm thương mại treo đầy trang trí của các hoạt động chúc mừng năm mới. Đủ loại âm thanh chúc mừng phát ra từ loa trên đầu, anh bỗng nhiên nhận ra một chuyện.
Sắp tới tết rồi.
Anh yên lặng lấy điện thoại di động ra, cố vấn duy nhất của anh là quân sư A Hách: Năm mới phải tặng quà gì?
A Hách lập tức trả lời lại: Cứ đưa lì xì đi?
Lâm Uyên: Sợ em ấy cảm động đến cất hết đi tiết kiệm cho tôi.
A Hách: Chị dâu đáng yêu thế á? Ha ha ha ha, cũng đúng, tớ thấy em ấy mặc đều là mấy đồ bình thường không có thương hiệu gì, lần trước cậu tặng em ấy một cái vòng Cartier phải không, hình như em ấy cũng không thích lắm nhỉ?
Lâm Uyên bóp bóp lông mày, cơn tức bốc lên.
Anh từng chữ từng câu nhắn lại: Cậu soi em ấy từ sáng đến tối làm cái gì? Có phải là cậu bị bệnh không?
Anh lại kéo tay của cô, chụp lại một bức ảnh gửi đi: Ngày nào em ấy cũng đeo hết, rất thích, cậu thì biết cái gì.
A Hách:... ... ... ... ... ... ?
Nam sinh bị rơi vào trong tình yêu cuồng nhiệt não bộ thật là phức tạp.
*
Một tuần lễ sau.
Khương Đường đeo khẩu trang, mặc một chiếc áo khoác làm từ lông tơ đi ra khỏi cửa lớn tiểu khu, sau khi tiện đường đi ném rác, cô trầm mặc đi tới phía đối diện con đường, kéo cửa xe bảo mẫu ra, ngồi lên.
Khương Mộng Hi đang nhắm mắt dưỡng thần, năm ngón tay tách ra, trợ lý đang sơn lên đó một lớp sơn móng tay màu đỏ, hôm nay bà ta mặc một chiếc váy màu xanh đậm, toát ra một loại khí thế như những nương nương sống trong hậu cung.
Khương Đường: "...Mẹ gọi con xuống chỉ để nhìn mẹ sơn móng tay thôi ạ?”
Tay trợ lý ngừng một lát.
Khương Mộng Hi mở mắt ra, đại khái là bởi vì doanh thu phòng bán vé cũng không tệ lắm nên thoạt nhìn tâm tình của bà ta không hề tệ chút nào: “Con đã thi xong hết chưa?”
“Đã thi xong từ hai tuần trước rồi ạ.” Cô lạnh nhạt nói.
"Ừm, làm bài cũng khá chứ nhỉ.” Khương Mộng Hi cầm lon nước ngọt lên uống một hớp: "Sắp lên lớp 11 rồi, mẹ nghe nói sau khi lên lớp 11 phải chia lớp, con muốn như thế nào?”
Khương Đường nhíu mày, không nghĩ tới mẹ lại quan tâm tới chuyện học tập của mình.
Cô suy nghĩ một chút, nói: "Mẹ muốn con chọn ban nào?”
Khương Mộng Hi nói: “Không phải con gái luôn chọn ban khoa học xã hội sao?"
Khương Đường: “Nhưng mà con học các môn khoa học tự nhiên cũng không kém."
Khương Mộng Hi: "Vậy con chọn khoa học tự nhiên đi."
Khương Đường: "..."
Quả nhiên, vẫn là thái độ trước sau như một không có gì đáng kể.
“Mẹ không được đọc sách nhiều, không hiểu mấy cái này.” Bà ta thản nhiên nói: “Con chọn ban nào cứ nói với mẹ một tiếng là được, kể cả con muốn học nghệ thuật cũng được, con tự xem rồi làm đi.”
Khương Đường lẳng lặng nhìn vào móng tay đỏ của mẹ, tới giờ phút này cuộc nói chuyện của bọn họ vẫn tính là bình tĩnh hài hòa.
Cô chớp chớp mắt, bỗng nhiên nghĩ đến câu hỏi Lâm Uyên đã từng hỏi mình, Khương Đường nắm chặt ống tay áo, đánh bạo mở miệng hỏi: “Nếu con muốn đi du học thì sao?”
"Đi đâu?"
"Nước Mỹ."
Khương Mộng Hi thả lon nước ngọt xuống, đôi mắt đẹp rùng mình không chớp lấy một cái đánh giá cô gái trước mặt.
Trái tim của Khương Đường như bị người nắm chặt.
Đến nửa ngày sau mới nhíu mày nói: “Hẳn là thủ tục… Sẽ rất phiền toái."
"Được rồi.” Khương Mộng Hi lại nói: “Để bao giờ rảnh mẹ đi tra chút tư liệu, hình như còn phải kiểm tra IELTS gì đó nữa.”
“Là thi Toeic.” Cô gái nhỏ lên tiếng sửa lại.
“Gì cũng được, dù sao thì cũng là con đi thi.” Khương Mộng Hi khoát khoát tay: “Con tự tìm hiểu rồi gửi cho mẹ tài liệu đi, nhưng mà, nếu con đã chọn thì nhất định phải thi được, đừng có đến lúc đó lại hối hận muốn lưu ban học lại, sau khi con lên đại học mẹ sẽ mặc kệ con.”
… Như thể con làm gì cũng được, mẹ không quản ấy nhỉ.
Khương Đường len lén nói ở trong lòng, nhưng thấy thái độ của mẹ thoải mái, cô cũng hiếm khi không phản bác.
"Được rồi.” Mục đích cuộc nói chuyện hôm nay đã hoàn thành, Khương Mộng Hi lấy ra một tấm thẻ từ trong túi xách: "Nghỉ rồi gọi cái gì Trần Thu, hay là Trần Đông gì ấy nhỉ, hai đứa cầm tiền đi mua thứ mình thích đi, ăn tết năm nay mẹ không về, tiền mừng tuổi cũng ở trong này luôn, đừng tìm mẹ đòi.”
“Bạn ấy tên là Trần Duẫn."
Khương Đường đã quen với việc này, chẳng trách mẹ mình nói một lời rồi nhét tấm thẻ kia vào trong túi áo, túi áo lông hơi nông, sau khi cô nhét tấm thẻ kia vào thì lại có một thứ khác rơi ra.
Là cuống vé lần trước đi xem phim cô còn giữ.
Khương Mộng Hi ngước mắt: “Xem cũng được, nhưng đừng học theo.”
Khương Đường: "..."
Trong phút chốc, cô giống như như trở về khoảnh khắc ngồi trong rạp chiếu phim, Lâm Uyên thấp giọng nói thầm bên tai cô.
Tai cô gái nhỏ
đỏ rực, vội vã chạy xuống xe.
Trong nháy mắt cửa xe đóng mạnh lại, Khương Mộng Hi thu lại biểu tình trên mặt: “Tới bệnh viện đi."
Trợ lý ở bên nói: “Sao chị không để Đường Đường đi cùng thế?”
“Đi tái khám thôi mà.” Khương Mộng Hi xoa huyệt thái dương, nói: "Nhiều người phức tạp, để con bé ở nhà đi.”
*
Lúc Khương Đường đi tới trung tâm mua sắm đã thấy Lâm Uyên đang quay lưng về phía mình hút thuốc, cô gái nhỏ chạy chậm tới gần, vui vẻ ôm lấy eo của anh từ phía sau, hạ giọng nói: “Đoán xem là ai nào?”
Lâm Uyên dập tắt tàn thuốc: “…Đằng trước có cửa thuỷ tinh, anh nhìn thấy em chạy tới đấy.”
Khương Đường từ bỏ, rút tay lại, tay nhỏ nắm lấy tay anh, theo tầm mắt của anh nhìn về phía quầy hàng bên trong lớp kính thủy tinh, ở bên trong là một cửa hàng bán đồng hồ, cô kéo kéo góc áo của anh, hai mắt lóe sáng long lanh: “Anh có thích không, em mua cho anh nhé?”
Lâm Uyên nắm lấy tay để cô dừng lại: “…Anh đang quen một quý bà giàu có sao?"
Khương Đường: “Anh đứng đây ngắm nãy giờ mà, anh không thích cái nào à?”
Lâm Uyên im lặng.
Vốn anh nào có đặt sự chú ý của mình vào mấy chiếc đồng hồ kia, chẳng qua anh nhìn thấy ở cửa hàng bán nội thất bên cạnh đang trưng bày một chiếc giường lớn hình tròn nên mới nhìn thôi, chiếc giường đó khiến anh nảy lên một suy nghĩ ác liệt, không biết nếu anh đè cô ở trên chiếc giường đó sẽ có cảm giác gì nhỉ.
Lâm Uyên: “Sao, em còn muốn bao nuôi anh à?”
Khương Đường sợ anh không tin mình mua được, nhanh chóng lấy ra tấm thẻ còn nóng hổi trong túi áo ra: “Em mua được mà, em có tiền.”
Đương nhiên Lâm Uyên sẽ không để cô phải chi tiền cho mình rồi, chẳng qua, nhìn thấy dáng vẻ hứng thú của cô thì cũng không đành lòng trực tiếp từ chối, anh xoa xoa đầu cô, nói: “Ừm, em cứ cố gắng tích góp vào đi, chờ sau này anh không có tiền sẽ tới đòi em, có được không?”
Khương Đường gật đầu: "Vậy cũng được.”
Lâm Uyên nắm tay cô đi vào thang máy, bên trong trung tâm thương mại treo đầy trang trí của các hoạt động chúc mừng năm mới. Đủ loại âm thanh chúc mừng phát ra từ loa trên đầu, anh bỗng nhiên nhận ra một chuyện.
Sắp tới tết rồi.
Anh yên lặng lấy điện thoại di động ra, cố vấn duy nhất của anh là quân sư A Hách: Năm mới phải tặng quà gì?
A Hách lập tức trả lời lại: Cứ đưa lì xì đi?
Lâm Uyên: Sợ em ấy cảm động đến cất hết đi tiết kiệm cho tôi.
A Hách: Chị dâu đáng yêu thế á? Ha ha ha ha, cũng đúng, tớ thấy em ấy mặc đều là mấy đồ bình thường không có thương hiệu gì, lần trước cậu tặng em ấy một cái vòng Cartier phải không, hình như em ấy cũng không thích lắm nhỉ?
Lâm Uyên bóp bóp lông mày, cơn tức bốc lên.
Anh từng chữ từng câu nhắn lại: Cậu soi em ấy từ sáng đến tối làm cái gì? Có phải là cậu bị bệnh không?
Anh lại kéo tay của cô, chụp lại một bức ảnh gửi đi: Ngày nào em ấy cũng đeo hết, rất thích, cậu thì biết cái gì.
A Hách:... ... ... ... ... ... ?
Nam sinh bị rơi vào trong tình yêu cuồng nhiệt não bộ thật là phức tạp.
*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.