Chương 58:
Đa Nhục Bồ Đào Hảo Hảo Hát
08/05/2021
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Hai mươi phút sau, bữa sáng cũng vừa vặn nấu xong.
Khương Đường với gò má hơi ửng đỏ có chút ám muội, bàn tay vỗ nhẹ lên mặt mấy lần rồi mở cửa phòng ra.
Con Golden nhoài người ở trên lối đi, nghe thấy động tĩnh thì vội vàng ngồi dậy, mãnh liệt biểu thị muốn được gần gũi thân thiết với bạn mới.
Khương Đường không nhúc nhích, cứng đờ đứng tại chỗ nhìn nó.
Nó hơi do dự, cứ như thật sự có thể hiểu được cô đang sợ, lùi lại mấy bước nhoài người nằm ở một góc, cái đuôi còn ủy ủy khuất khuất lắc tới lắc lui.
Cô từ từ di chuyển vài bước, trong lòng vẫn có chút lo lắng, sợ nhóc con kia đột nhiên xông tới.
Lúc sắp đi xuống cầu thang, nhóc con kia vẫn như cũ vô cùng ngoan ngoãn đưa mắt nhìn cô.
Khương Đường chần chờ một chút, có chút băn khoăn dừng bước lại, cô thử duỗi tay ra sờ lên cái đầu tròn vo của nó.
Nhóc Golden nhẹ nhàng dùng đầu cọ cọ tay của cô.
“Nó không dám làm gì em đâu.” Lâm Uyên ở phía sau cô nói, trên tay đang mở một túi thịt bò khô ra: “Có muốn cho nó ăn không?”
Khương Đường gật đầu, thử nhận đồ ăn đưa tới bên nhóc con kia.
Con chó mãnh liệt nâng thân lên, không ngừng hà hơi với thịt bò khô trước mặt, nó hé miệng, không khống chế được mừng rỡ muốn gặm một cái.
Khương Đường thấy nó há miệng ra lộ cả hàm răng thì thấy cả người không khỏe, thịt bò khô trên tay không nắm chắc rơi xuống đất, không quay đầu lại nhanh chóng chạy xuống tầng dưới.
Trên hành lang chỉ còn lại mỗi Lâm Uyên và Kem một người một chó nhìn nhau.
Kem vô tội kêu lên ăng ẳng, cúi đầu liếm thịt bò khô vào trong bụng.
Lâm Uyên gõ gõ đầu nó, không nói gì theo sau đi xuống.
...
Sau khi xuống ăn sáng, thấy Khương Đường ăn với sắc mặt tái nhợt, mẹ Phó không hiểu được liếc mắt nhìn hai bọn họ, còn tưởng là hai người cãi nhau. Dù sao hai đứa đều còn nhỏ, thằng cháu nhà mình tính tình lại chẳng ra gì, nhất định đã làm gì phật ý cô gái nhỏ nhà người ta rồi!
Đợi sau khi Khương Đường ăn sáng xong mẹ Phó liền sai Lâm Uyên đưa cô về.
Phó An An không tim không phổi nói: "Không cần mẹ nói đâu, anh ấy tự khắc đưa người về thôi mà.”
Lâm Uyên dắt một chiếc xe phân khối lớn rất ngầu màu đen tuyền từ trong gara ra, chân dài bước lên phía trước, trên tay còn cầm theo một chiếc mũ bảo hiểm: “Vẫn còn sợ à?”
“Đã khá hơn rồi ạ.” Khương Đường đứng ở bên cạnh anh đáp lại: “Em… Có phải là ban nãy em quá khoa trương không?"
Lâm Uyên lắc đầu, đội nón bảo hiểm lên đầu cô, dù sao kích cỡ đầu của mấy cô gái cũng không giống nhau, cũng may cô vẫn có thể đội tạm được, anh nhẹ tay đội lên đầu cô còn rất săn sóc cài nút cho cô gái nhỏ, thấy hai gò má của cô bị ép lại một chút thì nói: “Em chạy nhanh quá, anh không kịp nhìn vẻ mặt của em.”
"..." Khương Đường nghẹn lời , bị anh kéo lên ngồi ở phía sau: “Đi thôi.”
Sau khi chiếc xe được khởi động thì gào lên một âm thanh lớn, cô chưa từng được ngồi xe máy, còn cho là khi anh phóng đi cô sẽ bị gió tạt vào mặt, theo bản năng đóng chặt hai mắt.
Kết quả là... Vẫn bình thường?
Cô lại lén lút mở mắt ra, phát hiện ra tốc độ cũng không đến nỗi hai bên cảnh sắc ven đường đều mờ đi, còn luôn duy trì ở một tốc độ ổn định, không giống với tính cách của anh lắm.
Đại khái là vì để tâm tới cảm thụ của cô.
Khương Đường suy nghĩ một chút, lại cảm thấy có gì đó không đúng, cô ló đầu ra hỏi: “Nhưng mà, nếu bị phát hiện đi motor có khi nào sẽ bị bắt hay không?"
Lâm Uyên
miễn cưỡng nói: “Ừ, sẽ bị bắt đó, học sinh ngoan."
Quả nhiên.
Cô không khỏi lo lắng nói: "Vậy anh vẫn nên lái nhanh một chút đi." Như vậy dù cho có bị phát hiện cũng sẽ không dễ bị bắt lại.
“Em chắc chưa?”
Khương Đường liều mạng gật đầu: "Chắc ạ! Em không sợ đâu!”
Cô vừa dứt lời, tốc độ xe nhanh chóng tăng lên gấp mấy lần, tốc độ tăng lên đến gấp ba lần ban nãy, Khương Đường bị bất ngờ, cuống quít ôm lấy eo của anh, đầu đặt ở trên lưng anh, cả trái tim đều vọt lên cổ họng.
Xe motor chạy như bay ở trên đường, sáng sớm mùng một đầu năm, ngoài đường gần như không có một bóng người, trên đường lớn xa xa không thấy điểm cuối chỉ có mình bọn họ.
Khương Đường dần dần bình tĩnh lại, cô cũng không quá lo về chuyện sẽ bị tai nạn nữa, bắt đầu không ngừng nghiêng đầu đánh giá, nơi chân trời trắng xóa, nắng sớm không quá gắt, vừa vặn in bóng hai người bọn họ lên mặt đất.
Gió rất lớn, mặc dù hầu hết đã bị Lâm Uyên chặn lại nhưng vẫn như cũ thổi đến mức áo khoác của cô bay lên phấp phới, cô mở lòng bàn tay ra, nhìn ánh mặt trời yếu ớt lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay, tiếng gió vẫn rít gào bên tai nhưng trái tim của cô lại vô cùng yên tĩnh.
Mặc kệ là người hay vật, cảm giác khi được lựa chọn thật tuyệt
...
Chiếc Harley đen đậu bên ngoài khu chung cư, lúc Khương Đường xuống xe mới phát hiện trong lòng bàn mình tay toả ra mồ hôi lạnh. Lâm Uyên giúp cô lấy mũ bảo hiểm xuống, thuận tay đặt lên trên đùi, chống tay lên.
Một tay khác đưa qua.
Khương Đường thuận theo cúi xuống, cho là anh muốn sờ mặt mình, kết quả lại thấy anh chỉ đặt tay lên đầu cô sờ một vòng, trong giọng nói còn mang theo chút cười nhẹ: “Nghĩ gì thế, sáng này còn chưa được sờ đủ à?”
Cô hờn dỗi lườm anh một cái.
"Giúp em xác định cỡ mũ.” Anh đã nắm được cỡ mũ của cô: “Em muốn màu gì?”
Khương Đường: "Hồng nhạt ạ."
Vốn anh muốn mua cho cô một chiếc mũ màu trắng, thấy cô ta không chút do dự báo màu sắc, hơi dừng một chút, cô gái này lại muốn phối hợp chiếc xe ngầu của anh với một chiếc mũ bảo hiểm màu hồng nhạt à?
“Em thích là được.” Anh nói.
Khương Đường phất tay tạm biệt với anh, trên đường đi về nhà cô tiện tay sờ vào trong túi, lấy ra một bao lì xì rất dày.
Ồ.
Cho vào lúc nào vậy nhỉ.
Cô cầm bao lì xì trong tay, vui vẻ cong khóe mắt, quay đầu nhìn lại Lâm Uyên, anh vẫn chưa rời đi, dáng người cao thẳng ngồi trên xe mô tô, cúi đầu nhìn điện thoại di động.
Một tư thế tùy tiện nói chuyện lại như nam thần trong hoạ báo, mỗi người lúc đi ngang qua đều sẽ ngó lại nhìn mấy lần.
... Chọn hồng nhạt quả nhiên là chính xác.
Anh kết hợp với chiếc mô tô kia quả thực chính là hình ảnh tuyệt mỹ trong mắt mấy cô gái, chỉ cần bên người anh có một thứ đồ mang theo hơi thở nữ tính rõ ràng cô có thể trực tiếp hoặc gián tiếp ám chỉ anh là hoa đã có chủ, bớt đi một đám người mơ tưởng.
Còn về những chuyện khác.
Cô thật ra không thích hồng nhạt chút nào đâu.
Hai mươi phút sau, bữa sáng cũng vừa vặn nấu xong.
Khương Đường với gò má hơi ửng đỏ có chút ám muội, bàn tay vỗ nhẹ lên mặt mấy lần rồi mở cửa phòng ra.
Con Golden nhoài người ở trên lối đi, nghe thấy động tĩnh thì vội vàng ngồi dậy, mãnh liệt biểu thị muốn được gần gũi thân thiết với bạn mới.
Khương Đường không nhúc nhích, cứng đờ đứng tại chỗ nhìn nó.
Nó hơi do dự, cứ như thật sự có thể hiểu được cô đang sợ, lùi lại mấy bước nhoài người nằm ở một góc, cái đuôi còn ủy ủy khuất khuất lắc tới lắc lui.
Cô từ từ di chuyển vài bước, trong lòng vẫn có chút lo lắng, sợ nhóc con kia đột nhiên xông tới.
Lúc sắp đi xuống cầu thang, nhóc con kia vẫn như cũ vô cùng ngoan ngoãn đưa mắt nhìn cô.
Khương Đường chần chờ một chút, có chút băn khoăn dừng bước lại, cô thử duỗi tay ra sờ lên cái đầu tròn vo của nó.
Nhóc Golden nhẹ nhàng dùng đầu cọ cọ tay của cô.
“Nó không dám làm gì em đâu.” Lâm Uyên ở phía sau cô nói, trên tay đang mở một túi thịt bò khô ra: “Có muốn cho nó ăn không?”
Khương Đường gật đầu, thử nhận đồ ăn đưa tới bên nhóc con kia.
Con chó mãnh liệt nâng thân lên, không ngừng hà hơi với thịt bò khô trước mặt, nó hé miệng, không khống chế được mừng rỡ muốn gặm một cái.
Khương Đường thấy nó há miệng ra lộ cả hàm răng thì thấy cả người không khỏe, thịt bò khô trên tay không nắm chắc rơi xuống đất, không quay đầu lại nhanh chóng chạy xuống tầng dưới.
Trên hành lang chỉ còn lại mỗi Lâm Uyên và Kem một người một chó nhìn nhau.
Kem vô tội kêu lên ăng ẳng, cúi đầu liếm thịt bò khô vào trong bụng.
Lâm Uyên gõ gõ đầu nó, không nói gì theo sau đi xuống.
...
Sau khi xuống ăn sáng, thấy Khương Đường ăn với sắc mặt tái nhợt, mẹ Phó không hiểu được liếc mắt nhìn hai bọn họ, còn tưởng là hai người cãi nhau. Dù sao hai đứa đều còn nhỏ, thằng cháu nhà mình tính tình lại chẳng ra gì, nhất định đã làm gì phật ý cô gái nhỏ nhà người ta rồi!
Đợi sau khi Khương Đường ăn sáng xong mẹ Phó liền sai Lâm Uyên đưa cô về.
Phó An An không tim không phổi nói: "Không cần mẹ nói đâu, anh ấy tự khắc đưa người về thôi mà.”
Lâm Uyên dắt một chiếc xe phân khối lớn rất ngầu màu đen tuyền từ trong gara ra, chân dài bước lên phía trước, trên tay còn cầm theo một chiếc mũ bảo hiểm: “Vẫn còn sợ à?”
“Đã khá hơn rồi ạ.” Khương Đường đứng ở bên cạnh anh đáp lại: “Em… Có phải là ban nãy em quá khoa trương không?"
Lâm Uyên lắc đầu, đội nón bảo hiểm lên đầu cô, dù sao kích cỡ đầu của mấy cô gái cũng không giống nhau, cũng may cô vẫn có thể đội tạm được, anh nhẹ tay đội lên đầu cô còn rất săn sóc cài nút cho cô gái nhỏ, thấy hai gò má của cô bị ép lại một chút thì nói: “Em chạy nhanh quá, anh không kịp nhìn vẻ mặt của em.”
"..." Khương Đường nghẹn lời , bị anh kéo lên ngồi ở phía sau: “Đi thôi.”
Sau khi chiếc xe được khởi động thì gào lên một âm thanh lớn, cô chưa từng được ngồi xe máy, còn cho là khi anh phóng đi cô sẽ bị gió tạt vào mặt, theo bản năng đóng chặt hai mắt.
Kết quả là... Vẫn bình thường?
Cô lại lén lút mở mắt ra, phát hiện ra tốc độ cũng không đến nỗi hai bên cảnh sắc ven đường đều mờ đi, còn luôn duy trì ở một tốc độ ổn định, không giống với tính cách của anh lắm.
Đại khái là vì để tâm tới cảm thụ của cô.
Khương Đường suy nghĩ một chút, lại cảm thấy có gì đó không đúng, cô ló đầu ra hỏi: “Nhưng mà, nếu bị phát hiện đi motor có khi nào sẽ bị bắt hay không?"
Lâm Uyên
miễn cưỡng nói: “Ừ, sẽ bị bắt đó, học sinh ngoan."
Quả nhiên.
Cô không khỏi lo lắng nói: "Vậy anh vẫn nên lái nhanh một chút đi." Như vậy dù cho có bị phát hiện cũng sẽ không dễ bị bắt lại.
“Em chắc chưa?”
Khương Đường liều mạng gật đầu: "Chắc ạ! Em không sợ đâu!”
Cô vừa dứt lời, tốc độ xe nhanh chóng tăng lên gấp mấy lần, tốc độ tăng lên đến gấp ba lần ban nãy, Khương Đường bị bất ngờ, cuống quít ôm lấy eo của anh, đầu đặt ở trên lưng anh, cả trái tim đều vọt lên cổ họng.
Xe motor chạy như bay ở trên đường, sáng sớm mùng một đầu năm, ngoài đường gần như không có một bóng người, trên đường lớn xa xa không thấy điểm cuối chỉ có mình bọn họ.
Khương Đường dần dần bình tĩnh lại, cô cũng không quá lo về chuyện sẽ bị tai nạn nữa, bắt đầu không ngừng nghiêng đầu đánh giá, nơi chân trời trắng xóa, nắng sớm không quá gắt, vừa vặn in bóng hai người bọn họ lên mặt đất.
Gió rất lớn, mặc dù hầu hết đã bị Lâm Uyên chặn lại nhưng vẫn như cũ thổi đến mức áo khoác của cô bay lên phấp phới, cô mở lòng bàn tay ra, nhìn ánh mặt trời yếu ớt lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay, tiếng gió vẫn rít gào bên tai nhưng trái tim của cô lại vô cùng yên tĩnh.
Mặc kệ là người hay vật, cảm giác khi được lựa chọn thật tuyệt
...
Chiếc Harley đen đậu bên ngoài khu chung cư, lúc Khương Đường xuống xe mới phát hiện trong lòng bàn mình tay toả ra mồ hôi lạnh. Lâm Uyên giúp cô lấy mũ bảo hiểm xuống, thuận tay đặt lên trên đùi, chống tay lên.
Một tay khác đưa qua.
Khương Đường thuận theo cúi xuống, cho là anh muốn sờ mặt mình, kết quả lại thấy anh chỉ đặt tay lên đầu cô sờ một vòng, trong giọng nói còn mang theo chút cười nhẹ: “Nghĩ gì thế, sáng này còn chưa được sờ đủ à?”
Cô hờn dỗi lườm anh một cái.
"Giúp em xác định cỡ mũ.” Anh đã nắm được cỡ mũ của cô: “Em muốn màu gì?”
Khương Đường: "Hồng nhạt ạ."
Vốn anh muốn mua cho cô một chiếc mũ màu trắng, thấy cô ta không chút do dự báo màu sắc, hơi dừng một chút, cô gái này lại muốn phối hợp chiếc xe ngầu của anh với một chiếc mũ bảo hiểm màu hồng nhạt à?
“Em thích là được.” Anh nói.
Khương Đường phất tay tạm biệt với anh, trên đường đi về nhà cô tiện tay sờ vào trong túi, lấy ra một bao lì xì rất dày.
Ồ.
Cho vào lúc nào vậy nhỉ.
Cô cầm bao lì xì trong tay, vui vẻ cong khóe mắt, quay đầu nhìn lại Lâm Uyên, anh vẫn chưa rời đi, dáng người cao thẳng ngồi trên xe mô tô, cúi đầu nhìn điện thoại di động.
Một tư thế tùy tiện nói chuyện lại như nam thần trong hoạ báo, mỗi người lúc đi ngang qua đều sẽ ngó lại nhìn mấy lần.
... Chọn hồng nhạt quả nhiên là chính xác.
Anh kết hợp với chiếc mô tô kia quả thực chính là hình ảnh tuyệt mỹ trong mắt mấy cô gái, chỉ cần bên người anh có một thứ đồ mang theo hơi thở nữ tính rõ ràng cô có thể trực tiếp hoặc gián tiếp ám chỉ anh là hoa đã có chủ, bớt đi một đám người mơ tưởng.
Còn về những chuyện khác.
Cô thật ra không thích hồng nhạt chút nào đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.