Chương 61:
Đa Nhục Bồ Đào Hảo Hảo Hát
08/05/2021
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Ban ngày của mùa đông rất ngắn.
Chẳng qua mới chỉ có mấy tiếng mà cả thế giới đã tối lại, tuyết trên mặt đất với những dấu giày không giống nhau tạo thành những vết chân sâu cạn không đồng nhất, trong bóng đêm vô tận có hai bóng người dựa vào nhau như thể tình nhân.
Trong một cửa hàng lẩu nóng ấm, hơi nước sôi tỏa ra quanh quẩn cả quán.
“Sáng ngày mốt anh đi ạ?”
“Ừ.” Lâm Uyên gắp một miếng thịt bò thả vào trong bát cô, ánh mắt đảo qua khuôn mặt hồng hào của cô, có chút chờ mong, muốn nhìn thấy một chút cảm xúc khác thường từ trên mặt cô.
Khương Đường cúi đầu xuống, không nhìn ra cô có biểu tình gì.
Sau đó cô gật gật đầu coi như đáp lại.
“Sao thế?" Anh hỏi.
“Em muốn xem xem giáo viên có tìm em không.” Khương Đường đặt điện thoại di động lên bàn: “Nhưng mà điện thoại hết pin rồi.”
Đề tài kia cứ như vậy nhẹ nhàng bị vòng qua.
Lâm Uyên khép hờ nửa mắt, không nhận được câu trả lời mà mình muốn. Anh đã từng nghĩ tới cô sẽ không nỡ rời xa anh tới mức nào, nữ sinh nhỏ nhớ sẽ ngốc nghếch ôm chặt anh, vừa khóc vừa hỏi anh có thể đừng đi hay không.
Nhưng từ đầu đến cuối cô vô cùng bình thản.
Dưới gầm bàn, chân bị đá mấy cái.
Khương Đường nhẹ giọng nói: "Lâm Uyên, có phải là anh có chuyện gì không vui không?”
"Không có” Anh dùng một tay mở một lon coca ra.
"Rõ ràng là có mà.” Cô đặt đũa xuống: “Từ hôm qua tới giờ anh lạ lắm, em nhìn ra rồi đấy.”
“Thế sao em không hỏi anh sớm hơn?”
“… Em xin lỗi.” Khương Đường chậm rãi nói: “Tại em cũng vừa mới quyết định xong thôi, em hơi sợ, không dám nói cho anh, sợ anh sẽ giận.”
Lâm Uyên nhíu mày: “Em sợ cái gì?”
“Em sợ nhiều thứ lắm, sợ cuộc thi sẽ rất khó khăn, sợ thủ tục đăng kí quá phức tạp, sợ sau này anh không thích em nữa, em ở nơi đó chẳng quen ai lại chẳng biết làm gì.” Cô thành thật nói.
“Anh có thể tìm cho em một người chuyên nghiệp lập sẵn kế hoạch về trường học và cách đăng kí cho em, em chỉ cần chọn một nơi em thích là được rồi.” Anh trấn định nói: "Còn có, anh sẽ không bỏ rơi em.”
Khương Đường chớp chớp mắt: "Không cần đâu, em đã tìm hiểu hết rồi, chuyện gì cũng có thể từ từ giải quyết được mà, không vội."
“Bây giờ em đã nghĩ kỹ rồi à, không sợ anh di tình biệt luyến à?” Anh khẽ cười một tiếng nói: “Lòng người rất khó đo lường đó.”
Khương Đường mỉm cười: “Anh sao, em đã nghĩ rõ ràng rồi. Nếu như anh thật sự không cần em nữa thì, hẳn là em cũng chẳng thể làm gì được, chẳng qua là, từ nhỏ tới giờ xung quanh em không thiếu người theo đuổi, đến lúc đó... Hẳn cũng có thể tìm được bạn trai mới nhanh thôi.”
“Em nói cái gì cơ?” Lâm Uyên đột nhiên nắm chặt cổ tay cô: “Đã ở bên anh rồi mà còn muốn tìm thêm lốp xe dự phòng à? Khương Đường, có phải là em cảm thấy anh quá hiền với em rồi hay không?”
Khương Đường cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh xúc động mạnh như vậy, là loại lửa giận sinh động tùy ý thuộc về thiếu niên, chỉ cần một chút xíu xiu mồi thôi cũng có thể đốt được một ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Anh thoạt nhìn như thể muốn nuốt cô vào trong bụng.
Khương Đường ngay lập tức đứng dậy, ngồi vào bên cạnh anh, dịu dàng ngoan ngoãn lấy anh: “Em chỉ nói bừa một tí thôi. Anh đừng giận mà."
“Từ lúc mới bắt đầu em đã nói với anh rồi còn gì, em thích anh.” Cô nhích lại gần sát vào lồng ngực của anh, cảm nhận được anh dần dần mềm xuống, khoác tay lên trên lưng cô: “Sao em có thể nghĩ tới người nào khác được chứ?”
Lâm Uyên bất đắc dĩ: "Em là cố ý chọc giận anh."
Khương Đường từ chối cho ý kiến.
“Nếu không, em cầu xin anh một chút đi.” Anh nắm vào vành tai của cô: “Có khi anh sẽ suy nghĩ một chút, sẽ không đi nữa?”
Khương Đường ngây ngẩn cả người, lập tức buông tay ra, ánh mắt đi dạo một chút, nghiêm túc nói: "Em sẽ đi tìm anh.”
Anh cứ ở đó chờ em là được.
Quả nhiên cô khác với mấy cô gái khác, anh đã nói rõ đến thế rồi mà cô không hiểu, đã nói thích như thế cô làm nũng đến thế rồi mà cô lại chẳng có chút phản ứng nào.
Nhưng mà anh suy nghĩ lại một cái, căn bản không cần phải so sánh cô với bất kì người nào, cô cứ như thế này anh cũng rất thích.
...
Khương Đường đứng ở cửa tiểu khu, nhìn theo bóng lưng Lâm Uyên rời đi, cô quay người đi vào cửa hàng tiện muốn mua sữa tươi cho sáng hôm sau, bây giờ đã hơn mười giờ, trong cửa hàng không có ai, chỉ có hai nam nhân viên vừa loay hoay nấu xiên que vừa nói chuyện phiếm.
"Weibo sao thế nhỉ, tự nhiên lại sập cmn rồi, vào mãi không được.”
“Chắc là lại có minh tinh nào đó công khai chuyện yêu đương với mọi người đi, lát nữa lại vào xem.”
“… Hình như không phải là nói chuyện yêu đương đâu.”
Âm thanh của nhân viên cửa hàng không khỏi gia tăng: “Trong wechat của tớ có người nói là có tin Khương Mộng Hi té xỉu ở sân bay, còn bị rất nhiều fans nhìn thấy!”
“Chuyện này tớ đã nghe rồi, mấy cái xỉu ở sân bay này chắc lại là chiến lược marketing gì ấy mà.” Người còn lại không để ý lắm: “Gần đây không phải là phim điện ảnh của cô ấy sắp chiếu sao, hẳn là đang chuẩn bị tuyên truyền tăng doanh thu đi.”
Khương Đường ngây ra như phỗng, muốn lấy điện thoại di động ra xác nhận, lại phát hiện máy của mình đã sớm tắt vì hết pin.
“Hình như là thật đó, cổ bị xỉu ở sân bay rồi còn được đưa lên xe cấp cứu tới bệnh viện nhân dân nữa đó."
Một tiếng "Loảng xoảng" vang lên.
Sữa bò trong tay rơi xuống mặt đất lăn lóc, cắt ngang lời tám nhảm của hai người kia, nhân viên cửa hàng ngước mắt lên muốn trừng người nào không có mắt lại đi làm đổ đồ của quán, đến lúc nhìn thấy người lại thấy là một cô gái nhỏ đáng yêu thì trong nháy mắt thay đổi vẻ mặt: “Em gái ơi, em muốn mua gì thế, để anh tìm giúp cho.”
Tên còn lại không có ý tốt cười cười.
Lúc này Khương Đường đã chẳng thể nghe được bọn họ đang nói cái gì nữa, đầu óc trống rỗng rời khỏi cửa hàng tiện lợi, hai bàn tay bóp chặt lấy nhau, muốn mình tỉnh táo lại một chút, trong ba lô của cô vẫn còn chút tiền mặt, có thể đón xe đi.
Cô đứng ở đầu đường, nhanh chóng bắt được một chiếc taxi, ngồi vào trong.
“Em muốn đi đâu?”
"..." Khương Đường nghiêm túc suy tư một chút, lần nào Khương Mộng Hi đi máy bay đều đáp ở sân bay Thành Tây, bệnh viện gần nơi đó nhất…
“Tới bệnh viện nhân dân ở ngoại thành đi ạ, cảm ơn."
Cô nhanh chóng báo địa chỉ, tự nghĩ mình rất bình tĩnh, nhưng thật ra cô vẫn còn rất nhỏ, tài xế qua gương chiếu hậu nhìn cô một cái, nhắc nhở: “Bạn học, nhớ thắt dây an toàn."
“…Vâng ạ.” Cô hoang mang lo sợ thắt dây an toàn.
Trong đầu vô cùng mờ mịt, sao tự nhiên đang tốt mẹ lại xỉu vậy chứ? Khương Đường chỉ hy vọng có thể mau chóng tới bệnh viện, muốn tới nhìn tận mắt xem đã có chuyện gì.
Trong bệnh viện nhân dân ở ngoại thành.
Bên ngoài đã sớm đứng một đám truyền thông tay cần đủ loại camera chầu trực, bệnh viện không cho vào, bọn họ chỉ có thể, ở cửa ra vào đợi người ra, mồm năm miệng mười hỏi nhân viên của đoàn đội Khương Mộng Hi.
“Cô Hi bị làm sao thế ạ, xin hỏi có thể nói rõ cho mọi người biết không?”
“Các fans hâm mộ cũng rất muốn biết tình huống."
“Có phải là vì dạo gần đây công ty sắp xếp lịch trình quá chặt chẽ hay không, vì vậy cô ấy mới mệt tới ngất xỉu?”
“Sao vẫn chưa ra vậy, có phải là rất nghiêm trọng hay không?"
Khương Đường kéo khăn quàng cổ, chặn lại một nửa khuôn mặt, vòng vào bệnh viện từ phía sau đám người kia, sau khi vào liền thấy trợ lý của Khương Mộng Hi đang bàn giao chuyện gì đó với người ta, cô vội vã đi tới, trầm giọng nói: “Chào chị.”
Trợ lý thấy cô tới thì sợ hết hồn, tranh thủ thời gian liếc nhìn bên ngoài, phát hiện ra không có ai chú ý tới thì lập tức giữ chặt cô kéo vào lối đi khẩn cấp: “Sao em lại tới đây? Đường Đường, chị không gọi cho em mà.”
Khương Đường: "Còn phải chờ chị thông báo sao? Chị nói cho em biết đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
“Em đừng có đoán mò.” Trợ lý nói: "Chị Mộng chỉ bị hạ đường huyết thôi, dạo này chị ấy đang giảm cân, hôm nay không ăn gì cả nên mới không cẩn thận té xỉu."
“…Vậy sao phải đưa vào bệnh viện?"
"Đương nhiên là vì muốn để hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào rồi.” Trợ lý hạ thấp giọng: “Chỉ là một đợt lăng xê nhỏ thôi, vào đây xong cũng chỉ làm kiểm tra toàn thân là được rồi, bây giờ chị ấy đang ngủ, tiện thể chờ báo cáo khám sức khỏe.”
Khương Đường bán tín bán nghi: "Bao giờ thì có kết quả kiểm tra ạ?”
“Muộn nhất chiều ngày mai.” Trợ lý nói: "Bọn chị đã giục gấp rồi đấy.”
“Ừm, được.” Cô nói: “Em ở lại chờ với chị.”
"Đường Đường, không cần đâu…”
“Có chứ!” Khương Đường chắc nịch nói: “Em muốn xác nhận mẹ không có vấn đề gì rồi mới đi.”
Trợ lý thấy thái độ của cô cứng rắn thì chỉ thở dài nói: "Vậy được rồi, em đi theo chị đi.”
Ban ngày của mùa đông rất ngắn.
Chẳng qua mới chỉ có mấy tiếng mà cả thế giới đã tối lại, tuyết trên mặt đất với những dấu giày không giống nhau tạo thành những vết chân sâu cạn không đồng nhất, trong bóng đêm vô tận có hai bóng người dựa vào nhau như thể tình nhân.
Trong một cửa hàng lẩu nóng ấm, hơi nước sôi tỏa ra quanh quẩn cả quán.
“Sáng ngày mốt anh đi ạ?”
“Ừ.” Lâm Uyên gắp một miếng thịt bò thả vào trong bát cô, ánh mắt đảo qua khuôn mặt hồng hào của cô, có chút chờ mong, muốn nhìn thấy một chút cảm xúc khác thường từ trên mặt cô.
Khương Đường cúi đầu xuống, không nhìn ra cô có biểu tình gì.
Sau đó cô gật gật đầu coi như đáp lại.
“Sao thế?" Anh hỏi.
“Em muốn xem xem giáo viên có tìm em không.” Khương Đường đặt điện thoại di động lên bàn: “Nhưng mà điện thoại hết pin rồi.”
Đề tài kia cứ như vậy nhẹ nhàng bị vòng qua.
Lâm Uyên khép hờ nửa mắt, không nhận được câu trả lời mà mình muốn. Anh đã từng nghĩ tới cô sẽ không nỡ rời xa anh tới mức nào, nữ sinh nhỏ nhớ sẽ ngốc nghếch ôm chặt anh, vừa khóc vừa hỏi anh có thể đừng đi hay không.
Nhưng từ đầu đến cuối cô vô cùng bình thản.
Dưới gầm bàn, chân bị đá mấy cái.
Khương Đường nhẹ giọng nói: "Lâm Uyên, có phải là anh có chuyện gì không vui không?”
"Không có” Anh dùng một tay mở một lon coca ra.
"Rõ ràng là có mà.” Cô đặt đũa xuống: “Từ hôm qua tới giờ anh lạ lắm, em nhìn ra rồi đấy.”
“Thế sao em không hỏi anh sớm hơn?”
“… Em xin lỗi.” Khương Đường chậm rãi nói: “Tại em cũng vừa mới quyết định xong thôi, em hơi sợ, không dám nói cho anh, sợ anh sẽ giận.”
Lâm Uyên nhíu mày: “Em sợ cái gì?”
“Em sợ nhiều thứ lắm, sợ cuộc thi sẽ rất khó khăn, sợ thủ tục đăng kí quá phức tạp, sợ sau này anh không thích em nữa, em ở nơi đó chẳng quen ai lại chẳng biết làm gì.” Cô thành thật nói.
“Anh có thể tìm cho em một người chuyên nghiệp lập sẵn kế hoạch về trường học và cách đăng kí cho em, em chỉ cần chọn một nơi em thích là được rồi.” Anh trấn định nói: "Còn có, anh sẽ không bỏ rơi em.”
Khương Đường chớp chớp mắt: "Không cần đâu, em đã tìm hiểu hết rồi, chuyện gì cũng có thể từ từ giải quyết được mà, không vội."
“Bây giờ em đã nghĩ kỹ rồi à, không sợ anh di tình biệt luyến à?” Anh khẽ cười một tiếng nói: “Lòng người rất khó đo lường đó.”
Khương Đường mỉm cười: “Anh sao, em đã nghĩ rõ ràng rồi. Nếu như anh thật sự không cần em nữa thì, hẳn là em cũng chẳng thể làm gì được, chẳng qua là, từ nhỏ tới giờ xung quanh em không thiếu người theo đuổi, đến lúc đó... Hẳn cũng có thể tìm được bạn trai mới nhanh thôi.”
“Em nói cái gì cơ?” Lâm Uyên đột nhiên nắm chặt cổ tay cô: “Đã ở bên anh rồi mà còn muốn tìm thêm lốp xe dự phòng à? Khương Đường, có phải là em cảm thấy anh quá hiền với em rồi hay không?”
Khương Đường cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh xúc động mạnh như vậy, là loại lửa giận sinh động tùy ý thuộc về thiếu niên, chỉ cần một chút xíu xiu mồi thôi cũng có thể đốt được một ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Anh thoạt nhìn như thể muốn nuốt cô vào trong bụng.
Khương Đường ngay lập tức đứng dậy, ngồi vào bên cạnh anh, dịu dàng ngoan ngoãn lấy anh: “Em chỉ nói bừa một tí thôi. Anh đừng giận mà."
“Từ lúc mới bắt đầu em đã nói với anh rồi còn gì, em thích anh.” Cô nhích lại gần sát vào lồng ngực của anh, cảm nhận được anh dần dần mềm xuống, khoác tay lên trên lưng cô: “Sao em có thể nghĩ tới người nào khác được chứ?”
Lâm Uyên bất đắc dĩ: "Em là cố ý chọc giận anh."
Khương Đường từ chối cho ý kiến.
“Nếu không, em cầu xin anh một chút đi.” Anh nắm vào vành tai của cô: “Có khi anh sẽ suy nghĩ một chút, sẽ không đi nữa?”
Khương Đường ngây ngẩn cả người, lập tức buông tay ra, ánh mắt đi dạo một chút, nghiêm túc nói: "Em sẽ đi tìm anh.”
Anh cứ ở đó chờ em là được.
Quả nhiên cô khác với mấy cô gái khác, anh đã nói rõ đến thế rồi mà cô không hiểu, đã nói thích như thế cô làm nũng đến thế rồi mà cô lại chẳng có chút phản ứng nào.
Nhưng mà anh suy nghĩ lại một cái, căn bản không cần phải so sánh cô với bất kì người nào, cô cứ như thế này anh cũng rất thích.
...
Khương Đường đứng ở cửa tiểu khu, nhìn theo bóng lưng Lâm Uyên rời đi, cô quay người đi vào cửa hàng tiện muốn mua sữa tươi cho sáng hôm sau, bây giờ đã hơn mười giờ, trong cửa hàng không có ai, chỉ có hai nam nhân viên vừa loay hoay nấu xiên que vừa nói chuyện phiếm.
"Weibo sao thế nhỉ, tự nhiên lại sập cmn rồi, vào mãi không được.”
“Chắc là lại có minh tinh nào đó công khai chuyện yêu đương với mọi người đi, lát nữa lại vào xem.”
“… Hình như không phải là nói chuyện yêu đương đâu.”
Âm thanh của nhân viên cửa hàng không khỏi gia tăng: “Trong wechat của tớ có người nói là có tin Khương Mộng Hi té xỉu ở sân bay, còn bị rất nhiều fans nhìn thấy!”
“Chuyện này tớ đã nghe rồi, mấy cái xỉu ở sân bay này chắc lại là chiến lược marketing gì ấy mà.” Người còn lại không để ý lắm: “Gần đây không phải là phim điện ảnh của cô ấy sắp chiếu sao, hẳn là đang chuẩn bị tuyên truyền tăng doanh thu đi.”
Khương Đường ngây ra như phỗng, muốn lấy điện thoại di động ra xác nhận, lại phát hiện máy của mình đã sớm tắt vì hết pin.
“Hình như là thật đó, cổ bị xỉu ở sân bay rồi còn được đưa lên xe cấp cứu tới bệnh viện nhân dân nữa đó."
Một tiếng "Loảng xoảng" vang lên.
Sữa bò trong tay rơi xuống mặt đất lăn lóc, cắt ngang lời tám nhảm của hai người kia, nhân viên cửa hàng ngước mắt lên muốn trừng người nào không có mắt lại đi làm đổ đồ của quán, đến lúc nhìn thấy người lại thấy là một cô gái nhỏ đáng yêu thì trong nháy mắt thay đổi vẻ mặt: “Em gái ơi, em muốn mua gì thế, để anh tìm giúp cho.”
Tên còn lại không có ý tốt cười cười.
Lúc này Khương Đường đã chẳng thể nghe được bọn họ đang nói cái gì nữa, đầu óc trống rỗng rời khỏi cửa hàng tiện lợi, hai bàn tay bóp chặt lấy nhau, muốn mình tỉnh táo lại một chút, trong ba lô của cô vẫn còn chút tiền mặt, có thể đón xe đi.
Cô đứng ở đầu đường, nhanh chóng bắt được một chiếc taxi, ngồi vào trong.
“Em muốn đi đâu?”
"..." Khương Đường nghiêm túc suy tư một chút, lần nào Khương Mộng Hi đi máy bay đều đáp ở sân bay Thành Tây, bệnh viện gần nơi đó nhất…
“Tới bệnh viện nhân dân ở ngoại thành đi ạ, cảm ơn."
Cô nhanh chóng báo địa chỉ, tự nghĩ mình rất bình tĩnh, nhưng thật ra cô vẫn còn rất nhỏ, tài xế qua gương chiếu hậu nhìn cô một cái, nhắc nhở: “Bạn học, nhớ thắt dây an toàn."
“…Vâng ạ.” Cô hoang mang lo sợ thắt dây an toàn.
Trong đầu vô cùng mờ mịt, sao tự nhiên đang tốt mẹ lại xỉu vậy chứ? Khương Đường chỉ hy vọng có thể mau chóng tới bệnh viện, muốn tới nhìn tận mắt xem đã có chuyện gì.
Trong bệnh viện nhân dân ở ngoại thành.
Bên ngoài đã sớm đứng một đám truyền thông tay cần đủ loại camera chầu trực, bệnh viện không cho vào, bọn họ chỉ có thể, ở cửa ra vào đợi người ra, mồm năm miệng mười hỏi nhân viên của đoàn đội Khương Mộng Hi.
“Cô Hi bị làm sao thế ạ, xin hỏi có thể nói rõ cho mọi người biết không?”
“Các fans hâm mộ cũng rất muốn biết tình huống."
“Có phải là vì dạo gần đây công ty sắp xếp lịch trình quá chặt chẽ hay không, vì vậy cô ấy mới mệt tới ngất xỉu?”
“Sao vẫn chưa ra vậy, có phải là rất nghiêm trọng hay không?"
Khương Đường kéo khăn quàng cổ, chặn lại một nửa khuôn mặt, vòng vào bệnh viện từ phía sau đám người kia, sau khi vào liền thấy trợ lý của Khương Mộng Hi đang bàn giao chuyện gì đó với người ta, cô vội vã đi tới, trầm giọng nói: “Chào chị.”
Trợ lý thấy cô tới thì sợ hết hồn, tranh thủ thời gian liếc nhìn bên ngoài, phát hiện ra không có ai chú ý tới thì lập tức giữ chặt cô kéo vào lối đi khẩn cấp: “Sao em lại tới đây? Đường Đường, chị không gọi cho em mà.”
Khương Đường: "Còn phải chờ chị thông báo sao? Chị nói cho em biết đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
“Em đừng có đoán mò.” Trợ lý nói: "Chị Mộng chỉ bị hạ đường huyết thôi, dạo này chị ấy đang giảm cân, hôm nay không ăn gì cả nên mới không cẩn thận té xỉu."
“…Vậy sao phải đưa vào bệnh viện?"
"Đương nhiên là vì muốn để hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào rồi.” Trợ lý hạ thấp giọng: “Chỉ là một đợt lăng xê nhỏ thôi, vào đây xong cũng chỉ làm kiểm tra toàn thân là được rồi, bây giờ chị ấy đang ngủ, tiện thể chờ báo cáo khám sức khỏe.”
Khương Đường bán tín bán nghi: "Bao giờ thì có kết quả kiểm tra ạ?”
“Muộn nhất chiều ngày mai.” Trợ lý nói: "Bọn chị đã giục gấp rồi đấy.”
“Ừm, được.” Cô nói: “Em ở lại chờ với chị.”
"Đường Đường, không cần đâu…”
“Có chứ!” Khương Đường chắc nịch nói: “Em muốn xác nhận mẹ không có vấn đề gì rồi mới đi.”
Trợ lý thấy thái độ của cô cứng rắn thì chỉ thở dài nói: "Vậy được rồi, em đi theo chị đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.