Chương 85:
Đa Nhục Bồ Đào Hảo Hảo Hát
08/05/2021
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Lúc Khương Đường tỉnh lại, trước mắt là một vùng tăm tối.
Chuông điện thoại không ngừng reo vang ồn ào, đầu cô đau như búa bổ lật chăn lên, tìm thấy điện thoại, nhận điện, âm thanh có chút giọng mũi, là tác dụng phụ của lần ân ái đêm qua.
Cô đơn giản đồng ý vài tiếng: “Tôi qua ngay.”
Liếc nhìn đồng hồ, đã là buổi chiều của ngày hôm sau, cửa sổ căn phòng bị kéo rèm nặng nề, không nhìn ra chiều nay thời tiết như thế nào.
Cô ôm chăn ngồi dậy, không thấy Lâm Uyên, toàn thân trần trụi, đau nhức như thể bị ô tô cán qua, thân dưới bị đau tới nhíu mày.
Còn có chút lành lạnh.
Hẳn là sau đó được anh bôi thuốc đi.
Khương Đường chẳng có chút ấn tượng nào với chuyện sau khi mình hôn mê, một giây trước khi ngất đi đó cô còn tự hỏi không biết có phải mình sẽ bị anh đè dưới thân làm tới chết luôn hay không.
Cô đứng dậy, khom lưng tìm quần áo, run run rẩy rẩy mặc vào, tâm trạng dần dần bình tĩnh lại, cô vừa mới bước ra cầu thang chưa được mấy bước đã nhìn thấy một bóng người vẫn luôn ngồi ở trên ghế salon da mềm, sau khi ngoảnh mặt đi, cắn môi âm thầm lấy giày trong tủ giày ra.
Lâm Uyên ôm lấy cô từ phía sau, trên thân quanh quẩn một mùi hương thanh mát của cây cỏ, khiến người ta rất tỉnh táo.
"Trời sắp tối rồi, em đi đâu? Anh đi
với em.”
“Tới bệnh viện.” Cô lên tiếng, cổ họng lại khàn khàn chan chát: “Em tự đi.”
Anh nhướng lông mi, sau đó nhăn mày nói với cô: “Em vẫn làm thế với anh sao?”
"Lâm Uyên.” Cô nghiêng đầu, nhìn người đàn ông trước mắt, nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao tối hôm qua anh lại đối xử với em như thế?”
Bàn tay đặt trên eo cô siết chặt hơn, cảm nhận được sự lạnh lẽo của cô, Lâm Uyên ôm cô càng chặt, sáng sớm hôm nay tỉnh lại anh đã hối hận rồi, nhưng thói quen được dưỡng ra trong nhiều năm sống trong nhung lụa khiến anh không thể cúi đầu xin lỗi.
“Sau này sẽ không như thế nữa.” Anh tinh tế ngậm lấy vành tai của cô, chậm rãi nói: “Anh hứa.”
Khương Đường chỉ nói: "Em phải ra ngoài.”
Anh dừng một chút, muốn phát hỏa lại gắt gao ngăn chặn lại, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng buông lỏng tay ra.
Cô gái nhỏ bé mềm mại muốn rời khỏi lồng ngực của anh.
Đưa mắt nhìn cô mở cửa, đi ra ngoài.
Lâm Uyên cuối cùng cũng nghe thấy âm thanh vừa bất đắc dĩ vừa đau khổ của mình: “Bảo bối, anh chờ em về.”
Lúc Khương Đường tỉnh lại, trước mắt là một vùng tăm tối.
Chuông điện thoại không ngừng reo vang ồn ào, đầu cô đau như búa bổ lật chăn lên, tìm thấy điện thoại, nhận điện, âm thanh có chút giọng mũi, là tác dụng phụ của lần ân ái đêm qua.
Cô đơn giản đồng ý vài tiếng: “Tôi qua ngay.”
Liếc nhìn đồng hồ, đã là buổi chiều của ngày hôm sau, cửa sổ căn phòng bị kéo rèm nặng nề, không nhìn ra chiều nay thời tiết như thế nào.
Cô ôm chăn ngồi dậy, không thấy Lâm Uyên, toàn thân trần trụi, đau nhức như thể bị ô tô cán qua, thân dưới bị đau tới nhíu mày.
Còn có chút lành lạnh.
Hẳn là sau đó được anh bôi thuốc đi.
Khương Đường chẳng có chút ấn tượng nào với chuyện sau khi mình hôn mê, một giây trước khi ngất đi đó cô còn tự hỏi không biết có phải mình sẽ bị anh đè dưới thân làm tới chết luôn hay không.
Cô đứng dậy, khom lưng tìm quần áo, run run rẩy rẩy mặc vào, tâm trạng dần dần bình tĩnh lại, cô vừa mới bước ra cầu thang chưa được mấy bước đã nhìn thấy một bóng người vẫn luôn ngồi ở trên ghế salon da mềm, sau khi ngoảnh mặt đi, cắn môi âm thầm lấy giày trong tủ giày ra.
Lâm Uyên ôm lấy cô từ phía sau, trên thân quanh quẩn một mùi hương thanh mát của cây cỏ, khiến người ta rất tỉnh táo.
"Trời sắp tối rồi, em đi đâu? Anh đi
với em.”
“Tới bệnh viện.” Cô lên tiếng, cổ họng lại khàn khàn chan chát: “Em tự đi.”
Anh nhướng lông mi, sau đó nhăn mày nói với cô: “Em vẫn làm thế với anh sao?”
"Lâm Uyên.” Cô nghiêng đầu, nhìn người đàn ông trước mắt, nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao tối hôm qua anh lại đối xử với em như thế?”
Bàn tay đặt trên eo cô siết chặt hơn, cảm nhận được sự lạnh lẽo của cô, Lâm Uyên ôm cô càng chặt, sáng sớm hôm nay tỉnh lại anh đã hối hận rồi, nhưng thói quen được dưỡng ra trong nhiều năm sống trong nhung lụa khiến anh không thể cúi đầu xin lỗi.
“Sau này sẽ không như thế nữa.” Anh tinh tế ngậm lấy vành tai của cô, chậm rãi nói: “Anh hứa.”
Khương Đường chỉ nói: "Em phải ra ngoài.”
Anh dừng một chút, muốn phát hỏa lại gắt gao ngăn chặn lại, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng buông lỏng tay ra.
Cô gái nhỏ bé mềm mại muốn rời khỏi lồng ngực của anh.
Đưa mắt nhìn cô mở cửa, đi ra ngoài.
Lâm Uyên cuối cùng cũng nghe thấy âm thanh vừa bất đắc dĩ vừa đau khổ của mình: “Bảo bối, anh chờ em về.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.