Chương 68: Ánh trăng trắng
Dã Bồ Tát
22/06/2024
“Xem ai đến kìa?” Bà ngoại kéo Điền Tư đến trước giường bệnh, nói với giọng điệu vui mừng.
“Cháu ngoại đến thăm ông đấy, ông có vui không?” Nói đến câu này, Điền Tư có thể cảm nhận bà ngoại đang run lên.
“Ông ngoại.” Điền Tư mỉm cười gọi một tiếng, giọng nói lại có chút trầm buồn. Ông ngoại gầy quá, cả người gần như lõm vào trong giường bệnh.
Điều dưỡng giúp ông đắp chiếc chăn trắng đến ngực, cổ kẹp hai miếng gạc dán vào vết loét bên dưới, phía trên cắm ống thở to trong suốt, nhìn lên trên nữa, miệng ông ngoại há ra không mang tiếng động gì, lộ ra một hàm răng, ngay cả mũi cũng cắm ống thông mũi.
Ông ngoại nhìn Điền Tư, trong tròng mắt chuyển động rồi lại nhìn về phía cậu anh, chớp chớp mắt, lông mày bạc trắng như bị kéo cong lên.
Đây đã là biểu cảm khuôn mặt mà Trì Tông Dự cố gắng hết cỡ lắm mới có thể làm. Ông bị bệnh tắc mạch não, nằm trong ICU đã ba năm, sớm đã mất khả năng giao tiếp với người khác. Theo thang điểm hôn mê của Glasgow, Trì Tông Dự đã ở mức tám đến mười điểm, ông có thể tự mở mắt nhưng không thể thở dài, không có khả năng diễn đạt ngôn ngữ, khi bị châm chích sẽ có phản ứng tránh né.
Một tiếng đồng hồ thăm nom quá gấp gáp.
Đới Sơn Nguyệt lấy ra hộp cơm giữ nhiệt bằng inox cầm trên tay, bốn món ăn được xếp ngay ngắn trên bàn gấp.
Canh suông thịt viên, thịt kho tàu, tứ hỉ khảo phù (*), bên ngoài có tôm xào dầu. Ông ngoại cắm máy thở ngoài da, không có khả năng nuốt, Đới Sơn Nguyệt chỉ dùng đũa chấm chấm nước sốt, điểm lên đầu lưỡi của ông ngoại cho ông nếm vị. Bất kì món thức ăn cụ thể nào đối với ông cũng là nguy hiểm, Điền Tư liếc nhìn túi dinh dưỡng dạ dày ruột treo bên cạnh, chất lỏng nhão màu be gạo, đây mới chính là thức ăn của ông ngoại.
(*Tôi tra tên món này nhưng không có từ tiếng Việt dịch sang nên đành lấy tên Hán Việt. Tên gốc là 四喜烤麸, là một món ăn truyền thống của ẩm thực Thượng Hải, Trung Quốc. Đây là một món ăn lạnh phổ biến và được yêu thích. 4 nguyên liệu chính của món ăn Tứ hỷ khảo phù là: Khảo phù (烤麸) - một loại gluten lúa mì nướng, đậu phộng, nấm hương khô, kim châm. Tên gọi “Tứ hỷ” (四喜) có nghĩa là “bốn niềm vui”, ám chỉ bốn nguyên liệu chính này tạo nên sự hài hòa và ngon miệng cho món ăn này.)
“Ngon không? Tiểu Dương làm riêng cho ông đấy, này, vừa ăn đồ ăn là đã vui rồi.” Đới Sơn Nguyệt cười rộ lên.
Điền Tư không biết ông ngoại có vui không, ông chỉ há miệng to hơn một chút rồi nhìn bà ngoại.
Bốn món ăn, dùng đũa chấm một chút, coi như là đã ăn rồi.
Đới Sơn Nguyệt để điều dưỡng đỡ Trì Tông Dự ngồi dậy.
“Điền Tư đỗ Thanh Hoa rồi, ông xem có giỏi không.” Đới Sơn Nguyệt nói với ông.
Trì Tông Dự xoay tròng mắt về phía Điền Tư, chớp mắt với anh, miệng hơi há ra.
“Ông ấy còn phản ứng kìa.” Đới Sơn Nguyệt nghiêng đầu nói với Điền Tư, đuôi mày cụp xuống.
“Nào, bố, nhìn con cho kỹ,“ Trì Phong Thành nắm tay Trì Tông Dự, ông đeo găng tay cách ly màu xanh nhạt, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận nhiệt độ cơ thể bố mình, “So số với con nào, bố ra số 1 cho con xem...” Trì Tông Dự nhìn ông, ngón trỏ gầy guộc chìa về phía ông.
“Tốt, lại ra số 2 cho con xem.” Trì Tông Dự khó nhọc nâng ngón giữa lên.
“Số 3 thì sao?” Lúc này ngón áp út và ngón út cùng dựng lên.
“Lại đùa con rồi!” Trì Phong Thành bật cười.
Thời gian thăm nom rất nhanh đã kết thúc.
Trước khi đi, Đới Sơn Nguyệt còn giúp Trì Tông Dự lau người. Điền Tư phụ rót nước nóng và thử nhiệt độ nước.
“Nóng hơn một chút hay lạnh hơn một chút?” Điền Tư không chắc chắn nên anh ngẩng đầu hỏi bà ngoại. “Ấm ấm là được rồi.” Đới Sơn Nguyệt cười đáp rồi dùng khăn nhúng vào nước vắt một cái, “Như giờ là vừa đủ.” Đới Sơn Nguyệt vắt khăn xong, Trì Phong Thành vén chăn lên một chút, xắn ống quần rộng của Trì Tông Dự lên.
Ông ngoại gầy quá, da chân đã trở nên nhăn nheo, lỏng lẻo.
Bà ngoại và cậu anh đều rất bình tĩnh, Điền Tư cũng kìm nén cảm xúc của mình, khi nước nguội, anh lại thêm nước nóng vào.
Một tiếng đồng hồ kết thúc, Điền Tư nói với ông ngoại, “Ông ngoại, hẹn gặp lại.” Trì Tông Dự không nỡ để họ đi, tròng mắt vẫn xoay theo phía họ, bà ngoại giúp ông ngoại vén chăn, “Được rồi, ngủ đi, sáng mai chúng tôi lại đến thăm ông, được không?” Trì Tông Dự chớp mắt, lông mi xám trắng theo đó mà khép lại, như thể đang nói được, con cứ đi đi.
Điền Tư cảm thấy lồng ngực rất ngột ngạt, tay anh mò vào túi, lá cây quế của Hồ Già vẫn còn ở đó.
Khi đi ra ngoài, Đới Sơn Nguyệt nói muốn đi vệ sinh.
Điền Tư và Trì Phong Thành đợi ở hành lang, Trì Phong Thành lại hút thuốc lá điện tử.
Hai nhân viên hộ lý nghỉ ngơi ở chỗ không xa đang nói chuyện phiếm, “Người giàu đúng là giàu thật.”
Người kia hỏi, “Sao lại nói vậy?” Người vừa rồi lập tức tiếp lời, “Gia đình vừa nãy ấy, ông cụ bị tắc mạch não, đưa vào đây đã ba năm, một ngày năm nghìn, cậu tính xem, ba năm là năm trăm vạn! Người ta nằm ở chỗ chúng ta kéo dài sự sống, chết thì chết không xong, sống cũng sống không nổi.”
Người kia nghe xong liền nói một lời khẳng định: “Nếu là tôi thì tôi sẽ không chịu đâu, hai chân cứ giẫm rồi chết cho gọn!”
Điền Tư giả vờ không nghe thấy những lời ấy.
Trì Phong Thành cúi đầu, mở cửa sổ bên hông ra một chút. Điền Tư phát hiện cậu mình đã mọc tóc bạc rồi.
Đới Sơn Nguyệt chỉnh lại biểu cảm trước gương rồi bước ra, vẫn dáng vẻ ôn hòa đó, “Đứng ngây ra đó làm gì, đi, đi ăn tối thôi.”
Bữa tối họ đến một quán ăn tư nhân.
Cậu anh gọi món luôn gọi quá nhiều. Ba người mà gọi cả một bàn đồ ăn.
Tháng mười là lúc cua cái đẹp nhất, Đới Sơn Nguyệt lấy sáu con, ba con hấp, ba con làm món cua say, rồi gọi thêm rượu vàng ấm.
Điền Tư không ăn mà giúp bà ngoại bóc cua, cạo thịt cua và gạch cua ra, bóc xong một con cua, tay anh dính đầy bơ vàng, anh lấy khăn ướt lau rồi gắp một đũa rau ăn. “Bà ngoại gọi cua hoàng đế cho cháu, cháu không ăn à?” Cậu anh chuyển cua đến trước mặt Điền Tư, “Hồi nhỏ không phải cháu thích ăn cua nhất sao? Bây giờ khẩu vị thay đổi rồi à?”
Điền Tư khẽ ừ một tiếng, anh sợ bà ngoại và cậu nhìn ra anh không ổn nên cầm một con cua lên.
Bóc vỏ cua xong, Điền Tư dùng đũa gắp chút gạch bên trong, ăn hai miếng đã cảm nhận được vị thơm ngậy. Anh nghĩ đến Hồ Già, không biết cô có thích ăn cua không? Cua hoàng đế để nguội sẽ không ngon, cua say chín thì không sợ lạnh hay nóng, có thể mang về cho cô, nghĩ đến đây, Điền Tư cười rồi hỏi bà ngoại một câu, “Bà ngoại, gọi thêm cho cháu một phần cua say chín nữa nhé, cháu muốn mang về ăn.”
“Cậu bảo rồi mà,“ Cậu anh cười, “Vẫn là thích ăn cua.”
“Giống Uẩn Uẩn.” Bà ngoại cười nói.
Trên đường về, Điền Tư kiểm tra WeChat.
Hồ Già gửi cho anh hai tin nhắn, vài chữ và một tấm ảnh.
Giai Giai: Về rồi
Anh mở ảnh ra xem, hoá ra là cô về nhà của họ, dùng tivi trong phòng ngủ xem Conan.
Điền Tư cong khoé mắt, bất cứ chuyện gì liên quan đến Hồ Già đều khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ. Ánh đêm chiếu lên khuôn mặt anh dịu dàng như ánh sáng từ trong phim bước ra. Anh cân nhắc vài câu chữ trong đầu rồi nhanh chóng trả lời, ăn tối chưa? Ngày mai anh về, sẽ mang đồ ăn cho em.
Giai Giai: Ăn đồ ăn ngoài
Giai Giai: Không nói nữa, xem tivi đây
Điền Tư: Được
Gửi xong tin nhắn, Điền Tư vẫn nhìn chằm chằm màn hình một lúc, như thể sợ cô lại nhắn gì đó.
Mấy phút lặng lẽ trôi qua, Hồ Già không nói gì, Điền Tư thất vọng, cậu anh bên cạnh liếc nhìn anh.
“Điền Tư đang yêu à.” Cậu anh nói.
“Thật hay giả vậy?” Bà ngoại lập tức tiếp lời, “Với bạn học nữ à? Chắc không phải đâu nhỉ.”
Điền Tư bị người khác vạch trần liền cười tránh né: “Cậu lại truyền bá tin đồn rồi, cháu có bạn gái ở đâu ra chứ?”
“Cháu không phải đang nhắn tin với cô ấy à? Hình nền chat toàn là cô ấy,“ Cậu chỉ Hồ Già ở trong điện thoại của Điền Tư rồi hỏi bà ngoại, “Cô bé này trông đẹp không mẹ? Điền Tư nhìn mà cười híp cả mắt lại, con thấy là đã sa đà người ta rồi.”
Chưa đợi Điền Tư nói gì, bà ngoại đã nhích qua nhìn một cái.
“Đúng là đẹp thật, nhìn giống diễn viên điện ảnh.”
Nghe người nhà khen Hồ Già, trong lòng Điền Tư dù sao cũng cảm thấy vui vẻ.
Cậu anh bắt được biểu cảm của anh liền vỗ tay nói, “Kìa, nhìn xem, vừa nói hay về người ta là cháu nó lại cười rồi.”
Điền Tư xấu hổ, bên tai cũng nóng ran cả lên, nghĩ một lúc mới từ từ giải thích, “Cô ấy không phải bạn gái cháu, nhưng cháu thích cô ấy.”
Trong xe ánh đèn có hơi tối, hai người lớn cười tủm tỉm, Điền Tư vì căng thẳng và ngượng ngùng mà hơi cúi mắt xuống, nhưng cảm xúc trên mặt vô cùng trong sáng và rõ ràng, nhìn thế nào cũng thấy là đã yêu rồi. Cậu anh cảm thán nói: “Người trẻ tuổi đúng là tình cảm dạt dào! Cậu nói với cháu này, tâm tư con gái là khó đoán nhất, biết đâu cô ấy cũng thích cháu.”
Điền Tư lắc đầu nói: “Chắc cô ấy không thích cháu đâu.”
Bà ngoại nói: “Vậy thì cháu đừng đeo đuổi nữa, không có kết quả đâu.”
Điền Tư kiên trì nói: “Không có kết quả cũng không sao.”
Cậu anh nói: “Đúng là mê muội rồi!”
“Cháu ngoại đến thăm ông đấy, ông có vui không?” Nói đến câu này, Điền Tư có thể cảm nhận bà ngoại đang run lên.
“Ông ngoại.” Điền Tư mỉm cười gọi một tiếng, giọng nói lại có chút trầm buồn. Ông ngoại gầy quá, cả người gần như lõm vào trong giường bệnh.
Điều dưỡng giúp ông đắp chiếc chăn trắng đến ngực, cổ kẹp hai miếng gạc dán vào vết loét bên dưới, phía trên cắm ống thở to trong suốt, nhìn lên trên nữa, miệng ông ngoại há ra không mang tiếng động gì, lộ ra một hàm răng, ngay cả mũi cũng cắm ống thông mũi.
Ông ngoại nhìn Điền Tư, trong tròng mắt chuyển động rồi lại nhìn về phía cậu anh, chớp chớp mắt, lông mày bạc trắng như bị kéo cong lên.
Đây đã là biểu cảm khuôn mặt mà Trì Tông Dự cố gắng hết cỡ lắm mới có thể làm. Ông bị bệnh tắc mạch não, nằm trong ICU đã ba năm, sớm đã mất khả năng giao tiếp với người khác. Theo thang điểm hôn mê của Glasgow, Trì Tông Dự đã ở mức tám đến mười điểm, ông có thể tự mở mắt nhưng không thể thở dài, không có khả năng diễn đạt ngôn ngữ, khi bị châm chích sẽ có phản ứng tránh né.
Một tiếng đồng hồ thăm nom quá gấp gáp.
Đới Sơn Nguyệt lấy ra hộp cơm giữ nhiệt bằng inox cầm trên tay, bốn món ăn được xếp ngay ngắn trên bàn gấp.
Canh suông thịt viên, thịt kho tàu, tứ hỉ khảo phù (*), bên ngoài có tôm xào dầu. Ông ngoại cắm máy thở ngoài da, không có khả năng nuốt, Đới Sơn Nguyệt chỉ dùng đũa chấm chấm nước sốt, điểm lên đầu lưỡi của ông ngoại cho ông nếm vị. Bất kì món thức ăn cụ thể nào đối với ông cũng là nguy hiểm, Điền Tư liếc nhìn túi dinh dưỡng dạ dày ruột treo bên cạnh, chất lỏng nhão màu be gạo, đây mới chính là thức ăn của ông ngoại.
(*Tôi tra tên món này nhưng không có từ tiếng Việt dịch sang nên đành lấy tên Hán Việt. Tên gốc là 四喜烤麸, là một món ăn truyền thống của ẩm thực Thượng Hải, Trung Quốc. Đây là một món ăn lạnh phổ biến và được yêu thích. 4 nguyên liệu chính của món ăn Tứ hỷ khảo phù là: Khảo phù (烤麸) - một loại gluten lúa mì nướng, đậu phộng, nấm hương khô, kim châm. Tên gọi “Tứ hỷ” (四喜) có nghĩa là “bốn niềm vui”, ám chỉ bốn nguyên liệu chính này tạo nên sự hài hòa và ngon miệng cho món ăn này.)
“Ngon không? Tiểu Dương làm riêng cho ông đấy, này, vừa ăn đồ ăn là đã vui rồi.” Đới Sơn Nguyệt cười rộ lên.
Điền Tư không biết ông ngoại có vui không, ông chỉ há miệng to hơn một chút rồi nhìn bà ngoại.
Bốn món ăn, dùng đũa chấm một chút, coi như là đã ăn rồi.
Đới Sơn Nguyệt để điều dưỡng đỡ Trì Tông Dự ngồi dậy.
“Điền Tư đỗ Thanh Hoa rồi, ông xem có giỏi không.” Đới Sơn Nguyệt nói với ông.
Trì Tông Dự xoay tròng mắt về phía Điền Tư, chớp mắt với anh, miệng hơi há ra.
“Ông ấy còn phản ứng kìa.” Đới Sơn Nguyệt nghiêng đầu nói với Điền Tư, đuôi mày cụp xuống.
“Nào, bố, nhìn con cho kỹ,“ Trì Phong Thành nắm tay Trì Tông Dự, ông đeo găng tay cách ly màu xanh nhạt, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận nhiệt độ cơ thể bố mình, “So số với con nào, bố ra số 1 cho con xem...” Trì Tông Dự nhìn ông, ngón trỏ gầy guộc chìa về phía ông.
“Tốt, lại ra số 2 cho con xem.” Trì Tông Dự khó nhọc nâng ngón giữa lên.
“Số 3 thì sao?” Lúc này ngón áp út và ngón út cùng dựng lên.
“Lại đùa con rồi!” Trì Phong Thành bật cười.
Thời gian thăm nom rất nhanh đã kết thúc.
Trước khi đi, Đới Sơn Nguyệt còn giúp Trì Tông Dự lau người. Điền Tư phụ rót nước nóng và thử nhiệt độ nước.
“Nóng hơn một chút hay lạnh hơn một chút?” Điền Tư không chắc chắn nên anh ngẩng đầu hỏi bà ngoại. “Ấm ấm là được rồi.” Đới Sơn Nguyệt cười đáp rồi dùng khăn nhúng vào nước vắt một cái, “Như giờ là vừa đủ.” Đới Sơn Nguyệt vắt khăn xong, Trì Phong Thành vén chăn lên một chút, xắn ống quần rộng của Trì Tông Dự lên.
Ông ngoại gầy quá, da chân đã trở nên nhăn nheo, lỏng lẻo.
Bà ngoại và cậu anh đều rất bình tĩnh, Điền Tư cũng kìm nén cảm xúc của mình, khi nước nguội, anh lại thêm nước nóng vào.
Một tiếng đồng hồ kết thúc, Điền Tư nói với ông ngoại, “Ông ngoại, hẹn gặp lại.” Trì Tông Dự không nỡ để họ đi, tròng mắt vẫn xoay theo phía họ, bà ngoại giúp ông ngoại vén chăn, “Được rồi, ngủ đi, sáng mai chúng tôi lại đến thăm ông, được không?” Trì Tông Dự chớp mắt, lông mi xám trắng theo đó mà khép lại, như thể đang nói được, con cứ đi đi.
Điền Tư cảm thấy lồng ngực rất ngột ngạt, tay anh mò vào túi, lá cây quế của Hồ Già vẫn còn ở đó.
Khi đi ra ngoài, Đới Sơn Nguyệt nói muốn đi vệ sinh.
Điền Tư và Trì Phong Thành đợi ở hành lang, Trì Phong Thành lại hút thuốc lá điện tử.
Hai nhân viên hộ lý nghỉ ngơi ở chỗ không xa đang nói chuyện phiếm, “Người giàu đúng là giàu thật.”
Người kia hỏi, “Sao lại nói vậy?” Người vừa rồi lập tức tiếp lời, “Gia đình vừa nãy ấy, ông cụ bị tắc mạch não, đưa vào đây đã ba năm, một ngày năm nghìn, cậu tính xem, ba năm là năm trăm vạn! Người ta nằm ở chỗ chúng ta kéo dài sự sống, chết thì chết không xong, sống cũng sống không nổi.”
Người kia nghe xong liền nói một lời khẳng định: “Nếu là tôi thì tôi sẽ không chịu đâu, hai chân cứ giẫm rồi chết cho gọn!”
Điền Tư giả vờ không nghe thấy những lời ấy.
Trì Phong Thành cúi đầu, mở cửa sổ bên hông ra một chút. Điền Tư phát hiện cậu mình đã mọc tóc bạc rồi.
Đới Sơn Nguyệt chỉnh lại biểu cảm trước gương rồi bước ra, vẫn dáng vẻ ôn hòa đó, “Đứng ngây ra đó làm gì, đi, đi ăn tối thôi.”
Bữa tối họ đến một quán ăn tư nhân.
Cậu anh gọi món luôn gọi quá nhiều. Ba người mà gọi cả một bàn đồ ăn.
Tháng mười là lúc cua cái đẹp nhất, Đới Sơn Nguyệt lấy sáu con, ba con hấp, ba con làm món cua say, rồi gọi thêm rượu vàng ấm.
Điền Tư không ăn mà giúp bà ngoại bóc cua, cạo thịt cua và gạch cua ra, bóc xong một con cua, tay anh dính đầy bơ vàng, anh lấy khăn ướt lau rồi gắp một đũa rau ăn. “Bà ngoại gọi cua hoàng đế cho cháu, cháu không ăn à?” Cậu anh chuyển cua đến trước mặt Điền Tư, “Hồi nhỏ không phải cháu thích ăn cua nhất sao? Bây giờ khẩu vị thay đổi rồi à?”
Điền Tư khẽ ừ một tiếng, anh sợ bà ngoại và cậu nhìn ra anh không ổn nên cầm một con cua lên.
Bóc vỏ cua xong, Điền Tư dùng đũa gắp chút gạch bên trong, ăn hai miếng đã cảm nhận được vị thơm ngậy. Anh nghĩ đến Hồ Già, không biết cô có thích ăn cua không? Cua hoàng đế để nguội sẽ không ngon, cua say chín thì không sợ lạnh hay nóng, có thể mang về cho cô, nghĩ đến đây, Điền Tư cười rồi hỏi bà ngoại một câu, “Bà ngoại, gọi thêm cho cháu một phần cua say chín nữa nhé, cháu muốn mang về ăn.”
“Cậu bảo rồi mà,“ Cậu anh cười, “Vẫn là thích ăn cua.”
“Giống Uẩn Uẩn.” Bà ngoại cười nói.
Trên đường về, Điền Tư kiểm tra WeChat.
Hồ Già gửi cho anh hai tin nhắn, vài chữ và một tấm ảnh.
Giai Giai: Về rồi
Anh mở ảnh ra xem, hoá ra là cô về nhà của họ, dùng tivi trong phòng ngủ xem Conan.
Điền Tư cong khoé mắt, bất cứ chuyện gì liên quan đến Hồ Già đều khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ. Ánh đêm chiếu lên khuôn mặt anh dịu dàng như ánh sáng từ trong phim bước ra. Anh cân nhắc vài câu chữ trong đầu rồi nhanh chóng trả lời, ăn tối chưa? Ngày mai anh về, sẽ mang đồ ăn cho em.
Giai Giai: Ăn đồ ăn ngoài
Giai Giai: Không nói nữa, xem tivi đây
Điền Tư: Được
Gửi xong tin nhắn, Điền Tư vẫn nhìn chằm chằm màn hình một lúc, như thể sợ cô lại nhắn gì đó.
Mấy phút lặng lẽ trôi qua, Hồ Già không nói gì, Điền Tư thất vọng, cậu anh bên cạnh liếc nhìn anh.
“Điền Tư đang yêu à.” Cậu anh nói.
“Thật hay giả vậy?” Bà ngoại lập tức tiếp lời, “Với bạn học nữ à? Chắc không phải đâu nhỉ.”
Điền Tư bị người khác vạch trần liền cười tránh né: “Cậu lại truyền bá tin đồn rồi, cháu có bạn gái ở đâu ra chứ?”
“Cháu không phải đang nhắn tin với cô ấy à? Hình nền chat toàn là cô ấy,“ Cậu chỉ Hồ Già ở trong điện thoại của Điền Tư rồi hỏi bà ngoại, “Cô bé này trông đẹp không mẹ? Điền Tư nhìn mà cười híp cả mắt lại, con thấy là đã sa đà người ta rồi.”
Chưa đợi Điền Tư nói gì, bà ngoại đã nhích qua nhìn một cái.
“Đúng là đẹp thật, nhìn giống diễn viên điện ảnh.”
Nghe người nhà khen Hồ Già, trong lòng Điền Tư dù sao cũng cảm thấy vui vẻ.
Cậu anh bắt được biểu cảm của anh liền vỗ tay nói, “Kìa, nhìn xem, vừa nói hay về người ta là cháu nó lại cười rồi.”
Điền Tư xấu hổ, bên tai cũng nóng ran cả lên, nghĩ một lúc mới từ từ giải thích, “Cô ấy không phải bạn gái cháu, nhưng cháu thích cô ấy.”
Trong xe ánh đèn có hơi tối, hai người lớn cười tủm tỉm, Điền Tư vì căng thẳng và ngượng ngùng mà hơi cúi mắt xuống, nhưng cảm xúc trên mặt vô cùng trong sáng và rõ ràng, nhìn thế nào cũng thấy là đã yêu rồi. Cậu anh cảm thán nói: “Người trẻ tuổi đúng là tình cảm dạt dào! Cậu nói với cháu này, tâm tư con gái là khó đoán nhất, biết đâu cô ấy cũng thích cháu.”
Điền Tư lắc đầu nói: “Chắc cô ấy không thích cháu đâu.”
Bà ngoại nói: “Vậy thì cháu đừng đeo đuổi nữa, không có kết quả đâu.”
Điền Tư kiên trì nói: “Không có kết quả cũng không sao.”
Cậu anh nói: “Đúng là mê muội rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.