Chương 100: Cảm giác bất an
Dã Bồ Tát
13/07/2024
Nhân viên chạy thử trên tuyến đường một lần.
Ngô Hiểu Nhạc nghiêng đầu hỏi Hồ Già, “Nhìn rõ chưa?”
Hồ Già thành thật nói: “Vừa rồi vì quá kích động, tôi có nhìn, nhưng không cho vào não.”
Ngô Hiểu Nhạc bật cười ha ha, cô có ngoại hình trung tính, đường nét trên khuôn mặt mang nét hơi cứng nhưng giọng nói lại cao vút.
Ngô Hiểu Nhạc vẫy tờ thông báo trong tay rồi nói với nhân viên bên cạnh: “Tính toán thời gian, ba người cùng chạy thử lại một lần nữa.”
Máy móc lại bắt đầu vận hành, sàn nhà màu xanh lục nhạt bằng phẳng trang nghiêm bắt đầu gợn sóng, như thể một dòng thủy triều siêu thực, nhân viên công tác treo mình trên dây cáp, từ cuối hành lang lao tới, những con sóng dữ dội trở thành bậc thang dưới chân cô ấy, cô ấy giẫm lên đầu sóng mà chạy, xông qua sân trong, lao vào hội trường phía sau. Hai nhân viên khác cũng thuận theo đường chạy của họ, phi nước đại mà chạy tới.”
Ba người không sai một giây mà cùng nắm chặt tay nhau, hai chân bay lên không trung, theo dây an toàn mà bay lên cao trong hội trường.
Tấm màn màu chàm cũng được kéo lên theo, nâng đỡ những người phụ nữ này xoay vòng.
Đây là một khoảnh khắc như mộng ảo và kịch tính.
Màu xanh klein đậm đặc vừa như biển, lại như bầu trời.
Hồ Già không nói nên lời. Nghiêm Túc đưa tay ra lắc lắc trước mặt cô: “Này, bị choáng ngợp rồi à?”
Hồ Già gật đầu, nửa như đùa nói với Ngô Hiểu Nhạc: “Các chị nghĩ ra cách di chuyển này như thế nào vậy? Lợi hại thật đấy.”
Ngô Hiểu Nhạc chỉnh lại mũ lưỡi trai, lộ ra quầng thâm mắt vì thức đêm mấy ngày nay, “Cái này không gọi là lợi hại mà gọi là chuyên nghiệp, em à, trước tiên đi chụp ảnh tạo hình cho tôi đi.”
Hồ Già vào phòng hóa trang.
Trang phục cô phải thay rất đơn giản, chỉ là một bộ đồng phục thể thao trung học bình thường, kiểu dáng thoải mái, màu trắng sáng.
Hồ Già thay quần áo, chỉnh trang tạo hình xong, nhiếp ảnh gia chụp ảnh chính diện và hai bên sườn mặt của cô, Ngô Hiểu Nhạc cũng đứng bên cạnh nhìn cô.
“Cô ấy có phải nhìn hơi giống ai đó không?” Nhiếp ảnh gia hạ máy ảnh xuống rồi nói với Ngô Hiểu Nhạc. “Ai cơ?” Ngô Hiểu Nhạc hờ hững hỏi.
Nhiếp ảnh gia nói ra tên của một nữ diễn viên, Ngô Hiểu Nhạc lắc đầu, anh ta lại nói ra tên mấy tên nữ diễn viên khác, Ngô Hiểu Nhạc vẫn không đồng ý cho lắm, cô bĩu môi nói, “Tôi thấy đều không giống, con bé nhìn tốt như vậy, sao cứ phải nói là giống ai.”
Hồ Già nghe xong, trong lòng cô cảm thấy Ngô Hiểu Nhạc này cũng khá thú vị.
“Đi bộ thử trước, đừng vội chạy.”
Ngô Hiểu Nhạc cố định hành lang thành sóng, bảo Hồ Già đeo đồ bảo hộ, cô ấy dẫn cô theo rồi hai người đi trên đường.
Ngô Hiểu Nhạc đã đi hàng trăm lần trên con đường này, cô ấy đối mặt với Hồ Già, nhẹ nhàng đi lùi rồi hỏi cô, “Vẫn ổn chứ? Tôi cảm thấy hôm thử vai em chạy khá nhanh, với em thì điều này căn bản không thành vấn đề.”
“Em vẫn ổn, hay chị cho nó chuyển động thử xem?” Hồ Già nói.
Ngô Hiểu Nhạc bật máy.
Hành lang dâng trào như sóng biển lúc hoàng hôn.
“Từ từ thôi, đừng chạy quá nhanh.” Ngô Hiểu Nhạc nói với Hồ Già.
Hồ Già gật đầu, trong lòng lại có một sự khẩn thiết, cô muốn nhanh chóng chứng minh rằng mình có thể làm tốt.
Hồ Già đối diện hành lang méo mó, cô hít thở sâu, tính toán đúng đỉnh sóng rồi bước lên. Cảm giác chạy trên sóng biển rắn chắc thật mới lạ, cơ thể cô bị sàn nhà lắc lư đẩy về phía trước, có niềm vui mất trọng lượng, cô lao lên dốc rồi lại chạy nhanh xuống, tốc độ chân bắt đầu không tự giác mà tăng nhanh. Ngô Hiểu Nhạc ở bên cạnh hô lên: “Chậm lại chậm lại!”
Hồ Già vẫn lao về phía trước, lúc xuống dốc, chân cô trượt một cái rồi cuối cùng cũng ngã.
Ngô Hiểu Nhạc dừng máy.
“Đâu phải là tham gia Olympic, chạy nhanh như vậy làm gì? Có bị thương không?” Cô kéo Hồ Già dậy.
“Không ạ, đeo đồ bảo hộ rồi nên không đau chút nào.” Hồ Già nở một nụ cười toe toét, “Tinh thần Olympic chẳng phải là nhanh hơn, cao hơn, mạnh hơn sao? Em cứ coi như mình đang tham gia Olympic vậy.”
Đến bảy giờ tối mới được nghỉ ăn, Hồ Già lúc này mới có thời gian xem điện thoại.
Điền Tư gửi cho cô hai tin nhắn WeChat, một tin vào lúc bốn giờ, một tin vào lúc sáu giờ.
Điền Tư: Quay thuận lợi nhé!
Điền Tư: Xong thì gọi điện cho anh
Hồ Già gọi điện cho Điền Tư.
Điền Tư lập tức bắt máy, anh cười rồi hỏi cô: “Nhanh như vậy đã quay xong rồi à?”
Lúc nói chuyện, Hồ Già đang ngồi cùng Đậu Đậu và Tĩnh Văn, ba cô gái ngồi cạnh nhau ăn cơm hộp.
“Chưa, em mới được nghỉ để ăn uống, chắc phải quay đến chín giờ.” Hồ Già rất thích ăn đùi gà sốt đỏ trong hộp cơm, cô gái tên Tĩnh Văn liền đưa đùi gà của mình cho cô, Hồ Già lại gắp miếng cá cho cô ấy, ba cô gái cứ thế anh nhường tôi chút, tôi nhường anh chút rồi cùng thêm đồ ăn cho nhau, Hồ Già vừa gọi điện cho Điền Tư, vừa xúc hai miếng cơm vào miệng.
Anh đáp lời, “Ừ, em quay có mệt không?”
“Cũng ổn, hôm nay chỉ đơn thuần là chạy thôi, điều chỉnh nhịp điệu, còn ra mồ hôi khá nhiều.” Hồ Già nhai miếng thịt đùi gà.
“Ừm, hay là em cứ ăn trước đi, ăn xong rồi chúng ta lại nói chuyện tiếp, anh sợ em bị sặc.” Hồ Già ở đầu bên này ăn vội vàng, Điền Tư có chút lo lắng.
Hồ Già uống một ngụm canh trứng rong biển mà Đậu Đậu đưa qua, “Đừng, ăn xong là không có thời gian gọi điện nữa rồi, muốn nói gì thì nhanh chóng nói qua điện thoại đi.”
Điền Tư nhẹ giọng nói: “Ừm, cũng không có gì đặc biệt muốn nói gì, anh chỉ muốn hỏi xem em có vui không thôi.”
Hồ Già thoải mái trả lời: “Vui chứ, đặc biệt rất vui, mọi người ở đây đều rất tốt.”
Anh nói: “Vậy thì tốt, quay xong thì gọi điện cho anh nhé? Để anh đến đón em.”
“Anh không cần phải đến đón em đâu, đoàn phim đã đặt khách sạn rồi, em sẽ về cùng bạn.”
Bạn mà Hồ Già nói đến là Đậu Đậu và Tĩnh Văn cô vừa mới quen biết, ba cô gái đều mười bảy, mười tám tuổi, rất nhanh chóng đã thân thiết với nhau.
“Ừ, vậy các em chú ý an toàn nhé.” Điền Tư cúi mắt, hơi vụng về mà hỏi thăm cô, “Vậy tối anh có cần qua đó ở cùng em không?”
Điền Tư có thể cảm nhận Hồ Già không cần anh nữa, tâm trạng anh có hơi bất an, sợ bị cô bỏ rơi.
“Bây giờ anh đang ở đâu vậy?” Hồ Già hỏi anh.
Anh đang ở quán cà phê trước cổng khu quay.
Điền Tư vừa định nói vậy thì Đậu Đậu đã kéo Hồ Già xem một video hài hước, các cô gái bật cười hi hi ha ha.
Điền Tư dùng giọng điệu ôn hòa nói với cô, “Anh đang ở nhà ngoại.” Hồ Già ừ ừ vài tiếng, “Vậy cũng khá xa nhỉ? Anh ở nội thành rồi thì không cần phải qua đây.”
Anh ngoan ngoãn cười đáp, “Ừm, anh biết rồi.”
Trước khi cúp máy, Hồ Già gọi tên anh, “Điền Tư?”
“Hửm?” Anh chờ cô nói tiếp, xung quanh toàn là người nên Hồ Già cũng nén lời ngon ngọt trở lại, “Không có gì, em chỉ muốn gọi anh thôi.”
_____
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Ngô Hiểu Nhạc nghiêng đầu hỏi Hồ Già, “Nhìn rõ chưa?”
Hồ Già thành thật nói: “Vừa rồi vì quá kích động, tôi có nhìn, nhưng không cho vào não.”
Ngô Hiểu Nhạc bật cười ha ha, cô có ngoại hình trung tính, đường nét trên khuôn mặt mang nét hơi cứng nhưng giọng nói lại cao vút.
Ngô Hiểu Nhạc vẫy tờ thông báo trong tay rồi nói với nhân viên bên cạnh: “Tính toán thời gian, ba người cùng chạy thử lại một lần nữa.”
Máy móc lại bắt đầu vận hành, sàn nhà màu xanh lục nhạt bằng phẳng trang nghiêm bắt đầu gợn sóng, như thể một dòng thủy triều siêu thực, nhân viên công tác treo mình trên dây cáp, từ cuối hành lang lao tới, những con sóng dữ dội trở thành bậc thang dưới chân cô ấy, cô ấy giẫm lên đầu sóng mà chạy, xông qua sân trong, lao vào hội trường phía sau. Hai nhân viên khác cũng thuận theo đường chạy của họ, phi nước đại mà chạy tới.”
Ba người không sai một giây mà cùng nắm chặt tay nhau, hai chân bay lên không trung, theo dây an toàn mà bay lên cao trong hội trường.
Tấm màn màu chàm cũng được kéo lên theo, nâng đỡ những người phụ nữ này xoay vòng.
Đây là một khoảnh khắc như mộng ảo và kịch tính.
Màu xanh klein đậm đặc vừa như biển, lại như bầu trời.
Hồ Già không nói nên lời. Nghiêm Túc đưa tay ra lắc lắc trước mặt cô: “Này, bị choáng ngợp rồi à?”
Hồ Già gật đầu, nửa như đùa nói với Ngô Hiểu Nhạc: “Các chị nghĩ ra cách di chuyển này như thế nào vậy? Lợi hại thật đấy.”
Ngô Hiểu Nhạc chỉnh lại mũ lưỡi trai, lộ ra quầng thâm mắt vì thức đêm mấy ngày nay, “Cái này không gọi là lợi hại mà gọi là chuyên nghiệp, em à, trước tiên đi chụp ảnh tạo hình cho tôi đi.”
Hồ Già vào phòng hóa trang.
Trang phục cô phải thay rất đơn giản, chỉ là một bộ đồng phục thể thao trung học bình thường, kiểu dáng thoải mái, màu trắng sáng.
Hồ Già thay quần áo, chỉnh trang tạo hình xong, nhiếp ảnh gia chụp ảnh chính diện và hai bên sườn mặt của cô, Ngô Hiểu Nhạc cũng đứng bên cạnh nhìn cô.
“Cô ấy có phải nhìn hơi giống ai đó không?” Nhiếp ảnh gia hạ máy ảnh xuống rồi nói với Ngô Hiểu Nhạc. “Ai cơ?” Ngô Hiểu Nhạc hờ hững hỏi.
Nhiếp ảnh gia nói ra tên của một nữ diễn viên, Ngô Hiểu Nhạc lắc đầu, anh ta lại nói ra tên mấy tên nữ diễn viên khác, Ngô Hiểu Nhạc vẫn không đồng ý cho lắm, cô bĩu môi nói, “Tôi thấy đều không giống, con bé nhìn tốt như vậy, sao cứ phải nói là giống ai.”
Hồ Già nghe xong, trong lòng cô cảm thấy Ngô Hiểu Nhạc này cũng khá thú vị.
“Đi bộ thử trước, đừng vội chạy.”
Ngô Hiểu Nhạc cố định hành lang thành sóng, bảo Hồ Già đeo đồ bảo hộ, cô ấy dẫn cô theo rồi hai người đi trên đường.
Ngô Hiểu Nhạc đã đi hàng trăm lần trên con đường này, cô ấy đối mặt với Hồ Già, nhẹ nhàng đi lùi rồi hỏi cô, “Vẫn ổn chứ? Tôi cảm thấy hôm thử vai em chạy khá nhanh, với em thì điều này căn bản không thành vấn đề.”
“Em vẫn ổn, hay chị cho nó chuyển động thử xem?” Hồ Già nói.
Ngô Hiểu Nhạc bật máy.
Hành lang dâng trào như sóng biển lúc hoàng hôn.
“Từ từ thôi, đừng chạy quá nhanh.” Ngô Hiểu Nhạc nói với Hồ Già.
Hồ Già gật đầu, trong lòng lại có một sự khẩn thiết, cô muốn nhanh chóng chứng minh rằng mình có thể làm tốt.
Hồ Già đối diện hành lang méo mó, cô hít thở sâu, tính toán đúng đỉnh sóng rồi bước lên. Cảm giác chạy trên sóng biển rắn chắc thật mới lạ, cơ thể cô bị sàn nhà lắc lư đẩy về phía trước, có niềm vui mất trọng lượng, cô lao lên dốc rồi lại chạy nhanh xuống, tốc độ chân bắt đầu không tự giác mà tăng nhanh. Ngô Hiểu Nhạc ở bên cạnh hô lên: “Chậm lại chậm lại!”
Hồ Già vẫn lao về phía trước, lúc xuống dốc, chân cô trượt một cái rồi cuối cùng cũng ngã.
Ngô Hiểu Nhạc dừng máy.
“Đâu phải là tham gia Olympic, chạy nhanh như vậy làm gì? Có bị thương không?” Cô kéo Hồ Già dậy.
“Không ạ, đeo đồ bảo hộ rồi nên không đau chút nào.” Hồ Già nở một nụ cười toe toét, “Tinh thần Olympic chẳng phải là nhanh hơn, cao hơn, mạnh hơn sao? Em cứ coi như mình đang tham gia Olympic vậy.”
Đến bảy giờ tối mới được nghỉ ăn, Hồ Già lúc này mới có thời gian xem điện thoại.
Điền Tư gửi cho cô hai tin nhắn WeChat, một tin vào lúc bốn giờ, một tin vào lúc sáu giờ.
Điền Tư: Quay thuận lợi nhé!
Điền Tư: Xong thì gọi điện cho anh
Hồ Già gọi điện cho Điền Tư.
Điền Tư lập tức bắt máy, anh cười rồi hỏi cô: “Nhanh như vậy đã quay xong rồi à?”
Lúc nói chuyện, Hồ Già đang ngồi cùng Đậu Đậu và Tĩnh Văn, ba cô gái ngồi cạnh nhau ăn cơm hộp.
“Chưa, em mới được nghỉ để ăn uống, chắc phải quay đến chín giờ.” Hồ Già rất thích ăn đùi gà sốt đỏ trong hộp cơm, cô gái tên Tĩnh Văn liền đưa đùi gà của mình cho cô, Hồ Già lại gắp miếng cá cho cô ấy, ba cô gái cứ thế anh nhường tôi chút, tôi nhường anh chút rồi cùng thêm đồ ăn cho nhau, Hồ Già vừa gọi điện cho Điền Tư, vừa xúc hai miếng cơm vào miệng.
Anh đáp lời, “Ừ, em quay có mệt không?”
“Cũng ổn, hôm nay chỉ đơn thuần là chạy thôi, điều chỉnh nhịp điệu, còn ra mồ hôi khá nhiều.” Hồ Già nhai miếng thịt đùi gà.
“Ừm, hay là em cứ ăn trước đi, ăn xong rồi chúng ta lại nói chuyện tiếp, anh sợ em bị sặc.” Hồ Già ở đầu bên này ăn vội vàng, Điền Tư có chút lo lắng.
Hồ Già uống một ngụm canh trứng rong biển mà Đậu Đậu đưa qua, “Đừng, ăn xong là không có thời gian gọi điện nữa rồi, muốn nói gì thì nhanh chóng nói qua điện thoại đi.”
Điền Tư nhẹ giọng nói: “Ừm, cũng không có gì đặc biệt muốn nói gì, anh chỉ muốn hỏi xem em có vui không thôi.”
Hồ Già thoải mái trả lời: “Vui chứ, đặc biệt rất vui, mọi người ở đây đều rất tốt.”
Anh nói: “Vậy thì tốt, quay xong thì gọi điện cho anh nhé? Để anh đến đón em.”
“Anh không cần phải đến đón em đâu, đoàn phim đã đặt khách sạn rồi, em sẽ về cùng bạn.”
Bạn mà Hồ Già nói đến là Đậu Đậu và Tĩnh Văn cô vừa mới quen biết, ba cô gái đều mười bảy, mười tám tuổi, rất nhanh chóng đã thân thiết với nhau.
“Ừ, vậy các em chú ý an toàn nhé.” Điền Tư cúi mắt, hơi vụng về mà hỏi thăm cô, “Vậy tối anh có cần qua đó ở cùng em không?”
Điền Tư có thể cảm nhận Hồ Già không cần anh nữa, tâm trạng anh có hơi bất an, sợ bị cô bỏ rơi.
“Bây giờ anh đang ở đâu vậy?” Hồ Già hỏi anh.
Anh đang ở quán cà phê trước cổng khu quay.
Điền Tư vừa định nói vậy thì Đậu Đậu đã kéo Hồ Già xem một video hài hước, các cô gái bật cười hi hi ha ha.
Điền Tư dùng giọng điệu ôn hòa nói với cô, “Anh đang ở nhà ngoại.” Hồ Già ừ ừ vài tiếng, “Vậy cũng khá xa nhỉ? Anh ở nội thành rồi thì không cần phải qua đây.”
Anh ngoan ngoãn cười đáp, “Ừm, anh biết rồi.”
Trước khi cúp máy, Hồ Già gọi tên anh, “Điền Tư?”
“Hửm?” Anh chờ cô nói tiếp, xung quanh toàn là người nên Hồ Già cũng nén lời ngon ngọt trở lại, “Không có gì, em chỉ muốn gọi anh thôi.”
_____
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.