Chương 26: Cậu có thích tôi không?
Dã Bồ Tát
01/06/2024
Ăn xong mì, họ xuống núi.
Sau khi mưa tạnh, xung quanh lại trở nên nóng lên, ẩm ướt đến mức như sắp mọc ra rêu xanh.
Hồ Già để Điền Tư dẫn cô đi đường nhỏ, bậc đá hẹp lơ lửng, anh lặng lẽ che chở phía sau cô, không gian tràn ngập một sắc xanh tốt.
Trong rừng có chim bói cá bay qua, Hồ Già ngẩng mắt nhìn lên, không thấy chim bói cá ngực trắng đâu, lại nhìn thấy Điền Tư đang nửa che chở cô ở phía sau.
Ánh mắt cô vừa quét đến tay Điền Tư, anh liền rụt tay về rồi cười với cô, như thể giữa anh và cô chỉ là bạn bè. Hồ Già không khỏi nghĩ đến lúc nãy ở Thập Phương Viên, Điền Tư cũng đỏ mặt tía tai đối diện cô, nhưng cô vẫn im lặng, từ từ uống cạn nước canh trong bát mì chay.
Trên người Điền Tư có một sự mâu thuẫn.
Anh thích cô, nhưng lại không dám thích cô quá.
“Sao vậy?” Điền Tư còn hỏi ngược lại Hồ Già sao vậy, Hồ Già lắc đầu.
Hai người tìm một chỗ ngồi xuống.
Chim bói cá ngực trắng vừa bay qua đang đậu trên ngọn cây nhìn họ.
Xung quanh không có người, nghĩ đến chuyện vừa rồi, Hồ Già suy nghĩ một lúc rồi khẽ cười nói: “Lúc nãy cậu ăn mì, tai cũng ăn đến đỏ bừng.”
Điền Tư không nói gì, chỉ im lặng nhếch khóe miệng. Con chim bói cá ngực trắng phía trên dùng cái mỏ nhỏ xinh chải chuốt lông, kêu kêu vài tiếng.
Chùa Linh Ẩn vẫn ở gần đó, họ hơi ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy ngôi chùa đó.
Dưới tượng Phật, giấu không nổi tâm sự trần gian.
Hồ Già đá viên đá bên chân đi xa.
Ngâm mình trong bầu không khí chùa chiền, những lời bình thường lười nói, hôm nay cô lại muốn nói với anh.
Hồ Già nhìn vùng bóng cây rậm rạp bên cạnh rồi mở miệng: “Thực ra cậu không cần giả vờ nữa, tôi biết cậu thích tôi, chỉ là không hiểu sao cậu cứ phải làm bạn với tôi, còn không cho tôi đụng vào cậu - đúng là thật bướng bỉnh. Nhưng vì tôi đã nhìn ra cậu thích tôi rồi nên cậu đừng bướng bỉnh nữa đi.”
Cô hiếm khi dịu dàng nhưng lại nói một đống lời không ngửi được.
Nhưng Điền Tư hiểu, không chỉ hiểu, còn đưa ra một phản hồi kỳ quái.
Điền Tư hỏi cô: “Vậy cậu có thích tôi không?”
Hồ Già nào ngờ Điền Tư lại hỏi một câu như vậy.
“Tất nhiên là không thích rồi!” Cô nhíu mày nhìn về phía anh, đối diện ánh mắt tĩnh lặng của Điền Tư.
“Ừm...” Điền Tư cười một cách khó hiểu: “Cho nên, nếu chúng ta không làm bạn, thì có thể làm gì nữa?”
Câu này thực ra còn có nửa câu sau, nhưng Điền Tư không nói ra: Làm bạn, còn có thể bầu bạn với cậu lâu hơn một chút, không phải sao?
Hồ Già nhìn Điền Tư, ánh mắt anh sáng tối lấp lóe, lưng cô đột nhiên toát ra chút mồ hôi, cô chợt ý thức được trong hai người họ, Điền Tư mới là người ngoan cố hơn.
Anh nhẫn nhịn như vậy, rốt cuộc là muốn gì chứ?
Hai người không đi xe buýt tuyến 1314 về.
Hồ Già nhận được một cuộc điện thoại, đó là một chị người quen giới thiệu cô đi chụp ảnh đồ cho Taobao, thù lao cũng không tệ.
Đây là một cơ hội hiếm có, Hồ Già cần tiền, vì vậy cô cũng không do dự, càng không tránh Điền Tư đi mà trực tiếp đồng ý luôn.
“Sao vậy?” Vừa cúp điện thoại, Điền Tư liền hỏi cô.
“Tôi phải đi rồi, bạn tôi giới thiệu cho tôi một việc, bây giờ phải qua đó ngay.”
Điền Tư sững người một lúc rồi vui mừng cho cô: “Đi đi, là chụp ảnh kiểu trước đây à?”
“Ừ.”
“Chỗ phải đến có xa không, để tôi gọi xe cho cậu nhé?” Điền Tư lấy điện thoại ra định gọi xe.
“Họ có người đến đón.” Hồ Già nói.
Điền Tư gật đầu.
Bây giờ vừa qua 11 giờ, Hồ Già ít nhất phải chụp mất cả buổi chiều.
“Vậy buổi chiều cậu định thế nào?”
Cô ngậm điếu thuốc rồi hỏi Điền Tư, là cô gọi Điền Tư đi cùng đến Hàng Châu, giờ lại bỏ anh ở đây, dù sao cũng không ổn lắm.
Nhưng Hồ Già cũng chỉ hỏi vậy thôi chứ trong lòng cô hoàn toàn không định quan tâm đếnĐiền Tư.
Giống như việc cô không để ý đến Điền Tư nhíu mày mà vẫn hút thuốc trước mặt anh.
Điền Tư phủi tàn thuốc rơi trên váy cô.
Giọng anh nhẹ nhàng: “Đi Mãn Giác Lăng vậy, hoặc đến bảo tàng dạo chơi.”
“Tốt đấy, hành trình văn hóa vất vả mà.” Xe đón cô đến rồi, Hồ Già lên xe rồi vẫy tay với anh.
Điền Tư nhìn xe chạy đi.
*
Buổi chiều anh chẳng đi đâu cả.
Hồ Già đi rồi, nhiệt tình của Điền Tư với Hàng Châu cũng không còn.
Anh về khách sạn Hữu Hảo, kéo rèm cửa, nhíu mày rồi ngủ một giấc nông.
Giấc ngủ này khiến anh đau đầu, anh cứ mơ thấy chuyện nhiều năm trước, mẹ anh cúi người vẽ bình phong vàng đó, ngòi bút kêu xột xoạt, ngoài cửa sổ là hoa mai rơi, ánh sáng dịu của bình phong lóe lên trên lông mày anh, đợi tia sáng đó lướt qua, mẹ anh không biết đã đi đâu mất, trên đất chỉ còn một bình phong vàng vỡ nát.
Điền Tư tỉnh dậy toàn thân đã đầm đìa mồ hôi.
Bây giờ mới hai giờ chiều.
Từ khách sạn Hữu Hảo đến Bệnh viện số 7 Hàng Châu rất gần.
Thuốc của Điền Tư sắp hết rồi, anh đành đến bệnh viện số 7 kê thêm ít nữa.
Taxi đến cổng xuống xe, có một người đang phát tờ rơi, họ cũng nhét vào tay Điền Tư một tờ.
Điền Tư liếc nhìn qua, đó là một tấm danh thiếp cá nhân không đáng tin, dưới tên còn dùng chữ đậm ghi “Chuyên gia tâm lý học”, thực tế chỉ là không có chứng chỉ nhưng lại viết giỏi trị liệu trầm cảm, rối loạn lo âu, còn đặc biệt ghi rõ phương pháp trị liệu độc đáo, hiệu quả ngay lần đầu, là một loại quảng cáo giả dối điển hình.
Điền Tư lướt qua vài dòng rồi ném tờ danh thiếp vào thùng rác.
*
Hồ Già đang chụp ảnh trong studio.
Hôm nay cô phải chụp bốn mươi bộ trang phục mùa đông, thời gian lại rất gấp.
Trên xe Hồ Già đã xem qua phong cách của cửa hàng này một lượt, là phong cách Mỹ cổ điển, vừa ngầu vừa mang chút gợi cảm, cô có ngũ quan lạnh lùng, khó nắm bắt, thoạt nhìn trông cũng rất hợp. Chuyên viên trang điểm lại chú trọng làm nổi bật đường nét lông mày, mắt và mũi của Hồ Già, khiến cô trông giống một con báo xinh đẹp hơn, thu hút mọi ánh nhìn.
Hồ Già tạo dáng theo nhịp, lông mày cô nhướng lên, mái tóc tung bay, cô bắt ảnh rất tốt.
Nhiếp ảnh gia cầm máy ảnh DSLR cúi người chụp, đèn flash liên tục chiếu, tiến trình chụp ảnh thuận lợi hơn tưởng tượng nhiều.
Khoảng 5 giờ chiều, tất cả trang phục mùa đông đều đã chụp xong, Hồ Già cởi bộ áo lông vũ ra mới phát hiện quần áo bên trong đều bị bị mồ hôi thấm ướt, dính chặt vào người cô, khi cởi ra giống như lột đi một lớp da. Hồ Già không nhịn được mà nhíu mày, thực sự muốn đi tắm một cái. Nhưng nói ra cũng lạ, lúc cô chụp ảnh lại không cảm thấy khó chịu.
Sau này cô mới hiểu, đó là vì lúc chụp ảnh, cô đã được mọi người xung quanh đối xử một cách nghiêm túc.
Dù là quay phim hay trang điểm, ánh sáng, thậm chí là người cầm máy sấy tóc cho cô, mọi người đều rất nghiêm túc.
Điều Hồ Già muốn từ đầu đến cuối chỉ là được tôn trọng, được đối xử bình đẳng, cô chỉ muốn được hoàn toàn coi như một con người.
Hồ Già thay lại quần áo của mình rồi đi ra ngoài.
Mọi người tụ tập bên chiếc MacBook 15 inch xem ảnh cô vừa chụp, liên tục trầm trồ.
Thấy cô đến, chị chủ cửa hàng cắt tóc ngắn cười híp mắt giơ ngón tay cái với cô, Hồ Già nở một nụ cười tươi.
“Chúng ta kết bạn WeChat đi, sau này cũng tiện liên lạc.” Chị chủ đi đến nói với cô.
“Được thôi.” Hồ Già lấy điện thoại ra.
Quét WeChat xong, chị lại mỉm cười nhìn khuôn mặt của Hồ Già.
“Sao vậy?” Hồ Già hỏi chị.
“Ôi, không có gì, chỉ là nghĩ đến em còn đang học cấp 3 thì có hơi ngạc nhiên thôi.”
Chị chủ cửa hàng cười lộ ra chút nếp nhăn nơi đuôi mắt, nhưng nhìn vẫn xinh đẹp.
“Em cũng không nhỏ nữa, sang năm là đã thi đại học rồi.” Hồ Già nói.
“Cố gắng nhé, em là học sinh mỹ thuật à?”
Hồ Già lắc đầu: “Em là học sinh văn hóa.”
“Ồ... Đẹp thế này chị còn tưởng học diễn xuất chứ.” Chị gật đầu, “Sau này cửa hàng bọn chị còn ra vài lần ra quần áo nữa, lúc đó bọn chị sẽ liên lạc với em nhé, em rảnh thì đến.”
Hồ Già đồng ý, có tiền kiếm, cô tất nhiên thấy toàn thân khoan khoái.
Bước ra khỏi studio thì bên ngoài trời đã hơi tối.
Hồ Già đi dọc con đường bên ngoài một lúc mà cảm giác nhẹ bẫng trên người vẫn chưa tan đi.
Cô mở WeChat, chị chủ cửa hàng có lẽ vẫn đang bận, sau khi thêm bạn với cô xong cũng không gửi tin nhắn mới. Điền Tư lại gửi đến hai tin.
Điền Tư: Xong chưa?
Điền Tư: Có cần tôi đến đón không?
Đi taxi từ đây về phải tốn bốn năm chục, Hồ Già vừa cầm điện thoại định gõ “Được”, bên cạnh đã có tiếng xe bấm còi, một tiếng chưa đủ, lại bấm to tiếng thứ hai. Hồ Già nhíu mày nhìn sang, chiếc Land Rover đen bên cạnh từ từ hạ cửa kính xuống, bên trong là anh chàng nhiếp ảnh gia vừa chụp ảnh cho cô.
Anh chàng nhiếp ảnh gia cười với cô, bấm tiếng còi thứ ba mang ý vị khó hiểu.
“Lên đi, chị Lạc bảo anh đưa em về.”
Lúc nãy cũng chính anh ta đến đón cô.
Hồ Già cũng không từ chối, cô lên xe thắt dây an toàn xong nói một câu: “Trong thành phố cấm bấm còi.”
Anh chàng nhiếp ảnh gia cười hề hề, mở Gaode rồi hỏi cô: “Nhà em ở đâu?”
“Khách sạn Hữu Hảo.” Hồ Già cúi đầu gửi tin nhắn thoại cho Điền Tư.
Hồ Già: Có người đưa tôi về
Anh chàng nhiếp ảnh gia nghiêng đầu sang hỏi cô: “Ồ, gửi tin nhắn thoại cho ai thế?”
Hồ Già buông ngón tay, giọng nói dầu mỡ của anh chàng nhiếp ảnh gia cũng được gửi đi.
Trên đường về, anh chàng nhiếp ảnh gia bên cạnh Hồ Già phiền phức vô cùng.
“Em đến Hàng Châu chơi à? Anh rất quen thuộc với Hàng Châu, có muốn anh làm hướng dẫn viên cho không?”
“Không cần.”
“Nghe chị Lạc nói em mới học lớp 12 thôi, bây giờ con gái trưởng thành sớm thế à?”
“Đúng, trưởng thành sớm hơn anh.”
“Thực ra em khá giống bạn gái cũ của anh.”
“Cô ấy cũng chưa thành niên à?”
Sau vài hiệp qua lại, anh chàng nhiếp ảnh gia cuối cùng cũng im lặng, chỉ chuyên tâm lái xe.
Đợi khi xe cuối cùng cũng đến khách sạn Hữu Hảo, anh chàng nhiếp ảnh gia vẫn dừng xe thật tốt rồi tiễn cô đến sảnh.
Điền Tư từ lúc nhận được tin nhắn thoại đã đứng đợi ở sảnh, vừa ngẩng mắt lên, vừa vặn chạm mặt anh chàng nhiếp ảnh gia đưa Hồ Già về.
“Bạn trai nhỏ nhìn đẹp trai ghê.” Anh chàng nhiếp ảnh gia ghé vào tai Hồ Già nói.
Hồ Già vốn định đá anh chàng nhiếp ảnh gia ra xa, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng lại đầy ghen tuông của Điền Tư, cô đột nhiên cảm thấy thú vị nên cũng khẽ cười.
Anh quả nhiên vẫn cần bị kích thích.
_____
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Sau khi mưa tạnh, xung quanh lại trở nên nóng lên, ẩm ướt đến mức như sắp mọc ra rêu xanh.
Hồ Già để Điền Tư dẫn cô đi đường nhỏ, bậc đá hẹp lơ lửng, anh lặng lẽ che chở phía sau cô, không gian tràn ngập một sắc xanh tốt.
Trong rừng có chim bói cá bay qua, Hồ Già ngẩng mắt nhìn lên, không thấy chim bói cá ngực trắng đâu, lại nhìn thấy Điền Tư đang nửa che chở cô ở phía sau.
Ánh mắt cô vừa quét đến tay Điền Tư, anh liền rụt tay về rồi cười với cô, như thể giữa anh và cô chỉ là bạn bè. Hồ Già không khỏi nghĩ đến lúc nãy ở Thập Phương Viên, Điền Tư cũng đỏ mặt tía tai đối diện cô, nhưng cô vẫn im lặng, từ từ uống cạn nước canh trong bát mì chay.
Trên người Điền Tư có một sự mâu thuẫn.
Anh thích cô, nhưng lại không dám thích cô quá.
“Sao vậy?” Điền Tư còn hỏi ngược lại Hồ Già sao vậy, Hồ Già lắc đầu.
Hai người tìm một chỗ ngồi xuống.
Chim bói cá ngực trắng vừa bay qua đang đậu trên ngọn cây nhìn họ.
Xung quanh không có người, nghĩ đến chuyện vừa rồi, Hồ Già suy nghĩ một lúc rồi khẽ cười nói: “Lúc nãy cậu ăn mì, tai cũng ăn đến đỏ bừng.”
Điền Tư không nói gì, chỉ im lặng nhếch khóe miệng. Con chim bói cá ngực trắng phía trên dùng cái mỏ nhỏ xinh chải chuốt lông, kêu kêu vài tiếng.
Chùa Linh Ẩn vẫn ở gần đó, họ hơi ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy ngôi chùa đó.
Dưới tượng Phật, giấu không nổi tâm sự trần gian.
Hồ Già đá viên đá bên chân đi xa.
Ngâm mình trong bầu không khí chùa chiền, những lời bình thường lười nói, hôm nay cô lại muốn nói với anh.
Hồ Già nhìn vùng bóng cây rậm rạp bên cạnh rồi mở miệng: “Thực ra cậu không cần giả vờ nữa, tôi biết cậu thích tôi, chỉ là không hiểu sao cậu cứ phải làm bạn với tôi, còn không cho tôi đụng vào cậu - đúng là thật bướng bỉnh. Nhưng vì tôi đã nhìn ra cậu thích tôi rồi nên cậu đừng bướng bỉnh nữa đi.”
Cô hiếm khi dịu dàng nhưng lại nói một đống lời không ngửi được.
Nhưng Điền Tư hiểu, không chỉ hiểu, còn đưa ra một phản hồi kỳ quái.
Điền Tư hỏi cô: “Vậy cậu có thích tôi không?”
Hồ Già nào ngờ Điền Tư lại hỏi một câu như vậy.
“Tất nhiên là không thích rồi!” Cô nhíu mày nhìn về phía anh, đối diện ánh mắt tĩnh lặng của Điền Tư.
“Ừm...” Điền Tư cười một cách khó hiểu: “Cho nên, nếu chúng ta không làm bạn, thì có thể làm gì nữa?”
Câu này thực ra còn có nửa câu sau, nhưng Điền Tư không nói ra: Làm bạn, còn có thể bầu bạn với cậu lâu hơn một chút, không phải sao?
Hồ Già nhìn Điền Tư, ánh mắt anh sáng tối lấp lóe, lưng cô đột nhiên toát ra chút mồ hôi, cô chợt ý thức được trong hai người họ, Điền Tư mới là người ngoan cố hơn.
Anh nhẫn nhịn như vậy, rốt cuộc là muốn gì chứ?
Hai người không đi xe buýt tuyến 1314 về.
Hồ Già nhận được một cuộc điện thoại, đó là một chị người quen giới thiệu cô đi chụp ảnh đồ cho Taobao, thù lao cũng không tệ.
Đây là một cơ hội hiếm có, Hồ Già cần tiền, vì vậy cô cũng không do dự, càng không tránh Điền Tư đi mà trực tiếp đồng ý luôn.
“Sao vậy?” Vừa cúp điện thoại, Điền Tư liền hỏi cô.
“Tôi phải đi rồi, bạn tôi giới thiệu cho tôi một việc, bây giờ phải qua đó ngay.”
Điền Tư sững người một lúc rồi vui mừng cho cô: “Đi đi, là chụp ảnh kiểu trước đây à?”
“Ừ.”
“Chỗ phải đến có xa không, để tôi gọi xe cho cậu nhé?” Điền Tư lấy điện thoại ra định gọi xe.
“Họ có người đến đón.” Hồ Già nói.
Điền Tư gật đầu.
Bây giờ vừa qua 11 giờ, Hồ Già ít nhất phải chụp mất cả buổi chiều.
“Vậy buổi chiều cậu định thế nào?”
Cô ngậm điếu thuốc rồi hỏi Điền Tư, là cô gọi Điền Tư đi cùng đến Hàng Châu, giờ lại bỏ anh ở đây, dù sao cũng không ổn lắm.
Nhưng Hồ Già cũng chỉ hỏi vậy thôi chứ trong lòng cô hoàn toàn không định quan tâm đếnĐiền Tư.
Giống như việc cô không để ý đến Điền Tư nhíu mày mà vẫn hút thuốc trước mặt anh.
Điền Tư phủi tàn thuốc rơi trên váy cô.
Giọng anh nhẹ nhàng: “Đi Mãn Giác Lăng vậy, hoặc đến bảo tàng dạo chơi.”
“Tốt đấy, hành trình văn hóa vất vả mà.” Xe đón cô đến rồi, Hồ Già lên xe rồi vẫy tay với anh.
Điền Tư nhìn xe chạy đi.
*
Buổi chiều anh chẳng đi đâu cả.
Hồ Già đi rồi, nhiệt tình của Điền Tư với Hàng Châu cũng không còn.
Anh về khách sạn Hữu Hảo, kéo rèm cửa, nhíu mày rồi ngủ một giấc nông.
Giấc ngủ này khiến anh đau đầu, anh cứ mơ thấy chuyện nhiều năm trước, mẹ anh cúi người vẽ bình phong vàng đó, ngòi bút kêu xột xoạt, ngoài cửa sổ là hoa mai rơi, ánh sáng dịu của bình phong lóe lên trên lông mày anh, đợi tia sáng đó lướt qua, mẹ anh không biết đã đi đâu mất, trên đất chỉ còn một bình phong vàng vỡ nát.
Điền Tư tỉnh dậy toàn thân đã đầm đìa mồ hôi.
Bây giờ mới hai giờ chiều.
Từ khách sạn Hữu Hảo đến Bệnh viện số 7 Hàng Châu rất gần.
Thuốc của Điền Tư sắp hết rồi, anh đành đến bệnh viện số 7 kê thêm ít nữa.
Taxi đến cổng xuống xe, có một người đang phát tờ rơi, họ cũng nhét vào tay Điền Tư một tờ.
Điền Tư liếc nhìn qua, đó là một tấm danh thiếp cá nhân không đáng tin, dưới tên còn dùng chữ đậm ghi “Chuyên gia tâm lý học”, thực tế chỉ là không có chứng chỉ nhưng lại viết giỏi trị liệu trầm cảm, rối loạn lo âu, còn đặc biệt ghi rõ phương pháp trị liệu độc đáo, hiệu quả ngay lần đầu, là một loại quảng cáo giả dối điển hình.
Điền Tư lướt qua vài dòng rồi ném tờ danh thiếp vào thùng rác.
*
Hồ Già đang chụp ảnh trong studio.
Hôm nay cô phải chụp bốn mươi bộ trang phục mùa đông, thời gian lại rất gấp.
Trên xe Hồ Già đã xem qua phong cách của cửa hàng này một lượt, là phong cách Mỹ cổ điển, vừa ngầu vừa mang chút gợi cảm, cô có ngũ quan lạnh lùng, khó nắm bắt, thoạt nhìn trông cũng rất hợp. Chuyên viên trang điểm lại chú trọng làm nổi bật đường nét lông mày, mắt và mũi của Hồ Già, khiến cô trông giống một con báo xinh đẹp hơn, thu hút mọi ánh nhìn.
Hồ Già tạo dáng theo nhịp, lông mày cô nhướng lên, mái tóc tung bay, cô bắt ảnh rất tốt.
Nhiếp ảnh gia cầm máy ảnh DSLR cúi người chụp, đèn flash liên tục chiếu, tiến trình chụp ảnh thuận lợi hơn tưởng tượng nhiều.
Khoảng 5 giờ chiều, tất cả trang phục mùa đông đều đã chụp xong, Hồ Già cởi bộ áo lông vũ ra mới phát hiện quần áo bên trong đều bị bị mồ hôi thấm ướt, dính chặt vào người cô, khi cởi ra giống như lột đi một lớp da. Hồ Già không nhịn được mà nhíu mày, thực sự muốn đi tắm một cái. Nhưng nói ra cũng lạ, lúc cô chụp ảnh lại không cảm thấy khó chịu.
Sau này cô mới hiểu, đó là vì lúc chụp ảnh, cô đã được mọi người xung quanh đối xử một cách nghiêm túc.
Dù là quay phim hay trang điểm, ánh sáng, thậm chí là người cầm máy sấy tóc cho cô, mọi người đều rất nghiêm túc.
Điều Hồ Già muốn từ đầu đến cuối chỉ là được tôn trọng, được đối xử bình đẳng, cô chỉ muốn được hoàn toàn coi như một con người.
Hồ Già thay lại quần áo của mình rồi đi ra ngoài.
Mọi người tụ tập bên chiếc MacBook 15 inch xem ảnh cô vừa chụp, liên tục trầm trồ.
Thấy cô đến, chị chủ cửa hàng cắt tóc ngắn cười híp mắt giơ ngón tay cái với cô, Hồ Già nở một nụ cười tươi.
“Chúng ta kết bạn WeChat đi, sau này cũng tiện liên lạc.” Chị chủ đi đến nói với cô.
“Được thôi.” Hồ Già lấy điện thoại ra.
Quét WeChat xong, chị lại mỉm cười nhìn khuôn mặt của Hồ Già.
“Sao vậy?” Hồ Già hỏi chị.
“Ôi, không có gì, chỉ là nghĩ đến em còn đang học cấp 3 thì có hơi ngạc nhiên thôi.”
Chị chủ cửa hàng cười lộ ra chút nếp nhăn nơi đuôi mắt, nhưng nhìn vẫn xinh đẹp.
“Em cũng không nhỏ nữa, sang năm là đã thi đại học rồi.” Hồ Già nói.
“Cố gắng nhé, em là học sinh mỹ thuật à?”
Hồ Già lắc đầu: “Em là học sinh văn hóa.”
“Ồ... Đẹp thế này chị còn tưởng học diễn xuất chứ.” Chị gật đầu, “Sau này cửa hàng bọn chị còn ra vài lần ra quần áo nữa, lúc đó bọn chị sẽ liên lạc với em nhé, em rảnh thì đến.”
Hồ Già đồng ý, có tiền kiếm, cô tất nhiên thấy toàn thân khoan khoái.
Bước ra khỏi studio thì bên ngoài trời đã hơi tối.
Hồ Già đi dọc con đường bên ngoài một lúc mà cảm giác nhẹ bẫng trên người vẫn chưa tan đi.
Cô mở WeChat, chị chủ cửa hàng có lẽ vẫn đang bận, sau khi thêm bạn với cô xong cũng không gửi tin nhắn mới. Điền Tư lại gửi đến hai tin.
Điền Tư: Xong chưa?
Điền Tư: Có cần tôi đến đón không?
Đi taxi từ đây về phải tốn bốn năm chục, Hồ Già vừa cầm điện thoại định gõ “Được”, bên cạnh đã có tiếng xe bấm còi, một tiếng chưa đủ, lại bấm to tiếng thứ hai. Hồ Già nhíu mày nhìn sang, chiếc Land Rover đen bên cạnh từ từ hạ cửa kính xuống, bên trong là anh chàng nhiếp ảnh gia vừa chụp ảnh cho cô.
Anh chàng nhiếp ảnh gia cười với cô, bấm tiếng còi thứ ba mang ý vị khó hiểu.
“Lên đi, chị Lạc bảo anh đưa em về.”
Lúc nãy cũng chính anh ta đến đón cô.
Hồ Già cũng không từ chối, cô lên xe thắt dây an toàn xong nói một câu: “Trong thành phố cấm bấm còi.”
Anh chàng nhiếp ảnh gia cười hề hề, mở Gaode rồi hỏi cô: “Nhà em ở đâu?”
“Khách sạn Hữu Hảo.” Hồ Già cúi đầu gửi tin nhắn thoại cho Điền Tư.
Hồ Già: Có người đưa tôi về
Anh chàng nhiếp ảnh gia nghiêng đầu sang hỏi cô: “Ồ, gửi tin nhắn thoại cho ai thế?”
Hồ Già buông ngón tay, giọng nói dầu mỡ của anh chàng nhiếp ảnh gia cũng được gửi đi.
Trên đường về, anh chàng nhiếp ảnh gia bên cạnh Hồ Già phiền phức vô cùng.
“Em đến Hàng Châu chơi à? Anh rất quen thuộc với Hàng Châu, có muốn anh làm hướng dẫn viên cho không?”
“Không cần.”
“Nghe chị Lạc nói em mới học lớp 12 thôi, bây giờ con gái trưởng thành sớm thế à?”
“Đúng, trưởng thành sớm hơn anh.”
“Thực ra em khá giống bạn gái cũ của anh.”
“Cô ấy cũng chưa thành niên à?”
Sau vài hiệp qua lại, anh chàng nhiếp ảnh gia cuối cùng cũng im lặng, chỉ chuyên tâm lái xe.
Đợi khi xe cuối cùng cũng đến khách sạn Hữu Hảo, anh chàng nhiếp ảnh gia vẫn dừng xe thật tốt rồi tiễn cô đến sảnh.
Điền Tư từ lúc nhận được tin nhắn thoại đã đứng đợi ở sảnh, vừa ngẩng mắt lên, vừa vặn chạm mặt anh chàng nhiếp ảnh gia đưa Hồ Già về.
“Bạn trai nhỏ nhìn đẹp trai ghê.” Anh chàng nhiếp ảnh gia ghé vào tai Hồ Già nói.
Hồ Già vốn định đá anh chàng nhiếp ảnh gia ra xa, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng lại đầy ghen tuông của Điền Tư, cô đột nhiên cảm thấy thú vị nên cũng khẽ cười.
Anh quả nhiên vẫn cần bị kích thích.
_____
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.