Chương 81: Chưa đặt tiêu đề 81
Dã Bồ Tát
24/06/2024
Ngày hôm sau thức dậy, dấu tát trên mặt Hồ Già vẫn chưa xẹp xuống.
Lúc đánh răng, động tác của cô làm kéo căng cơ mặt khiến bên má trái âm ỉ đau.
Điền Tư giúp cô bôi thuốc, thuốc mỡ được bôi lên mặt lạnh và nhớp nháp, mùi thuốc đông y đắng chát hòa lẫn với hương bạc hà.
Hồ Già thấy mùi khó ngửi liền quay đầu đi rồi lại bị anh kéo về. Bôi xong thuốc mỡ, Hồ Già nép vào lòng Điền Tư, người anh luôn mang nhiệt độ thật ấm áp.
“Ngửi giống mùi gỗ vậy.” Hồ Già ngửi ngửi anh.
Điền Tư mỉm cười xác nhận với cô: “Là loại dễ ngửi phải không?”
Anh nắm lấy tay cô, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn làn da nơi cổ tay cô, một cử chỉ vô cùng thân mật.
“Ừm, giống như loại gỗ đàn hương anh để trong tủ quần áo vậy.” Hồ Già tìm một tư thế thoải mái nằm trong lòng anh, “Em vẫn muốn ngủ.”
Điền Tư nhẹ nhàng hỏi: “Hay là nghỉ ở nhà một ngày?”
“Khỏe re mà, nghỉ làm gì?” Hồ Già cựa quậy, đối mặt với ánh mắt của anh.
Hai người lại áp sát nhau, trong mắt Điền Tư phản chiếu hình ảnh cô, anh xoa tóc cô rồi không nói gì cả.
Hồ Già biết mình trông như thế nào, da mặt cô mỏng, ăn một cái tát liền giống như bị in dấu lên mặt, năm dấu ngón tay vẫn còn sưng rõ mồn một trên khuôn mặt cô như một chiếc bánh quy hình ngón tay đỏ ửng, khóe miệng cô đến giờ vẫn còn vết bầm tím. Nếu người trong trường nhìn thấy gương mặt khôi hài của cô chắc chắn sẽ vây xem cô, nhìn chằm chằm cô, chế giễu cô.
“Lấy giúp em cái khẩu trang.” Hồ Già đẩy đẩy anh.
Điền Tư lục lọi một lúc giúp cô tìm một cái khẩu trang y tế rộng.
Gương mặt của Hồ Già nhỏ, cô kéo giãn khẩu trang, chỉnh chỉnh lại rồi che kín đến tận dưới mắt.
“Không nhìn ra nữa đúng không?” Hồ Già hỏi Điền Tư.
Anh chỉnh lại tóc cho cô, “Ừ, hoàn toàn không nhìn ra.”
Hai người lại ôm nhau thêm một lúc, Điền Tư nhìn cô, khẽ cười nói: “Ngay cả biểu cảm cũng không nhìn ra nữa.”
Khi ngồi trong lớp, Hồ Già lại bồn chồn.
Vào giờ giải lao, cô dựa vào lưng ghế, dùng bút bi chọc cục tẩy, mãi cho đến khi mặt tẩy toàn là lỗ chỗ.
Cô không yên tâm để Lý Huệ Quân ra ngoài lêu lổng nhưng cũng không yên tâm để Lý Huệ Quân ở một mình, có những chuyện mà Hồ Già càng nghĩ càng sợ.
Học đến tiết thứ hai thì tòa chung cư đối diện bốc cháy, ban công cháy một mảng sáng rực, khói đen bốc cao hơn cả tòa nhà, xe cứu hỏa không ngừng chuyển đèn, đỗ dưới chân tòa nhà, thang mây được lính cứu hỏa trèo lên nằm chéo đối diện ban công.
“Đm, lửa to quá!” Từ Duệ vươn dài cổ nhìn chằm chằm ra ngoài.
Lính cứu hỏa khiêng súng phun nước nặng nề, tia nước lắc lư nhưng chỉ với tới được những hộ dân tầng dưới.
“Ôi ôi ôi, đm, phun không tới!” Vòi nước áp suất cao phun vào dưới ban công, Từ Duệ sốt ruột đến mức giậm chân.
Trong lớp cũng không ai chê Từ Duệ ồn ào nữa, tất cả học sinh đều nhìn ra ngoài, lửa cháy nguy hiểm, khói đen phảng phất như tháp thông thiên. Vương Phú Xuân cầm một đầu phấn, hình trong tay mới vẽ được một nửa cũng không nhịn được nhìn ra ngoài, ông căng thẳng, sống mũi cũng toát mồ hôi, gọng kính trượt xuống.
Tia nước áp suất cao cuối cùng cũng phun vào được ban công.
Lửa cuối cùng cũng đã được dập tắt.
Người dân được lính cứu hỏa cứu ra.
Các bạn học thở phào, Từ Duệ nhe răng cười như thể vẫn chưa thỏa mãn.
“Nào nào nào, bên ngoài không còn gì để xem nữa rồi! Tất cả nhìn lên bảng cho tôi!” Vương Phú Xuân gõ gõ cây thước tam giác.
Hồ Già ngồi trên ghế mà lòng bàn tay toát một lớp mồ hôi lạnh, toàn thân nổi cả da gà. Hồ Già nghĩ đến Lý Huệ Quân, bà bị nhốt trong nhà, không có điện thoại, cháy nhà cũng không thể gọi điện cầu cứu, càng không thể mở cửa thoát thân. Hồ Già càng nghĩ càng sợ, cô không muốn Lý Huệ Quân ra ngoài đánh bạc, nhưng cô càng không muốn Lý Huệ Quân gặp phải chuyện gì.
Đến buổi trưa, Hồ Già không ăn cơm.
Cô vội vàng về nhà, tìm thợ nối lại dây điện thoại cố định.
Lý Huệ Quân có lẽ là đã hết giận, bà nằm trong phòng, không để ý đến Hồ Già.
“Điện thoại con đã nối lại rồi.” Hồ Già gõ gõ cửa phòng bà, “Mẹ có chuyện gì thì gọi cho con.”
Lý Huệ Quân không đáp, chỉ lạnh lùng xem tivi.
Hồ Già đứng tựa ở cửa, khoảng cách giữa hai người ngượng ngùng và cứng nhắc.
Hồ Già đứng một lúc rồi lại nói: “...Của hồi môn mà ông bà ngoại cho mẹ, con sẽ không động vào, đợi mẹ khỏe lại con sẽ trả mẹ.”
Lý Huệ Quân mím môi chuyển kênh, Hồ Già cứng đầu nói tiếp: “Con không nên nhốt mẹ ở trong nhà, nhưng con cũng không có cách nào khác, con còn phải đi học, không thể canh chừng mẹ từng giây từng phút được, mẹ làm việc giấu con, con cũng chỉ biết sau khi xảy ra chuyện, nếu chúng ta cứ mẹ giấu con đoán mãi, đợi đến khi thật sự có chuyện thì cũng đã muộn...”
Lý Huệ Quân tăng âm lượng tivi lên.
Bà muốn đuổi Hồ Già đi.
Giọng Hồ Già trầm xuống.
“Con biết mẹ đang giận, con có thể với mẹ...”
Lý Huệ Quân nhíu mày rồi lại tăng âm lượng tivi thêm mấy nấc.
Trong phim truyền hình là cảnh cãi vã kịch liệt của hai nữ diễn viên cãi nhau đến mặt đỏ tía tai.
Hồ Già nhìn Lý Huệ Quân một lúc, đối phương hoàn toàn không muốn để ý đến cô.
“Vậy con đi đây.” Cô nói với Lý Huệ Quân.
Lý Huệ Quân vẫn im lặng.
Hồ Già đành phải bước ra ngoài.
Trên đường trở về trường, Hồ Già đi qua chiếc gương phản chiếu ở góc phố.
Cô nhìn vào gương, phát hiện ra khẩu trang của mình đã bị lỏng, để lộ ra dấu tát đỏ sẫm.
Hồ Già kéo khẩu trang lại, cô cúi lưng, giẫm lên bàn đạp, muốn nhanh chóng đến gặp Điền Tư.
Cố gắng đến giờ nghỉ, Hồ Già mới ăn được bữa trưa.
Điền Tư gọi đồ ăn vào, cô liếc mắt nhìn qua, toàn là carbohydrate mang lại cảm giác vui vẻ.
Anh bày từng món lên bàn, mì sốt thịt cà chua, cánh gà nướng kiểu Orleans, bắp phô mai bơ, bên ngoài là gà rán kiểu Nhật vắt nước chanh. Bày xong mấy thứ này, mặt bàn đã đầy, Điền Tư kéo bàn bên cạnh lại rồi bày hộp pizza lên, bên trên đầy ắp khoai tây lát và phô mai vàng óng thơm lừng. Truyện Full
Hồ Già không nhịn được mà hỏi anh: “Có ai ăn cùng chúng ta sao?”
Điền Tư vừa cười vừa đưa nĩa cho cô: “Chỉ có hai đứa mình thôi.”
Anh nói: “Hai người cũng phải ăn cơm cho tử tế.”
Trong phòng học trống, họ ngồi cạnh nhau.
Điền Tư mở cửa sổ bên cạnh, họ nghe thấy tiếng chim hót giữa những lùm cây.
Hồ Già cắn một miếng pizza, cô nếm được vị trứng muối đậm đà ở mép bánh: “Toàn là món em thích, cảm giác thật xa xỉ.”
Điền Tư gật đầu: “Vậy sau này chúng ta sẽ xa xỉ mỗi ngày.” Hồ Già không nhịn được mà bật cười, dùng khuỷu tay huých anh một cái, Điền Tư cũng cười.
Điền Tư vừa cười vừa hỏi cô: “Em lại vui rồi à?” Nét mặt anh dịu dàng và trong sáng.
Hồ Già gật đầu: “Hơi hơi.”
Hai người thế mà ăn hết sạch đồ.
Hồ Già ăn hơn một nửa mà bụng đã no căng, cả người lừ đừ buồn ngủ.
Tiết sau vừa hay là tiết thể dục, thầy cô cho họ hoạt động tự do, Hồ Già liền lười biếng ngủ trên lớp.
Điền Tư ghép ghế thành cái giường hẹp dài rồi để cô nằm lên, gối đầu lên đùi anh ngủ, Hồ Già nghịch khóa kéo áo khoác của Điền Tư, miếng kim loại lấp lánh, ánh sáng chiếu vào kính của cô, có chút giống kính vạn hoa.
“Mau ngủ đi.” Điền Tư xoa đầu Hồ Già.
Hồ Già gật đầu rồi dựa sát anh hơn, hai người nắm lấy tay nhau.
“Anh sẽ luôn ở bên em phải không.” Lúc sắp ngủ, Hồ Già hỏi Điền Tư một câu như vậy.
Anh nhìn cô, tình cảm trong mắt chuyển động, anh hứa với cô: “Anh sẽ mãi mãi ở bên em.”
Hồ Già bóp bóp lòng bàn tay của Điền Tư: “Em sẽ sống đến 120 tuổi, anh có sống được lâu như vậy không?”
Anh cười cam đoan: “Được chứ, anh phải ở bên em mà.”
Điền Dục Mẫn dẫn theo bộ phận hậu cần đi kiểm tra thiết bị của tòa thí nghiệm.
“Mỗi phòng học đều phải xem qua,“ Điền Dục Mẫn nói với họ, “Chú ý nguy cơ an toàn, gặp cái gì không đúng quy định thì trừ điểm.”
Điền Dục Mẫn mặc một bộ vest cắt may gọn gàng đi dẫn đầu, phía sau cô kéo theo một hàng giáo viên, cả đoàn như một cánh diều lắc lư.
Bước lên cầu thang, Điền Dục Mẫn cảm thấy tầm nhìn dần hẹp lại, cô không thích chỗ ánh sáng âm u. Nhịn sự khó chịu trong lòng, Điền Dục Mẫn bước nhanh ra ngoài.
Phòng học cuối của hành lang vẫn chưa được kiểm tra.
Điền Dục Mẫn đi qua thấy cửa sổ phòng học vẫn mở, cô nhíu mày.
Điền Dục Mẫn đi tiếp về phía trước, cô nhìn thấy Điền Tư, trong lòng anh đang ôm một cô gái ngủ, Điền Tư ôm cô ấy, nhìn họ thật bình yên.
Cả tòa thí nghiệm đều rất yên tĩnh, đồng nghiệp đang kiểm tra thiết bị ở các phòng học khác, bên ngoài là cây bạch đàn kêu lào xào, cửa kính phía xa phản chiếu ánh nắng mặt trời vào mắt Điền Dục Mẫn, cô nhìn Điền Tư và người anh yêu, Điền Dục Mẫn không bước tiếp về phía trước nữa, cô quay đầu nói với các giáo viên khác:
“Phòng học này tôi đã kiểm tra rồi.”
_____
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Lúc đánh răng, động tác của cô làm kéo căng cơ mặt khiến bên má trái âm ỉ đau.
Điền Tư giúp cô bôi thuốc, thuốc mỡ được bôi lên mặt lạnh và nhớp nháp, mùi thuốc đông y đắng chát hòa lẫn với hương bạc hà.
Hồ Già thấy mùi khó ngửi liền quay đầu đi rồi lại bị anh kéo về. Bôi xong thuốc mỡ, Hồ Già nép vào lòng Điền Tư, người anh luôn mang nhiệt độ thật ấm áp.
“Ngửi giống mùi gỗ vậy.” Hồ Già ngửi ngửi anh.
Điền Tư mỉm cười xác nhận với cô: “Là loại dễ ngửi phải không?”
Anh nắm lấy tay cô, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn làn da nơi cổ tay cô, một cử chỉ vô cùng thân mật.
“Ừm, giống như loại gỗ đàn hương anh để trong tủ quần áo vậy.” Hồ Già tìm một tư thế thoải mái nằm trong lòng anh, “Em vẫn muốn ngủ.”
Điền Tư nhẹ nhàng hỏi: “Hay là nghỉ ở nhà một ngày?”
“Khỏe re mà, nghỉ làm gì?” Hồ Già cựa quậy, đối mặt với ánh mắt của anh.
Hai người lại áp sát nhau, trong mắt Điền Tư phản chiếu hình ảnh cô, anh xoa tóc cô rồi không nói gì cả.
Hồ Già biết mình trông như thế nào, da mặt cô mỏng, ăn một cái tát liền giống như bị in dấu lên mặt, năm dấu ngón tay vẫn còn sưng rõ mồn một trên khuôn mặt cô như một chiếc bánh quy hình ngón tay đỏ ửng, khóe miệng cô đến giờ vẫn còn vết bầm tím. Nếu người trong trường nhìn thấy gương mặt khôi hài của cô chắc chắn sẽ vây xem cô, nhìn chằm chằm cô, chế giễu cô.
“Lấy giúp em cái khẩu trang.” Hồ Già đẩy đẩy anh.
Điền Tư lục lọi một lúc giúp cô tìm một cái khẩu trang y tế rộng.
Gương mặt của Hồ Già nhỏ, cô kéo giãn khẩu trang, chỉnh chỉnh lại rồi che kín đến tận dưới mắt.
“Không nhìn ra nữa đúng không?” Hồ Già hỏi Điền Tư.
Anh chỉnh lại tóc cho cô, “Ừ, hoàn toàn không nhìn ra.”
Hai người lại ôm nhau thêm một lúc, Điền Tư nhìn cô, khẽ cười nói: “Ngay cả biểu cảm cũng không nhìn ra nữa.”
Khi ngồi trong lớp, Hồ Già lại bồn chồn.
Vào giờ giải lao, cô dựa vào lưng ghế, dùng bút bi chọc cục tẩy, mãi cho đến khi mặt tẩy toàn là lỗ chỗ.
Cô không yên tâm để Lý Huệ Quân ra ngoài lêu lổng nhưng cũng không yên tâm để Lý Huệ Quân ở một mình, có những chuyện mà Hồ Già càng nghĩ càng sợ.
Học đến tiết thứ hai thì tòa chung cư đối diện bốc cháy, ban công cháy một mảng sáng rực, khói đen bốc cao hơn cả tòa nhà, xe cứu hỏa không ngừng chuyển đèn, đỗ dưới chân tòa nhà, thang mây được lính cứu hỏa trèo lên nằm chéo đối diện ban công.
“Đm, lửa to quá!” Từ Duệ vươn dài cổ nhìn chằm chằm ra ngoài.
Lính cứu hỏa khiêng súng phun nước nặng nề, tia nước lắc lư nhưng chỉ với tới được những hộ dân tầng dưới.
“Ôi ôi ôi, đm, phun không tới!” Vòi nước áp suất cao phun vào dưới ban công, Từ Duệ sốt ruột đến mức giậm chân.
Trong lớp cũng không ai chê Từ Duệ ồn ào nữa, tất cả học sinh đều nhìn ra ngoài, lửa cháy nguy hiểm, khói đen phảng phất như tháp thông thiên. Vương Phú Xuân cầm một đầu phấn, hình trong tay mới vẽ được một nửa cũng không nhịn được nhìn ra ngoài, ông căng thẳng, sống mũi cũng toát mồ hôi, gọng kính trượt xuống.
Tia nước áp suất cao cuối cùng cũng phun vào được ban công.
Lửa cuối cùng cũng đã được dập tắt.
Người dân được lính cứu hỏa cứu ra.
Các bạn học thở phào, Từ Duệ nhe răng cười như thể vẫn chưa thỏa mãn.
“Nào nào nào, bên ngoài không còn gì để xem nữa rồi! Tất cả nhìn lên bảng cho tôi!” Vương Phú Xuân gõ gõ cây thước tam giác.
Hồ Già ngồi trên ghế mà lòng bàn tay toát một lớp mồ hôi lạnh, toàn thân nổi cả da gà. Hồ Già nghĩ đến Lý Huệ Quân, bà bị nhốt trong nhà, không có điện thoại, cháy nhà cũng không thể gọi điện cầu cứu, càng không thể mở cửa thoát thân. Hồ Già càng nghĩ càng sợ, cô không muốn Lý Huệ Quân ra ngoài đánh bạc, nhưng cô càng không muốn Lý Huệ Quân gặp phải chuyện gì.
Đến buổi trưa, Hồ Già không ăn cơm.
Cô vội vàng về nhà, tìm thợ nối lại dây điện thoại cố định.
Lý Huệ Quân có lẽ là đã hết giận, bà nằm trong phòng, không để ý đến Hồ Già.
“Điện thoại con đã nối lại rồi.” Hồ Già gõ gõ cửa phòng bà, “Mẹ có chuyện gì thì gọi cho con.”
Lý Huệ Quân không đáp, chỉ lạnh lùng xem tivi.
Hồ Già đứng tựa ở cửa, khoảng cách giữa hai người ngượng ngùng và cứng nhắc.
Hồ Già đứng một lúc rồi lại nói: “...Của hồi môn mà ông bà ngoại cho mẹ, con sẽ không động vào, đợi mẹ khỏe lại con sẽ trả mẹ.”
Lý Huệ Quân mím môi chuyển kênh, Hồ Già cứng đầu nói tiếp: “Con không nên nhốt mẹ ở trong nhà, nhưng con cũng không có cách nào khác, con còn phải đi học, không thể canh chừng mẹ từng giây từng phút được, mẹ làm việc giấu con, con cũng chỉ biết sau khi xảy ra chuyện, nếu chúng ta cứ mẹ giấu con đoán mãi, đợi đến khi thật sự có chuyện thì cũng đã muộn...”
Lý Huệ Quân tăng âm lượng tivi lên.
Bà muốn đuổi Hồ Già đi.
Giọng Hồ Già trầm xuống.
“Con biết mẹ đang giận, con có thể với mẹ...”
Lý Huệ Quân nhíu mày rồi lại tăng âm lượng tivi thêm mấy nấc.
Trong phim truyền hình là cảnh cãi vã kịch liệt của hai nữ diễn viên cãi nhau đến mặt đỏ tía tai.
Hồ Già nhìn Lý Huệ Quân một lúc, đối phương hoàn toàn không muốn để ý đến cô.
“Vậy con đi đây.” Cô nói với Lý Huệ Quân.
Lý Huệ Quân vẫn im lặng.
Hồ Già đành phải bước ra ngoài.
Trên đường trở về trường, Hồ Già đi qua chiếc gương phản chiếu ở góc phố.
Cô nhìn vào gương, phát hiện ra khẩu trang của mình đã bị lỏng, để lộ ra dấu tát đỏ sẫm.
Hồ Già kéo khẩu trang lại, cô cúi lưng, giẫm lên bàn đạp, muốn nhanh chóng đến gặp Điền Tư.
Cố gắng đến giờ nghỉ, Hồ Già mới ăn được bữa trưa.
Điền Tư gọi đồ ăn vào, cô liếc mắt nhìn qua, toàn là carbohydrate mang lại cảm giác vui vẻ.
Anh bày từng món lên bàn, mì sốt thịt cà chua, cánh gà nướng kiểu Orleans, bắp phô mai bơ, bên ngoài là gà rán kiểu Nhật vắt nước chanh. Bày xong mấy thứ này, mặt bàn đã đầy, Điền Tư kéo bàn bên cạnh lại rồi bày hộp pizza lên, bên trên đầy ắp khoai tây lát và phô mai vàng óng thơm lừng. Truyện Full
Hồ Già không nhịn được mà hỏi anh: “Có ai ăn cùng chúng ta sao?”
Điền Tư vừa cười vừa đưa nĩa cho cô: “Chỉ có hai đứa mình thôi.”
Anh nói: “Hai người cũng phải ăn cơm cho tử tế.”
Trong phòng học trống, họ ngồi cạnh nhau.
Điền Tư mở cửa sổ bên cạnh, họ nghe thấy tiếng chim hót giữa những lùm cây.
Hồ Già cắn một miếng pizza, cô nếm được vị trứng muối đậm đà ở mép bánh: “Toàn là món em thích, cảm giác thật xa xỉ.”
Điền Tư gật đầu: “Vậy sau này chúng ta sẽ xa xỉ mỗi ngày.” Hồ Già không nhịn được mà bật cười, dùng khuỷu tay huých anh một cái, Điền Tư cũng cười.
Điền Tư vừa cười vừa hỏi cô: “Em lại vui rồi à?” Nét mặt anh dịu dàng và trong sáng.
Hồ Già gật đầu: “Hơi hơi.”
Hai người thế mà ăn hết sạch đồ.
Hồ Già ăn hơn một nửa mà bụng đã no căng, cả người lừ đừ buồn ngủ.
Tiết sau vừa hay là tiết thể dục, thầy cô cho họ hoạt động tự do, Hồ Già liền lười biếng ngủ trên lớp.
Điền Tư ghép ghế thành cái giường hẹp dài rồi để cô nằm lên, gối đầu lên đùi anh ngủ, Hồ Già nghịch khóa kéo áo khoác của Điền Tư, miếng kim loại lấp lánh, ánh sáng chiếu vào kính của cô, có chút giống kính vạn hoa.
“Mau ngủ đi.” Điền Tư xoa đầu Hồ Già.
Hồ Già gật đầu rồi dựa sát anh hơn, hai người nắm lấy tay nhau.
“Anh sẽ luôn ở bên em phải không.” Lúc sắp ngủ, Hồ Già hỏi Điền Tư một câu như vậy.
Anh nhìn cô, tình cảm trong mắt chuyển động, anh hứa với cô: “Anh sẽ mãi mãi ở bên em.”
Hồ Già bóp bóp lòng bàn tay của Điền Tư: “Em sẽ sống đến 120 tuổi, anh có sống được lâu như vậy không?”
Anh cười cam đoan: “Được chứ, anh phải ở bên em mà.”
Điền Dục Mẫn dẫn theo bộ phận hậu cần đi kiểm tra thiết bị của tòa thí nghiệm.
“Mỗi phòng học đều phải xem qua,“ Điền Dục Mẫn nói với họ, “Chú ý nguy cơ an toàn, gặp cái gì không đúng quy định thì trừ điểm.”
Điền Dục Mẫn mặc một bộ vest cắt may gọn gàng đi dẫn đầu, phía sau cô kéo theo một hàng giáo viên, cả đoàn như một cánh diều lắc lư.
Bước lên cầu thang, Điền Dục Mẫn cảm thấy tầm nhìn dần hẹp lại, cô không thích chỗ ánh sáng âm u. Nhịn sự khó chịu trong lòng, Điền Dục Mẫn bước nhanh ra ngoài.
Phòng học cuối của hành lang vẫn chưa được kiểm tra.
Điền Dục Mẫn đi qua thấy cửa sổ phòng học vẫn mở, cô nhíu mày.
Điền Dục Mẫn đi tiếp về phía trước, cô nhìn thấy Điền Tư, trong lòng anh đang ôm một cô gái ngủ, Điền Tư ôm cô ấy, nhìn họ thật bình yên.
Cả tòa thí nghiệm đều rất yên tĩnh, đồng nghiệp đang kiểm tra thiết bị ở các phòng học khác, bên ngoài là cây bạch đàn kêu lào xào, cửa kính phía xa phản chiếu ánh nắng mặt trời vào mắt Điền Dục Mẫn, cô nhìn Điền Tư và người anh yêu, Điền Dục Mẫn không bước tiếp về phía trước nữa, cô quay đầu nói với các giáo viên khác:
“Phòng học này tôi đã kiểm tra rồi.”
_____
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.