Chương 138: Chúc mừng năm mới, Giai Giai (Hơi H)
Dã Bồ Tát
04/12/2024
Sau khi cô đi, Điền Trọng Lân lại nói chuyện với Điền Khải Nhân trong thư phòng một lúc rồi mới nghỉ ngơi.
Điền Tư nhìn kênh tin tức, Điền Trọng Lân chống gậy bước qua, ông không nói chuyện với anh, có lẽ là vẫn còn tức giận, chỉ coi Điền Tư như không khí. Điền Tư tắt TV, tắm rửa xong, anh trở về phòng gọi điện cho Hồ Già. Bên Hồ Già có vẻ hơi lộn xộn, giọng nói của cô ấy cũng uể oải, Điền Tư nói hai câu, cô chỉ đáp lại một câu. Điền Tư ngồi bên mép giường lau tóc, trong lòng cảm thấy nhớ cô.
Anh cúi đầu nói: "Giai Giai? Em đang bận à, sao không nói chuyện với anh."
Hồ Già xuống xe rồi bước nhanh: "Em đang nói chuyện với anh mà."
Anh nghe ra rằng cô đang ở bên ngoài nên lại hỏi: "Em đang ở đâu vậy?"
Hồ Già cầm điện thoại cười khẽ rồi không trả lời.
Gần 10 giờ, Điền Tư có hơi lo lắng, anh thương lượng với cô: "Em gửi vị trí cho anh, anh qua đó với em nhé?"
Hồ Già siết chặt túi xách trên người, cô nũng nịu nói: "Em không muốn." Điền Tư tưởng cô ham chơi, anh cũng không nói gì nữa, chỉ nhanh chóng thay quần áo, nói rằng sẽ ra ngoài tìm cô. Hồ Già nín cười nói với Điền Tư: "Ngốc quá, anh đừng ra ngoài vội, đứng bên cửa sổ đi." Điền Tư nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài không trăng cũng không sao, anh không biết Hồ Già định làm trò gì nhưng cũng ngoan ngoãn làm theo.
Điền Tư hiếm khi mơ hồ, anh ôn tồn nói: "Anh đứng rồi, em muốn anh nhìn cái gì?"
Hồ Già cúi xuống, nhặt một viên sỏi nhỏ rồi ném về phía cửa sổ sáng.
Điền Tư nghe thấy tiếng sỏi đập vào cửa sổ như tiếng mưa.
Hồ Già cười hỏi anh: "Nhìn thấy em chưa?" Điền Tư mở cửa sổ rồi nhìn xuống, Hồ Già đứng bên ngoài tường rào cười toe toét với anh.
Cô mặc một chiếc áo khoác ấm áp dày dặn, mái tóc dài mềm mại và khuôn mặt rạng rỡ như mặt trăng mọc ngược, từ sân nhà anh mọc lên, chiếu sáng anh, Điền Tư gần như ngây ngốc mà nhìn cô một lúc, anh vừa vui mừng vừa khó tin hỏi cô: "Sao em tìm được anh vậy?" Hồ Già cầm điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn anh rồi cười nói: "Em xem địa chỉ trên hồ sơ mua hàng của anh đó, anh có thấy em biến thái lắm không?"
Điền Tư cười: "Không đâu, anh thấy em giống Romeo dưới ban công."
Hồ Già ngọt ngào trêu anh: "Anh nói nghe châm chọc thật đó."
Điền Tư vội vàng xuống đón cô, Hồ Già lại bảo anh đừng động đậy.
Cô ở dưới lầu, chuẩn bị sẵn sàng vận động rồi chống vào bức tường thấp làm một cú lộn nghiêng, nhảy vào trong.
Điền Tư nhìn mà tim đập chân run, anh vội vàng xuống mở cửa cho cô, nhẹ nhàng kéo cô vào phòng ngủ rồi khóa chặt cửa.
Hồ Già đối diện với ánh mắt lo lắng của Điền Tư, cô cười một tiếng, véo mặt anh: "Sao anh hoảng hốt quá vậy? Chúng ta đâu có làm chuyện gì trời đất không cho phép đâu." Điền Tư nghĩ đến Điền Trọng Lân và Điền Khải Nhân đang ngủ ở phía đối diện, họ không phải trời đất không cho phép , mà là người không cho phép.
Trong phòng Điền Tư bật điều hòa.
Hồ Già dần nóng lên, cô hôn Điền Tư một lúc rồi đẩy anh ra, lục trong túi xách lấy ra váy ngủ để thay.
Điền Tư đỏ mặt, anh cúi mắt xuống, không nhìn Hồ Già thay đồ, Hồ Già trong lòng cười khúc khích với anh.
Chiếc váy ngủ trên người cô là do Điền Tư mua, lớp lụa mềm mại rủ xuống, theo cô xoay người, như một tạo vật của ánh sáng và điện.
Hồ Già co lại trên giường, Điền Tư ngồi bên cạnh cô, cô ôm chặt lấy cánh tay anh như ôm gấu bông, hai người nhẹ nhàng nói chuyện phiếm. Đổi môi trường, họ đều có hơi rụt rè, Điền Tư nhìn cô một lúc, mỉm cười rồi nói cô giống Grace Kelly trong phim "Rear Window", mang theo váy ngủ và dép lê đến nhà bạn trai ngủ lại. Hồ Già nghe xong liền phàn nàn phòng anh bây giờ vô cùng nhàm chán, ngay cả TV cũng không xem được.
Điền Tư hôn nhẹ lên vành tai cô: "Trong phòng có máy tính, em có muốn chơi không?"
Hồ Già lắc đầu, cô nép vào lòng Điền Tư, thong thả đảo mắt nhìn quanh phòng anh.
Căn phòng này rõ ràng chỉ để Điền Tư học tập và ngủ nghỉ, bài trí trong phòng nghiêm túc đến mức có hơi cổ hủ, như một ông già vậy.
Trên tường treo tranh gỗ khô và đá quái, trên giá sách xếp bộ sách toán bìa vàng của Nhà xuất bản Sách Thế giới, Điền Tư hài hước giới thiệu với cô: "Đây là sách vàng của anh." Hồ Già cười ha ha rồi lại che miệng, cô sợ ông nội và bác của anh nghe thấy, cô và Điền Tư chạm trán rồi cười trộm. Cô ngồi xổm trước giá sách nhìn một lúc, phát hiện anh cũng đọc lý thuyết văn học, từ "Cuộc phiêu lưu của Huckleberry Finn" đến "The Mirror and the Lamp" rồi lại đọc Said và Guy Debord.
Hồ Già cảm thán: "Anh giỏi thật đấy, đọc nhiều sách quá."
Điền Tư nói: "Phải nói là người viết sách giỏi, anh chỉ là mọt sách thôi."
Hai người nằm lại trên giường, Hồ Già nghiêng đầu hỏi Điền Tư: "Vậy bình thường anh làm gì trong phòng?"
Điền Tư nghiêm túc trả lời: "Học tập và ngủ." Hồ Già đợi anh nói tiếp, Điền Tư lại không lên tiếng, cô thắc mắc hỏi: "Hết rồi à?"
Điền Tư suy nghĩ một chút, "Sau khi quen em thì sẽ nhắn tin cho em, gọi điện cho em." Hồ Già nhíu mày: "Sao em cũng là một phần trong cuộc sống của anh vậy?" Điền Tư dịu dàng gật đầu: "Thì đúng vậy mà." Anh đối diện ánh mắt cô, Hồ Già cảm thấy mình như đang ở trong suối nước nóng chật hẹp mà an toàn, cô rất tự nhiên mà hôn lên Điền Tư, anh vòng tay ôm lấy cô.
"Anh chờ chút."
Hồ Già đẩy Điền Tư ra một nửa, xuống giường, lấy túi xách rồi lại trèo lên.
Cô cúi đầu, nghiêm túc lục trong túi lấy ra hộp bao cao su đưa cho Điền Tư, anh bật cười không thành tiếng, Hồ Già lại bóp mũi anh: "Không được cười!"
Hai người cởi sạch rồi trượt vào chăn, Điền Tư ôm vào trong lòng hương thơm mềm mại, như một chú cún con mà liếm hôn vành tai của Hồ Già, cô mềm như nước sông mùa xuân, đầu ngón tay cũng trở nên tê dại, trong hơi thở đều là mùi của dục vọng. Hồ Già ngượng ngùng không dám rên to, chỉ có thể khẽ nói với anh: "Nhột quá." Điền Tư cọ cọ cô rồi lại dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cổ cô, khàn giọng nói với cô: "Em có một nốt ruồi nhỏ ở đây, dễ thương quá."
"Ừm." Hồ Già ậm ừ, đối diện ánh mắt sâu thẳm của Điền Tư, trong lòng cô chậm một nhịp.
Anh cười rồi lại ghé lại gần, nhẹ nhàng hôn lên nốt ruồi nhỏ của Hồ Già.
Hồ Già nhiều nước, họ làm đến mức ga giường cũng ướt.
Cô khẽ nói nóng, Điền Tư liền ôm cô dậy rồi để cô ở trên.
Hồ Già vặn eo, tiếng dương vật cọ xát vang lên, cô đỏ mặt, không dám nhìn biểu cảm của Điền Tư, chỉ dựa đầu vào vai anh.
"Không muốn nhìn anh làm sao?" Điền Tư xoa xoa vành tai cô. Hồ Già ôm anh chặt hơn, miệng phàn nàn: "Ai muốn nhìn anh chứ?" Điền Tư cười một tiếng trầm thấp, anh nắm tay cô, mười ngón đan xen, lòng bàn tay áp vào nhau, anh đẩy hông, chôn dương vật vào sâu hơn, Hồ Già nũng nịu mắng anh là chó xấu xa, chó dâm, Điền Tư nghe mà mắt cong cong, anh không quên hôn cô: "Mắng anh cũng vô ích, anh thích em mắng anh mà."
Làm đến sau cùng, hai người lại đổi hai ba tư thế, tứ chi quấn quýt.
Khe ngọt của Hồ Già toàn là nước.
Cô lên đỉnh mấy lần, huyệt nhỏ cũng thành suối tuôn, thơm đến ngọt ngào, Điền Tư mút rồi lại hút.
Mặt Hồ Già cũng đỏ bừng, cô đạp Điền Tư nói: "Ưm, anh đừng đưa lưỡi vào... Đừng mà, đồ dâm đãng, không được nuốt!"
Điền Tư nuốt rồi lại giữ chặt đầu gối cô, một lần nữa chôn dương vật vào, Hồ Già vặn eo chống cự nhỏ, âm hạch hồng hồng vì hưng phấn mà càng sưng to hơn, Điền Tư dùng tay xoa, miệng cô ư ư a a, gần như muốn khóc, "Không được xoa vào chỗ này, lại sắp tới nữa rồi, anh phạm quy... Ưm, nhanh quá!" Dục vọng của Điền Tư đậm đặc đến mức không tan ra được, giọng nói cũng trở đầy từ tính, "Thích anh nhanh hay chậm? Nói cho anh biết, anh muốn em thoải mái." Hồ Già nâng eo lên đón nhận: "Nhanh lên, thích anh nhanh hơn, sâu hơn nữa--"
Hai người làm đến mức hồn xiêu phách lạc, Hồ Già run rẩy lên đỉnh, Điền Tư bị cô kẹp đến bắn ra.
Hồ Già đã mềm như bùn, Điền Tư ôm cô vỗ về. Điện thoại reo lên, anh định đi lấy.
Hồ Già hung dữ trừng anh: "Không được nghe."
Điền Tư cười giải thích: "Không phải điện thoại, là chuông báo thức."
Trên màn hình điện tử, thời gian là đúng lúc 0 giờ, năm mới đến, bên ngoài có người bắn pháo hoa.
Điền Tư hôn lên trán Hồ Già: "Chúc mừng năm mới, Giai Giai." Hồ Già nép trong lòng anh, nhìn pháo hoa trắng rực rỡ ngoài cửa sổ, lông mi cong vút chỉ về ngọn lửa sáng chói kia, hài lòng phe phẩy, miệng vẫn trêu anh: "Nửa đêm đặt báo thức làm gì?" Điền Tư mổ hôn lên nốt ruồi nhỏ trên cổ cô rồi dịu dàng nói: "Muốn nói chúc mừng năm mới với em mà." Hồ Già nhắm mắt cười, "Nghe có vẻ ngốc quá."
"Tuy có chút ngốc ngốc.." Hồ Già lại bổ sung thêm câu, "nhưng cũng có chút dễ thương."
Điền Tư nghe xong lại ôm Hồ Già chặt hơn một chút.
Họ đều cảm thấy mình thật hạnh phúc.
______Edited by Koko
Điền Tư nhìn kênh tin tức, Điền Trọng Lân chống gậy bước qua, ông không nói chuyện với anh, có lẽ là vẫn còn tức giận, chỉ coi Điền Tư như không khí. Điền Tư tắt TV, tắm rửa xong, anh trở về phòng gọi điện cho Hồ Già. Bên Hồ Già có vẻ hơi lộn xộn, giọng nói của cô ấy cũng uể oải, Điền Tư nói hai câu, cô chỉ đáp lại một câu. Điền Tư ngồi bên mép giường lau tóc, trong lòng cảm thấy nhớ cô.
Anh cúi đầu nói: "Giai Giai? Em đang bận à, sao không nói chuyện với anh."
Hồ Già xuống xe rồi bước nhanh: "Em đang nói chuyện với anh mà."
Anh nghe ra rằng cô đang ở bên ngoài nên lại hỏi: "Em đang ở đâu vậy?"
Hồ Già cầm điện thoại cười khẽ rồi không trả lời.
Gần 10 giờ, Điền Tư có hơi lo lắng, anh thương lượng với cô: "Em gửi vị trí cho anh, anh qua đó với em nhé?"
Hồ Già siết chặt túi xách trên người, cô nũng nịu nói: "Em không muốn." Điền Tư tưởng cô ham chơi, anh cũng không nói gì nữa, chỉ nhanh chóng thay quần áo, nói rằng sẽ ra ngoài tìm cô. Hồ Già nín cười nói với Điền Tư: "Ngốc quá, anh đừng ra ngoài vội, đứng bên cửa sổ đi." Điền Tư nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài không trăng cũng không sao, anh không biết Hồ Già định làm trò gì nhưng cũng ngoan ngoãn làm theo.
Điền Tư hiếm khi mơ hồ, anh ôn tồn nói: "Anh đứng rồi, em muốn anh nhìn cái gì?"
Hồ Già cúi xuống, nhặt một viên sỏi nhỏ rồi ném về phía cửa sổ sáng.
Điền Tư nghe thấy tiếng sỏi đập vào cửa sổ như tiếng mưa.
Hồ Già cười hỏi anh: "Nhìn thấy em chưa?" Điền Tư mở cửa sổ rồi nhìn xuống, Hồ Già đứng bên ngoài tường rào cười toe toét với anh.
Cô mặc một chiếc áo khoác ấm áp dày dặn, mái tóc dài mềm mại và khuôn mặt rạng rỡ như mặt trăng mọc ngược, từ sân nhà anh mọc lên, chiếu sáng anh, Điền Tư gần như ngây ngốc mà nhìn cô một lúc, anh vừa vui mừng vừa khó tin hỏi cô: "Sao em tìm được anh vậy?" Hồ Già cầm điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn anh rồi cười nói: "Em xem địa chỉ trên hồ sơ mua hàng của anh đó, anh có thấy em biến thái lắm không?"
Điền Tư cười: "Không đâu, anh thấy em giống Romeo dưới ban công."
Hồ Già ngọt ngào trêu anh: "Anh nói nghe châm chọc thật đó."
Điền Tư vội vàng xuống đón cô, Hồ Già lại bảo anh đừng động đậy.
Cô ở dưới lầu, chuẩn bị sẵn sàng vận động rồi chống vào bức tường thấp làm một cú lộn nghiêng, nhảy vào trong.
Điền Tư nhìn mà tim đập chân run, anh vội vàng xuống mở cửa cho cô, nhẹ nhàng kéo cô vào phòng ngủ rồi khóa chặt cửa.
Hồ Già đối diện với ánh mắt lo lắng của Điền Tư, cô cười một tiếng, véo mặt anh: "Sao anh hoảng hốt quá vậy? Chúng ta đâu có làm chuyện gì trời đất không cho phép đâu." Điền Tư nghĩ đến Điền Trọng Lân và Điền Khải Nhân đang ngủ ở phía đối diện, họ không phải trời đất không cho phép , mà là người không cho phép.
Trong phòng Điền Tư bật điều hòa.
Hồ Già dần nóng lên, cô hôn Điền Tư một lúc rồi đẩy anh ra, lục trong túi xách lấy ra váy ngủ để thay.
Điền Tư đỏ mặt, anh cúi mắt xuống, không nhìn Hồ Già thay đồ, Hồ Già trong lòng cười khúc khích với anh.
Chiếc váy ngủ trên người cô là do Điền Tư mua, lớp lụa mềm mại rủ xuống, theo cô xoay người, như một tạo vật của ánh sáng và điện.
Hồ Già co lại trên giường, Điền Tư ngồi bên cạnh cô, cô ôm chặt lấy cánh tay anh như ôm gấu bông, hai người nhẹ nhàng nói chuyện phiếm. Đổi môi trường, họ đều có hơi rụt rè, Điền Tư nhìn cô một lúc, mỉm cười rồi nói cô giống Grace Kelly trong phim "Rear Window", mang theo váy ngủ và dép lê đến nhà bạn trai ngủ lại. Hồ Già nghe xong liền phàn nàn phòng anh bây giờ vô cùng nhàm chán, ngay cả TV cũng không xem được.
Điền Tư hôn nhẹ lên vành tai cô: "Trong phòng có máy tính, em có muốn chơi không?"
Hồ Già lắc đầu, cô nép vào lòng Điền Tư, thong thả đảo mắt nhìn quanh phòng anh.
Căn phòng này rõ ràng chỉ để Điền Tư học tập và ngủ nghỉ, bài trí trong phòng nghiêm túc đến mức có hơi cổ hủ, như một ông già vậy.
Trên tường treo tranh gỗ khô và đá quái, trên giá sách xếp bộ sách toán bìa vàng của Nhà xuất bản Sách Thế giới, Điền Tư hài hước giới thiệu với cô: "Đây là sách vàng của anh." Hồ Già cười ha ha rồi lại che miệng, cô sợ ông nội và bác của anh nghe thấy, cô và Điền Tư chạm trán rồi cười trộm. Cô ngồi xổm trước giá sách nhìn một lúc, phát hiện anh cũng đọc lý thuyết văn học, từ "Cuộc phiêu lưu của Huckleberry Finn" đến "The Mirror and the Lamp" rồi lại đọc Said và Guy Debord.
Hồ Già cảm thán: "Anh giỏi thật đấy, đọc nhiều sách quá."
Điền Tư nói: "Phải nói là người viết sách giỏi, anh chỉ là mọt sách thôi."
Hai người nằm lại trên giường, Hồ Già nghiêng đầu hỏi Điền Tư: "Vậy bình thường anh làm gì trong phòng?"
Điền Tư nghiêm túc trả lời: "Học tập và ngủ." Hồ Già đợi anh nói tiếp, Điền Tư lại không lên tiếng, cô thắc mắc hỏi: "Hết rồi à?"
Điền Tư suy nghĩ một chút, "Sau khi quen em thì sẽ nhắn tin cho em, gọi điện cho em." Hồ Già nhíu mày: "Sao em cũng là một phần trong cuộc sống của anh vậy?" Điền Tư dịu dàng gật đầu: "Thì đúng vậy mà." Anh đối diện ánh mắt cô, Hồ Già cảm thấy mình như đang ở trong suối nước nóng chật hẹp mà an toàn, cô rất tự nhiên mà hôn lên Điền Tư, anh vòng tay ôm lấy cô.
"Anh chờ chút."
Hồ Già đẩy Điền Tư ra một nửa, xuống giường, lấy túi xách rồi lại trèo lên.
Cô cúi đầu, nghiêm túc lục trong túi lấy ra hộp bao cao su đưa cho Điền Tư, anh bật cười không thành tiếng, Hồ Già lại bóp mũi anh: "Không được cười!"
Hai người cởi sạch rồi trượt vào chăn, Điền Tư ôm vào trong lòng hương thơm mềm mại, như một chú cún con mà liếm hôn vành tai của Hồ Già, cô mềm như nước sông mùa xuân, đầu ngón tay cũng trở nên tê dại, trong hơi thở đều là mùi của dục vọng. Hồ Già ngượng ngùng không dám rên to, chỉ có thể khẽ nói với anh: "Nhột quá." Điền Tư cọ cọ cô rồi lại dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cổ cô, khàn giọng nói với cô: "Em có một nốt ruồi nhỏ ở đây, dễ thương quá."
"Ừm." Hồ Già ậm ừ, đối diện ánh mắt sâu thẳm của Điền Tư, trong lòng cô chậm một nhịp.
Anh cười rồi lại ghé lại gần, nhẹ nhàng hôn lên nốt ruồi nhỏ của Hồ Già.
Hồ Già nhiều nước, họ làm đến mức ga giường cũng ướt.
Cô khẽ nói nóng, Điền Tư liền ôm cô dậy rồi để cô ở trên.
Hồ Già vặn eo, tiếng dương vật cọ xát vang lên, cô đỏ mặt, không dám nhìn biểu cảm của Điền Tư, chỉ dựa đầu vào vai anh.
"Không muốn nhìn anh làm sao?" Điền Tư xoa xoa vành tai cô. Hồ Già ôm anh chặt hơn, miệng phàn nàn: "Ai muốn nhìn anh chứ?" Điền Tư cười một tiếng trầm thấp, anh nắm tay cô, mười ngón đan xen, lòng bàn tay áp vào nhau, anh đẩy hông, chôn dương vật vào sâu hơn, Hồ Già nũng nịu mắng anh là chó xấu xa, chó dâm, Điền Tư nghe mà mắt cong cong, anh không quên hôn cô: "Mắng anh cũng vô ích, anh thích em mắng anh mà."
Làm đến sau cùng, hai người lại đổi hai ba tư thế, tứ chi quấn quýt.
Khe ngọt của Hồ Già toàn là nước.
Cô lên đỉnh mấy lần, huyệt nhỏ cũng thành suối tuôn, thơm đến ngọt ngào, Điền Tư mút rồi lại hút.
Mặt Hồ Già cũng đỏ bừng, cô đạp Điền Tư nói: "Ưm, anh đừng đưa lưỡi vào... Đừng mà, đồ dâm đãng, không được nuốt!"
Điền Tư nuốt rồi lại giữ chặt đầu gối cô, một lần nữa chôn dương vật vào, Hồ Già vặn eo chống cự nhỏ, âm hạch hồng hồng vì hưng phấn mà càng sưng to hơn, Điền Tư dùng tay xoa, miệng cô ư ư a a, gần như muốn khóc, "Không được xoa vào chỗ này, lại sắp tới nữa rồi, anh phạm quy... Ưm, nhanh quá!" Dục vọng của Điền Tư đậm đặc đến mức không tan ra được, giọng nói cũng trở đầy từ tính, "Thích anh nhanh hay chậm? Nói cho anh biết, anh muốn em thoải mái." Hồ Già nâng eo lên đón nhận: "Nhanh lên, thích anh nhanh hơn, sâu hơn nữa--"
Hai người làm đến mức hồn xiêu phách lạc, Hồ Già run rẩy lên đỉnh, Điền Tư bị cô kẹp đến bắn ra.
Hồ Già đã mềm như bùn, Điền Tư ôm cô vỗ về. Điện thoại reo lên, anh định đi lấy.
Hồ Già hung dữ trừng anh: "Không được nghe."
Điền Tư cười giải thích: "Không phải điện thoại, là chuông báo thức."
Trên màn hình điện tử, thời gian là đúng lúc 0 giờ, năm mới đến, bên ngoài có người bắn pháo hoa.
Điền Tư hôn lên trán Hồ Già: "Chúc mừng năm mới, Giai Giai." Hồ Già nép trong lòng anh, nhìn pháo hoa trắng rực rỡ ngoài cửa sổ, lông mi cong vút chỉ về ngọn lửa sáng chói kia, hài lòng phe phẩy, miệng vẫn trêu anh: "Nửa đêm đặt báo thức làm gì?" Điền Tư mổ hôn lên nốt ruồi nhỏ trên cổ cô rồi dịu dàng nói: "Muốn nói chúc mừng năm mới với em mà." Hồ Già nhắm mắt cười, "Nghe có vẻ ngốc quá."
"Tuy có chút ngốc ngốc.." Hồ Già lại bổ sung thêm câu, "nhưng cũng có chút dễ thương."
Điền Tư nghe xong lại ôm Hồ Già chặt hơn một chút.
Họ đều cảm thấy mình thật hạnh phúc.
______Edited by Koko
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.