Chương 77: Hát tuồng nhép
Dã Bồ Tát
24/06/2024
Dạo này Lý Huệ Quân có chút không được bình thường, luôn luôn trở về muộn.
Bà luôn đợi mười hai giờ mới trở về, lúc hỏi thì bảo là đi ăn đêm với Mạch Á Văn.
Hồ Già trong lòng cảm thấy bực bội, tra điện thoại cũng không tra ra được manh mối, ngày mai cô còn có tiết nên đành phải để Lý Huệ Quân đi.
Sắp tới ngày nghỉ cuối tuần rồi, Hồ Già định bắt Lý Huệ Quân tra hỏi cho ra lẽ.
Bây giờ là ba giờ rưỡi, cổng trường đã tắc nghẽn, cảnh sát giao thông phồng má thổi còi còn phụ huynh thì bấm còi xe.
Hồ Già ngồi học bài trong lớp bị tiếng ồn làm phiền đến mức phải uống mấy ngụm nước hạ hoả. Mấy người bạn học khác ngồi trong lớp mà tâm trí đã bay ra ngoài từ sớm, họ dựa bên cửa sổ nhận ra xe của cha mẹ mình, trong giọng nói có chút reo vui. Hồ Già xoay bút, vẻ mặt lạnh nhạt, cô biết rằng không có ai đợi mình, vì thế cũng chẳng mong chờ gì.
Hồ Già tranh thủ thời gian nhắn WeChat cho Điền Tư.
Hồ Già: Cuối tuần đừng gặp nhau
Điền Tư: Được
Hồ Già: Bận quá
Điền Tư: Anh biết, nghỉ ngơi cho tốt nhé
Hồ Già nhướng mày, chỉ nhìn lịch sử cuộc trò chuyện thôi mà cô lại giống như đang lén lút với Điền Tư.
Nghĩ một lúc, cô lại gửi cho anh một dòng chữ.
Hồ Già: Có thể sẽ gọi video cho anh
Điền Tư: Ừm?
Hồ Già: Hỏi bài tập
Điền Tư: Được
“Đối phương đang nhập”
Điền Tư: Không hỏi bài tập cũng có thể gọi
Hồ Già cong khoé môi, cô không trả lời Điền Tư mà nhẹ nhàng bỏ điện thoại vào túi.
Chiếc iPhone 6s của cô quá cũ, mới dùng một lúc đã nóng ran, nó dán vào người cô qua lớp vải, thật ấm áp và dễ chịu.
Bước ra khỏi cổng trường, Hồ Già đụng phải Hồ Hải Văn, ông vẫn ôm một chú chó Poodle. Mắt chú chó đen láy như hạt đậu, nhìn chằm chằm cô rồi sủa một tiếng, hai cha con không nói nhiều, chỉ vai chạm vai rồi đi qua.
Đi được vài bước, Hồ Già lại nghe tiếng chú cún Poodle kêu ư ử, Hồ Hải Văn chắc là lại đến đón Nguyễn Lệ rồi.
Lý Huệ Quân vẫn chưa về nhà.
Hồ Già gọi mấy cuộc điện thoại đều không thấy ai nghe, cô gọi lại lần nữa rồi dứt khoát tắt máy luôn.
Hồ Già nhìn đồng hồ, đã năm, sáu giờ, Lý Huệ Quân nếu không phải đang đánh mạt chược thì chắc là đang quấn quýt với Mạch Á Văn. Cô bực dọc trong lòng, nấu một tô mì ăn qua loa rồi cúi đầu ôn đề toán. Đến giữa chừng thì điện thoại reo lên, Hồ Già ngồi thẳng dậy, lật chiếc điện thoại đang được úp xuống, không phải là Lý Huệ Quân.
“Sao vậy?” Hồ Già xoa xoa thái dương.
Giọng Chu Lai nghe có vẻ rất vui vẻ: “Em vừa nhận được một tin nhắn bàn chuyện kinh doanh á! Có người muốn mời chị quay quảng cáo nè! Ha ha, chị vui không?”
Hồ Già cười nói: “Quảng cáo gì cơ? Không phải là lừa đảo đấy chứ? Người ta có bảo em đưa tiền không? Em đừng làm mấy chuyện linh tinh đấy.”
Chu Lai hừ một tiếng với cô: “Thật mà, đây còn là thương hiệu lớn nữa, chị không hứng thú với cái này à?”
Hồ Già lật trang đề thi, giọng điệu lạnh nhạt: “Không có hứng thú.”
Chu Lai bị chặn miệng không nói nên lời.
Chu Lai lẩm bẩm: “Có thể kiếm được rất nhiều tiền đấy.”
Hồ Già không nói gì nhưng cô lại nói: “Biết đâu quay xong sẽ thực sự nổi tiếng thì sao?”
Hồ Già cầm điện thoại, lật lòng bàn tay lại, khẽ mím môi rồi lặng lẽ nhìn những đường chỉ tay.
Giọng Chu Lai trầm xuống: “Tiền bối, chị không vui à? Nhưng em thực sự nghĩ cơ hội này rất hiếm có, chị nên nắm lấy.”
“Để nói sau đi, nổi tiếng đâu có dễ dàng vậy?” Hồ Già vừa cười vừa nói, “Chị cũng không muốn nổi tiếng lắm, bây giờ quan trọng nhất là phải tìm trường học, lúc đó đừng để đến đại học cũng không thi đỗ thì buồn cười lắm...”
Chu Lai nghe cô nói xong, lông mày cũng cụp xuống.
“Đúng rồi, chị bây giờ là học sinh lớp 12, thực sự không có thời gian làm mấy cái này.”
Hồ Già cười.
Chu Lai lại nhỏ giọng nói: “Nhưng bên kia có vẻ thực sự rất thích chị, vài ngày nữa nếu chị thấy hứng thú, em sẽ giới thiệu chị với họ, chị và họ có thể tìm thời gian thử vai gì đó, loại quảng cáo này được trả rất nhiều đấy.”
Hồ Già vẫn không dao động: “Thôi nào, đến lúc đó rồi hãy nói, bây giờ chị không muốn.”
Chu Lai hào hứng nói: “Vậy chị phải suy nghĩ nhanh lên đấy! Cơ hội không đến hai lần đâu!”
Hồ Già vừa cười vừa mắng: “Em sao vậy, kỳ ghê.”
Chu Lai bị cô chọc tức liền hừ hừ vài tiếng.
Một lúc sau, Chu Lai lại thở dài nói: “Chà, em thực sự nghĩ chị có thể đến một nơi tốt hơn.”
Bên ngoài có gió nổi lên, cây quế, cây táo, cây bạch đàn đều lay động.
Trên khung cửa kính, bóng Hồ Già và bóng cây chồng lên nhau trông rất mờ ảo.
Hồ Già nhẹ giọng đáp: “Thôi nào, chị biết rồi.”
Cô mở cửa sổ, ngửi mùi cây cối ập tới.
“Thực sự cảm ơn em.”
Lý Huệ Quân mãi đến ba giờ sáng mới trở về.
Bà lén lút mở cửa, đèn phòng khách vẫn sáng chang, Hồ Già chặn trước mặt bà, áp sát mặt bà, nhìn bà.
Lý Huệ Quân sợ hãi lùi lại một bước, bàn tay giao lại rồi che trước ngực, miệng theo bản năng mà la lên: “Trời ơi, mày định hù chết ai vậy?”
“Nếu có thể dọa mẹ trở nên thành thật chút thì tốt,“ Hồ Già cười lạnh, “Mẹ đi đâu về muộn vậy? Lại đi ăn khuya với Mạch Á Văn à? Giờ này cũng chẳng còn mấy cửa hàng mở cửa nữa, trên người thì toàn mùi thuốc lá, chẳng lẽ lại đi đánh bạc nữa?”
Hồ Già vỗ vỗ áo khoác của Lý Huệ Quân, mùi thuốc lá bốc lên như tro bụi.
“Mày không ngủ ngon lại đến phát điên với tao à?” Lý Huệ Quân muốn đẩy cô một cái nhưng không đẩy được.
Bị cô nhìn chằm chằm, Lý Huệ Quân trốn tránh ánh mắt của cô, vẻ mặt Hồ Già lạnh đi: “Chắc chắn là lại đi đánh bạc rồi.”
“Đưa điện thoại cho con.” Hồ Già giơ tay giật lấy túi của bà, bà lại đẩy tay Hồ Già ra.
Hai người giằng co, suýt nữa thì đánh nhau.
“Làm cái gì vậy? Mày điên à!”
Lý Huệ Quân lấy túi đánh Hồ Già. Hàm răng bà lộ ra, lạnh lùng phản chiếu chút ánh sáng.
Hồ Già chỉ vài chiêu đã khống chế được Lý Huệ Quân, đối phương bị cô đè lên chiếc ghế sofa bẩn, tức giận đến mức trợn mắt to lên.
“Mẹ trốn cái gì? Nếu mẹ không đi đánh bạc thì cần gì phải làm vậy với con? Mẹ cứ thành thật đưa điện thoại cho con kiểm tra là được mà?”
Hồ Già nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Lý Huệ Quân, bản thân cô lại cười đau khổ, bà ấy chắc chắn là lại đi đánh bạc rồi, mấy ngày Hồ Già không trông chừng, bà ấy lại ra ngoài đánh bạc. Hồ Già run tay lấy điện thoại của Lý Huệ Quân ra. Dữ liệu WeChat và Alipay đều bình thường.
Lý Huệ Quân liếc mắt nhìn cô: “Thấy chưa! Mày còn điên nữa xem!”
Hồ Già nhìn Lý Huệ Quân, giằng co một lúc, đối phương lại liếc mắt nhìn về túi.
Đây là phản ứng trong vô thức, trong túi bà chắc chắn có đồ gì đó.
Hồ Già lật ngược cả túi da ra, son môi và phấn nền, gương trang điểm đều rơi xuống kêu leng keng trên sàn.
Ngăn trong màu da lộ ra, không còn gì nữa, Hồ Già không cam lòng lại lục lọi thêm một lần nữa, cuối cùng sờ thấy một vật cứng ngắc, Lý Huệ Quân còn giấu một cái điện thoại trong lớp giữa.
Hồ Già lấy nó ra, cô phát hiện đó là một chiếc iPhone mới tinh.
“Mẹ cũng khá giàu nhỉ!” Hồ Già vì tức giận mà bật cười.
Hồ Già giữ chặt lấy Lý Huệ Quân, dùng gương mặt của bà mở khóa nhận dạng.
“Cứu mạng. “ Lý Huệ Quân bị cô đè đến mức thở không nổi, “Chi bằng mày giết tao luôn đi...”
Hồ Già lướt trang chủ, mở một cái Alipay, quả nhiên Lý Huệ Quân đã mở thêm một tài khoản, còn nhận được hơn chục khoản chuyển tiền, cộng lại có ba, bốn vạn.
Nhìn từ tên, đối phương rõ ràng là những người trung niên cỡ tuổi như Lý Huệ Quân, toàn là Quân Đào, Quốc Hoa, Ái Phương các kiểu, tám phần là bạn cờ bạc. Hồ Già lật xem lịch sử thời gian, từ sau lễ Quốc Khánh, Lý Huệ Quân đã bắt đầu đánh bạc. Bà không thua mấy, chỉ toàn thắng tiền.
“Giỏi thật đấy, mẹ thực sự trở thành thần bài rồi à? Còn dám đi đánh bạc, sao mẹ lớn gan vậy?” Hồ Già lạnh lùng mỉa mai.
Lý Huệ Quân mắng cô: “Ai đi đánh bạc? Mày thấy tao đi đánh bạc bằng con mắt nào?”
Hồ Già hận không thể đập nát chiếc điện thoại của bà, “Mẹ coi con là đồ ngốc à? Không đánh bạc thì mẹ kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy!”
Hai người cãi cọ qua lại mấy hiệp, Lý Huệ Quân cắn chặt quai hàm, nhất quyết không chịu nói là mình đi đánh bạc, dù Hồ Già có khiêu khích thế nào, bà cũng không hé một lời nào. Hai mẹ con ầm ĩ, Lý Huệ Quân lại khóc lóc om sòm, miệng rống lên: “Chết mất thôi, mày bóp chết tap luôn đi, sao tao khổ thế này, có đứa con gái như mày...”
Hàng xóm bị tiếng khóc the thé đánh thức liền gõ đùng đùng lên chiếc cửa chống trộm rách nát của bọn họ.
“Ồn chết đi được, có cho người ta ngủ hay không, ồn nữa là tôi gọi cảnh sát đấy!”
Hồ Già giữ Lý Huệ Quân, cô đi ra mở cửa rồi đẩy mẹ ra ngoài.
“Ông gọi đi, tốt nhất là bắt luôn cả bà ấy đi!”
Lý Huệ Quân thấy sợ hãi rồi liền trườn vào trong.
Hồ Già nhìn khuôn mặt bà đầy nước mũi và nước mắt, trong lòng cũng âm ỉ một trận đau đớn.
_____
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Bà luôn đợi mười hai giờ mới trở về, lúc hỏi thì bảo là đi ăn đêm với Mạch Á Văn.
Hồ Già trong lòng cảm thấy bực bội, tra điện thoại cũng không tra ra được manh mối, ngày mai cô còn có tiết nên đành phải để Lý Huệ Quân đi.
Sắp tới ngày nghỉ cuối tuần rồi, Hồ Già định bắt Lý Huệ Quân tra hỏi cho ra lẽ.
Bây giờ là ba giờ rưỡi, cổng trường đã tắc nghẽn, cảnh sát giao thông phồng má thổi còi còn phụ huynh thì bấm còi xe.
Hồ Già ngồi học bài trong lớp bị tiếng ồn làm phiền đến mức phải uống mấy ngụm nước hạ hoả. Mấy người bạn học khác ngồi trong lớp mà tâm trí đã bay ra ngoài từ sớm, họ dựa bên cửa sổ nhận ra xe của cha mẹ mình, trong giọng nói có chút reo vui. Hồ Già xoay bút, vẻ mặt lạnh nhạt, cô biết rằng không có ai đợi mình, vì thế cũng chẳng mong chờ gì.
Hồ Già tranh thủ thời gian nhắn WeChat cho Điền Tư.
Hồ Già: Cuối tuần đừng gặp nhau
Điền Tư: Được
Hồ Già: Bận quá
Điền Tư: Anh biết, nghỉ ngơi cho tốt nhé
Hồ Già nhướng mày, chỉ nhìn lịch sử cuộc trò chuyện thôi mà cô lại giống như đang lén lút với Điền Tư.
Nghĩ một lúc, cô lại gửi cho anh một dòng chữ.
Hồ Già: Có thể sẽ gọi video cho anh
Điền Tư: Ừm?
Hồ Già: Hỏi bài tập
Điền Tư: Được
“Đối phương đang nhập”
Điền Tư: Không hỏi bài tập cũng có thể gọi
Hồ Già cong khoé môi, cô không trả lời Điền Tư mà nhẹ nhàng bỏ điện thoại vào túi.
Chiếc iPhone 6s của cô quá cũ, mới dùng một lúc đã nóng ran, nó dán vào người cô qua lớp vải, thật ấm áp và dễ chịu.
Bước ra khỏi cổng trường, Hồ Già đụng phải Hồ Hải Văn, ông vẫn ôm một chú chó Poodle. Mắt chú chó đen láy như hạt đậu, nhìn chằm chằm cô rồi sủa một tiếng, hai cha con không nói nhiều, chỉ vai chạm vai rồi đi qua.
Đi được vài bước, Hồ Già lại nghe tiếng chú cún Poodle kêu ư ử, Hồ Hải Văn chắc là lại đến đón Nguyễn Lệ rồi.
Lý Huệ Quân vẫn chưa về nhà.
Hồ Già gọi mấy cuộc điện thoại đều không thấy ai nghe, cô gọi lại lần nữa rồi dứt khoát tắt máy luôn.
Hồ Già nhìn đồng hồ, đã năm, sáu giờ, Lý Huệ Quân nếu không phải đang đánh mạt chược thì chắc là đang quấn quýt với Mạch Á Văn. Cô bực dọc trong lòng, nấu một tô mì ăn qua loa rồi cúi đầu ôn đề toán. Đến giữa chừng thì điện thoại reo lên, Hồ Già ngồi thẳng dậy, lật chiếc điện thoại đang được úp xuống, không phải là Lý Huệ Quân.
“Sao vậy?” Hồ Già xoa xoa thái dương.
Giọng Chu Lai nghe có vẻ rất vui vẻ: “Em vừa nhận được một tin nhắn bàn chuyện kinh doanh á! Có người muốn mời chị quay quảng cáo nè! Ha ha, chị vui không?”
Hồ Già cười nói: “Quảng cáo gì cơ? Không phải là lừa đảo đấy chứ? Người ta có bảo em đưa tiền không? Em đừng làm mấy chuyện linh tinh đấy.”
Chu Lai hừ một tiếng với cô: “Thật mà, đây còn là thương hiệu lớn nữa, chị không hứng thú với cái này à?”
Hồ Già lật trang đề thi, giọng điệu lạnh nhạt: “Không có hứng thú.”
Chu Lai bị chặn miệng không nói nên lời.
Chu Lai lẩm bẩm: “Có thể kiếm được rất nhiều tiền đấy.”
Hồ Già không nói gì nhưng cô lại nói: “Biết đâu quay xong sẽ thực sự nổi tiếng thì sao?”
Hồ Già cầm điện thoại, lật lòng bàn tay lại, khẽ mím môi rồi lặng lẽ nhìn những đường chỉ tay.
Giọng Chu Lai trầm xuống: “Tiền bối, chị không vui à? Nhưng em thực sự nghĩ cơ hội này rất hiếm có, chị nên nắm lấy.”
“Để nói sau đi, nổi tiếng đâu có dễ dàng vậy?” Hồ Già vừa cười vừa nói, “Chị cũng không muốn nổi tiếng lắm, bây giờ quan trọng nhất là phải tìm trường học, lúc đó đừng để đến đại học cũng không thi đỗ thì buồn cười lắm...”
Chu Lai nghe cô nói xong, lông mày cũng cụp xuống.
“Đúng rồi, chị bây giờ là học sinh lớp 12, thực sự không có thời gian làm mấy cái này.”
Hồ Già cười.
Chu Lai lại nhỏ giọng nói: “Nhưng bên kia có vẻ thực sự rất thích chị, vài ngày nữa nếu chị thấy hứng thú, em sẽ giới thiệu chị với họ, chị và họ có thể tìm thời gian thử vai gì đó, loại quảng cáo này được trả rất nhiều đấy.”
Hồ Già vẫn không dao động: “Thôi nào, đến lúc đó rồi hãy nói, bây giờ chị không muốn.”
Chu Lai hào hứng nói: “Vậy chị phải suy nghĩ nhanh lên đấy! Cơ hội không đến hai lần đâu!”
Hồ Già vừa cười vừa mắng: “Em sao vậy, kỳ ghê.”
Chu Lai bị cô chọc tức liền hừ hừ vài tiếng.
Một lúc sau, Chu Lai lại thở dài nói: “Chà, em thực sự nghĩ chị có thể đến một nơi tốt hơn.”
Bên ngoài có gió nổi lên, cây quế, cây táo, cây bạch đàn đều lay động.
Trên khung cửa kính, bóng Hồ Già và bóng cây chồng lên nhau trông rất mờ ảo.
Hồ Già nhẹ giọng đáp: “Thôi nào, chị biết rồi.”
Cô mở cửa sổ, ngửi mùi cây cối ập tới.
“Thực sự cảm ơn em.”
Lý Huệ Quân mãi đến ba giờ sáng mới trở về.
Bà lén lút mở cửa, đèn phòng khách vẫn sáng chang, Hồ Già chặn trước mặt bà, áp sát mặt bà, nhìn bà.
Lý Huệ Quân sợ hãi lùi lại một bước, bàn tay giao lại rồi che trước ngực, miệng theo bản năng mà la lên: “Trời ơi, mày định hù chết ai vậy?”
“Nếu có thể dọa mẹ trở nên thành thật chút thì tốt,“ Hồ Già cười lạnh, “Mẹ đi đâu về muộn vậy? Lại đi ăn khuya với Mạch Á Văn à? Giờ này cũng chẳng còn mấy cửa hàng mở cửa nữa, trên người thì toàn mùi thuốc lá, chẳng lẽ lại đi đánh bạc nữa?”
Hồ Già vỗ vỗ áo khoác của Lý Huệ Quân, mùi thuốc lá bốc lên như tro bụi.
“Mày không ngủ ngon lại đến phát điên với tao à?” Lý Huệ Quân muốn đẩy cô một cái nhưng không đẩy được.
Bị cô nhìn chằm chằm, Lý Huệ Quân trốn tránh ánh mắt của cô, vẻ mặt Hồ Già lạnh đi: “Chắc chắn là lại đi đánh bạc rồi.”
“Đưa điện thoại cho con.” Hồ Già giơ tay giật lấy túi của bà, bà lại đẩy tay Hồ Già ra.
Hai người giằng co, suýt nữa thì đánh nhau.
“Làm cái gì vậy? Mày điên à!”
Lý Huệ Quân lấy túi đánh Hồ Già. Hàm răng bà lộ ra, lạnh lùng phản chiếu chút ánh sáng.
Hồ Già chỉ vài chiêu đã khống chế được Lý Huệ Quân, đối phương bị cô đè lên chiếc ghế sofa bẩn, tức giận đến mức trợn mắt to lên.
“Mẹ trốn cái gì? Nếu mẹ không đi đánh bạc thì cần gì phải làm vậy với con? Mẹ cứ thành thật đưa điện thoại cho con kiểm tra là được mà?”
Hồ Già nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Lý Huệ Quân, bản thân cô lại cười đau khổ, bà ấy chắc chắn là lại đi đánh bạc rồi, mấy ngày Hồ Già không trông chừng, bà ấy lại ra ngoài đánh bạc. Hồ Già run tay lấy điện thoại của Lý Huệ Quân ra. Dữ liệu WeChat và Alipay đều bình thường.
Lý Huệ Quân liếc mắt nhìn cô: “Thấy chưa! Mày còn điên nữa xem!”
Hồ Già nhìn Lý Huệ Quân, giằng co một lúc, đối phương lại liếc mắt nhìn về túi.
Đây là phản ứng trong vô thức, trong túi bà chắc chắn có đồ gì đó.
Hồ Già lật ngược cả túi da ra, son môi và phấn nền, gương trang điểm đều rơi xuống kêu leng keng trên sàn.
Ngăn trong màu da lộ ra, không còn gì nữa, Hồ Già không cam lòng lại lục lọi thêm một lần nữa, cuối cùng sờ thấy một vật cứng ngắc, Lý Huệ Quân còn giấu một cái điện thoại trong lớp giữa.
Hồ Già lấy nó ra, cô phát hiện đó là một chiếc iPhone mới tinh.
“Mẹ cũng khá giàu nhỉ!” Hồ Già vì tức giận mà bật cười.
Hồ Già giữ chặt lấy Lý Huệ Quân, dùng gương mặt của bà mở khóa nhận dạng.
“Cứu mạng. “ Lý Huệ Quân bị cô đè đến mức thở không nổi, “Chi bằng mày giết tao luôn đi...”
Hồ Già lướt trang chủ, mở một cái Alipay, quả nhiên Lý Huệ Quân đã mở thêm một tài khoản, còn nhận được hơn chục khoản chuyển tiền, cộng lại có ba, bốn vạn.
Nhìn từ tên, đối phương rõ ràng là những người trung niên cỡ tuổi như Lý Huệ Quân, toàn là Quân Đào, Quốc Hoa, Ái Phương các kiểu, tám phần là bạn cờ bạc. Hồ Già lật xem lịch sử thời gian, từ sau lễ Quốc Khánh, Lý Huệ Quân đã bắt đầu đánh bạc. Bà không thua mấy, chỉ toàn thắng tiền.
“Giỏi thật đấy, mẹ thực sự trở thành thần bài rồi à? Còn dám đi đánh bạc, sao mẹ lớn gan vậy?” Hồ Già lạnh lùng mỉa mai.
Lý Huệ Quân mắng cô: “Ai đi đánh bạc? Mày thấy tao đi đánh bạc bằng con mắt nào?”
Hồ Già hận không thể đập nát chiếc điện thoại của bà, “Mẹ coi con là đồ ngốc à? Không đánh bạc thì mẹ kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy!”
Hai người cãi cọ qua lại mấy hiệp, Lý Huệ Quân cắn chặt quai hàm, nhất quyết không chịu nói là mình đi đánh bạc, dù Hồ Già có khiêu khích thế nào, bà cũng không hé một lời nào. Hai mẹ con ầm ĩ, Lý Huệ Quân lại khóc lóc om sòm, miệng rống lên: “Chết mất thôi, mày bóp chết tap luôn đi, sao tao khổ thế này, có đứa con gái như mày...”
Hàng xóm bị tiếng khóc the thé đánh thức liền gõ đùng đùng lên chiếc cửa chống trộm rách nát của bọn họ.
“Ồn chết đi được, có cho người ta ngủ hay không, ồn nữa là tôi gọi cảnh sát đấy!”
Hồ Già giữ Lý Huệ Quân, cô đi ra mở cửa rồi đẩy mẹ ra ngoài.
“Ông gọi đi, tốt nhất là bắt luôn cả bà ấy đi!”
Lý Huệ Quân thấy sợ hãi rồi liền trườn vào trong.
Hồ Già nhìn khuôn mặt bà đầy nước mũi và nước mắt, trong lòng cũng âm ỉ một trận đau đớn.
_____
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.