Chương 72: Mặt trời
Dã Bồ Tát
23/06/2024
Điền Tư đặt cua say chín vào lồng hấp hâm nóng lại rồi lấy ra hai con cho cô trước.
“Bên trong vẫn còn, ăn xong anh lấy thêm cho em.” Điền Tư nói xong liền động tay bóc cua cho cô, vừa mở nắp cua, Hồ Già đã giật lấy con cua, cúi đầu nhanh chóng bóc đuôi cua, nhổ mang cua, rồi nhẹ giọng nói, “Cua hoàng đế phải tự ăn, anh bóc không ngon bằng em bóc.” Điền Tư cười rồi ừ một tiếng, giúp cô nhặt bỏ tim cua lạnh nhất, dùng khăn giấy ướt nhẹ nhàng lau tay.
Vị cua say rất ngon, gạch sữa thơm đậm và chín mềm. Hồ Già nhấm nháp từng ngụm nhỏ.
“Ngon không?” Điền Tư rót cho cô bát rượu vàng ấm được mang về.
“Ngon.” Câu trả lời của cô luôn đơn giản như vậy.
Điền Tư cười nói: “Vậy thì tốt.”
“Nhìn chằm chằm người khác ăn cơm rất bất lịch sự.” Hồ Già liếc nhìn anh một cái.
“Xin lỗi.” Điền Tư thu lại ánh mắt, trên mặt vẫn mang theo biểu cảm dịu dàng.
“Sao anh cứ nói xin lỗi hoài, kỳ cục lắm.” Hồ Già hừ một tiếng rồi lại nhìn vào bát canh nhạt nhẽo của Điền Tư, “Sao chỉ húp canh mà không ăn gì hết vậy? Anh mang cua hoàng đế về mà chính mình lại không ăn à.”
Điền Tư nói: “Ở Thượng Hải đã ăn đủ rồi.”
“Được thôi.” Hồ Già nhún vai, “Anh hình như là kiểu người nhìn người khác ăn cơm còn vui vẻ hơn chính mình ăn.”
“Nghe có vẻ rắc rối nhỉ.” Điền Tư bị cô chọc cười.
Hồ Già trợn mắt nhìn anh, “Khen anh mà anh cũng không hiểu, em nói anh là người tốt.”
Trước khi đi, Điền Tư bảo Hồ Già mang hết chỗ cua hoàng đế còn lại về nhà.
“Anh mẹ.” (*) Hồ Già lẩm bẩm một tiếng, Điền Tư tiễn cô lên taxi, tai hơi nghiêng nghiêng nên không nghe thấy.
(*Từ gốc là 男妈妈 (nam ma ma) là một thuật ngữ lưu hành trên internet bên Trung, đặc biệt trong giới game thủ và fan hâm mộ thể thao điện tử. Nó có nghĩa là: Những fan nam giới bắt chước cách xưng hô của các fan nữ trong các fandom, tự gọi mình là “mẹ” của các game thủ, vận động viên esports mà họ yêu thích. Qua thời gian, “男妈妈” đã trở thành một thuật ngữ phổ biến trong cộng đồng mạng, đặc biệt là giới game thủ và người hâm mộ thể thao điện tử, dùng để chỉ những fan nam “cuồng nhiệt” không kém fan nữ. Xin lỗi tôi không biết dịch từ này sang tiếng Việt sao nên nghe hơi kì...)
“Em vừa nói gì cơ?” Anh hỏi lại cô. Hồ Già không vui nên không nói lại, chỉ khẽ ngẩng đầu nói với anh, “Tạm biệt nhé.”
“Mai gặp lại ở trường.” Điền Tư mỉm cười rồi đáp lại một câu. Dưới ánh đèn trong lành, bóng mi mắt anh phủ xuống mờ nhạt như bóng cây bách.
Anh thầm nghĩ trong lòng rằng họ đừng nên nói lời tạm biệt, mà hãy nói câu ngày mai gặp.
Hồ Già trở về nhà.
Lý Huệ Quân nằm vật ra ghế sofa, trước mắt bày ra mấy tờ quảng cáo mời gọi đầu tư cửa hàng.
“Mẹ qua đây ăn cua đi.” Hồ Già để cua lên bàn rồi nói với bà một tiếng, “Mẹ đừng xem nữa, cua nguội rồi thì sẽ không ngon đâu.”
Lý Huệ Quân nghiêng đầu rồi quét về phía cô nhìn một cái, “Cua ở đâu ra vậy? Mày mua hả? Hay lại quen được thằng nào tặng?”
“Cho mẹ ăn thì mẹ cứ ăn đi, sao phải nói nhiều thế.” Hồ Già lười để ý đến bà, ánh mắt liếc qua tờ quảng cáo mời gọi đầu tư trên tay Lý Huệ Quân lại thấy đau đầu, “Mẹ xem mấy thứ này làm gì? Mẹ lại định làm chuyện đầu tư gì nữa? Người cũng hơn bốn mươi tuổi rồi, không biết mình có thể làm gì, không thể làm gì à?”
“Lo cho bản thân mày đi.” Lý Huệ Quân hừ lạnh một tiếng rồi quấn chặt áo choàng tắm trên người đứng dậy từ ghế sofa.
Lý Huệ Quân miệng thì không nhường nhịn Hồ Già nhưng ăn đồ ăn thì không chối từ, bà nhìn đống cua hoàng đế một lúc rồi dùng tay sờ vỏ cua cao và dày, xoay người vào bếp cắt chút gừng, chấm giấm ăn một cách ngon lành. Hồ Già ngồi bên cạnh một lúc rồi đi qua thu tờ quảng cáo mời gọi đầu tư trên bàn trà.
Lý Huệ Quân la lên: “Đừng có vứt, tao còn phải xem đấy.”
Hồ Già nhíu mày, “Mẹ lại định làm trò gì? Lần trước thua thiệt còn chưa đủ hả? Lần này lại có ai bảo mẹ đầu tư vậy?”
Năm ngoái vào thời điểm này, Lý Huệ Quân bị Vương A Vân lừa đi mua sản phẩm tài chính, thua lỗ năm vạn. Lý Huệ Quân nghe Hồ Già nhắc đến chuyện này liền như bị cô giẫm phải đuôi, “Mày là con nít thì biết cái gì? Đừng có trứng đòi khôn hơn vịt với tao.” Lý Huệ Quân trợn trắng mắt nói, Hồ Già cãi lại, “Nói chuyện mà chắc nịch như vậy, người khác nghe thấy còn tưởng mẹ là đại gia tài chính cơ đấy, ồ không đúng, bên cạnh mẹ đúng là có một đại gia đeo Rolex...”
Biết Hồ Già đang mỉa mai đến Mạch Á Văn, lửa giận của Lý Huệ Quân bùng lên.
Bà cắn vụn chân cua, giận dữ nhíu mày, “Mày vẫn chưa thôi đúng không? Mạch Á Văn đã làm gì mày?”
Hồ Già khoanh tay, lạnh lùng nhìn bà, “Không có gì, con chỉ muốn nhắc nhở mẹ, đừng đến lúc bị người ta bán mà còn không hay biết gì.”
Hai mẹ con lại đối đầu nhau. Lý Huệ Quân trừng cô một lúc rồi quay đầu tiếp tục ăn cua, miệng cắn tanh tách, động tác như đang trút giận, Hồ Già không thèm để ý bà nữa, cô xoay người về phòng rồi đóng sầm cửa. Phòng khách yên tĩnh một lúc, Lý Huệ Quân nghe thấy tiếng Hồ Già tắm, lúc này mới yên tâm mà lại cầm tờ quảng cáo lên.
Bà cúi đầu mút thịt cua, híp mắt nhìn tờ quảng cáo.
Nghỉ lễ Quốc khánh xong lại phải đi học.
Tất cả mọi người đều mang một bầu trời mỏi mệt dày đặc. Giáo viên càng mệt mỏi, học sinh càng khổ sở.
Trường Trung học Quyến Trung sắp xếp thi đột xuất, đánh cho người ta không kịp trở tay, mấy ngày trôi qua, điểm các môn đều được công bố. Tổng điểm của Hồ Già đã tăng lên hơn ba mươi điểm. Nhưng theo mức điểm mà Vương Phú Xuân đưa ra, Hồ Già vẫn chưa đạt đến trường song phi (*). Nỗ lực mấy ngày nay dường như là cát tan vào nước biển.
(*Song phi là thuật ngữ chỉ những sinh viên tốt nghiệp từ các trường đại học không phải là “211” hoặc “985” ở Trung Quốc. Tức là không phải là sinh viên của các trường đại học hàng đầu.)
“Đã là rất giỏi rồi.” Điền Tư chân thành nói.
“Giỏi cái quần ấy. “Hồ Già cảm thán, “Ghen tị với anh thật đấy, học gì cũng nhẹ nhàng.”
Thời tiết đã trở lạnh, hai người ngồi trên cầu thang, Hồ Già ăn miếng cơm nắm đã nguội.
“Ừm.” Điền Tư không biết nên đáp lại thế nào, những lời tương tự như vậy, người bạn Thịnh Gia Vọng cũng từng nói với anh một lần.
“Thật ra đôi khi anh thấy có hơi bất công,“ Anh từ từ nói, “Môn học mà mỗi người thấy thích hợp học đều không giống nhau, có lẽ anh vừa hay lại giỏi mấy môn này, cũng rất may mắn gặp được chúng nên học rất nhẹ nhàng. Nỗ lực anh bỏ ra không nhiều lắm, mỗi lần thi được điểm cao đều cảm thấy hơi áy náy, cảm giác như đang chiếm chỗ hời.”
“Nghe có vẻ rất thảo mai còn khoe khoang.” Hồ Già vừa cười vừa mắng anh.
“Ừ.” Điền Tư khẽ đáp rồi cúi mắt xuống, “Thật ra là bất công, anh chỉ là may mắn hơn thôi.”
“Phiền quá.” Hồ Già bực dọc gãi đầu mình, “Sao không có môn nào em rất giỏi để đem ra cho em thi thử xem...”
Điền Tư nghĩ một lúc rồi hỏi Hồ Già, “Hay là thử thi nghệ thuật xem?” Anh vẫn nhớ lần trước khi ăn cơm cô anh có nói với anh. Nguyện vọng thi đại học phải đợi đến tháng 11 mới điền, Hồ Già bây giờ đi thi nghệ thuật chắc là vẫn kịp. Thêm nữa tỉnh Chiết Giang cho phép báo song song, nếu Hồ Già thi nghệ thuật không được vẫn có thể tham gia kỳ thi đại học.
Hồ Già nhíu mày, “Để em suy nghĩ thêm đi, phương diện này em thật sự không quen ai cả.”
Trước ngày cuối tuần, Chu Lai đã chỉnh sửa xong ảnh.
Cô gửi ảnh cho Hồ Già rồi đánh liền mười mấy dấu chấm than, “Đẹp quá hu hu! Em chết mất!”
Hồ Già cũng ngẩn người nhìn ảnh một lúc. Người trong ảnh đúng là cô nhưng lại rõ nét đến mức cảm thấy thật xa lạ. Cô ngã, rơi vào đống lá rụng còn thư thái nở nụ cười với ống kính, ánh sáng chiếu ra một hình thoi thật đẹp, cô như đang ở trong cõi mộng vàng thơm ngát, ánh mặt trời bốc hơi lên trên. Chu Lai chụp những bức ảnh này hẳn đã phải bỏ ra rất nhiều tình yêu và nhiệt huyết.
Chu Lai: Cái này quả thật nhìn như mặt trời vậy.
Hồ Già: Không hiểu lắm.
Chu Lai: Hừ
Chu Lai: Em có thể đăng lên Douyin và Xiaohongshu không
Hồ Già: Tùy em thôi
Trả lời tin nhắn Chu Lai xong, Hồ Già tùy tay gửi tấm ảnh cho Điền Tư.
Điền Tư chưa bao giờ đánh dấu chấm than, đột nhiên lại đánh cho Hồ Già một dấu chấm than.
Điền Tư:! Rất đẹp
Hồ Già: Chụp như vậy còn giống em không
Điền Tư: Tất nhiên, đây chính là em
Cách hơn mười phút, Điền Tư lại gửi tin nhắn đến.
Điền Tư: Lại xem thêm một lần nữa, ảnh chụp thật sự rất đẹp, đây chính là em
Hồ Già cười nhưng không mấy để tâm, cô đặt điện thoại xuống rồi tiếp tục giải đề thi, đến giờ giải lao của tiết tự học buổi tối cuối cùng, Chu Lai chạy đến lớp Hồ Già, nắm chặt điện thoại, toàn thân đầy mồ hôi, mái tóc dính bết trên mặt đỏ bừng, “Em muốn bị tịch thu điện thoại à?” Hồ Già nhìn về phía cuối hành lang rồi kéo Chu Lai vào khoảng cầu thang.
“Không thể tin nổi.” Chu Lai vừa lắc lư vừa giơ điện thoại lên, ngón tay vẫn còn đang run rẩy.
Giọng Chu Lai như đang kể chuyện ma: “Mau xem số liệu này đi, chị sắp nổi tiếng rồi.”
Hồ Già cúi mắt xuống, trong bóng tối cầu thang, màn hình điện thoại Chu Lai sáng như mặt trời.
Sáu bảy tấm hình đăng lên phối cùng với giọng hát nữ đặc biệt, mới đăng lên hai tiếng đã có bảy vạn lượt thích.
Chu Lai refresh lại trang, bây giờ đã là tám vạn lượt thích.
_____
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
“Bên trong vẫn còn, ăn xong anh lấy thêm cho em.” Điền Tư nói xong liền động tay bóc cua cho cô, vừa mở nắp cua, Hồ Già đã giật lấy con cua, cúi đầu nhanh chóng bóc đuôi cua, nhổ mang cua, rồi nhẹ giọng nói, “Cua hoàng đế phải tự ăn, anh bóc không ngon bằng em bóc.” Điền Tư cười rồi ừ một tiếng, giúp cô nhặt bỏ tim cua lạnh nhất, dùng khăn giấy ướt nhẹ nhàng lau tay.
Vị cua say rất ngon, gạch sữa thơm đậm và chín mềm. Hồ Già nhấm nháp từng ngụm nhỏ.
“Ngon không?” Điền Tư rót cho cô bát rượu vàng ấm được mang về.
“Ngon.” Câu trả lời của cô luôn đơn giản như vậy.
Điền Tư cười nói: “Vậy thì tốt.”
“Nhìn chằm chằm người khác ăn cơm rất bất lịch sự.” Hồ Già liếc nhìn anh một cái.
“Xin lỗi.” Điền Tư thu lại ánh mắt, trên mặt vẫn mang theo biểu cảm dịu dàng.
“Sao anh cứ nói xin lỗi hoài, kỳ cục lắm.” Hồ Già hừ một tiếng rồi lại nhìn vào bát canh nhạt nhẽo của Điền Tư, “Sao chỉ húp canh mà không ăn gì hết vậy? Anh mang cua hoàng đế về mà chính mình lại không ăn à.”
Điền Tư nói: “Ở Thượng Hải đã ăn đủ rồi.”
“Được thôi.” Hồ Già nhún vai, “Anh hình như là kiểu người nhìn người khác ăn cơm còn vui vẻ hơn chính mình ăn.”
“Nghe có vẻ rắc rối nhỉ.” Điền Tư bị cô chọc cười.
Hồ Già trợn mắt nhìn anh, “Khen anh mà anh cũng không hiểu, em nói anh là người tốt.”
Trước khi đi, Điền Tư bảo Hồ Già mang hết chỗ cua hoàng đế còn lại về nhà.
“Anh mẹ.” (*) Hồ Già lẩm bẩm một tiếng, Điền Tư tiễn cô lên taxi, tai hơi nghiêng nghiêng nên không nghe thấy.
(*Từ gốc là 男妈妈 (nam ma ma) là một thuật ngữ lưu hành trên internet bên Trung, đặc biệt trong giới game thủ và fan hâm mộ thể thao điện tử. Nó có nghĩa là: Những fan nam giới bắt chước cách xưng hô của các fan nữ trong các fandom, tự gọi mình là “mẹ” của các game thủ, vận động viên esports mà họ yêu thích. Qua thời gian, “男妈妈” đã trở thành một thuật ngữ phổ biến trong cộng đồng mạng, đặc biệt là giới game thủ và người hâm mộ thể thao điện tử, dùng để chỉ những fan nam “cuồng nhiệt” không kém fan nữ. Xin lỗi tôi không biết dịch từ này sang tiếng Việt sao nên nghe hơi kì...)
“Em vừa nói gì cơ?” Anh hỏi lại cô. Hồ Già không vui nên không nói lại, chỉ khẽ ngẩng đầu nói với anh, “Tạm biệt nhé.”
“Mai gặp lại ở trường.” Điền Tư mỉm cười rồi đáp lại một câu. Dưới ánh đèn trong lành, bóng mi mắt anh phủ xuống mờ nhạt như bóng cây bách.
Anh thầm nghĩ trong lòng rằng họ đừng nên nói lời tạm biệt, mà hãy nói câu ngày mai gặp.
Hồ Già trở về nhà.
Lý Huệ Quân nằm vật ra ghế sofa, trước mắt bày ra mấy tờ quảng cáo mời gọi đầu tư cửa hàng.
“Mẹ qua đây ăn cua đi.” Hồ Già để cua lên bàn rồi nói với bà một tiếng, “Mẹ đừng xem nữa, cua nguội rồi thì sẽ không ngon đâu.”
Lý Huệ Quân nghiêng đầu rồi quét về phía cô nhìn một cái, “Cua ở đâu ra vậy? Mày mua hả? Hay lại quen được thằng nào tặng?”
“Cho mẹ ăn thì mẹ cứ ăn đi, sao phải nói nhiều thế.” Hồ Già lười để ý đến bà, ánh mắt liếc qua tờ quảng cáo mời gọi đầu tư trên tay Lý Huệ Quân lại thấy đau đầu, “Mẹ xem mấy thứ này làm gì? Mẹ lại định làm chuyện đầu tư gì nữa? Người cũng hơn bốn mươi tuổi rồi, không biết mình có thể làm gì, không thể làm gì à?”
“Lo cho bản thân mày đi.” Lý Huệ Quân hừ lạnh một tiếng rồi quấn chặt áo choàng tắm trên người đứng dậy từ ghế sofa.
Lý Huệ Quân miệng thì không nhường nhịn Hồ Già nhưng ăn đồ ăn thì không chối từ, bà nhìn đống cua hoàng đế một lúc rồi dùng tay sờ vỏ cua cao và dày, xoay người vào bếp cắt chút gừng, chấm giấm ăn một cách ngon lành. Hồ Già ngồi bên cạnh một lúc rồi đi qua thu tờ quảng cáo mời gọi đầu tư trên bàn trà.
Lý Huệ Quân la lên: “Đừng có vứt, tao còn phải xem đấy.”
Hồ Già nhíu mày, “Mẹ lại định làm trò gì? Lần trước thua thiệt còn chưa đủ hả? Lần này lại có ai bảo mẹ đầu tư vậy?”
Năm ngoái vào thời điểm này, Lý Huệ Quân bị Vương A Vân lừa đi mua sản phẩm tài chính, thua lỗ năm vạn. Lý Huệ Quân nghe Hồ Già nhắc đến chuyện này liền như bị cô giẫm phải đuôi, “Mày là con nít thì biết cái gì? Đừng có trứng đòi khôn hơn vịt với tao.” Lý Huệ Quân trợn trắng mắt nói, Hồ Già cãi lại, “Nói chuyện mà chắc nịch như vậy, người khác nghe thấy còn tưởng mẹ là đại gia tài chính cơ đấy, ồ không đúng, bên cạnh mẹ đúng là có một đại gia đeo Rolex...”
Biết Hồ Già đang mỉa mai đến Mạch Á Văn, lửa giận của Lý Huệ Quân bùng lên.
Bà cắn vụn chân cua, giận dữ nhíu mày, “Mày vẫn chưa thôi đúng không? Mạch Á Văn đã làm gì mày?”
Hồ Già khoanh tay, lạnh lùng nhìn bà, “Không có gì, con chỉ muốn nhắc nhở mẹ, đừng đến lúc bị người ta bán mà còn không hay biết gì.”
Hai mẹ con lại đối đầu nhau. Lý Huệ Quân trừng cô một lúc rồi quay đầu tiếp tục ăn cua, miệng cắn tanh tách, động tác như đang trút giận, Hồ Già không thèm để ý bà nữa, cô xoay người về phòng rồi đóng sầm cửa. Phòng khách yên tĩnh một lúc, Lý Huệ Quân nghe thấy tiếng Hồ Già tắm, lúc này mới yên tâm mà lại cầm tờ quảng cáo lên.
Bà cúi đầu mút thịt cua, híp mắt nhìn tờ quảng cáo.
Nghỉ lễ Quốc khánh xong lại phải đi học.
Tất cả mọi người đều mang một bầu trời mỏi mệt dày đặc. Giáo viên càng mệt mỏi, học sinh càng khổ sở.
Trường Trung học Quyến Trung sắp xếp thi đột xuất, đánh cho người ta không kịp trở tay, mấy ngày trôi qua, điểm các môn đều được công bố. Tổng điểm của Hồ Già đã tăng lên hơn ba mươi điểm. Nhưng theo mức điểm mà Vương Phú Xuân đưa ra, Hồ Già vẫn chưa đạt đến trường song phi (*). Nỗ lực mấy ngày nay dường như là cát tan vào nước biển.
(*Song phi là thuật ngữ chỉ những sinh viên tốt nghiệp từ các trường đại học không phải là “211” hoặc “985” ở Trung Quốc. Tức là không phải là sinh viên của các trường đại học hàng đầu.)
“Đã là rất giỏi rồi.” Điền Tư chân thành nói.
“Giỏi cái quần ấy. “Hồ Già cảm thán, “Ghen tị với anh thật đấy, học gì cũng nhẹ nhàng.”
Thời tiết đã trở lạnh, hai người ngồi trên cầu thang, Hồ Già ăn miếng cơm nắm đã nguội.
“Ừm.” Điền Tư không biết nên đáp lại thế nào, những lời tương tự như vậy, người bạn Thịnh Gia Vọng cũng từng nói với anh một lần.
“Thật ra đôi khi anh thấy có hơi bất công,“ Anh từ từ nói, “Môn học mà mỗi người thấy thích hợp học đều không giống nhau, có lẽ anh vừa hay lại giỏi mấy môn này, cũng rất may mắn gặp được chúng nên học rất nhẹ nhàng. Nỗ lực anh bỏ ra không nhiều lắm, mỗi lần thi được điểm cao đều cảm thấy hơi áy náy, cảm giác như đang chiếm chỗ hời.”
“Nghe có vẻ rất thảo mai còn khoe khoang.” Hồ Già vừa cười vừa mắng anh.
“Ừ.” Điền Tư khẽ đáp rồi cúi mắt xuống, “Thật ra là bất công, anh chỉ là may mắn hơn thôi.”
“Phiền quá.” Hồ Già bực dọc gãi đầu mình, “Sao không có môn nào em rất giỏi để đem ra cho em thi thử xem...”
Điền Tư nghĩ một lúc rồi hỏi Hồ Già, “Hay là thử thi nghệ thuật xem?” Anh vẫn nhớ lần trước khi ăn cơm cô anh có nói với anh. Nguyện vọng thi đại học phải đợi đến tháng 11 mới điền, Hồ Già bây giờ đi thi nghệ thuật chắc là vẫn kịp. Thêm nữa tỉnh Chiết Giang cho phép báo song song, nếu Hồ Già thi nghệ thuật không được vẫn có thể tham gia kỳ thi đại học.
Hồ Già nhíu mày, “Để em suy nghĩ thêm đi, phương diện này em thật sự không quen ai cả.”
Trước ngày cuối tuần, Chu Lai đã chỉnh sửa xong ảnh.
Cô gửi ảnh cho Hồ Già rồi đánh liền mười mấy dấu chấm than, “Đẹp quá hu hu! Em chết mất!”
Hồ Già cũng ngẩn người nhìn ảnh một lúc. Người trong ảnh đúng là cô nhưng lại rõ nét đến mức cảm thấy thật xa lạ. Cô ngã, rơi vào đống lá rụng còn thư thái nở nụ cười với ống kính, ánh sáng chiếu ra một hình thoi thật đẹp, cô như đang ở trong cõi mộng vàng thơm ngát, ánh mặt trời bốc hơi lên trên. Chu Lai chụp những bức ảnh này hẳn đã phải bỏ ra rất nhiều tình yêu và nhiệt huyết.
Chu Lai: Cái này quả thật nhìn như mặt trời vậy.
Hồ Già: Không hiểu lắm.
Chu Lai: Hừ
Chu Lai: Em có thể đăng lên Douyin và Xiaohongshu không
Hồ Già: Tùy em thôi
Trả lời tin nhắn Chu Lai xong, Hồ Già tùy tay gửi tấm ảnh cho Điền Tư.
Điền Tư chưa bao giờ đánh dấu chấm than, đột nhiên lại đánh cho Hồ Già một dấu chấm than.
Điền Tư:! Rất đẹp
Hồ Già: Chụp như vậy còn giống em không
Điền Tư: Tất nhiên, đây chính là em
Cách hơn mười phút, Điền Tư lại gửi tin nhắn đến.
Điền Tư: Lại xem thêm một lần nữa, ảnh chụp thật sự rất đẹp, đây chính là em
Hồ Già cười nhưng không mấy để tâm, cô đặt điện thoại xuống rồi tiếp tục giải đề thi, đến giờ giải lao của tiết tự học buổi tối cuối cùng, Chu Lai chạy đến lớp Hồ Già, nắm chặt điện thoại, toàn thân đầy mồ hôi, mái tóc dính bết trên mặt đỏ bừng, “Em muốn bị tịch thu điện thoại à?” Hồ Già nhìn về phía cuối hành lang rồi kéo Chu Lai vào khoảng cầu thang.
“Không thể tin nổi.” Chu Lai vừa lắc lư vừa giơ điện thoại lên, ngón tay vẫn còn đang run rẩy.
Giọng Chu Lai như đang kể chuyện ma: “Mau xem số liệu này đi, chị sắp nổi tiếng rồi.”
Hồ Già cúi mắt xuống, trong bóng tối cầu thang, màn hình điện thoại Chu Lai sáng như mặt trời.
Sáu bảy tấm hình đăng lên phối cùng với giọng hát nữ đặc biệt, mới đăng lên hai tiếng đã có bảy vạn lượt thích.
Chu Lai refresh lại trang, bây giờ đã là tám vạn lượt thích.
_____
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.