Chương 131: Người lớn
Dã Bồ Tát
04/12/2024
Mấy ngày nay, Điền Trọng Lân bị cơn đau nửa đầu hành hạ.
Khi ông bị đau đầu thì từ xương chân mày, hốc mắt, thái dương cho đến huyệt Phong Trì sau gáy cũng đều đau theo, gân xanh giật giật, người như bị nhốt trong một chiếc hộp sắt không thông gió, tay chân lạnh buốt. Điền Trọng Lân vốn định về Dũng Thành nhưng giờ đây chỉ có thể nằm nghỉ trên giường khách sạn, ông nhíu mày, che mắt than thở: "Đúng là không ra thể thống gì, không ra thể thống gì cả." Trước là Điền Dục Mẫn đòi ly thân, sau là Điền Tư trở gió yêu đương, Điền Trọng Lân cảm thấy tay mình đã dần mỏi mệt, không còn nắm giữ được dây cương kiểm soát con cái được nữa.
Điền Trọng Lân hẳn là đã tức đến mức đầu óc mơ hồ luôn rồi, buổi tối, ông lại mơ thấy Điền Bồi Anh.
Về chuyện xảy ra đã mấy chục năm trước.
Điền Bồi Anh ngồi xe buýt từ Quảng Châu lắc lư xóc nảy trở về, mang theo cả một người đầy nám đen, đem về hai viên thuốc tăng lực.
Điền Trọng Lân chỉ liếc nhìn bề ngoài thô ráp của viên tăng lực, liền biết là làm từ vụn gỗ, trong lòng dù có vạn phần ghét bỏ, cuối cùng vẫn không nói gì, ông phẩy tay cho Điền Bồi Anh đi. Điền Bồi Anh ở nhà yên phận mấy ngày, ngày nào cũng kêu đau, gãi tay gãi chân, nói thẳng ra là vết cháy nắng trên người đau rát đến phát bỏng, Điền Trọng Lân cười lạnh: "Đáng đời! Ai bảo không nói tiếng nào đã đòi chạy đi Quảng Châu?" Điền Bồi Anh gãi gãi sau gáy rồi hỏi ngược lại: "Vậy nếu con nói trước thì bố sẽ cho con đi sao?" Điền Trọng Lân thấy cậu cãi lại, nét mặt liền lập tức thay đổi. Điền Bồi Anh còn định nói thêm thì Điền Khởi Nhân đã vỗ vai cậu, cậu không cam lòng mà mím miệng, đôi mắt đen láy chứa đầy sự bất mãn.
Tối đến, cả nhà cùng xem tin tức, TV chiếu đến Đàm Vịnh Lân đến Quảng Châu biểu diễn, phóng viên bị chìm trong biển người, cầm micro nói đây là một cảnh tượng chưa từng có, lại nói đến chuyện cả Quảng Châu đều sôi nổi vì điều đó. Điền Bồi Anh xem đến mức thần hồn điên đảo, rung đùi hát theo bài "Người yêu dấu nhất đời", Điền Trọng Lân ghét nhất là khi cậu có bộ dạng này, ông mắng cậu mấy câu rồi đuổi cậu lên lầu học bài. Tâm trạng Điền Bồi Anh trùng xuống, không nói gì mà rời đi.
Điền Dục Mẫn hạ giọng rồi nói với vợ ông: "Anh trai vốn muốn đi Quảng Châu xem Đàm Vịnh Lân biểu diễn."
Điền Trọng Lân nghe xong cũng không nói gì, Điền Dục Mẫn lại nói: "Bố đã hứa sẽ đi cùng anh ấy."
"Thôi, đừng nói nữa." Vợ ông véo lên má Điền Dục Mẫn.
Điền Trọng Lân thật sự đã quên mất chuyện buổi diễn của Đàm Vịnh Lân.
Dù sao ông cũng là người bận rộn, quên việc này việc kia là chuyện bình thường nhất trên đời, hôm nay quên việc hứa với vợ, ngày mai quên việc hứa với Điền Bồi Anh, chỉ có việc lãnh đạo giao xuống là ông không quên. Tỉnh dậy lần nữa, Điền Trọng Lân lại quên rằng Điền Bồi Anh muốn xem buổi diễn của ai rồi, là Đàm Trọng Lân hay Lý Khắc Cần? Hay là Trương Quốc Vinh? Ông thật sự không nhớ nổi. Trước khi rời Thượng Hải, Điền Trọng Lân nhận được một cuộc điện thoại, một người bạn đại học đã qua đời, sống đến 82 tuổi thì cũng tính là thọ. Điền Trọng Lân nhìn cây ngô đồng tiều tụy ở ven đường, lá cây đã thành màu lê thối, mỏng manh và vàng úa. Cảm giác về tuổi già như một con rắn bò lên ống quần ông.
Lý Huệ Quân đầu tư 500 nghìn vào, lên lên rồi lại xuống xuống, cuối cùng cũng kiếm được vài vạn.
Bà vui vẻ trong lòng, mua cho mình một bộ trang phục phong cách nữ chính của Diệc Thư (*), muốn thay đổi hoàn toàn diện mạo của mình.
(*Cụm từ gốc 'Nữ chính của Diệc Thư" (亦舒女郎) là một phong cách nhân vật nữ đặc trưng trong tiểu thuyết của nhà văn Diệc Thư. Đại khái là phong cách này đã trở thành biểu tượng cho người phụ nữ hiện đại, độc lập và thành đạt trong văn học và điện ảnh Trung Quốc.)
Nói đến Diệc Thư, Lý Huệ Quân rất thích xem phim Hồng Kông thập niên 80, 90, thích Trương Mạn Ngọc, thích Chung Sở Hồng, thích nhất là xem họ đóng chung "Lưu kim tuế nguyệt", Trương Mạn Ngọc giỏi giang và phong độ, Hồng Cô phóng khoáng và tự do, áo sơ mi trắng cổ bẻ của họ cứng cáp phẳng phiu, dưới là quần kaki eo cao, thắt đai da bò, bước đi uyển chuyển phong nhã. Lý Huệ Quân mơ ước trở thành nữ chính của Diệc Thư như họ, có tiền, có tình, sự nghiệp thành công, đeo kính râm, dưới ánh nắng gay gắt bước đi giữa Trung Hoàn Hồng Kông, tay xách một xâu túi đồ mua sắm.
Quần áo vừa đến, Lý Huệ Quân liền nóng lòng nhét mình vào.
Nào ngờ vải áo sơ mi không đúng, quần kaki với đường cắt tệ hại, Lý Huệ Quân nhìn mình trong gương lại thấy mình như một con chim cút, trước xẹp mà sau cũng xẹp, không rõ là lỗi của quần áo hay là lỗi của chính Lý Huệ Quân. Bà đành vứt bộ trang phục nữ chính Diệc Thư đi, thay bộ quần áo cũ rồi vội vã ra khỏi cửa. Hôm nay là ngày tổ chức hoạt động đào tạo về tiền ảo Radar, được tổ chức tại khách sạn lâu đời ở khu trung tâm, người đến có hơn trăm người, Lý Huệ Quân đến muộn nên gần như không có chỗ đứng, bà đành phải đứng sát tường. Ánh đèn hội trường rực rỡ, hoa cỏ tươi tốt, ai nấy trong người đều ngập tràn dopamine, hai mắt như ánh đèn rọi, tràn đầy một dòng điện, chiếu đi khắp nơi tìm kiếm cơ hội.
Mạch Á Văn lên sân khấu.
Ông vẫn ăn mặc lịch sự tao nhã như ngày thường, từ đầu đến chân đều bóng bẩy, như bước ra từ phim của Diệc Thư.
Sau khi kết thúc màn chào hỏi đơn giản, Mạch Á Văn hỏi các nhà đầu tư nhỏ lẻ tại hiện trường rằng họ đã đầu tư bao nhiêu tiền vào đồng Radar, Lý Huệ Quân nhón chân, dỏng tai lên nghe, nhìn Mạch Á Văn truyền micro xuống, có người nói 20 nghìn, có người nói 300 nghìn, micro được chuyền tay qua lại giữa mọi người, người đàn ông tiếp theo cầm micro đứng lên, giọng sang sảng nói: "Tôi không hiểu về quản lý tài chính, lúc đầu chỉ đầu tư 100 đồng, theo Mạch tổng từ từ làm, 100 đồng tăng lên 5 nghìn, 5 nghìn lại tăng lên 100 nghìn, giờ tôi rút sạch tiền trong thẻ, bỏ thêm 1 triệu vào, đánh liều một phen, phấn đấu cho sự tự do tài chính của kiếp sau!"
Lời vừa dứt, ánh đèn hiện trường cũng tập trung vào người nói như thể như ánh sáng của thánh.
Những con người bình dân áo vải trên sân đều im lặng vài giây rồi vỗ tay như bão.
Mạch Á Văn cười híp mắt, nửa khuôn mặt đều chìm vào trong bóng tối.
Mạch Á Văn mời người đàn ông lên sân khấu, vỗ vai anh ta rồi thân thiết hỏi thăm.
Mạch Á Văn nói: "Đầu tư, điều quan trọng là phải dám nghĩ dám làm, tôi kính phục dũng khí của anh bạn này, cũng cảm ơn sự tin tưởng của anh ấy dành cho tôi. Tôi, Mạch Á Văn xin thề tại đây, tôi sẽ dùng cả mạng sống bảo vệ an toàn tài chính của mọi người! Tôi có thể đảm bảo với mọi người, khoản đầu tư của các bạn chắc chắn sẽ có thu hoạch, giả sử, nếu đầu tư của các bạn gặp thua lỗ, tôi Mạch Á Văn sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, bồi thường toàn bộ!"
Nói đến đây, Mạch Á Văn hỏi người đàn ông: "Bây giờ trong thẻ anh còn bao nhiêu tiền?"
Người đàn ông lau mồ hôi nói: "Trong WeChat chỉ để lại 300 tệ tiền ăn thôi."
Mạch Á Văn cười nói: "300 tệ sao đủ ăn?"
Anh bảo người đàn ông mở mã nhận tiền WeChat, Mạch Á Văn quét qua rồi nhập mật khẩu thanh toán.
Âm thanh rải tiền vàng vang lên rõ ràng, giọng nữ máy móc nhẹ nhàng nói: "Nhận tiền WeChat, 20 nghìn tệ."
Người đàn ông há hốc mồm, Mạch Á Văn nói lớn: "Số tiền này coi như khoản đầu tư của tôi cho anh, anh cầm tiền về ăn ngon uống tốt đi, tôi đảm bảo tiền của anh có thể hoàn vốn toàn bộ sau một chu kỳ, các bạn có mặt ở đây, tôi, Mạch Á Văn tuyệt đối sẽ chịu trách nhiệm với các bạn đến cùng, tôi nói là làm!" Mọi người đều hô lên 'Hay', không khí hiện trường như thể rượu sâm panh, mở nắp ra rồi bọt vàng bắn tung tóe, Lý Huệ Quân gần như lạc lối trong cảm xúc phấn khích của mọi người.
Mạch Á Văn cười chiếu cuốn sách bìa trắng (*) lên màn hình lớn.
(*Sách bìa trắng: Bìa của những văn kiện phát biểu công khai về những vấn đề trọng đại của chính phủ, hội đồng nhà nước thường có màu trắng, nên gọi là sách bìa trắng)
Ông hùng hồn giới thiệu: "Đây là bản sách bìa trắng về đồng Radar do nhóm tiến sĩ kinh tế học Đại học Cambridge Anh Quốc mà tôi ủy thác biên soạn, tôi sẽ giới thiệu chi tiết với các bạn về sản phẩm đồng Radar này, từ giờ trở đi, mỗi chữ tôi nói đều vô cùng quan trọng, các bạn nhất định phải chăm chú lắng nghe--" Ông bấm điều khiển, sách trắng liền lật trang, hé ra ba tiêu đề màu xanh sáng: Cơ chế DPoS cải tiến, Rủi ro phân nhánh thấp, Nút giao dịch nhẹ. Lý Huệ Quân lần đầu cảm thấy mình không biết chữ.
Mạch Á Văn nói đồng Radar đi theo khái niệm phi tập trung hóa.
Lý Huệ Quân cũng không hiểu, mắt liếc loạn, rụt rè hỏi người phụ nữ ghi chép bên cạnh: "Chị có nghe hiểu không?"
Người phụ nữ chỉnh lại kính, mơ hồ gật đầu nói: "Hình như nghe hiểu, lại hình như không hiểu, cảm giác rất thâm áo, đi theo đa số chắc không sai đâu." Lý Huệ Quân im lặng, ngẩng đầu, nghiêm túc nghe Mạch Á Văn giảng đạo: "Chúng tôi sẽ căn cứ lượng lưu thông và hệ số phát hành tăng thêm của đồng Radar trong tháng để sản xuất một lượng cố định đồng Radar trong mỏ khai thác, toàn bộ quá trình đều công khai minh bạch, đáng tin cậy."
Lý Huệ Quân nghe xong lại thì thầm với người phụ nữ bên cạnh: "Ý này là sao?"
"Tức là chị mua đồng Radar càng nhiều thì hệ thống tặng càng nhiều."
Lý Huệ Quân gật đầu mơ hồ.
Hoạt động đào tạo kết thúc, mọi người đều hăng hái đến cao độ.
Lý Huệ Quân nhìn họ, chỉ cảm thấy đầu mình nặng trĩu, như bị đổ đầy xi măng.
Những thứ Mạch Á Văn nói, bà không hiểu một chữ, một câu nào, chỉ biết bà cần kịp thời nghe theo chỉ huy trên phần mềm chat Máy Bay Trắng, vào mua bán trong phần mềm đồng Radar, khi cần thiết, họ còn phải bán khống và mua khống các loại tiền khác, còn ý nghĩa của việc bán khống và mua khống, Lý Huệ Quân cũng phải tra Baidu mới hiểu.
Tối đến, Mạch Á Văn dẫn Lý Huệ Quân đi ăn OMAKASE mới mở ở Dũng Thành, nói muốn bàn với bà về đồng Radar.
Ngồi trong cửa hàng với ánh sáng ấm áp, Mạch Á Văn và Lý Huệ Quân đối diện với đầu bếp, bà nghi hoặc sao không có thực đơn, thì thầm hỏi Mạch Á Văn làm sao gọi món, ông hất cằm về phía đầu bếp: "Ông ấy làm gì thì chúng ta ăn nấy." Lý Huệ Quân cúi mắt thuận theo nhìn qua phía đầu bếp, nghĩ thầm đồng phục của ông ta trắng tinh như vậy, hoàn toàn không giống như đầu bếp mà giống như đang làm thí nghiệm vậy.
Món ăn được đưa lên, sashimi rải đậu Hà Lan nằm ngang trên đĩa đá vân dài.
Mạch Á Văn ăn đồ sống, trong mắt tụ quang như người man rợ vậy, Lý Huệ Quân nhìn mà tay nổi cả da gà.
Bà không chịu ăn đồ sống, Mạch Á Văn khuyên mãi, bà mới ăn một miếng cá ngừ đại dương, thịt cá mềm nhũn, có mùi tanh nhẹ, Lý Huệ Quân nhai hai cái rồi nuốt nhanh. "Ngon phải không? Anh không lừa em đâu." Mạch Á Văn cười với Lý Huệ Quân, bà đành phải gật đầu rồi lại hỏi nhỏ ông: "Có thể nướng qua lửa một chút được không?" Mạch Á Văn nhún vai rồi dặn đầu bếp làm nướng xém sau đó lại vỗ Lý Huệ Quân, dùng tay chỉ xung quanh, quay một vòng rồi cười với bà: "Em vẫn chưa quen cuộc sống này nhỉ."
Khi đầu bếp cúi đầu nặn sushi, Mạch Á Văn rót cho Lý Huệ Quân một ly rượu trong.
Mạch Á Văn nhìn Lý Huệ Quân uống xong lại nhỏ giọng khuyên bà: "Anh biết em không hiểu đồng Radar, nhưng em tin anh đi, anh nhất định sẽ làm em phát tài. Hôm nay em cũng thấy rồi đấy, mỗi người đều đầu tư vài trăm nghìn, vài triệu, đầu tư nhiều thì kiếm càng nhiều mà, giờ em đầu tư 50, theo anh thấy, em đầu thêm 200 nữa là vừa, ấy, đừng lắc đầu chứ, anh còn chưa nói hết mà, em đầu tư 200, anh mời em làm trưởng nhóm cốt cán, mỗi tháng đều trả lương cho em, được không?"
Lý Huệ Quân khó nhọc nói: "Thật sự em không có tiền nữa, số tiền còn lại em đã gửi định kỳ rồi, không rút ra được."
Mạch Á Văn thay đổi sắc mặt nói: "Ngân hàng đâu có phải bọn bắt cóc, sao lại không rút ra được, chẳng qua là em không tin anh thôi."
Lý Huệ Quân không nói gì, Mạch Á Văn lại thở dài, giả vờ nhượng bộ: "Thôi vậy, anh đề cử em làm trưởng nhóm trước, phụ nữ mà, tốt nhất vẫn nên có chút sự nghiệp, em kéo người đầu tư đồng Radar, anh trả tiền thưởng cho em, kéo càng nhiều, tiền thưởng càng cao, hời lắm đấy, em cứ suy nghĩ thử xem."
Nói xong, Mạch Á Văn lại ăn thêm một cuộn sushi trúc nhỏ, thần thái vô cùng nhàn nhã.
Lý Huệ Quân vẫn im lặng, Mạch Á Văn lặng lẽ nhìn bà, một lúc sau, bà hỏi: "Muốn kéo người thì phải làm thế nào?"
Mạch Á Văn thoải mái nói: "Lên mạng đăng vài bài, tìm mấy người thân bạn bè, dễ ợt ý mà."
Lý Huệ Quân gật gật đầu, Mạch Á Văn nhận một cuộc điện thoại, giọng nói trở nên vô cùng thân mật và nhiệt tình.
Bà nhìn ông, cảm thấy mình và ông ta xa cách đến vô hạn.
Mạch Á Văn cúp điện thoại rồi vỗ vỗ Lý Huệ Quân.
Anh nói: "Đừng nghĩ nhiều quá, cứ buông tay mà làm, dám đua thì mới thắng mà, anh giới thiệu một trưởng nhóm cho em, em học theo cô ấy nhé."
Vừa dứt lời, vừa hay có người đi vào cửa hàng, Mạch Á Văn đứng dậy đi đón, Lý Huệ Quân cũng quay đầu lại nhìn theo. Người đến là Vương A Vân, bà ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng quần kaki, đeo hạt ngọc trai Mikimoto đắt tiền trên tai, đeo đồng hồ Oyster thanh lịch trên cổ tay, trông hoàn toàn như một nữ chính của Diệc Thư.
Vương A Vân nhìn Lý Huệ Quân từ trên xuống dưới, cười híp mắt nói: "Huệ Quân à, lâu rồi không gặp, sao cô vẫn mặc bộ đồ này vậy?"
Lời vừa dứt, đầu bếp liền bưng bánh kem sushi lên, trong lòng Lý Huệ Quân cũng theo đó mà sụp đổ.
Khi ông bị đau đầu thì từ xương chân mày, hốc mắt, thái dương cho đến huyệt Phong Trì sau gáy cũng đều đau theo, gân xanh giật giật, người như bị nhốt trong một chiếc hộp sắt không thông gió, tay chân lạnh buốt. Điền Trọng Lân vốn định về Dũng Thành nhưng giờ đây chỉ có thể nằm nghỉ trên giường khách sạn, ông nhíu mày, che mắt than thở: "Đúng là không ra thể thống gì, không ra thể thống gì cả." Trước là Điền Dục Mẫn đòi ly thân, sau là Điền Tư trở gió yêu đương, Điền Trọng Lân cảm thấy tay mình đã dần mỏi mệt, không còn nắm giữ được dây cương kiểm soát con cái được nữa.
Điền Trọng Lân hẳn là đã tức đến mức đầu óc mơ hồ luôn rồi, buổi tối, ông lại mơ thấy Điền Bồi Anh.
Về chuyện xảy ra đã mấy chục năm trước.
Điền Bồi Anh ngồi xe buýt từ Quảng Châu lắc lư xóc nảy trở về, mang theo cả một người đầy nám đen, đem về hai viên thuốc tăng lực.
Điền Trọng Lân chỉ liếc nhìn bề ngoài thô ráp của viên tăng lực, liền biết là làm từ vụn gỗ, trong lòng dù có vạn phần ghét bỏ, cuối cùng vẫn không nói gì, ông phẩy tay cho Điền Bồi Anh đi. Điền Bồi Anh ở nhà yên phận mấy ngày, ngày nào cũng kêu đau, gãi tay gãi chân, nói thẳng ra là vết cháy nắng trên người đau rát đến phát bỏng, Điền Trọng Lân cười lạnh: "Đáng đời! Ai bảo không nói tiếng nào đã đòi chạy đi Quảng Châu?" Điền Bồi Anh gãi gãi sau gáy rồi hỏi ngược lại: "Vậy nếu con nói trước thì bố sẽ cho con đi sao?" Điền Trọng Lân thấy cậu cãi lại, nét mặt liền lập tức thay đổi. Điền Bồi Anh còn định nói thêm thì Điền Khởi Nhân đã vỗ vai cậu, cậu không cam lòng mà mím miệng, đôi mắt đen láy chứa đầy sự bất mãn.
Tối đến, cả nhà cùng xem tin tức, TV chiếu đến Đàm Vịnh Lân đến Quảng Châu biểu diễn, phóng viên bị chìm trong biển người, cầm micro nói đây là một cảnh tượng chưa từng có, lại nói đến chuyện cả Quảng Châu đều sôi nổi vì điều đó. Điền Bồi Anh xem đến mức thần hồn điên đảo, rung đùi hát theo bài "Người yêu dấu nhất đời", Điền Trọng Lân ghét nhất là khi cậu có bộ dạng này, ông mắng cậu mấy câu rồi đuổi cậu lên lầu học bài. Tâm trạng Điền Bồi Anh trùng xuống, không nói gì mà rời đi.
Điền Dục Mẫn hạ giọng rồi nói với vợ ông: "Anh trai vốn muốn đi Quảng Châu xem Đàm Vịnh Lân biểu diễn."
Điền Trọng Lân nghe xong cũng không nói gì, Điền Dục Mẫn lại nói: "Bố đã hứa sẽ đi cùng anh ấy."
"Thôi, đừng nói nữa." Vợ ông véo lên má Điền Dục Mẫn.
Điền Trọng Lân thật sự đã quên mất chuyện buổi diễn của Đàm Vịnh Lân.
Dù sao ông cũng là người bận rộn, quên việc này việc kia là chuyện bình thường nhất trên đời, hôm nay quên việc hứa với vợ, ngày mai quên việc hứa với Điền Bồi Anh, chỉ có việc lãnh đạo giao xuống là ông không quên. Tỉnh dậy lần nữa, Điền Trọng Lân lại quên rằng Điền Bồi Anh muốn xem buổi diễn của ai rồi, là Đàm Trọng Lân hay Lý Khắc Cần? Hay là Trương Quốc Vinh? Ông thật sự không nhớ nổi. Trước khi rời Thượng Hải, Điền Trọng Lân nhận được một cuộc điện thoại, một người bạn đại học đã qua đời, sống đến 82 tuổi thì cũng tính là thọ. Điền Trọng Lân nhìn cây ngô đồng tiều tụy ở ven đường, lá cây đã thành màu lê thối, mỏng manh và vàng úa. Cảm giác về tuổi già như một con rắn bò lên ống quần ông.
Lý Huệ Quân đầu tư 500 nghìn vào, lên lên rồi lại xuống xuống, cuối cùng cũng kiếm được vài vạn.
Bà vui vẻ trong lòng, mua cho mình một bộ trang phục phong cách nữ chính của Diệc Thư (*), muốn thay đổi hoàn toàn diện mạo của mình.
(*Cụm từ gốc 'Nữ chính của Diệc Thư" (亦舒女郎) là một phong cách nhân vật nữ đặc trưng trong tiểu thuyết của nhà văn Diệc Thư. Đại khái là phong cách này đã trở thành biểu tượng cho người phụ nữ hiện đại, độc lập và thành đạt trong văn học và điện ảnh Trung Quốc.)
Nói đến Diệc Thư, Lý Huệ Quân rất thích xem phim Hồng Kông thập niên 80, 90, thích Trương Mạn Ngọc, thích Chung Sở Hồng, thích nhất là xem họ đóng chung "Lưu kim tuế nguyệt", Trương Mạn Ngọc giỏi giang và phong độ, Hồng Cô phóng khoáng và tự do, áo sơ mi trắng cổ bẻ của họ cứng cáp phẳng phiu, dưới là quần kaki eo cao, thắt đai da bò, bước đi uyển chuyển phong nhã. Lý Huệ Quân mơ ước trở thành nữ chính của Diệc Thư như họ, có tiền, có tình, sự nghiệp thành công, đeo kính râm, dưới ánh nắng gay gắt bước đi giữa Trung Hoàn Hồng Kông, tay xách một xâu túi đồ mua sắm.
Quần áo vừa đến, Lý Huệ Quân liền nóng lòng nhét mình vào.
Nào ngờ vải áo sơ mi không đúng, quần kaki với đường cắt tệ hại, Lý Huệ Quân nhìn mình trong gương lại thấy mình như một con chim cút, trước xẹp mà sau cũng xẹp, không rõ là lỗi của quần áo hay là lỗi của chính Lý Huệ Quân. Bà đành vứt bộ trang phục nữ chính Diệc Thư đi, thay bộ quần áo cũ rồi vội vã ra khỏi cửa. Hôm nay là ngày tổ chức hoạt động đào tạo về tiền ảo Radar, được tổ chức tại khách sạn lâu đời ở khu trung tâm, người đến có hơn trăm người, Lý Huệ Quân đến muộn nên gần như không có chỗ đứng, bà đành phải đứng sát tường. Ánh đèn hội trường rực rỡ, hoa cỏ tươi tốt, ai nấy trong người đều ngập tràn dopamine, hai mắt như ánh đèn rọi, tràn đầy một dòng điện, chiếu đi khắp nơi tìm kiếm cơ hội.
Mạch Á Văn lên sân khấu.
Ông vẫn ăn mặc lịch sự tao nhã như ngày thường, từ đầu đến chân đều bóng bẩy, như bước ra từ phim của Diệc Thư.
Sau khi kết thúc màn chào hỏi đơn giản, Mạch Á Văn hỏi các nhà đầu tư nhỏ lẻ tại hiện trường rằng họ đã đầu tư bao nhiêu tiền vào đồng Radar, Lý Huệ Quân nhón chân, dỏng tai lên nghe, nhìn Mạch Á Văn truyền micro xuống, có người nói 20 nghìn, có người nói 300 nghìn, micro được chuyền tay qua lại giữa mọi người, người đàn ông tiếp theo cầm micro đứng lên, giọng sang sảng nói: "Tôi không hiểu về quản lý tài chính, lúc đầu chỉ đầu tư 100 đồng, theo Mạch tổng từ từ làm, 100 đồng tăng lên 5 nghìn, 5 nghìn lại tăng lên 100 nghìn, giờ tôi rút sạch tiền trong thẻ, bỏ thêm 1 triệu vào, đánh liều một phen, phấn đấu cho sự tự do tài chính của kiếp sau!"
Lời vừa dứt, ánh đèn hiện trường cũng tập trung vào người nói như thể như ánh sáng của thánh.
Những con người bình dân áo vải trên sân đều im lặng vài giây rồi vỗ tay như bão.
Mạch Á Văn cười híp mắt, nửa khuôn mặt đều chìm vào trong bóng tối.
Mạch Á Văn mời người đàn ông lên sân khấu, vỗ vai anh ta rồi thân thiết hỏi thăm.
Mạch Á Văn nói: "Đầu tư, điều quan trọng là phải dám nghĩ dám làm, tôi kính phục dũng khí của anh bạn này, cũng cảm ơn sự tin tưởng của anh ấy dành cho tôi. Tôi, Mạch Á Văn xin thề tại đây, tôi sẽ dùng cả mạng sống bảo vệ an toàn tài chính của mọi người! Tôi có thể đảm bảo với mọi người, khoản đầu tư của các bạn chắc chắn sẽ có thu hoạch, giả sử, nếu đầu tư của các bạn gặp thua lỗ, tôi Mạch Á Văn sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, bồi thường toàn bộ!"
Nói đến đây, Mạch Á Văn hỏi người đàn ông: "Bây giờ trong thẻ anh còn bao nhiêu tiền?"
Người đàn ông lau mồ hôi nói: "Trong WeChat chỉ để lại 300 tệ tiền ăn thôi."
Mạch Á Văn cười nói: "300 tệ sao đủ ăn?"
Anh bảo người đàn ông mở mã nhận tiền WeChat, Mạch Á Văn quét qua rồi nhập mật khẩu thanh toán.
Âm thanh rải tiền vàng vang lên rõ ràng, giọng nữ máy móc nhẹ nhàng nói: "Nhận tiền WeChat, 20 nghìn tệ."
Người đàn ông há hốc mồm, Mạch Á Văn nói lớn: "Số tiền này coi như khoản đầu tư của tôi cho anh, anh cầm tiền về ăn ngon uống tốt đi, tôi đảm bảo tiền của anh có thể hoàn vốn toàn bộ sau một chu kỳ, các bạn có mặt ở đây, tôi, Mạch Á Văn tuyệt đối sẽ chịu trách nhiệm với các bạn đến cùng, tôi nói là làm!" Mọi người đều hô lên 'Hay', không khí hiện trường như thể rượu sâm panh, mở nắp ra rồi bọt vàng bắn tung tóe, Lý Huệ Quân gần như lạc lối trong cảm xúc phấn khích của mọi người.
Mạch Á Văn cười chiếu cuốn sách bìa trắng (*) lên màn hình lớn.
(*Sách bìa trắng: Bìa của những văn kiện phát biểu công khai về những vấn đề trọng đại của chính phủ, hội đồng nhà nước thường có màu trắng, nên gọi là sách bìa trắng)
Ông hùng hồn giới thiệu: "Đây là bản sách bìa trắng về đồng Radar do nhóm tiến sĩ kinh tế học Đại học Cambridge Anh Quốc mà tôi ủy thác biên soạn, tôi sẽ giới thiệu chi tiết với các bạn về sản phẩm đồng Radar này, từ giờ trở đi, mỗi chữ tôi nói đều vô cùng quan trọng, các bạn nhất định phải chăm chú lắng nghe--" Ông bấm điều khiển, sách trắng liền lật trang, hé ra ba tiêu đề màu xanh sáng: Cơ chế DPoS cải tiến, Rủi ro phân nhánh thấp, Nút giao dịch nhẹ. Lý Huệ Quân lần đầu cảm thấy mình không biết chữ.
Mạch Á Văn nói đồng Radar đi theo khái niệm phi tập trung hóa.
Lý Huệ Quân cũng không hiểu, mắt liếc loạn, rụt rè hỏi người phụ nữ ghi chép bên cạnh: "Chị có nghe hiểu không?"
Người phụ nữ chỉnh lại kính, mơ hồ gật đầu nói: "Hình như nghe hiểu, lại hình như không hiểu, cảm giác rất thâm áo, đi theo đa số chắc không sai đâu." Lý Huệ Quân im lặng, ngẩng đầu, nghiêm túc nghe Mạch Á Văn giảng đạo: "Chúng tôi sẽ căn cứ lượng lưu thông và hệ số phát hành tăng thêm của đồng Radar trong tháng để sản xuất một lượng cố định đồng Radar trong mỏ khai thác, toàn bộ quá trình đều công khai minh bạch, đáng tin cậy."
Lý Huệ Quân nghe xong lại thì thầm với người phụ nữ bên cạnh: "Ý này là sao?"
"Tức là chị mua đồng Radar càng nhiều thì hệ thống tặng càng nhiều."
Lý Huệ Quân gật đầu mơ hồ.
Hoạt động đào tạo kết thúc, mọi người đều hăng hái đến cao độ.
Lý Huệ Quân nhìn họ, chỉ cảm thấy đầu mình nặng trĩu, như bị đổ đầy xi măng.
Những thứ Mạch Á Văn nói, bà không hiểu một chữ, một câu nào, chỉ biết bà cần kịp thời nghe theo chỉ huy trên phần mềm chat Máy Bay Trắng, vào mua bán trong phần mềm đồng Radar, khi cần thiết, họ còn phải bán khống và mua khống các loại tiền khác, còn ý nghĩa của việc bán khống và mua khống, Lý Huệ Quân cũng phải tra Baidu mới hiểu.
Tối đến, Mạch Á Văn dẫn Lý Huệ Quân đi ăn OMAKASE mới mở ở Dũng Thành, nói muốn bàn với bà về đồng Radar.
Ngồi trong cửa hàng với ánh sáng ấm áp, Mạch Á Văn và Lý Huệ Quân đối diện với đầu bếp, bà nghi hoặc sao không có thực đơn, thì thầm hỏi Mạch Á Văn làm sao gọi món, ông hất cằm về phía đầu bếp: "Ông ấy làm gì thì chúng ta ăn nấy." Lý Huệ Quân cúi mắt thuận theo nhìn qua phía đầu bếp, nghĩ thầm đồng phục của ông ta trắng tinh như vậy, hoàn toàn không giống như đầu bếp mà giống như đang làm thí nghiệm vậy.
Món ăn được đưa lên, sashimi rải đậu Hà Lan nằm ngang trên đĩa đá vân dài.
Mạch Á Văn ăn đồ sống, trong mắt tụ quang như người man rợ vậy, Lý Huệ Quân nhìn mà tay nổi cả da gà.
Bà không chịu ăn đồ sống, Mạch Á Văn khuyên mãi, bà mới ăn một miếng cá ngừ đại dương, thịt cá mềm nhũn, có mùi tanh nhẹ, Lý Huệ Quân nhai hai cái rồi nuốt nhanh. "Ngon phải không? Anh không lừa em đâu." Mạch Á Văn cười với Lý Huệ Quân, bà đành phải gật đầu rồi lại hỏi nhỏ ông: "Có thể nướng qua lửa một chút được không?" Mạch Á Văn nhún vai rồi dặn đầu bếp làm nướng xém sau đó lại vỗ Lý Huệ Quân, dùng tay chỉ xung quanh, quay một vòng rồi cười với bà: "Em vẫn chưa quen cuộc sống này nhỉ."
Khi đầu bếp cúi đầu nặn sushi, Mạch Á Văn rót cho Lý Huệ Quân một ly rượu trong.
Mạch Á Văn nhìn Lý Huệ Quân uống xong lại nhỏ giọng khuyên bà: "Anh biết em không hiểu đồng Radar, nhưng em tin anh đi, anh nhất định sẽ làm em phát tài. Hôm nay em cũng thấy rồi đấy, mỗi người đều đầu tư vài trăm nghìn, vài triệu, đầu tư nhiều thì kiếm càng nhiều mà, giờ em đầu tư 50, theo anh thấy, em đầu thêm 200 nữa là vừa, ấy, đừng lắc đầu chứ, anh còn chưa nói hết mà, em đầu tư 200, anh mời em làm trưởng nhóm cốt cán, mỗi tháng đều trả lương cho em, được không?"
Lý Huệ Quân khó nhọc nói: "Thật sự em không có tiền nữa, số tiền còn lại em đã gửi định kỳ rồi, không rút ra được."
Mạch Á Văn thay đổi sắc mặt nói: "Ngân hàng đâu có phải bọn bắt cóc, sao lại không rút ra được, chẳng qua là em không tin anh thôi."
Lý Huệ Quân không nói gì, Mạch Á Văn lại thở dài, giả vờ nhượng bộ: "Thôi vậy, anh đề cử em làm trưởng nhóm trước, phụ nữ mà, tốt nhất vẫn nên có chút sự nghiệp, em kéo người đầu tư đồng Radar, anh trả tiền thưởng cho em, kéo càng nhiều, tiền thưởng càng cao, hời lắm đấy, em cứ suy nghĩ thử xem."
Nói xong, Mạch Á Văn lại ăn thêm một cuộn sushi trúc nhỏ, thần thái vô cùng nhàn nhã.
Lý Huệ Quân vẫn im lặng, Mạch Á Văn lặng lẽ nhìn bà, một lúc sau, bà hỏi: "Muốn kéo người thì phải làm thế nào?"
Mạch Á Văn thoải mái nói: "Lên mạng đăng vài bài, tìm mấy người thân bạn bè, dễ ợt ý mà."
Lý Huệ Quân gật gật đầu, Mạch Á Văn nhận một cuộc điện thoại, giọng nói trở nên vô cùng thân mật và nhiệt tình.
Bà nhìn ông, cảm thấy mình và ông ta xa cách đến vô hạn.
Mạch Á Văn cúp điện thoại rồi vỗ vỗ Lý Huệ Quân.
Anh nói: "Đừng nghĩ nhiều quá, cứ buông tay mà làm, dám đua thì mới thắng mà, anh giới thiệu một trưởng nhóm cho em, em học theo cô ấy nhé."
Vừa dứt lời, vừa hay có người đi vào cửa hàng, Mạch Á Văn đứng dậy đi đón, Lý Huệ Quân cũng quay đầu lại nhìn theo. Người đến là Vương A Vân, bà ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng quần kaki, đeo hạt ngọc trai Mikimoto đắt tiền trên tai, đeo đồng hồ Oyster thanh lịch trên cổ tay, trông hoàn toàn như một nữ chính của Diệc Thư.
Vương A Vân nhìn Lý Huệ Quân từ trên xuống dưới, cười híp mắt nói: "Huệ Quân à, lâu rồi không gặp, sao cô vẫn mặc bộ đồ này vậy?"
Lời vừa dứt, đầu bếp liền bưng bánh kem sushi lên, trong lòng Lý Huệ Quân cũng theo đó mà sụp đổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.