Bơi Đêm

Chương 126: Nhìn thấy anh

Dã Bồ Tát

24/10/2024

Điền Tư lại chuyển về ở chung cư Thâm Thủy Loan.

Hồ Già mỗi ngày đều dậy lúc 5 giờ rưỡi, Điền Tư thì phải dậy sớm hơn cô nửa tiếng để rửa rau nấu cơm.

Cô ăn bữa trưa rất đơn giản nhưng anh lại rất chăm chỉ, hôm nay làm sandwich trứng tráng tôm, ngày mai lại làm cơm lúa mạch sườn bò, kèm thêm salad trái cây. Trước khi cô ra khỏi cửa, Điền Tư đổ canh lê nhỏ đã nấu vào bình giữ nhiệt siêu lớn của STANLEY, nhét vào cặp sách của cô. Hồ Già thở dài, cô không thích uống nước. Điền Tư khuyên nhủ: "Canh lê tốt cho cổ họng, giúp tiêu đờm và làm ấm phổi, ngày xưa các nghệ sĩ nổi tiếng ở Lê Viên(*) hát xong đều uống luôn đấy." Hồ Già nửa tin nửa ngờ hỏi: "Thật hả?"

(*Chắc ảnh joke, tại Lê Viên nghĩa là vườn lê.)

Tối về, Điền Tư mở bình giữ nhiệt ra, thấy bên trong vẫn còn hơn nửa bình canh lê.

Anh không nói gì với cô, chỉ cúi mắt xuống, lặng lẽ đổ canh lê ra uống, Hồ Già thấy vậy, trong lòng cũng cảm thấy có chút áy náy.

Hôm sau anh vẫn nấu canh lê, cô nghiến răng uống hết, lại ăn cả thịt lê và táo đỏ bên trong, Điền Tư cũng vui hơn rất nhiều.

Ngày tháng cứ thế mà trôi qua hai hôm.

Lúc nghỉ ngơi, Hồ Già xem một video ngắn trên điện thoại, ngón tay vô tình vuốt xuống màn hình khóa.

Cô nhìn thấy ngày tháng năm nổi bật phía trên, giật mình nhận ra bây giờ đã qua giữa tháng 12, đến ngày 6 tháng 1 cô còn phải về Dũng Thành tham gia kỳ thi đại học đầu tiên. Trong lòng hoang mang, Hồ Già tìm mấy đề thi thật của kỳ thi đại học để luyện tay, cô trả lời câu hỏi lộn xộn, đáp án gần như đều sai hết, đúng là có thể thu dọn đồ đạc để đi học lại được rồi. Vào giờ nghỉ trưa, Hồ Già vội vàng về chung cư Thâm Thủy Loan một chuyến, định lấy mấy bộ tài liệu tham khảo mang về cơ sở, từ từ ôn lại các môn văn hóa đã bị bỏ lỡ.

Cô mở cửa, đúng lúc Điền Tư đang dọn bát đũa trên bàn.

Điền Tư quay đầu lại, có chút ngạc nhiên hỏi cô: "Sao đột nhiên em lại về vậy?"

"Lấy mấy đề về làm thử." Cô đi ngang qua bàn ăn rồi lại quay lại hỏi anh: "Anh chỉ ăn có vậy thôi à?"

Điền Tư bị cô nhìn chằm chằm nên có phần lúng túng, tay vô thức muốn che bát lại bị cô gạt ra. Trên bàn chỉ có nửa bát cơm chan nước, bên cạnh là một phần tư miếng đậu phụ đỏ trong đĩa, Hồ Già nhìn biểu cảm và động tác của Điền Tư, biết là anh đã không muốn ăn nữa. Trong lòng cô lo lắng, nghĩ thầm anh lớn như thế mà lượng ăn còn không bằng một đứa trẻ con, đúng là động vật ăn cỏ mà.

Điền Tư thấy vẻ mặt cô có chút phức tạp, anh nhỏ giọng giải thích: "Anh ngại phiền nên chỉ ăn qua loa một chút thôi."

Hồ Già không nhịn được mà hỏi ngược lại: "Vậy sao mỗi ngày anh nấu ăn cho em lại không cảm thấy phiền?"

Điền Tư không đáp, cũng không dám cử động gì nữa.

Hồ Già thấy dáng vẻ gầy gò của anh mà bản thân như bị ngâm trong nước chanh vậy, trong lòng ngập tràn cảm giác chua xót.

Khẩu vị anh vốn không tốt, nấu ăn hoàn toàn là vì cô. Sau khi họ chuyển đến chung cư Thâm Thủy Loan, Điền Tư như ôm con nít mà ôm cái máy xay công suất lớn cồng kềnh từ Dũng Thành trở về, lại mua thêm nồi gang tráng men mới, anh vốn ít khi phân vân, lựa chọn nhưng lại do dự không quyết được giữa màu xanh Marseille và màu đỏ cổ điển. Hồ Già cười nói anh là bà nội trợ nhỏ, Điền Tư hừ một tiếng, bảo rằng dụng cụ nhà bếp đại diện cho cuộc sống, cô không hiểu anh rồi.

Hồ Già thấy vẻ mặt lúng túng của Điền Tư lại cảm thấy phản ứng của mình có hơi quá.

Cô ngồi xuống, dịu giọng nói: "Anh chỉ ăn ít vậy thì chiều sẽ đói, ăn thêm chút nữa đi, em ăn cùng anh."

Điền Tư ừ một tiếng rồi lại vào bếp xào một đĩa tôm nấm hương măng tây, Hồ Già đã ăn cơm hộp rồi, bụng cô không đói, cô toàn ngồi nhìn Điền Tư ăn cơm. Anh ăn cơm chan canh, dùng nước sôi để làm mềm cơm, như thể uống cơm vào bụng vậy, chỉ để tiện nuốt xuống, không có cảm giác thèm ăn, cổ họng vậy mà cũng chứa được. Hồ Già nhìn mà cảm thấy xót xa, cô hỏi anh: "Anh cứ để bản thân ăn uống qua loa vậy à?"

Điền Tư cười nói: "Không có khẩu vị lắm nên chỉ tùy tiện ăn vậy thôi."

Cô hỏi: "Lúc nào cũng không có khẩu vị à?"



Điền Tư gật đầu.

Cô suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi anh: "Cái này có liên quan đến tâm trạng không?"

Điền Tư nói: "Có chút liên quan, lúc tâm trạng tốt thì sẽ ăn được nhiều hơn một chút."

Cô nhìn đĩa thức ăn trên bàn gần như không được động đũa đến, nhướn mày hỏi anh: "Vậy hôm nay tâm trạng của anh không tốt à?"

Điền Tư nghĩ đến bố mẹ, anh nhẹ giọng đáp: "Ừ, mỗi năm đến thời điểm này, tâm trạng của anh đều không được tốt lắm."

Cô hỏi anh: "Tại sao vậy?" Điền Tư nhìn bát canh nhạt nhẽo, hạt cơm trắng xóa lặng lẽ lót dưới đáy bát, anh giả vờ thoải mái nói: "Mùa đông đêm dài ngày ngắn, thời tiết lại lạnh, anh không thích lắm." Hồ Già nhìn chằm chằm Điền Tư một lúc, cô cười, bảo anh là bị hâm rồi rồi lại nói: "Vậy thì cũng phải ăn uống cho tử tế chứ." Điền Tư thấy cô cười liền yên tâm, tưởng rằng chuyện này đã qua rồi.

Tối đến, Hồ Già mua rau củ từ siêu thị trở về, cô bảo Điền Tư đến bóc đậu Hà Lan.

Anh chỉ tưởng cô vẫn đói nên còn hỏi cô: "Muốn ăn gì? Hay là đi ra ngoài ăn?"

Hồ Già nói rằng cô muốn tự nấu, Điền Tư ngạc nhiên. Cô nhanh nhẹn rửa tay sơ chế, bắc chảo phi dầu, cho củ cải khô vào xào lửa nhỏ, xào đến khi củ cải khô nở phồng đến bóng loáng, thấm đẫm dầu rồi lại cho dưa chua và đậu Hà Lan vào, tạo ra mùi dầu thơm nức, đường trắng và dầu hào điều vị với nhau, cô đảo vài cái, đậy vung hầm nhỏ lửa trong hai ba phút rồi mở ra, nước sốt đã sôi sùng sục.

Hồ Già đẩy đĩa rau về phía anh: "Đậu Hà Lan xào dưa chua củ cải khô, cho anh ăn cơm đấy."

Điền Tư thở dài: "Em học ở đâu vậy?"

"Mạng internet vĩ đại chứ đâu."

Hồ Già lại giục anh cầm đũa: "Ăn thử xem vị có đúng hay không."

Điền Tư gắp một đũa, nhai kỹ rồi cười nói: "Ngon, còn ngon hơn cả bác Dương nấu nữa."

Cô cau mày hỏi Điền Tư: "Bác Dương là ai?" Anh nói: "Là đầu bếp của ông ngoại anh, trước đây từng nấu ăn ở Cẩm Giang, nấu món ăn Bản Bang cực kỳ ngon." Hồ Già lập tức nói: "Vậy chắc chắn là em không bằng ông ấy rồi, anh thiên vị em nên mới thấy món ăn mà em nấu ngon."

Điền Tư nhướn mày cười rồi lại ăn một đũa, anh hỏi cô: "Em mua củ cải khô Tiểu Sơn à?"

Hồ Già lắc đầu: "Em không biết, em chỉ nói với họ là em mua về để xào đậu Hà Lan, họ chọn cho em một túi thôi."

Điền Tư nói: "Ừ, ăn vào là củ cải khô Tiểu Sơn, mặn mặn ngọt giòn, bác Dương xào món này còn dùng dưa chua Thất Bảo Tam Lâm nữa."

Hồ Già hừ một tiếng, nũng nịu kéo tay Điền Tư: "Em không quan tâm em dùng dưa chua hay củ cải khô gì, dù sao thì anh cũng phải ngoan ngoãn ăn hết, ngày mai em sẽ kiểm tra đấy." Điền Tư vỗ về cô: "Được, vậy anh có thể ăn ba bát cơm." Hồ Già cười véo mũi anh: "Anh nói đấy nhé, không được nói dối đâu." Hai người đùa giỡn một lúc, Điền Tư ôm Hồ Già vào lòng, cô lúc này hoàn toàn là dáng vẻ của trẻ con.

Đêm đó, Điền Tư trên giường đặc biệt chủ động.

Anh lấy ra dương vật giả ra bật lên, cọ xát vào hạt nhân mềm đã sưng to của Hồ Già.

Cô rên lên thành tiếng, đôi mắt đẹp và long lanh, cần cổ hồng, bầu ngực mềm đung đưa theo, miệng nói không muốn mà hai tay lại giữ lấy khuỷu chân, dang chân thành hình chữ M về phía anh, bờ mông tròn lắc lư lung tung, chỉ mong Điền Tư có thể chọc sâu hơn nhanh hơn. Điền Tư liên tục đẩy hông, dương vật to cứng gân guốc đâm vào bên trong, hai quả cầu to tròn cũng va chạm theo, Hồ Già run rẩy toàn thân, mồ hôi nhễ nhại, huyệt nhỏ cũng động tình, hồng hào và mềm mại như một quả đào phun nước ra ngoài, cuộn chặt bên trong, cắn chặt lấy anh.

Hai người đổi ba bốn tư thế, ôm nhau mà làm rồi lại nằm sấp mà chơi, vừa đứng vừa làm.

Hồ Già không chịu nổi mà cắn môi rên rỉ.



Điền Tư cười rồi tắt dương vật giả, ôm cô rồi vỗ lưng cô: "Lại muốn nghỉ giữa chừng à?"

Mặt Hồ Già đỏ bừng, không chịu nói gì, uất hận cắn lên xương quai xanh của anh rồi lại cắn lên miệng anh, dục vọng đặc quánh như biển rộng.

Dương vật của Điền Tư vẫn chôn trong đường hành lang ẩm ướt và chật hẹp của cô, không lên không xuống, không vào không ra, anh khàn giọng hỏi cô: "Giai Giai, anh có thể động được chưa?" Hồ Già lắc đầu, không cho anh động, dùng cánh tay trắng nõn ôm lấy anh, đôi mắt đẹp rực rỡ nheo lại nhìn anh, giấu đi ý xấu nói: "Anh nói mấy câu dâm dục em mới cho anh làm tiếp."

Điền Tư vụng về hỏi cô: "Nói gì?" Hồ Già nghiêng đầu hừ một tiếng: "Em làm sao biết được."

Dương vật của anh đã cứng ngắc đến dữ dội, Hồ Già lại đang làm nũng, nhẹ nhàng lắc lư bộ ngực to, thân thể trắng mềm và thơm trơn, thực sự muốn mài chết người ta mà.

Điền Tư đỏ mặt, nghĩ đến những gì Hồ Già hay nói, lắp bắp nói: "Muốn dùng con chim thối... chọc vào lỗ nhỏ."

Hồ Già sửng sốt một lúc rồi nằm sấp trên người Điền Tư cười ha hả, gọi anh là đồ ngốc.

Điền Tư đỏ từ đầu đến chân, chỉ biết cúi xuống thân làm việc vất vả.

Đến khi hai người xong việc, Hồ Già vẫn còn cười anh, gọi anh là con chim thối.

Điền Tư xấu hổ đến mức muốn chui luôn xuống đất, anh dịu dàng cầu xin cô đừng cười, cúi mắt nói: "Ngượng chết đi được ấy."

"Có ngượng bằng lúc anh tè trên giường không?" Hồ Già hỏi anh rồi lại cười ha hả, cười đến mức co rúm cả người lại rồi kêu đau bụng, Điền Tư vừa cười vừa hận, ôm cô vào lòng rồi xoa bụng cho cô, Hồ Già nhìn gương mặt tuấn tú của anh, chỉ cảm thấy anh thực sự là một người dịu dàng đáng yêu, cuối cùng cô nín cười, hôn lên má anh, Điền Tư đỡ mặt rồi cô hôn lại, hai người ôm lấy nhau một lúc.

Ánh đèn trong phòng tối tăm và ngọt ngào, anh lẩm bẩm: "Cảm ơn em."

Hồ Già không hiểu: "Anh có gì mà phải cảm ơn em chứ?"

"Có rất nhiều, nói không rõ được."

Điền Tư đi tắm còn Hồ Già nằm lười biếng trên giường một lúc.

Âm hạch của cô đến bây giờ vẫn còn sưng, dương vật giả và Điền Tư cộng lại quá mãnh liệt, khiến cô lên đỉnh nhiều lần.

Hồ Già dùng tay nhẹ nhàng xoa huyệt nhỏ, rất nhanh lại có cảm giác, cô đành kéo ngăn kéo ra, định lấy dương vật giả ra làm thêm lần nữa. Trong ngăn kéo, ngoài đồ chơi tình dục còn có một lớp ngăn cách, Hồ Già sờ vào bên trong, luôn cảm thấy phía sau có đồ, cô bật đèn đầu giường, kéo hết cả ngăn kéo ra, hai hàng thuốc lăn theo ra ngoài, trong lòng cô có cảm giác sợ hãi xa lạ, chỉ thấy đây giống như một phim kinh dị.

Cô lấy thuốc ra xem, đó là Sertraline, Cymbalta, Paroxetine.

Ghi chú trên hộp thuốc cho cô biết, Điền Tư bị trầm cảm.

Điền Tư tắm xong liền đi ra, Hồ Già vội vàng để thuốc lại vào rồi nằm xuống ngủ.

Điền Tư thực sự tưởng cô đã ngủ rồi, anh nhẹ tay nhẹ chân lau người cho cô, thay váy ngủ cho cô rồi hôn lên trán cô.

Anh định đi ngủ, Hồ Già nhắm mắt, trong bóng tối cô nghe thấy Điền Tư kéo ngăn kéo, uống thuốc xong rồi tắt đèn, ôm cô nằm xuống. Một tiếng sau, Hồ Già nghe thấy tiếng thở đều đều của Điền Tư, anh đã ngủ, nhưng cô lại không ngủ được. Anh bị trầm cảm, chuyện này từ khi nào vậy? Là trước khi gặp cô hay sau khi gặp cô? Cô không biết. Nhưng cô biết rõ, Điền Tư thường không vui.

______

Edited by Koko

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bơi Đêm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook