Chương 133: Tháp Thông Thiên và Giáng Sinh (P2)
Dã Bồ Tát
04/12/2024
Câu chuyện "Tháp Thông Thiên" bắt đầu từ thành phố Sodova.
Sau khi nền văn minh loài người bị hủy diệt, mưa axit ăn mòn đất đai, chim muông tản mát, thành phố robot Sodova trở thành ốc đảo xanh duy nhất còn sót lại trên thế giới.
Tháp Thông Thiên là công trình mang tính biểu tượng của Sodova, những robot còn sống sót dựng bia đá đồng vàng dưới Tháp Thông Thiên lấp lánh, trên đó khắc dòng chữ: Văn minh chấm dứt tại đây. Họ gọi vùng đất ngoài Sodova là vườn hoang, trong vườn hoang, mọi thứ đều man rợ và hoang đường, nơi đây có sương độc, mưa axit, kền kền, quái thú ăn thịt người, phế tích hạt nhân, không ai có thể sống sót trong vườn hoang.
Tiểu Phá Nát tỉnh dậy trong bãi rác khổng lồ ở vườn hoang, nhiệm vụ cấp bách nhất hiện tại của nó là sống sót, thoát ra bên ngoài.
Hồ Già nhìn ô đồ vật trống không và thanh máu gần như sắp về 0 của mình mà líu lưỡi.
Thế này thì sống sót kiểu gì đây!
Chim bồ câu già lông xù xì đậu xuống trước mặt Tiểu Phá Nát, nghiêng đầu đánh giá nó.
"Trông cậu tệ quá, muốn uống cocktail đuôi ngọt đặc chế của bãi rác không?" Bồ câu già gù gù xoay đầu rồi nói với Tiểu Phá Nát.
Trước mắt Hồ Già chỉ hiện ra một lựa chọn: Được.
Cô bấm vào, bồ câu già lại nói: "Muốn uống cocktail đuôi ngọt, vậy thì trước hết hãy đi hái chút cỏ đuôi ngọt cho tôi đi!" Nó vẫy đôi cánh lớn, rũ ra một cái liềm cho Hồ Già, Hồ Già điều khiển cho Tiểu Phá Nát nhặt lên, hệ thống bật ra chỉ dẫn, Tiểu Phá Nát nhảy chồm chồm đi hái cỏ đuôi ngọt.
Cỏ đuôi ngọt màu xanh tím mọc trong đống bùn máy móc, chúng cao lớn, mảnh mai, sắc bén, mỗi lần Tiểu Phá Nát hái một bó là lại mất máu, trong tầm nhìn u ám, Hồ Già vồ lấy cỏ đuôi ngọt hái loạn xạ nhưng lại bị cáo đuôi nổ từ bụi cỏ nhảy ra tấn công, Tiểu Phá Nát ngã sấp xuống đất, mắt toé ra tia đom đóm. Con cáo đỏ rực nhe răng với Tiểu Phá Nát, Hồ Già thấy mình không còn bao nhiêu máu, vì sợ nên không dám nhúc nhích, cũng không dám phản kích.
Con cáo tiến lên phía trước, Hồ Già lùi lại tránh né, cáo lại nhảy tới cắn lấy cỏ đuôi ngọt rồi chạy mất.
Hồ Già than thở: "Trong truyện tranh mày cũng đâu bạo lực thế này."
Hồ Già lại mất thêm thời gian hái lại mấy bó cỏ đuôi ngọt.
Bồ câu già dùng cỏ đuôi ngọt ủ rượu rồi chia cho Tiểu Phá Nát, Hồ Già vừa định uống thì hệ thống đã bật ra nhắc nhở: Robot vị thành niên không nên uống rượu.
Hồ Già trả lại cocktail đuôi ngọt lại cho bồ câu già, nó lắc lắc đầu, đọc một đoạn độc thoại của Shakespeare: "Rượu, chảy với thái độ của nước, cháy với tính cách của lửa. Cậu từ Sodova đến nên không quen với khí hậu nơi đây, tôi sẽ làm cho cậu ít bánh đuôi ngọt vậy." Bồ câu già từ từ lui về cửa hàng bồ câu, nướng bánh đuôi ngọt cho Hồ Già. Bánh đuôi ngọt được bày trong khay nướng inox cũ kỹ, như món hầm Provence, giản dị mà ấm cúng, giúp Tiểu Phá Nát hồi lại một nửa thanh máu.
Bồ câu già kéo tấm ngăn rồi nói với thái độ làm ăn: "Còn cần tôi giúp gì nữa không?"
Chơi đến đây, Hồ Già đã hiểu, Điền Tư đã thay đổi thiết lập nhân vật của cáo và bồ câu.
Bồ câu già mở một trạm thông tin ở bãi rác, rồi chỉ nói chuyện làm ăn ở đây.
Hồ Già dùng linh kiện và cocktail đuôi ngọt của Tiểu Phá Nát để trao đổi thông tin với bồ câu già, nó kể cho cô nghe câu chuyện về con cáo.
Con cáo tên là Đan, là sản phẩm thất bại của thí nghiệm, ngay khi sinh ra đã bị trục xuất ra khỏi Sodova. Lớn lên ở vườn hoang, Đan ngỗ ngược và bạo lực, nhe răng lại nổ đuôi, hung dữ và hiếu chiến, Tiểu Phá Nát bị nó cào rách mặt mấy lần. Hồ Già đành phải đổi một cuốn sách nấu ăn từ bồ câu già rồi lại chạy đến đầm lầy nhổ củ cải ngọt, lại ra bãi cỏ cao bắt rắn đầu tròn bắt ốc sên phát sáng, nấu món rau củ hầm và canh đuôi rắn, cuối cùng cũng nâng tối đa độ hảo cảm của Đan, nó hạ cái đuôi xù xuống, liếm liếm Tiểu Phá Nát.
Hồ Già chơi năm ngày, mất hơn ba mươi tiếng, cuối cùng cũng phá đảo xong "Tháp Thông Thiên".
Cái gọi là phá đảo chính là quay về Sodova, để Tiểu Phá Nát dùng trái tim của nó cứu sống người cha đang nguy kịch rồi tự sát một cách đầy cảm động.
Trước khi hiến tặng trái tim, Hồ Già điều khiển Tiểu Phá Nát đi xem Tháp Thông Thiên. Tháp Thông Thiên được xây dựng bằng kính trong suốt, cao mà vẫn trắng sáng như vậy, Hồ Già nhìn tấm biển đồng vàng ghi "Văn minh chấm dứt tại đây", cô bĩu môi, khinh thường tính kiêu ngạo của cư dân Sodova. Trong những ngày ở vườn hoang, để sinh tồn, Tiểu Phá Nát đã nắm vững kỹ thuật ủ cocktail đuôi ngọt, kỹ xảo chém giết quái thú ăn thịt người cấp cao, nó thậm chí còn học cách dọn dẹp lò phản ứng hạt nhân, Hồ Già nghĩ, Tiểu Phá Nát cũng có thể dựng một tấm bia đá ở vườn hoang: Văn minh bắt đầu từ đây.
Hồ Già nghĩ, Tiểu Phá Nát không nên ở Sodova, nó nên quay về vườn hoang, xây Tháp Thông Thiên của riêng mình.
Nhưng trong "Tháp Thông Thiên", Điền Tư không cho Tiểu Phá Nát cơ hội này.
Hồ Già thở dài trước màn hình máy tính.
Bạn học gọi cô qua diễn, tiện thể liếc nhìn Tiểu Phá Nát bị ngọn lửa bao bọc trên màn hình.
Cô ấy hỏi Hồ Già: "Thấy cậu chơi game này mấy ngày rồi, game này tên gì vậy, nhìn cũng khá hay đấy?"
Hồ Già gật đầu, giơ ngón cái lên khẳng định: "Hay lắm, phá đảo xong rồi vẫn không nỡ buông xuống, thật sự là siêu hay."
Người khác nghe thấy cũng ghé lại xem màn hình máy tính của Hồ Già rồi lại hỏi cô tên game, Hồ Già nghĩ đến "Tháp Thông Thiên" là game do Điền Tư làm, vẫn chưa được up lên mạng, cô không tiện đưa trực tiếp cho họ nên bèn thương lượng: "Đây là game bạn trai mình làm, các cậu đợi mình về hỏi xem anh ấy có muốn lấy ra hay không nhé." Mọi người nghe xong, ít nhiều cũng phải cảm thán một câu rằng bạn trai cô rất giỏi.
Có người kêu lên: "Được đấy, bạn trai cậu xuất thân thế nào vậy? Giỏi như vậy cơ à?"
Hồ Già mím môi cười, trong lòng dâng lên cảm giác tự hào.
Tối đến, Hồ Già và Điền Tư ngồi trên thảm len lắp ráp Lego.
Lần này là mèo đuôi cụt tinh nghịch dễ thương, là hình dạng mèo bò sữa mà Hồ Già thích nhất.
Mèo xếp hình mặt đối xứng, mũi hồng hồng, đầu có thể nhìn trái phải, đuôi có thể vẫy trái phải, miệng có thể đóng mở, Hồ Già thực sự rất thích, lắp ráp xong cô lại ôm ngắm, Điền Tư hỏi: "Hay là nuôi cho em một con mèo bò sữa nhé?" Hồ Già thở dài nói: "Em phải đi học, không có thời gian chơi với nó, mèo sẽ bị lo âu chia ly." Điền Tư nói: "Vậy lúc em đi học anh chơi với nó, thế có được không?" Hồ Già vẫy ngón tay với anh: "Không được, không được, thế thì mèo sẽ thân với anh hơn." Điền Tư bật cười.
Hai người nằm trên thảm, Hồ Già nghĩ ra điều gì đó rồi cười hì hì.
Điền Tư nghe thấy cô cười, anh cũng nhếch khóe miệng theo rồi hỏi cô: "Nghĩ ra trò vui gì rồi?"
Hồ Già nghiêng đầu, chọc chọc mặt Điền Tư: "Em nghĩ em cũng không có thời gian chơi với anh, anh có bị lo âu chia ly không?"
Cô không ngờ Điền Tư lại thành thật nói: "Lúc đầu thì có, cũng không tiện gọi điện cho em, buồn quá nên chỉ đành lôi lịch sử trò chuyện của chúng ta ra xem, xem đến mức thuộc lòng rồi mới đi ngủ, bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, nếu anh thực sự nhớ em, anh sẽ đi đến sớm hơn để đón em về."
Hồ Già cứng họng, cô vỗ vỗ Điền Tư, không biết phải nói gì mới được.
"Đúng rồi," cô nói với Điền Tư, "Em chơi xong 'Tháp Thông Thiên' rồi đấy, anh làm thực sự rất tốt, game rất hay đó nha."
Điền Tư cười rồi hỏi cô: "Thật hả?" Hồ Già nâng giọng mình cao lên: "Chứ còn giả nữa à? Anh mở rộng truyện tranh của bố anh rồi, cáo con có tên và còn có cả quá khứ, bồ câu già cũng có nghề nghiệp, ngay cả cỏ đuôi ngọt cũng có thể dùng để ủ rượu, nấu ăn, Điền Tư, anh có trí tưởng tượng phong phú quá, em phải nhìn anh bằng con mắt khác rồi đấy." Điền Tư nghe xong liền đỏ từ mặt đến cổ, gục trán vào vai Hồ Già.
Cô vỗ về anh rồi lại nói: "Chơi đến cuối, em còn không nỡ về Sodova nữa."
Điền Tư rũ mắt nói: "Ừ, anh cũng không muốn nó quay về."
Hồ Già suy nghĩ một lúc, cô hỏi anh: "Anh sẽ cho bố mẹ anh chơi game này chứ?"
Điền Tư chậm rãi trả lời: "Anh rất muốn, nhưng họ không chơi được. Giai Giai, bố mẹ anh đã không còn nữa rồi."
Hồ Già sửng sốt, chậm chạp nghiền ngẫm lời của Điền Tư, bố mẹ anh không còn nữa, đó có phải là ý mà em hiểu không? Nếu là thật, vậy thì mọi thứ đều có lời giải thích, thuốc trong ngăn kéo của anh có lời giải thích, sự vắng mặt của bố mẹ anh có lời giải thích, thậm chí ngày kỷ niệm trong điện thoại anh, mật khẩu màn hình khóa của anh cũng có lời giải thích. Trời ơi, Hồ Già cảm thấy lòng mình bắt đầu như sóng cuộn biển gầm.
Cô lắp bắp nói với Điền Tư: "Xin lỗi, bố mẹ anh-- đó là chuyện xảy ra khi nào vậy?"
Anh nói: "Mẹ là Tiểu Tuyết năm 16, bố là Giáng sinh năm 17."
Hồ Già vụng về nói: "Vậy trong điện thoại anh ghi là bố anh ạ?"
"Ừ, anh muốn tặng 'Tháp Thông Thiên' cho ông ấy."
Đây là món quà Giáng sinh Điền Tư dành cho bố.
______Edited by Koko
Sau khi nền văn minh loài người bị hủy diệt, mưa axit ăn mòn đất đai, chim muông tản mát, thành phố robot Sodova trở thành ốc đảo xanh duy nhất còn sót lại trên thế giới.
Tháp Thông Thiên là công trình mang tính biểu tượng của Sodova, những robot còn sống sót dựng bia đá đồng vàng dưới Tháp Thông Thiên lấp lánh, trên đó khắc dòng chữ: Văn minh chấm dứt tại đây. Họ gọi vùng đất ngoài Sodova là vườn hoang, trong vườn hoang, mọi thứ đều man rợ và hoang đường, nơi đây có sương độc, mưa axit, kền kền, quái thú ăn thịt người, phế tích hạt nhân, không ai có thể sống sót trong vườn hoang.
Tiểu Phá Nát tỉnh dậy trong bãi rác khổng lồ ở vườn hoang, nhiệm vụ cấp bách nhất hiện tại của nó là sống sót, thoát ra bên ngoài.
Hồ Già nhìn ô đồ vật trống không và thanh máu gần như sắp về 0 của mình mà líu lưỡi.
Thế này thì sống sót kiểu gì đây!
Chim bồ câu già lông xù xì đậu xuống trước mặt Tiểu Phá Nát, nghiêng đầu đánh giá nó.
"Trông cậu tệ quá, muốn uống cocktail đuôi ngọt đặc chế của bãi rác không?" Bồ câu già gù gù xoay đầu rồi nói với Tiểu Phá Nát.
Trước mắt Hồ Già chỉ hiện ra một lựa chọn: Được.
Cô bấm vào, bồ câu già lại nói: "Muốn uống cocktail đuôi ngọt, vậy thì trước hết hãy đi hái chút cỏ đuôi ngọt cho tôi đi!" Nó vẫy đôi cánh lớn, rũ ra một cái liềm cho Hồ Già, Hồ Già điều khiển cho Tiểu Phá Nát nhặt lên, hệ thống bật ra chỉ dẫn, Tiểu Phá Nát nhảy chồm chồm đi hái cỏ đuôi ngọt.
Cỏ đuôi ngọt màu xanh tím mọc trong đống bùn máy móc, chúng cao lớn, mảnh mai, sắc bén, mỗi lần Tiểu Phá Nát hái một bó là lại mất máu, trong tầm nhìn u ám, Hồ Già vồ lấy cỏ đuôi ngọt hái loạn xạ nhưng lại bị cáo đuôi nổ từ bụi cỏ nhảy ra tấn công, Tiểu Phá Nát ngã sấp xuống đất, mắt toé ra tia đom đóm. Con cáo đỏ rực nhe răng với Tiểu Phá Nát, Hồ Già thấy mình không còn bao nhiêu máu, vì sợ nên không dám nhúc nhích, cũng không dám phản kích.
Con cáo tiến lên phía trước, Hồ Già lùi lại tránh né, cáo lại nhảy tới cắn lấy cỏ đuôi ngọt rồi chạy mất.
Hồ Già than thở: "Trong truyện tranh mày cũng đâu bạo lực thế này."
Hồ Già lại mất thêm thời gian hái lại mấy bó cỏ đuôi ngọt.
Bồ câu già dùng cỏ đuôi ngọt ủ rượu rồi chia cho Tiểu Phá Nát, Hồ Già vừa định uống thì hệ thống đã bật ra nhắc nhở: Robot vị thành niên không nên uống rượu.
Hồ Già trả lại cocktail đuôi ngọt lại cho bồ câu già, nó lắc lắc đầu, đọc một đoạn độc thoại của Shakespeare: "Rượu, chảy với thái độ của nước, cháy với tính cách của lửa. Cậu từ Sodova đến nên không quen với khí hậu nơi đây, tôi sẽ làm cho cậu ít bánh đuôi ngọt vậy." Bồ câu già từ từ lui về cửa hàng bồ câu, nướng bánh đuôi ngọt cho Hồ Già. Bánh đuôi ngọt được bày trong khay nướng inox cũ kỹ, như món hầm Provence, giản dị mà ấm cúng, giúp Tiểu Phá Nát hồi lại một nửa thanh máu.
Bồ câu già kéo tấm ngăn rồi nói với thái độ làm ăn: "Còn cần tôi giúp gì nữa không?"
Chơi đến đây, Hồ Già đã hiểu, Điền Tư đã thay đổi thiết lập nhân vật của cáo và bồ câu.
Bồ câu già mở một trạm thông tin ở bãi rác, rồi chỉ nói chuyện làm ăn ở đây.
Hồ Già dùng linh kiện và cocktail đuôi ngọt của Tiểu Phá Nát để trao đổi thông tin với bồ câu già, nó kể cho cô nghe câu chuyện về con cáo.
Con cáo tên là Đan, là sản phẩm thất bại của thí nghiệm, ngay khi sinh ra đã bị trục xuất ra khỏi Sodova. Lớn lên ở vườn hoang, Đan ngỗ ngược và bạo lực, nhe răng lại nổ đuôi, hung dữ và hiếu chiến, Tiểu Phá Nát bị nó cào rách mặt mấy lần. Hồ Già đành phải đổi một cuốn sách nấu ăn từ bồ câu già rồi lại chạy đến đầm lầy nhổ củ cải ngọt, lại ra bãi cỏ cao bắt rắn đầu tròn bắt ốc sên phát sáng, nấu món rau củ hầm và canh đuôi rắn, cuối cùng cũng nâng tối đa độ hảo cảm của Đan, nó hạ cái đuôi xù xuống, liếm liếm Tiểu Phá Nát.
Hồ Già chơi năm ngày, mất hơn ba mươi tiếng, cuối cùng cũng phá đảo xong "Tháp Thông Thiên".
Cái gọi là phá đảo chính là quay về Sodova, để Tiểu Phá Nát dùng trái tim của nó cứu sống người cha đang nguy kịch rồi tự sát một cách đầy cảm động.
Trước khi hiến tặng trái tim, Hồ Già điều khiển Tiểu Phá Nát đi xem Tháp Thông Thiên. Tháp Thông Thiên được xây dựng bằng kính trong suốt, cao mà vẫn trắng sáng như vậy, Hồ Già nhìn tấm biển đồng vàng ghi "Văn minh chấm dứt tại đây", cô bĩu môi, khinh thường tính kiêu ngạo của cư dân Sodova. Trong những ngày ở vườn hoang, để sinh tồn, Tiểu Phá Nát đã nắm vững kỹ thuật ủ cocktail đuôi ngọt, kỹ xảo chém giết quái thú ăn thịt người cấp cao, nó thậm chí còn học cách dọn dẹp lò phản ứng hạt nhân, Hồ Già nghĩ, Tiểu Phá Nát cũng có thể dựng một tấm bia đá ở vườn hoang: Văn minh bắt đầu từ đây.
Hồ Già nghĩ, Tiểu Phá Nát không nên ở Sodova, nó nên quay về vườn hoang, xây Tháp Thông Thiên của riêng mình.
Nhưng trong "Tháp Thông Thiên", Điền Tư không cho Tiểu Phá Nát cơ hội này.
Hồ Già thở dài trước màn hình máy tính.
Bạn học gọi cô qua diễn, tiện thể liếc nhìn Tiểu Phá Nát bị ngọn lửa bao bọc trên màn hình.
Cô ấy hỏi Hồ Già: "Thấy cậu chơi game này mấy ngày rồi, game này tên gì vậy, nhìn cũng khá hay đấy?"
Hồ Già gật đầu, giơ ngón cái lên khẳng định: "Hay lắm, phá đảo xong rồi vẫn không nỡ buông xuống, thật sự là siêu hay."
Người khác nghe thấy cũng ghé lại xem màn hình máy tính của Hồ Già rồi lại hỏi cô tên game, Hồ Già nghĩ đến "Tháp Thông Thiên" là game do Điền Tư làm, vẫn chưa được up lên mạng, cô không tiện đưa trực tiếp cho họ nên bèn thương lượng: "Đây là game bạn trai mình làm, các cậu đợi mình về hỏi xem anh ấy có muốn lấy ra hay không nhé." Mọi người nghe xong, ít nhiều cũng phải cảm thán một câu rằng bạn trai cô rất giỏi.
Có người kêu lên: "Được đấy, bạn trai cậu xuất thân thế nào vậy? Giỏi như vậy cơ à?"
Hồ Già mím môi cười, trong lòng dâng lên cảm giác tự hào.
Tối đến, Hồ Già và Điền Tư ngồi trên thảm len lắp ráp Lego.
Lần này là mèo đuôi cụt tinh nghịch dễ thương, là hình dạng mèo bò sữa mà Hồ Già thích nhất.
Mèo xếp hình mặt đối xứng, mũi hồng hồng, đầu có thể nhìn trái phải, đuôi có thể vẫy trái phải, miệng có thể đóng mở, Hồ Già thực sự rất thích, lắp ráp xong cô lại ôm ngắm, Điền Tư hỏi: "Hay là nuôi cho em một con mèo bò sữa nhé?" Hồ Già thở dài nói: "Em phải đi học, không có thời gian chơi với nó, mèo sẽ bị lo âu chia ly." Điền Tư nói: "Vậy lúc em đi học anh chơi với nó, thế có được không?" Hồ Già vẫy ngón tay với anh: "Không được, không được, thế thì mèo sẽ thân với anh hơn." Điền Tư bật cười.
Hai người nằm trên thảm, Hồ Già nghĩ ra điều gì đó rồi cười hì hì.
Điền Tư nghe thấy cô cười, anh cũng nhếch khóe miệng theo rồi hỏi cô: "Nghĩ ra trò vui gì rồi?"
Hồ Già nghiêng đầu, chọc chọc mặt Điền Tư: "Em nghĩ em cũng không có thời gian chơi với anh, anh có bị lo âu chia ly không?"
Cô không ngờ Điền Tư lại thành thật nói: "Lúc đầu thì có, cũng không tiện gọi điện cho em, buồn quá nên chỉ đành lôi lịch sử trò chuyện của chúng ta ra xem, xem đến mức thuộc lòng rồi mới đi ngủ, bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, nếu anh thực sự nhớ em, anh sẽ đi đến sớm hơn để đón em về."
Hồ Già cứng họng, cô vỗ vỗ Điền Tư, không biết phải nói gì mới được.
"Đúng rồi," cô nói với Điền Tư, "Em chơi xong 'Tháp Thông Thiên' rồi đấy, anh làm thực sự rất tốt, game rất hay đó nha."
Điền Tư cười rồi hỏi cô: "Thật hả?" Hồ Già nâng giọng mình cao lên: "Chứ còn giả nữa à? Anh mở rộng truyện tranh của bố anh rồi, cáo con có tên và còn có cả quá khứ, bồ câu già cũng có nghề nghiệp, ngay cả cỏ đuôi ngọt cũng có thể dùng để ủ rượu, nấu ăn, Điền Tư, anh có trí tưởng tượng phong phú quá, em phải nhìn anh bằng con mắt khác rồi đấy." Điền Tư nghe xong liền đỏ từ mặt đến cổ, gục trán vào vai Hồ Già.
Cô vỗ về anh rồi lại nói: "Chơi đến cuối, em còn không nỡ về Sodova nữa."
Điền Tư rũ mắt nói: "Ừ, anh cũng không muốn nó quay về."
Hồ Già suy nghĩ một lúc, cô hỏi anh: "Anh sẽ cho bố mẹ anh chơi game này chứ?"
Điền Tư chậm rãi trả lời: "Anh rất muốn, nhưng họ không chơi được. Giai Giai, bố mẹ anh đã không còn nữa rồi."
Hồ Già sửng sốt, chậm chạp nghiền ngẫm lời của Điền Tư, bố mẹ anh không còn nữa, đó có phải là ý mà em hiểu không? Nếu là thật, vậy thì mọi thứ đều có lời giải thích, thuốc trong ngăn kéo của anh có lời giải thích, sự vắng mặt của bố mẹ anh có lời giải thích, thậm chí ngày kỷ niệm trong điện thoại anh, mật khẩu màn hình khóa của anh cũng có lời giải thích. Trời ơi, Hồ Già cảm thấy lòng mình bắt đầu như sóng cuộn biển gầm.
Cô lắp bắp nói với Điền Tư: "Xin lỗi, bố mẹ anh-- đó là chuyện xảy ra khi nào vậy?"
Anh nói: "Mẹ là Tiểu Tuyết năm 16, bố là Giáng sinh năm 17."
Hồ Già vụng về nói: "Vậy trong điện thoại anh ghi là bố anh ạ?"
"Ừ, anh muốn tặng 'Tháp Thông Thiên' cho ông ấy."
Đây là món quà Giáng sinh Điền Tư dành cho bố.
______Edited by Koko
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.