Chương 25
Hồ Điệp Seba
14/05/2015
Lúc đang cùng dùng bữa, Trần Thập Thất ngẫm nghĩ một lúc, “Đã hoàn tất xong mọi chuyện rồi, ta nghĩ cũng nên…”
Trần Tế Nguyệt mặt mày bất động, “Trước khi Thập Thất nương tử rời kinh, ước định cùng Nam Trần Cự Tử vẫn tồn tại. Bỏ qua một bên mấy lời nói linh tinh của Bắc Trần, không cần nhắc tới nữa.”
… Quá bình tĩnh.
Trần Thập Thất chậm rãi đặt đũa xuống, cẩn thận tỉ mỉ quan sát, Trần Tế Nguyệt từ tốn ăn cơm. Thần thái ôn hòa, mi mày giãn ra.
Giả vờ. Người này đang giả vờ, hơn nữa còn giả vờ chuyện rất quan trọng.
Nàng ở trong óc cẩn thận đảo qua tra một lần, trong vòng vài hơi thở đã bắt được một lỗ thủng nhỏ bé. Nàng trước lặng yên ăn cơm xong, thoáng nới lỏng áo lông có hơi nóng một chút.
“Cho nên bàn giao xong rồi?”
“Ừm, kỳ thực cũng không có gì…” giật mình, cư nhiên bị moi ra lời, Trần Tế Nguyệt sặc canh.
Trần Thập Thất cởi áo lông da gấu đắp lên đùi, dựa vào lò sưởi trầm tư. Xem ra là có liên quan đến nàng, bằng không sẽ không giả vờ như thế. Nhưng thật sự có liên lụy trực tiếp, chỉ có vụ án Trịnh ngũ công tử giết vợ.
Mặc kệ vì sao, Trịnh gia không tới chì chiết nàng, lại càng không có lý do đi chì chiết một Thôi quan của Đại Lý Tự. Vả lại cũng không làm gì được thiếu chủ đại nhân…
“Bị giáng chức?”
Trần Tế Nguyệt ho xong lau miệng, chỉnh lại vạt áo, giả vờ thản nhiên nói, “Lên chức, chính thất phẩm. Tư đương của Đại Lý Tự.”
… Minh thăng ám hàng. (chỉ biểu hiện ở mặt ngoài thăng quan, nhưng trên thực tế bị lột bỏ quyền lực)
Quan Tư đương của Đại Lý Tự kỳ thực rất ít do tiến sĩ làm quan nhờ thi cử đảm nhiệm, bình thường là ân ấm quan (những người có tổ tiên lập công nên được đãi ngộ làm quan), hoặc là những người tầm thường cả đời không có chí tiến thủ, lăn lộn mãi chỉ có thể lăn lộn đến chức vị này… Tư đương nói thì dễ nghe, trên thực tế chính là ngồi hít bụi trong cục lưu trữ của Đại Lý Tự chất đầy những vụ án xưa lơ xưa lắc bám đầy bụi không ai buồn giở lại.
Nhận chức này, ngay cả việc đến điểm danh cho có lệ cũng được miễn, căn bản là không có người thèm để ý. Phần lớn những tiến sĩ đỗ đạt làm quan bị ném đến nơi này, thường sẽ giận dữ phẩy tay áo bỏ đi, đây quả thực là một loại vũ nhục với người đọc sách.
Lẽ ra không có khả năng a…
Hai hàng mày của Trần Thập Thất chau lại, “Trịnh gia đã tổn thất một đích tử, huynh còn muốn đem phu nhân quốc công bỏ tù?”
Trần Tế Nguyệt buông mắt, ngữ khí cứng rắn, “Chẳng lẽ không đúng sao? Luật pháp Đại Yến, người hành hạ con cái, cháu, con dâu đến chết, tội giảm ba bậc, ứng với ở tù mười năm, người chỉ có ý đồ mà chưa thực hiện được, ứng với ở tù ba năm.”
“… Huynh sẽ không ngốc đến mức đem bản ghi chép đó kiến nghị lên trên chứ?” Trần Thập Thất dương cao giọng. Trịnh gia có năm đích tử và ba bốn thứ tử, nhưng phu nhân quốc công chỉ có một. (Trịnh gia được ban hào quốc công)
Công tử quần là áo lụa giết vợ, mặc dù khiến người căm phẫn, nhưng không ngoài dự đoán, muốn dùng quốc pháp trừng trị rất dễ. Nhưng ý đồ hành hạ con dâu đến chết của phu nhân quốc công, đây cũng không chỉ còn ở phạm vi quốc pháp, mà đã tăng lên đến thể diện danh vọng và địa vị của toàn bộ phủ Trịnh quốc công.
Từ nay về sau, phủ quốc công ở trước mặt thân gia, vĩnh viễn không thẳng sống lưng nổi, cho dù chỉ là một bản án được ghi vào không bị truy cứu, vẫn trở thành một ổ mối của con đê ngàn dặm. (xuất phát từ thành ngữ: con đê ngàn dặm, sạt bởi ổ mối. Nói nôm na là: con sâu làm rầu nồi canh, nỗi nhục của cả dòng họ)
Trần Tế Nguyệt ngưng mắt nhìn Thập Thất, ánh mắt lại có nét ôn hòa hiếm thấy, “Ta biết, có lẽ cô sẽ ghi nhớ chuyện này, sau đó đợi thời cơ thích hợp liền diệt bà ta… Giống như đối với Hầu phu nhân, và tương lai rất nhiều người xúi quẩy đụng phải cô… Chỉ có cô muốn hay không muốn, không có vấn đề bọn họ có trốn được hay không.”
“Nhưng ta đã đọc bản báo cáo khám nghiệm tử thi cô viết. Ta đã đọc.” Giọng Trần Tế Nguyệt thấp dần, thậm chí có chút bi phẫn, “Ta đã đọc một cách tỉ mỉ.”
Đấm tay của hắn từ từ xiết chặt, khớp xương vang lên răng crắc. Bản thi cách kia khiến người nhìn thấy mà giật mình, đến cả ngỗ tác kinh nghiệm lâu năm cũng không chắc chắn nghiệm ra được vết thương cũ… đều ở tại những nơi kín đáo, dưới nách hoặc trong bắp đùi, sâu trong cổ họng còn có vết thương bị đâm do đũa dài.
Phủ quốc công cẩm y ngọc thực, lại trường kỳ bị vây trong chết đói.
Bên tai hắn, dường như vang vọng tiếng kêu thảm thiết và tiếng khóc nức nở của người phụ nữ vô tội kia.
“Ta không thể làm như không thấy được. Một ngày ta cũng không thể nhẫn nại được.” Trần Tế Nguyệt thản nhiên nói, “Cho nên làm một Thôi quan, ta nên làm nhiệm vụ của mình.”
Trần Thập Thất mặt không lộ biểu tình, chỉ chậm rãi thẳng người lên, con ngươi màu hổ phách sâu thẳm tựa như không có chút tâm tình gì. “Ta sai rồi.”
Trần Tế Nguyệt không hiểu bực bội hẳn lên, “Cô làm sai chỗ nào?!”
“Sai chính là sai rồi, xin lỗi.” Trần Thập Thất vẻ mặt nghiêm túc, nàng suy nghĩ một chút, khẽ khom người hành lễ, “Cảm ơn.”
“Ta chỉ làm chuyện ta nên làm, gánh chịu hậu quả nên có, vì sao cô lại phải cảm ơn ta? Có gì mà cảm ơn?” Trần Tế Nguyệt nổi cơn thịnh nộ rồi.
Trần Thập Thất chỉ rũ mắt xuống, hơi hơi, ôn nhu cười. Trong ánh lửa hồng, thật giống như đóa hoa hồng tuyết trắng mà nàng phi thường thích kia, mỏng manh bị gió phất bay cánh hoa.
Nhưng hắn giúp khuân dời chậu hoa hồng tuyết trắng kia, bị đâm một vết máu thật dài. Loài hoa kia, còn hung ác hơn cả lang nha bổng.
“Cô không nên làm càn.” Tim Trần Tế Nguyệt đột nhiên co thắt lại, lạnh lùng nói.
“Sẽ không,” giọng nàng mềm mại, “Kỳ thực ta cũng không làm càn.”
Hắn nên biết, Trần Thập Thất đã cười như vậy, nhất định là có vấn đề. Chỉ là không biết, sẽ là vấn đề ly kỳ kinh hãi thế nào.
*
Tháng chạp, lúc Trịnh ngũ công tử bị áp giải lưu đày, người người đều biết hắn chết chắc rồi. Nhưng chẳng ai ngờ rằng hắn sẽ chết thảm đến thế… quan sai áp giải hắn tức khắc bị dọa đến té xỉu, một người khác thì bệnh nặng một trận. Xe chở tù gần như bị cào nát, như bị con mãnh thú nào đó cào qua vậy, Trịnh ngũ công tử cũng là: mặt đầy kinh hãi, chết không nhắm mắt, từ yết hầu đến thắt lưng đều bị cào nát bấy, ngay cả tim cũng bị móc đi mất.
Cũng trong đêm đó, Trịnh ngũ phu nhân vốn được chôn trong phần mộ tổ tiên nhà họ Trịnh, mộ phần bừa bãi, quan tài vỡ nát, thi thể chẳng biết đi đâu.
Vì Trịnh ngũ công tử thực sự chết quá thảm, lại rời kinh không xa lắm, sau khi khẩn thiết cầu xin Hoàng thượng, được chuẩn cho hồi kinh lo việc ma chay. Mặc dù hai nhà Trịnh – Phùng đã thành thù, tốt xấu gì Trịnh ngũ phu nhân cũng để lại đứa con gái nhỏ mang họ Trịnh, cho nên Phùng tướng quốc phu nhân mang theo cháu ngoại và mấy nữ quyến đến thắp hương…
Kết quả phu nhân Trịnh quốc công tự dưng hét thảm một tiếng, bị dọa đến điên rồi.
Trần Thập Thất. Chuyện này nhất định có liên can đến nàng ta. Nhưng suy cho cùng có thể làm được gì đây? Trần Tế Nguyệt vắt trán suy nghĩ thật lâu, vẫn là không có đáp án.
Trần Tế Nguyệt mặt mày bất động, “Trước khi Thập Thất nương tử rời kinh, ước định cùng Nam Trần Cự Tử vẫn tồn tại. Bỏ qua một bên mấy lời nói linh tinh của Bắc Trần, không cần nhắc tới nữa.”
… Quá bình tĩnh.
Trần Thập Thất chậm rãi đặt đũa xuống, cẩn thận tỉ mỉ quan sát, Trần Tế Nguyệt từ tốn ăn cơm. Thần thái ôn hòa, mi mày giãn ra.
Giả vờ. Người này đang giả vờ, hơn nữa còn giả vờ chuyện rất quan trọng.
Nàng ở trong óc cẩn thận đảo qua tra một lần, trong vòng vài hơi thở đã bắt được một lỗ thủng nhỏ bé. Nàng trước lặng yên ăn cơm xong, thoáng nới lỏng áo lông có hơi nóng một chút.
“Cho nên bàn giao xong rồi?”
“Ừm, kỳ thực cũng không có gì…” giật mình, cư nhiên bị moi ra lời, Trần Tế Nguyệt sặc canh.
Trần Thập Thất cởi áo lông da gấu đắp lên đùi, dựa vào lò sưởi trầm tư. Xem ra là có liên quan đến nàng, bằng không sẽ không giả vờ như thế. Nhưng thật sự có liên lụy trực tiếp, chỉ có vụ án Trịnh ngũ công tử giết vợ.
Mặc kệ vì sao, Trịnh gia không tới chì chiết nàng, lại càng không có lý do đi chì chiết một Thôi quan của Đại Lý Tự. Vả lại cũng không làm gì được thiếu chủ đại nhân…
“Bị giáng chức?”
Trần Tế Nguyệt ho xong lau miệng, chỉnh lại vạt áo, giả vờ thản nhiên nói, “Lên chức, chính thất phẩm. Tư đương của Đại Lý Tự.”
… Minh thăng ám hàng. (chỉ biểu hiện ở mặt ngoài thăng quan, nhưng trên thực tế bị lột bỏ quyền lực)
Quan Tư đương của Đại Lý Tự kỳ thực rất ít do tiến sĩ làm quan nhờ thi cử đảm nhiệm, bình thường là ân ấm quan (những người có tổ tiên lập công nên được đãi ngộ làm quan), hoặc là những người tầm thường cả đời không có chí tiến thủ, lăn lộn mãi chỉ có thể lăn lộn đến chức vị này… Tư đương nói thì dễ nghe, trên thực tế chính là ngồi hít bụi trong cục lưu trữ của Đại Lý Tự chất đầy những vụ án xưa lơ xưa lắc bám đầy bụi không ai buồn giở lại.
Nhận chức này, ngay cả việc đến điểm danh cho có lệ cũng được miễn, căn bản là không có người thèm để ý. Phần lớn những tiến sĩ đỗ đạt làm quan bị ném đến nơi này, thường sẽ giận dữ phẩy tay áo bỏ đi, đây quả thực là một loại vũ nhục với người đọc sách.
Lẽ ra không có khả năng a…
Hai hàng mày của Trần Thập Thất chau lại, “Trịnh gia đã tổn thất một đích tử, huynh còn muốn đem phu nhân quốc công bỏ tù?”
Trần Tế Nguyệt buông mắt, ngữ khí cứng rắn, “Chẳng lẽ không đúng sao? Luật pháp Đại Yến, người hành hạ con cái, cháu, con dâu đến chết, tội giảm ba bậc, ứng với ở tù mười năm, người chỉ có ý đồ mà chưa thực hiện được, ứng với ở tù ba năm.”
“… Huynh sẽ không ngốc đến mức đem bản ghi chép đó kiến nghị lên trên chứ?” Trần Thập Thất dương cao giọng. Trịnh gia có năm đích tử và ba bốn thứ tử, nhưng phu nhân quốc công chỉ có một. (Trịnh gia được ban hào quốc công)
Công tử quần là áo lụa giết vợ, mặc dù khiến người căm phẫn, nhưng không ngoài dự đoán, muốn dùng quốc pháp trừng trị rất dễ. Nhưng ý đồ hành hạ con dâu đến chết của phu nhân quốc công, đây cũng không chỉ còn ở phạm vi quốc pháp, mà đã tăng lên đến thể diện danh vọng và địa vị của toàn bộ phủ Trịnh quốc công.
Từ nay về sau, phủ quốc công ở trước mặt thân gia, vĩnh viễn không thẳng sống lưng nổi, cho dù chỉ là một bản án được ghi vào không bị truy cứu, vẫn trở thành một ổ mối của con đê ngàn dặm. (xuất phát từ thành ngữ: con đê ngàn dặm, sạt bởi ổ mối. Nói nôm na là: con sâu làm rầu nồi canh, nỗi nhục của cả dòng họ)
Trần Tế Nguyệt ngưng mắt nhìn Thập Thất, ánh mắt lại có nét ôn hòa hiếm thấy, “Ta biết, có lẽ cô sẽ ghi nhớ chuyện này, sau đó đợi thời cơ thích hợp liền diệt bà ta… Giống như đối với Hầu phu nhân, và tương lai rất nhiều người xúi quẩy đụng phải cô… Chỉ có cô muốn hay không muốn, không có vấn đề bọn họ có trốn được hay không.”
“Nhưng ta đã đọc bản báo cáo khám nghiệm tử thi cô viết. Ta đã đọc.” Giọng Trần Tế Nguyệt thấp dần, thậm chí có chút bi phẫn, “Ta đã đọc một cách tỉ mỉ.”
Đấm tay của hắn từ từ xiết chặt, khớp xương vang lên răng crắc. Bản thi cách kia khiến người nhìn thấy mà giật mình, đến cả ngỗ tác kinh nghiệm lâu năm cũng không chắc chắn nghiệm ra được vết thương cũ… đều ở tại những nơi kín đáo, dưới nách hoặc trong bắp đùi, sâu trong cổ họng còn có vết thương bị đâm do đũa dài.
Phủ quốc công cẩm y ngọc thực, lại trường kỳ bị vây trong chết đói.
Bên tai hắn, dường như vang vọng tiếng kêu thảm thiết và tiếng khóc nức nở của người phụ nữ vô tội kia.
“Ta không thể làm như không thấy được. Một ngày ta cũng không thể nhẫn nại được.” Trần Tế Nguyệt thản nhiên nói, “Cho nên làm một Thôi quan, ta nên làm nhiệm vụ của mình.”
Trần Thập Thất mặt không lộ biểu tình, chỉ chậm rãi thẳng người lên, con ngươi màu hổ phách sâu thẳm tựa như không có chút tâm tình gì. “Ta sai rồi.”
Trần Tế Nguyệt không hiểu bực bội hẳn lên, “Cô làm sai chỗ nào?!”
“Sai chính là sai rồi, xin lỗi.” Trần Thập Thất vẻ mặt nghiêm túc, nàng suy nghĩ một chút, khẽ khom người hành lễ, “Cảm ơn.”
“Ta chỉ làm chuyện ta nên làm, gánh chịu hậu quả nên có, vì sao cô lại phải cảm ơn ta? Có gì mà cảm ơn?” Trần Tế Nguyệt nổi cơn thịnh nộ rồi.
Trần Thập Thất chỉ rũ mắt xuống, hơi hơi, ôn nhu cười. Trong ánh lửa hồng, thật giống như đóa hoa hồng tuyết trắng mà nàng phi thường thích kia, mỏng manh bị gió phất bay cánh hoa.
Nhưng hắn giúp khuân dời chậu hoa hồng tuyết trắng kia, bị đâm một vết máu thật dài. Loài hoa kia, còn hung ác hơn cả lang nha bổng.
“Cô không nên làm càn.” Tim Trần Tế Nguyệt đột nhiên co thắt lại, lạnh lùng nói.
“Sẽ không,” giọng nàng mềm mại, “Kỳ thực ta cũng không làm càn.”
Hắn nên biết, Trần Thập Thất đã cười như vậy, nhất định là có vấn đề. Chỉ là không biết, sẽ là vấn đề ly kỳ kinh hãi thế nào.
*
Tháng chạp, lúc Trịnh ngũ công tử bị áp giải lưu đày, người người đều biết hắn chết chắc rồi. Nhưng chẳng ai ngờ rằng hắn sẽ chết thảm đến thế… quan sai áp giải hắn tức khắc bị dọa đến té xỉu, một người khác thì bệnh nặng một trận. Xe chở tù gần như bị cào nát, như bị con mãnh thú nào đó cào qua vậy, Trịnh ngũ công tử cũng là: mặt đầy kinh hãi, chết không nhắm mắt, từ yết hầu đến thắt lưng đều bị cào nát bấy, ngay cả tim cũng bị móc đi mất.
Cũng trong đêm đó, Trịnh ngũ phu nhân vốn được chôn trong phần mộ tổ tiên nhà họ Trịnh, mộ phần bừa bãi, quan tài vỡ nát, thi thể chẳng biết đi đâu.
Vì Trịnh ngũ công tử thực sự chết quá thảm, lại rời kinh không xa lắm, sau khi khẩn thiết cầu xin Hoàng thượng, được chuẩn cho hồi kinh lo việc ma chay. Mặc dù hai nhà Trịnh – Phùng đã thành thù, tốt xấu gì Trịnh ngũ phu nhân cũng để lại đứa con gái nhỏ mang họ Trịnh, cho nên Phùng tướng quốc phu nhân mang theo cháu ngoại và mấy nữ quyến đến thắp hương…
Kết quả phu nhân Trịnh quốc công tự dưng hét thảm một tiếng, bị dọa đến điên rồi.
Trần Thập Thất. Chuyện này nhất định có liên can đến nàng ta. Nhưng suy cho cùng có thể làm được gì đây? Trần Tế Nguyệt vắt trán suy nghĩ thật lâu, vẫn là không có đáp án.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.