Chương 57
Hồ Điệp Seba
14/05/2015
Thật vất vả mới làm cho Trần Bồi Hồi đồng ý độc giết công chúa Nhu Nhiên, cuối cùng từ trên tay nàng đạt được độc dược. Lấy được tín nhiệm của nàng, tiến dần từng bước thật không dễ dàng.
Hơn nữa tận mắt thấy độc dược của nàng cất giữ tại một hộc kín.
Hải Ninh Hầu lộ ra một nụ cười tuấn dật lại đắc ý.
Thật là một nữ nhân có đủ tính khiêu chiến… chết thực quá đáng tiếc. Phong tình làm lòng người ngứa ngáy không gãi được kia thật là… khiến người khao khát.
Làm bộ làm tịch không chịu, khăng khăng muốn được hồi danh hiệu phu nhân Hải Ninh Hầu. Nếu không đã nhẫn tâm cho nàng ta cắt đứt ngũ thạch tán vài lần, vừa đấm vừa xoa, còn sợ không chiếm được sao.
Được rồi. Hai phần độc dược, Trần Bồi Hồi bị khống chế vững vàng vẫn kịch liệt giãy giụa. Tội danh độc giết công chúa và Thái tử, liền do ngươi gánh chịu đi.
Ta hiển nhiên lĩnh công phò vua, được lấy quý nữ còn xinh tươi mỹ mạo, con cháu đề huề, hưởng vinh hoa phú quý vĩnh viễn không hết.
Về phần ngươi, Trần Bồi Hồi. Ta sẽ thuyết phục chủ tử cho ngươi sống sót, chỉ cần một liều thuốc câm, cắt đứt gân tay là được. Dùng lồng vàng xinh đẹp nuôi dưỡng ngươi, nuôi lấy tiên đan, đến khi ta buồn chán mới thôi.
Thế nào? Ta đối với ngươi thật tốt đúng không?
Thật là một gã đần tự cho mình là giỏi. Rơi vào cảnh mộng của nhiếp tâm thuật, khen vài từ liền đem tất cả ảo tưởng đều đổ ra. Đại hoàng tử muốn thu nhận ngươi thực sự là sai lầm và bất hạnh lớn nhất trong kế hoạch của cả đời hắn.
Chỉ là tên hoàng tử cao quý kia, sau khi suy tính cặn kẽ lại muốn dùng loại “độc giết” tầm thường hạ lưu này, đao kiếm cũng muốn tiết kiệm, quả thật là không đủ quyết đoán.
Thiên hạ sơ định, quân chủ như vậy quả không đủ tư cách nha.
Trần Thập Thất cười nhạo, sai khiến Hải Ninh Hầu rời đi để hắn hồi báo chủ tử mình. Sau khi hắn đi, Thiết Hoàn lặng lẽ tiến vào, ngưng trọng nhặt lên con gà chết trên đất.
“Nô tỳ!” Thiết Hoàn vẫn không nhịn được, “Nương tử nô tỳ… nô tỳ không phải không tán thành người vì trả thù mà không từ thủ đoạn! Nô tỳ không biết kế hoạch của người, thế nhưng, ngay cả độc giết cũng làm ra, cái này nô tỳ…”
Trần Thập Thất kinh ngạc một chút, sau đó nâng tay áo che nụ cười. Sau đó trong con mắt trợn tròn của Kim Câu Thiết Hoàn, đem “độc dược” còn thừa lại… uống hết.
“Thập Thất nương tử!” Kim Câu Thiết Hoàn cả kinh thất sắc, “Người đâu a! Nhanh đi thỉnh đại phu và thiếu chủ…”
“Không cần khẩn trương được không?” Trần Thập Thất cười khẽ, “Vô hại với người. Nhưng người trường kỳ dùng ngũ thạch tán sẽ mê man rất sâu. Mà ta, chưa từng dùng đến một lần, không có việc gì.”
Bộ khúc xông vào và Kim Câu Thiết Hoàn cùng nhau trợn mắt há hốc mồm. Nhìn nhìn Trần Thập Thất, và con gà chết oan trên tay Thiết Hoàn.
“Mèo ăn bạc hà mà say, chim ăn tang tử (cây dâu) ắt chết.” Trần Thập Thất cong lên một nụ cười mỉm đã tính trước mọi việc, “Liều ‘độc dược’ này thực sự giá trị ngàn vàng không dễ đổi, phức tạp cực kỳ, thế nhưng tinh hoa sở học suốt đời của ta thì sao.”
Nói cách khác, có thể làm cho gà ngủ mê mà chết, nhưng đối với người sẽ không như vậy?! Cái cái cái này…
“Yên tâm. Ta đã có tính toán.” Trần Thập Thất ôn tồn an ủi.
Đúng vậy, ta đã có tính toán. Ta có lẽ là rắn rết nương tử tâm địa hiểm ác. Nhưng ta cùng một giuộc với Hoài Chương huynh, cũng có hành động theo cảm tình, cũng có tình cảm bộc lộ của con người.
Ta, Trần Thập Thất Bồi Hồi, tuyệt đối sẽ không vượt quá chuẩn mực phép tắc của con cháu Mặc gia. Đây là giới hạn cuối và cũng là duy nhất của ta.
Mặc dù sử dụng cấm thuật khống chế Hải Ninh Hầu, hẳn là có thể kín đáo lừa gạt Đại hoàng tử… thủ đoạn đáng sợ như yêu ma kia. Nhưng dù sao vẫn là thủ đoạn, không hề lay động đến bản tâm.
Hoài Chương ca ca, muội đã gõ tiếng chiêng đầu tiên rồi. Đại phu do thiếu chủ đại nhân mời tới, cũng đã đưa tới trong tay huynh rồi.
Mở màn đi. Oanh liệt mà hoa lệ, mở màn vở kịch lớn này đi.
Ngay tại tiết Triêu Hoa, trước lúc hoa đăng vừa lên, vở biến kịch xuất cung kia, cũng đã sắp mở màn rồi.
Nàng đã tìm cách điều thiếu chủ đại nhân đi – kỳ thực rất dễ, chỉ cần bệnh nặng một trận, khí nhược thể hư chờ đợi phụ thân mang dược liệu tới, thiếu chủ đại nhân sẽ gấp gáp đi đón người – rời kinh không xa, nhưng chờ khi hắn trở về cửa thành đã đóng, có thể phải qua đêm ngoài thành.
Sau đó cùng người của Hải Ninh Hầu phái tới, đi đến biệt viện Tố Thạch gần cổng nam hoàng cung, chờ đợi “Tin tốt”.
Nàng không cho nhóm Bộ khúc theo cùng, thế nhưng nàng hiểu được, những Bộ khúc Hiệp Mặc trung thành và tận tâm này, sẽ âm thầm theo hộ vệ.
Quên đi, không sao cả. Tại thời điểm vạn nhất, bản lĩnh của họ đủ tự bảo vệ mình.
Di thư, liệt lại độc dược của rượu độc, đều đã chuẩn bị đầy đủ. Nàng đã sớm quen chuẩn bị ổn thỏa cho tất cả mọi thứ đều nhịp nhàng ăn khớp, thậm chí đã chuẩn bị có hơi thái quá.
Nàng tin Hoài Chương ca ca, vô cùng có lòng tin với huynh ấy. Thế nhưng, bất cứ việc gì cũng có vạn nhất. Nàng không muốn đến lúc “vạn nhất”, lại bất lực hoang mang thất thố.
Quá thất thố rồi.
“Vạn nhất”, nàng sẽ bình thản chịu thua. Đại hoàng tử nhất định sẽ sinh lòng nghi ngờ nàng hơn nữa sẽ không để cho nàng sống. Nàng sẽ uống độc dược lập tức chết, di thư sẽ làm Đại hoàng tử hốt hoảng luống cuống, dần dần, tân đế dùng thủ đoạn bất chính leo lên hoàng vị kia sẽ phát hiện, hắn muốn sống an ổn, còn phải ứng phó qua loa với Trần gia Giang Nam tuy khiêm tốn nhưng tuyệt không để yên. Mà với tính cách đa nghi lại do dự của hắn, không hơn vài lần đối phó với những quan văn cấp thấp như thiếu chủ đại nhân, đợi đến lúc hắn nghĩ đến, Bắc Trần Hiệp Mặc đã ẩn trấn rồi.
Đó là nói, nếu như có khả năng một phần vạn kia.
Trần Thập Thất khẽ cười, khéo léo từ chối tỳ nữ người hầu đi theo, một mình bước lên Duyệt Tinh Lâu. Phóng tầm mắt xung quanh, có thể nhìn thấy đèn đuốc sáng trưng của tòa cung điện khổng lồ.
Nàng ngửa đầu, bầu trời là bóng tối sâu thẳm lạnh lẽo, ánh sao lập lòe. Nhóm đèn, gạch than đun nước, vuốt nhẹ bàn cờ. Nàng ngồi quỳ xuống, cầm quân đen, hạ tại thiên nguyên.
Nước trên lò nhẹ sôi, thanh âm như bong bóng cá, trong đêm yên tĩnh, đặc biệt quạnh quẽ. Chỉ có tiếng vang đập cờ lạnh lẽo, mình cùng đánh cờ với mình.
Lúc này, có lẽ công chúa Nhu Nhiên đã uống “Độc dược”, rơi vào trạng thái mê man “chết giả” trông như vô cùng thật rồi nhỉ. Thực sự dùng quá nhiều ngũ thạch tán, rất dễ dàng dẫn phát dược tính. Bị nhiếp tâm thuật khống chế, Hải Ninh Hầu sẽ không kiểm tra kỹ, chỉ biết hưng trí bừng bừng hồi báo cho chủ tử hắn.
Mà chủ tử của hắn, có lẽ đã sớm mật thiết chú ý đến thời gian Dương đế động dao bao lâu, đem cho là giờ lành tháng tốt. Chính là ngày hôm nay, dã tâm của hắn cuối cùng sẽ được thỏa mãn.
Trần Thập Thất buông ván cờ còn đang giằng co lẫn nhau, châm một ly trà, tư thái có đoan trang văn nhã mấy cũng không có. Thổi bay lớp bọt trà, hương tỏa ra vô cùng dễ chịu.
Em rể của Hoài Chương huynh, sẽ ác độc đích thân đến đưa “độc”, nói không chừng cũng trông giống như chén trà trong tay nàng đây. Hoài Chương huynh hẳn sẽ đúng theo ý của họ: vô lực cầm chén trà, vỡ vụn đầy đất, sau đó ngã xuống.
Thế là, tất cả bọn chuột nhắt lủi trong bóng tối, sẽ đánh hơi mà tới. Chướng ngại lớn nhất đã trừ, không còn ai có thể đối kháng lại người kia, Đại hoàng tử. Dương đế anh minh thần võ, bây giờ chỉ là một người bệnh vô lực nằm hôn mê trên giường, bị đại phu cắt mổ đến máu chảy như suối.
Dựa vào ghế tựa, nàng quan sát bàn cờ. Quả nhiên, thế sự như cờ. Nhìn như tình thế tốt, nhưng chỉ cần sơ sẩy một điểm then chốt, sẽ hoàn toàn xoay chuyển, mất quyền mất đất.
Cho dù trước nay vẫn luôn khá cẩn thận, Đại hoàng tử cũng sẽ không bỏ được cơ hội này. Hắn sẽ bước ra đến, cầm kiếm muốn tự mình chém đầu Thái tử Hoài Chương. Giúp Thái tử Hoài Chương treo lên vô số tội danh, nói không chừng sau khi đăng cơ sẽ giả mù sa mưa ban cho hắn một phong hào “Phế Thái tử” hoặc “Lệ Thái tử”.
Trần Thập Thất nhặt lên một mảng quân trắng lớn, quân trắng binh bại như núi đổ. Nàng nhàn nhã uống trà, khẽ cong lên nụ cười mị hoặc có thể khiến Hải Ninh Hầu điên cuồng.
Có điều, Hoài Chương ca ca, huynh sẽ không làm muội thất vọng chứ? Thật hy vọng có thể được ở đó, tận mắt nhìn thấy vẻ mặt Đại hoàng tử ngạc nhiên lại còn vặn vẹo phẫn nộ… Và Hải Ninh Hầu sẽ trông như bị sét đánh giữa trời quang.
Tất cả dã tâm, tính kế, đều xào xạc như lá mùa thu, phiêu linh hầu như không còn, chỉ có thể hóa thành bùn đất.
Một đống bùng máu tanh.
Nụ cười mị hoặc của nàng càng sâu, thậm chí có một chút tàn nhẫn. Mặc dù tư thái vẫn đoan chính, ưu nhã như vậy.
Đây còn chưa phải là điểm cuối, Hải Ninh Hầu Tôn Tiết. Ngươi sẽ được sống sót qua một đêm này… kế tiếp còn có một “món quà” tốt hơn, đang chờ ngươi. Còn chưa phải, là điểm cuối đâu.
Một đêm này, đao quang kiếm ảnh và huyết tinh, ngươi phải thật kỹ thật kỹ ghi nhớ vào lòng. Tương lai ngươi sẽ cảm thấy, chết ở đêm hôm đó, có lẽ là điều hạnh phúc.
Đầu xuân phảng phất hương hoa bay tới, phức tạp ái muội, trong đó có lẽ… có vài hương là hoa hồng. Nụ cười của Trần Thập Thất vừa mỹ lệ lại mơ hồ đáng sợ.
Thiếu chủ đại nhân có lẽ cực kỳ phẫn nộ đây. Lừa huynh ấy ra kinh thành. Nói không chừng… sẽ không muốn gặp lại nàng. Nói cũng phải… Ai chịu nổi vẫn luôn bị tính kế lợi dụng chứ.
Trước kia, nàng hoàn toàn tin tưởng vào mưu kế của mình, tin tưởng mình tuyệt đối sẽ thắng… Kỳ thực như vậy có chút cá tính của dân cờ bạc. Nhưng hiện tại… Nàng vẫn tin tưởng mưu kế của mình, nhưng lại không có loại lòng tin đem thiếu chủ đại nhân lên bàn cược.
Đây là một người trong số ít người trên thế gian nàng không thắng được.
Xin lỗi, ta rất nhát gan. Ta có thể cười đi tìm chết, lại không thể mang theo huynh đi cùng.
Thực sự, xin lỗi.
Ván cờ này, hạ một đêm. Thời gian nhiều hơn, là nàng uống trà, trầm tư… và chờ đợi.
*
Bóng tối rút sạch, tang tảng sáng, ánh mặt trời mùa xuân nhô lên ở hướng đông, nàng chớp chớp mắt, nhìn về phía hoàng cung. Ở trên cung tường xa xôi, rất nhiều lá cờ lớn vàng nhạt, như gấm bay lượn, cơ hồ che phủ toàn bộ trên tường cổng Nam.
Thắng lợi.
Hoài Chương ca ca đã tuyên bố rõ ràng thắng lợi của huynh ấy.
Một cơn sóng triều ấm tràn lên hốc mắt, làm cho đôi mắt một đêm không ngủ của nàng nóng hổi như bốc cháy. Nàng dường như đã suy nghĩ rất nhiều, lại dường như cái gì cũng không nghĩ, tất cả cảm xúc và ký ức sôi trào trong đầu.
Cuối cùng định tiêu tại, thuở niên thiếu xa xôi, nàng xinh xắn và Cửu ca, cùng Hoài Chương ca ca thảo luận ý nghĩa tượng trưng của 7 sắc màu, Thập Nhất ca ở bên cạnh càu nhàu, nói không biết màu nào đó là mang ham ý gì.
Chúng ta, ba con hồ ly của Đồng Văn quán, quả thực đã phạm vào một đại sự a. Đại sự quan hệ đến truyền thừa của Đại Yến.
Cuối cùng vẫn đúng là không rơi lệ được, nàng khe khẽ cười, chậm rãi bước xuống bậc thang… sau đó ngẩn người.
Trần Tế Nguyệt đứng tại cửa Duyệt Tinh Lâu, trên mặt đất nằm một đống tỳ nữ tôi tớ và hộ viện không chỉ bị đánh ngất mà còn bị trói lại. Hắn vỗ kiếm, sương sớm men theo sợi tóc có hơi hỗn độn nhỏ xuống.
Nàng đột nhiên, không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt với hắn.
Đồng dạng một đêm không ngủ, uy nghi của Trần Tế Nguyệt càng sâu hơn trước, đi tới cạnh nàng, bễ nghễ liếc nhìn Trần Thập Thất. “…Vốn là muốn mắng nàng một trận, nhưng mà, quên đi. Thỉnh thoảng cũng phải thông cảm cho nàng một lần… Cứ như vậy đi.” Hắn vươn tay.
Trần Thập Thất bình tĩnh nhìn hắn một lúc lâu, cũng vươn tay ra… Đặt vào tim hắn, chứ không phải trên lòng bàn tay.
Thật muốn mắng nàng a… để đông đến lạnh như thế. Nhưng vẫn cảm thấy, bàn tay khô gầy này, thật ấm áp.
Như đặt tại tận đáy lòng.
Làm cho hắn cảm thấy, cả một đêm thủ ở dưới lầu chờ đợi, là phi thường đáng giá.
Hắn nắm chặt tay Trần Thập Thất.
Hơn nữa tận mắt thấy độc dược của nàng cất giữ tại một hộc kín.
Hải Ninh Hầu lộ ra một nụ cười tuấn dật lại đắc ý.
Thật là một nữ nhân có đủ tính khiêu chiến… chết thực quá đáng tiếc. Phong tình làm lòng người ngứa ngáy không gãi được kia thật là… khiến người khao khát.
Làm bộ làm tịch không chịu, khăng khăng muốn được hồi danh hiệu phu nhân Hải Ninh Hầu. Nếu không đã nhẫn tâm cho nàng ta cắt đứt ngũ thạch tán vài lần, vừa đấm vừa xoa, còn sợ không chiếm được sao.
Được rồi. Hai phần độc dược, Trần Bồi Hồi bị khống chế vững vàng vẫn kịch liệt giãy giụa. Tội danh độc giết công chúa và Thái tử, liền do ngươi gánh chịu đi.
Ta hiển nhiên lĩnh công phò vua, được lấy quý nữ còn xinh tươi mỹ mạo, con cháu đề huề, hưởng vinh hoa phú quý vĩnh viễn không hết.
Về phần ngươi, Trần Bồi Hồi. Ta sẽ thuyết phục chủ tử cho ngươi sống sót, chỉ cần một liều thuốc câm, cắt đứt gân tay là được. Dùng lồng vàng xinh đẹp nuôi dưỡng ngươi, nuôi lấy tiên đan, đến khi ta buồn chán mới thôi.
Thế nào? Ta đối với ngươi thật tốt đúng không?
Thật là một gã đần tự cho mình là giỏi. Rơi vào cảnh mộng của nhiếp tâm thuật, khen vài từ liền đem tất cả ảo tưởng đều đổ ra. Đại hoàng tử muốn thu nhận ngươi thực sự là sai lầm và bất hạnh lớn nhất trong kế hoạch của cả đời hắn.
Chỉ là tên hoàng tử cao quý kia, sau khi suy tính cặn kẽ lại muốn dùng loại “độc giết” tầm thường hạ lưu này, đao kiếm cũng muốn tiết kiệm, quả thật là không đủ quyết đoán.
Thiên hạ sơ định, quân chủ như vậy quả không đủ tư cách nha.
Trần Thập Thất cười nhạo, sai khiến Hải Ninh Hầu rời đi để hắn hồi báo chủ tử mình. Sau khi hắn đi, Thiết Hoàn lặng lẽ tiến vào, ngưng trọng nhặt lên con gà chết trên đất.
“Nô tỳ!” Thiết Hoàn vẫn không nhịn được, “Nương tử nô tỳ… nô tỳ không phải không tán thành người vì trả thù mà không từ thủ đoạn! Nô tỳ không biết kế hoạch của người, thế nhưng, ngay cả độc giết cũng làm ra, cái này nô tỳ…”
Trần Thập Thất kinh ngạc một chút, sau đó nâng tay áo che nụ cười. Sau đó trong con mắt trợn tròn của Kim Câu Thiết Hoàn, đem “độc dược” còn thừa lại… uống hết.
“Thập Thất nương tử!” Kim Câu Thiết Hoàn cả kinh thất sắc, “Người đâu a! Nhanh đi thỉnh đại phu và thiếu chủ…”
“Không cần khẩn trương được không?” Trần Thập Thất cười khẽ, “Vô hại với người. Nhưng người trường kỳ dùng ngũ thạch tán sẽ mê man rất sâu. Mà ta, chưa từng dùng đến một lần, không có việc gì.”
Bộ khúc xông vào và Kim Câu Thiết Hoàn cùng nhau trợn mắt há hốc mồm. Nhìn nhìn Trần Thập Thất, và con gà chết oan trên tay Thiết Hoàn.
“Mèo ăn bạc hà mà say, chim ăn tang tử (cây dâu) ắt chết.” Trần Thập Thất cong lên một nụ cười mỉm đã tính trước mọi việc, “Liều ‘độc dược’ này thực sự giá trị ngàn vàng không dễ đổi, phức tạp cực kỳ, thế nhưng tinh hoa sở học suốt đời của ta thì sao.”
Nói cách khác, có thể làm cho gà ngủ mê mà chết, nhưng đối với người sẽ không như vậy?! Cái cái cái này…
“Yên tâm. Ta đã có tính toán.” Trần Thập Thất ôn tồn an ủi.
Đúng vậy, ta đã có tính toán. Ta có lẽ là rắn rết nương tử tâm địa hiểm ác. Nhưng ta cùng một giuộc với Hoài Chương huynh, cũng có hành động theo cảm tình, cũng có tình cảm bộc lộ của con người.
Ta, Trần Thập Thất Bồi Hồi, tuyệt đối sẽ không vượt quá chuẩn mực phép tắc của con cháu Mặc gia. Đây là giới hạn cuối và cũng là duy nhất của ta.
Mặc dù sử dụng cấm thuật khống chế Hải Ninh Hầu, hẳn là có thể kín đáo lừa gạt Đại hoàng tử… thủ đoạn đáng sợ như yêu ma kia. Nhưng dù sao vẫn là thủ đoạn, không hề lay động đến bản tâm.
Hoài Chương ca ca, muội đã gõ tiếng chiêng đầu tiên rồi. Đại phu do thiếu chủ đại nhân mời tới, cũng đã đưa tới trong tay huynh rồi.
Mở màn đi. Oanh liệt mà hoa lệ, mở màn vở kịch lớn này đi.
Ngay tại tiết Triêu Hoa, trước lúc hoa đăng vừa lên, vở biến kịch xuất cung kia, cũng đã sắp mở màn rồi.
Nàng đã tìm cách điều thiếu chủ đại nhân đi – kỳ thực rất dễ, chỉ cần bệnh nặng một trận, khí nhược thể hư chờ đợi phụ thân mang dược liệu tới, thiếu chủ đại nhân sẽ gấp gáp đi đón người – rời kinh không xa, nhưng chờ khi hắn trở về cửa thành đã đóng, có thể phải qua đêm ngoài thành.
Sau đó cùng người của Hải Ninh Hầu phái tới, đi đến biệt viện Tố Thạch gần cổng nam hoàng cung, chờ đợi “Tin tốt”.
Nàng không cho nhóm Bộ khúc theo cùng, thế nhưng nàng hiểu được, những Bộ khúc Hiệp Mặc trung thành và tận tâm này, sẽ âm thầm theo hộ vệ.
Quên đi, không sao cả. Tại thời điểm vạn nhất, bản lĩnh của họ đủ tự bảo vệ mình.
Di thư, liệt lại độc dược của rượu độc, đều đã chuẩn bị đầy đủ. Nàng đã sớm quen chuẩn bị ổn thỏa cho tất cả mọi thứ đều nhịp nhàng ăn khớp, thậm chí đã chuẩn bị có hơi thái quá.
Nàng tin Hoài Chương ca ca, vô cùng có lòng tin với huynh ấy. Thế nhưng, bất cứ việc gì cũng có vạn nhất. Nàng không muốn đến lúc “vạn nhất”, lại bất lực hoang mang thất thố.
Quá thất thố rồi.
“Vạn nhất”, nàng sẽ bình thản chịu thua. Đại hoàng tử nhất định sẽ sinh lòng nghi ngờ nàng hơn nữa sẽ không để cho nàng sống. Nàng sẽ uống độc dược lập tức chết, di thư sẽ làm Đại hoàng tử hốt hoảng luống cuống, dần dần, tân đế dùng thủ đoạn bất chính leo lên hoàng vị kia sẽ phát hiện, hắn muốn sống an ổn, còn phải ứng phó qua loa với Trần gia Giang Nam tuy khiêm tốn nhưng tuyệt không để yên. Mà với tính cách đa nghi lại do dự của hắn, không hơn vài lần đối phó với những quan văn cấp thấp như thiếu chủ đại nhân, đợi đến lúc hắn nghĩ đến, Bắc Trần Hiệp Mặc đã ẩn trấn rồi.
Đó là nói, nếu như có khả năng một phần vạn kia.
Trần Thập Thất khẽ cười, khéo léo từ chối tỳ nữ người hầu đi theo, một mình bước lên Duyệt Tinh Lâu. Phóng tầm mắt xung quanh, có thể nhìn thấy đèn đuốc sáng trưng của tòa cung điện khổng lồ.
Nàng ngửa đầu, bầu trời là bóng tối sâu thẳm lạnh lẽo, ánh sao lập lòe. Nhóm đèn, gạch than đun nước, vuốt nhẹ bàn cờ. Nàng ngồi quỳ xuống, cầm quân đen, hạ tại thiên nguyên.
Nước trên lò nhẹ sôi, thanh âm như bong bóng cá, trong đêm yên tĩnh, đặc biệt quạnh quẽ. Chỉ có tiếng vang đập cờ lạnh lẽo, mình cùng đánh cờ với mình.
Lúc này, có lẽ công chúa Nhu Nhiên đã uống “Độc dược”, rơi vào trạng thái mê man “chết giả” trông như vô cùng thật rồi nhỉ. Thực sự dùng quá nhiều ngũ thạch tán, rất dễ dàng dẫn phát dược tính. Bị nhiếp tâm thuật khống chế, Hải Ninh Hầu sẽ không kiểm tra kỹ, chỉ biết hưng trí bừng bừng hồi báo cho chủ tử hắn.
Mà chủ tử của hắn, có lẽ đã sớm mật thiết chú ý đến thời gian Dương đế động dao bao lâu, đem cho là giờ lành tháng tốt. Chính là ngày hôm nay, dã tâm của hắn cuối cùng sẽ được thỏa mãn.
Trần Thập Thất buông ván cờ còn đang giằng co lẫn nhau, châm một ly trà, tư thái có đoan trang văn nhã mấy cũng không có. Thổi bay lớp bọt trà, hương tỏa ra vô cùng dễ chịu.
Em rể của Hoài Chương huynh, sẽ ác độc đích thân đến đưa “độc”, nói không chừng cũng trông giống như chén trà trong tay nàng đây. Hoài Chương huynh hẳn sẽ đúng theo ý của họ: vô lực cầm chén trà, vỡ vụn đầy đất, sau đó ngã xuống.
Thế là, tất cả bọn chuột nhắt lủi trong bóng tối, sẽ đánh hơi mà tới. Chướng ngại lớn nhất đã trừ, không còn ai có thể đối kháng lại người kia, Đại hoàng tử. Dương đế anh minh thần võ, bây giờ chỉ là một người bệnh vô lực nằm hôn mê trên giường, bị đại phu cắt mổ đến máu chảy như suối.
Dựa vào ghế tựa, nàng quan sát bàn cờ. Quả nhiên, thế sự như cờ. Nhìn như tình thế tốt, nhưng chỉ cần sơ sẩy một điểm then chốt, sẽ hoàn toàn xoay chuyển, mất quyền mất đất.
Cho dù trước nay vẫn luôn khá cẩn thận, Đại hoàng tử cũng sẽ không bỏ được cơ hội này. Hắn sẽ bước ra đến, cầm kiếm muốn tự mình chém đầu Thái tử Hoài Chương. Giúp Thái tử Hoài Chương treo lên vô số tội danh, nói không chừng sau khi đăng cơ sẽ giả mù sa mưa ban cho hắn một phong hào “Phế Thái tử” hoặc “Lệ Thái tử”.
Trần Thập Thất nhặt lên một mảng quân trắng lớn, quân trắng binh bại như núi đổ. Nàng nhàn nhã uống trà, khẽ cong lên nụ cười mị hoặc có thể khiến Hải Ninh Hầu điên cuồng.
Có điều, Hoài Chương ca ca, huynh sẽ không làm muội thất vọng chứ? Thật hy vọng có thể được ở đó, tận mắt nhìn thấy vẻ mặt Đại hoàng tử ngạc nhiên lại còn vặn vẹo phẫn nộ… Và Hải Ninh Hầu sẽ trông như bị sét đánh giữa trời quang.
Tất cả dã tâm, tính kế, đều xào xạc như lá mùa thu, phiêu linh hầu như không còn, chỉ có thể hóa thành bùn đất.
Một đống bùng máu tanh.
Nụ cười mị hoặc của nàng càng sâu, thậm chí có một chút tàn nhẫn. Mặc dù tư thái vẫn đoan chính, ưu nhã như vậy.
Đây còn chưa phải là điểm cuối, Hải Ninh Hầu Tôn Tiết. Ngươi sẽ được sống sót qua một đêm này… kế tiếp còn có một “món quà” tốt hơn, đang chờ ngươi. Còn chưa phải, là điểm cuối đâu.
Một đêm này, đao quang kiếm ảnh và huyết tinh, ngươi phải thật kỹ thật kỹ ghi nhớ vào lòng. Tương lai ngươi sẽ cảm thấy, chết ở đêm hôm đó, có lẽ là điều hạnh phúc.
Đầu xuân phảng phất hương hoa bay tới, phức tạp ái muội, trong đó có lẽ… có vài hương là hoa hồng. Nụ cười của Trần Thập Thất vừa mỹ lệ lại mơ hồ đáng sợ.
Thiếu chủ đại nhân có lẽ cực kỳ phẫn nộ đây. Lừa huynh ấy ra kinh thành. Nói không chừng… sẽ không muốn gặp lại nàng. Nói cũng phải… Ai chịu nổi vẫn luôn bị tính kế lợi dụng chứ.
Trước kia, nàng hoàn toàn tin tưởng vào mưu kế của mình, tin tưởng mình tuyệt đối sẽ thắng… Kỳ thực như vậy có chút cá tính của dân cờ bạc. Nhưng hiện tại… Nàng vẫn tin tưởng mưu kế của mình, nhưng lại không có loại lòng tin đem thiếu chủ đại nhân lên bàn cược.
Đây là một người trong số ít người trên thế gian nàng không thắng được.
Xin lỗi, ta rất nhát gan. Ta có thể cười đi tìm chết, lại không thể mang theo huynh đi cùng.
Thực sự, xin lỗi.
Ván cờ này, hạ một đêm. Thời gian nhiều hơn, là nàng uống trà, trầm tư… và chờ đợi.
*
Bóng tối rút sạch, tang tảng sáng, ánh mặt trời mùa xuân nhô lên ở hướng đông, nàng chớp chớp mắt, nhìn về phía hoàng cung. Ở trên cung tường xa xôi, rất nhiều lá cờ lớn vàng nhạt, như gấm bay lượn, cơ hồ che phủ toàn bộ trên tường cổng Nam.
Thắng lợi.
Hoài Chương ca ca đã tuyên bố rõ ràng thắng lợi của huynh ấy.
Một cơn sóng triều ấm tràn lên hốc mắt, làm cho đôi mắt một đêm không ngủ của nàng nóng hổi như bốc cháy. Nàng dường như đã suy nghĩ rất nhiều, lại dường như cái gì cũng không nghĩ, tất cả cảm xúc và ký ức sôi trào trong đầu.
Cuối cùng định tiêu tại, thuở niên thiếu xa xôi, nàng xinh xắn và Cửu ca, cùng Hoài Chương ca ca thảo luận ý nghĩa tượng trưng của 7 sắc màu, Thập Nhất ca ở bên cạnh càu nhàu, nói không biết màu nào đó là mang ham ý gì.
Chúng ta, ba con hồ ly của Đồng Văn quán, quả thực đã phạm vào một đại sự a. Đại sự quan hệ đến truyền thừa của Đại Yến.
Cuối cùng vẫn đúng là không rơi lệ được, nàng khe khẽ cười, chậm rãi bước xuống bậc thang… sau đó ngẩn người.
Trần Tế Nguyệt đứng tại cửa Duyệt Tinh Lâu, trên mặt đất nằm một đống tỳ nữ tôi tớ và hộ viện không chỉ bị đánh ngất mà còn bị trói lại. Hắn vỗ kiếm, sương sớm men theo sợi tóc có hơi hỗn độn nhỏ xuống.
Nàng đột nhiên, không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt với hắn.
Đồng dạng một đêm không ngủ, uy nghi của Trần Tế Nguyệt càng sâu hơn trước, đi tới cạnh nàng, bễ nghễ liếc nhìn Trần Thập Thất. “…Vốn là muốn mắng nàng một trận, nhưng mà, quên đi. Thỉnh thoảng cũng phải thông cảm cho nàng một lần… Cứ như vậy đi.” Hắn vươn tay.
Trần Thập Thất bình tĩnh nhìn hắn một lúc lâu, cũng vươn tay ra… Đặt vào tim hắn, chứ không phải trên lòng bàn tay.
Thật muốn mắng nàng a… để đông đến lạnh như thế. Nhưng vẫn cảm thấy, bàn tay khô gầy này, thật ấm áp.
Như đặt tại tận đáy lòng.
Làm cho hắn cảm thấy, cả một đêm thủ ở dưới lầu chờ đợi, là phi thường đáng giá.
Hắn nắm chặt tay Trần Thập Thất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.