Chương 27
Nghiên Nghiên Hạ Nhật
05/08/2019
Còn chưa lên máy bay, Thẩm Sở Sở không ngoài dự liệu nhận được điện thoại của Trần Tây Lệ.
"Nhớ là sau này không được nói mấy lời đó trước mặt truyền thông, cho dù cô phía sau giải thích nhiều như vậy, phía truyền thông sẽ chỉ tin những gì họ muốn nghe thôi. Nếu như Trần Tiêu và Dương Khải thật sự đã sớm ly hôn còn dễ nói, nhỡ mà hai người họ còn chưa ly hôn, ngôn luận của cô sẽ vô cùng không vui đâu. Tuy rằng cô đây là đang giúp đỡ nghệ sĩ cùng công ty, nhưng sau này trước tiên vẫn nên cân nhắc cho chính mình, không cần vội vàng nhảy ra như thế."
Trần Tiêu và Dương Khải sớm đã ly hôn chính là sự thật, Thẩm Sở Sở là vô cùng khẳng định về chuyện này, nhưng những lời này cô lại không thể giải thích cho Trần Tây Lệ được. Nếu không làm sao giải thích được nguồn tin của cô đến từ đâu. Hơn nữa, Trần Tây Lệ nói rất có đạo lý, nếu như trước đó không thực sự khẳng định, cô cũng sẽ không nói mấy lời như vậy trước truyền thông.
Thẩm Sở Sở còn chưa kịp mở miệng nói, chỉ thấy Trần Tây Lệ lại nói tiếp: "Còn nữa, tuy rằng tôi biết chuyện ký giả đánh trúng trợ lý của cô họ làm sai, nhưng lần sau không cần lại dùng thái độ như vậy. Có một số chuyện, trong giới này là không nói đạo lý đâu."
Thẩm Sở Sở nghe xong mím mím môi, nói: "Em biết rồi, Trần tổng giám, sau này sẽ không làm chuyện như vậy nữa."
Trần Tây Lệ lại dặn dò cô vài câu rồi ngắt máy.
Sau khi về đế đô, Thẩm Sở Sở liền về căn hộ hiện tại. Nhìn vào căn hộ nho nhỏ, Thẩm Sở Sở muốn mua một căn nhà ở đế đô. Chỉ là, nghĩ tới số tiền trong ngân hàng, cô cảm thấy, cô còn phải tiếp tục nỗ lực thêm một thời gian nữa.
Sau khi đăng nhập vào Weibo, nhìn thấy bên dưới Weibo của mình có nhiều thêm hơn trăm bình luận mắng cô, tâm tình bỗng trở nên rất là tệ. Cô thậm chí là đối với chính mình cảm thấy hoài nghi, cảm thấy bản thân là một tội nhân tội ác tày trời.
"Lần đầu tiên thấy được người như cô, cố ý cọ nhiệt độ đi? Cô không nói gì tôi còn không biết cô là ai!! [Mắng mỏi]"
"Muốn cọ nhiệt độ đến điên rồi! Cùng một loại mặt hàng với Phùng Tử Thanh chăng? Phá hoại gia đình người khác không được chết tử tế! [Nguyền rủa]"
"Yếu ớt mà nói một câu, chỉ có tôi cảm thấy cô ấy nói rất có lý sao?"
"Người ta cũng không nói cái gì, một số fan nhà người ta đừng có mẫn cảm như thế được không? Nhỡ đâu cuối cùng lại thật là đã sớm ly hôn rồi, vậy không phải là muốn đánh vào mặt? [Mỉm cười]"
******
Tuy rằng cũng có không ít nói giúp cô, nhưng đại đa số đều là bình luận tới mắng cô. Nặng nề thời ra một hơi, Thẩm Sở Sở đăng xuất khỏi Weibo của mình, sau đó chuyển sang đăng nhập lên một Weibo khác.
Thông tin trên Weibo này, so với Weibo kia rõ ràng không cùng một thế giới. Trong Weibo kia đều là các loại hoài nghi, mắng mỏ, mà trong Weibo này, toàn bộ đều là các loại khen ngợi nịnh nọt, khiến cho cô cảm thấy thế giới này tốt đẹp không giống nhau, bản thân cũng là một người đem đến cống hiến to lớn cho xã hội.
Tùy ý lật xem một số bình luận, mọi người đều đang cầu bói chồng tương lai, cầu bói xem lúc nào ly hôn. Nhận thức về xã hội của Thẩm Sở Sở bỗng cao hơn nhiều.
Hồng Mao giống như là có tâm linh cảm ứng với cô, cô vừa đăng nhập anh ta liền gửi qua một tin nhắn cá nhân. Thẩm Sở Sở nhìn thấy tin nhắn Hồng Mao gửi tới, bất đắc dĩ cười cười. Vào thời điểm này, cô cảm thấy hai thân phận của bản thân giống như đã trùng khớp.
{Ngu ký thứ nhất – Hồng Mao}: Thần tiên, cầu hỏi a, Trần Tiêu và Dương Khải bọn họ đã ly hôn chưa vậy?
Loại người đến tận cửa muốn truyền đi tin tức này, Thẩm Sở Sở tự nhiên sẽ không bỏ qua. Cô vốn nghĩ rằng nếu các phóng viên trong ba ngày không tra ra được thông tin này, cô sẽ phải tìm Hồng Mao tiết lộ thôi. Mà lúc này Hồng Mao chủ động gửi tin đến, vừa đúng với ý định của cô.
{Tôi là Nguyệt lão}: Ly rồi, nửa năm trước.
{Ngu ký thứ nhất – Hồng Mao}: !!! Đa tạ thần tiên! Sau này có gì cần đến tiểu đệ giúp đỡ, cứ việc đề ra, tiểu đệ nguyện dùng hết sức đi làm.
Thẩm Sở Sở ngạo kiều mà đáp: Ta là thần tiên, nơi nào cần đến giúp đỡ của phàm nhân như ngươi.
{Ngu ký thứ nhất – Hồng Mao}: Phi phi phi, thần tiên chớ trách, tôi đây là kích động nói sai rồi.
{Tôi là Nguyệt lão}: Ừm, thôi tha thứ cho ngươi lần này.
{Ngu ký thứ nhất – Hồng Mao}: Đa tạ lão thần tiên!
Thẩm Sở Sở biết, Hồng Mao làm việc hiệu quả là vô cùng cao. Lần này cũng sẽ không làm cô thất vọng đâu, tin rằng không lâu sau, chuyện liên quan đến Trần Tiêu và Dương Khải sẽ bị tiết lộ ra.
Cuối cùng nhìn lại một lần bộ dạng thống khổ khóc lóc trước ống kính, Thẩm Sở Sở yên tâm đắp mặt nạ, sau đó xinh đẹp đi ngủ một giấc.
Sáng ngày hôm sau, Thẩm Sở Sở liền đến công ty. Tuy là cô bây giờ không nổi tiếng, nhưng việc ngu ngốc cô làm hôm qua đã khiến người trong công ty cơ bản đều biết rồi. Đối mặt với ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, Thẩm Sở Sở khuôn mặt luôn giữ nét tươi cười chào đón.
Chu Tiểu Nhã gần đây đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, cả người đều là một dạng vinh quang tỏa sáng. Thấy Thẩm Sở Sở đi đến, vội vã vẫy tay với cô.
Khi Thẩm Sở Sở đi qua, đúng lúc Chu Tiểu Nhã đang nhờ người bên cạnh thế chỗ, cô ấy đi nhà vệ sinh một lát.
Sau khi kéo Thẩm Sở Sở đi một đoạn, trái phải đều không có người, Chu Tiểu Nhã có chút lo lắng mà nói: "Sở Sở, cô thật là giúp sai người rồi. Tôi nói cho cô biết, Phùng Tử Thanh căn bản là không có thanh bạch thế đâu, cô không nên nói giúp người như vậy, tôi sớm đã nhìn thấy Dương Khải đến đón cô ta rồi. Tuy rằng Dương Khải ngồi trong xe, nhưng khoảnh khắc mở cửa vẫn bị tôi nhìn thấy."
Nói xong, cô lại kéo tay Thẩm Sở Sở nói: "Loại người như Phùng Tử Thanh căn bản không xứng đáng để cô vì cô ấy giải vây. Cô mới vào ngành chưa hiểu được, có một số người trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu đó. Chỉ là, cô cũng thật đáng thương, cư dân mạng nói cô như vậy, cô lại không làm sai cái gì, bọn họ đi mắng Phùng Tử Thanh được rồi, mắng cô làm gì chứ."
Thẩm Sở Sở thấy bộ dạng lo lắng của Chu Tiểu Nhã, cười an ủi: "Cám ơn cô, Tiểu Nhã. Nhưng mà tôi không hề có ý nói giúp cho Phùng Tử Thanh. Còn nữa, cô quên tôi có một loại kỹ năng sao?"
Chu Tiểu Nhã nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Thẩm Sở Sở, nghĩ tới một điểm, hơi hơi mở to mắt, không chắc chắn nói: "Cô từ tướng mặt nhìn ra được Dương Khải và Trần Tiêu ly hôn rồi?"
Thẩm Sở Sở chỉ cười, không nói.
Chu Tiểu Nhã thở phào một hơi, yên tâm nói: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Nếu bọn họ thật sự ly hôn rồi, chuyện này sẽ chẳng có liên quan gì đến cô. Cô chẳng qua chỉ là đoán đúng mà thôi."
Lúc hai người sắp tách ra, Thẩm Sở Sở nghĩ tới lời Chu Tiểu Nhã vừa nói, hỏi lại: "Đúng rồi, cô vừa nói từng nhìn thấy Dương Khải đến đón Phùng Tử Thanh. Là lúc nào vậy?"
Chu Tiểu Nhã nhíu mày suy nghĩ một lạt, nói: "Hình như là một tháng trước... Ồ đúng rồi, nghĩ ra rồi, là mùa đông năm ngoái, hôm đó đúng lúc tuyết rơi, tôi còn nói, tuyết rơi mà Phùng Tử Thanh chỉ mặc ít thế đã ra ngoài."
Mùa đông năm ngoái... vậy chính là nói, lúc đó Dương Khải và Trần Tiêu chắc là còn chưa ly hôn, hoặc là vừa mới ly hôn xong. Theo cách nghĩ này, trong lòng Thẩm Sở Sở liền có vài suy tính.
Chờ đến lúc lên lớp, ra khỏi cửa, Thẩm Sở Sở liền nhìn thấy Phùng Tử Thanh cả mặt tiều tụy.
Phùng Tử Thanh so với lần trước gặp hoàn toàn khác nhau. Cả người giống như biến thành một người khác, không còn mặc váy liền đẹp đẽ, mà mặc một bộ đồ đơn giản thoải mái. Sắc mặt có chút tiều tụy, trang điểm cũng không được tinh tế. Tuy là ăn bận theo phong cách trẻ trung, nhưng cảm giác lại già đi đến năm tuổi.
Xem ra, cô ấy cũng bị truyền thông và dân mạng dày vò không nhẹ.
Nhìn thấy Thẩm Sở Sở, trên mặt Phùng Tử Thanh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: "Cảm ơn cô."
Nghĩ tới chuyện lúc sáng Chu Tiểu Nhã nói, Thẩm Sở Sở thực sự là không thể sinh ra lòng đồng cảm nào với Phùng Tử Thanh. Tuy vậy, cô cũng không hối hận là hôm qua đã nói trước truyền thông mấy lời đó. Ý định ban đầu của cô tuy không phải là giúp Phùng Tử Thanh, nhưng cũng vì âm kém dương sai mà nói giúp cô ta vài câu.
"Không có gì. Là do truyền thông đánh trúng trợ lý của tôi, tôi cũng là thấy gì nói đấy thôi."
Phùng Tử Thanh nhếch môi, nói: "Thấy gì nói đấy của cô đã cứu tôi đấy."
Nghe thấy câu này, Thẩm Sở Sở nói: "Tôi chỉ là tùy tiện nói thôi, rốt cuộc cô Trần và anh Dương Khải tình trạng trước đây thế nào, tôi lại không nắm được. Cô cũng không cần cảm ơn tôi."
Phùng Tử Thanh nghe vậy, nụ cười càng thêm cay đắng. Thẩm Sở Sở không biết, nhưng cô biết rõ. Dương Khải và Trần Tiêu sớm đã ly hôn rồi. Chỉ là cô lúc đó đến với Dương Khải, bọn họ vẫn còn đang trong quá trình bàn bạc thủ tục ly hôn, vì thế, cô cũng không được coi là hoàn toàn trong sạch. Nói cho cùng, theo quan điểm của pháp luật thì cô vẫn là một tiểu tam.
Nghĩ tới lời Dương Khải nói tối qua, Phùng Tử Thanh hoài nghi, bản thân có thể vĩnh viễn phải mang cái danh tiểu tam trên người. Phía bên Trần Tiêu là không có khả năng sẽ công bố tin tức đã sớm ly hôn. Nếu như công bố ra, nội dung mà cô ta nửa năm nay phát trên Weibo sẽ toàn bộ trở thành lừa dối người hâm mộ, được người lên kế hoạch, là thủ đoạn PR.
Mà Dương Khải, bởi vì khi đó lấy được quyền nuôi dưỡng đứa trẻ, nên có thể coi là đã nợ Trần Tiêu, lần này, anh ta chưa chắc đã giúp cô nói, giúp cô làm sáng tỏ sự thật. Trải qua chuyện lần này, trái tim cô cũng có phần nguội lạnh. Những bồi thường sau này có thể làm được gì, một người đàn ông nếu như không muốn vì một người phụ nữ mà sẵn sàng chịu trách nhiệm, tình cảm như vậy thì cũng không cần phải tiếp tục kiên trì.
"À, chẳng qua, vẫn là muốn cảm ơn cô." Cảm ơn cô vào lúc tất cả mọi người đều đứng tại phía đối diện với tôi lại nguyện ý vì tôi nói giúp, cảm ơn cô vào lúc cả thế giới đều mắng tôi lại như cũ nói một câu công bằng.
Thẩm Sở Sở nhìn vào bóng lưng của Phùng Tử Thanh, hơi nhíu mày. Thầm nghĩ, chuyện trong giới này, thật sự là loạn ghê.
Lúc tối lại lên lướt Weibo, Thẩm Sở Sở liền phát hiện ra hướng gió hiện tại đã thay đổi.
Trên hot search những tiêu đề "Phùng Tử Thanh xuất quỹ", "Dương Khải tra nam", "Trần Tiêu thống khổ hi sinh" toàn bộ đều biến mất, mà lại được thay thế bằng "Dương Khải Trần Tiêu đã ly dị từ lâu", "Trần Tiêu xóa nội dung Weibo", "Dương Khải Trần Tiêu lừa dối người hâm mộ".
Nhìn thấy những hot search này, Thẩm Sở Sở liền hiểu được, chuyện ly hôn của Trần Tiêu và Dương Khải xem ra đã bị phơi bày.
"Nhớ là sau này không được nói mấy lời đó trước mặt truyền thông, cho dù cô phía sau giải thích nhiều như vậy, phía truyền thông sẽ chỉ tin những gì họ muốn nghe thôi. Nếu như Trần Tiêu và Dương Khải thật sự đã sớm ly hôn còn dễ nói, nhỡ mà hai người họ còn chưa ly hôn, ngôn luận của cô sẽ vô cùng không vui đâu. Tuy rằng cô đây là đang giúp đỡ nghệ sĩ cùng công ty, nhưng sau này trước tiên vẫn nên cân nhắc cho chính mình, không cần vội vàng nhảy ra như thế."
Trần Tiêu và Dương Khải sớm đã ly hôn chính là sự thật, Thẩm Sở Sở là vô cùng khẳng định về chuyện này, nhưng những lời này cô lại không thể giải thích cho Trần Tây Lệ được. Nếu không làm sao giải thích được nguồn tin của cô đến từ đâu. Hơn nữa, Trần Tây Lệ nói rất có đạo lý, nếu như trước đó không thực sự khẳng định, cô cũng sẽ không nói mấy lời như vậy trước truyền thông.
Thẩm Sở Sở còn chưa kịp mở miệng nói, chỉ thấy Trần Tây Lệ lại nói tiếp: "Còn nữa, tuy rằng tôi biết chuyện ký giả đánh trúng trợ lý của cô họ làm sai, nhưng lần sau không cần lại dùng thái độ như vậy. Có một số chuyện, trong giới này là không nói đạo lý đâu."
Thẩm Sở Sở nghe xong mím mím môi, nói: "Em biết rồi, Trần tổng giám, sau này sẽ không làm chuyện như vậy nữa."
Trần Tây Lệ lại dặn dò cô vài câu rồi ngắt máy.
Sau khi về đế đô, Thẩm Sở Sở liền về căn hộ hiện tại. Nhìn vào căn hộ nho nhỏ, Thẩm Sở Sở muốn mua một căn nhà ở đế đô. Chỉ là, nghĩ tới số tiền trong ngân hàng, cô cảm thấy, cô còn phải tiếp tục nỗ lực thêm một thời gian nữa.
Sau khi đăng nhập vào Weibo, nhìn thấy bên dưới Weibo của mình có nhiều thêm hơn trăm bình luận mắng cô, tâm tình bỗng trở nên rất là tệ. Cô thậm chí là đối với chính mình cảm thấy hoài nghi, cảm thấy bản thân là một tội nhân tội ác tày trời.
"Lần đầu tiên thấy được người như cô, cố ý cọ nhiệt độ đi? Cô không nói gì tôi còn không biết cô là ai!! [Mắng mỏi]"
"Muốn cọ nhiệt độ đến điên rồi! Cùng một loại mặt hàng với Phùng Tử Thanh chăng? Phá hoại gia đình người khác không được chết tử tế! [Nguyền rủa]"
"Yếu ớt mà nói một câu, chỉ có tôi cảm thấy cô ấy nói rất có lý sao?"
"Người ta cũng không nói cái gì, một số fan nhà người ta đừng có mẫn cảm như thế được không? Nhỡ đâu cuối cùng lại thật là đã sớm ly hôn rồi, vậy không phải là muốn đánh vào mặt? [Mỉm cười]"
******
Tuy rằng cũng có không ít nói giúp cô, nhưng đại đa số đều là bình luận tới mắng cô. Nặng nề thời ra một hơi, Thẩm Sở Sở đăng xuất khỏi Weibo của mình, sau đó chuyển sang đăng nhập lên một Weibo khác.
Thông tin trên Weibo này, so với Weibo kia rõ ràng không cùng một thế giới. Trong Weibo kia đều là các loại hoài nghi, mắng mỏ, mà trong Weibo này, toàn bộ đều là các loại khen ngợi nịnh nọt, khiến cho cô cảm thấy thế giới này tốt đẹp không giống nhau, bản thân cũng là một người đem đến cống hiến to lớn cho xã hội.
Tùy ý lật xem một số bình luận, mọi người đều đang cầu bói chồng tương lai, cầu bói xem lúc nào ly hôn. Nhận thức về xã hội của Thẩm Sở Sở bỗng cao hơn nhiều.
Hồng Mao giống như là có tâm linh cảm ứng với cô, cô vừa đăng nhập anh ta liền gửi qua một tin nhắn cá nhân. Thẩm Sở Sở nhìn thấy tin nhắn Hồng Mao gửi tới, bất đắc dĩ cười cười. Vào thời điểm này, cô cảm thấy hai thân phận của bản thân giống như đã trùng khớp.
{Ngu ký thứ nhất – Hồng Mao}: Thần tiên, cầu hỏi a, Trần Tiêu và Dương Khải bọn họ đã ly hôn chưa vậy?
Loại người đến tận cửa muốn truyền đi tin tức này, Thẩm Sở Sở tự nhiên sẽ không bỏ qua. Cô vốn nghĩ rằng nếu các phóng viên trong ba ngày không tra ra được thông tin này, cô sẽ phải tìm Hồng Mao tiết lộ thôi. Mà lúc này Hồng Mao chủ động gửi tin đến, vừa đúng với ý định của cô.
{Tôi là Nguyệt lão}: Ly rồi, nửa năm trước.
{Ngu ký thứ nhất – Hồng Mao}: !!! Đa tạ thần tiên! Sau này có gì cần đến tiểu đệ giúp đỡ, cứ việc đề ra, tiểu đệ nguyện dùng hết sức đi làm.
Thẩm Sở Sở ngạo kiều mà đáp: Ta là thần tiên, nơi nào cần đến giúp đỡ của phàm nhân như ngươi.
{Ngu ký thứ nhất – Hồng Mao}: Phi phi phi, thần tiên chớ trách, tôi đây là kích động nói sai rồi.
{Tôi là Nguyệt lão}: Ừm, thôi tha thứ cho ngươi lần này.
{Ngu ký thứ nhất – Hồng Mao}: Đa tạ lão thần tiên!
Thẩm Sở Sở biết, Hồng Mao làm việc hiệu quả là vô cùng cao. Lần này cũng sẽ không làm cô thất vọng đâu, tin rằng không lâu sau, chuyện liên quan đến Trần Tiêu và Dương Khải sẽ bị tiết lộ ra.
Cuối cùng nhìn lại một lần bộ dạng thống khổ khóc lóc trước ống kính, Thẩm Sở Sở yên tâm đắp mặt nạ, sau đó xinh đẹp đi ngủ một giấc.
Sáng ngày hôm sau, Thẩm Sở Sở liền đến công ty. Tuy là cô bây giờ không nổi tiếng, nhưng việc ngu ngốc cô làm hôm qua đã khiến người trong công ty cơ bản đều biết rồi. Đối mặt với ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, Thẩm Sở Sở khuôn mặt luôn giữ nét tươi cười chào đón.
Chu Tiểu Nhã gần đây đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, cả người đều là một dạng vinh quang tỏa sáng. Thấy Thẩm Sở Sở đi đến, vội vã vẫy tay với cô.
Khi Thẩm Sở Sở đi qua, đúng lúc Chu Tiểu Nhã đang nhờ người bên cạnh thế chỗ, cô ấy đi nhà vệ sinh một lát.
Sau khi kéo Thẩm Sở Sở đi một đoạn, trái phải đều không có người, Chu Tiểu Nhã có chút lo lắng mà nói: "Sở Sở, cô thật là giúp sai người rồi. Tôi nói cho cô biết, Phùng Tử Thanh căn bản là không có thanh bạch thế đâu, cô không nên nói giúp người như vậy, tôi sớm đã nhìn thấy Dương Khải đến đón cô ta rồi. Tuy rằng Dương Khải ngồi trong xe, nhưng khoảnh khắc mở cửa vẫn bị tôi nhìn thấy."
Nói xong, cô lại kéo tay Thẩm Sở Sở nói: "Loại người như Phùng Tử Thanh căn bản không xứng đáng để cô vì cô ấy giải vây. Cô mới vào ngành chưa hiểu được, có một số người trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu đó. Chỉ là, cô cũng thật đáng thương, cư dân mạng nói cô như vậy, cô lại không làm sai cái gì, bọn họ đi mắng Phùng Tử Thanh được rồi, mắng cô làm gì chứ."
Thẩm Sở Sở thấy bộ dạng lo lắng của Chu Tiểu Nhã, cười an ủi: "Cám ơn cô, Tiểu Nhã. Nhưng mà tôi không hề có ý nói giúp cho Phùng Tử Thanh. Còn nữa, cô quên tôi có một loại kỹ năng sao?"
Chu Tiểu Nhã nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Thẩm Sở Sở, nghĩ tới một điểm, hơi hơi mở to mắt, không chắc chắn nói: "Cô từ tướng mặt nhìn ra được Dương Khải và Trần Tiêu ly hôn rồi?"
Thẩm Sở Sở chỉ cười, không nói.
Chu Tiểu Nhã thở phào một hơi, yên tâm nói: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Nếu bọn họ thật sự ly hôn rồi, chuyện này sẽ chẳng có liên quan gì đến cô. Cô chẳng qua chỉ là đoán đúng mà thôi."
Lúc hai người sắp tách ra, Thẩm Sở Sở nghĩ tới lời Chu Tiểu Nhã vừa nói, hỏi lại: "Đúng rồi, cô vừa nói từng nhìn thấy Dương Khải đến đón Phùng Tử Thanh. Là lúc nào vậy?"
Chu Tiểu Nhã nhíu mày suy nghĩ một lạt, nói: "Hình như là một tháng trước... Ồ đúng rồi, nghĩ ra rồi, là mùa đông năm ngoái, hôm đó đúng lúc tuyết rơi, tôi còn nói, tuyết rơi mà Phùng Tử Thanh chỉ mặc ít thế đã ra ngoài."
Mùa đông năm ngoái... vậy chính là nói, lúc đó Dương Khải và Trần Tiêu chắc là còn chưa ly hôn, hoặc là vừa mới ly hôn xong. Theo cách nghĩ này, trong lòng Thẩm Sở Sở liền có vài suy tính.
Chờ đến lúc lên lớp, ra khỏi cửa, Thẩm Sở Sở liền nhìn thấy Phùng Tử Thanh cả mặt tiều tụy.
Phùng Tử Thanh so với lần trước gặp hoàn toàn khác nhau. Cả người giống như biến thành một người khác, không còn mặc váy liền đẹp đẽ, mà mặc một bộ đồ đơn giản thoải mái. Sắc mặt có chút tiều tụy, trang điểm cũng không được tinh tế. Tuy là ăn bận theo phong cách trẻ trung, nhưng cảm giác lại già đi đến năm tuổi.
Xem ra, cô ấy cũng bị truyền thông và dân mạng dày vò không nhẹ.
Nhìn thấy Thẩm Sở Sở, trên mặt Phùng Tử Thanh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: "Cảm ơn cô."
Nghĩ tới chuyện lúc sáng Chu Tiểu Nhã nói, Thẩm Sở Sở thực sự là không thể sinh ra lòng đồng cảm nào với Phùng Tử Thanh. Tuy vậy, cô cũng không hối hận là hôm qua đã nói trước truyền thông mấy lời đó. Ý định ban đầu của cô tuy không phải là giúp Phùng Tử Thanh, nhưng cũng vì âm kém dương sai mà nói giúp cô ta vài câu.
"Không có gì. Là do truyền thông đánh trúng trợ lý của tôi, tôi cũng là thấy gì nói đấy thôi."
Phùng Tử Thanh nhếch môi, nói: "Thấy gì nói đấy của cô đã cứu tôi đấy."
Nghe thấy câu này, Thẩm Sở Sở nói: "Tôi chỉ là tùy tiện nói thôi, rốt cuộc cô Trần và anh Dương Khải tình trạng trước đây thế nào, tôi lại không nắm được. Cô cũng không cần cảm ơn tôi."
Phùng Tử Thanh nghe vậy, nụ cười càng thêm cay đắng. Thẩm Sở Sở không biết, nhưng cô biết rõ. Dương Khải và Trần Tiêu sớm đã ly hôn rồi. Chỉ là cô lúc đó đến với Dương Khải, bọn họ vẫn còn đang trong quá trình bàn bạc thủ tục ly hôn, vì thế, cô cũng không được coi là hoàn toàn trong sạch. Nói cho cùng, theo quan điểm của pháp luật thì cô vẫn là một tiểu tam.
Nghĩ tới lời Dương Khải nói tối qua, Phùng Tử Thanh hoài nghi, bản thân có thể vĩnh viễn phải mang cái danh tiểu tam trên người. Phía bên Trần Tiêu là không có khả năng sẽ công bố tin tức đã sớm ly hôn. Nếu như công bố ra, nội dung mà cô ta nửa năm nay phát trên Weibo sẽ toàn bộ trở thành lừa dối người hâm mộ, được người lên kế hoạch, là thủ đoạn PR.
Mà Dương Khải, bởi vì khi đó lấy được quyền nuôi dưỡng đứa trẻ, nên có thể coi là đã nợ Trần Tiêu, lần này, anh ta chưa chắc đã giúp cô nói, giúp cô làm sáng tỏ sự thật. Trải qua chuyện lần này, trái tim cô cũng có phần nguội lạnh. Những bồi thường sau này có thể làm được gì, một người đàn ông nếu như không muốn vì một người phụ nữ mà sẵn sàng chịu trách nhiệm, tình cảm như vậy thì cũng không cần phải tiếp tục kiên trì.
"À, chẳng qua, vẫn là muốn cảm ơn cô." Cảm ơn cô vào lúc tất cả mọi người đều đứng tại phía đối diện với tôi lại nguyện ý vì tôi nói giúp, cảm ơn cô vào lúc cả thế giới đều mắng tôi lại như cũ nói một câu công bằng.
Thẩm Sở Sở nhìn vào bóng lưng của Phùng Tử Thanh, hơi nhíu mày. Thầm nghĩ, chuyện trong giới này, thật sự là loạn ghê.
Lúc tối lại lên lướt Weibo, Thẩm Sở Sở liền phát hiện ra hướng gió hiện tại đã thay đổi.
Trên hot search những tiêu đề "Phùng Tử Thanh xuất quỹ", "Dương Khải tra nam", "Trần Tiêu thống khổ hi sinh" toàn bộ đều biến mất, mà lại được thay thế bằng "Dương Khải Trần Tiêu đã ly dị từ lâu", "Trần Tiêu xóa nội dung Weibo", "Dương Khải Trần Tiêu lừa dối người hâm mộ".
Nhìn thấy những hot search này, Thẩm Sở Sở liền hiểu được, chuyện ly hôn của Trần Tiêu và Dương Khải xem ra đã bị phơi bày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.