Chương 37
Nghiên Nghiên Hạ Nhật
05/08/2019
Đi đến
quán cà phê mà Trình Tuân nói, Thẩm Sở Sở hít vào một hơi thật sâu. Lúc
sắp đi tới vị trí của Trình Tuân, Thẩm Sở Sở phát hiện ngồi đối diện anh ta có một người phụ nữ.
Thẩm Sở Sở hơi ngạc nhiên một chút, cô vốn tưởng là Trình Tuân sẽ một mình hẹn cô tới. Thế nhưng lại là hai người sao? Cô không nhìn thấy được ngoại hình của người phụ nữ, cũng không biết người ngồi đối diện rốt cuộc là ai. Chỉ là nhìn thấy Trình Tuân có vẻ như không được kiên nhẫn.
Chuyện này có chút ý vị sâu xa nha.
Thành Tuân đã bị người phụ nữ đối diện làm phiền đến mức sắp phát hỏa rồi, lúc này, anh cuối cùng cũng nhìn thấy Thẩm Sở Sở. Bỗng nhiên có cảm giác bản thân được cứu rồi.
"Sở Sở, cô đến rồi." Nói xong câu này với Thẩm Sở Sở, Trình Tuân lại nhìn sang người phụ nữ đối diện và nói, "Xin lỗi cô, bạn gái của tôi đã đến rồi, phiền cô nhường chỗ."
Không suy nghĩ gì cả, người phụ nữ kia có chút mất hết hứng thú mà trên dưới nhìn Thẩm Sở Sở, sau đó hỏi: "Cô là bạn gái anh ta sao?"
Thẩm Sở Sở nhìn Trình Tuân, lại nhìn qua người phụ nữ xa lạ kia một lần. Cô bỗng cảm thấy mình hình như có chút không nắm được tình huống hiện tại ra sao. Vừa định nói không phải, Thành Tuân lại nói một tiếng: "Phải."
Nghe một tiếng phải này, cô gái xa lạ trên mặt có chút thất vọng. Thẩm Sở Sở cũng hơi cau mày, lúc đi ngang qua cô gái lạ, Thẩm Sở Sở nói: "Không phải, tôi không phải là bạn gái anh ta."
Cô gái lạ kia có chút thú vị mà quay đầu nhìn Thẩm Sở Sở, nói: "Ồ? Thật không?"
Thẩm Sở Sở cười nói: "Đúng, không phải. Chúng tôi là bạn học đại học, đã lâu rồi không gặp, có chuyện nên hẹn đến đây gặp mặt. Huống hồ, người đàn ông này đã có bạn gái rồi."
Trình Tuân nghe thấy lời của Thẩm Sở Sở, biểu tình trên mặt không được dễ nhìn cho lắm.
Cô gái lạ lại thấy hứng thú mà nhìn chăm chú vào Thẩm Sở Sở, sau khi cười một tiếng, nói: "Ừm, chúc các người dùng bữa vui vẻ. Đúng rồi, anh này, số điện thoại của tôi đã nói cho anh rồi, nhớ gọi điện cho tôi đấy."
Nói xong, cô ấy đặt mông ngồi lên một chiếc bàn cách đó không xa. Khi cô ấy ngồi xuống có nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Sở Sở, còn hướng cô cười cười vẫy tay.
Thẩm Sở Sở có chút bối rối mà cười, sau đó quay đầu lại, nhìn Trình Tuân lông mày sắp có thể kẹp chết một con ruồi.
Nghĩ tới cô gái vừa mới ở dưới gầm bàn lấy mũi chân cọ cọ bắp chân Trình Tuân, Thẩm Sở Sở hỏi: "Là người anh quen sao?"
Trình Tuân cả mặt ghét bỏ mà nói: "Tôi làm sao có thể quen loại nữ nhân như cô ta, chẳng qua chỉ là nhận nhầm người thân."
Thẩm Sở Sở nghĩ tới tình cảnh lúc nãy, lại cảm thấy cô gái vừa rồi chưa chắc là nhận nhầm người đâu, nói không chừng là cố ý đấy.
Tuy nhiên, không cần biết có phải là cố ý hay không, Thẩm Sở Sở đối với chuyện của người khác luôn không có lòng hiếu kỳ. Phải nói là trước buổi tụ tập bạn học, cô còn có chút ảo tưởng với Trình Tuân, nhưng bây giờ những ảo tưởng đó đã biến mất gần như không còn. Dù sao, Trình Tuân hiện nay đã có bạn gái, hơn nữa bọn họ cũng sẽ kết hôn trong vài năm tới.
Cô vốn là không muốn đến.
Trước đây, lúc quay phim ở Hoành Điếm, Trình Tuân đã từng gọi đến mấy lần. Cô vẫn luôn từ chối, chỉ là dù sao ngày trước cũng là bạn học bốn năm đại học. Trước một yêu cầu bình thường như vậy, Thẩm Sở Sở vẫn là đồng ý đến.
Nghĩ đến đây, Thẩm Sở Sở quay đầu lại nói trực tiếp về chuyện này: "Phải rồi, anh lần này tìm tôi có việc gì sao?"
Trình Tuân thấy Thẩm Sở Sở không còn nhắc tới chuyện vừa xong, cũng không muốn lại nói đến sự tình cờ ngoài ý muốn đó nữa. Nghĩ tới mục đích đến đây hôm nay, anh ta ngừng lại vài giây, nói: "Lần này muốn nói xin lỗi với cô, chuyện lần trước là tôi quá phận."
Thẩm Sở Sở không nghĩ tới, Trình Tuân hôm nay đến để xin lỗi, hơi ngoài ý muốn mà nhìn anh ta. Nghĩ tới chuyện mà Trình Tuân đã làm, đã nói hôm đó, Thẩm Sở Sở cũng không muốn so đo cùng anh ta nữa, nói: "Không sao, anh không cần phải xin lỗi."
Bởi vì quan điểm của mọi người là bất đồng. Không cần thiết vì loại chuyện như vậy mà xin lỗi. Sau khi tốt nghiệp, công việc khác nhau cũng đã sớm tạo nên tính cách và suy nghĩ của mỗi người khác nhau. Cô không cần thiết phải đi thay đổi quan điểm của người khác. Chỉ là, những người nói mà không suy nghĩ như vậy cô sẽ không thường xuyên tiếp cận là được.
Thẩm Sở Sở nói cái gì Trình Tuân đều không nghe được rõ, nghĩ tới lời định nói tiếp theo, tay Trình Tuân hơi ướt mồ hôi, trong lòng cũng căng thẳng không chịu được.
Giữa hai người cứ thế im lặng vài phút, sau đó Trình Tuân lấy hết can đảm nói: "Đúng rồi, tôi muốn nói cho cô, thực ra năm đó tôi có kẹp một tờ giấy nhớ trong cuốn sách Quản lý rủi ro tài chính, cô có muốn biết trên đó viết gì không?"
Thẩm Sở Sở nhìn vào biểu tình nghiêm túc của Trình Tuân, trong lòng có chút căng thẳng mơ hồ. Cô cứ cảm thấy hình như có chuyện gì mà cô đã bỏ lỡ...
"Trên đó viết cái gì vậy?"
Trình Tuân nuốt nước bọt, giả vờ bình tĩnh nói: "Viết..."
Còn không kịp chờ Trình Tuân nói ra, Thẩm Sở Sở liền cảm thấy được bên cạnh mình có người đang đứng, hơn nữa ánh mắt của người đó đang nhìn vào cô. Cô vô thức quay đầu nhìn một cái, trong giây lát, mắt hơi mở to hơn một chút, trên mặt cũng mang theo nụ cười: "Hàn tổng, thật khéo."
Hàn Hành Ngạn gật đầu, nói: "Chào cô Thẩm."
Trình Tuân bị người gián đoạn lời nói, có chút không vui mà nhìn vào cái người bất ngờ xuất hiện ở đây. Vừa nhìn sang, lại càng thêm khó chịu. Anh nhớ là lần trước chính là người này gián đoạn cuộc nói chuyện của anh và Thẩm Sở Sở. Anh hơi nheo mắt, sau khi nhìn chăm chú Hàn Hành Ngạn một giây, lại nhìn qua Thẩm Sở Sở đang cười tươi như hoa ở đối diện.
Đột nhiên cảm thấy có chút châm chọc.
Hàn Hành Ngạn cũng nhận ra Trình Tuân, chẳng qua, trên mặt anh không có thêm bất kỳ biểu tình dư thừa nào. Liếc nhìn Trình Tuân một cái, hơi gật đầu với anh ta, sau đó chào Thẩm Sở Sở rồi rời khỏi đây.
Thấy Hàn Hành Ngạn đã đi, Thẩm Sở Sở quay đầu nhìn Trình Tuân đang cả mặt không vui mà nói: "Phải rồi, anh vừa rồi đang nói là viết gì?"
Trình Tuân không trả lời vấn đề này của Thẩm Sở Sở mà lại hỏi: "Cô và chủ tịch Tập đoàn Hàn thị có qua hệ gì?"
Thẩm Sở Sở nghe thấy giọng điệu bất thiện của Trình Tuân, sắc mặt cũng có chút lạnh, nói: "Chẳng có quan hệ gì, có duyên gặp vài lần thôi."
"Thật không? Chỉ gặp vài lần anh ta sẽ chủ động đến chào cô sao?"
Thẩm Sở Sở lạnh giọng đáp: "Trình Tuân, anh đây là có ý gì? Tôi nghĩ, Hàn tổng sở dĩ sẽ đến chào, cũng là nhờ anh đó. Chính là lần gặp mặt trước anh thế nhưng đối với tôi không tốt đó, Hàn tổng chắc là lo anh lại bắt nạt tôi lần nữa đi."
Trình Tuân bị lời của Thẩm Sở Sở khiến cho im lặng, không nói thêm gì nữa. Trong chốc lát, cả hai người đều trầm lặng. Thẩm Sở Sở khuấy cà phê trong cốc, cúi đầu uống mấy ngụm, sau đó ngẩng đầu lên.
Vừa rồi cô không chú ý đến, còn lúc này đúng lúc nhìn thấy bóng dáng Hàn Hành Ngạn. mà ngồi đối diện anh ta chính là cô gái vừa nãy có ý đồ "quyến rũ" Trình Tuân.
Trình Tuân cũng cùng lúc nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Sở Sở, quay đầu nhìn một cái. Lúc nhìn thấy người mà Thẩm Sở Sở đang dõi theo, trong lòng có chút lạnh lẽo. Quay đầu nhìn vào Thẩm Sở Sở đang có chút đăm chiêu, cũng có chút không vui, nhắc nhở: "Thẩm Sở Sở, loại người như Hàn tổng không cùng một thế giới với chúng ta."
Thẩm Sở Sở quay đầu nghiêm túc nhìn vào Trình Tuân, nói: "Trình Tuân, anh rốt cuộc có ý gì? Nói tới không cùng một thế giới, tôi cảm thấy hai chúng ta cũng không giống như là người của cùng một thế giới."
Trình Tuân nghe lời này sắc mặt đột nhiên thay đổi, giọng điệu cũng có chút cộc lốc nói: "Chúng ta sao lại không phải là người trong cùng một thế giới chứ? Chúng ta vào cùng một đại học, học cùng một chuyên ngành. Tôi chỉ là muốn nhắc nhở cô, không nên làm như những nữ minh tinh vọng tưởng được vào hào môn, vì để đạt được mục đích không từ thủ đoạn. Cô cũng không nhìn xem, rốt cuộc có bao nhiêu người có thể thành công bước chân vào hào môn thế gia."
Thẩm Sở Sở nhìn sang Trình Tuân miệng đang không ngừng đóng mở, mặt vẫn là khuôn mặt đó, soái khí bức người. Chỉ là, người lại không còn là người trước đây nữa rồi. Cũng giống như Trình Tuân cảm thấy cô đã thay đổi, cô cũng cảm thấy Trình Tuân thay đổi rồi. Trên thực tế, cô trước giờ luôn biết rõ trong giới này là không được sạch sẽ. Hiện giờ đã gia nhập vào bên trong, càng là có thể nhận thấy được điểm này. Chỉ là, cho dù giới này có không sạch sẽ đi nữa, cũng sẽ có người giữ được giấc mơ của chính mình, kiên trì giới hạn của bản thân. Người như vậy, trong giới cũng vẫn tồn tại.
Thẩm Sở Sở cũng muốn làm người như vậy.
Cô cũng từng thấy trên mạng có không ít đánh giá, rất nhiều người cũng từng mắng cô với ác ý tương tự, cô cũng từng lặng lẽ buồn lúc đêm khuya. Chỉ là cô biết rõ, những thứ đó đều đến từ sự không thân thiện của người lạ, càng nhiều lại đến từ sự xem thường đối với giới giải trí. Dần dần cô cũng có thể tâm bình khí hòa mà tiếp thụ những bình luận không có thiện ý đó.
Tuy nhiên, khi mà cùng một loại lời nói, cùng một loại suy đoán đến từ người mà mình quen thuộc, tâm tình của Thẩm Sở Sở liền không giống rồi. Đặc biệt là Trình Tuân trong tim cô có một loại ý nghĩa khác.
"Cho dù tôi muốn gia nhập hào môn thì sao nào? Anh dựa vào cái gì mà quản tôi? Trình Tuân, tôi nhớ là anh hình như đã có bạn gái rồi phải không, sao nào, anh giờ còn muốn quản đến bạn học nữ nữa?"
Trình Tuân nghe thấy lời của Thẩm Sở Sở, nhìn sắc mặt cô, trong lòng nghẹn lại. Hôm nay, anh rõ ràng là muốn đến xin lỗi làm hòa, không hiểu vì sao lại biến thành như thế này.
"Cô đứng hiểu lầm, bạn gái kia của tôi..."
Thẩm Sở Sở ngắt lời Trình Tuân, nói: "Quên đi, tôi cũng không tò mò đến thế, anh và bạn gái thế nào tôi không quan tâm. Hôm nay đến đây thôi, lời xin lỗi của anh tôi đã nhận rồi, tạm biệt."
"Thẩm Sở Sở, tôi..." Trình Tuân đứng dậy muốn giải thích gì đó, cuối cùng lại vẫn không nói ra.
Thẩm Sở Sở mang theo tâm tình buồn bực đứng dậy chuẩn bị rời khỏi quán cà phê. Lúc đi qua bàn Hàn Hành Ngạn ngồi, cô vô thức đánh mắt xuống chân bàn. Nhìn thấy tình cảnh dưới chân bàn, hơi hơi cau mày. Chẳng qua lúc này cô cũng không nói nhiều gì mà bước nhanh rời khỏi.
Do vậy, cô tất nhiên không nhìn thấy người đàn ông bị gót giày cao gót chạm một cái vào ống quần cũng ngay lập tức đứng dậy.
Sau khi đi khỏi quán cà phê, bị gió bên ngoài thổi một cái, đầu óc Thẩm Sở Sở cũng có chút bình tĩnh lại, cô đứng ở bên đường bắt đầu chờ taxi.
Thẩm Sở Sở hơi ngạc nhiên một chút, cô vốn tưởng là Trình Tuân sẽ một mình hẹn cô tới. Thế nhưng lại là hai người sao? Cô không nhìn thấy được ngoại hình của người phụ nữ, cũng không biết người ngồi đối diện rốt cuộc là ai. Chỉ là nhìn thấy Trình Tuân có vẻ như không được kiên nhẫn.
Chuyện này có chút ý vị sâu xa nha.
Thành Tuân đã bị người phụ nữ đối diện làm phiền đến mức sắp phát hỏa rồi, lúc này, anh cuối cùng cũng nhìn thấy Thẩm Sở Sở. Bỗng nhiên có cảm giác bản thân được cứu rồi.
"Sở Sở, cô đến rồi." Nói xong câu này với Thẩm Sở Sở, Trình Tuân lại nhìn sang người phụ nữ đối diện và nói, "Xin lỗi cô, bạn gái của tôi đã đến rồi, phiền cô nhường chỗ."
Không suy nghĩ gì cả, người phụ nữ kia có chút mất hết hứng thú mà trên dưới nhìn Thẩm Sở Sở, sau đó hỏi: "Cô là bạn gái anh ta sao?"
Thẩm Sở Sở nhìn Trình Tuân, lại nhìn qua người phụ nữ xa lạ kia một lần. Cô bỗng cảm thấy mình hình như có chút không nắm được tình huống hiện tại ra sao. Vừa định nói không phải, Thành Tuân lại nói một tiếng: "Phải."
Nghe một tiếng phải này, cô gái xa lạ trên mặt có chút thất vọng. Thẩm Sở Sở cũng hơi cau mày, lúc đi ngang qua cô gái lạ, Thẩm Sở Sở nói: "Không phải, tôi không phải là bạn gái anh ta."
Cô gái lạ kia có chút thú vị mà quay đầu nhìn Thẩm Sở Sở, nói: "Ồ? Thật không?"
Thẩm Sở Sở cười nói: "Đúng, không phải. Chúng tôi là bạn học đại học, đã lâu rồi không gặp, có chuyện nên hẹn đến đây gặp mặt. Huống hồ, người đàn ông này đã có bạn gái rồi."
Trình Tuân nghe thấy lời của Thẩm Sở Sở, biểu tình trên mặt không được dễ nhìn cho lắm.
Cô gái lạ lại thấy hứng thú mà nhìn chăm chú vào Thẩm Sở Sở, sau khi cười một tiếng, nói: "Ừm, chúc các người dùng bữa vui vẻ. Đúng rồi, anh này, số điện thoại của tôi đã nói cho anh rồi, nhớ gọi điện cho tôi đấy."
Nói xong, cô ấy đặt mông ngồi lên một chiếc bàn cách đó không xa. Khi cô ấy ngồi xuống có nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Sở Sở, còn hướng cô cười cười vẫy tay.
Thẩm Sở Sở có chút bối rối mà cười, sau đó quay đầu lại, nhìn Trình Tuân lông mày sắp có thể kẹp chết một con ruồi.
Nghĩ tới cô gái vừa mới ở dưới gầm bàn lấy mũi chân cọ cọ bắp chân Trình Tuân, Thẩm Sở Sở hỏi: "Là người anh quen sao?"
Trình Tuân cả mặt ghét bỏ mà nói: "Tôi làm sao có thể quen loại nữ nhân như cô ta, chẳng qua chỉ là nhận nhầm người thân."
Thẩm Sở Sở nghĩ tới tình cảnh lúc nãy, lại cảm thấy cô gái vừa rồi chưa chắc là nhận nhầm người đâu, nói không chừng là cố ý đấy.
Tuy nhiên, không cần biết có phải là cố ý hay không, Thẩm Sở Sở đối với chuyện của người khác luôn không có lòng hiếu kỳ. Phải nói là trước buổi tụ tập bạn học, cô còn có chút ảo tưởng với Trình Tuân, nhưng bây giờ những ảo tưởng đó đã biến mất gần như không còn. Dù sao, Trình Tuân hiện nay đã có bạn gái, hơn nữa bọn họ cũng sẽ kết hôn trong vài năm tới.
Cô vốn là không muốn đến.
Trước đây, lúc quay phim ở Hoành Điếm, Trình Tuân đã từng gọi đến mấy lần. Cô vẫn luôn từ chối, chỉ là dù sao ngày trước cũng là bạn học bốn năm đại học. Trước một yêu cầu bình thường như vậy, Thẩm Sở Sở vẫn là đồng ý đến.
Nghĩ đến đây, Thẩm Sở Sở quay đầu lại nói trực tiếp về chuyện này: "Phải rồi, anh lần này tìm tôi có việc gì sao?"
Trình Tuân thấy Thẩm Sở Sở không còn nhắc tới chuyện vừa xong, cũng không muốn lại nói đến sự tình cờ ngoài ý muốn đó nữa. Nghĩ tới mục đích đến đây hôm nay, anh ta ngừng lại vài giây, nói: "Lần này muốn nói xin lỗi với cô, chuyện lần trước là tôi quá phận."
Thẩm Sở Sở không nghĩ tới, Trình Tuân hôm nay đến để xin lỗi, hơi ngoài ý muốn mà nhìn anh ta. Nghĩ tới chuyện mà Trình Tuân đã làm, đã nói hôm đó, Thẩm Sở Sở cũng không muốn so đo cùng anh ta nữa, nói: "Không sao, anh không cần phải xin lỗi."
Bởi vì quan điểm của mọi người là bất đồng. Không cần thiết vì loại chuyện như vậy mà xin lỗi. Sau khi tốt nghiệp, công việc khác nhau cũng đã sớm tạo nên tính cách và suy nghĩ của mỗi người khác nhau. Cô không cần thiết phải đi thay đổi quan điểm của người khác. Chỉ là, những người nói mà không suy nghĩ như vậy cô sẽ không thường xuyên tiếp cận là được.
Thẩm Sở Sở nói cái gì Trình Tuân đều không nghe được rõ, nghĩ tới lời định nói tiếp theo, tay Trình Tuân hơi ướt mồ hôi, trong lòng cũng căng thẳng không chịu được.
Giữa hai người cứ thế im lặng vài phút, sau đó Trình Tuân lấy hết can đảm nói: "Đúng rồi, tôi muốn nói cho cô, thực ra năm đó tôi có kẹp một tờ giấy nhớ trong cuốn sách Quản lý rủi ro tài chính, cô có muốn biết trên đó viết gì không?"
Thẩm Sở Sở nhìn vào biểu tình nghiêm túc của Trình Tuân, trong lòng có chút căng thẳng mơ hồ. Cô cứ cảm thấy hình như có chuyện gì mà cô đã bỏ lỡ...
"Trên đó viết cái gì vậy?"
Trình Tuân nuốt nước bọt, giả vờ bình tĩnh nói: "Viết..."
Còn không kịp chờ Trình Tuân nói ra, Thẩm Sở Sở liền cảm thấy được bên cạnh mình có người đang đứng, hơn nữa ánh mắt của người đó đang nhìn vào cô. Cô vô thức quay đầu nhìn một cái, trong giây lát, mắt hơi mở to hơn một chút, trên mặt cũng mang theo nụ cười: "Hàn tổng, thật khéo."
Hàn Hành Ngạn gật đầu, nói: "Chào cô Thẩm."
Trình Tuân bị người gián đoạn lời nói, có chút không vui mà nhìn vào cái người bất ngờ xuất hiện ở đây. Vừa nhìn sang, lại càng thêm khó chịu. Anh nhớ là lần trước chính là người này gián đoạn cuộc nói chuyện của anh và Thẩm Sở Sở. Anh hơi nheo mắt, sau khi nhìn chăm chú Hàn Hành Ngạn một giây, lại nhìn qua Thẩm Sở Sở đang cười tươi như hoa ở đối diện.
Đột nhiên cảm thấy có chút châm chọc.
Hàn Hành Ngạn cũng nhận ra Trình Tuân, chẳng qua, trên mặt anh không có thêm bất kỳ biểu tình dư thừa nào. Liếc nhìn Trình Tuân một cái, hơi gật đầu với anh ta, sau đó chào Thẩm Sở Sở rồi rời khỏi đây.
Thấy Hàn Hành Ngạn đã đi, Thẩm Sở Sở quay đầu nhìn Trình Tuân đang cả mặt không vui mà nói: "Phải rồi, anh vừa rồi đang nói là viết gì?"
Trình Tuân không trả lời vấn đề này của Thẩm Sở Sở mà lại hỏi: "Cô và chủ tịch Tập đoàn Hàn thị có qua hệ gì?"
Thẩm Sở Sở nghe thấy giọng điệu bất thiện của Trình Tuân, sắc mặt cũng có chút lạnh, nói: "Chẳng có quan hệ gì, có duyên gặp vài lần thôi."
"Thật không? Chỉ gặp vài lần anh ta sẽ chủ động đến chào cô sao?"
Thẩm Sở Sở lạnh giọng đáp: "Trình Tuân, anh đây là có ý gì? Tôi nghĩ, Hàn tổng sở dĩ sẽ đến chào, cũng là nhờ anh đó. Chính là lần gặp mặt trước anh thế nhưng đối với tôi không tốt đó, Hàn tổng chắc là lo anh lại bắt nạt tôi lần nữa đi."
Trình Tuân bị lời của Thẩm Sở Sở khiến cho im lặng, không nói thêm gì nữa. Trong chốc lát, cả hai người đều trầm lặng. Thẩm Sở Sở khuấy cà phê trong cốc, cúi đầu uống mấy ngụm, sau đó ngẩng đầu lên.
Vừa rồi cô không chú ý đến, còn lúc này đúng lúc nhìn thấy bóng dáng Hàn Hành Ngạn. mà ngồi đối diện anh ta chính là cô gái vừa nãy có ý đồ "quyến rũ" Trình Tuân.
Trình Tuân cũng cùng lúc nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Sở Sở, quay đầu nhìn một cái. Lúc nhìn thấy người mà Thẩm Sở Sở đang dõi theo, trong lòng có chút lạnh lẽo. Quay đầu nhìn vào Thẩm Sở Sở đang có chút đăm chiêu, cũng có chút không vui, nhắc nhở: "Thẩm Sở Sở, loại người như Hàn tổng không cùng một thế giới với chúng ta."
Thẩm Sở Sở quay đầu nghiêm túc nhìn vào Trình Tuân, nói: "Trình Tuân, anh rốt cuộc có ý gì? Nói tới không cùng một thế giới, tôi cảm thấy hai chúng ta cũng không giống như là người của cùng một thế giới."
Trình Tuân nghe lời này sắc mặt đột nhiên thay đổi, giọng điệu cũng có chút cộc lốc nói: "Chúng ta sao lại không phải là người trong cùng một thế giới chứ? Chúng ta vào cùng một đại học, học cùng một chuyên ngành. Tôi chỉ là muốn nhắc nhở cô, không nên làm như những nữ minh tinh vọng tưởng được vào hào môn, vì để đạt được mục đích không từ thủ đoạn. Cô cũng không nhìn xem, rốt cuộc có bao nhiêu người có thể thành công bước chân vào hào môn thế gia."
Thẩm Sở Sở nhìn sang Trình Tuân miệng đang không ngừng đóng mở, mặt vẫn là khuôn mặt đó, soái khí bức người. Chỉ là, người lại không còn là người trước đây nữa rồi. Cũng giống như Trình Tuân cảm thấy cô đã thay đổi, cô cũng cảm thấy Trình Tuân thay đổi rồi. Trên thực tế, cô trước giờ luôn biết rõ trong giới này là không được sạch sẽ. Hiện giờ đã gia nhập vào bên trong, càng là có thể nhận thấy được điểm này. Chỉ là, cho dù giới này có không sạch sẽ đi nữa, cũng sẽ có người giữ được giấc mơ của chính mình, kiên trì giới hạn của bản thân. Người như vậy, trong giới cũng vẫn tồn tại.
Thẩm Sở Sở cũng muốn làm người như vậy.
Cô cũng từng thấy trên mạng có không ít đánh giá, rất nhiều người cũng từng mắng cô với ác ý tương tự, cô cũng từng lặng lẽ buồn lúc đêm khuya. Chỉ là cô biết rõ, những thứ đó đều đến từ sự không thân thiện của người lạ, càng nhiều lại đến từ sự xem thường đối với giới giải trí. Dần dần cô cũng có thể tâm bình khí hòa mà tiếp thụ những bình luận không có thiện ý đó.
Tuy nhiên, khi mà cùng một loại lời nói, cùng một loại suy đoán đến từ người mà mình quen thuộc, tâm tình của Thẩm Sở Sở liền không giống rồi. Đặc biệt là Trình Tuân trong tim cô có một loại ý nghĩa khác.
"Cho dù tôi muốn gia nhập hào môn thì sao nào? Anh dựa vào cái gì mà quản tôi? Trình Tuân, tôi nhớ là anh hình như đã có bạn gái rồi phải không, sao nào, anh giờ còn muốn quản đến bạn học nữ nữa?"
Trình Tuân nghe thấy lời của Thẩm Sở Sở, nhìn sắc mặt cô, trong lòng nghẹn lại. Hôm nay, anh rõ ràng là muốn đến xin lỗi làm hòa, không hiểu vì sao lại biến thành như thế này.
"Cô đứng hiểu lầm, bạn gái kia của tôi..."
Thẩm Sở Sở ngắt lời Trình Tuân, nói: "Quên đi, tôi cũng không tò mò đến thế, anh và bạn gái thế nào tôi không quan tâm. Hôm nay đến đây thôi, lời xin lỗi của anh tôi đã nhận rồi, tạm biệt."
"Thẩm Sở Sở, tôi..." Trình Tuân đứng dậy muốn giải thích gì đó, cuối cùng lại vẫn không nói ra.
Thẩm Sở Sở mang theo tâm tình buồn bực đứng dậy chuẩn bị rời khỏi quán cà phê. Lúc đi qua bàn Hàn Hành Ngạn ngồi, cô vô thức đánh mắt xuống chân bàn. Nhìn thấy tình cảnh dưới chân bàn, hơi hơi cau mày. Chẳng qua lúc này cô cũng không nói nhiều gì mà bước nhanh rời khỏi.
Do vậy, cô tất nhiên không nhìn thấy người đàn ông bị gót giày cao gót chạm một cái vào ống quần cũng ngay lập tức đứng dậy.
Sau khi đi khỏi quán cà phê, bị gió bên ngoài thổi một cái, đầu óc Thẩm Sở Sở cũng có chút bình tĩnh lại, cô đứng ở bên đường bắt đầu chờ taxi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.