Bối Phụ Dương Quang

Chương 13

Mãn Tọa Y Quan Thắng Tuyết

15/12/2016

CHƯƠNG 13

Editor : kaori0kawa

Beta : mai_kari

Lâm Tư Đông không có đi Tam Á.

Việc nơi đó cũng không lo. Ở trong lòng y, hiện tại việc tối trọng yếu chỉ có một việc, người tối trọng yếu cũng chỉ có một người.

Y kỳ thực cũng không phải cái loại “bất ái giang sơn ái mỹ nhân”, chỉ là bây giờ sự nghiệp đều đã đi ổn định, cũng không cần giống như trước vùi đầu vào công việc, không cần đem toàn bộ thời gian, sức lực đầu tư vào công việc nữa, từ đó khó tránh khỏi trong lòng trống trải, mong muốn có thể một tay ôm mỹ nhân, một tay ôm giang sơn.

Sau khi đề nghị của y bị Giải Ý cự tuyệt thẳng thừng, Vu Hiển Cường lại nghe Lê Vân An mách nhỏ, Giải Ý đã quyết định buông tha công trình, hai người họ cũng có chút lo lắng, sốt ruột.

Giải Ý có tiền, khả dĩ không quan tâm công trình này, nhưng mà bọn họ nghèo a, nếu như có thể bang trợ Giải Ý bắt công trình này, mỗi người được một trăm vạn, có thể tự lập môn hộ, hãnh diện quá rồi.

Nam nhân mà, nếu tại trên giang hồ lăn lộn, ai không hy vọng có thể đạt được thành tựu nào đó, có công ty của chính mình, một mình một cõi?

Vu Hiển Cường suy nghĩ nửa ngày, hỏi Lê Vân An: “Hiện tại, ngươi nói làm sao bây giờ?”

Lê Vân An hỏi hắn: “Sinh nhật Lâm tổng là ngày nào?”

“20 tháng sau.” Vu Hiển Cường không hiểu gì cả. “Ngươi hỏi cái này để làm gì?”

Lê Vân An không trả lời, chỉ là kế tục hỏi: “Vậy sinh nhật âm lịch thì sao?”

“Cái này…chờ ta một chút.” Vu Hiển Cường lật qua lật lại lịch trên bàn. “Ngay ngày kia.”

“Tốt lắm.” Lê Vân An định liệu trước mà nói. “Ngươi đi tìm Lâm tổng, nói y tại sinh nhật mời thật nhiều khách, gọi cả lão bản công ty tham dự đấu thầu đều mời tới. Ngươi đừng nói thêm gì khác, y nhất định biết phải làm sao.”

“A…, được.” Vu Hiển Cường nhịn không được cười. “Ngươi thật đúng là tinh ranh a.” Thế nhưng trong lòng Vu Hiển Cường có một câu chưa nói ra, người này bán đứng cả lão bản của mình con mắt cũng không chớp nữa, thật là loại ghê tởm.

Lê Vân An mỉm cười, bình tĩnh mà nói: “Đây là chuyện có lợi cho tất cả mọi người, chúng ta dù sao cũng phải tận lực làm.”

Trong lòng Vu Hiển Cường u ám khinh khi, nhưng mặt ngoài cười nói: “Được được được, ta đi tìm Lâm tổng.”

Quả nhiên, Lâm Tư Đông vừa nghe kiến nghị liền liên thanh trầm trồ khen ngợi.

Rất nhanh, Vu Hiển Cường liền an bài bộ hành chính, đem thiệp mời viết tốt, nhất nhất phát ra.

Thiệp của Giải Ý là do đích thân Vu Hiển Cường đưa đi.

“Giải tổng, chuyện mạc tường đã làm ổn rồi, đối với tình huống của công ty Giải tổng cũng tương đối thỏa mãn, chỉ là còn muốn thảo luận một lần nữa, mới có thể quyết định.” Vu Hiển Cường lễ phép mà cười. “Lần này Lâm tổng chúng ta sinh nhật, ba mươi sáu tuổi, năm bổn mạng, Lâm tổng dự định chúc mừng một chút, cũng muốn mượn hơi các vị, mời Giải tổng quang lâm.”

“Tốt, ta nhất định đi.” Giải Ý cười mở thiệp mời, chỉ nhìn một chút, liền sảng khoái gật đầu.

Buổi tối hôm đó, Lâm Tư Đông tại Nhất Phẩm lâu mở tiệc, xanh vàng rực rỡ, đại sảnh có cả tám bàn khách nhân, náo loạn cả mấy giờ.

Không cần y nói, đại gia cũng bắt đầu kính rượu nhau. Đặc biệt mấy công ty tham dự đấu thầu, đối với 4 lão bản công ty cuối cùng nào có buông tha, lấy danh chúc mừng, ra sức chuốc say cả bốn.

Giải Ý không chỉ bị bọn họ luân phiên mời rượu, Vu Hiển Cường còn tổ chức cả một đại bang nhân viên quản lý cao tầng của tập đoàn Hoan Nhạc không ngừng hướng hắn kính rượu liên tục.



Lê Vân An giả ý muốn uống thế rượu thay, bị Vu Hiển Cường đẩy sang một bên, cười nói: “Hôm nay ai cũng không có thể đỡ giùm ai cả, sinh nhật Lâm tổng, thế nào cũng phải thể hiện a.”

Hắn như thế nói, Giải Ý tự nhiên không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là từng chén, từng chén mà uống từ rượu trắng, vang đỏ cả bia, mà Lê Vân An liền ở một bên giả ý khuyên bảo, thực tế cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn.

Giải Ý nỗ lực chống đỡ, tối hậu cũng là say đến không biết trời trăng gì cả, ý nghĩ còn có thể miễn cưỡng nhận biết vài điều, thế nhưng cơ thể lại không nghe lệnh não bộ nữa a.

Tiệc này kết thúc, hơn phân nửa mọi người đều say bét cả, được người đỡ lung lay lắc lắc mà đi ra ngoài.

Giải Ý ngay từ đầu bị Lê Vân An đỡ lấy, chút bất tri bất giác liền chuyển sang tay Vu Hiển Cường. Đợi đến bãi đỗ xe, Vu Hiển Cường không có đi tìm xe của Giải Ý mà thẳng đường bỏ trực tiếp vào xe Lâm Tư Đông.

Lâm Tư Đông tuy rằng cũng uống không ít rượu, nhưng có nhiều người giúp y uống rượu nên vẫn chưa say. Y nhìn một chút người đang say khướt bên cạnh, cười mà nổ máy, chạy như bay về biệt thự của mình.

———————

Y xuống xe, ôm Giải Ý đi ra, khẩn cấp mà vào phòng, lên lầu thẳng đến thẳng đến phòng ngủ của mình.

Giải Ý vẫn rất an tĩnh, nhìn ra được không có nháo quậy, say chỉ là ngủ, cũng không rồ, lại càng không dài dòng la hét.

Lâm Tư Đông nhìn gương mặt đỏ ửng của hắn, hắc hắc cười, thân thủ thoát y phục hắn.

Động tác y hơi mạnh, Giải Ý cảm thấy dị dạng, miễn cưỡng trợn mắt nhìn, vừa thấy là y, bản năng liền giãy dụa.

Lâm Tư Đông một tay giữ chặt hắn, một tay tiếp tục cởi y phục.

Giải Ý thanh âm yếu ớt mà quát: “Buông ra”

Lâm Tư Đông nhìn thân thể duyên dáng của hắn, nhiệt huyết đã sớm sôi trào. Y cởi thắt lưng của hắn, một bên hổn hển thở, một bên cười nói: “Bảo bối nhi, ta vốn là hải quân lục chiến xuất thân, ngươi cũng đừng ra sức giãy dụa làm gì, chừa chút khí lực đi.”

Hai cổ tay mảnh khảnh của Giải Ý đã sớm bị y vững vàng nắm chặt, đặt trên đầu, không thể động đậy. Hắn tưởng chống cự, lại bị cảm giác say làm tan rã toàn bộ khí lực. Hắn chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, đành nhắm mắt lại, cúi đầu mà nói: “Đừng chạm vào ta.”

Lâm Tư Đông hôn một chút lên mặt hắn, nhẹ giọng cười nói: “Chúng ta hiện tại như củi khô lửa bốc, đã cháy rồi sao có thể diệt được.”

Tuy rằng men say thật sâu đã làm cảm giác hắn trở nên mơ hồ, nhưng Giải Ý vẫn đang có thể cảm nhận được thân thể mát lạnh, cảm nhận được sức nặng y đè lên người, một tay chầm chậm lướt từng ngón từng ngón trên người mình. Hắn chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, không khỏi hơi run.

Lâm Tư Đông ôn nhu mà cúi đầu hôn hắn. Hắn cố sức mà quay đầu, tránh đi môi y.

Lâm Tư Đông chỉ cười, dùng một tay cấp tốc cởi y phục chính mình.

Giải Ý giãy dụa thân thể, muốn tránh thoát kiềm chế. Thanh âm hắn càng ngày càng yếu: “Buông.”

Lâm Tư Đông bị động tác hắn khơi mào dục vọng. Y từ từ hít một hơi thật sâu, kề bên tai hắn nói: “Bảo bối nhi, ngươi nghe lời, ta nhất định sẽ yêu thương ngươi, sẽ không cho ngươi khổ sở đâu.”

Giải Ý đình chỉ giãy dụa, thật sâu mà nhìn hắn, từng chữ từng chữ phun vào mặt Lâm Tư Đông: “Vậy ngươi nên đem ta trói lên mà cường bạo cho rồi, ta sẽ không thuận theo đâu mà mơ.”

Lâm Tư Đông đình chỉ động tác, nhìn một hồi, bỗng nhiên cười nói: “Nếu như ngươi muốn như vậy, ta thỏa mãn ngươi.”

Giải Ý mất đi khí lực, tất cả trước mắt đều trở nên không rõ. Hắn đơn giản nhắm mắt lại, không hề để ý tới để ý tới người trên thân.

Động tác Lâm Tư Đông thành thạo mà đem chỗ quần áo còn lại xé ra. Giải Ý cứ như vậy lỏa thể trước mặt hắn.

“Da thật tốt a.” Y nhẹ nhàng tán thán, vươn hai bàn tay nóng bỏng, vuốt ve tấm lưng nhẵn nhụi trơn truột của Giải Ý.

Sau đó, y lấy một lọ dầu trẻ con, toàn bộ đổ lên lưng Giải Ý. Giải Ý chỉ cảm thấy một mảnh lạnh lẽo, lại không biết y đổ thứ gì lên mình mình, không khỏi hơi run một chút.



Lâm Tư Đông đem ngực của mình áp sát vào lưng Giải Ý, dùng sức dùng sức ma sát. Dầu trẻ con có tác dụng làm trơn, khiến cho y như thường mà trượt qua trượt lại tại trên người Giải Ý.

Y khoái trá mà cười: “Ta hầu hạ ngươi, cho ngươi làm trơn, cho ngươi thả lỏng một chút.”

Giải Ý bị ép tới thiếu chút nữa không thở nổi. Hắn biết cái người kia định làm gì, nhưng lại chẳng thể chống lại, thân thể vì men say đã nhuyễn đi rồi.

Tay Lâm Tư Đông từ thắt lưng hắn sờ soạn đến mông, rất nhanh tới địa phương mà y vẫn mong muốn. Dục vọng sôi sục đã nhẫn nhịn không được nữa, nương theo lớp dầu trên người cả hai, hắn không hề trở ngại mà xâm tiến.

Cho dù có lượng lớn cồn gây tê, Giải Ý vẫn đau đến kêu thành tiếng, thân thể run nhè nhẹ.

Lâm Tư Đông thì lại vui vẻ mà gọi thành tiếng, lập tức tại trên người hắn thống khoái mà động.

Cho dù ý nghĩ có chút tê liệt, Giải Ý vẫn cảm giác được rõ ràng đau đớn, khuất nhục, trọng áp cùng trùng kích mà y đem lại. Kế tiếp tất cả tựa hồ đều rất hỗn loạn. Hình như hắn mất đi tri giác rồi lại chẳng biết qua bao lâu mà tỉnh lại.

Người trên người hắn vẫn một mực mà lật qua lật lại giày vò hắn, có thể tại khi hắn hôn mê thì dừng lại chăng, nhưng chỉ cần hắn có lại tri giác, cái con người cường hãn kia lại không ngừng giày vò hắn, hầu như không để hắn nghỉ ngơi. Giải Ý vẫn không phát ra một lời, cũng không có cách nào mở mắt ra.

Mồ hôi từ thân thể cao to cường tráng của Lâm Tư Đông không ngừng rơi xuống, như mưa mà rơi trên mặt, trên người Giải Ý. Hai người thân thể nóng bỏng, phảng phất toàn bộ không khí trong phòng đều như bị nung cả lên.

Lâm Tư Đông say sưa tại trong thân thể tuyệt vời ấy, cả đêm khoái hoạt không chịu dừng lại.

Còn Giải Ý thì nghĩ chính mình như đang rơi xuống vực sâu không đáy, trước mắt trận trận biến đen.

Rốt cục, Lâm Tư Đông cũng đạt đến cao trào, thống khoái nhễ nhại mà kết thúc sự nóng bỏng kịch liệt này.

Cuối cùng nỗ lực của y cũng đã đánh vỡ sự lạnh lùng của Giải Ý. Tại khi lượng cồn trong người tan đi con đê của Giải Ý, trùng kích liên tục không ngừng đã đem thân thể hắn đẩy lên tận đỉnh. Hắn rên rỉ, run rẩy, đem hỏa diễm ở trong lòng mà phun ra.

Lâm Tư Đông nằm ở trên người hắn, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, vô cùng thỏa mãn.

Giải Ý vẫn nhắm hai mắt, trái tim đập loạn, thở dốc.

Một lát sau, Lâm Tư Đông mới tránh qua một bên, cầm lấy đồng hồ nhìn một chút, cảm thấy rất thoả mãn. Lần làm tình này là lần đầu tiên trong bao nhiêu năm qua y cảm thấy sảng khoái nhất, vui sướng nhất, cũng chính là lần thoải mái nhất. Y cúi đầu nhìn con người sức cùng lực kiệt cạnh bên, nhịn không được hôn lên đôi môi mềm mại ấy.

Giải Ý vẫn còn đang trầm mặc, không nhúc nhích.

Lâm Tư Đông tại sự trầm mặc vĩnh cửu của hắn mà có chút lo lắng, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng hỏi: “Tiểu Ý, ngươi có khỏe không?”

Sắc mặt Giải Ý thập phần tái nhợt, nhưng vẫn duy trì trầm mặc.

Lâm Tư Đông cười khẽ một chút, dùng môi vuốt ve môi hắn, hai tay khẽ vuốt thắt lưng hắn.

Giải Ý mệt mỏi rã rời, rất nhanh liền mê man đi.

Lâm Tư Đông nhìn hắn một hồi, quyết định để hắn nghỉ ngơi, liền đứng dậy đi phòng tắm.

Ngoài cửa sổ, sấm sét vang trời, mưa xối xả mà rơi xuống.

Bão đã đổ bộ rồi.

___________________

Dầu trẻ con: what?? Dầu tắm, dầu gội đầu, dầu gió khuynh diệp như của mình à, hay là dầu gì????

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bối Phụ Dương Quang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook