Bởi Vì Không Chết Được, Mỹ Nhân Làm Tinh Liền Quậy Nát Mạt Thế
Chương 28: A
Trang Bàn Khảo Ngư
17/11/2024
Họ vừa ra khỏi cửa, Giang Sơ Ý mới thấy được hậu quả mình gây ra đêm qua.
Đống thây ma nằm la liệt bên ngoài biệt thự, có con đầu lìa khỏi xác, có con rơi từ trên cao xuống đất thành từng mảnh vụn, mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi, cảnh tượng này thật vô cùng chấn động.
Chính vì cảnh tượng chấn động này, mới khiến những người này tụ tập lại đây, cho rằng nơi này nhất định có cao thủ nào đó.
Nhưng không ngờ, cao thủ đó có lẽ đã chết rồi, hiện tại chỉ còn lại một cô tiểu thư đỏng đảnh.
Cô tiểu thư đi được hai bước thì không nhúc nhích nữa.
Văn Hi rất quan tâm đến cô, thấy cô dừng lại liền hỏi: " Em gái nhỏ, sao vậy?"
"Tôi không muốn đi bộ." Giang Sơ Ý nói, "Muốn đi thì mấy người đi đi, tôi muốn đi xe."
Chu Triều tức đến bật cười, anh ta nhìn Giang Sơ Ý với vẻ mặt méo xệch: "Đi xe? Lão tử còn muốn đi xe đây này, cô từ đâu mà kiếm cho tôi một chiếc xe?"
Giang Sơ Ý liếc nhìn anh ta bằng ánh mắt như nhìn kẻ vô dụng, rồi đi vòng qua núi thây ma đã chết.
Một chiếc xe thể thao bốn chỗ xuất hiện trước mắt, mấy người lập tức há hốc mồm.
"Chết tiệt, chết tiệt, thật sự có... xe kìa." Chu Triều nuốt nước miếng.
"Đúng vậy, thật... thật sự có xe kìa? Lại còn là xe sang nữa chứ." Khi nhìn thấy chìa khóa xe cắm trên đó, lão Tam nhất thời lộ ra vẻ tham lam, nhưng rất nhanh liền thu lại.
Đương nhiên, biệt thự đi kèm xe sang, không ai cảm thấy có gì không đúng, tất cả đều coi đó là tài sản của Giang Sơ Ý.
Đã có xe rồi, đương nhiên là lái xe thì tốt hơn.
Tuy là xe bốn chỗ, mà họ có sáu người, nhưng đã là mạt thế rồi, cũng chẳng có ai kiểm tra chở quá tải đâu.
Thế là Tô Hành lái xe, Giang Sơ Ý ngồi ghế phụ, bộ dạng ai muốn chen với cô thì chết, bốn người còn lại chen chúc ở phía sau.
Theo chỉ dẫn của lão Tam, nửa tiếng sau họ quả nhiên nhìn thấy một khu trại tạm bợ.
Đây chính là cắm trại dã ngoại thực thụ sao? Giang Sơ Ý hứng thú nhìn vài lần, rồi lại ủ rũ cúi đầu.
Cô quá đói, khiến cho sự tò mò ban đầu bị dập tắt.
Thấy có người đến gần, trong trại lập tức có vài người đàn ông đi ra.
Tô Hành và Văn Hi nhìn thấy bọn họ, toàn thân theo phản xạ trở nên cảnh giác.
Những người này không giống lão Tam với vẻ ngoài chất phác, bọn họ vừa xuất hiện đã toát ra khí thế hung hãn, người cầm đầu trên mặt thậm chí còn có một vết sẹo dài, đôi mắt xếch hung ác nhìn về phía mấy người.
Những người này đều mang súng ống đạn dược, đầy cảnh giác.
Sắc mặt Tô Hành đã có chút không ổn, nhưng đã đến cửa nhà người ta rồi, đành phải xuống xe.
"Lão Tam, các cậu đã về." Mặt Sẹo lạnh nhạt nói, ánh mắt nhìn Văn Hi đặc biệt chăm chú một chút, khiến Văn Hi lập tức cảm thấy không thoải mái, "Hình như còn mang theo không ít 'đồ tốt'."
"Vâng, đại ca." Lão Tam vẫn cười chất phác như vậy, "Mấy vị này muốn đến tổng căn cứ, chúng ta có thể cho họ mượn một chiếc xe."
"Muốn mượn xe à..." Mặt Sẹo và những người bên cạnh gã đều nở nụ cười khó hiểu, gã vừa định nói gì đó, thì nhìn thấy Giang Sơ Ý qua người mấy người kia, ánh mắt lập tức sáng rực.
Giang Sơ Ý vẫn ngồi yên trên xe, cô vốn đã lười, bây giờ đang đói bụng, càng không muốn động đậy.
Cảm nhận được ánh mắt đầy xâm lược này, cô lười biếng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Mặt Sẹo một lúc.
Rồi lại thờ ơ thu hồi ánh mắt.
Mặt Sẹo hít sâu một hơi, trên mặt nổi lên một trận đỏ ửng, đây là phản xạ có điều kiện của mãnh thú khi nhìn thấy con mồi, vừa kích động vừa hưng phấn.
“Lão Tam.”
Mặt Sẹo nhìn Lão Tam, “Làm tốt lắm.”
Lão Tam vẫn cười hề hề như mọi khi.
Lúc này mà còn không nhận ra có gì đó bất thường thì Tô Hành và Văn Hi đã uổng công lăn lộn trong quân đội bấy lâu nay.
Đống thây ma nằm la liệt bên ngoài biệt thự, có con đầu lìa khỏi xác, có con rơi từ trên cao xuống đất thành từng mảnh vụn, mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi, cảnh tượng này thật vô cùng chấn động.
Chính vì cảnh tượng chấn động này, mới khiến những người này tụ tập lại đây, cho rằng nơi này nhất định có cao thủ nào đó.
Nhưng không ngờ, cao thủ đó có lẽ đã chết rồi, hiện tại chỉ còn lại một cô tiểu thư đỏng đảnh.
Cô tiểu thư đi được hai bước thì không nhúc nhích nữa.
Văn Hi rất quan tâm đến cô, thấy cô dừng lại liền hỏi: " Em gái nhỏ, sao vậy?"
"Tôi không muốn đi bộ." Giang Sơ Ý nói, "Muốn đi thì mấy người đi đi, tôi muốn đi xe."
Chu Triều tức đến bật cười, anh ta nhìn Giang Sơ Ý với vẻ mặt méo xệch: "Đi xe? Lão tử còn muốn đi xe đây này, cô từ đâu mà kiếm cho tôi một chiếc xe?"
Giang Sơ Ý liếc nhìn anh ta bằng ánh mắt như nhìn kẻ vô dụng, rồi đi vòng qua núi thây ma đã chết.
Một chiếc xe thể thao bốn chỗ xuất hiện trước mắt, mấy người lập tức há hốc mồm.
"Chết tiệt, chết tiệt, thật sự có... xe kìa." Chu Triều nuốt nước miếng.
"Đúng vậy, thật... thật sự có xe kìa? Lại còn là xe sang nữa chứ." Khi nhìn thấy chìa khóa xe cắm trên đó, lão Tam nhất thời lộ ra vẻ tham lam, nhưng rất nhanh liền thu lại.
Đương nhiên, biệt thự đi kèm xe sang, không ai cảm thấy có gì không đúng, tất cả đều coi đó là tài sản của Giang Sơ Ý.
Đã có xe rồi, đương nhiên là lái xe thì tốt hơn.
Tuy là xe bốn chỗ, mà họ có sáu người, nhưng đã là mạt thế rồi, cũng chẳng có ai kiểm tra chở quá tải đâu.
Thế là Tô Hành lái xe, Giang Sơ Ý ngồi ghế phụ, bộ dạng ai muốn chen với cô thì chết, bốn người còn lại chen chúc ở phía sau.
Theo chỉ dẫn của lão Tam, nửa tiếng sau họ quả nhiên nhìn thấy một khu trại tạm bợ.
Đây chính là cắm trại dã ngoại thực thụ sao? Giang Sơ Ý hứng thú nhìn vài lần, rồi lại ủ rũ cúi đầu.
Cô quá đói, khiến cho sự tò mò ban đầu bị dập tắt.
Thấy có người đến gần, trong trại lập tức có vài người đàn ông đi ra.
Tô Hành và Văn Hi nhìn thấy bọn họ, toàn thân theo phản xạ trở nên cảnh giác.
Những người này không giống lão Tam với vẻ ngoài chất phác, bọn họ vừa xuất hiện đã toát ra khí thế hung hãn, người cầm đầu trên mặt thậm chí còn có một vết sẹo dài, đôi mắt xếch hung ác nhìn về phía mấy người.
Những người này đều mang súng ống đạn dược, đầy cảnh giác.
Sắc mặt Tô Hành đã có chút không ổn, nhưng đã đến cửa nhà người ta rồi, đành phải xuống xe.
"Lão Tam, các cậu đã về." Mặt Sẹo lạnh nhạt nói, ánh mắt nhìn Văn Hi đặc biệt chăm chú một chút, khiến Văn Hi lập tức cảm thấy không thoải mái, "Hình như còn mang theo không ít 'đồ tốt'."
"Vâng, đại ca." Lão Tam vẫn cười chất phác như vậy, "Mấy vị này muốn đến tổng căn cứ, chúng ta có thể cho họ mượn một chiếc xe."
"Muốn mượn xe à..." Mặt Sẹo và những người bên cạnh gã đều nở nụ cười khó hiểu, gã vừa định nói gì đó, thì nhìn thấy Giang Sơ Ý qua người mấy người kia, ánh mắt lập tức sáng rực.
Giang Sơ Ý vẫn ngồi yên trên xe, cô vốn đã lười, bây giờ đang đói bụng, càng không muốn động đậy.
Cảm nhận được ánh mắt đầy xâm lược này, cô lười biếng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Mặt Sẹo một lúc.
Rồi lại thờ ơ thu hồi ánh mắt.
Mặt Sẹo hít sâu một hơi, trên mặt nổi lên một trận đỏ ửng, đây là phản xạ có điều kiện của mãnh thú khi nhìn thấy con mồi, vừa kích động vừa hưng phấn.
“Lão Tam.”
Mặt Sẹo nhìn Lão Tam, “Làm tốt lắm.”
Lão Tam vẫn cười hề hề như mọi khi.
Lúc này mà còn không nhận ra có gì đó bất thường thì Tô Hành và Văn Hi đã uổng công lăn lộn trong quân đội bấy lâu nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.