Chương 11: Sinh Nhật
Khuyết Danh
30/05/2021
Sau một ngày nghỉ ngơi, sau khi đón Moen và Julie ở sân bay, Mộ Tuyết đến văn phòng trưởng khoa của Bệnh viện Trung ương và báo cáo cô chính thực được bổ nhiệm làm phó tư vấn ngoại khoa. Từ đây cô bắt đầu sự nghiệp bác sĩ của mình. Moen và Julie cũng bắt đầu thí nghiệm ngẫu nhiên tại bệnh viện, đôi lúc cũng sẽ xử lý một số bệnh nhân, dù áo cũng là quan hệ hợp tác điều trị.
“Tình yêu bé nhỏ của anh, chúng ta cùng đi ăn cơm trưa đi.” Moen không bao giờ tỏ ra bình thường được và Mộ Tuyết cũng đã quá quen thuộc với điều đó.
“Julie, mau đưa tên tiểu quỷ của cậu đi ra chỗ khác đi, tớ chịu không nổi nữa rồi.” Mộ Tuyết cáo trạng với Julie đang ngồi ở bên cạnh.
“Được rồi, Winnie, không cần xem bệnh ở trong giờ nghỉ trưa đâu. Moen nói đúng, chúng tôi đói bụng sắp chết đến nơi rồi.” Không có gì lạ khi Moen và Julie ở cùng nhau. Nhìn vào ngôn ngữ của hai người này, chúng ta có thể xác định rằng họ chắc chắn thuộc về nhau.
“Được rồi, tớ thực sự sợ hai người rồi. Đi nào. Tớ có việc phải làm tối nay và tớ sẽ không đi cùng hai người được.” Mộ Tuyết đặt hồ sơ bệnh án xuống, vừa đi vừa nói với bộ đôi hài hước này.
“Úi chà ~~ Đi cùng người đó sao?” Julie thay Moen nói chuyện.
“Ừm, hôm nay là sinh nhật của anh ấy, tớ định ăn mừng với anh ấy vào tối hôm nay.” Mộ Tuyết nói.
“Đừng có nghĩ đến chuyện đó, tớ sẽ không mang hai người đi đâu.” Mộ Tuyết nhìn thấy Moen chuẩn bị nói gì đó, cô liên trực tiếp cự tuyệt.
“Tình yêu bé nhỏ của anh thật là tàn nhẫn nha. Anh còn chưa nói gì mà em đã cự tuyệt anh rồi ~~” Moen ghé đầu vào vai Julie khóc kể lể hành vi “Tàn nhẫn” của Mộ Tuyết.
“Hừm, hai người hãy mau tống cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu đi. Tớ sẽ không để hai người bắt nạt anh ấy đâu.” Mộ Tuyết nhìn Moen đang kể lể, cô còn chưa có quên cách Moen đối xử với cô khi cô mới nhập học. Mỗi ngày đều buộc cô phải đi thu thập thi thể của mấy con vật ở trong phòng thí nghiệm, làm hại cô một tháng ròng rã nhìn thấy thịt là cảm thấy buồn nôn! Bây giờ suy nghĩ lại một chút thấy vẫn còn tức giận.
5 giờ chiều, sau khi sắp xếp hồ sơ bệnh án và chuẩn bị đồ vật cho ngày mai xong thì Mộ Tuyệt trực tiếp bắt xe rời bệnh viện đến Phổ Nghi.
“Tan làm chưa Liệt? Em có quấy rầy đến anh hay không?” Mộ Tuyết gọi điện thoại cho Thượng Quan Liệt.
“Không có, anh vừa làm xong.” Thượng Quan Liệt nói.
“Tối nay chúng ta cùng nhau ăn tối đi ~~ Em đã tới cửa rồi, chừng nào thì anh xuống?” Mộ Tuyết hỏi.
“Anh xuống ngay đây” Sau khi Thượng Quan Liệt cúp điện thoại, anh trực tiếp ném văn kiện công tác ở trong tay cho trợ lý Lý An.
“Tổng…. Tổng giám đốc ~” Âm thanh Lý An run rẩy sau lưng Thượng Quan Liệt.
Tan làm, Lý An trợn tròn mắt khi nghe hai từ tan việc từ trong miệng Thượng Quan Liệt phát ra. Ngay cả việc xảy ra cách đây hai năm trước, vị tổng giám đốc này cũng không cho nghỉ sớm đến như vậy. Vậy thì đống công việc còn lại thì ai sẽ tới làm…. Trong nháy mắt Lý An hóa đá.
Thượng Quan Liệt cảm thấy phấn khích, anh không thể tin được rằng Mộ Tuyết lại chủ động gọi anh đi ăn. Thật sự rất hưng phấn. Chiếc nhẫn kim cương là chiếc nhẫn nạm kim cương màu vàng mà anh chuẩn bị cho việc cầu hôn Mộ Tuyết từ năm năm trước. Mộ Tuyết, liệu rằng anh có cơ hội được đeo nó lên tay em không? Mộ Tuyết…. Đừng rời bỏ anh…. Cầu xin em….
“Em còn tưởng rằng anh chưa tan làm cơ.” Mộ Tuyết nhìn thấy Thượng Quan Liệt bước ra khỏi thang máy và chạy tới chào đón anh.
“Bàn giao cho Lý An một chút chuyện.” Thượng Quan Liệt nhìn gương mặt Mộ Tuyết trả lời.
“Ồ ~ Không sao chứ.” Mộ Tuyết ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Liệt.
“Ừm” Thượng Quan Liệt gật đầu.
“Vậy thì anh sẽ dành trọn thời gian đêm nay cùng với em đi” Mộ Tuyết nháy mắt tinh nghịch với Thượng Quan Liệt.
“Tất cả là của em” Thượng Quan Liệt đưa tay ra ôm lấy Mộ Tuyết. Tất cả đều là của em, chỉ cần em muốn thứ gì thì anh sẽ kiếm thứ đó cho em. Thượng Quan Liệt tham lam cảm nhận nhiệt độ từ cơ thể Mộ Tuyết.
“Tình yêu bé nhỏ của anh, chúng ta cùng đi ăn cơm trưa đi.” Moen không bao giờ tỏ ra bình thường được và Mộ Tuyết cũng đã quá quen thuộc với điều đó.
“Julie, mau đưa tên tiểu quỷ của cậu đi ra chỗ khác đi, tớ chịu không nổi nữa rồi.” Mộ Tuyết cáo trạng với Julie đang ngồi ở bên cạnh.
“Được rồi, Winnie, không cần xem bệnh ở trong giờ nghỉ trưa đâu. Moen nói đúng, chúng tôi đói bụng sắp chết đến nơi rồi.” Không có gì lạ khi Moen và Julie ở cùng nhau. Nhìn vào ngôn ngữ của hai người này, chúng ta có thể xác định rằng họ chắc chắn thuộc về nhau.
“Được rồi, tớ thực sự sợ hai người rồi. Đi nào. Tớ có việc phải làm tối nay và tớ sẽ không đi cùng hai người được.” Mộ Tuyết đặt hồ sơ bệnh án xuống, vừa đi vừa nói với bộ đôi hài hước này.
“Úi chà ~~ Đi cùng người đó sao?” Julie thay Moen nói chuyện.
“Ừm, hôm nay là sinh nhật của anh ấy, tớ định ăn mừng với anh ấy vào tối hôm nay.” Mộ Tuyết nói.
“Đừng có nghĩ đến chuyện đó, tớ sẽ không mang hai người đi đâu.” Mộ Tuyết nhìn thấy Moen chuẩn bị nói gì đó, cô liên trực tiếp cự tuyệt.
“Tình yêu bé nhỏ của anh thật là tàn nhẫn nha. Anh còn chưa nói gì mà em đã cự tuyệt anh rồi ~~” Moen ghé đầu vào vai Julie khóc kể lể hành vi “Tàn nhẫn” của Mộ Tuyết.
“Hừm, hai người hãy mau tống cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu đi. Tớ sẽ không để hai người bắt nạt anh ấy đâu.” Mộ Tuyết nhìn Moen đang kể lể, cô còn chưa có quên cách Moen đối xử với cô khi cô mới nhập học. Mỗi ngày đều buộc cô phải đi thu thập thi thể của mấy con vật ở trong phòng thí nghiệm, làm hại cô một tháng ròng rã nhìn thấy thịt là cảm thấy buồn nôn! Bây giờ suy nghĩ lại một chút thấy vẫn còn tức giận.
5 giờ chiều, sau khi sắp xếp hồ sơ bệnh án và chuẩn bị đồ vật cho ngày mai xong thì Mộ Tuyệt trực tiếp bắt xe rời bệnh viện đến Phổ Nghi.
“Tan làm chưa Liệt? Em có quấy rầy đến anh hay không?” Mộ Tuyết gọi điện thoại cho Thượng Quan Liệt.
“Không có, anh vừa làm xong.” Thượng Quan Liệt nói.
“Tối nay chúng ta cùng nhau ăn tối đi ~~ Em đã tới cửa rồi, chừng nào thì anh xuống?” Mộ Tuyết hỏi.
“Anh xuống ngay đây” Sau khi Thượng Quan Liệt cúp điện thoại, anh trực tiếp ném văn kiện công tác ở trong tay cho trợ lý Lý An.
“Tổng…. Tổng giám đốc ~” Âm thanh Lý An run rẩy sau lưng Thượng Quan Liệt.
Tan làm, Lý An trợn tròn mắt khi nghe hai từ tan việc từ trong miệng Thượng Quan Liệt phát ra. Ngay cả việc xảy ra cách đây hai năm trước, vị tổng giám đốc này cũng không cho nghỉ sớm đến như vậy. Vậy thì đống công việc còn lại thì ai sẽ tới làm…. Trong nháy mắt Lý An hóa đá.
Thượng Quan Liệt cảm thấy phấn khích, anh không thể tin được rằng Mộ Tuyết lại chủ động gọi anh đi ăn. Thật sự rất hưng phấn. Chiếc nhẫn kim cương là chiếc nhẫn nạm kim cương màu vàng mà anh chuẩn bị cho việc cầu hôn Mộ Tuyết từ năm năm trước. Mộ Tuyết, liệu rằng anh có cơ hội được đeo nó lên tay em không? Mộ Tuyết…. Đừng rời bỏ anh…. Cầu xin em….
“Em còn tưởng rằng anh chưa tan làm cơ.” Mộ Tuyết nhìn thấy Thượng Quan Liệt bước ra khỏi thang máy và chạy tới chào đón anh.
“Bàn giao cho Lý An một chút chuyện.” Thượng Quan Liệt nhìn gương mặt Mộ Tuyết trả lời.
“Ồ ~ Không sao chứ.” Mộ Tuyết ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Liệt.
“Ừm” Thượng Quan Liệt gật đầu.
“Vậy thì anh sẽ dành trọn thời gian đêm nay cùng với em đi” Mộ Tuyết nháy mắt tinh nghịch với Thượng Quan Liệt.
“Tất cả là của em” Thượng Quan Liệt đưa tay ra ôm lấy Mộ Tuyết. Tất cả đều là của em, chỉ cần em muốn thứ gì thì anh sẽ kiếm thứ đó cho em. Thượng Quan Liệt tham lam cảm nhận nhiệt độ từ cơ thể Mộ Tuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.