Bọn Chuột Nhắt, Dám Ám Hại Ta!
Chương 5: Đàn Sói
Nam Qua Tiểu Mễ Chúc
14/10/2024
Kỷ Hỏa khẽ nhíu mày, nhìn về phía bầu trời, nơi những đám mây đen dày đặc vừa tan biến.
- Có thể sử dụng loại thuật pháp này, vị Văn tiên sinh này cũng không đơn giản...
Kỷ Hỏa thầm nghĩ.
Hồi tưởng lại những gì đã xảy ra, Kỷ Hỏa chợt nhớ trước kia hắn có đưa Tam Thập Lục đi học thuật sĩ. Tiểu tử đó học suốt hai năm rưỡi mà chỉ biết triệu hồi một ngọn lửa nhỏ, còn không có tác dụng bằng cây châm lửa, nhưng bản lĩnh giết người lại đột nhiên tăng mạnh khiến Kỷ Hỏa thậm chí còn nghi ngờ có phải mình đã đưa nhầm chỗ rồi không.
Kỷ Hỏa gật đầu nhẹ, không để lộ bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt.
Văn tiên sinh chờ một lúc, thấy Kỷ Hỏa vẫn không có phản ứng gì liền ho khan một tiếng:
- Ta có bản lĩnh này cũng không phải tài cao gì. Trong giang hồ, chỉ có thể xếp vào hàng thứ ba.
Ngươi đánh rắm gì thế này.
Kỷ Hỏa không thể chịu đựng nổi ánh mắt khao khát của Văn tiên sinh, liền ho khan một tiếng, miễn cưỡng khen ngợi:
- Thuật pháp của tiên sinh quả thật cao minh, tại hạ bội phục!
Văn tiên sinh lúc này mới lộ ra vẻ mặt hài lòng, ngực ưỡn thẳng hơn trước.
Những đám mây đen trên bầu trời nhanh chóng trôi đi, khí thế hùng vĩ cũng theo đó tan biến. Chỉ là khu rừng vốn náo nhiệt trước đó, sau khi mây đen biến mất lại rơi vào trạng thái tĩnh lặng, thật lâu không thể khôi phục.
- Đại yêu quái này chắc hẳn có đạo hạnh ngàn năm...
Văn tiên sinh ánh mắt lóe lên một tia lo lắng, khẽ nói:
- Những năm gần đây, đám yêu quái này ngày càng hung hãn, sợ rằng loạn thế không còn xa.
Kỷ Hỏa cũng nhìn theo những đám mây đen đã biến mất, trước đó từng nghe nói yêu ma hoành hành nhân gian, nhưng số lượng yêu ma thực sự quá ít, hắn chưa từng gặp qua.
Hơn nữa, hắn luôn ở Tây Xuyên, nơi đó chưa từng nghe nói có yêu ma, không biết tại sao lại như vậy.
Nhưng nếu là yêu ma thì giết chết chúng có thể nhận được điểm không nhỉ?
Có lẽ ngày nào đó nên tìm một con yêu ma thử nghiệm xem, hơn nữa, ít nhất cũng phải giao đấu một trận mới có thể biết mình có đánh được hay không.
Kỷ Hỏa vuốt cằm, suy nghĩ.
- Các ngươi không sao chứ?
Lữ Thủy từ trong bóng tối bước ra, lòng vẫn còn sợ hãi nói:
- Cỗ yêu khí vừa rồi lớn quá! Thật là đáng sợ.
Văn tiên sinh ánh mắt hơi cụp xuống, không lên tiếng.
- Ngươi thì sao? Không có bị hù dọa chứ?
Lữ Thủy cười ha hả ngồi xuống bên cạnh Kỷ Hỏa, hỏi.
Kỷ Hỏa nhìn xung quanh, mới phát hiện ra bất kể là binh lính xung quanh hay Văn tiên sinh bên cạnh đều tương đối lớn tuổi, có lẽ hắn là người trẻ nhất ở đây.
- Không sao.
Kỷ Hỏa đáp.
- Ta nói cho ngươi biết, nơi hoang vu này, sơn tinh yêu quái rất nhiều, hơn nữa chúng còn rất thích ăn thịt người!
Lữ Thủy cười ha hả nói.
- Thật sao?
Kỷ Hỏa mặt không cảm xúc hỏi.
- Đúng vậy.
Lữ Thủy đột nhiên há miệng, một phát cắn vào đầu Kỷ Hỏa. Miệng của hắn nhanh chóng biến to, răng sắc nhọn, tai cũng nhanh chóng biến nhọn dài ra.
- Bốp!
[Ngươi đã giết chết lang yêu Ngao Ô, nhận được 219 điểm.]
Sự thật đã chứng minh, đánh giết yêu quái cũng có thể nhận được điểm, hơn nữa còn nhiều hơn giết người.
Kỷ Hỏa mặt không biểu tình thu tay lại, như không có việc gì xoa xoa.
Xác của Lữ Thủy trên mặt đất nhanh chóng biến đổi, hóa thành thi thể của một con Thanh Lang to lớn không đầu, máu văng tung tóe khắp nơi.
- Địch tập! Cảnh giác!
Những binh sĩ Phi Hùng Quân xung quanh kịp phản ứng, vội vàng dàn trận, cảnh giác nhìn vào bóng tối xung quanh, đề phòng còn có địch nhân xuất hiện.
Văn tiên sinh thì đôi mắt cuồng loạn, một cái tát đã đập vỡ đầu lang yêu? Đây là lực lượng kinh khủng cỡ nào? Thiếu niên này thực sự chỉ mới mười sáu tuổi sao?
- Nhị công tử hảo nhãn lực, chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra nó không phải người.
Văn tiên sinh cố nén sự kinh ngạc trong lòng, khen ngợi. Trước đó, hắn có ý định dùng yêu quái này thăm dò Kỷ Hỏa, coi như vừa rồi Kỷ Hỏa không ra tay thì hắn cũng có thể bảo vệ đối phương.
Chỉ là thực lực của Kỷ Hỏa vượt xa khỏi dự liệu của hắn, hiện tại tình hình kinh thành phức tạp, hắn cũng không biết Kỷ Hỏa lên kinh thành là tốt hay xấu.
Được rồi, để Đại công tử đau đầu đi. Ước chừng Đại công tử cũng không biết đệ đệ mình mạnh như thế nào.
Hắn lúc nãy thế nhưng là nhìn ra được, Nhị công tử đập chết con lang yêu này hoàn toàn không vận dụng nội lực mà chỉ dựa vào man lực!
Phần khí lực này, nếu lại học thêm loại tuyệt học "Lôi Đình Liệt Hùng Quyền" của Kỷ tướng quân thì có thể phát huy tối đa uy lực, chẳng phải sẽ là Phi Hùng tướng quân thứ hai sao?
Loại tuyệt thế danh tướng này, Chu triều còn có thể sinh ra người thứ hai, chẳng lẽ Chu triều lại sắp hưng thịnh? Thiên tượng nhìn thế nào cũng thấy Chu triều khí số sắp hết, cái này không nên a!
Trong đầu óc Văn tiên sinh toàn là những chuyện này, thậm chí còn nghi ngờ bản thân cùng vị giả thuật sĩ Lữ Thủy kia học nghệ không tinh, nhìn không ra Chu triều khí vận.
- Văn tiên sinh không hiếu kỳ sao?
Kỷ Hỏa nhếch môi, chỉ vào xác lang yêu trên mặt đất.
Văn tiên sinh hồi phục tinh thần, lắc đầu cười:
- Có gì mà tò mò, truyền thuyết nói Phi Hùng tướng quân từ nhỏ đã trời sinh thần lực, lực lớn vô cùng. Trước đây ta nghĩ đây là lời đồn thổi, không thể tin được, giờ nhìn Nhị công tử cũng dũng mãnh phi thường như vậy mới biết lời đồn không sai. Quả nhiên là hổ phụ không sinh khuyển tử!
Kỷ Hỏa không biết lão cha mình là kiểu người gì, dù sao hắn cũng biết lúc xuyên không đến, thân thể này yếu ớt cực độ, nếu không phải thời gian đó liên tiếp trúng thưởng được mấy loại thuốc bổ dưỡng thân thể thì e rằng đã sớm chết vì kiệt sức rồi.
- Văn tiên sinh, Nhị công tử! Hai người không sao chứ? Lúc nãy có một con yêu vân cực lớn bay qua!
Từ bóng tối cách đó không xa, ba người nhanh chóng đi đến, là Lữ Thủy và những binh sĩ đi tìm thức ăn lúc nãy. bọn hắn cầm trên tay mấy con gà rừng, thỏ rừng, có vẻ thu hoạch rất phong phú.
- Dừng lại!
Mấy binh sĩ canh gác giơ cao thanh kiếm, nghi ngờ nhìn Lữ Thủy.
- Tiểu Tam, ngươi chán sống đúng không, là ta đây.
Lữ Thủy cau mày, nhưng không đi tiếp.
Ánh mắt của hắn đảo qua mấy binh sĩ này, cho đến khi nhìn thấy xác lang yêu bên cạnh Kỷ Hỏa, sắc mặt mới đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
- Để bọn hắn vào đi, là người thật.
Văn tiên sinh mở miệng nói.
Thế là vẻ mặt căng thẳng của các binh sĩ mới được thả lỏng, rõ ràng là đến đón Nhị công tử, kết quả lại để yêu quái tiến gần Nhị công tử, nếu không phải Nhị công tử thần lực kinh người, nếu lúc nãy quả thực xảy ra chuyện gì thì không chỉ làm mất thể diện của Phi Hùng quân mà bọn hắn cũng không dám đối mặt với Kỷ tướng quân.
- Sao lại thế này?
Lữ Thủy tiến lại gần nhìn xác lang yêu, trầm giọng nói:
- Một con lang yêu hóa hình?
Văn tiên sinh phân tích:
- Có lẽ là lúc nãy đại yêu đi ngang qua, 'Ngự Hỏa Trận' của Phi Hùng Quân đã thu hút yêu quái này lại.
- Đây là sơn tinh yêu quái nào, ngay cả danh tiếng của Phi Hùng Quân cũng không để vào mắt.
Lữ Thủy mắng.
- Nơi này vốn đã hoang vu, có thể là đói mấy tháng nay, nhìn thấy nhiều người như vậy nên không kiềm chế được.
Lữ Thủy gật gật đầu. Loại tình huống này cũng đành phải vậy, may mắn là không có chuyện gì xảy ra. Hắn nhìn về phía Văn tiên sinh, cười nói:
- Ai ngờ tiên sinh trông nho nhã thư sinh, động thủ lại chẳng khác gì một võ tướng của Phi Hùng Quân chúng ta. Quả là một nam nhi. Nếu muốn, ta sẽ nói một tiếng cho tướng quân, để hắn đem ngươi từ Đại công tử qua đây. Phi Hùng Quân ta vẫn luôn thiếu những người mới như ngươi.
Hắn tự nhiên nhận ra con lang yêu này chết như thế nào rồi.
- Cút đi! Ngươi xem mấy năm qua ngươi còn có chút dáng vẻ mưu sĩ nào không? Nếu ta đi rồi mà biến thành dạng như ngươi, chắc chắn tổ sư gia sẽ giáng xuống mấy đạo Thiên Lôi bổ ta!
Văn tiên sinh cười mắng:
- Lang yêu này là do Nhị công tử giết.
- Nhị công tử?!
Lữ Thủy trợn tròn mắt, nhìn về phía Kỷ Hỏa, rồi giật mình:
- Quả nhiên là nhi tử của Kỷ tướng quân, quả nhiên đại lực!
Kỷ Hỏa khoát tay, sắc mặt cổ quái nói:
- Này, ta nhắc nhở các ngươi một chút, sói bình thường là động vật quần cư a.
Sắc mặt hai người đột biến.
Trong bóng tối, một tiếng gầm rú thê lương vang lên, tiếp theo là những tiếng sột soạt dày đặc.
Hàng loạt đôi mắt màu lục sáng lên trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào nhóm người, làm cho người ta không rét mà run.
- Có thể sử dụng loại thuật pháp này, vị Văn tiên sinh này cũng không đơn giản...
Kỷ Hỏa thầm nghĩ.
Hồi tưởng lại những gì đã xảy ra, Kỷ Hỏa chợt nhớ trước kia hắn có đưa Tam Thập Lục đi học thuật sĩ. Tiểu tử đó học suốt hai năm rưỡi mà chỉ biết triệu hồi một ngọn lửa nhỏ, còn không có tác dụng bằng cây châm lửa, nhưng bản lĩnh giết người lại đột nhiên tăng mạnh khiến Kỷ Hỏa thậm chí còn nghi ngờ có phải mình đã đưa nhầm chỗ rồi không.
Kỷ Hỏa gật đầu nhẹ, không để lộ bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt.
Văn tiên sinh chờ một lúc, thấy Kỷ Hỏa vẫn không có phản ứng gì liền ho khan một tiếng:
- Ta có bản lĩnh này cũng không phải tài cao gì. Trong giang hồ, chỉ có thể xếp vào hàng thứ ba.
Ngươi đánh rắm gì thế này.
Kỷ Hỏa không thể chịu đựng nổi ánh mắt khao khát của Văn tiên sinh, liền ho khan một tiếng, miễn cưỡng khen ngợi:
- Thuật pháp của tiên sinh quả thật cao minh, tại hạ bội phục!
Văn tiên sinh lúc này mới lộ ra vẻ mặt hài lòng, ngực ưỡn thẳng hơn trước.
Những đám mây đen trên bầu trời nhanh chóng trôi đi, khí thế hùng vĩ cũng theo đó tan biến. Chỉ là khu rừng vốn náo nhiệt trước đó, sau khi mây đen biến mất lại rơi vào trạng thái tĩnh lặng, thật lâu không thể khôi phục.
- Đại yêu quái này chắc hẳn có đạo hạnh ngàn năm...
Văn tiên sinh ánh mắt lóe lên một tia lo lắng, khẽ nói:
- Những năm gần đây, đám yêu quái này ngày càng hung hãn, sợ rằng loạn thế không còn xa.
Kỷ Hỏa cũng nhìn theo những đám mây đen đã biến mất, trước đó từng nghe nói yêu ma hoành hành nhân gian, nhưng số lượng yêu ma thực sự quá ít, hắn chưa từng gặp qua.
Hơn nữa, hắn luôn ở Tây Xuyên, nơi đó chưa từng nghe nói có yêu ma, không biết tại sao lại như vậy.
Nhưng nếu là yêu ma thì giết chết chúng có thể nhận được điểm không nhỉ?
Có lẽ ngày nào đó nên tìm một con yêu ma thử nghiệm xem, hơn nữa, ít nhất cũng phải giao đấu một trận mới có thể biết mình có đánh được hay không.
Kỷ Hỏa vuốt cằm, suy nghĩ.
- Các ngươi không sao chứ?
Lữ Thủy từ trong bóng tối bước ra, lòng vẫn còn sợ hãi nói:
- Cỗ yêu khí vừa rồi lớn quá! Thật là đáng sợ.
Văn tiên sinh ánh mắt hơi cụp xuống, không lên tiếng.
- Ngươi thì sao? Không có bị hù dọa chứ?
Lữ Thủy cười ha hả ngồi xuống bên cạnh Kỷ Hỏa, hỏi.
Kỷ Hỏa nhìn xung quanh, mới phát hiện ra bất kể là binh lính xung quanh hay Văn tiên sinh bên cạnh đều tương đối lớn tuổi, có lẽ hắn là người trẻ nhất ở đây.
- Không sao.
Kỷ Hỏa đáp.
- Ta nói cho ngươi biết, nơi hoang vu này, sơn tinh yêu quái rất nhiều, hơn nữa chúng còn rất thích ăn thịt người!
Lữ Thủy cười ha hả nói.
- Thật sao?
Kỷ Hỏa mặt không cảm xúc hỏi.
- Đúng vậy.
Lữ Thủy đột nhiên há miệng, một phát cắn vào đầu Kỷ Hỏa. Miệng của hắn nhanh chóng biến to, răng sắc nhọn, tai cũng nhanh chóng biến nhọn dài ra.
- Bốp!
[Ngươi đã giết chết lang yêu Ngao Ô, nhận được 219 điểm.]
Sự thật đã chứng minh, đánh giết yêu quái cũng có thể nhận được điểm, hơn nữa còn nhiều hơn giết người.
Kỷ Hỏa mặt không biểu tình thu tay lại, như không có việc gì xoa xoa.
Xác của Lữ Thủy trên mặt đất nhanh chóng biến đổi, hóa thành thi thể của một con Thanh Lang to lớn không đầu, máu văng tung tóe khắp nơi.
- Địch tập! Cảnh giác!
Những binh sĩ Phi Hùng Quân xung quanh kịp phản ứng, vội vàng dàn trận, cảnh giác nhìn vào bóng tối xung quanh, đề phòng còn có địch nhân xuất hiện.
Văn tiên sinh thì đôi mắt cuồng loạn, một cái tát đã đập vỡ đầu lang yêu? Đây là lực lượng kinh khủng cỡ nào? Thiếu niên này thực sự chỉ mới mười sáu tuổi sao?
- Nhị công tử hảo nhãn lực, chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra nó không phải người.
Văn tiên sinh cố nén sự kinh ngạc trong lòng, khen ngợi. Trước đó, hắn có ý định dùng yêu quái này thăm dò Kỷ Hỏa, coi như vừa rồi Kỷ Hỏa không ra tay thì hắn cũng có thể bảo vệ đối phương.
Chỉ là thực lực của Kỷ Hỏa vượt xa khỏi dự liệu của hắn, hiện tại tình hình kinh thành phức tạp, hắn cũng không biết Kỷ Hỏa lên kinh thành là tốt hay xấu.
Được rồi, để Đại công tử đau đầu đi. Ước chừng Đại công tử cũng không biết đệ đệ mình mạnh như thế nào.
Hắn lúc nãy thế nhưng là nhìn ra được, Nhị công tử đập chết con lang yêu này hoàn toàn không vận dụng nội lực mà chỉ dựa vào man lực!
Phần khí lực này, nếu lại học thêm loại tuyệt học "Lôi Đình Liệt Hùng Quyền" của Kỷ tướng quân thì có thể phát huy tối đa uy lực, chẳng phải sẽ là Phi Hùng tướng quân thứ hai sao?
Loại tuyệt thế danh tướng này, Chu triều còn có thể sinh ra người thứ hai, chẳng lẽ Chu triều lại sắp hưng thịnh? Thiên tượng nhìn thế nào cũng thấy Chu triều khí số sắp hết, cái này không nên a!
Trong đầu óc Văn tiên sinh toàn là những chuyện này, thậm chí còn nghi ngờ bản thân cùng vị giả thuật sĩ Lữ Thủy kia học nghệ không tinh, nhìn không ra Chu triều khí vận.
- Văn tiên sinh không hiếu kỳ sao?
Kỷ Hỏa nhếch môi, chỉ vào xác lang yêu trên mặt đất.
Văn tiên sinh hồi phục tinh thần, lắc đầu cười:
- Có gì mà tò mò, truyền thuyết nói Phi Hùng tướng quân từ nhỏ đã trời sinh thần lực, lực lớn vô cùng. Trước đây ta nghĩ đây là lời đồn thổi, không thể tin được, giờ nhìn Nhị công tử cũng dũng mãnh phi thường như vậy mới biết lời đồn không sai. Quả nhiên là hổ phụ không sinh khuyển tử!
Kỷ Hỏa không biết lão cha mình là kiểu người gì, dù sao hắn cũng biết lúc xuyên không đến, thân thể này yếu ớt cực độ, nếu không phải thời gian đó liên tiếp trúng thưởng được mấy loại thuốc bổ dưỡng thân thể thì e rằng đã sớm chết vì kiệt sức rồi.
- Văn tiên sinh, Nhị công tử! Hai người không sao chứ? Lúc nãy có một con yêu vân cực lớn bay qua!
Từ bóng tối cách đó không xa, ba người nhanh chóng đi đến, là Lữ Thủy và những binh sĩ đi tìm thức ăn lúc nãy. bọn hắn cầm trên tay mấy con gà rừng, thỏ rừng, có vẻ thu hoạch rất phong phú.
- Dừng lại!
Mấy binh sĩ canh gác giơ cao thanh kiếm, nghi ngờ nhìn Lữ Thủy.
- Tiểu Tam, ngươi chán sống đúng không, là ta đây.
Lữ Thủy cau mày, nhưng không đi tiếp.
Ánh mắt của hắn đảo qua mấy binh sĩ này, cho đến khi nhìn thấy xác lang yêu bên cạnh Kỷ Hỏa, sắc mặt mới đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
- Để bọn hắn vào đi, là người thật.
Văn tiên sinh mở miệng nói.
Thế là vẻ mặt căng thẳng của các binh sĩ mới được thả lỏng, rõ ràng là đến đón Nhị công tử, kết quả lại để yêu quái tiến gần Nhị công tử, nếu không phải Nhị công tử thần lực kinh người, nếu lúc nãy quả thực xảy ra chuyện gì thì không chỉ làm mất thể diện của Phi Hùng quân mà bọn hắn cũng không dám đối mặt với Kỷ tướng quân.
- Sao lại thế này?
Lữ Thủy tiến lại gần nhìn xác lang yêu, trầm giọng nói:
- Một con lang yêu hóa hình?
Văn tiên sinh phân tích:
- Có lẽ là lúc nãy đại yêu đi ngang qua, 'Ngự Hỏa Trận' của Phi Hùng Quân đã thu hút yêu quái này lại.
- Đây là sơn tinh yêu quái nào, ngay cả danh tiếng của Phi Hùng Quân cũng không để vào mắt.
Lữ Thủy mắng.
- Nơi này vốn đã hoang vu, có thể là đói mấy tháng nay, nhìn thấy nhiều người như vậy nên không kiềm chế được.
Lữ Thủy gật gật đầu. Loại tình huống này cũng đành phải vậy, may mắn là không có chuyện gì xảy ra. Hắn nhìn về phía Văn tiên sinh, cười nói:
- Ai ngờ tiên sinh trông nho nhã thư sinh, động thủ lại chẳng khác gì một võ tướng của Phi Hùng Quân chúng ta. Quả là một nam nhi. Nếu muốn, ta sẽ nói một tiếng cho tướng quân, để hắn đem ngươi từ Đại công tử qua đây. Phi Hùng Quân ta vẫn luôn thiếu những người mới như ngươi.
Hắn tự nhiên nhận ra con lang yêu này chết như thế nào rồi.
- Cút đi! Ngươi xem mấy năm qua ngươi còn có chút dáng vẻ mưu sĩ nào không? Nếu ta đi rồi mà biến thành dạng như ngươi, chắc chắn tổ sư gia sẽ giáng xuống mấy đạo Thiên Lôi bổ ta!
Văn tiên sinh cười mắng:
- Lang yêu này là do Nhị công tử giết.
- Nhị công tử?!
Lữ Thủy trợn tròn mắt, nhìn về phía Kỷ Hỏa, rồi giật mình:
- Quả nhiên là nhi tử của Kỷ tướng quân, quả nhiên đại lực!
Kỷ Hỏa khoát tay, sắc mặt cổ quái nói:
- Này, ta nhắc nhở các ngươi một chút, sói bình thường là động vật quần cư a.
Sắc mặt hai người đột biến.
Trong bóng tối, một tiếng gầm rú thê lương vang lên, tiếp theo là những tiếng sột soạt dày đặc.
Hàng loạt đôi mắt màu lục sáng lên trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào nhóm người, làm cho người ta không rét mà run.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.