Bọn Chuột Nhắt, Dám Ám Hại Ta!

Chương 28: Địa Giai Tuyệt Học "Ngự Phong Thủ"

Nam Qua Tiểu Mễ Chúc

28/10/2024

Lưỡi đao vạch qua không trung, khí thế hung hãn nhào tới Kỷ Hỏa, lập tức tạo thành một mạng lưới chằng chịt.

Kỷ Hỏa thân hình thoắt ẩn thoắt hiện, lướt qua những đường quạt sắc bén. Dù đối thủ tấn công điên cuồng, không một nhát nào chạm được vào hắn.

Đột nhiên, hai tay Kỷ Hỏa một trảo chộp tới, nhưng Du Trác lại nhẹ nhõm né tránh.

- A?

Kỷ Hỏa sững sờ, một vài đạo khí sắc bén cắt vào y phục, để lộ làn da bóng loáng bên trong.

- Thiết Bố Sam đại thành?

Du Trác lập tức mở trừng hai mắt, kinh ngạc kêu lên thành tiếng.

Hắn ghét nhất đối phó với những người khổ luyện đại thành, thân thể cứng rắn như sắt đá. Những người này thường trên ba mươi tuổi, cả đời chuyên tâm rèn luyện thân thể. Hắn không ngờ hôm nay lại gặp phải một người trẻ tuổi mà đã đạt tới cảnh giới như vậy!

Thật ra là đại viên mãn. . . Kỷ Hỏa nhìn Du Trác còn chưa có hết hy vọng tấn công mình, dù sao Thiết Bố Sam đã bị hắn nhìn ra, hắn cũng lười phòng ngự, chắp hai tay sau lưng ung dung đợi Du Trác đến đánh.

- Ghê tởm!

Sao có thể bày ra tư thế này?

Du Trác tức giận, quạt xếp thu lại, hóa thành một cây đoản côn sắc bén, đâm thẳng vào mắt Kỷ Hỏa. Một chiêu này nhanh như chớp, quỷ mị lặng lẽ, chỉ thoáng chớp mắt đã xuất kích.

Nếu đối thủ luyện Thiết Bố Sam, hắn sẽ tấn công vào các kẽ hở. Với tốc độ này, hắn có thể đâm xuyên người Kỷ Hỏa hàng chục lần trước khi Kỷ Hỏa kịp phản ứng!

Du Trác tốc độ rất nhanh, tuy nói sợ nhất cùng chiến đấu cùng loại người toàn thân đều là phòng ngự này, nhưng cũng không phải không có cách nào.

Sau đó hắn chỉ thấy lấy Kỷ Hỏa bình chân như vại tay phải vung ra, một cái Phách Không Chưởng phát sau mà đến trước, lúc quạt xếp đâm trúng con mắt, chưởng lực đã trúng đích. Du Trác chỉ cảm thấy giống như bị thiết chùy hung hăng nện trên ngực, lập tức thân thể đã không tự giác bay rớt ra ngoài, "Bành" một tiếng ngã bên người Hồ Phu.

Đây là quái vật nơi nào? Ngay cả một chiêu Phách Không Chưởng ta đều không tiếp nổi? Du Trác đầu choáng váng, hoàn toàn không thể tin được đây là sự thực.

Hắn thế nhưng lăn lộn trên giang hồ nhiều năm, trong thế hệ trẻ tuổi cũng coi như là tiếng tăm lừng lẫy, làm sao không tiếp nổi một chiêu của một tên nhà quên mới từ trên núi xuống!

Không có khả năng! Đây tuyệt đối không có khả năng!

- Đại sư huynh, nếu không ta đừng đánh nữa.

Hồ Phu lại tiến lên đỡ Du Trác, chân thành khuyên nhủ, Kỷ Hỏa đáng sợ đến mức nào hắn có thể không biết sao? Một kích toàn lực của mình không phải đã bị Kỷ Hỏa một cước đạp vào tường sao?

- Ngươi tránh ra!

Du Trác không cam lòng đứng dậy, hai mắt trừng trừng nhìn chằm chằm Kỷ Hỏa.

Kỷ Hỏa nhếch mép cười một tiếng, nói:

- ‘Quạt xếp công tử’ Du Trác, nghe cái tên này sao mà quen thuộc thế.

Du Trác con ngươi co rút lại, đây là ngoại hiệu hắn dùng khi hành tẩu giang hồ, trầm giọng hỏi:

- Nếu các hạ biết ngoại hiệu của ta, chắc hẳn cũng là người trong giang hồ, xin hỏi là cao nhân phương nào?



Kỷ Hỏa mỉm cười:

- Ta chỉ là một tiểu tử trong thôn, không có gì đáng nói. Hãy ra hết bản lĩnh đi, chỉ dựa vào chút công phu ‘Thất bát Điệp Phiến’ này thì không thể nào thắng ta được.

Kỷ Hỏa nhớ rõ "Điệp Phiến công tử" đã xuất đạo nhiều năm, tuy không phải đỉnh tiêm trong giang hồ, nhưng cũng có danh vọng rất cao trong thế hệ trẻ tuổi.

Hắn từng đại chiến "Đường Môn ngũ hổ" đánh bại cả năm người, sau đó bị Đường Môn truy sát nhưng vẫn bình an vô sự.

Người trong giang hồ chỉ biết hắn là "Điệp Phiến công tử" chứ không biết hắn là đệ tử của Phi Liêm Tông Sư, nhảy nhót lâu như vậy mà vẫn an toàn. Phải biết Đường Môn là một môn phái thù rất dai, tất cả đều lòng dạ hẹp hòi.

- Vậy được,

Du Trác rút quạt xếp ra, hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén vết thương ở ngực, vận chuyển huyền công. Trường bào phất phới, lục sắc khí kình bao quanh người, biến ảo khôn lường trong không trung.

- Kỷ thiếu hiệp phải cẩn thận, đây là tuyệt học ‘Ngự Phong Thủ’ mà ta chưa từng thi triển trên giang hồ.

Hồ Phu thấy vậy liền hoảng hốt, vội vàng lùi về phía sau đám đông.

Kỷ Khiếu Hùng, người ban đầu cười ha hả, giờ đây nhíu mày lại, nhắc nhở:

- Cẩn thận, đây là Phi Liêm tuyệt học “Ngự Phong Thủ”.

Các quan trong triều lập tức hoảng hốt, có người lớn tiếng kêu lên:

- Vệ binh! Vệ binh! Bảo vệ bệ hạ!

Đám người hoảng loạn chạy tán loạn, sân bãi trở nên hỗn loạn. Nhiều người đánh đổ bàn ghế, tạo nên một cảnh tượng hỗn độn.

Ban đầu mọi người nghĩ chỉ là một cuộc cãi vã nhỏ giữa các thiếu niên, nên việc giao đấu trên đại điện cũng không có gì to tát.

Nhưng không ngờ thanh niên này lại ngang nhiên thi triển Địa giai tuyệt học ngay trên đại điện. Nếu xảy ra bất cứ sơ suất gì với bệ hạ thì thật là tai họa!

Nghe thấy tiếng kinh hộ, Cấm Vệ Quân lập tức bao vây, nhưng bị lão Hoàng đế phất tay đuổi đi:

- Mau cút đi! Đừng làm phiền nhã hứng của trẫm!

Thế là Cấm Vệ Quân đành phải lủi thủi rút lui.

Chỉ thấy Lý Hưu cười ha hả, tiện tay cầm chén rượu hướng về phía mặt đất mà vẩy. Rượu lập tức hóa thành một thác nước khổng lồ, bao phủ cả hai người trong sân, cả mặt đất và cả không trung, tạo thành một kết giới khổng lồ, đảm bảo uy lực của tuyệt học sẽ không ảnh hưởng đến xung quanh.

- Xem hiểu không?

Lý Hưu hỏi nhi tử của mình bên cạnh.

Nhi tử của hắn đang chăm chú quan sát Du Trác thi triển đại chiêu, nghe phụ thân mình hỏi liền quay đầu lại, vẻ mặt ngơ ngác:

- Dạ?

Lý Hưu:



- ...

Kỷ Khiếu Hùng hừ lạnh nói:

- Chiêu này của Quốc sư quả thật khó lường. Gió vốn vô hình, bị kìm hãm trong một không gian nhỏ thì sức phá hủy càng lớn, quả là hảo cao minh.

Lý Hưu cười nhạo:

- Lão thất phu, chẳng lẽ ngươi muốn ta mở cửa sau cho Kỷ tiểu tử nhà ngươi à?

- Không cần,

Kỷ Khiếu Hùng khoát tay, cầm chén rượu lên uống một hơi cạn, vẻ mặt nghiêm nghị nói:

- Nhi tử của Phi Hùng ta muốn chiến thì chiến, chiến thì phải thắng, phải thắng một cách quang minh chính đại!

Lão Hoàng đế vỗ tay tán thưởng, ánh mắt tràn đầy vẻ hài lòng, cười nói:

- Nói hay! Đây mới là tướng sĩ của Đại Chu ta!

Lập tức hắn hắng giọng nói:

- Tuy nhiên lão Kỷ à, ngươi nói thì hay lắm, nhưng tay đừng run đấy nhé.

Kỷ Khiếu Hùng ngượng ngùng đặt cốc rượu xuống, ánh mắt không rời khỏi trận đấu, trong lòng thật ra có chút lo lắng. Hắn đã giao đấu với Phi Liêm rất nhiều lần, đương nhiên biết tuyệt học “Ngự Phong Thủ” đáng sợ đến mức nào.

Hiện tại chỉ mong Du Trác chưa lĩnh hội được hết tinh túy của tuyệt học này, nếu không...

Kỷ Hỏa tò mò quan sát kết giới, đây là lần đầu tiên hắn thấy một thuật sĩ cao cấp thi triển pháp thuật, hơn nữa lại có thể tùy ý tạo ra pháp thuật như vậy. Trước đây, những thuật sĩ mà hắn từng gặp đều phải chuẩn bị rất kỹ lưỡng.

Lúc này, bị nhốt trong kết giới, hắn cảm nhận rõ ràng sự phong tỏa của nó, ngay cả liên kết với Thiên Minh Minh Trung cũng trở nên yếu ớt.

Thật không ngờ, đây chính là kết giới của Tông Sư thuật sĩ sao? Ta thật muốn biết một quyền của ta có thể phá tan nó hay không.

- Kỷ Hỏa,

Du Trác trán đầy mồ hôi, chưa kịp ra tay đã thở hổn hển. Hắn giải thích:

- ‘Ngự Phong Thủ' của ta chưa luyện thành thục, mỗi lần ra chiêu đều phải tích tụ khí một lát. Cảm ơn ngươi đã kiên nhẫn chờ đợi.

- Không cần khách sáo, ta cũng rất muốn tận mắt chứng kiến tuyệt học của Phi Liêm tướng quân.

Kỷ Hỏa cười nói.

- Vậy thì cùng nhau luận bàn!

Du Trác đột nhiên dùng sức hai tay, quát:

- Phong khởi!

Cuồng phong gào thét.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bọn Chuột Nhắt, Dám Ám Hại Ta!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook