Bọn Chuột Nhắt, Dám Ám Hại Ta!

Chương 20: Lục Phiến Môn Thiết Ưng

Nam Qua Tiểu Mễ Chúc

28/10/2024

Không thể phủ nhận rằng, khi một nam nhân có được một món đồ chơi thú vị, đều sẽ trở nên vô cùng phấn khích.

Thật thú vị khi mở một cái hộp bí ẩn!

Kỷ Hỏa cũng không chọn mục tiêu, liên tiếp bắt vài lần, có khăn tay, có ngân lượng, nhưng đều là những thứ tầm thường chẳng có gì đặc biệt.

Đây là trong phủ quốc công, xung quanh toàn là hạ nhân, trên người cũng chẳng mang theo gì thú vị cả.

Ngăn cản Kỷ Hỏa tiếp tục trộm là vì hắn tiện tay sờ mó, trong tay xuất hiện một chiếc tất hôi thối bẩn thỉu. Chiếc tất này chắc chắn vừa mới móc từ người khác ra, mùi vị rất mới, có loại mùi hôi chua của mồ hôi chân.

Kỷ Hỏa vừa rút ra liền buồn nôn, phải rửa tay nhiều lần mới đỡ. Sợ quá, hắn cũng không dám tùy tiện rút nữa.

- Đáng đời!

Tiểu Hồng Đường đứng bên cạnh, thấy vậy liền cười nhạo một tiếng, hai tay che miệng chỉ chừa lại một viên kẹo, cũng giống như đang trêu chọc tiểu tặc.

Đến giữa trưa, Kỷ Hỏa dẫn Tiểu Hồng Đường đến Lục Phiến Môn một chuyến.

Khi đến cửa, hắn chỉ cần lấy ra lệnh bài do Kỷ Quân Hồng đưa cho, chưa kịp nói gì thì bên trong Lục Phiến Môn một hán tử cao lớn đã vội vàng bước ra, vạm vỡ, chắp tay nói:

- Tại hạ Thiết Ưng, xin hỏi có phải là Kỷ nhị công tử?

Thiết Ưng, một trong tứ đại danh bộ của Lục Phiến Môn. Kỷ Hỏa hơi sững sờ, không ngờ chỉ đưa ra một cái lệnh bài mà đã được tứ đại danh bộ đích thân tiếp kiến.

- Tiểu tử Kỷ Hỏa, gặp qua Thiết bộ đầu.

Kỷ Hỏa chắp tay cười nói.

- Nhị công tử cứ gọi ta là Thiết Ưng là được. Kỷ đại công tử cùng chúng ta giao tình rất sâu, không cần phải khách sáo như vậy.

Thiết Ưng cười nói.

Hắn nhìn về phía Tiểu Hồng Đường đang đứng bên cạnh, thấy nàng mặc áo đỏ chân trần, ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc, hỏi:

- Vị này là?

- Muội muội ta Tiểu Hồng Đường, cũng là nghĩa nữ của phụ thân ta.

Kỷ Hỏa giới thiệu sơ lược.

Tiểu Hồng Đường hướng về phía Thiết Ưng nở một nụ cười ngọt ngào:

- Hắc hắc.

Thiết Ưng lập tức nở một nụ cười, chắp tay nói:

- Gặp qua Hồng Đường tiểu thư.

- Thiết bộ đầu, ta đến đây để xem xét vụ án cái chết của lão bản Thông Tế Khách Sạn, không biết có thể tạo điều kiện thuận lợi không?

Kỷ Hỏa hỏi.

- Đại công tử đã từng nói với ta rồi. Nhị công tử mời vào trong.

Thiết Ưng lập tức dẫn đường.

Ba người đi thẳng vào bên trong Lục Phiến Môn, bên trong khắp nơi đều là những người mặc đồng phục chạy đi chạy lại, trông rất bận rộn, mỗi người đều có vẻ vội vã.

- Gần đây vụ án nhiều thế sao?



Kỷ Hỏa tò mò hỏi:

- Hay là bình thường các ngươi vẫn thế này?

Thiết Ưng cười đáp:

- Nhị công tử nói đùa rồi, ngày thường làm gì có nhiều án như vậy. Bình thường đến Lục Phiến Môn xử lý án đều là những vụ rất khó, hoặc ảnh hưởng lớn, hoặc liên quan đến yêu ma quỷ quái, không có manh mối, những vụ nhỏ thì nha môn địa phương đã giải quyết được rồi. Bình thường Lục Phiến Môn vẫn khá nhàn nhã.

- Chỉ là gần đây kinh thành không được yên ổn, xảy ra nhiều chuyện quá, nha môn không xử lý hết nổi, lại còn liên quan đến các đại thần trong triều hoặc trong cung nên chúng ta mới bận rộn.

Kỷ Hỏa gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Không chỉ Kỷ Hỏa, ngay cả Tiểu Hồng Đường cũng tò mò nhìn trái ngó phải. Về lý thuyết, Lục Phiến Môn cùng nghề nghiệp của bọn hắn vốn là đối địch, giờ lại có thể quang minh chính đại vào Lục Phiến Môn tham quan, xem ra chỉ có bọn hắn mới được như vậy.

Cũng coi như một thành tựu, sau này mà kể cho đám tiểu tử kia nghe thì có thể khoác lác một hồi.

Cũng vì thế, Tiểu Hồng Đường rất phấn khích, đi trên đường nhảy nhót tung tăng, đôi chân nhỏ không ngừng đạp.

- Hồng Đường tiểu thư không mang giày sao?

Thiết Ưng tò mò hỏi.

- A, muội muội nhà ta từ nhỏ đã bị bệnh, cứ mang giày là toàn thân khó chịu.

Kỷ Hỏa mặt không cảm xúc nói láo.

- Có loại bệnh như vậy sao? Thế giới này quả thật nhiều điều kỳ lạ.

Thiết Ưng nhìn về phía Tiểu Hồng Đường với ánh mắt đầy thương cảm:

- Mãi không mang giày, đi đường có đau lắm không?

- Không sao đâu, đi nhiều chân sẽ chai lì hết, không đau chút nào.

Kỷ Hỏa tùy tiện đáp.

Thiết Ưng:

- ...

Tiểu Hồng Đường mím môi, thừa lúc Thiết Ưng không chú ý liền đá vào chân Kỷ Hỏa một cái, đau đến Kỷ Hỏa nhăn nhó.

Mấy người đi vào phòng làm việc của Thiết Ưng, à không, nên gọi là công vụ sở. Dù sao nơi này đầy hồ sơ, nhìn ra được vị bộ đầu này thời gian gần đây rất bận rộn. Trên bàn bày la liệt các loại hồ sơ án vụ.

- Thiết bộ đầu! Thiết bộ đầu! Nhà Quách Thượng thư lại sai người đến hỏi về vụ án kia! Bây giờ làm sao đây?

Vừa tới nơi đã có một bộ khoái đến hỏi.

Thiết Ưng ngồi trên ghế, bực bội nói:

- Nhanh! Cho ta thêm chút thời gian nữa!

- Thiết bộ đầu, bản án yêu quái thị trấn kia, tiến độ thế nào rồi?

Thiết Ưng ôm đầu, tức giận nói:

- Nhanh! Gần xong rồi! Để bên kia chờ một chút!

Bộ dáng này quả thật quá quen thuộc, y hệt như lúc trước hắn bị thúc giục làm việc vậy... Bên ngoài là thân phận thần bộ Lục Phiến Môn, nhưng thực chất vẫn chỉ là một kẻ làm công.… Kỷ Hỏa cảm thấy chua xót, như thể nhìn thấy bóng dáng trước kia của mình.

Sau khi từ chối hết thảy công việc khác, Thiết Ưng cuối cùng cũng lục lọi được một phần hồ sơ từ đống tài liệu dưới đáy, rồi đưa cho Kỷ Hỏa.



- Nhị công tử hãy xem, đây chính là hồ sơ vụ án tại Thông Tế Khách Sạn. Thật ra ta cũng không muốn tiếp vụ án này, vốn định giao cho nha môn rồi. Nhưng vì Thông Tế Khách Sạn xem như sản nghiệp nổi danh tại Đại Chu, lại thêm người nha lão bản đưa tiền nhiều, còn một mực làm ầm ĩ, cộng thêm vụ án này khả năng liên quan đến sát thủ Hồng Tán, nên ta mới nhận.

Kỷ Hỏa cầm lấy hồ sơ, lật qua lật lại, trong khi Tiểu Hồng Đường tựa vào người hắn cũng tò mò nhìn.

Thiết Ưng giải thích:

- Theo phán đoán của chúng ta, kẻ ra tay không phải Hồng Tán, mà có kẻ cố ý mượn danh Hồng Tán để giết người.

Hắn lấy thêm vài hồ sơ khác đưa tới:

- Đây là những vụ án tương tự, đều báo là Hồng Tán gây án, nhưng đều có người chứng kiến Hồng Tán là người lùn dáng người thấp nhỏ. Từ lộ tuyến, kẻ này từ Giang Nam một đường giết tới kinh thành.

Kỷ Hỏa nhíu mày, xem xét kỹ lưỡng các hồ sơ, trong lòng đã có kết luận, mỉm cười hỏi:

- Thiết bộ đầu nghĩ thế nào về vụ án này?

Thiết Ưng nhếch mép cười:

- Chuyện giang hồ ta không quan tâm, ta chỉ phụ trách truy bắt hung thủ. Thực ra ngay khi nhìn vào vụ án này, ta đã biết kẻ đứng sau màn là ai, chỉ là kẻ ra tay trực tiếp, bây giờ vẫn chưa xác định được.

- Ồ?

Kỷ Hỏa tò mò:

- Làm sao Thiết bộ đầu lại biết được?

Thiết Ưng giải thích:

- Sát thủ chỉ là làm việc vì tiền, nhưng lần này kẻ ra tay lại cố tình muốn dụ Hồng Tán ra. Chỉ cần xem ai được lợi nhất từ cái chết của nạn nhân là được, đơn giản mà.

Kỷ Hỏa gật đầu, thấy Thiết Ưng đã có phán đoán, hắn cũng không hỏi thêm nữa, cười nói:

- Vậy ta chúc Thiết bộ đầu sớm bắt được hung thủ.

- Tạ nhị công tử đã ban lời tốt đẹp.

Thiết Ưng hỏi:

- Sao nhị công tử lại quan tâm đến vụ án này đến vậy?

- Ta nghe danh Lục Phiến Môn đã lâu, lần này tiện đường ghé qua để nghe ngóng vụ án thôi.

Kỷ Hỏa chớp mắt cười.

Thiết Ưng cười nói:

- Nếu nhị công tử thích, có thể đến đây bất cứ lúc nào, Lục Phiến Môn luôn chào đón.

- Vậy ta cảm ơn.

- Không có gì.

Kỷ Hỏa đã có được thông tin cần thiết, không còn xem hồ sơ nữa, cùng Tiểu Hồng Đường chuẩn bị rời đi.

- Nhị công tử!

Sau lưng đột nhiên vang lên thanh âm của Thiết Ưng,

- Ta nghe nói Hồng Tán là một tiểu nữ hài mặc áo đỏ, chân trần, cách ăn mặc rất giống Hồng Đường tiểu thư.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bọn Chuột Nhắt, Dám Ám Hại Ta!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook