Bọn Chuột Nhắt, Dám Ám Hại Ta!
Chương 43: Nơi Có Ta, Chính Là Chân Trời Góc Biển
Nam Qua Tiểu Mễ Chúc
13/11/2024
Suốt quãng đường đi, cả hai chẳng trò chuyện lấy một lời, cứ như chẳng biết nên nói gì, hoặc là chẳng có gì để nói. Dù chẳng giao tiếp, công việc phân công vẫn trôi chảy.
Làm xong mọi việc, hai người quay lại bên đống lửa. Vì chẳng ai chuẩn bị thêm củi, ngọn lửa đã nhỏ dần.
Kỷ Hỏa vội vàng thêm củi vào, ngọn lửa bùng lên, sưởi ấm ngôi miếu hoang lạnh lẽo.
Hạ Ngưng Thường co ro bên đống lửa, khuôn mặt xinh đẹp giờ đây tái nhợt. Nàng vừa mới ngâm mình dưới mưa, toàn thân ướt sũng. Thêm vào đó, những vết thương trên người có vẻ như càng thêm đau nhức.
Kỷ Hỏa do dự một lát, rồi cởi áo khoác ngoài của mình ra, giả vờ tìm kiếm gì đó trong túi, thực ra là lấy ra một chiếc áo khác từ không gian trữ vật ra đưa cho nàng.
- Hừ!
Hạ Ngưng Thường hừ lạnh, vẻ mặt đầy khinh bỉ.
Thôi thì không cần cũng được... Kỷ Hỏa đặt chiếc áo bên cạnh nàng, rồi quay lại ngồi xuống.
Đêm đã khuya, hắn nằm xuống đống cỏ khô, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, trời đã quang đãng. Hạ Ngưng Thường cùng con ngựa của nàng đã biến mất, có lẽ nàng đã rời đi từ sớm.
Nơi nàng từng ngồi, chiếc áo khoác của hắn vẫn còn đó. Hắn nhặt lên ngửi thử, vẫn còn vương lại chút hương thơm nhè nhẹ, có lẽ tối qua nàng đã dùng nó làm chăn.
Chắc hẳn nàng đã đi được không lâu.
- Miệng thì nói không cần, mà thân thể lại rất thành thật. Nàng còn nói muốn bắt ta về để hầu hạ đêm ngày, nữ tử Long Quốc đều mạnh mẽ như vậy sao?
Kỷ Hỏa lẩm bẩm một mình.
- Nếu ở Đại Chu, chắc đã bị mắng chết rồi.
Rồi hắn quay đầu lại, thấy Hạ Ngưng Thường đang đứng ở cửa miếu, trong tay cầm một con chim rừng. Ánh mắt nàng đầy vẻ giễu cợt.
- Bề ngoài thì chính nhân quân tử, thân thể lại rất thành thật nha!
Rõ ràng nàng đã đứng đó từ lâu.
Kỷ Hỏa mặt không đổi sắc, thu chiếc áo vào túi, rồi hỏi:
- Tại sao lại quay lại?
- Ra ngoài săn chim, không ngờ vừa trở về lại gặp được kẻ mặt người dạ thú.
Hạ Ngưng Thường tiến tới, đưa con chim cho hắn.
Kỷ Hỏa nhận lấy con chim, tìm thấy một cái vũng nước trong miếu để làm sạch.
Hắn vừa nhổ lông chim, vừa đáp:
- Nếu ta nói, việc đó là ngoài ý muốn, ngươi có tin không?
- Ngươi không cần phải thanh minh, người Trung Nguyên các ngươi vốn kiệm lời, ta hiểu.
Hạ Ngưng Thường ngồi bên đống lửa, thêm củi vào.
Sau một đêm nghỉ ngơi, sắc mặt nàng đã hồng hào hơn, nhưng vẫn còn hơi tái nhợt, càng tôn lên vẻ đẹp mảnh mai.
- Ngươi biết cái gì chứ...
Kỷ Hỏa tức giận liếc mắt.
Hắn chế biến thịt rừng, mùi thơm lan tỏa khắp nơi. Kỷ Hỏa rắc gia vị lên thịt, rồi đưa một chân cho Hạ Ngưng Thường. Nàng dùng đôi tay thon dài lấy một miếng thịt nhỏ cho vào miệng, đôi mắt trợn to, kinh ngạc nói:
- Không nghĩ tới ngốc tử ngươi lại có tay nghề nấu nướng không tệ, có thể sánh ngang với đầu bếp của Long Quốc.
Kỷ Hỏa nhún vai, tiếp tục ăn thịt.
Ăn xong, Kỷ Hỏa dắt ngựa ra khỏi miếu hoang. Ở ngoài, hắn thấy ngựa của Hạ Ngưng Thường. Hắn biết nàng đã rời đi vào sáng nay nhưng không hiểu vì sao lại quay lại. Dù sao thì hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ quay sang hỏi:
- Hạ cô nương định đi đâu?
Hạ Ngưng Thường suy nghĩ một lúc rồi nhìn Kỷ Hỏa:
- Ngươi định đi đâu?
Kỷ Hỏa đáp:
- Hồng Châu.
Hiện tại, Càn Ngũ sống chết chưa rõ, rất có thể đã gặp chuyện chẳng lành. Dù sao thì hắn cũng phải đến hiện trường xem thử, biết đâu sẽ tìm được manh mối.
Hạ Ngưng Thường cười hỏi:
- Ta muốn đi giang hồ, ngươi biết giang hồ ở đâu không?
Kỷ Hỏa trầm ngâm:
- Có người là có giang hồ.
Hạ Ngưng Thường ánh mắt tinh nghịch lóe lên rồi biến mất, hỏi tiếp:
- Nơi ngươi định đi có phải là giang hồ không?
- Phải.
- Vậy ta sẽ đi theo ngươi.
Hạ Ngưng Thường vặn eo, dáng vẻ vô cùng quyến rũ dưới ánh mặt trời:
- Ta muốn xem giang hồ, nơi có bá nghiệp, ân oán tình cừu, nữ nhi tình trường.
Kỷ Hỏa nhìn nàng:
- Nơi ta định đi rất nguy hiểm.
Chưa biết Càn Ngũ nói “Ma” là gì, chỉ cần dính líu đến thứ đồ chơi này, đều sẽ rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Càn Ngũ đã cao như nhất lưu cao thủ, nay còn chưa biết sống chết ra sao, đủ thấy con đường phía trước sẽ không hề dễ dàng.
- Vậy thì có sao đâu!
Hạ Ngưng Thường giơ kiếm lên, tự tin nói:
- Ta là cao thủ mà!
Thanh kiếm trong tay ngươi cầm chỉ năm lượng, thực lực chỉ khoảng bát, cửu phẩm, lại còn đang mang trọng thương, cũng dám xưng là cao thủ?
Kỷ Hỏa quay người lên ngựa, cười nói:
- Không sợ chết thì theo ta.
Nói xong, hắn giật cương ngựa, phi nhanh về phía trước.
- Ha ha!
Hạ Ngưng Thường cũng cưỡi ngựa đuổi theo, hào hứng hét lớn:
- Ta muốn ngắm nhìn chân trời góc biển, sông cạn đá mòn! Muốn tìm kiếm cái chết cùng sự sống, tình yêu bất diệt! Ngươi có thể đưa ta đi không?
Kỷ Hỏa đáp lại, giọng nói vọng lại từ xa:
- Nơi có ta, chính là chân trời góc biển.
Hai bóng ngựa dưới ánh bình minh sánh vai nhau, dần dần khuất xa.
…
- Chủ tử, đây là tình báo mới nhất từ Hồng Châu.
Văn tiên sinh nhanh chóng tiến đến, dâng lên một tờ giấy.
Kỷ Quân Hồng tiếp nhận, lướt qua vài lần, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên một bức tranh trên bàn, lông mày nhíu chặt.
Văn tiên sinh giải thích:
- Hung nhân ở Hồng Châu nghe nói đã chạy trốn về phía nam, dọc đường tàn sát hai ngôi làng. Hiện giờ Lục Phiến Môn cùng quan viên địa phương đều đã phái người truy đuổi, nhưng tên hung nhân này dường như rất giỏi ẩn nấp, ngay cả Lục Phiến Môn với kinh nghiệm truy lùng cũng khó mà tìm ra tung tích của hắn.
Hắn chỉ vào bức tranh mà Kỷ Quân Hồng đang chăm chú nhìn, nói:
- May mắn có người sống sót thấy được, tên hung nhân này toàn thân bao phủ bởi một màu đen, trong tay hắn cầm một nửa vũ khí này.
- Đây không phải một nửa, mà là một phần ba.
Kỷ Quân Hồng trầm giọng nói.
- Một phần ba?
Văn tiên sinh kinh ngạc.
Kỷ Quân Hồng gật đầu:
- Đây là đầu của Ma Binh ‘Ma Long Thương’. Theo như trong truyền thuyết, nếu không phải ma thương tự nguyện nhận chủ, những người khác cầm lấy nó sẽ bị ma khí ăn mòn, trở thành ma đầu đồ sát sinh linh.
- ‘Ma Long Thương’?!
Văn tiên sinh cũng kinh ngạc:
- Đây không phải là Long Quốc trấn quốc ma khí sao? Theo truyền thuyết nó đã sớm bị Nhân Hoàng kiếm chém thành ba đoạn, tung tích không rõ. Sao lại xuất hiện ở Hồng Châu?
- Khả năng Ma Binh vừa mới xuất thế là rất cao.
Kỷ Quân Hồng trầm ngâm nghi ngờ.
- Điều khiến ta băn khoăn chính là, theo truyền thuyết, nếu Ma Binh không có chủ nhân, người nào nắm giữ nó sẽ nhanh chóng mất lý trí, trở nên tàn bạo, giết hại vô tội. Nhìn những vụ án tàn sát dã man ở Hồng Châu, ta thấy rõ điều đó.
- Tuy nhiên, hắn lại giấu kín tung tích, ẩn dấu hành vi, điều này chứng tỏ hắn vẫn còn một chút lý trí... Điều này thật sự không hợp lý.
Suy nghĩ một hồi lâu, vẫn không tìm ra câu trả lời, Kỷ Quân Hồng lắc đầu:
- Dù thế nào đi nữa, Ma Binh đã xuất hiện, giang hồ chắc chắn sẽ dậy sóng. Nếu tin tức này lan truyền ra ngoài, e rằng sẽ có vô số kẻ tranh giành.
Văn tiên sinh gật đầu tán đồng:
- Dù là Ma Binh, cũng là một bảo vật vô cùng quý giá, đủ để khiến giang hồ chìm đắm trong máu lửa.
- Hồng Châu vốn không phải là nơi thường xuyên xảy ra chiến sự, mà theo truyền thuyết, Ma Long Thương thường xuất hiện ở những nơi cách Hồng Châu rất xa. Việc nó xuất hiện ở Hồng Châu lần này thật đáng ngờ, có vẻ như có người đã cố ý đưa nó đến đây.
Kỷ Quân Hồng gõ nhẹ lên mặt bàn, trầm tư suy nghĩ:
- Liệu thế lực nào lại muốn đưa Ma Binh ra khỏi nơi ẩn náu, mục đích của chúng là gì?
Văn tiên sinh tò mò hỏi:
- Chủ tử, nếu Ma Binh không có nhận chủ, người có muốn thu phục nó không?
Kỷ Quân Hồng liếc hắn một cái, đáp:
- Đây không phải là vũ khí của ta.
Nghĩ một lúc, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên:
- Hãy đem thông tin này cùng những suy đoán của chúng ta báo cho Tiền Đa Đa, Nhị Thập Tam chưởng quỹ.
Văn tiên sinh hơi sững sờ, nhưng không hỏi thêm gì, cung kính đáp:
- Vâng.
Làm xong mọi việc, hai người quay lại bên đống lửa. Vì chẳng ai chuẩn bị thêm củi, ngọn lửa đã nhỏ dần.
Kỷ Hỏa vội vàng thêm củi vào, ngọn lửa bùng lên, sưởi ấm ngôi miếu hoang lạnh lẽo.
Hạ Ngưng Thường co ro bên đống lửa, khuôn mặt xinh đẹp giờ đây tái nhợt. Nàng vừa mới ngâm mình dưới mưa, toàn thân ướt sũng. Thêm vào đó, những vết thương trên người có vẻ như càng thêm đau nhức.
Kỷ Hỏa do dự một lát, rồi cởi áo khoác ngoài của mình ra, giả vờ tìm kiếm gì đó trong túi, thực ra là lấy ra một chiếc áo khác từ không gian trữ vật ra đưa cho nàng.
- Hừ!
Hạ Ngưng Thường hừ lạnh, vẻ mặt đầy khinh bỉ.
Thôi thì không cần cũng được... Kỷ Hỏa đặt chiếc áo bên cạnh nàng, rồi quay lại ngồi xuống.
Đêm đã khuya, hắn nằm xuống đống cỏ khô, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, trời đã quang đãng. Hạ Ngưng Thường cùng con ngựa của nàng đã biến mất, có lẽ nàng đã rời đi từ sớm.
Nơi nàng từng ngồi, chiếc áo khoác của hắn vẫn còn đó. Hắn nhặt lên ngửi thử, vẫn còn vương lại chút hương thơm nhè nhẹ, có lẽ tối qua nàng đã dùng nó làm chăn.
Chắc hẳn nàng đã đi được không lâu.
- Miệng thì nói không cần, mà thân thể lại rất thành thật. Nàng còn nói muốn bắt ta về để hầu hạ đêm ngày, nữ tử Long Quốc đều mạnh mẽ như vậy sao?
Kỷ Hỏa lẩm bẩm một mình.
- Nếu ở Đại Chu, chắc đã bị mắng chết rồi.
Rồi hắn quay đầu lại, thấy Hạ Ngưng Thường đang đứng ở cửa miếu, trong tay cầm một con chim rừng. Ánh mắt nàng đầy vẻ giễu cợt.
- Bề ngoài thì chính nhân quân tử, thân thể lại rất thành thật nha!
Rõ ràng nàng đã đứng đó từ lâu.
Kỷ Hỏa mặt không đổi sắc, thu chiếc áo vào túi, rồi hỏi:
- Tại sao lại quay lại?
- Ra ngoài săn chim, không ngờ vừa trở về lại gặp được kẻ mặt người dạ thú.
Hạ Ngưng Thường tiến tới, đưa con chim cho hắn.
Kỷ Hỏa nhận lấy con chim, tìm thấy một cái vũng nước trong miếu để làm sạch.
Hắn vừa nhổ lông chim, vừa đáp:
- Nếu ta nói, việc đó là ngoài ý muốn, ngươi có tin không?
- Ngươi không cần phải thanh minh, người Trung Nguyên các ngươi vốn kiệm lời, ta hiểu.
Hạ Ngưng Thường ngồi bên đống lửa, thêm củi vào.
Sau một đêm nghỉ ngơi, sắc mặt nàng đã hồng hào hơn, nhưng vẫn còn hơi tái nhợt, càng tôn lên vẻ đẹp mảnh mai.
- Ngươi biết cái gì chứ...
Kỷ Hỏa tức giận liếc mắt.
Hắn chế biến thịt rừng, mùi thơm lan tỏa khắp nơi. Kỷ Hỏa rắc gia vị lên thịt, rồi đưa một chân cho Hạ Ngưng Thường. Nàng dùng đôi tay thon dài lấy một miếng thịt nhỏ cho vào miệng, đôi mắt trợn to, kinh ngạc nói:
- Không nghĩ tới ngốc tử ngươi lại có tay nghề nấu nướng không tệ, có thể sánh ngang với đầu bếp của Long Quốc.
Kỷ Hỏa nhún vai, tiếp tục ăn thịt.
Ăn xong, Kỷ Hỏa dắt ngựa ra khỏi miếu hoang. Ở ngoài, hắn thấy ngựa của Hạ Ngưng Thường. Hắn biết nàng đã rời đi vào sáng nay nhưng không hiểu vì sao lại quay lại. Dù sao thì hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ quay sang hỏi:
- Hạ cô nương định đi đâu?
Hạ Ngưng Thường suy nghĩ một lúc rồi nhìn Kỷ Hỏa:
- Ngươi định đi đâu?
Kỷ Hỏa đáp:
- Hồng Châu.
Hiện tại, Càn Ngũ sống chết chưa rõ, rất có thể đã gặp chuyện chẳng lành. Dù sao thì hắn cũng phải đến hiện trường xem thử, biết đâu sẽ tìm được manh mối.
Hạ Ngưng Thường cười hỏi:
- Ta muốn đi giang hồ, ngươi biết giang hồ ở đâu không?
Kỷ Hỏa trầm ngâm:
- Có người là có giang hồ.
Hạ Ngưng Thường ánh mắt tinh nghịch lóe lên rồi biến mất, hỏi tiếp:
- Nơi ngươi định đi có phải là giang hồ không?
- Phải.
- Vậy ta sẽ đi theo ngươi.
Hạ Ngưng Thường vặn eo, dáng vẻ vô cùng quyến rũ dưới ánh mặt trời:
- Ta muốn xem giang hồ, nơi có bá nghiệp, ân oán tình cừu, nữ nhi tình trường.
Kỷ Hỏa nhìn nàng:
- Nơi ta định đi rất nguy hiểm.
Chưa biết Càn Ngũ nói “Ma” là gì, chỉ cần dính líu đến thứ đồ chơi này, đều sẽ rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Càn Ngũ đã cao như nhất lưu cao thủ, nay còn chưa biết sống chết ra sao, đủ thấy con đường phía trước sẽ không hề dễ dàng.
- Vậy thì có sao đâu!
Hạ Ngưng Thường giơ kiếm lên, tự tin nói:
- Ta là cao thủ mà!
Thanh kiếm trong tay ngươi cầm chỉ năm lượng, thực lực chỉ khoảng bát, cửu phẩm, lại còn đang mang trọng thương, cũng dám xưng là cao thủ?
Kỷ Hỏa quay người lên ngựa, cười nói:
- Không sợ chết thì theo ta.
Nói xong, hắn giật cương ngựa, phi nhanh về phía trước.
- Ha ha!
Hạ Ngưng Thường cũng cưỡi ngựa đuổi theo, hào hứng hét lớn:
- Ta muốn ngắm nhìn chân trời góc biển, sông cạn đá mòn! Muốn tìm kiếm cái chết cùng sự sống, tình yêu bất diệt! Ngươi có thể đưa ta đi không?
Kỷ Hỏa đáp lại, giọng nói vọng lại từ xa:
- Nơi có ta, chính là chân trời góc biển.
Hai bóng ngựa dưới ánh bình minh sánh vai nhau, dần dần khuất xa.
…
- Chủ tử, đây là tình báo mới nhất từ Hồng Châu.
Văn tiên sinh nhanh chóng tiến đến, dâng lên một tờ giấy.
Kỷ Quân Hồng tiếp nhận, lướt qua vài lần, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên một bức tranh trên bàn, lông mày nhíu chặt.
Văn tiên sinh giải thích:
- Hung nhân ở Hồng Châu nghe nói đã chạy trốn về phía nam, dọc đường tàn sát hai ngôi làng. Hiện giờ Lục Phiến Môn cùng quan viên địa phương đều đã phái người truy đuổi, nhưng tên hung nhân này dường như rất giỏi ẩn nấp, ngay cả Lục Phiến Môn với kinh nghiệm truy lùng cũng khó mà tìm ra tung tích của hắn.
Hắn chỉ vào bức tranh mà Kỷ Quân Hồng đang chăm chú nhìn, nói:
- May mắn có người sống sót thấy được, tên hung nhân này toàn thân bao phủ bởi một màu đen, trong tay hắn cầm một nửa vũ khí này.
- Đây không phải một nửa, mà là một phần ba.
Kỷ Quân Hồng trầm giọng nói.
- Một phần ba?
Văn tiên sinh kinh ngạc.
Kỷ Quân Hồng gật đầu:
- Đây là đầu của Ma Binh ‘Ma Long Thương’. Theo như trong truyền thuyết, nếu không phải ma thương tự nguyện nhận chủ, những người khác cầm lấy nó sẽ bị ma khí ăn mòn, trở thành ma đầu đồ sát sinh linh.
- ‘Ma Long Thương’?!
Văn tiên sinh cũng kinh ngạc:
- Đây không phải là Long Quốc trấn quốc ma khí sao? Theo truyền thuyết nó đã sớm bị Nhân Hoàng kiếm chém thành ba đoạn, tung tích không rõ. Sao lại xuất hiện ở Hồng Châu?
- Khả năng Ma Binh vừa mới xuất thế là rất cao.
Kỷ Quân Hồng trầm ngâm nghi ngờ.
- Điều khiến ta băn khoăn chính là, theo truyền thuyết, nếu Ma Binh không có chủ nhân, người nào nắm giữ nó sẽ nhanh chóng mất lý trí, trở nên tàn bạo, giết hại vô tội. Nhìn những vụ án tàn sát dã man ở Hồng Châu, ta thấy rõ điều đó.
- Tuy nhiên, hắn lại giấu kín tung tích, ẩn dấu hành vi, điều này chứng tỏ hắn vẫn còn một chút lý trí... Điều này thật sự không hợp lý.
Suy nghĩ một hồi lâu, vẫn không tìm ra câu trả lời, Kỷ Quân Hồng lắc đầu:
- Dù thế nào đi nữa, Ma Binh đã xuất hiện, giang hồ chắc chắn sẽ dậy sóng. Nếu tin tức này lan truyền ra ngoài, e rằng sẽ có vô số kẻ tranh giành.
Văn tiên sinh gật đầu tán đồng:
- Dù là Ma Binh, cũng là một bảo vật vô cùng quý giá, đủ để khiến giang hồ chìm đắm trong máu lửa.
- Hồng Châu vốn không phải là nơi thường xuyên xảy ra chiến sự, mà theo truyền thuyết, Ma Long Thương thường xuất hiện ở những nơi cách Hồng Châu rất xa. Việc nó xuất hiện ở Hồng Châu lần này thật đáng ngờ, có vẻ như có người đã cố ý đưa nó đến đây.
Kỷ Quân Hồng gõ nhẹ lên mặt bàn, trầm tư suy nghĩ:
- Liệu thế lực nào lại muốn đưa Ma Binh ra khỏi nơi ẩn náu, mục đích của chúng là gì?
Văn tiên sinh tò mò hỏi:
- Chủ tử, nếu Ma Binh không có nhận chủ, người có muốn thu phục nó không?
Kỷ Quân Hồng liếc hắn một cái, đáp:
- Đây không phải là vũ khí của ta.
Nghĩ một lúc, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên:
- Hãy đem thông tin này cùng những suy đoán của chúng ta báo cho Tiền Đa Đa, Nhị Thập Tam chưởng quỹ.
Văn tiên sinh hơi sững sờ, nhưng không hỏi thêm gì, cung kính đáp:
- Vâng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.