Bọn Chuột Nhắt, Dám Ám Hại Ta!
Chương 3: Tới A!
Nam Qua Tiểu Mễ Chúc
14/10/2024
- Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam!?
Người bịt mặt kia kinh hô một tiếng, loại Thiết Bố Sam này không khổ luyện mấy chục năm thì không thể luyện ra được hiệu quả như vậy.
Thiếu niên này nhìn qua không lớn nhưng một thân khổ công lại đã đạt đến trình độ thượng thừa! Điều này quả thật khó tin!
Hắn cố gắng rút đao lại, nhưng phát hiện lưỡi đao lần này đã bị Kỷ Hỏa kẹp chặt, giống như bị kẹt trong đá, không thể rút ra được.
- Cho dù là Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam cũng không phải là không có sơ hở!
Người bịt mặt lấy từ trong ngực ra một cây ngân châm, đột nhiên bắn ra!
Hàn quang lóe lên, thân ảnh của Kỷ Hỏa đột nhiên biến mất, ngân châm chỉ xuyên qua tàn ảnh của hắn.
- Bốp!
Nhẹ nhàng đập một bàn tai vào đầu người bịt mặt, người bịt mặt không hề kêu lên một tiếng mà thẳng tắp ngã xuống đất, nhìn qua thì không có thương tích gì nhưng thực tế là trong đầu đã bị chấn vỡ.
[Ngươi đã giết chết Khúc Ngọc Sơn, thu được 51 điểm]
- Còn tưởng ngươi sẽ bắt lại tra khảo một phen chứ.
Tiểu Hồng Đường không thèm nhìn xác chết một cái, vẫn đang ăn những món ăn ngon lành.
- Không cần thiết.
Kỷ Hỏa vỗ vỗ tay, đi về phía cửa phòng, bình tĩnh nói:
- Người đến đón ta đến kinh thành là Cấm Vệ Quân, những người giết ta này là muốn ngăn ta đi kinh thành, đều không phải ý tứ của Kỷ phủ.
- Còn việc ta đến kinh thành, hiệu quả duy nhất có lẽ là khiến Kỷ Khiếu Hùng bị ảnh hưởng.
Tiểu Hồng Đường vỗ vỗ bàn tay nhỏ nhắn, ăn những thứ dầu mỡ như vậy, mà bàn tay nhỏ của nàng vẫn trắng như ngọc, hoàn toàn không dính một giọt dầu nào.
Nàng cầm chiếc ô nhỏ, chân không chạm đất, ngoan ngoãn đi theo Kỷ Hỏa.
Kỷ Hỏa mở cửa, tiếng động trong khách sạn trước đó đã bị Tiểu Hồng Đường dùng nội lực ngăn cách, lúc này mở cửa ra, tiếng la giết đã giảm đi rất nhiều, trong nháy mắt đã trở nên yên tĩnh.
Đồng thời, mùi máu tanh nồng nặc từ dưới lầu truyền lên.
- Cấm Vệ Quân đều chết hết rồi, thức ăn của bọn hắn ngon nha!.
Tiểu Hồng Đường thò đầu nhìn xuống dưới, giọng nói non nớt.
- Vốn chính là thủ thành quân kinh thành thế mà nghe nói nhiều người có quan hệ mới được vào, coi như là chén cơm sắt, hàng năm chỉ biết ăn hải sâm có gì mà sức chiến đấu đâu.
Những người mặc áo đen dưới lầu cầm trường đao, trong mắt lộ ra hung quang, nhìn chằm chằm vào Kỷ Hỏa, im lặng không tiếng động tụ tập về phía cửa cầu thang.
Kỷ Hỏa nở nụ cười, chậm rãi bước xuống cầu thang, mà bóng dáng đỏ chân không, lơ lửng trên không trung bên cạnh là Tiểu Hồng Đường.
- Ta ra tay?
Tiểu Hồng Đường hỏi.
- Không cần, ngươi không thích hợp ra tay.
Nụ cười trên khóe miệng của Kỷ Hỏa càng thêm rõ ràng.
Đây đều là điểm số a!
Hai năm nay hắn rút thưởng quá nhiều rồi, trừ phi là những tờ danh sách đặc biệt lớn, nếu không hắn đều lười giết người, vì vậy điểm số cũng giảm đi rất nhiều.
Bây giờ hiếm hoi lắm mới có nhiều người tự mình đưa đến cửa như vậy,
Đây là mấy chục lần rút thăm liên tiếp đấy!
Không biết ai là người đầu tiên hét lên một tiếng “Giết”, chỉ thấy tất cả đám người đồng thời lao về phía Kỷ Hỏa, hàng chục thanh trường đao sáng loáng trực tiếp đánh về phía người hắn.
- Người đón ngươi đều chết hết rồi, ngươi còn muốn đi kinh thành không?
Tiểu Hồng Đường lơ lửng trên không trung, mông nhỏ ngồi trên ô đỏ, bàn tay nhỏ chống cằm, đột nhiên hỏi câu này.
Kỷ Hỏa xuyên thẳng qua đám người, một cái tát một người, một cái tát một người, động tác như nước chảy mây trôi, tốc độ nhanh như quỷ mị, những thanh trường đao vung tới vung lui thế nhưng lại không thể chạm vào được áo của hắn.
Hắn không sử dụng bất kỳ môn võ học nào, chỉ đơn thuần dựa vào tố chất cơ thể. Nhiều năm nay nhờ thuộc tính cơ bản cộng dồn lên mà sức mạnh, nhanh nhẹn, thể chất,... đều vượt xa người thường, nhưng vượt xa bao nhiêu hắn cũng không nhớ rõ nữa.
Hơn nữa, võ học tu luyện đến một trình độ nhất định, sẽ phân bổ thêm thuộc tính cơ bản, ví dụ như khổ luyện công sẽ tăng thể chất cùng lực lượng. Cho nên đó cũng là lý do những người trong giang hồ khổ luyện công lực lượng tốc độ đều vượt xa người thường.
Kỷ Hỏa có nhiều võ học như vậy, chỉ riêng những thuộc tính bị động tăng lên thôi cũng không biết đã tăng thêm bao nhiêu rồi.
- Đúng vậy!
Kỷ Hỏa nhất thời không để ý, "bốp" một tiếng, đập nát đầu tên kia thành bột phấn, màu trắng lẫn màu đỏ chảy đầy đất.
Hắn vẩy vẩy tay áo, trên đó có dính vài vệt máu, lại có ba hắc y nhân lao tới, thân hình hắn chợt hóa mờ ảo, một cái tát bay ra, đáp lại:
- Đi chứ, đã đến đây rồi mà.
Mới chỉ vài giây ngắn ngủi mà đã chết hơn mười tên, tốc độ nhanh đến mức vượt ngoài sức tưởng tượng của những hắc y nhân, thậm chí còn vượt xa lẽ thường.
- Quỷ!
Thực lực quỷ dị như vậy, giết người một cách nhẹ nhàng như thế, cuối cùng cũng đánh tan phòng tuyến của những hắc y nhân, chúng nhanh chóng chạy trốn ra ngoài.
- Ngươi về trước đi, báo cho bọn hắn một tiếng, ta ở đây đợi một lát, đoán chừng không lâu sau sẽ có người khác đến đón ta.
Kỷ Hỏa tốc độ đột nhiên tăng vọt, trong chốc lát khắp nơi đều là tàn ảnh của hắn, bao phủ tất cả những hắc y nhân đang chạy trốn, thoáng cái toàn bộ khách sạn liền vang lên tiếng kêu la thảm thiết.
…
- Nhanh lên! Nhanh lên! Nếu Nhị công tử xảy ra chuyện, Đại công tử nhất định sẽ nghiêm phạt chúng ta.
Trên con đường núi dọc theo đường đi, một nhóm người đang phi nước đại trên lưng ngựa. Những người này tuy không mặc giáp trụ, nhưng từng người một đều vạm vỡ vô cùng, khí thế kinh người.
Điều thu hút sự chú ý nhất là lá cờ mà nhóm người này đang cầm, đó là một lá cờ màu vàng viền kim, in hình một con gấu khổng lồ đang ngửa mặt lên trời gầm thét.
Đi đầu là một thanh niên cao lớn vạm vỡ, trên người mang sát khí cực kỳ nặng, hắn khinh thường nhìn người nam nhân trung niên mặc áo văn sĩ ngồi cưỡi ngựa bên cạnh.
- Văn tiên sinh, ngài sao rồi? Có thể đi nhanh hơn được không?
Thực ra hiện giờ ta muốn nôn lắm rồi... Văn tiên sinh cười khổ, vốn dĩ hắn đề nghị đi xe ngựa, kết quả là đám người thô lỗ này nói xe ngựa quá chậm, nhất định bắt hắn cưỡi ngựa.
Xấu số thay già cả rồi mà còn phải chịu đựng sự khổ sở này.
- Thực ra không cần vội như vậy, ta xem thiên tượng đêm qua, không có vấn đề gì lớn.
Văn tiên sinh cười khổ.
- Tiên sinh, ta cũng là người đọc sách, hơn nữa còn là mưu sĩ của Phi Hùng Quân. Xem thiên tượng kiểu này thì chúng ta đều biết là có ý gì, tốt nhất là nên nhanh chóng.
Lữ Thủy khàn giọng nói, rồi gào lên với phía sau:
- Các ngươi nhanh lên! Chẳng lẽ đều chưa ăn cơm à? Ai mà chậm chạp, lão tử đá cho một cú vào mông kẻ đó!
Là do ngươi học chưa tới nơi tới chốn... Văn tiên sinh trong lòng oán thầm, cố gắng chịu đựng cơn đau ở mông mà thúc ngựa phi nước đại.
Lữ Thủy này, mấy năm trước hắn từng gặp, lúc đó còn là một thanh niên gầy gò, trắng trẻo, yếu đuối, gió thổi là ngã, nói chuyện nhỏ nhẹ, miệng đầy chi, hồ, giả, dã.
Trước kia từng muốn tìm mối hôn nhân cho hắn, nhưng khi nhìn thấy thân hình hắn liền bỏ qua, sợ rằng quá yếu ớt, mới cưới thê tử chưa được bao lâu đã hao tổn quá nhiều mà chết sớm.
Không ngờ đi Phi Hùng Quân mấy năm liền cánh tay còn to hơn đùi hắn, bụng lớn thêm vài vòng, trên mặt còn mọc râu quai nón.
Lần này muốn tìm thê tử cho hắn, không ngờ Lữ Thủy vung tay một cái, nói một câu
- Ta không thèm cái thứ đó!
Nói xong còn vỗ mông tên thị vệ đi ngang qua, cười hì hì nói
- Mấy ngày không gặp, mông ngươi càng tròn trịa hơn rồi đấy"
Giang hồ đồn rằng Phi Hùng Quân có ma tính, chẳng lẽ là thật... Văn tiên sinh trầm ngâm suy nghĩ.
Không bao lâu sau, nhóm người đã đến gần khách sạn. Văn tiên sinh ngẩng đầu, sầm mặt lại.
- Phía trước sát khí trùng thiên, hồng vân che mặt trời, nhất định có sát nghiệt!
- Cảnh giác!
Lữ Thủy vung tay một cái, Phi Hùng Quân phía sau lập tức xuống ngựa, cầm vũ khí, tạo thế phòng thủ, bao vây lấy tham mưu và Văn tiên sinh.
Cửa khách sạn đóng chặt, bên trong yên tĩnh đến mức chim sẻ cũng không dám hót, chỉ là mùi máu tanh đã bay xa, mọi người đều ngửi thấy.
Hai tên lính nắm chặt thanh trường đao sắc bén trong tay, từng bước một tiến lại gần cánh cửa khách sạn cũ kỹ.
Lúc một trong hai tên lính đạp mạnh vào cửa thì một mùi máu tanh nồng liền nặc ập vào mặt bọn hắn.
Mà cảnh tượng trước mắt liền khiến người ta dựng tóc gáy – hàng chục thi thể nằm ngổn ngang trên đất, có người tứ chi tàn khuyết không đầy đủ, máu thịt be bét; có người mặt mày dữ tợn, dường như đã chịu đựng nỗi đau khổ tột cùng; còn có người trợn mắt, chết không nhắm mắt.
Toàn bộ khách sạn tràn ngập mùi chết chóc, dường như nơi đây vừa trải qua một cuộc đồ xác. Những mảnh xác và thịt vụn rải rác khắp nơi, hòa lẫn với máu tươi, tạo thành một bức tranh kinh hoàng. Nền đất vốn dĩ sạch sẽ lúc này đã trở nên bẩn thỉu, tan hoang, như bước vào địa ngục trần gian.
Mà ở vị trí trung tâm của khách sạn lại đặt một cái bàn và ghế trông có vẻ còn nguyên vẹn.
Một thiếu niên mặc áo vải cũ rách, khuôn mặt thanh tú đang ung dung dựa vào ghế. Một tay hắn tùy ý đặt lên mép bàn, tay kia cầm một ly rượu tinh xảo, nhấp nháp từng ngụm rượu trắng.
Chỉ nghe thấy thiếu niên không ngẩng đầu mà nhẹ nhàng nói một câu:
- Đến rồi à.
Giọng nói bình tĩnh như nước, không một gợn sóng.
Người bịt mặt kia kinh hô một tiếng, loại Thiết Bố Sam này không khổ luyện mấy chục năm thì không thể luyện ra được hiệu quả như vậy.
Thiếu niên này nhìn qua không lớn nhưng một thân khổ công lại đã đạt đến trình độ thượng thừa! Điều này quả thật khó tin!
Hắn cố gắng rút đao lại, nhưng phát hiện lưỡi đao lần này đã bị Kỷ Hỏa kẹp chặt, giống như bị kẹt trong đá, không thể rút ra được.
- Cho dù là Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam cũng không phải là không có sơ hở!
Người bịt mặt lấy từ trong ngực ra một cây ngân châm, đột nhiên bắn ra!
Hàn quang lóe lên, thân ảnh của Kỷ Hỏa đột nhiên biến mất, ngân châm chỉ xuyên qua tàn ảnh của hắn.
- Bốp!
Nhẹ nhàng đập một bàn tai vào đầu người bịt mặt, người bịt mặt không hề kêu lên một tiếng mà thẳng tắp ngã xuống đất, nhìn qua thì không có thương tích gì nhưng thực tế là trong đầu đã bị chấn vỡ.
[Ngươi đã giết chết Khúc Ngọc Sơn, thu được 51 điểm]
- Còn tưởng ngươi sẽ bắt lại tra khảo một phen chứ.
Tiểu Hồng Đường không thèm nhìn xác chết một cái, vẫn đang ăn những món ăn ngon lành.
- Không cần thiết.
Kỷ Hỏa vỗ vỗ tay, đi về phía cửa phòng, bình tĩnh nói:
- Người đến đón ta đến kinh thành là Cấm Vệ Quân, những người giết ta này là muốn ngăn ta đi kinh thành, đều không phải ý tứ của Kỷ phủ.
- Còn việc ta đến kinh thành, hiệu quả duy nhất có lẽ là khiến Kỷ Khiếu Hùng bị ảnh hưởng.
Tiểu Hồng Đường vỗ vỗ bàn tay nhỏ nhắn, ăn những thứ dầu mỡ như vậy, mà bàn tay nhỏ của nàng vẫn trắng như ngọc, hoàn toàn không dính một giọt dầu nào.
Nàng cầm chiếc ô nhỏ, chân không chạm đất, ngoan ngoãn đi theo Kỷ Hỏa.
Kỷ Hỏa mở cửa, tiếng động trong khách sạn trước đó đã bị Tiểu Hồng Đường dùng nội lực ngăn cách, lúc này mở cửa ra, tiếng la giết đã giảm đi rất nhiều, trong nháy mắt đã trở nên yên tĩnh.
Đồng thời, mùi máu tanh nồng nặc từ dưới lầu truyền lên.
- Cấm Vệ Quân đều chết hết rồi, thức ăn của bọn hắn ngon nha!.
Tiểu Hồng Đường thò đầu nhìn xuống dưới, giọng nói non nớt.
- Vốn chính là thủ thành quân kinh thành thế mà nghe nói nhiều người có quan hệ mới được vào, coi như là chén cơm sắt, hàng năm chỉ biết ăn hải sâm có gì mà sức chiến đấu đâu.
Những người mặc áo đen dưới lầu cầm trường đao, trong mắt lộ ra hung quang, nhìn chằm chằm vào Kỷ Hỏa, im lặng không tiếng động tụ tập về phía cửa cầu thang.
Kỷ Hỏa nở nụ cười, chậm rãi bước xuống cầu thang, mà bóng dáng đỏ chân không, lơ lửng trên không trung bên cạnh là Tiểu Hồng Đường.
- Ta ra tay?
Tiểu Hồng Đường hỏi.
- Không cần, ngươi không thích hợp ra tay.
Nụ cười trên khóe miệng của Kỷ Hỏa càng thêm rõ ràng.
Đây đều là điểm số a!
Hai năm nay hắn rút thưởng quá nhiều rồi, trừ phi là những tờ danh sách đặc biệt lớn, nếu không hắn đều lười giết người, vì vậy điểm số cũng giảm đi rất nhiều.
Bây giờ hiếm hoi lắm mới có nhiều người tự mình đưa đến cửa như vậy,
Đây là mấy chục lần rút thăm liên tiếp đấy!
Không biết ai là người đầu tiên hét lên một tiếng “Giết”, chỉ thấy tất cả đám người đồng thời lao về phía Kỷ Hỏa, hàng chục thanh trường đao sáng loáng trực tiếp đánh về phía người hắn.
- Người đón ngươi đều chết hết rồi, ngươi còn muốn đi kinh thành không?
Tiểu Hồng Đường lơ lửng trên không trung, mông nhỏ ngồi trên ô đỏ, bàn tay nhỏ chống cằm, đột nhiên hỏi câu này.
Kỷ Hỏa xuyên thẳng qua đám người, một cái tát một người, một cái tát một người, động tác như nước chảy mây trôi, tốc độ nhanh như quỷ mị, những thanh trường đao vung tới vung lui thế nhưng lại không thể chạm vào được áo của hắn.
Hắn không sử dụng bất kỳ môn võ học nào, chỉ đơn thuần dựa vào tố chất cơ thể. Nhiều năm nay nhờ thuộc tính cơ bản cộng dồn lên mà sức mạnh, nhanh nhẹn, thể chất,... đều vượt xa người thường, nhưng vượt xa bao nhiêu hắn cũng không nhớ rõ nữa.
Hơn nữa, võ học tu luyện đến một trình độ nhất định, sẽ phân bổ thêm thuộc tính cơ bản, ví dụ như khổ luyện công sẽ tăng thể chất cùng lực lượng. Cho nên đó cũng là lý do những người trong giang hồ khổ luyện công lực lượng tốc độ đều vượt xa người thường.
Kỷ Hỏa có nhiều võ học như vậy, chỉ riêng những thuộc tính bị động tăng lên thôi cũng không biết đã tăng thêm bao nhiêu rồi.
- Đúng vậy!
Kỷ Hỏa nhất thời không để ý, "bốp" một tiếng, đập nát đầu tên kia thành bột phấn, màu trắng lẫn màu đỏ chảy đầy đất.
Hắn vẩy vẩy tay áo, trên đó có dính vài vệt máu, lại có ba hắc y nhân lao tới, thân hình hắn chợt hóa mờ ảo, một cái tát bay ra, đáp lại:
- Đi chứ, đã đến đây rồi mà.
Mới chỉ vài giây ngắn ngủi mà đã chết hơn mười tên, tốc độ nhanh đến mức vượt ngoài sức tưởng tượng của những hắc y nhân, thậm chí còn vượt xa lẽ thường.
- Quỷ!
Thực lực quỷ dị như vậy, giết người một cách nhẹ nhàng như thế, cuối cùng cũng đánh tan phòng tuyến của những hắc y nhân, chúng nhanh chóng chạy trốn ra ngoài.
- Ngươi về trước đi, báo cho bọn hắn một tiếng, ta ở đây đợi một lát, đoán chừng không lâu sau sẽ có người khác đến đón ta.
Kỷ Hỏa tốc độ đột nhiên tăng vọt, trong chốc lát khắp nơi đều là tàn ảnh của hắn, bao phủ tất cả những hắc y nhân đang chạy trốn, thoáng cái toàn bộ khách sạn liền vang lên tiếng kêu la thảm thiết.
…
- Nhanh lên! Nhanh lên! Nếu Nhị công tử xảy ra chuyện, Đại công tử nhất định sẽ nghiêm phạt chúng ta.
Trên con đường núi dọc theo đường đi, một nhóm người đang phi nước đại trên lưng ngựa. Những người này tuy không mặc giáp trụ, nhưng từng người một đều vạm vỡ vô cùng, khí thế kinh người.
Điều thu hút sự chú ý nhất là lá cờ mà nhóm người này đang cầm, đó là một lá cờ màu vàng viền kim, in hình một con gấu khổng lồ đang ngửa mặt lên trời gầm thét.
Đi đầu là một thanh niên cao lớn vạm vỡ, trên người mang sát khí cực kỳ nặng, hắn khinh thường nhìn người nam nhân trung niên mặc áo văn sĩ ngồi cưỡi ngựa bên cạnh.
- Văn tiên sinh, ngài sao rồi? Có thể đi nhanh hơn được không?
Thực ra hiện giờ ta muốn nôn lắm rồi... Văn tiên sinh cười khổ, vốn dĩ hắn đề nghị đi xe ngựa, kết quả là đám người thô lỗ này nói xe ngựa quá chậm, nhất định bắt hắn cưỡi ngựa.
Xấu số thay già cả rồi mà còn phải chịu đựng sự khổ sở này.
- Thực ra không cần vội như vậy, ta xem thiên tượng đêm qua, không có vấn đề gì lớn.
Văn tiên sinh cười khổ.
- Tiên sinh, ta cũng là người đọc sách, hơn nữa còn là mưu sĩ của Phi Hùng Quân. Xem thiên tượng kiểu này thì chúng ta đều biết là có ý gì, tốt nhất là nên nhanh chóng.
Lữ Thủy khàn giọng nói, rồi gào lên với phía sau:
- Các ngươi nhanh lên! Chẳng lẽ đều chưa ăn cơm à? Ai mà chậm chạp, lão tử đá cho một cú vào mông kẻ đó!
Là do ngươi học chưa tới nơi tới chốn... Văn tiên sinh trong lòng oán thầm, cố gắng chịu đựng cơn đau ở mông mà thúc ngựa phi nước đại.
Lữ Thủy này, mấy năm trước hắn từng gặp, lúc đó còn là một thanh niên gầy gò, trắng trẻo, yếu đuối, gió thổi là ngã, nói chuyện nhỏ nhẹ, miệng đầy chi, hồ, giả, dã.
Trước kia từng muốn tìm mối hôn nhân cho hắn, nhưng khi nhìn thấy thân hình hắn liền bỏ qua, sợ rằng quá yếu ớt, mới cưới thê tử chưa được bao lâu đã hao tổn quá nhiều mà chết sớm.
Không ngờ đi Phi Hùng Quân mấy năm liền cánh tay còn to hơn đùi hắn, bụng lớn thêm vài vòng, trên mặt còn mọc râu quai nón.
Lần này muốn tìm thê tử cho hắn, không ngờ Lữ Thủy vung tay một cái, nói một câu
- Ta không thèm cái thứ đó!
Nói xong còn vỗ mông tên thị vệ đi ngang qua, cười hì hì nói
- Mấy ngày không gặp, mông ngươi càng tròn trịa hơn rồi đấy"
Giang hồ đồn rằng Phi Hùng Quân có ma tính, chẳng lẽ là thật... Văn tiên sinh trầm ngâm suy nghĩ.
Không bao lâu sau, nhóm người đã đến gần khách sạn. Văn tiên sinh ngẩng đầu, sầm mặt lại.
- Phía trước sát khí trùng thiên, hồng vân che mặt trời, nhất định có sát nghiệt!
- Cảnh giác!
Lữ Thủy vung tay một cái, Phi Hùng Quân phía sau lập tức xuống ngựa, cầm vũ khí, tạo thế phòng thủ, bao vây lấy tham mưu và Văn tiên sinh.
Cửa khách sạn đóng chặt, bên trong yên tĩnh đến mức chim sẻ cũng không dám hót, chỉ là mùi máu tanh đã bay xa, mọi người đều ngửi thấy.
Hai tên lính nắm chặt thanh trường đao sắc bén trong tay, từng bước một tiến lại gần cánh cửa khách sạn cũ kỹ.
Lúc một trong hai tên lính đạp mạnh vào cửa thì một mùi máu tanh nồng liền nặc ập vào mặt bọn hắn.
Mà cảnh tượng trước mắt liền khiến người ta dựng tóc gáy – hàng chục thi thể nằm ngổn ngang trên đất, có người tứ chi tàn khuyết không đầy đủ, máu thịt be bét; có người mặt mày dữ tợn, dường như đã chịu đựng nỗi đau khổ tột cùng; còn có người trợn mắt, chết không nhắm mắt.
Toàn bộ khách sạn tràn ngập mùi chết chóc, dường như nơi đây vừa trải qua một cuộc đồ xác. Những mảnh xác và thịt vụn rải rác khắp nơi, hòa lẫn với máu tươi, tạo thành một bức tranh kinh hoàng. Nền đất vốn dĩ sạch sẽ lúc này đã trở nên bẩn thỉu, tan hoang, như bước vào địa ngục trần gian.
Mà ở vị trí trung tâm của khách sạn lại đặt một cái bàn và ghế trông có vẻ còn nguyên vẹn.
Một thiếu niên mặc áo vải cũ rách, khuôn mặt thanh tú đang ung dung dựa vào ghế. Một tay hắn tùy ý đặt lên mép bàn, tay kia cầm một ly rượu tinh xảo, nhấp nháp từng ngụm rượu trắng.
Chỉ nghe thấy thiếu niên không ngẩng đầu mà nhẹ nhàng nói một câu:
- Đến rồi à.
Giọng nói bình tĩnh như nước, không một gợn sóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.