Chương 20: A, thư sinh! A, mỹ nhân!
Mê Lộ Đích Long
11/03/2017
Diệp Khuynh cũng tập trung nhìn qua, trước kia lúc ở trong cung, nhàn rỗi không việc gì làm nàng thường xem diễn, có điều diễn tới diễn lui đều là mấy vở tài tử giai nhân, lại quay ra ngó Lương Bình đế, chẳng còn hứng thú gì.
Không biết Đoạn Tu Văn soạn ra vở diễn dạng gì —
Nghĩ như vậy, sân khấu đã vang lên tiếng bắt đầu.
Xuất hiện đầu tiên là vị thư sinh chán nản nghèo khổ, nhà mỗi bốn bức tường, đèn dầu nhỏ như hạt đậu, vùi đầu đọc sách, đọc một nửa hắn đứng lên tìm kiếm nửa ngày, cuối cùng chỉ tìm được nửa cái bánh bao đã lạnh, hắn tự giễu: “Bánh bao à, đêm dài đằng đẵng, chỉ có ngươi và ta làm bạn, chi bằng đã thân càng thân hơn, người vào bụng ta cho ấm đi!”
Diệp Khuynh buồn cười, nàng liếc qua Đoạn Tu Văn, nghĩ thầm, Đoạn biểu ca đúng là tài trí hơn người, lời kịch thú vị thế này cũng nghĩ ra được.
Đoạn Tu Văn chú ý đến tầm mắt Diệp Khuynh, lại giả bộ không biết, nghĩ thầm, biểu muội ngay cả xem diễn cũng không tập trung, còn len lén nhìn ta, ta coi như không biết thì hơn, tránh cho biểu muội xấu hổ.
Mặt khác một thuyền lầu cách đó không xa, nam tử cẩm y cười lớn ra tiếng: “Thấy sao, ta đã nói đến nơi này chuẩn rồi, kịch bản luôn tương đối thú vị, nào nào, Lâm huynh, tiểu đệ kính huynh một chén!”
Nam tử được gọi Lâm huynh cao hơn nửa cái đầu so với nam tử còn lại, cao lớn lừng lững, tuấn lãng vô cùng, lúc này đen mặt, nghe vậy nâng chén trà trong tay cụng vào, nhấp môi chút xíu, nhàn nhạt nói: “Chỉ là tiết mục tài tử giai nhân, có gì hay ho!”
Thanh niên cẩm y cất lời: “Lâm huynh, huynh uống một chén đi nào, nể mặt tiểu đệ!”
Nam tử họ Lâm liếc mắt, “Ngươi biết quy củ của ta.”
Thanh niên cẩm y cười khổ, không mời rượu nữa, tự mình uống cũng có tư vị khác biệt.
Nói xong, thư sinh trên sân khấu ngửa đầu ra sau, chuẩn bị ăn bánh bao vào bụng, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, thư sinh ngạc nhiên, nhanh chóng ra mở, một lão trượng đứng bên ngoài, lưng còng, khô cằn nói: “Đêm gió tuyết, lão đầu bước đi không thấy nổi hài, bụng đói thân lạnh, đường dài nơi nào mới là điểm cuối cùng!”
“Phía trước có một căn nhà gỗ, có thể đến đó hỏi xem!”
“Xin chào, lão trượng!” “Xin chào, thư sinh!”
Hai người chào hỏi xong, lão trượng được mời vào phòng, lão nhân tha thiết ngắm bánh bao trong tay thư sinh, muốn nói lại thôi, thư sinh thấy thế vội đưa bánh bao qua, xem lão nhân hai ba miếng ăn sạch, hắn nuốt nước miếng.
Diệp Khuynh nghĩ thầm, chẳng lẽ là tiết mục báo ân gì đó, Đoạn Mạn Nương bên người đột nhiên mở miệng, bé con cánh tay tròn tròn mập mập cầm lấy một miếng bánh Hoa hồng, giơ lên cao: “Tỷ tỷ, lấy bánh của Mạn Nương cho bọn họ ăn đi!”
Diệp Khuynh phì cười, đang định mở miệng, Đoạn Tu Văn không nhanh không chậm cất lời: “Ừ, được đó, thế thì Mạn Nương sẽ không được ăn, về sau luôn phải tiết kiệm điểm tâm cho bọn họ.”
Đoạn Mạn Nương rối rắm, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành bánh bao, “Về sau Mạn Nương không được ăn điểm tâm sao?”
Đoạn Tu Văn nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy.”
Đoạn Mạn Nương ấp úng: “Vậy cho bọn họ một nửa thôi!”
Đoạn Tu Văn nói như chém đinh chặt sắt: “Không được!”
Diệp Khuynh xem Mạn Nương rối rắm sắp khóc, lại nhìn Đoạn Tu Văn thản nhiên như không, nhỏ giọng hỏi Đoạn Tu Nguyên: “Biểu ca luôn bắt nạt biểu muội thế này à?”
Đoạn Tu Nguyên lườm huynh trưởng với tiểu muội, nhún vai, “Biểu tỷ biết đấy, Đoạn gia tộc nhân nhiều, trước kia có người thường nịnh bợ mẹ cho bọn họ nhiều thứ, thật vất vả mới sửa tính được, kết quả những người đó thừa dịp không ai chú ý lại bắt đầu dỗ dành Mạn Nương, ca ca nói, muội tử không thể mềm lòng, bắt đầu bồi dưỡng từ nhỏ, biết cái gì có thể cho, cái gì không thể cho!”
Diệp Khuynh bừng tỉnh, có điều xem Đoạn Mạn Nương vành mắt đỏ hồng, lại nhìn Đoạn Tu Văn cười híp mắt, chung quy cảm thấy không đơn thuần như vậy.
Không nói đến việc Đoạn Mạn Nương rối rắm, trên sân khấu quả nhiên như Diệp Khuynh định liệu, lão trượng ăn nửa bánh bao cuối cùng của thư sinh, từ trong lòng lấy ra bức họa, nói là gia bảo tổ truyền, mong thư sinh nhận lấy.
“Haizz, ta đã là người gần đất xa trời, không biết ngày nào sẽ đi, đến lúc đó bảo bối cũng bị hủy theo, chi bằng tìm vị minh chủ, tốt tâm giữ gìn nó!”
Thư sinh chối từ mãi, cuối cùng vẫn nhận.
Lão trượng rời khỏi, thư sinh mở bức tranh ra, ngẩn người, Diệp Khuynh cũng ngẩn người.
Bức họa này rất lớn, cao bằng người, cho nên thuyền lâu bên dưới cũng xem rõ ràng, bức họa vẽ bóng lưng nữ tử!
Dáng người thướt tha, mái tóc dài buông xuống vai, ngồi trên tảng đá bên hồ, chân nhỏ trắng nõn khẽ đung đưa dưới làn nước xanh biếc.
Ngay cả Diệp Khuynh cũng nghĩ, chỉ nhìn bóng lưng đơn thuần đã uyển chuyển mỹ lệ như thế, nếu xoay người lại thì không biết nghiêng nước nghiêng thành cỡ nào!
Thư sinh kia nâng bức tranh, ngơ ngác nhìn.
Thật lâu sau hắn thở ra một hơi, từ từ nói: “Giai nhân thế này mà đáng tiếc đề từ cực kỳ hỏng bét.”
Diệp Khuynh tò mò, đề từ, đề từ cái gì? Chung quy thuyền lâu vẫn cách một đoạn, xem rõ bóng hình mỹ nhân lại không thấy được chữ viết.
Thư sinh phiền muộn đọc ra: “Khanh bản giai nhân, nề hà làm tặc —” (Nàng vốn là giai nhân, cớ sao làm trộm)
Diệp Khuynh vui vẻ, kịch bản viết thật tài tình! Theo bản năng lại liếc Đoạn Tu Văn.
Đoạn Tu Văn tỉnh bơ, nghĩ thầm, lại nhìn ta, biểu muội lại nhìn ta!
Thư sinh ngắm đến nửa đêm, sờ bụng thở dài: “Haizz, cảnh đẹp như thế, nếu có chén thịt nướng thì tốt biết bao!”
Nói xong, thư sinh thổi đèn lên giường.
Trong bóng tối, không biết sương khói thì nơi nào bay ra, giữa cảnh mờ mịt, chỉ thấy mỹ nhân trong họa cử động!
Đôi chân không giày từng bước một đi ra!
Nàng đứng trước mặt thư sinh, than nhẹ một tiếng, xoay người ra cửa, một lát sau trở về, trên tay cầm một chén thịt nướng!
Xung quanh lặng ngắt như tờ, tiếng uống rượu mua vui cũng biến mất, tất cả mọi người chăm chú theo dõi sân khấu, thật ra, cả đám đang mở to mắt, muốn thấy rõ dung mạo nàng kia!
Đáng tiếc, nàng ấy đi rất có nghệ thuật, nghiêng người, cúi đầu, kiểu gì cũng không thấy rõ mặt.
Nữ tử một lần nữa trở về trong tranh, ánh đèn sáng ngời, thư sinh vươn vai rời giường, nhìn thấy thịt nướng trên bàn, hai mắt sáng lên, “Thế này, thế này —“
Hắn xem bức họa bóng lưng mỹ nhân, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ thần tiên hiển linh? Bảo bối, quả nhiên là bảo bối!”
Thư sinh ngấu nghiến ăn sạch bát thịt nướng, ngồi xuống bàn học, lớn tiếng khổ đọc, thật lâu sau, hắn duỗi người, giả bộ vô tình nói: “Haizz, trời lạnh thế này, nếu có áo lông ấm áp với chậu than thì tốt biết bao!”
Hắn vừa nói xong, nhìn về phía bức mỹ nhân treo trên tường, mà không có ai đáp lại.
Thư sinh đợi đến đêm khuya, cuối cùng thất vọng lên giường, không biết qua bao lâu, mỹ nhân trong tranh lại nhẹ nhàng bước xuống, đến trước giường thư sinh, lúc này tiếng thở dài lớn hơn.
Nàng xoay người ra ngoài, khi trở về tay bưng chậu than, người khoác áo lông.
Thư sinh tỉnh lại, mừng rỡ như điên, từ đó về sau, hắn bắt đầu chuỗi ngày không ngừng gọi đồ ăn, “Thịt nướng, chỉ ăn mỗi thịt nướng hơi ngấy, bằng không thêm bánh bao trắng đi!”
“Ăn bánh bao, thịt nướng khô miệng, thêm bát cháo tốt hơn!”
Ngày cứ thế trôi qua, cuối cùng đến một hôm, thư sinh ra ngoài, khi trở về, hắn thất hồn lạc phách đến gần bức tranh, nhẹ nhàng phác họa theo bóng lưng mỹ nhân, than thở: “Haizz, nếu nàng xoay người lại, chỉ đẹp bằng một nửa tiểu thiếp Trần viên ngoại mới nạp ta cũng cảm thấy mỹ mãn!”
Hắn ngồi ngây ngốc một lúc, xoay người tới bàn học đọc sách, phiền muộn lẩm bẩm: “Nếu có mỹ nhân hồng tụ thêm hương thì tốt biết bao!”
Nói xong, thư sinh đứng lên, giả giọng nữ tử: “Tướng công, thiếp nghiền mực cho chàng!”
Thư sinh lại ngồi xuống, ngẩng đầu, thâm tình ngắm không khí, “Nương tử vất vả rồi!”
Diệp Khuynh ôm bụng cười không ngừng, liếc thấy Đoạn Tu Văn nhíu mày, tay nàng chầm chậm rời khỏi bụng.
Thuyền lầu cách vách, nam tử thanh niên mời khách ý cười đầy mặt nhìn đồng bạn: “Thế nào, không tệ chứ!”
Nam tử họ Lâm vẻ mặt thản nhiên, buông đũa, khẽ gật: “Coi như thú vị.”
Trên sân khấu, thư sinh ngủ quên trên bàn học, nữ tử trong họa bước chân nhẹ nhàng đi đến phía sau hắn, nửa ngày bất động, cuối cùng thở dài một hơi, xoay người đẩy cửa ra ngoài.
Khi nàng trở về, một nữ tử dung mạo tú lệ đi theo phía sau, có điều hai mắt mở to, hồn phách bay bổng, dưới lời gợi ý của nữ tử, nằm lên giường, một tay chống má.
Trời đã sáng, thư sinh duỗi lưng, tỉnh dậy, vừa quay đầu lại thấy mỹ nhân trên giường, trợn tròn mắt há hốc mồm.
Theo kịch bản phát triển trước kia, hẳn là thư sinh và mỹ nhân song túc song phi, Diệp Khuynh lại mờ ẩn cảm thấy, vở diễn của Đoạn Tu Văn hẳn không đơn giản như vậy.
Quả nhiên, thư sinh vừa mới đi hai bước về phía nữ tử trên giường, tiếng huyên náo từ bên ngoài truyền tới, một đám đại hán cầm đầu là mập mạp cẩm y một chân đá văng cửa gỗ.
Mập mạp khí phách mười phần chỉ tay, “Đánh cho ta!”
Mỹ nhân trên giường từ từ tỉnh dậy, ưm một tiếng, bỏ qua thư sinh anh tuấn đứng bên, chuẩn xác nhào vào lòng mập mạp.
Đồ đạc trong phòng bị đập nát tung, qua không biết bao lâu, thư sinh giãy dụa bò lên, nhìn về phía bức tranh bóng lưng mỹ nhân, thứ duy nhất còn toàn vẹn trong phòng, khổ sở nói: “Hiện giờ tiểu sinh chỉ còn một việc muốn nhờ, có thể gặp mặt các hạ một lần được không?”
Nữ tử trong họa mũi chân khẽ động, chậm rãi xoay người, đáng giận không biết sương khói từ nơi nào bay tới, che kín không một kẽ hở, mọi người dưới sân khấu chỉ nghe thư sinh thét chói tai: “Nàng, sao mặt nàng đáng sợ như thế!”
Giọng nói nữ tử sâu kín vang lên: “Mặt ta, không phải là mặt chàng sao, chàng bảo ta trộm rất nhiều thứ, ta tất nhiên càng lúc càng xấu!”
Thư sinh trầm mặc thật lâu, hỏi: “Làm cách nào khôi phục lại tướng mạo sẵn có?”
Không biết Đoạn Tu Văn soạn ra vở diễn dạng gì —
Nghĩ như vậy, sân khấu đã vang lên tiếng bắt đầu.
Xuất hiện đầu tiên là vị thư sinh chán nản nghèo khổ, nhà mỗi bốn bức tường, đèn dầu nhỏ như hạt đậu, vùi đầu đọc sách, đọc một nửa hắn đứng lên tìm kiếm nửa ngày, cuối cùng chỉ tìm được nửa cái bánh bao đã lạnh, hắn tự giễu: “Bánh bao à, đêm dài đằng đẵng, chỉ có ngươi và ta làm bạn, chi bằng đã thân càng thân hơn, người vào bụng ta cho ấm đi!”
Diệp Khuynh buồn cười, nàng liếc qua Đoạn Tu Văn, nghĩ thầm, Đoạn biểu ca đúng là tài trí hơn người, lời kịch thú vị thế này cũng nghĩ ra được.
Đoạn Tu Văn chú ý đến tầm mắt Diệp Khuynh, lại giả bộ không biết, nghĩ thầm, biểu muội ngay cả xem diễn cũng không tập trung, còn len lén nhìn ta, ta coi như không biết thì hơn, tránh cho biểu muội xấu hổ.
Mặt khác một thuyền lầu cách đó không xa, nam tử cẩm y cười lớn ra tiếng: “Thấy sao, ta đã nói đến nơi này chuẩn rồi, kịch bản luôn tương đối thú vị, nào nào, Lâm huynh, tiểu đệ kính huynh một chén!”
Nam tử được gọi Lâm huynh cao hơn nửa cái đầu so với nam tử còn lại, cao lớn lừng lững, tuấn lãng vô cùng, lúc này đen mặt, nghe vậy nâng chén trà trong tay cụng vào, nhấp môi chút xíu, nhàn nhạt nói: “Chỉ là tiết mục tài tử giai nhân, có gì hay ho!”
Thanh niên cẩm y cất lời: “Lâm huynh, huynh uống một chén đi nào, nể mặt tiểu đệ!”
Nam tử họ Lâm liếc mắt, “Ngươi biết quy củ của ta.”
Thanh niên cẩm y cười khổ, không mời rượu nữa, tự mình uống cũng có tư vị khác biệt.
Nói xong, thư sinh trên sân khấu ngửa đầu ra sau, chuẩn bị ăn bánh bao vào bụng, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, thư sinh ngạc nhiên, nhanh chóng ra mở, một lão trượng đứng bên ngoài, lưng còng, khô cằn nói: “Đêm gió tuyết, lão đầu bước đi không thấy nổi hài, bụng đói thân lạnh, đường dài nơi nào mới là điểm cuối cùng!”
“Phía trước có một căn nhà gỗ, có thể đến đó hỏi xem!”
“Xin chào, lão trượng!” “Xin chào, thư sinh!”
Hai người chào hỏi xong, lão trượng được mời vào phòng, lão nhân tha thiết ngắm bánh bao trong tay thư sinh, muốn nói lại thôi, thư sinh thấy thế vội đưa bánh bao qua, xem lão nhân hai ba miếng ăn sạch, hắn nuốt nước miếng.
Diệp Khuynh nghĩ thầm, chẳng lẽ là tiết mục báo ân gì đó, Đoạn Mạn Nương bên người đột nhiên mở miệng, bé con cánh tay tròn tròn mập mập cầm lấy một miếng bánh Hoa hồng, giơ lên cao: “Tỷ tỷ, lấy bánh của Mạn Nương cho bọn họ ăn đi!”
Diệp Khuynh phì cười, đang định mở miệng, Đoạn Tu Văn không nhanh không chậm cất lời: “Ừ, được đó, thế thì Mạn Nương sẽ không được ăn, về sau luôn phải tiết kiệm điểm tâm cho bọn họ.”
Đoạn Mạn Nương rối rắm, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành bánh bao, “Về sau Mạn Nương không được ăn điểm tâm sao?”
Đoạn Tu Văn nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy.”
Đoạn Mạn Nương ấp úng: “Vậy cho bọn họ một nửa thôi!”
Đoạn Tu Văn nói như chém đinh chặt sắt: “Không được!”
Diệp Khuynh xem Mạn Nương rối rắm sắp khóc, lại nhìn Đoạn Tu Văn thản nhiên như không, nhỏ giọng hỏi Đoạn Tu Nguyên: “Biểu ca luôn bắt nạt biểu muội thế này à?”
Đoạn Tu Nguyên lườm huynh trưởng với tiểu muội, nhún vai, “Biểu tỷ biết đấy, Đoạn gia tộc nhân nhiều, trước kia có người thường nịnh bợ mẹ cho bọn họ nhiều thứ, thật vất vả mới sửa tính được, kết quả những người đó thừa dịp không ai chú ý lại bắt đầu dỗ dành Mạn Nương, ca ca nói, muội tử không thể mềm lòng, bắt đầu bồi dưỡng từ nhỏ, biết cái gì có thể cho, cái gì không thể cho!”
Diệp Khuynh bừng tỉnh, có điều xem Đoạn Mạn Nương vành mắt đỏ hồng, lại nhìn Đoạn Tu Văn cười híp mắt, chung quy cảm thấy không đơn thuần như vậy.
Không nói đến việc Đoạn Mạn Nương rối rắm, trên sân khấu quả nhiên như Diệp Khuynh định liệu, lão trượng ăn nửa bánh bao cuối cùng của thư sinh, từ trong lòng lấy ra bức họa, nói là gia bảo tổ truyền, mong thư sinh nhận lấy.
“Haizz, ta đã là người gần đất xa trời, không biết ngày nào sẽ đi, đến lúc đó bảo bối cũng bị hủy theo, chi bằng tìm vị minh chủ, tốt tâm giữ gìn nó!”
Thư sinh chối từ mãi, cuối cùng vẫn nhận.
Lão trượng rời khỏi, thư sinh mở bức tranh ra, ngẩn người, Diệp Khuynh cũng ngẩn người.
Bức họa này rất lớn, cao bằng người, cho nên thuyền lâu bên dưới cũng xem rõ ràng, bức họa vẽ bóng lưng nữ tử!
Dáng người thướt tha, mái tóc dài buông xuống vai, ngồi trên tảng đá bên hồ, chân nhỏ trắng nõn khẽ đung đưa dưới làn nước xanh biếc.
Ngay cả Diệp Khuynh cũng nghĩ, chỉ nhìn bóng lưng đơn thuần đã uyển chuyển mỹ lệ như thế, nếu xoay người lại thì không biết nghiêng nước nghiêng thành cỡ nào!
Thư sinh kia nâng bức tranh, ngơ ngác nhìn.
Thật lâu sau hắn thở ra một hơi, từ từ nói: “Giai nhân thế này mà đáng tiếc đề từ cực kỳ hỏng bét.”
Diệp Khuynh tò mò, đề từ, đề từ cái gì? Chung quy thuyền lâu vẫn cách một đoạn, xem rõ bóng hình mỹ nhân lại không thấy được chữ viết.
Thư sinh phiền muộn đọc ra: “Khanh bản giai nhân, nề hà làm tặc —” (Nàng vốn là giai nhân, cớ sao làm trộm)
Diệp Khuynh vui vẻ, kịch bản viết thật tài tình! Theo bản năng lại liếc Đoạn Tu Văn.
Đoạn Tu Văn tỉnh bơ, nghĩ thầm, lại nhìn ta, biểu muội lại nhìn ta!
Thư sinh ngắm đến nửa đêm, sờ bụng thở dài: “Haizz, cảnh đẹp như thế, nếu có chén thịt nướng thì tốt biết bao!”
Nói xong, thư sinh thổi đèn lên giường.
Trong bóng tối, không biết sương khói thì nơi nào bay ra, giữa cảnh mờ mịt, chỉ thấy mỹ nhân trong họa cử động!
Đôi chân không giày từng bước một đi ra!
Nàng đứng trước mặt thư sinh, than nhẹ một tiếng, xoay người ra cửa, một lát sau trở về, trên tay cầm một chén thịt nướng!
Xung quanh lặng ngắt như tờ, tiếng uống rượu mua vui cũng biến mất, tất cả mọi người chăm chú theo dõi sân khấu, thật ra, cả đám đang mở to mắt, muốn thấy rõ dung mạo nàng kia!
Đáng tiếc, nàng ấy đi rất có nghệ thuật, nghiêng người, cúi đầu, kiểu gì cũng không thấy rõ mặt.
Nữ tử một lần nữa trở về trong tranh, ánh đèn sáng ngời, thư sinh vươn vai rời giường, nhìn thấy thịt nướng trên bàn, hai mắt sáng lên, “Thế này, thế này —“
Hắn xem bức họa bóng lưng mỹ nhân, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ thần tiên hiển linh? Bảo bối, quả nhiên là bảo bối!”
Thư sinh ngấu nghiến ăn sạch bát thịt nướng, ngồi xuống bàn học, lớn tiếng khổ đọc, thật lâu sau, hắn duỗi người, giả bộ vô tình nói: “Haizz, trời lạnh thế này, nếu có áo lông ấm áp với chậu than thì tốt biết bao!”
Hắn vừa nói xong, nhìn về phía bức mỹ nhân treo trên tường, mà không có ai đáp lại.
Thư sinh đợi đến đêm khuya, cuối cùng thất vọng lên giường, không biết qua bao lâu, mỹ nhân trong tranh lại nhẹ nhàng bước xuống, đến trước giường thư sinh, lúc này tiếng thở dài lớn hơn.
Nàng xoay người ra ngoài, khi trở về tay bưng chậu than, người khoác áo lông.
Thư sinh tỉnh lại, mừng rỡ như điên, từ đó về sau, hắn bắt đầu chuỗi ngày không ngừng gọi đồ ăn, “Thịt nướng, chỉ ăn mỗi thịt nướng hơi ngấy, bằng không thêm bánh bao trắng đi!”
“Ăn bánh bao, thịt nướng khô miệng, thêm bát cháo tốt hơn!”
Ngày cứ thế trôi qua, cuối cùng đến một hôm, thư sinh ra ngoài, khi trở về, hắn thất hồn lạc phách đến gần bức tranh, nhẹ nhàng phác họa theo bóng lưng mỹ nhân, than thở: “Haizz, nếu nàng xoay người lại, chỉ đẹp bằng một nửa tiểu thiếp Trần viên ngoại mới nạp ta cũng cảm thấy mỹ mãn!”
Hắn ngồi ngây ngốc một lúc, xoay người tới bàn học đọc sách, phiền muộn lẩm bẩm: “Nếu có mỹ nhân hồng tụ thêm hương thì tốt biết bao!”
Nói xong, thư sinh đứng lên, giả giọng nữ tử: “Tướng công, thiếp nghiền mực cho chàng!”
Thư sinh lại ngồi xuống, ngẩng đầu, thâm tình ngắm không khí, “Nương tử vất vả rồi!”
Diệp Khuynh ôm bụng cười không ngừng, liếc thấy Đoạn Tu Văn nhíu mày, tay nàng chầm chậm rời khỏi bụng.
Thuyền lầu cách vách, nam tử thanh niên mời khách ý cười đầy mặt nhìn đồng bạn: “Thế nào, không tệ chứ!”
Nam tử họ Lâm vẻ mặt thản nhiên, buông đũa, khẽ gật: “Coi như thú vị.”
Trên sân khấu, thư sinh ngủ quên trên bàn học, nữ tử trong họa bước chân nhẹ nhàng đi đến phía sau hắn, nửa ngày bất động, cuối cùng thở dài một hơi, xoay người đẩy cửa ra ngoài.
Khi nàng trở về, một nữ tử dung mạo tú lệ đi theo phía sau, có điều hai mắt mở to, hồn phách bay bổng, dưới lời gợi ý của nữ tử, nằm lên giường, một tay chống má.
Trời đã sáng, thư sinh duỗi lưng, tỉnh dậy, vừa quay đầu lại thấy mỹ nhân trên giường, trợn tròn mắt há hốc mồm.
Theo kịch bản phát triển trước kia, hẳn là thư sinh và mỹ nhân song túc song phi, Diệp Khuynh lại mờ ẩn cảm thấy, vở diễn của Đoạn Tu Văn hẳn không đơn giản như vậy.
Quả nhiên, thư sinh vừa mới đi hai bước về phía nữ tử trên giường, tiếng huyên náo từ bên ngoài truyền tới, một đám đại hán cầm đầu là mập mạp cẩm y một chân đá văng cửa gỗ.
Mập mạp khí phách mười phần chỉ tay, “Đánh cho ta!”
Mỹ nhân trên giường từ từ tỉnh dậy, ưm một tiếng, bỏ qua thư sinh anh tuấn đứng bên, chuẩn xác nhào vào lòng mập mạp.
Đồ đạc trong phòng bị đập nát tung, qua không biết bao lâu, thư sinh giãy dụa bò lên, nhìn về phía bức tranh bóng lưng mỹ nhân, thứ duy nhất còn toàn vẹn trong phòng, khổ sở nói: “Hiện giờ tiểu sinh chỉ còn một việc muốn nhờ, có thể gặp mặt các hạ một lần được không?”
Nữ tử trong họa mũi chân khẽ động, chậm rãi xoay người, đáng giận không biết sương khói từ nơi nào bay tới, che kín không một kẽ hở, mọi người dưới sân khấu chỉ nghe thư sinh thét chói tai: “Nàng, sao mặt nàng đáng sợ như thế!”
Giọng nói nữ tử sâu kín vang lên: “Mặt ta, không phải là mặt chàng sao, chàng bảo ta trộm rất nhiều thứ, ta tất nhiên càng lúc càng xấu!”
Thư sinh trầm mặc thật lâu, hỏi: “Làm cách nào khôi phục lại tướng mạo sẵn có?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.